Ngươi Là Nương Tử Của Ta
-
Chương 42: Ta hảo đáng thương
Tình cảnh thê tử ngã trong vũng máu như thể hiện ra ngay trước mắt, Nguỵ Thiên Thanh gân xanh bạo khởi, ánh mắt dần trở nên đỏ bừng.
“A…Buông ra…” Ngươi muốn mạng của ta hả! Tần Duy Ngã dùng sức đánh hai tay đang tóm chặt chân mình của Nguỵ Thiên Thanh. Nương a! Còn cứ như vậy, không bị y chọc chết thì thắt lưng của hắn cũng bị gãy đau chết mất.
Tần Duy Ngã không nhìn thấy khuôn mặt của Nguỵ Thiên Thanh lúc này, nếu không nhất định hắn sẽ bị hù chết luôn — kia căn bản chính là bộ dáng khát máu của Nguỵ Thiên Thanh khi y tẩu hoả nhập ma trước kia.
“Nguỵ…Thiên Thanh! Ngươi…Ngươi muốn giết chết… chết ta hả!!” Tần Duy Ngã nổi điên rống to với y.
Chết…Ai chết? Thanh Thu…Li Nhi…hay là…nương tử?
Nháy mắt, hình ảnh những người bị y chém thành từng khối từng khối trong đầu y bỗng hoá thành bộ dáng Tần Duy Ngã. Cơ thể lệch vẹo, tứ chi không đầy đủ, đầu bị lăn sang một bên chảy đầy máu, không ngừng hỏi Nguỵ Thiên Thanh tại sao lại muốn giết hắn…
Không không không không không! Không phải ta muốn giết ngươi, không phải! Ta muốn giết….Ta muốn giết…
“A —” Nguỵ Thiên Thanh điên cuồng hét lớn một tiếng, kéo hai chân Tần Duy Ngã ra tới cực hạn, giống như muốn xé rách hắn mà điên cuồng va chạm.
Ta, ta thao nương ngươi! Lão tử mặc kệ, ngươi có đối tốt với lão tử lão tử cũng không thèm nữa!!! Trước khi Tần Duy Ngã đau đến ngất xỉu nghĩ một câu như thế.
…….Một đêm qua đi, sắc trời dần sáng.
Trải qua một đêm phát tiết, cảm xúc của Nguỵ Thiên đã được khống chế, y khoác áo đơn, ngồi bên giường, hai mắt lấp loé, dường như đang vì chuyện gì mà khốn khổ vô cùng.
Tần Duy Ngã lẳng lặng nằm trên giường, nếu không phải ngực còn hơi rung động, sắc mặt tái nhợt kia cơ hồ khiến người ta cảm thấy hắn đã chết.
Thanh Thu…Nguỵ Thiên Thanh nghĩ đến khuôn mặt thê tử, rồi lại nhìn Tần Duy Ngã.
Cưỡng ép ngươi là ta không đúng, nhưng ngươi không nên cùng Phi đệ và Linh Nhi lừa gạt ta…Ta có lỗi với Thanh Thu, cũng có lỗi với ngươi, cho nên…Khẽ cắn môi, y chậm rãi giơ tay trái lên…
“Nương nương —? Cha cha!”
Đúng lúc này, Li Nhi ở phòng trong không biết là mơ thấy cái gì, bất an phát ra những lời vô nghĩa.
A! Đầu Nguỵ Thiên Thanh như bị người ta hất gáo nước lạnh, một cỗ nguội lạnh chán nản thấm tận đáy lòng.
Ta đang làm cái gì? Vất vả lắm mới tìm lại được Li Nhi, mà Li Nhi lại hoàn toàn coi Tần Duy Ngã là thân nương của mình, nếu giết Tần Duy Ngã, vậy chẳng phải Li Nhi sẽ một lần nữa mất đi mẫu thân sao…
Từng kỉ niệm chung sống bên Tần Duy Ngã bấy lâu, vì một tiếng gọi của Li Nhi mà dần trở nên rõ ràng: Tần Duy Ngã vì đau xót mà ai ai kêu…Tần Duy Ngã vì thích cháo cá y nấu mà thở dài một hơi thoả mãn…Tần Duy Ngã bị y đặt dưới thân rên rỉ thở dốc…Tần Duy Ngã thường xuyên ngẩn người bị Li Nhi trêu chọc…Tần Duy Ngã hai mắt sáng bừng thầm tính toán trong lòng…Tần Duy Ngã hờn dỗi bĩu môi không để ý tới y…Tần Duy Ngã làm chuyện sai sợ bị xử phạt mà đáng thương hề hề nhìn y….Tần Duy Ngã nhìn thấy y bị thương sợ đến mức hai mắt ửng hồng…Tần Duy Ngã vì chiếu cố y mà nhu tình như nước…Rất nhiều rất nhiều hình ảnh của Tần Duy Ngã tràn ngập cõi lòng y.
A…Nguỵ Thiên Thanh thống khổ nhắm hai mắt, tay trái giơ cao run rẩy. Nửa ngày…Rốt cuộc vẫn là nắm chặt thành quyền, chậm rãi buông xuống.
Y mặc y phục, vừa mới đứng dậy đã cảm thấy đầu choáng mắt mờ, yết hầu nóng lên, phun ra một búng máu.
Nhìn chất lỏng đỏ tươi trong tay, Nguỵ Thiên Thanh cười thảm một tiếng. Nếu không phải trước đây đã từng thề với tổ tiên: ‘sinh thời quyết không tự khí’, thì từ lúc Thanh Thu qua đời y đã đi theo nàng rồi, làm sao còn có thể gây ra nhiều chuyện hoang đường như vậy.
(T ự kh í c ó ngh ĩ a l à sự b ỏ cu ộ c, kh ô ng c ó ch í ti ế n th ủ. M ộ t trong nh ữ ng bi ể u hi ệ n c ủ a t ự kh í ch í nh l à coi t ì nh c ả m nh ư sinh m ệ nh, m ộ t khi x ả y ra chuy ệ n g ì nghi ê m tr ọ ng li ê n quan t ớ i t ì nh c ả m, t ấ t c ả cu ộ c s ố ng c ũ ng lao xu ố ng v ự c th ẳ m, kh ô ng th ể tho á t kh ỏ i c ả m x ú c ti ê u c ự c.)
Nhưng mà lúc này, y biết phải đối diện với Nhâm Dữ Phi và Quản Linh Nhi đang dối gạt mình thế nào đây? Theo lý, bọn họ lừa gạt y, khiến y phụ Thanh Thu dưới cửu tuyền, hẳn là nên liều mạng với bọn họ, giết chết bọn họ…Song, nếu không có bọn họ, y sao có thể tìm lại được Li Nhi? Sao có thể sống cuộc sống phụ tử bình an đến bây giờ?
Nhìn thoáng qua nhi tử còn đang trong giấc mộng, Nguỵ Thiên Thanh chỉ thấy uất ức buồn bực trong lòng khó có thể tiêu trừ, cầm lấy Vô tình kiếm, đẩy cửa chạy vội đi.
Sáng nay Nhâm Dữ Phi tỉnh dậy, mắt trái cứ giật liên hồi, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Gã tuần tra trong cốc một lần, vẫn chưa phát hiện điểm gì không ổn, đang chuẩn bị quay về phòng, chợt thấy một bóng đen từ tiểu viện của Nguỵ Thiên Thanh và Tần Duy Ngã bay vụt ra ngoài.
A! Hay là…Nhâm Dữ Phi hít sâu một hơi, phi về phía tiểu viện.
“Tần Duy Ngã!”
Tới viện gã chỉ thấy cửa phòng mở rộng, vừa vào đã thấy – Tần Duy Ngã như một tấm vải rách nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, cả người đều là ứ thanh, còn Nguỵ Thiên Thanh chẳng biết đã đi đâu.
Không xong! Có khi nào vì hôm qua đả thông khí mạch cho đại ca, đã khiến y khôi phục trí nhớ?
Nhâm Dữ Phi đại loạn, gã phi ra ngoài huýt một tiếng dài, sau đó mau chóng đuổi theo phương hướng của thân ảnh màu đen kia.
Xảy ra chuyện gì rồi? Quản Linh Nhi đang ở trong phòng suy nghĩ phải làm thế nào để lừa Tần Độc Tôn đến xương cốt cũng không còn, chợt nghe thấy tiếng huýt gió của Nhâm Dữ Phi, trong lòng đột nhiên cảnh giác, chạy nhanh về phía tiếng huýt gió.
“Trời ơi!” Quản Linh Nhi vừa thấy tình trạng thê thảm của Tần Duy Ngã, lập tức nghĩ ra nguyên nhân.
“Sao vậy…Duy Ngã!!” Lưu Học Ân cũng chạy tới, ông vừa thấy Tần Duy Ngã đã kêu lên sợ hãi, vội lao tới bắt mạch cho hắn.
“Có chuyện gì thế?” Tần Độc Tôn cũng đã đến.
“A! Linh Nhi ngươi cũng tới à.” Bởi vì bị Quản Linh Nhi chặn tầm mắt, cho nên hắn không nhìn thấy tình trạng của Tần Duy Ngã.
“Nương nương…?” Li Nhi cũng bị tiếng huýt gió đánh thức, nó đi chân trần, dụi mắt đứng ở cạnh cửa buồng trong.
Không thể để Li Nhi nhìn thấy Tần Duy Ngã lúc này được. Quản Linh Nhi cấp tốc bế Li Nhi lên, đưa vào buồng trong.
“A!” Tần Độc Tôn hít lạnh một hơi, rốt cuộc hắn đã nhận ra điểm gì không ổn.
“Li Nhi ngoan, con tới chỗ tiểu di chơi một lát, để cô cô và mẫu thân con trò chuyện, được không?” Mặc xiêm y cho Li Nhi, Quản Linh Nhi trước mang tiểu tử cách xa chỗ này.
“Ách…” Li Nhi bĩu môi.
“Chờ cô cô và nương con nói chuyện xong, liền mang con đi mua mứt quả, được không?”
“Dạ!” Li Nhi giờ mới cao hứng vỗ tay.
Quản Linh Nhi đưa Li Nhi đến chỗ Tu Hoa Bế Nguyệt sau đó gấp gáp trở về, đập vào mắt chính là cảnh Lưu Học Ân vẻ mặt ngưng trọng đứng trước cửa.
“Hắn không có gì đáng ngại chứ?”
“Người thì không có gì đáng ngại. Chỉ là…” Lưu Học Ân muốn nói lại thôi.
“Tiền bối xin hãy nói thẳng.”
“Khiến Duy Ngã thành ra thế này, như vậy trí nhớ của y hẳn là đã khôi phục.” Trên cổ tay và đùi của Tần Duy Ngã toàn là vết tay ấn đến xanh tím, trên vai còn một vết thương do bị cắn đến da tróc thịt bong, nếu không phải cố ý dùng sức, ai có thể tàn nhẫn với người mình yêu thương như thế.
“…” Quản Linh Nhi ngẩng đầu nhìn không trung, vô lực thở dài.
“A…Buông ra…” Ngươi muốn mạng của ta hả! Tần Duy Ngã dùng sức đánh hai tay đang tóm chặt chân mình của Nguỵ Thiên Thanh. Nương a! Còn cứ như vậy, không bị y chọc chết thì thắt lưng của hắn cũng bị gãy đau chết mất.
Tần Duy Ngã không nhìn thấy khuôn mặt của Nguỵ Thiên Thanh lúc này, nếu không nhất định hắn sẽ bị hù chết luôn — kia căn bản chính là bộ dáng khát máu của Nguỵ Thiên Thanh khi y tẩu hoả nhập ma trước kia.
“Nguỵ…Thiên Thanh! Ngươi…Ngươi muốn giết chết… chết ta hả!!” Tần Duy Ngã nổi điên rống to với y.
Chết…Ai chết? Thanh Thu…Li Nhi…hay là…nương tử?
Nháy mắt, hình ảnh những người bị y chém thành từng khối từng khối trong đầu y bỗng hoá thành bộ dáng Tần Duy Ngã. Cơ thể lệch vẹo, tứ chi không đầy đủ, đầu bị lăn sang một bên chảy đầy máu, không ngừng hỏi Nguỵ Thiên Thanh tại sao lại muốn giết hắn…
Không không không không không! Không phải ta muốn giết ngươi, không phải! Ta muốn giết….Ta muốn giết…
“A —” Nguỵ Thiên Thanh điên cuồng hét lớn một tiếng, kéo hai chân Tần Duy Ngã ra tới cực hạn, giống như muốn xé rách hắn mà điên cuồng va chạm.
Ta, ta thao nương ngươi! Lão tử mặc kệ, ngươi có đối tốt với lão tử lão tử cũng không thèm nữa!!! Trước khi Tần Duy Ngã đau đến ngất xỉu nghĩ một câu như thế.
…….Một đêm qua đi, sắc trời dần sáng.
Trải qua một đêm phát tiết, cảm xúc của Nguỵ Thiên đã được khống chế, y khoác áo đơn, ngồi bên giường, hai mắt lấp loé, dường như đang vì chuyện gì mà khốn khổ vô cùng.
Tần Duy Ngã lẳng lặng nằm trên giường, nếu không phải ngực còn hơi rung động, sắc mặt tái nhợt kia cơ hồ khiến người ta cảm thấy hắn đã chết.
Thanh Thu…Nguỵ Thiên Thanh nghĩ đến khuôn mặt thê tử, rồi lại nhìn Tần Duy Ngã.
Cưỡng ép ngươi là ta không đúng, nhưng ngươi không nên cùng Phi đệ và Linh Nhi lừa gạt ta…Ta có lỗi với Thanh Thu, cũng có lỗi với ngươi, cho nên…Khẽ cắn môi, y chậm rãi giơ tay trái lên…
“Nương nương —? Cha cha!”
Đúng lúc này, Li Nhi ở phòng trong không biết là mơ thấy cái gì, bất an phát ra những lời vô nghĩa.
A! Đầu Nguỵ Thiên Thanh như bị người ta hất gáo nước lạnh, một cỗ nguội lạnh chán nản thấm tận đáy lòng.
Ta đang làm cái gì? Vất vả lắm mới tìm lại được Li Nhi, mà Li Nhi lại hoàn toàn coi Tần Duy Ngã là thân nương của mình, nếu giết Tần Duy Ngã, vậy chẳng phải Li Nhi sẽ một lần nữa mất đi mẫu thân sao…
Từng kỉ niệm chung sống bên Tần Duy Ngã bấy lâu, vì một tiếng gọi của Li Nhi mà dần trở nên rõ ràng: Tần Duy Ngã vì đau xót mà ai ai kêu…Tần Duy Ngã vì thích cháo cá y nấu mà thở dài một hơi thoả mãn…Tần Duy Ngã bị y đặt dưới thân rên rỉ thở dốc…Tần Duy Ngã thường xuyên ngẩn người bị Li Nhi trêu chọc…Tần Duy Ngã hai mắt sáng bừng thầm tính toán trong lòng…Tần Duy Ngã hờn dỗi bĩu môi không để ý tới y…Tần Duy Ngã làm chuyện sai sợ bị xử phạt mà đáng thương hề hề nhìn y….Tần Duy Ngã nhìn thấy y bị thương sợ đến mức hai mắt ửng hồng…Tần Duy Ngã vì chiếu cố y mà nhu tình như nước…Rất nhiều rất nhiều hình ảnh của Tần Duy Ngã tràn ngập cõi lòng y.
A…Nguỵ Thiên Thanh thống khổ nhắm hai mắt, tay trái giơ cao run rẩy. Nửa ngày…Rốt cuộc vẫn là nắm chặt thành quyền, chậm rãi buông xuống.
Y mặc y phục, vừa mới đứng dậy đã cảm thấy đầu choáng mắt mờ, yết hầu nóng lên, phun ra một búng máu.
Nhìn chất lỏng đỏ tươi trong tay, Nguỵ Thiên Thanh cười thảm một tiếng. Nếu không phải trước đây đã từng thề với tổ tiên: ‘sinh thời quyết không tự khí’, thì từ lúc Thanh Thu qua đời y đã đi theo nàng rồi, làm sao còn có thể gây ra nhiều chuyện hoang đường như vậy.
(T ự kh í c ó ngh ĩ a l à sự b ỏ cu ộ c, kh ô ng c ó ch í ti ế n th ủ. M ộ t trong nh ữ ng bi ể u hi ệ n c ủ a t ự kh í ch í nh l à coi t ì nh c ả m nh ư sinh m ệ nh, m ộ t khi x ả y ra chuy ệ n g ì nghi ê m tr ọ ng li ê n quan t ớ i t ì nh c ả m, t ấ t c ả cu ộ c s ố ng c ũ ng lao xu ố ng v ự c th ẳ m, kh ô ng th ể tho á t kh ỏ i c ả m x ú c ti ê u c ự c.)
Nhưng mà lúc này, y biết phải đối diện với Nhâm Dữ Phi và Quản Linh Nhi đang dối gạt mình thế nào đây? Theo lý, bọn họ lừa gạt y, khiến y phụ Thanh Thu dưới cửu tuyền, hẳn là nên liều mạng với bọn họ, giết chết bọn họ…Song, nếu không có bọn họ, y sao có thể tìm lại được Li Nhi? Sao có thể sống cuộc sống phụ tử bình an đến bây giờ?
Nhìn thoáng qua nhi tử còn đang trong giấc mộng, Nguỵ Thiên Thanh chỉ thấy uất ức buồn bực trong lòng khó có thể tiêu trừ, cầm lấy Vô tình kiếm, đẩy cửa chạy vội đi.
Sáng nay Nhâm Dữ Phi tỉnh dậy, mắt trái cứ giật liên hồi, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Gã tuần tra trong cốc một lần, vẫn chưa phát hiện điểm gì không ổn, đang chuẩn bị quay về phòng, chợt thấy một bóng đen từ tiểu viện của Nguỵ Thiên Thanh và Tần Duy Ngã bay vụt ra ngoài.
A! Hay là…Nhâm Dữ Phi hít sâu một hơi, phi về phía tiểu viện.
“Tần Duy Ngã!”
Tới viện gã chỉ thấy cửa phòng mở rộng, vừa vào đã thấy – Tần Duy Ngã như một tấm vải rách nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, cả người đều là ứ thanh, còn Nguỵ Thiên Thanh chẳng biết đã đi đâu.
Không xong! Có khi nào vì hôm qua đả thông khí mạch cho đại ca, đã khiến y khôi phục trí nhớ?
Nhâm Dữ Phi đại loạn, gã phi ra ngoài huýt một tiếng dài, sau đó mau chóng đuổi theo phương hướng của thân ảnh màu đen kia.
Xảy ra chuyện gì rồi? Quản Linh Nhi đang ở trong phòng suy nghĩ phải làm thế nào để lừa Tần Độc Tôn đến xương cốt cũng không còn, chợt nghe thấy tiếng huýt gió của Nhâm Dữ Phi, trong lòng đột nhiên cảnh giác, chạy nhanh về phía tiếng huýt gió.
“Trời ơi!” Quản Linh Nhi vừa thấy tình trạng thê thảm của Tần Duy Ngã, lập tức nghĩ ra nguyên nhân.
“Sao vậy…Duy Ngã!!” Lưu Học Ân cũng chạy tới, ông vừa thấy Tần Duy Ngã đã kêu lên sợ hãi, vội lao tới bắt mạch cho hắn.
“Có chuyện gì thế?” Tần Độc Tôn cũng đã đến.
“A! Linh Nhi ngươi cũng tới à.” Bởi vì bị Quản Linh Nhi chặn tầm mắt, cho nên hắn không nhìn thấy tình trạng của Tần Duy Ngã.
“Nương nương…?” Li Nhi cũng bị tiếng huýt gió đánh thức, nó đi chân trần, dụi mắt đứng ở cạnh cửa buồng trong.
Không thể để Li Nhi nhìn thấy Tần Duy Ngã lúc này được. Quản Linh Nhi cấp tốc bế Li Nhi lên, đưa vào buồng trong.
“A!” Tần Độc Tôn hít lạnh một hơi, rốt cuộc hắn đã nhận ra điểm gì không ổn.
“Li Nhi ngoan, con tới chỗ tiểu di chơi một lát, để cô cô và mẫu thân con trò chuyện, được không?” Mặc xiêm y cho Li Nhi, Quản Linh Nhi trước mang tiểu tử cách xa chỗ này.
“Ách…” Li Nhi bĩu môi.
“Chờ cô cô và nương con nói chuyện xong, liền mang con đi mua mứt quả, được không?”
“Dạ!” Li Nhi giờ mới cao hứng vỗ tay.
Quản Linh Nhi đưa Li Nhi đến chỗ Tu Hoa Bế Nguyệt sau đó gấp gáp trở về, đập vào mắt chính là cảnh Lưu Học Ân vẻ mặt ngưng trọng đứng trước cửa.
“Hắn không có gì đáng ngại chứ?”
“Người thì không có gì đáng ngại. Chỉ là…” Lưu Học Ân muốn nói lại thôi.
“Tiền bối xin hãy nói thẳng.”
“Khiến Duy Ngã thành ra thế này, như vậy trí nhớ của y hẳn là đã khôi phục.” Trên cổ tay và đùi của Tần Duy Ngã toàn là vết tay ấn đến xanh tím, trên vai còn một vết thương do bị cắn đến da tróc thịt bong, nếu không phải cố ý dùng sức, ai có thể tàn nhẫn với người mình yêu thương như thế.
“…” Quản Linh Nhi ngẩng đầu nhìn không trung, vô lực thở dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook