Người Hùng Cấp Thảm Họa Hồi Sinh (BẢN DỊCH)
Chapter 81 - Thử thách về Danh tiếng (1)

Chương 81 - Thử thách về Danh tiếng (1)

[Tin mới nhận được. Bạn còn nhớ siêu sao Jin Yuri không? Do sự kiện Sương Máu mười năm trước mà cô ấy rơi vào trạng thái thực vật.]

[Chúng tôi vừa nhận được tin cô Jin Yuri đã tỉnh dậy!]

[Mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng mọi người một lần nữa đang bàn tán về sự kiện Sương Máu.]

[Hồi đó, nơi xảy ra sự cố thuộc sự bảo hộ của Nhân mã. Cho nên sự xuất hiện của một quái thú bậc Đỏ tại đó khiến ai nấy đều sốc.]

[Sự cố đấy là nơi Nhân mã Chi tinh mất đi sự tín nhiệm của công chúng với tư cách là một Thánh nhân mà, đúng không?]

[Đúng thế. Thương vong lên tới hàng ngàn người. Mọi chỉ trích về sự xuất hiện của con quái vật đều đổ dồn lên Nhân mã Chi tinh. Ngài ấy phải hứng chịu rất nhiều sức ép từ phía công chúng.]

[Hơn nữa, trong số những người chết còn có một công chúa…]

[Dù sao thì cô Jun Yuri cũng đã tỉnh dậy. Liệu nó có đồng nghĩa với hơn 5,000 người đang trong trạng thái thực vật cũng tỉnh dậy theo không…]

Cả thế giới vui mừng trước tin vui này. Duy nhất chỉ có một người hét lên.

-Chuyện này thật điên rồ! Sao đám người đó có thể tỉnh dậy sau mười năm cơ chứ? Đúng là nhảm nhí!

Yoon Siwoo đang ở tại căn hộ penthouse dành riêng cho các môn đồ Song tử cao cấp. Hắn tới đây để nhờ anh trai mình đối phó với Chun Sungjae. Tuy nhiên, hắn gần như sắp ngất khi nhìn thấy bản tin. 

-Mình đã kêu bệnh viện tắt hết các trang thiết bị duy trì sự sống rồi cơ mà! Sao nữ diễn viên đó còn tỉnh dậy được sau từng ấy năm?

Yoon Siwoo là một trong những người chịu trách nhiệm cho sự kiện Sương Máu mười năm trước. Diễn biến này khiến tình hình của hắn trở nên bấp bênh. Chuyện Sương Máu đã bị giết làm dấy lên nỗi lo trong lòng hắn. 

Hắn tự hỏi.

“Nếu đám người hồi đó tỉnh dậy…”

Lúc đó, một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. 

-Không sao đâu.

-Anh!

Giọng nói đó thuộc về anh trai của Yoon Siwoo. Yoon Taewoo thuộc bên Thiên bình Chi tinh. Hắn là môn đồ hạng S được đền Thiên bình cử sang đền Song tử để học hỏi thêm trong suốt mười năm qua.

Gần đây, Yoon Taewoo đang ở đây với tư cách là một môn đồ Song tử. Tất nhiên, gã chỉ du học trên danh nghĩa chứ thực chất gã là một điệp viên đang thực hiện nhiệm vụ đánh cắp kỹ thuật của đền Song tử. Hơn nữa, gã cũng đủ năng lực để trở thành một môn đồ hạng SS.

-Anh! Tình hình nguy cấp rồi! Chúng ta làm gì giờ đây!

-Này! 

Hai tay hai người phụ nữ, Yoon Yaewoo húp một ngụm rượu rồi nhìn đứa em trai. 

-Cút! Mày đang làm rượu chua đấy.

-A! Anh!!

Rầm!

Người anh trai cuối cùng cũng đập chai rượu xuống bàn và xua tay vẻ phiền phức. Hai người phụ nữ nhận được tín hiệu cũng nhanh chóng rời khỏi căn hộ. 

Kwahng!

Ngay khi nghe tiếng cửa đóng, Yoon Siwoo tức giận nói.

-Anh! Chúng ta đã đi xa tới tận đây chỉ để đổ lỗi cho Nhân mã Chi tinh! Lỡ… Lỡ như vợ và thuộc hạ của Nhân mã Chi tinh tỉnh dậy…

Yoon Taewoo cười vang,

-Mày giỡn chơi với tao đấy à? Bọn chúng sẽ không bao giờ tỉnh dậy đâu.

-!

-Tao không biết năm ngàn người kia như thế nào, nhưng linh hồn của hai người kia đã bị ăn mất rồi. 

Chun Jiwoo, vợ của Nhân mã Chi tinh, là người đã chứng kiến cảnh anh em bọn họ triệu hồn con quái. Tất nhiên, hai anh em họ đã giải quyết Chun Jiwoo và Lee Jaewon rồi. 

Sương Máu xuất hiện ngay tại nơi Nhân mã Chi tinh được mọi người tín nhiệm. Sau đó, bọn họ dựng lên một câu chuyện kể rằng phòng tuyến của Nhân mã Chi tinh rất lỏng lẻo. 

-Cơ hội để họ tỉnh dậy là bằng không, trừ phi hai linh hồn đó được tái sinh.

Yoon Taewoo giải thích. 

Người em bình thản hơn.

-Đúng vậy! Ngay cả Bảo bình Chi tinh còn không làm được thế. 

Bỗng dưng, Yoon Siwoo nhận ra mình quên mất thứ gì. 

-Ừ, phải rồi! Anh ơi! Tên Chun Sungjae cuỗm mất cuốn sách ma pháp rồi bỏ trốn mất rồi!

-Hừm. Sách ma pháp của Song tử sao? 

-Không phải! Trong số mấy cuốn nó có thể lấy thì thằng nhãi đó lại bỏ trốn với cuốn <Ngục Pháp Thư>!

-Cái gì? 

Yoon Taewoo sợ hãi đứng lên.

-Đừng nói mày cũng mất nó luôn rồi nha? 

-Ý em… Hự!

Taewoo túm cổ em mình. 

-Mày biết vật đó đáng giá như thế nào mà! Sao mày lại đánh mất nó được chứ?

<Ngục Pháp Thư> là một trong những cấm thư mà hai anh em Yoon đã bí mật lấy đi trước mắt Song tử Chi tinh. 

“Rất nhiều vị Thần đã cùng nhau tạo ra ngục tù đó.”

Thần Song ngư thì dùng kỹ năng “Phản xâm thứ nguyên”, tiếp đến là kỹ năng Cạm bẫy “Địa ngục Tuyệt đối” của Thần Cự giải. Thêm vào đó là năng lực “Trói buộc Thần Thành” của Thần Song tử, còn Thần Sư tử sử dụng kỹ năng “Đệ nhất thế giới hung thú”. Tám vị Thần khác cũng bổ sung thêm năng lực của mình vào.

Mười hai vị Thần đã cùng nhau tạo nên ngục Thánh này. Trong đó chứa những thứ quan trọng được khóa sâu bên trong.

Yoon Taewoo được giao nhiệm vụ mang cụ thể ai đó ra khỏi cuốn sách. Và thằng em gã vừa phát ngôn câu gì vậy?  

Yoon Taewoo hét lên.

-Mày đúng là đồ ngu! Có thông tin về ngài ấy ở trong đó…!

Vấn đề sẽ trở nên đau đầu nếu nó rơi vào tay của Lee Gun hay Hugo.

“Mình đoán chắc cũng không sao đâu.”

Ngay cả Song tử Chi tinh cũng không có khả năng sử dụng Pháp Thư. Vì sao? 

“Vị tiên mạnh nhất trong số các Tiên Vương, Tiên Vương đầu tiên đã phong ấn nó.”

Thế nên Song tử Chi tinh Heiji mới giao cho môn đồ của mình làm khế ước để sử dụng Kêu gọi Linh hồn. Cô ấy đã thành công trong việc triệu hồi Tiên Vương đầu tiên.

“Tuy nhiên, không ai trong số môn đồ của cô ấy có khả năng ký khế ước với Tiên Vương đầu tiên cả.”

Làm sao mà môn đồ có thể triệu hồi một cá thể như thế trong khi Thánh nhân của mình lại không được chứ? Mười ngàn ma thuật xuất hiện nhưng không ai trong số họ làm được điều đó. 

-Sao cũng được! Tao muốn mày tới gặp Lee Gun!

Yoon Taewoo nhìn thẳng vào em trai mình.

-Hả? Sao em lại phải tới chỗ Lee Gun cơ? Tại sao!

-Ý mày là sao, tại sao hả? Mày nói Lee Gun có khả năng giết chết con Sương Máu! Thế thì mày nghĩ sao nếu họ phân tích cái xác đó!

Anh trai hắn giải thích.

-...!

-Nên là mày phải khiến Lee Gun tin rằng mày tiếp cận hắn với tư cách là một phần trong đội nghiên cứu. Tao sẽ đuổi theo thằng Chun Sungjae.

-Em… em hiểu rồi!

Người em nhanh chóng rời khỏi căn hộ penthouse.

Không biết tới hai anh em, một người phụ nữ đã bí mật nghe được cuộc trò chuyện ban nãy. Đó là một trong hai người phụ nữ mà Yoon Taewoo xua đuổi vừa rồi.

“Như mình đoán, hai anh em nhà này có Ngục Pháp Thư.”

Người phụ nữ vuốt mái trước sang một bên, một điều kỳ diệu xảy ra. Cô bỗng chốc biến thành một chàng trai trẻ, mà người đó không ai khác chính là Hội trưởng Song tử địa phận Hàn Quốc, Choi Sunghyuk. Anh đã dùng thuật hoán đổi lên chính mình. 

Hủy bỏ phép Nghe Lén, Choi Sunghyuk nghiến răng. 

“Biết là mình từng mắc lỗi nhưng không thể tin được là mình phải làm chuyện này!”

Anh ghét sử dụng mấy phép này.

“Chết tiệt. Phải chi mình không đưa cho Lee Gun bản khế ước của Song tử…!”

Các trưởng lão của ngôi đền Song tử đã lấy việc này làm đòn bẩy và yêu cầu Choi Sunghyuk thực hiện nhiệm vụ này. Hiển nhiên, Choi Sunghyuk không dại mà làm đảm nhiệm toàn bộ trọng trách vì thảm họa này có dính líu tới Lee Gun. 

“Thế gian đầy rẫy thứ cần làm, thế quái nào Lee gun lại đi cắt mối liên hệ với Thần bảo hộ Song tử…!”

Nhờ sự việc hôm đó mà đền Song tử giờ đây không sử dụng được kỹ năng của mình; họ đứng trên bờ vực gần bị hủy hoại. Tổ chức bên trong thì rơi vào tình trạng hoảng loạn, ngôi đền gần đây còn phải sử dụng năng lượng dự trữ của vị Thần mình để sử dụng phép thuật. 

“Chúng ta khó có thể duy trì được ngôi đền. Đây là một tình huống cấp bách.”

Vì thực chất nguồn năng lượng tích trữ sắp cạn kiệt. 

“Chúng ta phải kết nối lại với Thần bảo hộ.”

Giải pháp duy nhất cho tình huống này là Ngục Pháp Thư. Tuy nhiên, khi các trưởng lão đền Song tử cố lấy cuốn sách đó thì họ phát hiện ra điều bất thường. 

-Sao? Cuốn sách ma thuật bị đánh cắp rồi? 

-Vâng…! Nó… Ai đó đã đánh cắp và để lại bản giả lại!

Thế nên bọn họ đang đi tìm vật phẩm bị đánh cắp, và chính hai anh em kia vừa thú nhận rằng mình có trộm cuốn sách ấy.

Cũng không lấy làm lạ. Làm sao Bảo bình Chi tinh lại gửi một trong người nhà của mình tới đền Song tử mà không có động cơ mờ ám được?

Mà dù thế, Choi Sunghyuk nhận ra có thứ khác rắc rối hơn. 

“Nhưng sao cuốn sách đó lại phải rơi vào tay của Sungjae cơ chứ?”

Mặt hội trưởng dần tái mét. Đây là chuyện không thể tránh khỏi. 

“Thật sự! Nếu cuốn sách đang nằm trong tay Sungjae, khả năng cao cậu ấy sẽ đưa nó cho Lee Gun! Cái tên hung Thần đó không thể có nó được!”

Choi Sunghyuk bằng cách nào đó phải lôi kéo Sungjae trước mới được. 

Không gian anh chiếm giữ nhanh chóng bị méo mó. Anh đã dịch chuyển. 

***

Môn đồ Nhân mã Goat không thể giấu nỗi vẻ kinh ngạc. Nguyên do là cảnh tượng không ai khác ngoài Thánh nhân họ gây ra. 

-Phải rồi! Gun của chúng ta đã bắt một con cóc to bằng một căn nhà mà!

Hugo lẩm bẩm.

-Ô! Ra là Xử nữ Chi tinh không phải người bắt con quái vật mà là Lee Gun sao?

-Bên lực lượng phòng vệ nói rằng Xử nữ Chi tinh đã giết nó…!

-Ai nói! Gun đấm nó nát bét luôn đó!

Hugo làm rõ nghi ngờ trong họ.

-Ohhhhhhhhh!

Tiếng reo hò khiến Goat không biết nói gì hơn. 

“Không phải ngài ấy nói chúng ta phải tránh gây nổi bật sao?”

Đúng thế, Goat giờ đây đang ở trong quán bar. Trước mặt cậu là Hugo, người đang đứng trên sân khấu vừa cầm cái mic trên tay vừa hân hoan hét to về phía dân thường. 

Hugo say mèm cầm mic lên. 

-Là con quái mà ngay cả Xử nữ Chi tinh còn không giết nổi đó! Chưa kể, Gun giết nó chỉ trong một nhát thôi!

Đám đông hò reo. Các môn đồ từ ngôi đền khác xôn xao. Họ tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra.

-Do đây là lãnh địa của Xử nữ Chi tinh nên chúng tôi mới cho rằng Xử nữ Chi tinh đã xử lý con quái đó!

-Không thể nào!

-Tôi không nghĩ Nhân mã Chi tinh nói dối đâu…!

Con thực quái ấy đã đe dọa tới cả vòm chắn thứ ba. Sau khi nghe tin đồn, các nhà báo đã phóng ngay sớm nhất có thể nhưng họ lại bị cấm đến gần. Thế nên công chúng rất tò mò muốn biết chi tiết chuyện này. 

-Lee Gun thực sự giết nó sao? Không phải là Xử nữ Chi tinh?

-Tên Xử nữ Chi tinh còn không có mặt ở đó!

Hugo đáp lại.

-Là Nhân mã Chi tinh, ngài hẳn-

-Ta cũng không có giết nó! Nói gì thì Gun của chúng ta vẫn tuyệt nhất! Dăm ba Thập nhị Hoàng đạo! 

Hugo vẫn tiếp tục không ngừng. 

Một Thánh nhân đang chửi Thần bảo hộ mình? Goat ôm đầu.

Mặc khác, Lee Gun bình tĩnh uống một ngụm vodka.

-Hầy! Cái tật uống rượu của cậu ta vẫn y chang.

Goat bế tắc trước những lời vừa rồi. 

-Ngài Lee Gun, ngài ấy nói cái gì…

-Hả? Hội trưởng của các ngươi ở đó tận ba tiếng á.

-...?

Goat cứng đơ, còn Lee Gun thì để mặc Hugo tiếp tục. Thực tế hắn đang mừng thầm trong lòng.

[Đức tin của mọi người về Xà phù đang tăng lên đáng kể!]

[Đức tin của mọi người về Xà phù đang tăng lên đáng kể!]

[Đức tin của mọi người về Xà phù…]

Không ai ngờ nhưng một Thánh nhân nào đó đang làm công việc truyền giáo cho Lee Gun. Tình huống này quả là ngọt ngào. Hơn nữa, phần thưởng cũng rất ấn tượng.

Goat chỉ muốn đào lỗ chui xuống, cậu dùng tay che che mặt. Hiển nhiên môn đồ Nhân mã hạng SS này cũng đoán được tại sao hai người này lại có mặt ở đây.

“Nơi này gần với Thánh địa của Xử nữ Chi tinh.”

Đây là địa điểm hoàn hảo để quan sát động tĩnh kẻ thù của họ. Goat hiểu chiến lược của họ nhưng…

“Cái tật xấu khi uống của ngài Thánh nhân lại bộc phát lại rồi!”

Từ những gì nghe được, Goat phỏng đoán rằng Hugo đang kể với đám đông nghe về chiến tích của Lee gun trong hai mươi năm trước. Thật ra chuyện này cũng không sai gì. 

-Không thể tin rằng Nhân mã Chi tinh lại rộng lượng nói về Lee Gun như thế.

-Có vẻ như Lee Gun không phải là người yếu nhất trong số Thánh nhân.

-Chúng ta có nên cống vật cho hai người bọn họ không? 

Goat cuối cùng thở dài. Cậu tính rời đi mua thuốc giải rượu nhưng lại nghe thấy một câu hỏi.

-Cậu vẫn ổn khi không đi theo Sungjae chứ?

-Sao ạ?

Goat không hiểu. 

Lee Gun thận trọng lấy thẻ tín dụng của Goat ra khỏi ví mình.

-Ta có nói chuyện với hội trưởng đền của cậu, có vẻ anh ta ấn tượng với người như cậu đấy.

-Là một trong Thập Tinh, một môn đồ hạng SS, tôi không thể bỏ rơi Thánh nhân của mình được!

Làm sao mà Goat lại để cho Lee Gun thanh toán bằng thẻ tín dụng của hắn được. Cậu giữ chặt thẻ. 

-Dù sao thì Jihoon và Yeorin cũng đi với Sungjae. Đều là môn đồ hạng S nên sức mạnh của họ cũng đủ mạnh rồi, tôi không cần phải đi với họ. 

Lee Gun cười phá lên như hiểu ý cậu. Hắn nở một nụ cười sắc sảo. Hai môn đồ Nhân mã đó là fan của hắn cho nên hắn đang suy nghĩ về việc lôi kéo họ qua bên mình vào ngày nào đó. 

-Dù sao cậu ấy là người thông minh nhất trong số năm mươi người bọn tôi mà.

Mặt Lee Gun nhăn lại trước những lời vừa rồi. Hắn không thể tin được Oh Taeksoo có năm mươi môn đồ.

Goat cằn nhằn khi cố giành lấy thẻ tín dụng từ tay Lee Gun. Nhìn Lee Gun có vẻ không dùng chút sức lực nào nhưng ngón tay hắn không hề nhúc nhích khỏi thẻ. 

“Chết thật. Sao ngài ấy mạnh vậy?”

Goat tự hỏi.

-Nói gì thì anh Jaewon cũng sẽ kinh ngạc khi tỉnh dậy thôi! Hội trưởng cũng thường hay tôn vinh ngài Lee Gun lắm… Hự!

Goat ngã ngửa ra sau. Mắt Lee Gun mở to khi buông tấm thẻ ra. 

-Cái quái gì? Ta biết hội trưởng ngươi á? Ta không nhớ cái tên đó chút nào.

Biểu cảm trên mặt Goat rất đáng xem.

-Ít nhất thì ngài cũng phải nhớ tên của những người kề vai sát cánh chiến đấu với ngài chứ!

-Nố! Nhớ hơn ba ký tự là đủ phiền phức rồi. 

-May thay là ngài nhớ tên tôi.

-Ừ đúng rồi. Goat đần.

-.....

“Cái tên này…! Thật là!”

Goat đứng dậy. Cậu lườm Lee Gun trong khi phủi bụi. 

-Ngài biết chuyện này không? Kể ra ngài Thánh nhân coi ngài là một kẻ phiền thức đó. Tôi biết hai người là bạn của nhau nhưng ngài không nên tiếp tục-

Chưa kịp nói hết câu, cậu nghe thấy âm thanh vang lên.

-Mọi người! Nghe đây! Gun đã đánh bại một tên hạng SS từ trong nhà chúng tôi đó! Tuyệt lắm đúng không!

Hugo vẫn đang trên đà tán dương.

-Ohhhhhhhh! Thế nghĩa là Lee gun còn mạnh hơn một người hạng SS nữa!

-Môn đồ hạng SS từ đền Nhân mã chỉ là muỗi mà thôi!

-Đúng thế! Hạng SS làm sao mà sánh được!

Goat sắp khóc tới nơi rồi. Cậu đập đầu vào tường. Về phía Lee Gun, hắn chỉ cười khẩy rồi gặm chiếc đùi gà.

Tất nhiên, Goat nhận thức được rằng Lee Gun rất tuyệt vời. Ngay cả không tận mắt chứng kiến thì vị Thánh nhân Hugo của cậu cũng rất ngưỡng mộ Lee Gun, chỉ thế thôi cũng đủ hiểu rồi. Nhưng mà…

-Nhìn cái này đi! Lee Gun cho ta tượng ngựa điêu khắc này nè! Nó cứu mạng ta đó! Quả là tuyệt đỉnh mà ha!

-Ohhhhh! Là một vật phẩm bảo hộ sao? 

-Tôi chạm vào nó thử một lần được không? 

Ai đó hỏi ý Hugo.

-Thoải mái!

Rầm!

Người vừa chạm vào tượng ngựa điêu khắc bất chợt ngất đi. Ai nấy đều xôn xao.

-Này! Sao thế! Cậu ổn chứ?

-Cậu này chắc uống nhiều lắm rồi! 

Hugo kinh ngạc. 

-Thánh nhân!

Goat bối rối lại gần Hugo. Vật phẩm đứng yên ngay chân cậu. Goat cố nhặt con ngựa khắc lên thì bỗng dưng.

-Hự!

Giây tiếp theo, Goat mất thăng bằng.

“N-Năng lượng phép thuật của mình…!”

Một nửa sức mạnh ma thuật trong cơ thể cậu biến mất trong nháy mắt. Như thể khiến mọi chuyện thêm tồi tệ hơn, luồng năng lượng ấy hướng thẳng về phía Lee Gun!

Nhận ra thánh phẩm này là cái gì, Goat trừng mắt nhìn Lee Gun. Ấn tượng ban đầu của cậu về thánh phẩm này đã đúng! Nó là vật phẩm hút mất năng lượng phép thuật!

-Ngài Lee Gun! Đây đâu phải là thánh phẩm bảo hộ! Sao ngài có thể đưa nó cho ngài ấy được cơ chứ?

Món đồ đó cực kỳ gây hại tới môn đồ hạng SS. Một người dùng bình thường sẽ ngất ngay sau đó vì đã bị rút cạn hết năng lượng phép thuật. Đó là một vật phẩm nguy hiểm!

Thế nhưng, Lee Gun vẫn y chang như cũ. 

-Cậu ta chia sẻ với ta. Ta chỉ có thể tự cung tự cấp nên khu tích trữ năng lượng ma thuật của ta nhỏ lắm.

-?!

Tất nhiên, Hugo đã ký một khế ước với một vị thần. Năng lượng phép thuật mà anh sở hữu ở một cấp độ hoàn toàn khác với môn đồ thông thường; ngay cả thuộc tính của anh cũng khác hẳn. Hugo không bị ảnh hưởng bởi sự rút cạn phép thuật nhiều đến như vậy, nhưng…

-Không! Chuyện này đi quá xa rồi!

-Ổn mà, ổn mà. Hắn bị chậm hiểu mà nên hắn chẳng nhận ra đâu. 

Lee Gun thờ ơ đáp. 

-?!

Những lời đó làm Goat câm nín.

“Sao mà nó ổn nổi?”

-Nếu cậu ghen thì để ta đưa cho cậu một cái nè.

Lee Gun nói thêm.

-Tôi không cần.

Rầm rầm râm!

Đột nhiên, ai cũng đều nghe thấy tiếng bước chân nặng nề. Đám đông bên ngoài hoảng loạn sau khi thấy gì đó.

Kwahng!

-Lee gun! Cậu có ở đây không!

Cánh cửa đóng sầm. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương