Người Hùng Cấp Thảm Họa Hồi Sinh (BẢN DỊCH)
Chapter 71 - Điều kiện có hơi khó khăn

Chương 71 - Điều kiện có hơi khó khăn

 Những lời Lee Gun thốt ra khiến mọi người xung quanh đều xôn xao. 
-M-Môn đồ ư.
Những người đứng gần hắn đều cảm thấy hoài nghi. Tất nhiên rồi, Ma kết Chi tinh từng nói có một vị Thần mới đã xuất hiện, nhưng nó chỉ là một câu chuyện mà thôi.
-K-Không lẽ? Có một vị Thần mới sao? 
-Không thể nào! Vị thần thứ mười ba thực sự tồn tại sao?
Nếu một vị Thần mới thực sự xuất hiện, cả thế giới sẽ điên đảo vì chuyện này. 
“Mười hai vị Thần trao cho nhân loại sức mạnh.”
Tất nhiên, sức mạnh nào cũng có cái giá của nó, cả người già hay trẻ con cũng không ngoại lệ. Chính vì lý do đó mà con người không dám làm trái với lệnh của mười hai vị Thần kia. Và giờ thì vị Thần thứ mười ba và Thánh nhân của ngài đã xuất hiện!
Các môn đồ Nhân mã kinh ngạc nhìn qua Thánh nhân bên mình.
Hugo cũng thế, miệng anh há hốc ra.
-Gun! Sao cậu không nói gì với tôi cả? 
-Thấy chưa? Cả Thánh nhân cũng chẳng biết gì cả! 
-Không phải thằng nhóc nhà tôi! Cậu là thằng khốn!
Hugo la lên. 
“A! Ra là cậu ấy nhắm tới nó?”
Nhân mã Chi tinh sợ hãi đứng lên. 
-Đồ khốn, đừng hòng chuyện này xảy ra.
Tất nhiên, Hugo hiểu tại sao Lee Gun lại muốn thu nhận môn đồ tới vậy. Môn đồ là điều kiện để khiến cho Thánh nhân mạnh hơn. Thực ra, Lee Gun không cần tìm thêm môn đồ để trở nên độc nhất làm gì, mà dù có thì cũng không dính phải nhược điểm. Ngoài ra còn khiến hắn trở thành một thực thể siêu việt nữa. 
Thế nhưng, người đó chính là con trai của Hugo.
“Bộ cậu ta mất trí rồi hả? Không tính chuyện này thì cậu ấy cũng gây đủ thứ khiến mình đau đầu rồi!”
Hugo biết không thể nào con trai mình trở thành một môn đồ bình thường được. Nó sẽ không dừng ở đó. Chun Sungjae sẽ tạo một nhà thờ dành cho Lee Gun, rồi có thể viết phúc âm và đọc những lời cầu nguyện về hắn nữa. 
Tuy nhiên, Chun Sungjae không để tâm tới phản ứng của cha mình. Mặt anh lộ rõ vẻ hoài nghi. 
“C-Con có chắc không đó?”
Anh cảm giác có con dao cứa vào tim khi thấy con trai mình bị rung động bởi lời đề nghị. Không đời nào mà anh để chuyện này xảy ra được! Nếu không thể kết thúc chuyện này thì anh buộc phải dùng tới biện pháp cứng rắn hơn.
-Đừng để bị cám dỗ, Sungjae! Đền của cha hiển nhiên tốt hơn nhiều! 
Chun Sungjae nhìn về phía cha mình như kiểu “Tự dưng cha nói cái gì vậy?”
Hugo vẫn không hề nao núng mà kích hoạt năng lượng ma thuật của mình.
-Con nhìn nè! Cha làm được thế này nữa! 
Lee Gun nhíu mày khi chứng kiến cảnh tượng này. 
Pặc!
Căn phòng đột nhiên nóng như thiêu đốt. 
[Sức mạnh của Nhân mã bùng cháy lên tận trời!]
Một ngọn lửa rực cháy xuất hiện trong căn phòng. Ngọn lửa có hình dạng quả bóng bay lơ lửng trên không trung, những chấm đỏ rực lửa sáng lên trông như những viên đá quý. Ngọn lửa không khác gì đá mắc ma nóng chảy cả. 
Cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến người ta cảm thấy mình như đang ở trong một vũ trụ nhỏ. Để minh chứng cho điều này, các môn đồ của Nhân mã Chi tinh đều đang miệng chữ A, mắt chữ O. Dù sao thì đây là kỹ thuật đặc biệt của một Thánh nhân. 
Người thi triển kỹ năng này mở lời.
-Con nhìn đây! Là mặt trời đó! Con không thấy nó ngầu sao? Sungjae, con nhớ hồi xưa mình từng nói cha ngầu thế nào không! Con muốn nó! Chỉ tiếc hồi đó con còn quá nhỏ nên nó rất nguy hiểm nhưng giờ thì lớn rồi, nên nếu con theo Nhân mã thì sẽ được chơi với nó đấy! 
Một biểu cảm chua xót hiện lên trên khuôn mặt Chun Sungjae.
“Cha nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi trời?”
Cậu hỏi. 
-Cha tính dùng nó để làm gì trừ mục đích giải trí vậy? 
-Cái? Việc này… Màn đêm sẽ không còn là vấn đề nữa! Khi Sungjae của cha học nó, con sẽ-
Chun Sungjae nhìn Hugo chẳng khác gì một tên đần. 
-Không phải con chỉ cần bật đèn lên thôi à?
-Con có thể bỏ nó trong một thùng thép mà! Con còn có thể làm gà nướng nữa! Cha biết Sungjae của cha thích thế mà!
-Con có lò rồi. Sao con phải làm thế?
-Cá chắc là con không biết cái này luôn. Con có thể nấu gà mà không cần dầu, đó gọi là nấu ăn đi trước thời đại đó. 
-Con sẽ bỏ nó vào nồi chiên không dầu. 
-...
Hugo cuối cùng cũng bỏ cuộc vụ mặt trời. Anh lấy ra chiếc cung của mình. 
-Thế nhìn đây! Là một thành viên trong đền Nhân mã, độ chuẩn xác của con sẽ tăng lên đó. Con sẽ đứng nhất trong bất kỳ trò chơi nhắm bắn nào! Con còn có thể bí ẩn hạ gục kẻ thù từng tên một-
-Con không có chơi mấy trò FPS. Vả lại ở trên mặt trận, kỹ năng chuyên biệt của con là AOE nên con không cần nó đâu. 
Hugo tiếp tục cám dỗ cậu.
-Các môn đồ có thể định vị mọi thứ nữa! Nếu con đánh mất điện thoại, con có thể tìm lại nó ngay lập tức!
-Cha không biết điện thoại có GPS ạ?
-Các môn đồ Nhân mã rất giỏi chơi nhạc cụ đó!
-Con không cần.
-Con sẽ trở thành một nhà thơ tuyệt đỉnh!
Quá chán nản trước những thứ trên, Chun Sungjae lên tiếng.
-Được rồi! Nhân mã tệ vê lù. Vả lại cha ạ, cha đừng bao giờ làm mấy công việc truyền giáo nữa.
-...
Hugo ngồi sụp xuống, Lee Gun chỉ biết tặc lưỡi. Lee Gun hoang mang sao Hugo không nêu bật chuyện rằng mình là một Thánh nhân nhóm chiến đấu đi.
Cuối cùng, Hugo hét lên. 
-Con biết không, phục vụ dưới Gun thì chẳng giúp ích gì cho con đâu! Cậu ta chỉ biết quánh lộn với quái vật và sỉ nhục người khác thôi! Đó là tất cả những gì con học được từ cậu ta! Tài năng duy nhất của cậu ấy là đánh đấm thôi! 
Chun Sungjae trông có vẻ kinh ngạc.
-Không phải ngầu lắm sao ạ? 
-Hả?
-Ước mơ của con là trở thành một môn đồ nhóm chiến đấu. Sẽ tuyệt lắm đây!
-Sungjae!!!!!!
Hugo hét to. 
-Chú là Thánh nhân nhóm chiến đấu! Cháu không ngờ luôn á! Đúng là chú Lee Gun mà!
-Không! Cha không cho phép! Mà thực ra bây giờ từ bỏ làm thức tỉnh giả thì- Hự!
Lee Gun dẫm lên chân Hugo để dừng cậu lại. 
-Ok, hết lượt cậu rồi! 
Xong hắn thực hiện một kỹ năng mà mình đã học được nhân dịp này.
[Bạn có thể sử dụng kỹ nặng <Hầu cận>.]
[Hầu cận (Truyền giáo) (F)]
-Kỹ năng truyền giáo
-Một con người có thể thức tỉnh thành một môn đồ của Xà phu. 
-Nếu kỹ năng được sử dụng lên một Kiến trúc hoặc một quái vật, kỹ năng sẽ thuần hóa chúng. 
Kỹ năng hầu cận là kỹ năng phải có khi một người muốn trở thành một cận thần. 
[Cảnh báo! Cận thần (Truyền giáo) chỉ có thể áp dụng một lần lên cùng một người.]
[Vui lòng quyết định cẩn thận.]
[Một môn đồ phản bội sẽ đe dọa tới uy quyền của thần.]
[Vui lòng cực kỳ cẩn thận trong việc chọn một người trung thành với Xà phu.]
Chuyện đó không thành vấn đề. Bởi vì người đó là Sungjae nên Lee Gun không cần kiểm tra tính trung thực của cậu làm gì. Chẳng phải cậu nhóc đã chứng tỏ bản thân trong vụ với Heiji rồi sao? Không những thế. 
“Sungjae đứng đầu bảng về tiềm năng phát triển.”
Lee Gun đã tận mắt chứng kiến. Tuy Chun Sungjae còn trẻ nhưng các môn đồ khác lại không đối xử tốt với cậu. 
“Ít nhất nó sẽ phát triển lên hạng SS.”
Heiji chỉ đơn thuần nghĩ rằng Sungjae có tiềm năng trở thành một trong Thập tinh thôi. 
“Đồ ngu ngốc thiển cận.” 
Còn nữa.
-<Thuộc tính cá nhân> Chun Sungjae
[Thiên tài] Hiệu quả học tập: 200%
[Tiên đoán tương lai] Dự đoán 1s trước tương lai.
[Ám ảnh Dai dẳng] Định vị chuyên biệt, Tăng tỷ lệ Hoàn thành, Tăng Tỷ lệ Thành công.
[Tôn sùng Thần tượng] Khi bạn ở bên thần tượng, tất cả thuộc tính cá nhân sẽ được tăng cường. 
Những thuộc tính cá nhân này sẽ tiếp tục tăng tùy thuộc vào tính cách và môi trường sống của người đó. Trong trường hợp của Chun Sungjae, có thuộc tính thiên tài là cực kỳ tuyệt. Tuy nhiên, <Tôn sùng Thần tượng> lại tuyệt hơn. Nó là một năng lực gian lận hiếm có. 
“Thằng nhỏ rất thông minh nên mình nghĩ nó sẽ quản lý được các hầu cận tốt thôi.”
Lúc này, Hugo đang rất tuyệt vọng. Tất nhiên, không có gì tệ khi con trai anh trở thành môn đồ của Lee Gun cả. Trên thực tế, Hugo cảm thấy nhẹ nhõm một phần. Anh hiểu rõ kỹ năng của Lee Gun hơn bất cứ ai; Lee Gun tốt hơn Song tử Chi tinh gấp ngàn lần. 
Vấn đề đặt ra là anh biết con trai mình sẽ không bao giờ quay lại tìm mình sau khi trở thành môn đồ của Lee Gun. 
Lee Gun nở nụ cười chiến thắng trên môi, một nụ cười quỷ quyệt. 
“Nhìn cứ như lấy kẹo từ một đứa bé vậy.”
Hắn dự tính chinh phục một trong ba thử thách một cách dễ dạng.
-Được rồi. Con sẽ trở thành môn đồ của Chú.
Đột nhiên…
Tuhl-suhk!
Chun Sungjae bỗng dưng quỳ xuống, đầu cúi xuống nền. 
Lee Gun cười.
-Sungjae? Cháu không cần phải quỳ đâu!
-Cháu xin lỗi!
-Sao cơ?
Mắt Lee Gun tròn to.
Chun Sungjae, đầu còn chạm xuống nền, trên mặt cậu xuất hiện vài giọt lệ như thể cả thế giới cậu sắp sụp đổ. Có vẻ như cậu không muốn nói lời tiếp theo, nhưng cậu vẫn mở miệng.
-Thực sự cảm ơn chú rất nhiều về lời đề nghị! Tuy nhiên, cháu không thể làm được!
-?!
Chun Sungjae bật khóc chạy ra ngoài. Biểu cảm ai nấy đều ngơ ngác. 
***
Cả thế giới sắp sửa bùng nổ. 
-Tôi chắc mà. Ngày mai thế giới tàn rồi.
Người thứ nhất lên tiếng là một môn đồ của Nhân mã Chi tinh. Nhìn họ cứ như vừa nhìn thấy ma.
-Không thể tin được Sungjae lại từ chối đề nghị của ngài Lee Gun!
-Điên thật rồi! Rõ ràng là giả mà!
-Tôi cá chắc Song ngư Chi tinh đã cử một gián điệp tới!
-Chúng ta phải kiếm hắn ngay bây giờ!
Cấp dưới của Hugo sẵn sàng ra trận. Tất nhiên, Thánh nhân của họ không quan tâm cấp dưới của mình có nghiêm túc hay không. Với tư cách là cha Sungjae, anh rất vui mừng.
-Hahaha! Quả là con trai mình. Làm gì có chuyện nó trở thành môn đồ của Lee Gun được. Ngon, tuyệt!
Hugo vui đến nổi nhảy một điệu Jig, vẫy cái tay rồi nhảy múa. Là một màn trình diễn.
Mặc khác, Lee Gun đang gặp khó khăn. Hiển nhiên quyết định của cậu nhóc không hề xúc phạm hay khiến hắn sốc. Chỉ là có gì đó hơi lạ.
-Sao nó lại không thể làm thế? 
Đức tin của Chun Sungjae cao ngất trời. Làm sao có chuyện cậu từ chối lời đề nghị ngoại trừ bị mất trí. Tất nhiên, Lee Gun không cần Sungjae trở thành môn đồ cho hắn, chỉ là…
-Ha ha ha ha! Làm sao mà nó phục vụ Gun được!
Hugo tiếp tục chế giễu Lee Gun trong khi đang nhảy. 
-Ha ha ha! Gun bị từ chối òi! Gun bị từ chối òi!
-Ê Taeksoo! Tớ đang tử tế đấy nên dừng lại đi. Một lần đủ rồi. 
-Gun bị từ chối kìa! Từ chối!
Có phải quá hời khi nói lúc này Hugo đang rất vui kể từ hồi Lee Gun quay trở lại. Anh tiếp tục.
-Ha ha ha ha! Ngay cả Lee Gun vĩ đại cũng không-
Bbah-gahk!
Cú đá của Lee Gun hạ đo ván Hugo
-Hự-ư…!
Bị đá bay đi, Hugo ôm chặt lấy bụng.
“Đau quá. Nó đau vãi linh hồn.”
-G-Gun! Cậu…! Không thể tin được rằng cậu thêm sức mạnh sau cú đá đó!
Lee Gun không quan tâm Hugo có chết vì đau không. Hắn chỉ nhấc điện thoại lên. 
-Đúng rồi! Chào Yooha! Là chú đấy! Cháu có muốn trở thành môn đồ của chú không? Ừ. Cha cháu cực kỳ khuyến khích ta hỏi cháu đó.
Nghe thấy những lời này, Hugo hét lên. Mặt anh cầu xin sự tha thứ. 
-Gun…
-Phải, đúng thế! Chú sẽ đào tạo cháu. Chú sẽ kèm cháu trong 365 ngày luôn..
-#$%%$!#! 
-Ừ. Rút khỏi đền Sư từ rồi về đây đi!
Hugo tiếp tục nói những lời khó hiểu, còn Lee Gun tàn nhẫn cúp điện thoại. Nhân mã Chi tinh tuyệt vọng. Sau đó, anh ngồi xuống với thái độ đáng kính như thể anh chưa bao giờ lấy Lee Gun ra làm trò đùa.
-Ngài Lee Gun! Đừng là Yooha! Làm ơn tha cho nó đi!
-Để xem cậu làm gì trước khi tôi quyết định nào. 
Lee Gun đâu có gọi điện. Hắn cười toe toét cất điện thoại đi, hắn sẽ cười lăn lộn với nó mất. 
-Thằng nhóc hẳn phải có lý do. 
Lee Gun nghĩ về Chun Sungjae. Với đức tin ngất ngưởng với chú mình cao như thế, không thể nào Sungjae lại chọn bỏ qua được. 
-Mặc dù hình ảnh của nhóc ấy trước các vị Thần cũng không tốt đẹp gì. 
Lee Gun không thể nghĩ ra lý do mà Sungjae phục vụ cho một vị Thần khác. Hugo đơn giản nghĩ sẽ có một khuôn mặt nổi loạn nhưng Lee Gun chỉ khịt mũi. Ngay cả thằng nhóc không nghe lời của cha mình, Lee Gun vẫn không nghĩ Sungjae sẽ vứt bỏ Hugo để theo một vị Thánh nhân khác. 
Trường hợp Yooha cũng giống vậy.
“Con bé hẳn phải có lý do nên mới đi theo đền Sư tử.”
Lee Gun vẫn chưa nói lời đề nghị với con bé, nhưng khả năng Yooha từ chối hắn là rất cao. 
“Hơn nữa, con bé có lẽ không có 100% đức tin.”
Vì thế, Lee Gun bỏ cuộc việc thuyết phục hai chị em. Hắn đứng lên. 
“Giờ thì giải quyết thử thách sức mạnh cho xong trước nào.” 
Lee Gun cầm búa, nó vừa là công cụ giúp hắn luyện ra nhiều vũ khí, vừa là bạn đồng hành trên chiến trường, là một vũ khí rất cần thiết. 
Lee Gun tính rời đi nhưng đột nhiên đứng lại. Xong hắn đảo mắt.
“Mình tự hỏi cái này là gì.”
Sau đó hắn vẫy ngón tay. 
[Thế Đòn (F)] 
Trước khi Lee Gun kịp khởi động kỹ năng, ai đó bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn. 
-Song tử Chi tinh!
Các môn đồ Nhân mã giật mình, chuẩn bị tư thế chiến đấu. 
Tuy nhiên, ả nữ diễm kiều kia la lên khi vừa thấy Lee Gun. 
-Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi sẽ bò ra sàn nếu ngài muốn! 
Heiji quy phục trước Lee Gun. Thực ra đây là Raeriqueen bên trong cơ thể Heiji. Lee Gun đã đưa cô về đền Song tử để xem bọn họ đang làm gì. 
Kỹ năng “Thế Đòn” có thể ghi nhớ tối đa ba người. Nó sẽ tự thiết lập lại dựa trên cơ sở vào trước thì ra trước. Raeriqueen là người cuối cùng Lee Gun chạm vào. Do đó, hắn phải cẩn thận với người mình chạm vào bên tay trái nếu hắn muốn gọi Raeriqueen ra. 
-Đưa ta tới Châu  u. Ta muốn tìm hiểu tại sao Sungjae lại nhất quyết ở lại đền Song tử. Với lại ta muốn ngươi nói tất cả những gì ngươi biết về vị trí thư ký.
***
Montreal, Canada!
Quạ! Quạ! 
Trong khu rừng lá kim này, không một tia nắng nào xuyên qua được tán cây rậm rạp. Khu trừng trở nên căng thẳng. Điều này nằm trong dự tính. Đây từng là trụ sở của Bọ cạp Chi tinh. Những con thú dữ tợn mà ả ta nuôi bao quanh khắp nơi này. 
-Cẩn thận! Đây là chỗ cư trú của Bọ cạp Thánh nhân. 
-Chúng ta sắp có cuộc nói chuyện với cô ấy.
-Hãy cảnh giác. Cậu sẽ chết nếu lơ là cảnh giác vì nhan sắc đó!
Mọi người nuốt nước bọt dưới ánh đuốc thắp sáng. Những người tập trung tại đây đều là các sĩ quan của đền Sư tử.
-Chúng ta phải thành công trong việc thỏa thuận với Bọ cạp Chi tinh. Một trong tám thánh thượng phẩm là xong xuôi.
-Rõ!
Nhiệm vụ môn đồ được đoán là nhiệm vụ cấp S. Từng người trong số họ sẽ tàn sát ở đây. Tất nhiên, môn đồ ngôi đền đều cấp SS và Chun Yooha đang phòng tập bảo vệ cả nhóm trong nhiệm vụ này. 
Thực ra, chỉ có mình Chun Yooha tới vì thánh vật của chú cô là một vật phẩm giao dịch.
Bỗng dưng…
Brrrrrrrr!
Yooha nghiêng đầu khó hiểu khi nhận được một tin nhắn. Biểu cảm của cô do người gửi tin gây ra. 
“Cha?”
Cô đã bảo cha là mình đang làm nhiệm vụ nên chỉ nhắn những tin khẩn cấp. Do đó, Chun Yooha mở hộp tin nhắn ra. 
[Hugo: Yooha!]
[Hugo: Không phải đền của Gun!]
[Hugo: Cha cho phép Sungjae, nhưng con thì không!]
[Hugo: Có chuyện xảy ra với Thiên bình Thánh nhân. Con sẽ an toàn khi ở đền Sư tử thôi!]
[Hugo: Dù sao thì đền của Gun là vượt quá giới hạn rồi!]
Đây là lần đầu tiên cô nghe tới chuyện này. Chun Yooha nghiêng đầu khó hiểu.
-Đền của chú?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương