Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)
-
Chapter 5: Thành lập đội ngũ
“...” Phương Diểu nhìn cánh tay mảnh khảnh của cô, thầm nghĩ nếu cô đi đánh người e là sẽ bị người ta đá thẳng vào nhà, anh lắc đầu, nói tiếp, “Ý tôi là một người hàng xóm không được ai ưa như vậy mới khiến người ta có ham muốn trả thù và chọc ghẹo.”
“Ừm, cũng có lý.” Khương Thu Tự còn muốn nói thêm về nội dung của game Chọc Ghẹo Hàng Xóm thì đã thấy trợ lý thò đầu vào, “Sếp, người phỏng vấn đến rồi.”
Khương Thu Tự lập tức ổn định lại cảm xúc: “Cho người vào đi.”
Phương Diểu cũng dừng tay, tắt màn hình điện tử, chuyện liên quan đến đội ngũ của mình nên anh cũng cần tập trung cao độ, lựa chọn nghiêm túc.
Đáng tiếc buổi phỏng vấn không được suôn sẻ như tưởng tượng, một ngày vô ích đã khiến Phương Diểu hiểu ra vì sao Khương Thu Tự lại dễ dàng giao cho anh vị trí quan trọng như giám đốc dự án, nhân tài hiếm có còn khó tìm hơn cả anh dự đoán.
Phỏng vấn ba ngày liên tiếp cuối cùng cũng đợi được một nhân tài tên là Triệu Nghiệp Siêu.
Chàng trai trẻ này tốt nghiệp trường quân đội, ban đầu học ngành phát triển hệ thống chiến đấu mô phỏng, sau khi chiến tranh kết thúc, công nghệ quân sự chuyển thành công nghệ dân dụng nên cậu ta mới ra quân, tìm kiếm con đường phát triển nghề nghiệp khác, những gì cậu ta học được rất phù hợp với công việc phát triển trò chơi.
Dù Phương Diểu không hiểu nhiều về công nghệ của thời đại này, nhưng anh cũng biết rằng trong hoàn cảnh hiện tại, những nhân tài như cậu ta rất hiếm có.
Sự thật cũng chứng minh suy nghĩ của anh, Khương Thu Tự không hề do dự mà trực tiếp đưa ra mức lương cao để ký hợp đồng với cậu ta.
Ngôn ngữ lập trình và nền tảng phát triển trò chơi mà Phương Diểu quen thuộc đã sớm chìm vào quên lãng trong dòng chảy lịch sử, anh vẫn đang loay hoay với các vấn đề về kỹ thuật, giờ đã tuyển được lập trình viên nên anh cũng nóng lòng kéo người ta giao lưu luôn.
“Chúng ta có cần tự xây dựng nền tảng sản xuất trò chơi của riêng mình trước không, dù sao thì một công cụ xuất sắc cũng sẽ quyết định hiệu quả và chất lượng của quá trình phát triển dự án sau này.”
Triệu Nghiệp Siêu hỏi: “Dự án lớn không?”
“Không lớn.” Phương Diểu lập tức mô tả sơ lược cho cậu ta biết về trò chơi “Chọc Ghẹo Hàng Xóm” này.
Khi theo học ngành phát triển hệ thống chiến đấu mô phỏng, Triệu Nghiệp Siêu đã từng tưởng tượng một ngày nào đó khi chiến tranh kết thúc, dựa vào công nghệ này, liệu mình có thể tạo ra nhiều trò chơi thú vị hay không.
Cậu ta đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngành công nghiệp này, dù những gì Phương Diểu mô tả chỉ là một trò chơi giải trí đơn giản nhưng đã đủ để thắp sáng niềm đam mê trong lòng cậu ta.
Cảm thấy tương lai mình mơ ước đã gần kề, Triệu Nghiệp Siêu nói ngay: “Phát triển trò chơi cần thời gian, nhưng game Chọc Ghẹo Hàng Xóm thì không cần tới nền tảng phát triển trò chơi chuyên dụng.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Phương Diểu biết rằng để thúc đẩy các ngành nghề phát triển nhanh hơn nên chính phủ đã công khai nhiều công nghệ chuyển đổi từ quân sự sang dân dụng, trong đó có các công cụ phát triển chương trình thực tế ảo cơ bản, tất cả đều miễn phí.
Sau một hồi giao lưu với Triệu Nghiệp Siêu, Phương Diểu cũng nắm được nhóm cần bao nhiêu thành viên trong giai đoạn đầu.
Sau khi ký hợp đồng với Triệu Nghiệp Siêu, vận may của họ dường như cũng tốt hơn, hai vị trí quan trọng là nhân viên mỹ thuật và lập kế hoạch lần lượt được tuyển dụng trong những ngày tiếp theo.
Đã tập hợp đủ các nhân viên phát triển cơ bản, Phương Diểu trực tiếp từ bỏ công việc tuyển dụng nhân viên vận hành và phân phối còn lại.
Khương Thu Tự không có ý kiến gì về chuyện này, cô cũng hy vọng sớm bắt đầu phát triển dự án chứ không mong Phương Diểu bị vướng vào vũng lầy tuyển dụng cùng mình.
Lại là một ngày bận rộn, Khương Thu Tự phát hiện Phương Diểu đang tổ chức một cuộc họp nhỏ với nhóm trong phòng họp.
Một việc nghiêm túc như họp hành mà sao trên mặt những người này lại lộ ra nụ cười gian xảo thế kia.
Chắc chắn là đang thảo luận về nhưng cách chơi khăm sáng tạo để dùng trong trò chơi rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Thu Tự không kìm được sự tò mò muốn cùng tham gia. Cô đẩy cửa bước vào.
“Đến rồi!” Văn Văn phụ trách mỹ thuật nhìn ra cửa.
Thấy người đi vào là Khương Thu Tự, sự phấn khích trên mặt cô đột nhiên đông cứng lại, sau đó kinh hô: “Á!”
Những người khác cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, vội vã nhắc nhở: “Cẩn thận đấy!”
Lúc nghe được lời nhắc nhở Khương Thu Tự đã thấy có thứ gì đó bay về phía mình, trong lúc nghi hoặc, cô bình tĩnh nghiêng đầu, ánh mắt liếc thấy một quả bóng nước bay vụt qua tai mình.
“Sếp cũng ở đây... á!” Triệu Nghiệp Siêu vừa đi vệ sinh về, còn chưa kịp chào hỏi Khương Thu Tự thì đã trúng chiêu.
Quả bóng nước vỡ tan trong nháy mắt, nước bắn đầy mặt và người cậu ta, khiến cậu ta ngỡ ngàng không nói nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook