Người Mà Tôi Yêu Sau Này
-
Chương 6
Lục Tiếu nghe xong, trong đầu chỉ còn quanh quẩn lại một câu —— “Sau đó, khi anh đi uống rượu với Hạ Thừa Dịch, trông thấy cậu ta đã quay lại với Lâm Tuyết.”
Thân thể của cô khẽ run lên, cô hỏi Hoắc Cửu Ngôn đã đi uống rượu với Hạ Thừa Dịch vào khi nào. Sau khi nghe xong câu trả lời, Lục Tiếu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Vậy là… sau cái ngày mà Hạ Thừa Dịch xé nát bộ đồ ngủ của cô, Lâm Tuyết đã trở lại. Cho nên, khi đó Hạ Thừa Dịch và Lâm Tuyết đã quay lại với nhau. Vì thế, suốt nửa tháng trời Hạ Thừa Dịch không đi tìm cô, cũng không trả lời tin nhắn của cô… là vì đang bận ở cùng Lâm Tuyết.
Lục Tiếu đột nhiên phát hiện ra cô không thể nào hiểu nổi Hạ Thừa Dịch.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu anh đã quay lại với Lâm Tuyết rồi, thế thì tại sao lại không thoải mái nói thẳng cho cô biết chứ?
Lục Tiếu nghĩ… có lẽ… trong mắt của Hạ Thừa Dịch, cô vẫn luôn là một tên hề, thậm chí còn là một trò đùa, một trò đùa hoàn chỉnh.
Cảm xúc của Lục Tiếu đến nhanh mà đi cũng nhanh, lúc cô nhận thấy nước mắt sắp không kìm được nữa, cô đã cầm lấy túi xách trên ghế và rời đi. Hoắc Cửu Ngôn vội vàng thanh toán tiền xong rồi đuổi theo.
Dưới bầu trời đầy tuyết, Lục Tiếu ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn dữ dội. Khóc mệt rồi, khi cô định chống tay lên đầu gối đứng dậy thì mới phát hiện ra tuyết rơi.
Trận tuyết này rất lớn, nhưng trên người cô hầu như không dính một bông tuyết nào. Khi cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Hoắc Cửu Ngôn đang mở rộng áo khoác ra để che chắn cho cô, giúp cô ngăn cản tuyết dày và giá lạnh.
Lục Tiếu lại bật khóc… vì dường như cô đã nhìn thấy chính mình.
Lúc Hạ Thừa Dịch chia tay Lâm Tuyết cũng là vào một ngày tuyết rơi dày đặc như vậy, Hạ Thừa Dịch say rượu bên ngoài quán bar, làm cách nào cô cũng không thể lôi anh đi được, cũng không bắt được taxi, gọi điện thoại cho bạn bè thì phải chờ thêm nửa tiếng nữa.
Trong suốt nửa tiếng đó, cô cũng chắn tuyết cho anh giống như thế này, người cô xuýt chút nữa đã bị đóng băng thành người tuyết luôn, đêm đó cô bắt đầu sốt cao.
Hai chân Lục Tiếu tê rần không đứng dậy nổi, Hoắc Cửu Ngôn cởi áo khoác ngoài ra phủ thêm cho cô. Sau đó, anh mặc kệ lời phản đối của cô mà kéo thẳng cô lên trên lưng mình, bước từng bước dẫm trên lớp tuyết dày tiến về phía trước.
Giờ phút này, hình tượng của Hoắc Cửu Ngôn trong lòng cô lập tức trở nên thật cao lớn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sự bén nhọn vừa rồi đã tan thành mây khói, Lục Tiếu nằm trên lưng Hoắc Cửu Ngôn đang kéo áo khoác để che đầu cho anh. Mu bàn tay của cô thỉnh thoảng lại vô tình chạm vào mặt anh, lạnh như một cục đá.
Lục Tiếu cực kì hối hận vì vừa rồi cô đã chạy lung tung, bây giờ hai người còn cách bãi đỗ xe ít nhất mười lăm phút đi bộ nữa.
Do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn vươn tay ra che mặt Hoắc Cửu Ngôn lại, nhân tiện còn áp mặt mình vào lỗ tai đang lạnh như băng của anh.
Hoắc Cửu Ngôn tạm ngừng bước chân lại, khoé môi run rẩy vì lạnh của anh nương theo động tác của Lục Tiếu mà chậm rãi nhếch lên. Anh nhấc người cô lên cao rồi giữ chặt.
Hoắc Cửu Ngôn nói: “Lục Tiếu, em là người hiểu rõ ràng nhất nỗi đau khổ khi yêu thầm một người. Hãy cho anh một cơ hội, cũng như cho chính em một cơ hội, nếu như em thật sự muốn quên Hạ Thừa Dịch thì có thể quen anh thử xem.”
Lúc đầu, Lục Tiếu vẫn còn hơi bài xích nhưng khi Hoắc Cửu Ngôn cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ngồi vào trong xe, cô đã nghe thấy chính mình trả lời —— “Được.”
Thân thể của cô khẽ run lên, cô hỏi Hoắc Cửu Ngôn đã đi uống rượu với Hạ Thừa Dịch vào khi nào. Sau khi nghe xong câu trả lời, Lục Tiếu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Vậy là… sau cái ngày mà Hạ Thừa Dịch xé nát bộ đồ ngủ của cô, Lâm Tuyết đã trở lại. Cho nên, khi đó Hạ Thừa Dịch và Lâm Tuyết đã quay lại với nhau. Vì thế, suốt nửa tháng trời Hạ Thừa Dịch không đi tìm cô, cũng không trả lời tin nhắn của cô… là vì đang bận ở cùng Lâm Tuyết.
Lục Tiếu đột nhiên phát hiện ra cô không thể nào hiểu nổi Hạ Thừa Dịch.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu anh đã quay lại với Lâm Tuyết rồi, thế thì tại sao lại không thoải mái nói thẳng cho cô biết chứ?
Lục Tiếu nghĩ… có lẽ… trong mắt của Hạ Thừa Dịch, cô vẫn luôn là một tên hề, thậm chí còn là một trò đùa, một trò đùa hoàn chỉnh.
Cảm xúc của Lục Tiếu đến nhanh mà đi cũng nhanh, lúc cô nhận thấy nước mắt sắp không kìm được nữa, cô đã cầm lấy túi xách trên ghế và rời đi. Hoắc Cửu Ngôn vội vàng thanh toán tiền xong rồi đuổi theo.
Dưới bầu trời đầy tuyết, Lục Tiếu ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn dữ dội. Khóc mệt rồi, khi cô định chống tay lên đầu gối đứng dậy thì mới phát hiện ra tuyết rơi.
Trận tuyết này rất lớn, nhưng trên người cô hầu như không dính một bông tuyết nào. Khi cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Hoắc Cửu Ngôn đang mở rộng áo khoác ra để che chắn cho cô, giúp cô ngăn cản tuyết dày và giá lạnh.
Lục Tiếu lại bật khóc… vì dường như cô đã nhìn thấy chính mình.
Lúc Hạ Thừa Dịch chia tay Lâm Tuyết cũng là vào một ngày tuyết rơi dày đặc như vậy, Hạ Thừa Dịch say rượu bên ngoài quán bar, làm cách nào cô cũng không thể lôi anh đi được, cũng không bắt được taxi, gọi điện thoại cho bạn bè thì phải chờ thêm nửa tiếng nữa.
Trong suốt nửa tiếng đó, cô cũng chắn tuyết cho anh giống như thế này, người cô xuýt chút nữa đã bị đóng băng thành người tuyết luôn, đêm đó cô bắt đầu sốt cao.
Hai chân Lục Tiếu tê rần không đứng dậy nổi, Hoắc Cửu Ngôn cởi áo khoác ngoài ra phủ thêm cho cô. Sau đó, anh mặc kệ lời phản đối của cô mà kéo thẳng cô lên trên lưng mình, bước từng bước dẫm trên lớp tuyết dày tiến về phía trước.
Giờ phút này, hình tượng của Hoắc Cửu Ngôn trong lòng cô lập tức trở nên thật cao lớn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sự bén nhọn vừa rồi đã tan thành mây khói, Lục Tiếu nằm trên lưng Hoắc Cửu Ngôn đang kéo áo khoác để che đầu cho anh. Mu bàn tay của cô thỉnh thoảng lại vô tình chạm vào mặt anh, lạnh như một cục đá.
Lục Tiếu cực kì hối hận vì vừa rồi cô đã chạy lung tung, bây giờ hai người còn cách bãi đỗ xe ít nhất mười lăm phút đi bộ nữa.
Do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn vươn tay ra che mặt Hoắc Cửu Ngôn lại, nhân tiện còn áp mặt mình vào lỗ tai đang lạnh như băng của anh.
Hoắc Cửu Ngôn tạm ngừng bước chân lại, khoé môi run rẩy vì lạnh của anh nương theo động tác của Lục Tiếu mà chậm rãi nhếch lên. Anh nhấc người cô lên cao rồi giữ chặt.
Hoắc Cửu Ngôn nói: “Lục Tiếu, em là người hiểu rõ ràng nhất nỗi đau khổ khi yêu thầm một người. Hãy cho anh một cơ hội, cũng như cho chính em một cơ hội, nếu như em thật sự muốn quên Hạ Thừa Dịch thì có thể quen anh thử xem.”
Lúc đầu, Lục Tiếu vẫn còn hơi bài xích nhưng khi Hoắc Cửu Ngôn cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ngồi vào trong xe, cô đã nghe thấy chính mình trả lời —— “Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook