Ngươi Là Nương Tử Của Ta
-
Chương 3: Ta không muốn
Đau quá, vừa rồi vội vàng lấp bụng nên không cảm thấy, giờ bụng no rồi, đau đớn thấu xương bắt đầu trở lại. Đại thiếu gia Tần gia từ nhỏ đến lớn sống trong che chở yêu mến của cha mẹ cùng chúng thân hữu, lần này quả thật đã rút kinh nghiệm xương máu, đau tới không thể đau hơn. Đúng là cái tên vương bát đản trời đánh! Chờ thương thế của lão tử tốt lên nhất định sẽ đi tìm sư phụ học tuyệt thế võ công, trước dùng mã cái gì xương xẻ tên kia ra làm tám khối, sau đó gian chết nữ nhân ác độc đã hại ta thê thảm, giết xong lại gian, để cho bọn họ phải hối hận vì đã hại hắn ra nông nỗi này!!!
“Ô — ” Cứ việc phát thệ trong lòng, đáng tiếc không thể giảm bớt đau đớn trên người, Tần Duy Ngã nhẹ giọng rên rỉ.
“Sao vậy? Đau lắm à?”
Nam nhân buông đứa nhỏ và bát trong tay, vọt một bước đi tới bên cạnh hắn, thân thiết hỏi.
“Ô ~ Au (Đau).” Sự thực chứng minh người đang đau ốm là yếu ớt nhất, Tần Duy Ngã lúc này đã hoàn toàn xem nam nhân trước mắt là người thân thiết nhất của mình.
“Ngươi nhẫn một chút, ta lập tức đi đun nước nóng.” Nói xong, nam nhân biến mất dạng.
Người ta đau, ngươi đi đun nước làm cái chi? Tần Duy Ngã muốn chửi một câu ‘Chó má’, song lại không có cách nào, đành tiếp tục rên rỉ.
Nửa canh giờ sau, tiếng rên rỉ chấm dứt. Tần Duy Ngã thoải mái nằm trong mộc dũng (thùng tắm gỗ) bốc khói, bao nhiêu đau đớn chầm chậm thối lui.
“Nương nương, con, tắm tắm.” Li Nhi bé bỏng ngồi trên đùi nam nhân, vẻ mặt hưng phấn muốn chạy về phía hắn.
Không được lại đây!
“Không được, con mới tắm rồi.” Nam nhân vỗ mông nó, đặt nó qua một bên.
“Con muốn nương nương!” Tiểu tử không chịu thua, chạy đi kéo ống quần nam nhân.
Nam nhân thở dài, lấy một tiểu kiếm bằng gỗ trong ngực đưa cho nó, “Qua bên kia chơi đi, ta xoa bóp cho nương con, nương con mới có thể sớm khoẻ lại được.”
Li Nhi cái hiểu cái không, muốn ngâm ngâm với nương, nhưng mà cũng muốn chơi kiếm gỗ.
“Ngoan, đợi lát nữa cha đưa con đi bay bay.” Nam nhân tung đòn sát thủ.
Tuy rằng Tần Duy Ngã không biết ‘bay bay’ là gì, cơ mà dựa trên hành vi cao hứng chạy đi chơi tiểu kiếm của tiểu tử, cái bay bay kia hẳn là chơi vui lắm. Nhưng mà…
Nếu hắn không nghe lầm, ân công đại nhân hình như mới xưng ‘cha’. Vậy ra y là cha của tiểu quỷ này sao?
Chảng lẽ….Vị này mới đúng là gian phu của nữ nhân ác độc hồng hạnh xuất tường?!
Khi hắn còn đang xuất thần, nam nhân đã đến chỗ mộc dũng, xắn tay áo vươn về phía Tần Duy Ngã.
“Ươi (Ngươi)…” Muốn làm gì? Mắt thấy tay nam nhân không kiêng nể gì vói vào trong nước, dao động trên người mình, Tần Duy Ngã không thể nhúc nhích sợ đến mức muốn kêu to, bất đắc dĩ trong miệng chỉ phát ra thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
“Đừng nói, cổ họng ngươi còn chưa ổn. Hôm qua ngươi ngã sấp xuống không nhẹ, ta xoa bóp giúp ngươi, ngủ một đêm là có thể cử động rồi.” Không phát hiện ra Tần Duy Ngã một bộ ‘ngươi là dâm tặc mau cút đi’, nam nhân vẻ mặt thương tiếc xoa nắn sườn thắt lưng của hắn, hai mắt khi nói tới đoạn hắn bị ngã loé một tia sát khí.
A nha, nhẹ nhẹ thôi….Cảm giác tê dại từ những nơi được xoa bóp truyền tới, từng chút từng chút ập vào não Tần Duy Ngã, giống như đau, lại giống như ngứa làm hắn rất khổ sở.
Này này này!!! Ngươi đang sờ đi đâu thế! Đột nhiên phát giác mệnh căn của mình bị cái gì sượt qua, hắn trợn to mắt nhìn —- nương a, bàn tay háo sắc của cái tên này vậy mà dám hướng đến khố hạ hắn, đang vuốt ve qua lại chỗ đùi trong của hắn.
“Ươi ái ên áng ết ày (Ngươi cái tên đáng chết này)!!!! A — Khụ khụ khụ…” Tần Duy Ngã bị doạ không nhẹ, khàn giọng kêu la định đứng lên thoát khỏi mộc dũng, kết quả mới dùng chút lực cả người liền trượt xuống, chìm vào nước.
“Nương tử!”
Nam nhân lập tức kéo người dưới nước lên, thất kinh vuốt lưng Tần Duy Ngã.
A a a, đau, đau, đau, đau, đau a—
Đau nhức liên tiếp ập tới cùng với sặc nước khiến Tần đại công tử một lần nữa vinh quanh hôn mê bất tỉnh.
“Nương tử! Nương tử!” Nam nhân ôm người trong nước ra.
“Nương nương! Xấu hổ xấu hổ!”
Li Nhi đang chơi vui vẻ nghe được tiếng la quay sang nhìn, thấy phụ thân luống cuống chân tay bế mẫu thân cả người trần truồng từ trong nước ra. Nhớ tới trước kia khi nó hở mông bị nương mắng xấu hổ cái mặt, nó cũng học theo chỉ chỉ mẩu tay be bé trách mắng.
Nếu giờ Tần Duy Ngã còn có một chút tỉnh táo, nhất định sẽ xấu hổ giận dữ muốn đi tự sát ngay cho coi.
***
“Tướng công, thiếp là Ngưng Sơ, là nàng dâu chàng mới cưới về cửa…” Mĩ thiếu nữ xinh đẹp khoác giá y đỏ thẫm, đội mũ phượng hà bội, ngồi trước nến đỏ, cười khúc khích nhìn hắn, mị nhãn như tơ, xuân tình nhộn nhạo.
“Lại là ngươi, không phải ngươi đi rồi sao?” Áp chế từng trận sóng nhiệt từ bụng dưới dâng lên, Tần Duy Ngã lớn tiếng hỏi.
“Tướng công, chàng nói gì vậy? Hôm nay thiếp mới được chàng đưa về cửa, sao có thể đi được?” Mỹ nhân trừng mắt, bĩu môi hờn trách, phong tình vạn chủng vô ngàn.
Dùng sức nuốt nước miếng, Tần Duy Ngã nhìn trái nhìn phải, nến đỏ màn đỏ chăn đỏ, nơi nơi đều một mảnh đỏ rực. Hình như đây đúng là tân phòng! Nhưng mà không phải hắn đang bị trượng phu nàng đuổi giết ư? Sao có thể chạy đến đây thành thân với nàng?
“Kẻ điên kia đâu? Ngươi sẽ không lại muốn hại ta chứ.”
“Tướng công, kẻ điên nào cơ? Ngưng Sơ đường xa tới đây, mới nhập Tần phủ hai, ba canh giờ. Vô thân vô cố, kì vọng được tướng công thương yêu, sao có thể mang tâm gia hại tướng công cho được….Nếu tướng công ghét bỏ, cứ việc hưu thiếp đi…Ô ô…”
Mỹ nhân lê hoa đái vũ, thương tâm muốn chết nhào lên giường.
“A….Ngươi đừng khóc! Ta chỉ là nói thôi, chỉ là nói thôi mà….”
Thấy mỹ nhân thương tâm như thế, công tử phong lưu ngày thường ái mỹ thành si lập tức quên mất chính mình đã bị khuôn mặt này hại thảm cỡ nào, ba bước thành hai vọt tới giường, nâng mỹ nhân đang nức nở dậy.
“Tướng công.” Mỹ nhân sóng mắt lưu chuyển, nhu thuận rúc vào ngực Tần Duy Ngã.
Ôn hương nhuyễn ngọc nằm ngay trong ngực, đêm nay lại còn là đêm động phòng hoa chúc, Tần đại thiếu gia sắc tâm nổi lên rốt cuộc nhịn không được.
Ai quan tâm chứ, nói không chừng bị đuổi giết vân vân đều là một giấc mộng! Chớ vì một chuyện không tồn tại mà đi cô phụ tấm chân tình của tiểu mỹ nhân. Đặt nữ nhân nằm xuống giường, Tần Duy Ngã bắt đầu tay nhanh chân lẹ tháo dây lưng, chuẩn bị xách súng ra trận.
“Uỳnh!” một tiếng, cửa tân phòng bị người ta một cước đá văng.
“Ai!” Tần Duy Ngã cả người trần truồng ôm mỹ nhân hoảng sợ. Nhìn lại —
Một tên điên tóc tai rối bù che gần hết mặt, tay cầm dao phay, uy phong lẫm lẫm đứng trước cửa.
“Tần — Duy — Ngã.”
Từng chữ như châm, châm châm đổ máu. Tần Duy Ngã sợ đến phát run, xụi lơ ngồi trên giường.
Đã sớm biết… Đã sớm biết, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy, không lý do tặng hắn một tuyệt sắc mỹ nhân nũng nịu ngọt ngào. Nguyên lai, hắn rốt cuộc cũng chết trong tay hoạ thuỷ này…
Tần Duy Ngã quay đầu thì thấy, mỹ nhân đang nhàn nhã tựa bên giường cười ha hả nhìn hắn.
Độc phụ a độc phụ! Hồng nhan hoạ thuỷ! Ta vì cớ gì lại không thấy rõ a? Tần Duy Ngã hối hận không thôi.
“Tiện nhân, ta chân trước mới đi, ngươi sau lưng đã trộm người của ta, ta phải giết ngươi!” Nam nhân giơ con dao phay sáng loé hàn quang trong tay, đằng đằng sát khí chạy vọt tới.
“Đừng!!!!!!!!!!” Hắn không muốn chết! Tần Duy Ngã nhắm mắt, không dám nhìn bản thân giây phút cuối cùng.
“A!!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, là nữ thanh.
Hử? Tần Duy Ngã yếu ớt mở mắt nhìn —-
Mỹ nhân mới rồi còn cười khanh khách bị nam nhân một đao chém ngã xuống đất, máu tươi văng khắp nơi.
Lại nhìn nam nhân hành hung, giờ phút này y đang hung tợn theo dõi hắn, vẻ mặt dính đầy máu tươi.
Trời ơi — Tần Duy Ngã sợ đến nỗi không nhắm nổi mắt.
“Tiện nhân! Xem ngươi lần sau còn dám trộm người của ta nữa không.” Keng! Nam nhân vừa mắng vừa ném hung khí xuống đất.
“Hôm nay lão gia cho ngươi biết thế nào mới là nam nhân!” Nam nhân nhe răng cười, bắt đầu thoát y.
Gì?
Hai mắt nam nhân hừng hực hai ngọn lửa, thân thể tinh tráng như gấu từng bước tiếng về phía hắn. Tần Duy Ngã ngây ra.
“Nương tử, vi phu sẽ hảo hảo thương ngươi…” Vừa nói xong, cả người y liền nhào tới thân thể mở rộng của hắn.
“A!!!!!”
“Ô — ” Cứ việc phát thệ trong lòng, đáng tiếc không thể giảm bớt đau đớn trên người, Tần Duy Ngã nhẹ giọng rên rỉ.
“Sao vậy? Đau lắm à?”
Nam nhân buông đứa nhỏ và bát trong tay, vọt một bước đi tới bên cạnh hắn, thân thiết hỏi.
“Ô ~ Au (Đau).” Sự thực chứng minh người đang đau ốm là yếu ớt nhất, Tần Duy Ngã lúc này đã hoàn toàn xem nam nhân trước mắt là người thân thiết nhất của mình.
“Ngươi nhẫn một chút, ta lập tức đi đun nước nóng.” Nói xong, nam nhân biến mất dạng.
Người ta đau, ngươi đi đun nước làm cái chi? Tần Duy Ngã muốn chửi một câu ‘Chó má’, song lại không có cách nào, đành tiếp tục rên rỉ.
Nửa canh giờ sau, tiếng rên rỉ chấm dứt. Tần Duy Ngã thoải mái nằm trong mộc dũng (thùng tắm gỗ) bốc khói, bao nhiêu đau đớn chầm chậm thối lui.
“Nương nương, con, tắm tắm.” Li Nhi bé bỏng ngồi trên đùi nam nhân, vẻ mặt hưng phấn muốn chạy về phía hắn.
Không được lại đây!
“Không được, con mới tắm rồi.” Nam nhân vỗ mông nó, đặt nó qua một bên.
“Con muốn nương nương!” Tiểu tử không chịu thua, chạy đi kéo ống quần nam nhân.
Nam nhân thở dài, lấy một tiểu kiếm bằng gỗ trong ngực đưa cho nó, “Qua bên kia chơi đi, ta xoa bóp cho nương con, nương con mới có thể sớm khoẻ lại được.”
Li Nhi cái hiểu cái không, muốn ngâm ngâm với nương, nhưng mà cũng muốn chơi kiếm gỗ.
“Ngoan, đợi lát nữa cha đưa con đi bay bay.” Nam nhân tung đòn sát thủ.
Tuy rằng Tần Duy Ngã không biết ‘bay bay’ là gì, cơ mà dựa trên hành vi cao hứng chạy đi chơi tiểu kiếm của tiểu tử, cái bay bay kia hẳn là chơi vui lắm. Nhưng mà…
Nếu hắn không nghe lầm, ân công đại nhân hình như mới xưng ‘cha’. Vậy ra y là cha của tiểu quỷ này sao?
Chảng lẽ….Vị này mới đúng là gian phu của nữ nhân ác độc hồng hạnh xuất tường?!
Khi hắn còn đang xuất thần, nam nhân đã đến chỗ mộc dũng, xắn tay áo vươn về phía Tần Duy Ngã.
“Ươi (Ngươi)…” Muốn làm gì? Mắt thấy tay nam nhân không kiêng nể gì vói vào trong nước, dao động trên người mình, Tần Duy Ngã không thể nhúc nhích sợ đến mức muốn kêu to, bất đắc dĩ trong miệng chỉ phát ra thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
“Đừng nói, cổ họng ngươi còn chưa ổn. Hôm qua ngươi ngã sấp xuống không nhẹ, ta xoa bóp giúp ngươi, ngủ một đêm là có thể cử động rồi.” Không phát hiện ra Tần Duy Ngã một bộ ‘ngươi là dâm tặc mau cút đi’, nam nhân vẻ mặt thương tiếc xoa nắn sườn thắt lưng của hắn, hai mắt khi nói tới đoạn hắn bị ngã loé một tia sát khí.
A nha, nhẹ nhẹ thôi….Cảm giác tê dại từ những nơi được xoa bóp truyền tới, từng chút từng chút ập vào não Tần Duy Ngã, giống như đau, lại giống như ngứa làm hắn rất khổ sở.
Này này này!!! Ngươi đang sờ đi đâu thế! Đột nhiên phát giác mệnh căn của mình bị cái gì sượt qua, hắn trợn to mắt nhìn —- nương a, bàn tay háo sắc của cái tên này vậy mà dám hướng đến khố hạ hắn, đang vuốt ve qua lại chỗ đùi trong của hắn.
“Ươi ái ên áng ết ày (Ngươi cái tên đáng chết này)!!!! A — Khụ khụ khụ…” Tần Duy Ngã bị doạ không nhẹ, khàn giọng kêu la định đứng lên thoát khỏi mộc dũng, kết quả mới dùng chút lực cả người liền trượt xuống, chìm vào nước.
“Nương tử!”
Nam nhân lập tức kéo người dưới nước lên, thất kinh vuốt lưng Tần Duy Ngã.
A a a, đau, đau, đau, đau, đau a—
Đau nhức liên tiếp ập tới cùng với sặc nước khiến Tần đại công tử một lần nữa vinh quanh hôn mê bất tỉnh.
“Nương tử! Nương tử!” Nam nhân ôm người trong nước ra.
“Nương nương! Xấu hổ xấu hổ!”
Li Nhi đang chơi vui vẻ nghe được tiếng la quay sang nhìn, thấy phụ thân luống cuống chân tay bế mẫu thân cả người trần truồng từ trong nước ra. Nhớ tới trước kia khi nó hở mông bị nương mắng xấu hổ cái mặt, nó cũng học theo chỉ chỉ mẩu tay be bé trách mắng.
Nếu giờ Tần Duy Ngã còn có một chút tỉnh táo, nhất định sẽ xấu hổ giận dữ muốn đi tự sát ngay cho coi.
***
“Tướng công, thiếp là Ngưng Sơ, là nàng dâu chàng mới cưới về cửa…” Mĩ thiếu nữ xinh đẹp khoác giá y đỏ thẫm, đội mũ phượng hà bội, ngồi trước nến đỏ, cười khúc khích nhìn hắn, mị nhãn như tơ, xuân tình nhộn nhạo.
“Lại là ngươi, không phải ngươi đi rồi sao?” Áp chế từng trận sóng nhiệt từ bụng dưới dâng lên, Tần Duy Ngã lớn tiếng hỏi.
“Tướng công, chàng nói gì vậy? Hôm nay thiếp mới được chàng đưa về cửa, sao có thể đi được?” Mỹ nhân trừng mắt, bĩu môi hờn trách, phong tình vạn chủng vô ngàn.
Dùng sức nuốt nước miếng, Tần Duy Ngã nhìn trái nhìn phải, nến đỏ màn đỏ chăn đỏ, nơi nơi đều một mảnh đỏ rực. Hình như đây đúng là tân phòng! Nhưng mà không phải hắn đang bị trượng phu nàng đuổi giết ư? Sao có thể chạy đến đây thành thân với nàng?
“Kẻ điên kia đâu? Ngươi sẽ không lại muốn hại ta chứ.”
“Tướng công, kẻ điên nào cơ? Ngưng Sơ đường xa tới đây, mới nhập Tần phủ hai, ba canh giờ. Vô thân vô cố, kì vọng được tướng công thương yêu, sao có thể mang tâm gia hại tướng công cho được….Nếu tướng công ghét bỏ, cứ việc hưu thiếp đi…Ô ô…”
Mỹ nhân lê hoa đái vũ, thương tâm muốn chết nhào lên giường.
“A….Ngươi đừng khóc! Ta chỉ là nói thôi, chỉ là nói thôi mà….”
Thấy mỹ nhân thương tâm như thế, công tử phong lưu ngày thường ái mỹ thành si lập tức quên mất chính mình đã bị khuôn mặt này hại thảm cỡ nào, ba bước thành hai vọt tới giường, nâng mỹ nhân đang nức nở dậy.
“Tướng công.” Mỹ nhân sóng mắt lưu chuyển, nhu thuận rúc vào ngực Tần Duy Ngã.
Ôn hương nhuyễn ngọc nằm ngay trong ngực, đêm nay lại còn là đêm động phòng hoa chúc, Tần đại thiếu gia sắc tâm nổi lên rốt cuộc nhịn không được.
Ai quan tâm chứ, nói không chừng bị đuổi giết vân vân đều là một giấc mộng! Chớ vì một chuyện không tồn tại mà đi cô phụ tấm chân tình của tiểu mỹ nhân. Đặt nữ nhân nằm xuống giường, Tần Duy Ngã bắt đầu tay nhanh chân lẹ tháo dây lưng, chuẩn bị xách súng ra trận.
“Uỳnh!” một tiếng, cửa tân phòng bị người ta một cước đá văng.
“Ai!” Tần Duy Ngã cả người trần truồng ôm mỹ nhân hoảng sợ. Nhìn lại —
Một tên điên tóc tai rối bù che gần hết mặt, tay cầm dao phay, uy phong lẫm lẫm đứng trước cửa.
“Tần — Duy — Ngã.”
Từng chữ như châm, châm châm đổ máu. Tần Duy Ngã sợ đến phát run, xụi lơ ngồi trên giường.
Đã sớm biết… Đã sớm biết, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy, không lý do tặng hắn một tuyệt sắc mỹ nhân nũng nịu ngọt ngào. Nguyên lai, hắn rốt cuộc cũng chết trong tay hoạ thuỷ này…
Tần Duy Ngã quay đầu thì thấy, mỹ nhân đang nhàn nhã tựa bên giường cười ha hả nhìn hắn.
Độc phụ a độc phụ! Hồng nhan hoạ thuỷ! Ta vì cớ gì lại không thấy rõ a? Tần Duy Ngã hối hận không thôi.
“Tiện nhân, ta chân trước mới đi, ngươi sau lưng đã trộm người của ta, ta phải giết ngươi!” Nam nhân giơ con dao phay sáng loé hàn quang trong tay, đằng đằng sát khí chạy vọt tới.
“Đừng!!!!!!!!!!” Hắn không muốn chết! Tần Duy Ngã nhắm mắt, không dám nhìn bản thân giây phút cuối cùng.
“A!!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, là nữ thanh.
Hử? Tần Duy Ngã yếu ớt mở mắt nhìn —-
Mỹ nhân mới rồi còn cười khanh khách bị nam nhân một đao chém ngã xuống đất, máu tươi văng khắp nơi.
Lại nhìn nam nhân hành hung, giờ phút này y đang hung tợn theo dõi hắn, vẻ mặt dính đầy máu tươi.
Trời ơi — Tần Duy Ngã sợ đến nỗi không nhắm nổi mắt.
“Tiện nhân! Xem ngươi lần sau còn dám trộm người của ta nữa không.” Keng! Nam nhân vừa mắng vừa ném hung khí xuống đất.
“Hôm nay lão gia cho ngươi biết thế nào mới là nam nhân!” Nam nhân nhe răng cười, bắt đầu thoát y.
Gì?
Hai mắt nam nhân hừng hực hai ngọn lửa, thân thể tinh tráng như gấu từng bước tiếng về phía hắn. Tần Duy Ngã ngây ra.
“Nương tử, vi phu sẽ hảo hảo thương ngươi…” Vừa nói xong, cả người y liền nhào tới thân thể mở rộng của hắn.
“A!!!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook