Người Mau Tỉnh Lại Đi!
-
Chương 12
Đội bóng chuyền nam vẫn là đội hình từ năm kia, năm trước ba người rời khỏi, năm nay lại bớt ba người, hiện giờ chỉ còn mười người.
Trong đó có hai tay chủ công, hai tay chuyền chính, ba người phó công, một người tự do, còn lại hai người dự bị.
Hiện tại, kể cả vị trí chủ công của Cố Kỳ nữa, tổng cộng cũng chỉ có mười một người, không cách nào chia ra nổi hai đội mà đấu đối kháng.
Vì thế, La Duy điện thoại về ký túc xá, gọi ba sinh viên bóng chuyền chuyên nghiệp còn đang ngủ đến lập đội.
(*Editor: trong bóng chuyền thông thường mỗi đội có 6 người, tuy nhiên trận này, lập đội 7 người.)
Ba nam sinh này sau khi được đặc cách vào đại học, tình cờ lại được phân vào hệ tài chính, lúc nhìn thấy Cố Kỳ, tất cả đều kinh ngạc.
Bọn họ bình thường thường rất ít khi lên lớp, cho nên cũng không biết Cố Kỳ gia nhập đội bóng chuyền.
“Làm gì thế? Đấu đối kháng với học đệ khoa tài chính bọn tôi, có phải hơi bắt nạt cậu ấy không?”
“Đúng vậy, đội bóng chuyền chuyên nghiệp chúng ta không tìm được người à?”
“Muốn thi đấu mà chạy lên phòng ngủ bắt bừa người xuống hả, sinh viên khoa tớ còn không chạy bộ bao giờ đâu, đấu với người khoa tài chính thì tính làm gì.”
Đại học bọn họ là đại học tổng hợp, mỗi năm sẽ đặc biệt chiêu mộ một lực lượng sinh viên thể dục khá lớn.
Khoa bóng chuyền chuyên nghiệp của đại học này tuy rằng thành tích cũng chỉ thường thường, nhưng vẫn có chỉ tiêu ở trong các khoa khác, không lo không có sinh viên.
Chỉ là không tìm thấy sinh viên nào đặc biệt xuất sắc, cũng như không có sinh viên khoa khác ngoài đội tuyển mà nhiệt tình tham gia.
Nhưng dù sao, tùy thời tìm người tới đấu đối kháng vẫn là thoải mái.
Chẳng ai nghĩ rằng tự dưng cả học đệ khoa tài chính cũng bị kéo đến đấu đối kháng thế này.
Ba người họ vô cùng khinh thường.
“Ỷ lớn hiếp nhỏ!”
“Không biết xấu hổ!”
“Xùy!”
La Duy phát một quả bóng đến phía ba người họ.
“Đừng lảm nhảm nữa! Rốt cuộc có đánh không?”
“Đánh đánh đánh.”
Ba tiền bối yêu quý học đệ đi về phía Cố Kỳ, “Chúng ta là người cùng một khoa, không thể để bọn họ bắt nạt cậu được.”
“Đừng, các cậu vào đội bọn tớ đây này.” La Duy ngăn ba người bọn họ lại, “Cho các cậu vào cùng đội mới là bắt nạt cậu ta.”
Ba người này quả thật là sinh viên thể dục chuyên nghiệp về bóng chuyền, thế nhưng, bình thường cũng không thường xuyên huấn luyện cùng mọi người trong đội, khả năng phối hợp không cao.
“Không cần.” Cố Kỳ vừa làm nóng cơ, vừa nói, “Để ba người họ vào đội tôi.”
La Duy: “Không được, đến lúc thua lại nói bọn tôi bắt nạt cậu.”
Cố Kỳ: “Không cần, để bọn họ vào đội tôi.”
Ba người bất đắc dĩ bị gọi tới thi đấu, bây giờ lại giống như bóng cao su bị La Duy và Cố Kỳ đoạt tới đoạt lui.
Ba quả bóng cao su: Sao mình lại cảm thấy sai sai nhỉ?
Cuối cùng, Cố Kỳ cướp được hai quả bóng cao su, La Duy cướp được một quả.
La Duy xếp tay chuyền tốt nhất - Đan Húc Dương, phó công - Tiếu Trạch Khải và tay cầu tự do - Hoắc Đậu cho Cố Kỳ, còn một người là cậu dự bị năm nhất, vị trí tay chuyền.
Hai bên chia đội xong, từng người đứng đối diện.
Lục Phán Phán cũng tính toán, đi về phía ghế trọng tài.
Ghế trọng tài đặt ở ngay gần sân thi đấu, vòng bán nguyệt có bậc thang đi lên trên, so với mặt lưới gần như ngang nhau.
Lục Phán Phán đứng trước ghế, do dự một lát.
Hôm nay, cô mặc váy bút chì, thật sự không tiện bò lên cái loại bậc thang này.
La Duy nghiêng đầu nhìn cô, trong miệng không kiên nhẫn mà lẩm bẩm hai câu, sau đó đi đến bên cạnh, cầm đại một chiếc áo khoác không biết là của ai, ném cho Lục Phán Phán.
Chỉ thấy áo khoác màu đỏ bay tới, Lục Phán Phán theo bản năng đón được, đến giờ mới hiểu ý tứ của La Duy.
Lục Phán Phán nói cảm ơn, La Duy không đáp lại, sớm đã quay lại vị trí của mình chuẩn bị.
Cầm lấy áo khoác, Lục Phán Phán quấn tạm bên hông, vạt áo trùm tới cẳng chân.
Cô ngồi trên ghế trọng tài, gật đầu với Ngô Lộc, ông liền thổi còi, trận đấu bắt đầu.
Bên Cố Kỳ phát bóng trước, lượt phát đầu tiên là của bóng cao su số một.
Anh ta đại khái buổi sáng còn chưa tỉnh ngủ, cơm sáng cũng chưa ăn, mới phát bóng đầu tiên đã đánh sai, không qua lưới.
Tất cả mọi người đều cạn lời nhìn hắn, hắn gãi đầu cười hắc hắc, chạy tới nhặt bóng.
“Không tính, không tính nha! Tôi còn chưa ăn cơm sáng đâu.”
Ba quả bóng cao su bất ngờ bị kéo đến, chẳng ai thật sự xem trọng trận thi đấu này.
Ngô Lộc lại thổi còi ra hiệu phát bóng một lần nữa từ trạm gác.
Bóng cao su lần này phát bóng không sai, nhưng cũng chỉ thường thường, bị đối phương nhẹ nhàng đón được.
Chỉ là bóng vừa quay lại, qua tay chuyền hai tới tay Cố Kỳ, liền đập ngay xuống dưới chân La Duy.
Bên này, tay chuyền Đan Húc Dương và phó công Tiếu Trạch Khải cùng đơ người, nhìn chằm chằm Cố Kỳ.
Đường bóng kia thẳng tắp, mau chuẩn lại tàn nhẫn, trực tiếp khiến ba người lưới bên kia không kịp trở tay.
Trong khoảng khắc bóng đập xuống đất kia, La Duy cũng sửng sốt.
Vài phút sau, đến lượt Cố Kỳ phát bóng.
Thời điểm cậu khom lưng đập bóng, La Duy và Tiếu Trạch Khải cùng liếc nhau, hai người cảm xúc như một.
Hôm nay, xảy ra việc này, chẳng cần đánh hoàn chỉnh trận đấu, bọn họ cũng đã biết cậu ta rốt cuộc có xứng làm tay chủ công của đội hay không.
Chỉ là rơi vào nước đường này, sao có thể chịa thua.
Bọn họ nhất định sẽ đánh cho xong trận.
Qua hơn một giờ, hai bên hòa 2-2, bắt đầu set bóng quyết định thắng thua.
La Duy đứng ở khu phát bóng, lại chậm chạp không phát.
Tuy rằng đã đem người tốt nhất trong đội phân sang bên Cố Kỳ, nhưng cậu ta chưa từng cùng bọn họ phối hợp qua, rất nhiều chiến thuật, ẩn ý không thể lý giải được, đặc biệt là tay chuyền Tiếu Trạch Khải, vốn cùng La Duy phối hợp, hoàn toàn không đoán không chiến thuật của Cố Kỳ, đa số thời gian không thể phối hợp tốt. Trong đó hai quả bóng cao su vẫn là tới đục nước béo cò, liên tiếp làm hỏng đường bóng.
Ấy vậy mà Cố Kỳ cũng có thể đánh tới hòa hai đều.
La Duy tưởng tượng, nếu chính mình gặp tình huống như vậy, chỉ sợ đã sớm quỳ gối xin hàng.
Set thứ năm.
Điểm số 14 - 13, bên La Duy đang dẫn trước.
Nói cách khác, anh chỉ cần một điểm cuối cùng để thắng.
(*Editor: nếu set 4 vẫn hòa thì chơi đến set 5, tuy nhiên set 5 chỉ chơi đến 15, không giống các set trước là đến 25. Tuy nhiên dù là set nào cũng phải cách đối phương ít nhất 2 điểm.)
Nhưng La Duy hiểu rõ, vừa rồi là tay chuyền của đội bên đánh bóng ra ngoài, hiện tại Cố Kỳ đã sắp xếp lại vị trí, còn anh chuẩn bị chuyền bóng.
La Duy thế mà lại cảm giác có chút khẩn trương.
Quả nhiên, đường bóng này của La Duy bị Cố Kỳ vững vàng đón được.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếp chuông vào lớp.
Bóng cao su kia vốn là đang ở vị trí tiếp bóng cho Cố Kỳ bỗng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn đồng hồ, la lớn: “Đến giờ rồi! Đi học! Mau lên!”
Bóng cứ như vậy mà rơi xuống đất.
Ngô Lộc không biết phải tính như thế nào, nhìn về phía Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán gật đầu, Ngô Lộc thổi hai hồi còi.
Điểm tính cho đội La Duy, 15-13, trận đấu kết thúc.
Ba quả bóng cao su nối đuôi nhau chạy về khu dạy học, để lại trong câu lạc bộ một đám người không biết nói gì đối mặt.
Thi Hữu Linh ôm một thùng nước khoáng ra, Cố Kỳ xoay người uống nước, mồ hôi theo cằm chảy xuống xương quai xanh.
Lục Phán Phán đã xuống khỏi ghế trọng tài, thấy chai nước trong tay Cố Kỳ không còn nhiều, vì thế mở cho cậu một chai mới.
Hai người đứng trong góc, không nói lời nào, chỉ có tiếng Cố Kỳ uống nước.
La Duy đi về phía bọn họ.
Lục Phán Phán theo bản năng đẩy Cố Kỳ ra sau, chắn phía trước.
Đã không còn là trẻ con nữa, đến chỗ mới không thể làm quen ngay cũng là chuyện thường, cô không tính toán so đo.
Nhưng lúc Cố Kỳ vì muốn đòi cho mình một lời xin lỗi mà thi đấu, cô quả thực có một chút xúc động.
La Duy cười nửa miệng, vừa nói một từ “Tôi”, liền dừng lại.
Lục Phán Phán nhìn La Duy, thật ra cũng tò mò anh ta sẽ làm gì.
Có khi nào thật sự nổi nóng mà cấm đoán Cố Kỳ gia nhập đội bóng không?
Ánh mắt của La Duy dừng trên người Lục Phán Phán, không phải thực sự thoải mái, nhưng cũng không còn kháng cự như trước.
Sau một lúc lâu, anh mới nói: “Thực xin lỗi”.
Lục Phán Phán: “???”
Tiếu Trạch Khải cũng đi tới.
Cậu đứng trước mặt Lục Phán Phán, lại không nhìn cô, cứng rắn mà nói câu “Thực xin lỗi”.
Lục Phán Phán: “……”
Cô cởi áo bên hông xuống, đưa cho La Duy.
La Duy cầm áo, đôi tay giấu ở phía sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Các cầu thủ khác cũng đi tới, tuy nhiên lại đứng ở phía sau La Duy và Tiếu Trạch Khải.
Ánh mắt Lục Phán Phán đảo qua bọn họ, mở miệng nói: “Tôi biết các cậu không thích đội bóng Khánh Dương, cho nên cũng không thích người đã từng làm việc ở Khánh Dương như tôi. Nhưng trường học không phải sân bóng, nếu tôi đã tới đây, thì đã thể hiện rằng, tôi là quản lý đội bóng này, thể hiện rằng mục tiêu làm việc của tôi chỉ có một, cùng huấn luyện viên Ngô giúp cho đội bóng chúng ta trở nên lớn mạnh.”
Cô nhìn La Duy: “Số 3 tay chủ công kiêm đội trưởng – La Duy, số 6 tay chuyền chính - Đan Húc Dương, số 1 phó công - Tiếu Trạch Khải, số 2 phó công - Thẩm Chu Sơ, số 8 tay bóng tự do - Hoắc Đậu, số 11 tay chuyền dự bị Phương Du Nhạc.”
Cô đọc chuẩn xác một dãy số, vị trí cùng tên họ, ngay sau đó nhìn về phía sau.
“Số 4 tay chủ công - An Phi Thuận, số 5 tay chuyền - Mạnh Trình, số 10 - tay chuyền dự bị - Đinh Đỡ Thành, còn có số 9 phó công - Cao Thừa Trị hôm nay xin nghỉ ốm.”
“Chúng ta đã từng là đối thủ nhưng ngày hôm nay, tôi là đồng đội của các cậu.”
Lục Phán Phán vươn tay về phía La Duy: “Hợp tác vui vẻ.”
Một lúc lâu sau, La Duy mới vươn tay ra, qua loa mà nắm một chút.
Lục Phán Phán cũng không để bụng, cô xoay người nói với Ngô Lộc: “Huấn luyện thôi chứ?”
Ngô Lộc ở bên cạnh nghe đến sửng sốt, lúc này thấy Lục Phán Phán gọi mình, mới vội không ngừng thổi còi.
“Trước tiên khởi động, làm nóng cơ!”
Vừa sáng sớm đã thi đấu một trận, Ngô Lộc tính toán cho bọn họ buổi sáng hôm nay tập nhẹ nhàng một chút.
Ngô Lộc quan tâm người mới, tự mình kéo theo Cố Kỳ đứng ở trung tâm sân bóng, sau đó quay đầu lại gọi nhóm La Duy: “Lại đây xếp hàng!”
La Duy dẫn đầu nhóm người đi qua, lúc qua trước mặt Cố Kỳ, anh vươn tay, nắm thành nắm đấm.
“Hoan nghênh cậu.”
Cố Kỳ cũng vươn nắm tay, cùng anh cụng lấy.
Đi theo phía sau La Duy là Tiếu Trạch Khải, cảm xúc lại càng phóng đại hơn, cậu cười hì hì đi tới, vươn nắm tay, cụng tay cùng Cố Kỳ.
“Người anh em lợi hại ghê, không nhìn ra là sinh viên văn hóa luôn.”
Sau đó là Đan Húc Dương, Thẩm Chu Sơ, Hoắc Đậu……
Mỗi người đều đi đến trước mặt Cố Kỳ, cụng tay cùng cậu.
Ngô Lộc quay đầu lại mỉm cười với Lục Phán Phán, ý tứ là “Cô xem đám nhóc con này cũng có thể hòa thuận như vậy”.
Lục Phán Phán xua xua tay với ông, sau đó cầm bản theo dõi huấn luyện của mình đi đến.
Ngô Lộc đối mặt với nhóm cầu thủ ra khẩu lệnh, đám đội viên theo lời ông làm nóng cơ chân.
Sau khi kết thúc hai hồi, Ngô Lộc lại ra khẩu lệnh ngược lại.
Đám đội viên lại theo khẩu lệnh, nâng chân còn lại.
Lục Phán Phán đứng ở bên cạnh quan sát trong chốc lát, nói: “Các cậu hô to theo nhịp đi.”
Cả đám cùng nhìn về phía cô.
Lục Phán Phán lại nói: “Hô to lên không phải thoải mái sao? Vừa thông họng, vừa khí thế, cũng hỗ trợ chuẩn bị hô hét trong lúc luyện tập.”
Cả đám mắt nhìn mắt, dường như không muốn hô lên lớn tiếng.
Có vẻ hơi ngu.
Sau khi Lục Phán Phán nói ra, bên cạnh không có ai phản ứng lại, bỗng bên cạnh một tiếng hô lớn vang lên.
Lục Phán Phán quay đầu nhìn lại, là Cố Kỳ.
Cậu vừa nhấc chân khởi động, vừa phối hợp hô lớn cùng Ngô Lộc.
Âm thanh vừa vang vừa lớn, ngoài mặt lại nhìn thẳng tắp ra cái vẻ “Tôi hô lớn lên là vì tôi cảm thấy thoải mái chứ không phải vì cô”.
Dần dần, cũng có người hô theo.
Trong phòng tập luyện, mười nam sinh theo nhịp mà hô lên, khí thế ngút trời, còn như cổ động tinh thần, một đám người càng luyện tập càng hăng hái.
Giữa trưa.
Sau khi huấn luyện kết thúc, đội tuyển giải tán tại chỗ.
La Duy vừa lau mồ hôi vừa hỏi Cố Kỳ có muốn cùng bọn họ đến nhà ăn không.
Cố Kỳ nghĩ nghĩ, nói: “Không được.”
La Duy khó hiểu, hỏi: “Sao thế? Người đâu mà keo kiệt thế, cùng nhau ăn một bữa cơm thì làm sao?”
Cố Kỳ: “Tôi quen ăn một mình rồi.”
La Duy cũng cảm thấy Cố Kỳ không phải người hay làm ra vẻ, khả năng thật sự là có cái thói quen đó, cũng không nhiều lời, kéo những người khác đi theo Thi Hữu Linh cùng đi ăn cơm.
Ngô Lộc ngày nào cũng phải về nhà ăn cơm, Lục Phán Phán thu dọn đồ đạc xong, một mình đi ra khỏi câu lạc bộ.
Buổi chiều còn có huấn luyện, cô định đến nhà ăn ăn cơm trưa rồi quay lại văn phòng nghỉ ngơi.
Một đám người khí thế cuồn cuộn đi đến nhà ăn, Lục Phán Phán đi ở phía sau, thấy Cố Kỳ rớt lại một mình.
Lúc cậu đi đường lưng thẳng tắp, nhưng đầu lại hơi hơi cúi thấp.
Giữa trưa mặt trời chói chang, khí lạnh buổi sáng đã sớm bốc hơi hết, không khí ngược lại càng thêm oi bức.
Bộ đồ thể thao của Cố Kỳ bị mồ hôi thấm ướt, ướt át đến mức dán vào lưng, khắc họa từng đường, vì thế cậu mặc thêm áo khoác vào.
Đi được nửa đường, Cố Kỳ lại dừng lại, kéo áo khoác lên ngửi.
Trên quần áo có một cỗ hương nước hoa vị quýt nhàn nhạt.
Bất tri bất giác, cậu đã quen thuộc với cỗ mùi hương này, thậm chí có thể ngửi mùi mà nhớ tới người.
Hôm nay sau khi cậu vào sân bóng chuyền liền tiện tay ném áo khoác ở ghế trên khán đài, sau đó La Duy cũng không hỏi, đã trực tiếp đưa cho Lục Phán Phán.
Cố Kỳ đã thấy cô đem áo khoác của mình quấn ở bên hông hơn một giờ.
Chính là đã dùng áo khoác của cậu hơn một giờ đó.
Cố Kỳ lại cởi áo ra.
Không sai, chính là cảm thấy chính mình cả người ướt bẩn, không xứng với nước hoa còn lưu lại trên áo khoác này.
Cố Kỳ cầm theo áo đi vài bước, lại kinh ngạc cảm thấy không đúng.
Áo của mình, thích mặc thì mặc, làm sao phải vậy chứ?
Vì thế, cậu lại cầm áo lên, đang định mặc vào, thì bị người phía sau vỗ lên bả vai.
Cố Kỳ quay đầu lại, thấy bàn tay Lục Phán Phán vẫn còn trên vai mình.
“Hôm nay dùng áo của cậu, để tôi lấy về giặt sạch nhé?”
Lục Phán Phán vừa rồi đi phía sau thấy Cố Kỳ muốn mặc lại thôi, lại nghĩ đến chuyện cậu không thích cùng người khác tiếp xúc tay chân.
Vậy thì khẳng định lại càng không thích người khác mặc quần áo của cậu ta rồi!
Nói xong liền cảm thấy không khí ngượng ngùng.
Cố Kỳ nhìn Lục Phán Phán, lại chậm chạp không đưa áo cho cô.
Không phải, giặt quần áo?
Tại sao phải giặt quần áo cho cậu?
Cậu cũng chưa nghe Hoắc Tu Viễn nói qua Lục Phán Phán muốn chủ động giặt quần áo cho hắn ta.
Chẳng lẽ chị gái này sẽ còn tùy người khác nhau, mà thay đổi sách lược, đổi cách dụ dỗ sao?
Không đúng.
Cố Kỳ cảm thấy sự tình không đơn giản như cậu nghĩ.
Im lặng một lát, Cố Kỳ nói: “Chị sẽ trả lại cho tôi chứ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Phán Phán: A? Quần áo của cậu là hàng Hermes chắc?
Editor:
Chương này dài thật đấy các cậu ạ 🤣
Dạo này hơi bận nên đăng ít chương. Cố đợi thêm chút chút nha ~~~
❤❤❤❤
Trong đó có hai tay chủ công, hai tay chuyền chính, ba người phó công, một người tự do, còn lại hai người dự bị.
Hiện tại, kể cả vị trí chủ công của Cố Kỳ nữa, tổng cộng cũng chỉ có mười một người, không cách nào chia ra nổi hai đội mà đấu đối kháng.
Vì thế, La Duy điện thoại về ký túc xá, gọi ba sinh viên bóng chuyền chuyên nghiệp còn đang ngủ đến lập đội.
(*Editor: trong bóng chuyền thông thường mỗi đội có 6 người, tuy nhiên trận này, lập đội 7 người.)
Ba nam sinh này sau khi được đặc cách vào đại học, tình cờ lại được phân vào hệ tài chính, lúc nhìn thấy Cố Kỳ, tất cả đều kinh ngạc.
Bọn họ bình thường thường rất ít khi lên lớp, cho nên cũng không biết Cố Kỳ gia nhập đội bóng chuyền.
“Làm gì thế? Đấu đối kháng với học đệ khoa tài chính bọn tôi, có phải hơi bắt nạt cậu ấy không?”
“Đúng vậy, đội bóng chuyền chuyên nghiệp chúng ta không tìm được người à?”
“Muốn thi đấu mà chạy lên phòng ngủ bắt bừa người xuống hả, sinh viên khoa tớ còn không chạy bộ bao giờ đâu, đấu với người khoa tài chính thì tính làm gì.”
Đại học bọn họ là đại học tổng hợp, mỗi năm sẽ đặc biệt chiêu mộ một lực lượng sinh viên thể dục khá lớn.
Khoa bóng chuyền chuyên nghiệp của đại học này tuy rằng thành tích cũng chỉ thường thường, nhưng vẫn có chỉ tiêu ở trong các khoa khác, không lo không có sinh viên.
Chỉ là không tìm thấy sinh viên nào đặc biệt xuất sắc, cũng như không có sinh viên khoa khác ngoài đội tuyển mà nhiệt tình tham gia.
Nhưng dù sao, tùy thời tìm người tới đấu đối kháng vẫn là thoải mái.
Chẳng ai nghĩ rằng tự dưng cả học đệ khoa tài chính cũng bị kéo đến đấu đối kháng thế này.
Ba người họ vô cùng khinh thường.
“Ỷ lớn hiếp nhỏ!”
“Không biết xấu hổ!”
“Xùy!”
La Duy phát một quả bóng đến phía ba người họ.
“Đừng lảm nhảm nữa! Rốt cuộc có đánh không?”
“Đánh đánh đánh.”
Ba tiền bối yêu quý học đệ đi về phía Cố Kỳ, “Chúng ta là người cùng một khoa, không thể để bọn họ bắt nạt cậu được.”
“Đừng, các cậu vào đội bọn tớ đây này.” La Duy ngăn ba người bọn họ lại, “Cho các cậu vào cùng đội mới là bắt nạt cậu ta.”
Ba người này quả thật là sinh viên thể dục chuyên nghiệp về bóng chuyền, thế nhưng, bình thường cũng không thường xuyên huấn luyện cùng mọi người trong đội, khả năng phối hợp không cao.
“Không cần.” Cố Kỳ vừa làm nóng cơ, vừa nói, “Để ba người họ vào đội tôi.”
La Duy: “Không được, đến lúc thua lại nói bọn tôi bắt nạt cậu.”
Cố Kỳ: “Không cần, để bọn họ vào đội tôi.”
Ba người bất đắc dĩ bị gọi tới thi đấu, bây giờ lại giống như bóng cao su bị La Duy và Cố Kỳ đoạt tới đoạt lui.
Ba quả bóng cao su: Sao mình lại cảm thấy sai sai nhỉ?
Cuối cùng, Cố Kỳ cướp được hai quả bóng cao su, La Duy cướp được một quả.
La Duy xếp tay chuyền tốt nhất - Đan Húc Dương, phó công - Tiếu Trạch Khải và tay cầu tự do - Hoắc Đậu cho Cố Kỳ, còn một người là cậu dự bị năm nhất, vị trí tay chuyền.
Hai bên chia đội xong, từng người đứng đối diện.
Lục Phán Phán cũng tính toán, đi về phía ghế trọng tài.
Ghế trọng tài đặt ở ngay gần sân thi đấu, vòng bán nguyệt có bậc thang đi lên trên, so với mặt lưới gần như ngang nhau.
Lục Phán Phán đứng trước ghế, do dự một lát.
Hôm nay, cô mặc váy bút chì, thật sự không tiện bò lên cái loại bậc thang này.
La Duy nghiêng đầu nhìn cô, trong miệng không kiên nhẫn mà lẩm bẩm hai câu, sau đó đi đến bên cạnh, cầm đại một chiếc áo khoác không biết là của ai, ném cho Lục Phán Phán.
Chỉ thấy áo khoác màu đỏ bay tới, Lục Phán Phán theo bản năng đón được, đến giờ mới hiểu ý tứ của La Duy.
Lục Phán Phán nói cảm ơn, La Duy không đáp lại, sớm đã quay lại vị trí của mình chuẩn bị.
Cầm lấy áo khoác, Lục Phán Phán quấn tạm bên hông, vạt áo trùm tới cẳng chân.
Cô ngồi trên ghế trọng tài, gật đầu với Ngô Lộc, ông liền thổi còi, trận đấu bắt đầu.
Bên Cố Kỳ phát bóng trước, lượt phát đầu tiên là của bóng cao su số một.
Anh ta đại khái buổi sáng còn chưa tỉnh ngủ, cơm sáng cũng chưa ăn, mới phát bóng đầu tiên đã đánh sai, không qua lưới.
Tất cả mọi người đều cạn lời nhìn hắn, hắn gãi đầu cười hắc hắc, chạy tới nhặt bóng.
“Không tính, không tính nha! Tôi còn chưa ăn cơm sáng đâu.”
Ba quả bóng cao su bất ngờ bị kéo đến, chẳng ai thật sự xem trọng trận thi đấu này.
Ngô Lộc lại thổi còi ra hiệu phát bóng một lần nữa từ trạm gác.
Bóng cao su lần này phát bóng không sai, nhưng cũng chỉ thường thường, bị đối phương nhẹ nhàng đón được.
Chỉ là bóng vừa quay lại, qua tay chuyền hai tới tay Cố Kỳ, liền đập ngay xuống dưới chân La Duy.
Bên này, tay chuyền Đan Húc Dương và phó công Tiếu Trạch Khải cùng đơ người, nhìn chằm chằm Cố Kỳ.
Đường bóng kia thẳng tắp, mau chuẩn lại tàn nhẫn, trực tiếp khiến ba người lưới bên kia không kịp trở tay.
Trong khoảng khắc bóng đập xuống đất kia, La Duy cũng sửng sốt.
Vài phút sau, đến lượt Cố Kỳ phát bóng.
Thời điểm cậu khom lưng đập bóng, La Duy và Tiếu Trạch Khải cùng liếc nhau, hai người cảm xúc như một.
Hôm nay, xảy ra việc này, chẳng cần đánh hoàn chỉnh trận đấu, bọn họ cũng đã biết cậu ta rốt cuộc có xứng làm tay chủ công của đội hay không.
Chỉ là rơi vào nước đường này, sao có thể chịa thua.
Bọn họ nhất định sẽ đánh cho xong trận.
Qua hơn một giờ, hai bên hòa 2-2, bắt đầu set bóng quyết định thắng thua.
La Duy đứng ở khu phát bóng, lại chậm chạp không phát.
Tuy rằng đã đem người tốt nhất trong đội phân sang bên Cố Kỳ, nhưng cậu ta chưa từng cùng bọn họ phối hợp qua, rất nhiều chiến thuật, ẩn ý không thể lý giải được, đặc biệt là tay chuyền Tiếu Trạch Khải, vốn cùng La Duy phối hợp, hoàn toàn không đoán không chiến thuật của Cố Kỳ, đa số thời gian không thể phối hợp tốt. Trong đó hai quả bóng cao su vẫn là tới đục nước béo cò, liên tiếp làm hỏng đường bóng.
Ấy vậy mà Cố Kỳ cũng có thể đánh tới hòa hai đều.
La Duy tưởng tượng, nếu chính mình gặp tình huống như vậy, chỉ sợ đã sớm quỳ gối xin hàng.
Set thứ năm.
Điểm số 14 - 13, bên La Duy đang dẫn trước.
Nói cách khác, anh chỉ cần một điểm cuối cùng để thắng.
(*Editor: nếu set 4 vẫn hòa thì chơi đến set 5, tuy nhiên set 5 chỉ chơi đến 15, không giống các set trước là đến 25. Tuy nhiên dù là set nào cũng phải cách đối phương ít nhất 2 điểm.)
Nhưng La Duy hiểu rõ, vừa rồi là tay chuyền của đội bên đánh bóng ra ngoài, hiện tại Cố Kỳ đã sắp xếp lại vị trí, còn anh chuẩn bị chuyền bóng.
La Duy thế mà lại cảm giác có chút khẩn trương.
Quả nhiên, đường bóng này của La Duy bị Cố Kỳ vững vàng đón được.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếp chuông vào lớp.
Bóng cao su kia vốn là đang ở vị trí tiếp bóng cho Cố Kỳ bỗng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn đồng hồ, la lớn: “Đến giờ rồi! Đi học! Mau lên!”
Bóng cứ như vậy mà rơi xuống đất.
Ngô Lộc không biết phải tính như thế nào, nhìn về phía Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán gật đầu, Ngô Lộc thổi hai hồi còi.
Điểm tính cho đội La Duy, 15-13, trận đấu kết thúc.
Ba quả bóng cao su nối đuôi nhau chạy về khu dạy học, để lại trong câu lạc bộ một đám người không biết nói gì đối mặt.
Thi Hữu Linh ôm một thùng nước khoáng ra, Cố Kỳ xoay người uống nước, mồ hôi theo cằm chảy xuống xương quai xanh.
Lục Phán Phán đã xuống khỏi ghế trọng tài, thấy chai nước trong tay Cố Kỳ không còn nhiều, vì thế mở cho cậu một chai mới.
Hai người đứng trong góc, không nói lời nào, chỉ có tiếng Cố Kỳ uống nước.
La Duy đi về phía bọn họ.
Lục Phán Phán theo bản năng đẩy Cố Kỳ ra sau, chắn phía trước.
Đã không còn là trẻ con nữa, đến chỗ mới không thể làm quen ngay cũng là chuyện thường, cô không tính toán so đo.
Nhưng lúc Cố Kỳ vì muốn đòi cho mình một lời xin lỗi mà thi đấu, cô quả thực có một chút xúc động.
La Duy cười nửa miệng, vừa nói một từ “Tôi”, liền dừng lại.
Lục Phán Phán nhìn La Duy, thật ra cũng tò mò anh ta sẽ làm gì.
Có khi nào thật sự nổi nóng mà cấm đoán Cố Kỳ gia nhập đội bóng không?
Ánh mắt của La Duy dừng trên người Lục Phán Phán, không phải thực sự thoải mái, nhưng cũng không còn kháng cự như trước.
Sau một lúc lâu, anh mới nói: “Thực xin lỗi”.
Lục Phán Phán: “???”
Tiếu Trạch Khải cũng đi tới.
Cậu đứng trước mặt Lục Phán Phán, lại không nhìn cô, cứng rắn mà nói câu “Thực xin lỗi”.
Lục Phán Phán: “……”
Cô cởi áo bên hông xuống, đưa cho La Duy.
La Duy cầm áo, đôi tay giấu ở phía sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Các cầu thủ khác cũng đi tới, tuy nhiên lại đứng ở phía sau La Duy và Tiếu Trạch Khải.
Ánh mắt Lục Phán Phán đảo qua bọn họ, mở miệng nói: “Tôi biết các cậu không thích đội bóng Khánh Dương, cho nên cũng không thích người đã từng làm việc ở Khánh Dương như tôi. Nhưng trường học không phải sân bóng, nếu tôi đã tới đây, thì đã thể hiện rằng, tôi là quản lý đội bóng này, thể hiện rằng mục tiêu làm việc của tôi chỉ có một, cùng huấn luyện viên Ngô giúp cho đội bóng chúng ta trở nên lớn mạnh.”
Cô nhìn La Duy: “Số 3 tay chủ công kiêm đội trưởng – La Duy, số 6 tay chuyền chính - Đan Húc Dương, số 1 phó công - Tiếu Trạch Khải, số 2 phó công - Thẩm Chu Sơ, số 8 tay bóng tự do - Hoắc Đậu, số 11 tay chuyền dự bị Phương Du Nhạc.”
Cô đọc chuẩn xác một dãy số, vị trí cùng tên họ, ngay sau đó nhìn về phía sau.
“Số 4 tay chủ công - An Phi Thuận, số 5 tay chuyền - Mạnh Trình, số 10 - tay chuyền dự bị - Đinh Đỡ Thành, còn có số 9 phó công - Cao Thừa Trị hôm nay xin nghỉ ốm.”
“Chúng ta đã từng là đối thủ nhưng ngày hôm nay, tôi là đồng đội của các cậu.”
Lục Phán Phán vươn tay về phía La Duy: “Hợp tác vui vẻ.”
Một lúc lâu sau, La Duy mới vươn tay ra, qua loa mà nắm một chút.
Lục Phán Phán cũng không để bụng, cô xoay người nói với Ngô Lộc: “Huấn luyện thôi chứ?”
Ngô Lộc ở bên cạnh nghe đến sửng sốt, lúc này thấy Lục Phán Phán gọi mình, mới vội không ngừng thổi còi.
“Trước tiên khởi động, làm nóng cơ!”
Vừa sáng sớm đã thi đấu một trận, Ngô Lộc tính toán cho bọn họ buổi sáng hôm nay tập nhẹ nhàng một chút.
Ngô Lộc quan tâm người mới, tự mình kéo theo Cố Kỳ đứng ở trung tâm sân bóng, sau đó quay đầu lại gọi nhóm La Duy: “Lại đây xếp hàng!”
La Duy dẫn đầu nhóm người đi qua, lúc qua trước mặt Cố Kỳ, anh vươn tay, nắm thành nắm đấm.
“Hoan nghênh cậu.”
Cố Kỳ cũng vươn nắm tay, cùng anh cụng lấy.
Đi theo phía sau La Duy là Tiếu Trạch Khải, cảm xúc lại càng phóng đại hơn, cậu cười hì hì đi tới, vươn nắm tay, cụng tay cùng Cố Kỳ.
“Người anh em lợi hại ghê, không nhìn ra là sinh viên văn hóa luôn.”
Sau đó là Đan Húc Dương, Thẩm Chu Sơ, Hoắc Đậu……
Mỗi người đều đi đến trước mặt Cố Kỳ, cụng tay cùng cậu.
Ngô Lộc quay đầu lại mỉm cười với Lục Phán Phán, ý tứ là “Cô xem đám nhóc con này cũng có thể hòa thuận như vậy”.
Lục Phán Phán xua xua tay với ông, sau đó cầm bản theo dõi huấn luyện của mình đi đến.
Ngô Lộc đối mặt với nhóm cầu thủ ra khẩu lệnh, đám đội viên theo lời ông làm nóng cơ chân.
Sau khi kết thúc hai hồi, Ngô Lộc lại ra khẩu lệnh ngược lại.
Đám đội viên lại theo khẩu lệnh, nâng chân còn lại.
Lục Phán Phán đứng ở bên cạnh quan sát trong chốc lát, nói: “Các cậu hô to theo nhịp đi.”
Cả đám cùng nhìn về phía cô.
Lục Phán Phán lại nói: “Hô to lên không phải thoải mái sao? Vừa thông họng, vừa khí thế, cũng hỗ trợ chuẩn bị hô hét trong lúc luyện tập.”
Cả đám mắt nhìn mắt, dường như không muốn hô lên lớn tiếng.
Có vẻ hơi ngu.
Sau khi Lục Phán Phán nói ra, bên cạnh không có ai phản ứng lại, bỗng bên cạnh một tiếng hô lớn vang lên.
Lục Phán Phán quay đầu nhìn lại, là Cố Kỳ.
Cậu vừa nhấc chân khởi động, vừa phối hợp hô lớn cùng Ngô Lộc.
Âm thanh vừa vang vừa lớn, ngoài mặt lại nhìn thẳng tắp ra cái vẻ “Tôi hô lớn lên là vì tôi cảm thấy thoải mái chứ không phải vì cô”.
Dần dần, cũng có người hô theo.
Trong phòng tập luyện, mười nam sinh theo nhịp mà hô lên, khí thế ngút trời, còn như cổ động tinh thần, một đám người càng luyện tập càng hăng hái.
Giữa trưa.
Sau khi huấn luyện kết thúc, đội tuyển giải tán tại chỗ.
La Duy vừa lau mồ hôi vừa hỏi Cố Kỳ có muốn cùng bọn họ đến nhà ăn không.
Cố Kỳ nghĩ nghĩ, nói: “Không được.”
La Duy khó hiểu, hỏi: “Sao thế? Người đâu mà keo kiệt thế, cùng nhau ăn một bữa cơm thì làm sao?”
Cố Kỳ: “Tôi quen ăn một mình rồi.”
La Duy cũng cảm thấy Cố Kỳ không phải người hay làm ra vẻ, khả năng thật sự là có cái thói quen đó, cũng không nhiều lời, kéo những người khác đi theo Thi Hữu Linh cùng đi ăn cơm.
Ngô Lộc ngày nào cũng phải về nhà ăn cơm, Lục Phán Phán thu dọn đồ đạc xong, một mình đi ra khỏi câu lạc bộ.
Buổi chiều còn có huấn luyện, cô định đến nhà ăn ăn cơm trưa rồi quay lại văn phòng nghỉ ngơi.
Một đám người khí thế cuồn cuộn đi đến nhà ăn, Lục Phán Phán đi ở phía sau, thấy Cố Kỳ rớt lại một mình.
Lúc cậu đi đường lưng thẳng tắp, nhưng đầu lại hơi hơi cúi thấp.
Giữa trưa mặt trời chói chang, khí lạnh buổi sáng đã sớm bốc hơi hết, không khí ngược lại càng thêm oi bức.
Bộ đồ thể thao của Cố Kỳ bị mồ hôi thấm ướt, ướt át đến mức dán vào lưng, khắc họa từng đường, vì thế cậu mặc thêm áo khoác vào.
Đi được nửa đường, Cố Kỳ lại dừng lại, kéo áo khoác lên ngửi.
Trên quần áo có một cỗ hương nước hoa vị quýt nhàn nhạt.
Bất tri bất giác, cậu đã quen thuộc với cỗ mùi hương này, thậm chí có thể ngửi mùi mà nhớ tới người.
Hôm nay sau khi cậu vào sân bóng chuyền liền tiện tay ném áo khoác ở ghế trên khán đài, sau đó La Duy cũng không hỏi, đã trực tiếp đưa cho Lục Phán Phán.
Cố Kỳ đã thấy cô đem áo khoác của mình quấn ở bên hông hơn một giờ.
Chính là đã dùng áo khoác của cậu hơn một giờ đó.
Cố Kỳ lại cởi áo ra.
Không sai, chính là cảm thấy chính mình cả người ướt bẩn, không xứng với nước hoa còn lưu lại trên áo khoác này.
Cố Kỳ cầm theo áo đi vài bước, lại kinh ngạc cảm thấy không đúng.
Áo của mình, thích mặc thì mặc, làm sao phải vậy chứ?
Vì thế, cậu lại cầm áo lên, đang định mặc vào, thì bị người phía sau vỗ lên bả vai.
Cố Kỳ quay đầu lại, thấy bàn tay Lục Phán Phán vẫn còn trên vai mình.
“Hôm nay dùng áo của cậu, để tôi lấy về giặt sạch nhé?”
Lục Phán Phán vừa rồi đi phía sau thấy Cố Kỳ muốn mặc lại thôi, lại nghĩ đến chuyện cậu không thích cùng người khác tiếp xúc tay chân.
Vậy thì khẳng định lại càng không thích người khác mặc quần áo của cậu ta rồi!
Nói xong liền cảm thấy không khí ngượng ngùng.
Cố Kỳ nhìn Lục Phán Phán, lại chậm chạp không đưa áo cho cô.
Không phải, giặt quần áo?
Tại sao phải giặt quần áo cho cậu?
Cậu cũng chưa nghe Hoắc Tu Viễn nói qua Lục Phán Phán muốn chủ động giặt quần áo cho hắn ta.
Chẳng lẽ chị gái này sẽ còn tùy người khác nhau, mà thay đổi sách lược, đổi cách dụ dỗ sao?
Không đúng.
Cố Kỳ cảm thấy sự tình không đơn giản như cậu nghĩ.
Im lặng một lát, Cố Kỳ nói: “Chị sẽ trả lại cho tôi chứ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Phán Phán: A? Quần áo của cậu là hàng Hermes chắc?
Editor:
Chương này dài thật đấy các cậu ạ 🤣
Dạo này hơi bận nên đăng ít chương. Cố đợi thêm chút chút nha ~~~
❤❤❤❤
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook