Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)
-
Chapter 10: Phiên bản thử nghiệm ra mắt (2)
Trong công ty, những người khác có thể quan sát quá trình chơi của Phương Diểu thông qua màn hình bên ngoài, thấy anh thậm chí còn chưa chơi xong màn thứ hai đã thoát khỏi trò chơi, Triệu Nghiệp Siêu vội hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Phương Diểu tháo thiết bị trên đầu xuống: “Không có vấn đề gì.”
“Vậy sao không chơi tiếp?” Nhân viên lập kế hoạch Tiểu Trần vội hỏi.
Phương Diểu ngẩng đầu thấy mọi người đều có chút lo lắng thì mới hiểu, anh nói ngay: “Đừng lo lắng, trải nghiệm trò chơi không tệ, tôi không chơi tiếp là vì nội dung cần thử nghiệm đã hoàn thành, thoát ra để nói chuyện thêm với mọi người thôi, mọi người quan sát quá trình tôi chơi trò chơi qua màn hình bên ngoài có thấy thú vị không?”
Văn Văn đáp: “Rất thú vị, phong cách hai chiều này có thể phóng đại hiệu ứng trêu chọc, khiến nó thú vị hơn, nếu là phong cách tả thực rất có thể một số người sẽ cảm thấy không thoải mái với một số nội dung chơi khăm.”
Tiểu Trần tiếp lời: “Thời gian hoàn thành một màn chơi không cần quá dài, nếu không cố gắng cày điểm cao nhất thì không quá tốn não, tôi thấy phù hợp với định vị của một trò chơi giải trí.”
Nghe xong ý kiến của mọi người, Phương Diểu đưa ra quyết định: “Vậy thì lấy ba màn chơi của phiên bản thử nghiệm làm cơ sở, mở rộng thành hai mươi lăm màn chơi, sử dụng hết những ý tưởng mà chúng ta đã cùng nhau đóng góp trước đó, độ khó tăng dần nhưng biên độ không được quá lớn.”
Tiểu Trần suy nghĩ một lát: “Hai mươi lăm màn chơi liệu có hơi ít không?”
Phương Diểu nói: “Không ít đâu, tác phẩm này chủ yếu là để thử nghiệm thị trường trò chơi, đầu tư quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sau này, nếu phản ứng tốt chúng ta lại tung ra màn mới cũng không muộn.”
Anh ta đã nói như vậy thì đương nhiên những người khác sẽ không phản đối, sau đó bọn họ bắt đầu đẩy nhanh tiến độ sản xuất.
Mặc dù để có thể có được trải nghiệm trò chơi trọn vẹn, tránh bị tiết lộ trước nội dung nên Khương Thu Tự không tham gia vào công việc phát triển cụ thể, nhưng cô vẫn để ý định hướng chung, tình hình tiến độ sản xuất và dòng tiền lưu chuyển thế nào cô đều nắm rõ.
Ví dụ như từ sáng sớm cô đã biết chuyện hôm nay sẽ chạy thử nghiệm, trưa cô chủ động đến hỏi: “Kết quả thử nghiệm thế nào?”
Phương Diểu đáp: “Tôi thấy không tệ, có lẽ khoảng nửa tháng nữa là bản chính thức có thể ra mắt, cô đã tuyển được người quảng bá và vận hành chưa?”
“Tất nhiên là tuyển được rồi, còn nửa tháng nữa cơ à.” Khương Thu Tự đã cảm thấy nôn nóng không chịu được rồi.
Lúc này Phương Diểu nhìn thấy ngoài cửa sổ có một thiết bị phi hành lướt qua rồi dừng lại ở phía trên tòa nhà văn phòng bên cạnh.
Thiết bị phi hành vận chuyển một vài chữ cái lớn, đã có nhân viên thi công chờ sẵn, đợi thiết bị bay đến vị trí chỉ định, hiệu chỉnh xong thì bắt đầu lắp đặt.
Vài chữ cái lớn kết hợp lại, biến thành mấy chữ “Thiên Mã Hành Không”, màn hình chiếu ảo bên dưới biển hiệu hiển thị dòng chữ “Studio game Thiên Mã Hành Không”.
“Bên đối diện hình như cao hơn bên mình.” Phương Diểu ngẩng đầu nhìn biển hiệu bên đối diện, sau đó quay sang nói với Khương Thu Tự.
Nghe là biết cố ý, Khương Thu Tự hừ một tiếng: “Biển hiệu treo cao thì có tác dụng gì.”
“Vậy cái gì mới có tác dụng?” Phương Diểu hỏi.
Khương Thu Tự nhìn anh chằm chằm: “Nếu doanh số cũng cao hơn bên mình, tôi sẽ đá anh rồi sang đào giám đốc dự án bên đó.”
“Ôi chao, cô nói vậy làm tôi thấy áp lực quá.” Dù miệng nói vậy nhưng vẻ mặt Phương Diểu rất thoải mái, anh xem giờ, chuẩn bị xuống lầu, “Trưa cô ăn gì chưa, cùng đi không?”
“Ừ.” Khương Thu Tự không từ chối.
Công ty vẫn chưa có căng tin, may là gần đó không thiếu chỗ ăn uống, công ty trò chơi thì nhiều vô kể, có một công ty chuyển đến bên cạnh cũng chưa chắc sẽ có tiếp xúc gì, ai ngờ giờ ăn trưa bọn họ lại đụng độ với nhau.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Phương Diểu nhìn quanh bốn phía rồi chỉ vào một quán mì: “Tới quán đó đi, mì đặc biệt chỉ có mười lăm tệ.”
Khương Thu Tự liếc qua rồi lắc đầu: “Không đi.”
Phương Diểu tiếp tục đề nghị: “Vậy tới quán bên cạnh ăn cơm thịt nướng đi, thêm cơm không mất tiền!”
Khương Thu Tự vẫn từ chối: “Không đi.”
Phương Diểu đã đoán được tâm tư của Khương Thu Tự, chỉ quán đắt nhất gần đó, hỏi: “Không phải cô định vào quán đó đấy chứ?”
Khương Thu Tự gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tạm biệt!” Phương Diểu nói xong định đi luôn, đùa à, quán đó bình quân đầu người hơn ba trăm một bữa, lương tháng đầu tiên anh còn chưa lĩnh, không ăn nổi thì tuyệt đối không làm màu đâu.
Khương Thu Tự thấy anh chạy nhanh như bay thì nói với theo bóng lưng anh: “Có bắt anh trả tiền đâu.”
Phương Diểu xoay người một cách trơn tru, lập tức quay trở lại: “Bà chủ hào phóng quá!”
Khương Thu Tự liếc anh một cái ra chiều không vui, sải chân đi thẳng đến nhà hàng kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook