Người Lớn Và Trẻ Nhỏ - Phần 1
-
C124: Chap 94
Chap 94
Sau khi kiểm tra tình hình sức khỏe cho Freen theo định kỳ xong, Sakda nhìn xung quanh phòng bệnh của cô, nửa đùa nửa thật hỏi: "Xem ra mọi người bị sự lạnh lùng của em làm cho sợ hãi bỏ chạy hết rồi thì phải."
Freen nhìn lên Sakda: "Bác sĩ như anh cũng rảnh rỗi thật!"
"Phải đó, hôm nay anh trực ca đêm, kiểm tra tình hình cho em đúng là hết ca luôn rồi. Để người rảnh rỗi này đưa em đi dạo, hít thở chút không khí trong lành luôn nhé!"
Freen hôm nay sẽ làm thủ tục ra viện, cô cũng có điều cần nói cùng Sakda nên đã đồng ý: "Được! Mấy ngày nay nằm mãi một chỗ đúng là em thấy có chút bức bối."
Lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Sakda đi dạo cùng bệnh nhân, còn là một bệnh nhân nữ xinh đẹp khiến cho nhiều người tò mò nhìn theo, đặc biệt là mấy cô gái đem lòng mến mộ anh không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ lẫn đố kỵ.
Freen không cố tình nhìn nhưng hình ảnh đó vẫn thu vào tầm mắt mình, cô khẽ cười bông đùa: "Xem ra hôm nay em xuất viện là việc làm đúng đắn. Những ánh mắt của họ nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống ấy."
Sakda buồn cười: "Freen mà anh từng quen còn biết nói đùa nữa cơ, lần gặp mặt này em làm cho anh nhiều bất ngờ thật đấy."
Cả hai dừng lại khi đã đến gốc cây to ở khuôn viên bệnh viện, Freen nghiêm túc nhìn lên Sakda, chủ động đi thẳng vào vấn đề: "Còn điều bất ngờ hơn nữa, em có người yêu rồi."
Sakda đúng là bị làm cho kinh ngạc, biểu cảm có hơi cứng đờ nhưng không phải vì chuyện Freen có người yêu, mà vì cô đã nói ra điều đó nhanh như vậy với mình, khóe môi mỏng khẽ cong lên nụ cười buồn bã: "Em tàn nhẫn thật đấy, không cho anh được cơ hội để bộc lộ tình cảm của mình luôn."
"Em là không muốn anh phải lãng phí thời gian vào người đã có chủ như em, em vẫn rất quý mến anh." - Freen không phải người không hiểu chuyện, không chỉ vì việc Becky ghen tuông ra mặt vì Sakda, bản thân Freen cũng cảm nhận được ánh mắt anh mỗi khi nhìn cô đều không giống những người khác, thay vì cứ im lặng xem như không biết gì, Freen muốn chủ động kết thúc nó càng sớm càng tốt, cho bản thân và cả Sakda.
"Người đó có phải là Becky không?"
"Anh cũng nhìn ra được sao?" - Freen nheo mắt ngạc nhiên hỏi, thái độ và cử chỉ của cô bà Becky bên cạnh nhau rõ ràng đến mức ai cũng nhận ra cả hai là một cặp sao?
Sakda bước lên phía trước thở nhẹ ra, anh cũng có lòng tự tôn, không muốn Freen nhìn thấy vẻ mặt buồn bã và thất vọng lúc này của mình: "Cách hai người tương tác với nhau nhìn khác hẳn khi ở canh Sam hay cô bạn Nam."
"Ra là vậy!"
"Ba và mẹ em đã biết về mối quan hệ này chưa?"
Freen gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Sakda tinh ý không hỏi sâu thêm, anh khẽ cười mở lời đề nghị: "Anh có thể ôm em một cái được không?"
Thoáng bỡ ngỡ vì lời đề nghị của Sakda, nhưng Freen cũng mỉm cười đồng ý, bước đến đáp lại cái dang tay của anh vỗ về: "Đương nhiên rồi! Em vẫn chưa chính thức chào hỏi anh thật đàng hoàng."
Sakda nhắm mắt lại thả trôi cảm xúc trong lòng mình, tình cảm của anh đối với cô giống như mối tình đầu sau nhiều năm dang dở, nếu như năm xưa gia đình không định cư ở nước ngoài, có phải bây giờ tình cảm của hai người đã khác rồi hay không? Nhưng vốn dĩ cuộc đời không tồn tại hai chữ "nếu như".
"Hai người làm gì mới sáng sớm đã ôm nhau thắm thiết ở nơi công cộng thế này?" - Chất giọng quen thuộc từ phía sau vang lên làm cho hai người đang ôm nhau giật mình tách ra, Freen cảm giác lạnh cả người khi biết rằng chủ nhân nói câu đó là ai.
"Becky!"
Freen bước đến chỉ kịp gọi tên người yêu rồi chợt tắt lịm không nói thêm được lời nào khi bị ánh mắt rực lửa hiếu chiến của bé đang trừng trừng nhìn vào mình.
Sakda cũng có cảm nhận tương tự, anh nuốt khan khẽ thốt: "Chào em!"
Nhếch môi bước đến đứng đối diện với Sakda, người đàn ông cao hơn bé gần một cái đầu, hất cằm hỏi: "Anh có biết boxing không? Tôi muốn đấu một trận với anh!"
12
"Becky, cái này có hơi..." - Freen e ngại lên tiếng.
"Em đang nói chuyện với bác sĩ Sakda."
Bị lời nói thị uy của bé làm rén ngang, Freen tự giác hơi lùi ra sau, không chỉ Sakda đang hứng chịu cơn ghen tuông của bé, ngay bản thân cô còn không biết khi trở về sẽ bị đối xử như thế nào nữa.
Sakda bối rối nhìn Becky vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của mình: "Tôi không biết, cho dù vậy cũng không thể đấu với một cô gái được."
Như một cơn gió thoáng qua, nắm đấm nhanh như chớp từ bao giờ đã vụt qua mặt Sakda làm cho vài sợi tóc của anh bay theo, nếu nơi nắm đấm này nhắm tới là mặt của anh, Sakda nghĩ rằng cái mũi của mình bây giờ có lẽ đã vỡ nát rồi cũng nên.
"Nếu đã không biết đến boxing, vậy anh trai hãy ngoan ngoãn làm bác sĩ của mình thôi, đừng nghĩ đến mấy chuyện khác nữa." - Becky quay sang nắm lấy bàn tay Freen kéo chị theo mình rời đi: "Chúng ta làm thủ tục xuất viện luôn đi!"
"Becky, em nghe chị nói đã... thật ra vừa rồi chị đã nói rõ hết với Sakda, nói luôn mối quan hệ của chị và em." - Freen nhìn sự tức giận của Becky lo lắng giải thích, cô không muốn vì hiểu lầm làm cho họ giận nhau vô cớ.
Đứng khựng lại, Becky xoay người nhìn Freen: "Em có nghe được đoạn đó nên cú đấm vừa rồi mới nương tay chỉ hù dọa chứ không bay thẳng vào mặt anh ta."
"Nếu đã biết sao em còn làm thế?" - Freen nuốt khan khó hiểu.
"Ai bảo tên đó không biết trời cao đất dày đi quá giới hạn, đã biết chị là hoa đã có chủ mà còn đòi ôm. Cả chị nữa!"
Freen giật mình khi bị gọi đến.
"Từ bao giờ lại dễ dãi như vậy? Người khác đề nghị ôm là chị cho ôm luôn sao? Nghĩ đến em lại thấy tức."
Nắm chặt bàn tay vẫn đang được bé nắm lấy, Freen bước đến rút ngắn khoảng cách cả hai, nhỏ nhẹ dỗ dành: "Becky đừng ghen nữa! Chị đối với em còn chưa rõ ràng sao? Bây giờ những người bên cạnh chúng ta đều biết về tình cảm chị dành cho em hết rồi."
"Em muốn ôm chị!" - Cơn tức dần được vơi đi nhưng bé vẫn muốn được Freen thể hiện sự quan tâm đặc biệt, cảm nhận vòng tay quen thuộc đang ôm lấy mình, lúc này Becky đã hoàn toàn lấy lại sự bình yên trong lòng.
Freen mỉm cười hôn lên trán Becky, tay vẫn đang vỗ vỗ lên lưng bé dỗ ngọt: "Được rồi! Chúng ta về nhà thôi! Chị nhớ nhà rồi."
.
.
.
TBC.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook