Người Mai Táng
-
20: Thiên Cẩu
Tôi thầm nghĩ Lý Bội Bội có thể có biện pháp thu phục quỷ đạo sĩ, nhưng mấy đêm nay khuyên tai của cô ấy linh khí yếu đi rất nhiều, hình như cũng không muốn ra ngoài.Nếu cô ấy không muốn, tôi đương nhiên không ép buộc, không thể lần nào cũng dựa vào sự che chở của cô ấy, tôi cũng là người học đạo, không thể chỉ vì những chuyện này mà làm khó Bội Bội.Sau đó, tôi và Quách Lão Can đã luyện ra các phù chú, có thể chống lại quỷ đạo sĩ.Tuy nhiên, Quách Lão Can không có ý định để tôi ở lại bệnh viện vào đêm nay."Quỷ đạo sĩ quỷ thuật rất cao, phù chú này sợ là chỉ miễn cưỡng có thể ngăn cản hắn công kích, muốn hoàn toàn tiêu diệt hắn, nhất định phải nhờ đến những cao thủ khác.”Tôi nghĩ Quách Lão Can là cao thủ trong việc thu thập ác linh, nhưng bây giờ ông ấy lại nhắc đến cao thủ khác khiến tôi vô cùng tò mò.“Ý ông nói cao thủ kia là Thiêu Cẩu?” Ông nội đột nhiên nói.Quách Lão Can khẽ gật đầu: "Đúng vậy, ông ấy là một cao thủ chuyên đối phó với các Hoạt Sát.”Tôi đã học được từ Quách Lão Can, biết được “Sát” cũng chia thành mấy loại.Giống như những gì tôi đã gặp trước đây, về cơ bản có hai loại Linh Sát và Lệ Sát, hai loại này đều được hình thành từ sát khí, người sống không thể thấy hình dạng của chúng, chỉ có thể dùng pháp thuật mới có thể nhìn thấy, hoặc một số người sinh ra đã có đôi mắt âm dương cũng sẽ thấy được, còn lại phần lớn thì không.Tuy nhiên, Hoạt Sát trong miệng của Quách Lão Can là một loại khác.Hoạt Sát là một loại Sát mà người sống có thể nhìn thấy, có thể nói là âm khí rất nặng, trước đây ông nội cũng đã nói qua, thà chọc giận Lệ Sát còn hơn Hoạt Sát.Hoạt Sát sở dĩ đáng sợ bởi vì chúng có thể di chuyển trong dương gian, như quỷ đạo sĩ này là nửa người nửa quỷ, chính là Hoạt Sát, cả đời Quách Lão Can đều đối phó với Sát, nhưng đối với Hoạt Sát thì không có biện pháp, lúc này ông ấy chỉ có thể bất lực lắc đầu."Lần này tôi thua rồi, tôi thực sự không thể thu phục được, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản hắn hại người trong bệnh viện này."Tôi có chút tò mò, vì sao Lão Quách không đi mời vị cao thủ kia, tại sao lại nhất quyết đòi tôi đi?Quách Lão Can nói không yên tâm khi để tôi và ông nội cùng ở lại chỗ này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi vẫn còn giữ được mạng sống.Tôi hơi do dự, nhưng nhìn thấy vẻ kiên quyết của Lão Quách, tôi chỉ có thể đồng ý.Quách Lão Can đưa cho tôi một lá thư và nói: "Người đàn ông này là Trần Nhị.
Ông ấy đã học Đạo thuật được năm mươi năm.
Khi tôi tu luyện với ông ấy trên núi, tôi nhớ ông ấy đã giúp một gia đình xua đuổi một con hổ, tay không giết chết một con mãnh hổ!”Nghe đến đây, tôi kinh ngạc trợn tròn mắt hỏi: “Một người tay không giết hổ sao?”"Ừ, đúng vậy."Tôi không thể tin vào tai mình, đây còn là con người sao, sức mạnh của con người sao có thể vượt qua con hổ?Nhưng Quách Lão Can đã tận mắt nhìn thấy, khi người này cùng ông ấy luyện công, trên người tràn đầy khí tức âm dương, khi cùng mãnh hổ đánh nhau, lực đạo vô cùng lớn, tay không đánh chết con hổ.Sau này ông ấy cũng ra tỉnh thành sống, lúc nhỏ làm cu li, lúc trung niên thì giúp người ta coi nhà, xem phong thủy, chọn mộ, long mạch, huyệt đạo, trừ tà, giết quỷ.
Tóm lại ông ta làm mọi thứ liên quan đến đạo thuật.Bởi vì ông ta có một chiêu trong đạo thuật được gọi là “Thiên Cẩu thực nhật” cho nên sau này mọi người gọi ông ấy là Thiên Cẩu.Tôi thực sự muốn gặp một cao thủ Đạo giáo nổi tiếng như vậy.Sau khi Quách Lão Can dặn dò mọi thứ xong xuôi, ông ấy nói với tôi: "A Phàm, trên người cậu đang bị bao vây bởi âm khí của Lý Bội Bội, cậu phải nói rõ với ông ta, nếu không ông ta sẽ đánh vỡ linh hồn của Lý Bội Bội mà không cần nói một lời nào!”Nghe vậy, tôi lập tức đưa tay giữ lấy đôi bông tai đang đeo trên cổ."Được rồi, cứ như vậy đi!"Quách Lão Can nói xong thì tôi cũng lên đường, theo địa chỉ mà Quách Lão Can đưa cho, nơi ở của Trần Nhị cách bệnh viện khoảng ba, bốn giờ đi ô tô.Khi tôi tìm thấy nơi này, đó là một khu dân cư cũ, những ngôi nhà xung quanh đều là những tòa nhà cũ, hầu hết người sống ở đây đều là công nhân của các nhà máy gần đó, còn có một số người già đang sống một mình.Tôi đi loanh quanh một lúc, lại vô tình nhìn thấy một ông lão đầu trọc ở bên đường.Ông ấy mặc một chiếc áo hoa văn hổ, đôi mắt có thần, toàn thân toát ra khí thế sắc bén.Mặc dù tôi chưa từng gặp Trần Nhị, nhưng lúc này tôi chắc chắn người đó là Trần Nhị.Tuy nhiên, hiện tại ông ấy đang ngồi xổm trên mặt đất, hình như đang đợi ai đó.Vừa bước tới, tôi thấy một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, vẻ mặt buồn bã, tay cầm giỏ rau đang đi về phía Trần Nhị.Lúc này, Trần Nhị lập tức đứng dậy, chắp một tay sau lưng, eo thẳng tắp, thần sắc uy nghiêm."Chờ một chút!"Trần Nhị ngăn người đàn ông lại.Người đàn ông quay đầu và nhìn thấy Trần Nhị, liền hỏi với vẻ không hài lòng: "Có chuyện gì vậy?"Lúc này tôi ở bên cạnh nghe ngóng, không dám quấy rầy."Tôi xem ông thần sắc lo lắng, trán đầy mây đen, vai phải mây mù, nam tả nữ hữu, con gái của ông hẳn là có chuyện khi đi ra ngoài?"Sau khi lời nói vừa dứt, người đàn ông đầu tiên hơi sửng sốt, nhưng sau đó ông ta lạnh lùng quay đi, tức giận nói: “Đồ điên!”Thấy người đàn ông phớt lờ mình, Trần Nhị hét lớn: "Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, hãy tới đây tìm tôi! Tôi tên Trần Nhị!"Nói xong, Trần Nhị lặng lẽ quay người đi về phía ngôi nhà cũ phía sau.Tôi lập tức đi theo và gọi lớn:"Trần Nhị gia gia!"Trần Nhị giật mình, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên trở nên căng thẳng, đưa tay bắt quyết chữ thập, sắc mặt vô cùng khó coi."Yêu nghiệt to gan, dám chiếm đoạt thân xác người khác, mau cút ra khỏi thân xác người thanh niên này!”Tôi cười gượng giải thích: “Trần Nhị gia gia, ông hiểu lầm rồi, cô ấy là vợ của tôi, cô ấy không có ác ý với tôi!”"Vợ? Chẳng lẽ là.
.
.
.
.
."Tôi không nói gì, lặng lẽ đưa cho ông ta bức thư do Quách Lão Can viết.Sau khi đọc thư, Trần Nhị nhận ra đó là thư thỉnh cầu của lão Quách, gật đầu nói: “thì ra là vậy, coi như lần này Lão Quách cũng cầu xin tôi!”Sau đó ông ta cất lá thư đi, ngẩng đầu nhìn tôi, nhướng mày hỏi: “Cậu là cháu trai của Ngô Khánh Phong đúng không?”"Vâng, cháu tên là Ngô Tử Phàm."Trần Nhị đi về phía tôi nói: "Mời vào!"Tôi theo ông ấy vào nhà, tuy nhiên vừa đặt chân đến cửa, tôi bỗng thấy người như phát sốt."Tiếng rên của Lý Bội Bội truyền đến bên tai tôi."Tôi vội lùi lại vài bước và hỏi: "Trần Nhị gia gia, nhà ông sao thế? Tại sao vợ tôi lại cảm thấy không khỏe khi bước vào đây?"Trần Nhị vỗ đầu nói: "Ồ, xem trí nhớ của tôi đây này, tôi đã quên lá bùa ở cửa."Sau đó Trần Nhị xé bùa hộ mệnh trên cửa, tôi mới dám đi vào..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook