Người Hầu Của Quý Ông
-
Chương 4
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết đã rơi liên tục vài trận lớn.
Trang viên Momon bị tuyết trắng bao phủ, trở thành thế giới băng tuyết.
Trong lâu đài vô cùng rét buốt, ngoại trừ những phòng có thể đốt lò sưởi âm tường, những nơi khác đều lạnh như hầm băng, đặc biệt là phòng nhỏ của bọn người hầu chúng tôi.
Phòng ngủ người hầu không có tư cách nhóm lửa, ban đêm tôi đắp một cái chăn bông thật dày mà vẫn lạnh run như cũ, nhớ nhung lò sưởi ấm áp trong phòng khách nhỏ lúc ban ngày.
Phòng của tôi chỉ rộng mấy mét vuông, vô cùng nhỏ bé. Bên trong có một chiếc giường đơn, một cái tủ bát, ngoài ra cũng không còn gì. Tài sản cá nhân của tôi lại ít đến đáng thương, chỉ có vài bộ quần áo, và một quyển sổ nhật ký mà thôi.
Tôi mở nhật kí ra, dưới ánh nến nhàn nhạt, bắt đầu ghi chép mấy câu.
“Ngày 8 tháng 11, tuyết rơi, trang viên tổng vệ sinh khắp nơi tiếp tục ngày hôm qua, vì nghênh đón một người khách quý sắp đến.”
Sau đó, tôi khép quyển nhật ký lại, đặt nó lên đầu giường. Trong nhật ký, tôi chưa bao giờ viết điều dư thừa, chuyện tình thật sự làm tôi phiền não khó ngủ cả đêm chỉ có thể luẩn quẩn trong đầu tôi mà thôi.
Điều tôi thật sự muốn viết là… Hắn cũng sắp đến.
…
Trang phục đám tang trong trang viên Momon cũng được thay đổi sau ba tháng, các phu nhân tiểu thư lại một lần nữa mặc áo váy tơ lụa xinh đẹp lộng lẫy, phe phẩy chiếc quạt thơm, thanh lịch chậm rãi đi lại trong lâu đài.
Bởi vì trong nhà có tang, gia đình Bruce vào mùa đông này vô cùng buồn tẻ chán ngắt. Không có âm nhạc, không có vũ hội, bọn họ ở trong lâu đài không ló mặt ra, lẳng lặng chờ đợi tháng 12 – tháng xã giao đến.
Tôi và những người hầu khác đứng thành một hàng chỉnh tề, đại quản gia Aaron đặt hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói với chúng tôi. “Các người cũng biết, ngài Nam tước cháu trai của ngài Tử tước Bruce sẽ đến đây vào lúc xế chiều. Vì điều này mà chúng ta đã phải chuẩn bị cẩn thận trong một thời gian dài. Bắt đầu từ lúc này mọi người phải vững tinh thần, không thể để xuất hiện bất cứ sai lầm nào!”
“Vâng! Thưa ngài!” Chúng tôi cùng trả lời.
“Tốt lắm, hôm nay trang viên sẽ mở rộng cửa tiếp đón khách quý, mọi người nhanh chóng đi theo tôi, đứng tiếp khách ở cửa lớn. Chú ý dáng vẻ và trang phục của mình một lần cuối cùng, nếu các người làm mất thể diện trang viên Momon, chính tôi sẽ lột da các người!”
Nhóm người hầu sắp hàng ngay ngắn trước cửa, ngài Tử tước đứng đầu tiên, phu nhân cùng các tiểu thư đứng thứ hai. Bản thân tôi đứng ở một nơi rất xa, len lén nhìn cửa lớn.
Không lâu sau, một chiếc xe ngựa màu đen to lớn đứng trước cửa lâu đài.
Hai người hầu nhảy xuống từ phía sau xe ngựa, trong đó một người mang hành lý, một người khác vòng lên mở cửa xe ngựa.
Một người đàn ông cao lớn choàng áo màu đen xuống xe ngựa, Tử tước lập tức lên chào đón, bọn họ nhiệt tình ôm chầm nhau một chút.
Xe ngựa được đánh đi, các chủ nhân cũng không trò chuyện lâu, sôi nổi đi vào lâu đài, trước cửa lớn cũng đã trống rỗng. Tôi còn ngơ ngác nhìn nơi đó, trên thực tế tôi chỉ thấy được bóng lưng của hắn từ rất xa mà thôi…
Trời đất băng tuyết lạnh muốn chết, Simon đẩy tôi. “Cậu còn ngơ ngác gì nữa? Chúng ta phải nhanh chóng ra sân sau lấy hành lý cho Nam tước.”
Tôi muốn nói không cần, ngài Nam tước đã dẫn theo hai người hầu đến với mình, bọn họ hẳn sẽ không cho phép người xa lạ động vào hành trang của Nam tước, chúng tôi đi cũng vô ích.
“Tuy rằng chỉ là Nam tước, nhưng ngài ấy trông có vẻ rất giàu có.” Simon hăng hái bừng bừng nói: “Cậu có thấy chiếc xe ngựa vừa rồi không? Thật sự xa hoa xa xỉ, nhìn còn tốt hơn so với xe của trang viên chúng ta. thậm chí con ngựa kia cũng được khảm ngọc bích quanh viền mắt, quả thực kinh người.”
Quả nhiên, thời điểm chúng tôi đi đến sân sau, hành lý đã được mang xuống xe ngựa.
“Xin hỏi có thể dẫn chúng tôi đến phòng của ngài Nam tước không?” Người hầu của Nam tước hỏi.
“Xin đi theo chúng tôi.” Chúng tôi đưa hai người đến phòng cho khách.
Phòng cho khách này đã được tỉ mỉ bài trí cho ngài Nam tước, vô cùng rộng rãi, còn có kèm một phòng khách nhỏ. Phòng hướng về phía mặt trời, cho dù mùa đông cũng rất ấm áp, huống hồ lò sưởi âm tường đã được đốt lửa sẵn, thoải mái vô cùng.
Nhưng người hầu bên người Nam tước lại hơi hơi nhíu mày.
Đúng rồi, vị Nam tước này cũng không phải giàu có bình thường, cách sống càng xa xỉ cực điểm, hắn thậm chí có một biệt thự xa hoa ở thủ đô, loại địa phương ở nông thôn này hiển nhiên kém náo nhiệt hơn so với thành phố lớn. Chúng tôi tận tâm tận lực phục vụ, chỉ sợ trong mắt bọn họ xem ra vẫn thấp kém.
“Cảm ơn mọi người đã chuẩn bị chu đáo, chuyện còn lại xin để chúng tôi lo liệu.” Hai người hầu kia bắt đầu đuổi người.
Sau khi Simon và tôi rời khỏi phòng của khách, biểu tình Simon khó chịu nói. “Bọn người kia cao ngạo cái gì chứ?”
Tôi nghĩ trong lòng bọn họ đương nhiên có tư cách để cao ngạo, chủ nhân bọn họ tuy không có tước vị cao, nhưng lại là người có nhiều tiền, nghe nói có một ngài Công tước đã đến vay tiền từ chỗ ngài Nam tước. Đương nhiên, chuyện ngài Nam tước rất có tiền, hiện giờ trong trang viên Momon không có ai biết cả.
Khi tôi đi vào đại sảnh, quản gia Aaron vội vàng đi tới, hạ giọng nói với tôi: “Owen, lập tức đi theo tôi.”
“Nhưng tôi còn phải đến phòng bếp bưng đồ ăn, nếu không sẽ chậm trễ.” Tôi nói.
“Có Simon là được rồi, cậu theo tôi đến phòng ăn.” Quản gia nói.
“Phòng ăn…” Tôi có chút kinh ngạc, phòng ăn không phải là nơi mà loại người hầu thấp kém như tôi có thể đi vào.
Quản gia thở dài nói. “Tên nhóc Claudia phá phách quá, tự nhiên lại ngã xuống cầu thang bị gãy chân, lại còn xảy ra việc vào lúc này, thật sự rất mất mặt xấu hổ. Owen cậu đến thay vị trí của cậu ta, buổi tiệc tối hôm nay cậu phải đến làm việc.”
“Nhưng, công việc của người hầu cao cấp, tôi chưa từng làm qua.” Tôi chần chờ nói.
Nhưng quản gia đã đi tới trước cửa phòng ăn chính, ông nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi, nói. “Một lát nữa phải hết sức cẩn thận, đừng tạo ra bất cứ sai lầm nào. Tôi sẽ ở bên cạnh nhắc nhở cậu, mọi chuyện cứ hành động theo tôi.”
Không có cách nào, tôi hít một hơi thật sâu, theo quản gia đi vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, đặt trên bàn ăn thật dài là những dụng cụ ăn bằng bạc tinh xảo, đồ sứ, dao nĩa, trên giá nến màu vàng chói lọi là rất nhiều ngọn nến trắng cao cao, toàn bộ căn phòng thắp nến sáng trưng.
Khách đến hôm nay ngoại trừ ngài Nam tước, còn có cô cả Judith và chồng cô ta, Nam tước Rick Waters; ngài Jeffery – thẩm phán toà án ở York và người tình của ông ta; hai người bạn nữ của Tử tước phu nhân; và Huân tước Randolph, bạn của ngài Tử tước.
Từ lúc tôi đi vào nhà ăn Aaron vẫn luôn nhìn tôi không chớp mắt, tôi biết quản gia đang chú ý mỗi một động tác của tôi. Ông sợ tôi lo lắng xấu hổ, nên nói khẽ với tôi. “Một lát nữa tôi mang thức ăn lên, cậu cứ đi theo phía sau tôi, đi từ phía sau ra phía trước, động tác nhất định phải nhẹ, không được nói chuyện.”
Người hầu cao cấp trong này có tổng cộng bốn người, bỗng nhiên thiếu đi một người sẽ rất thất lễ, cho nên quản gia mới có thể hết cách mà thay tôi vào. Chuyện này cũng đã xảy ra vào kiếp trước, nhớ năm đó lần đầu tiên tôi mang thức ăn lên đã rất mất mặt. Tôi không biết lượng sức mà hỏi ý kiến cô ba Catherine có muốn tôi đứng phục vụ bên người cô ấy không. Lúc đó cô ta mỉm cười cự tuyệt tôi, nhưng sau đó tôi đã bị quản gia mắng một trận, suýt chút nữa bị đuổi đi.
Lần này tôi đã có kinh nghiệm, thành thật đi theo quản gia, tuyệt đối không nói một câu.
Các chủ nhân ngồi bên bàn ăn nhỏ giọng cười vui vẻ, nói chuyện phiếm tán gẫu rất hăng say. Ngài Tử tước đối đãi rất nhiệt tình với Nam tước, không ngừng nói chuyện với hắn, ngôn ngữ hết sức nịnh hót. Tôi chú ý cô hai và cô ba đã chiếm lấy hai vị trí trái phải Nam tước. Cô hai chưa từng nói một câu với Nam tước, mà cô ba lại thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với hắn.
Tôi rốt cục lại gặp hắn, nhưng hắn lại không hề liếc mắt nhìn tôi một cái.
Hắn là một người đàn ông cao ngạo lại lạnh lùng, nếu không phải vì sự kiện kia, chỉ sợ ánh mắt của hắn vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại trên con người nhỏ bé như tôi.
Nam tước tên là Oscar, lớn hơn tôi 8 tuổi, năm nay đã 26.
Tướng mạo hắn rất phổ thông, hoặc đúng hơn là phi thường bình thường. Hắn không mang tóc giả, có một mái tóc màu nâu dày đậm, hai bên uốn thành lọn, phía sau buộc thành bím tóc. Ánh mắt cũng màu nâu, sắc thái sâu sắc, khóe mắt hơi rũ xuống, điều này làm cho hắn đượm một nét mệt mỏi, nhìn chung cũng là bộ dáng suy sút.
Tuy rằng người hắn rất cao, nhưng lưng có hơi còng. Nghe nói hắn lúc nhỏ mắc bệnh quá nặng, nằm trên giường vài năm khiến lưng bị cong. Giọng của hắn rất trầm, hơi có chút khàn khàn, trừ phi người khác chủ động bắt chuyện với hắn, đa số thời điểm hắn đều im lặng.
Hắn chính là một người đàn ông trầm mặc ít lời, thậm chí có chút mờ nhạt.
Sau khi mang đồ ăn lên, tôi đứng ở bên tường, chờ đợi sai bảo.
Lúc này, phu nhân Sherry bạn của Tử tước gọi tôi qua phục vụ cho bà ấy.
Phu nhân Sherry là một phụ nữ rất đầy đặn, hôm nay bà mặc một chiếc váy lụa dài màu nâu, tay áo ngắn, cổ áo trễ thấp được viền lót bằng vải ren trắng, nhìn qua cũng biết là hàng cao cấp. Tôi cảm giác cái váy này dường như đang rất khó khăn để bao bọc lấy thân thể to mọng của bà ta, may mắn thắt lưng bà buộc lại rất chắc, nếu không nhất định sẽ xảy ra thảm kịch quần áo nổ tung.
Loại thắt lưng bó chặt này khiến những người phụ nữ hô hấp rất khó khăn, thậm chí không có cách nào xoay người, cho nên phải thường xuyên yêu cầu người khác phục vụ cho họ.
Thời điểm tôi đi qua rót rượu cho bà, ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào mặt của tôi. Bà là một quả phụ, nổi tiếng phong lưu, thích đàn ông trẻ tuổi.
Khi tôi xoay người hành lễ với bà, bà ta bật cười khanh khách, lấy cây quạt che mặt khe khẽ nói nhỏ với người bạn nữ bên cạnh. Bạn của bà cũng nhìn tôi, ánh mắt tỏa sáng, hăng hái vô cùng.
Nhìn đi, tôi biết phụ nữ đều thích tôi. Năm đó nếu tôi không ngu ngốc, mắt cao hơn đầu mà yêu thích cô ba, chỉ cần đi theo hầu hạ bên cạnh bà quả phụ phong lưu này, cũng sẽ không rơi vào kết cục bi thương đó.
Trang viên Momon bị tuyết trắng bao phủ, trở thành thế giới băng tuyết.
Trong lâu đài vô cùng rét buốt, ngoại trừ những phòng có thể đốt lò sưởi âm tường, những nơi khác đều lạnh như hầm băng, đặc biệt là phòng nhỏ của bọn người hầu chúng tôi.
Phòng ngủ người hầu không có tư cách nhóm lửa, ban đêm tôi đắp một cái chăn bông thật dày mà vẫn lạnh run như cũ, nhớ nhung lò sưởi ấm áp trong phòng khách nhỏ lúc ban ngày.
Phòng của tôi chỉ rộng mấy mét vuông, vô cùng nhỏ bé. Bên trong có một chiếc giường đơn, một cái tủ bát, ngoài ra cũng không còn gì. Tài sản cá nhân của tôi lại ít đến đáng thương, chỉ có vài bộ quần áo, và một quyển sổ nhật ký mà thôi.
Tôi mở nhật kí ra, dưới ánh nến nhàn nhạt, bắt đầu ghi chép mấy câu.
“Ngày 8 tháng 11, tuyết rơi, trang viên tổng vệ sinh khắp nơi tiếp tục ngày hôm qua, vì nghênh đón một người khách quý sắp đến.”
Sau đó, tôi khép quyển nhật ký lại, đặt nó lên đầu giường. Trong nhật ký, tôi chưa bao giờ viết điều dư thừa, chuyện tình thật sự làm tôi phiền não khó ngủ cả đêm chỉ có thể luẩn quẩn trong đầu tôi mà thôi.
Điều tôi thật sự muốn viết là… Hắn cũng sắp đến.
…
Trang phục đám tang trong trang viên Momon cũng được thay đổi sau ba tháng, các phu nhân tiểu thư lại một lần nữa mặc áo váy tơ lụa xinh đẹp lộng lẫy, phe phẩy chiếc quạt thơm, thanh lịch chậm rãi đi lại trong lâu đài.
Bởi vì trong nhà có tang, gia đình Bruce vào mùa đông này vô cùng buồn tẻ chán ngắt. Không có âm nhạc, không có vũ hội, bọn họ ở trong lâu đài không ló mặt ra, lẳng lặng chờ đợi tháng 12 – tháng xã giao đến.
Tôi và những người hầu khác đứng thành một hàng chỉnh tề, đại quản gia Aaron đặt hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói với chúng tôi. “Các người cũng biết, ngài Nam tước cháu trai của ngài Tử tước Bruce sẽ đến đây vào lúc xế chiều. Vì điều này mà chúng ta đã phải chuẩn bị cẩn thận trong một thời gian dài. Bắt đầu từ lúc này mọi người phải vững tinh thần, không thể để xuất hiện bất cứ sai lầm nào!”
“Vâng! Thưa ngài!” Chúng tôi cùng trả lời.
“Tốt lắm, hôm nay trang viên sẽ mở rộng cửa tiếp đón khách quý, mọi người nhanh chóng đi theo tôi, đứng tiếp khách ở cửa lớn. Chú ý dáng vẻ và trang phục của mình một lần cuối cùng, nếu các người làm mất thể diện trang viên Momon, chính tôi sẽ lột da các người!”
Nhóm người hầu sắp hàng ngay ngắn trước cửa, ngài Tử tước đứng đầu tiên, phu nhân cùng các tiểu thư đứng thứ hai. Bản thân tôi đứng ở một nơi rất xa, len lén nhìn cửa lớn.
Không lâu sau, một chiếc xe ngựa màu đen to lớn đứng trước cửa lâu đài.
Hai người hầu nhảy xuống từ phía sau xe ngựa, trong đó một người mang hành lý, một người khác vòng lên mở cửa xe ngựa.
Một người đàn ông cao lớn choàng áo màu đen xuống xe ngựa, Tử tước lập tức lên chào đón, bọn họ nhiệt tình ôm chầm nhau một chút.
Xe ngựa được đánh đi, các chủ nhân cũng không trò chuyện lâu, sôi nổi đi vào lâu đài, trước cửa lớn cũng đã trống rỗng. Tôi còn ngơ ngác nhìn nơi đó, trên thực tế tôi chỉ thấy được bóng lưng của hắn từ rất xa mà thôi…
Trời đất băng tuyết lạnh muốn chết, Simon đẩy tôi. “Cậu còn ngơ ngác gì nữa? Chúng ta phải nhanh chóng ra sân sau lấy hành lý cho Nam tước.”
Tôi muốn nói không cần, ngài Nam tước đã dẫn theo hai người hầu đến với mình, bọn họ hẳn sẽ không cho phép người xa lạ động vào hành trang của Nam tước, chúng tôi đi cũng vô ích.
“Tuy rằng chỉ là Nam tước, nhưng ngài ấy trông có vẻ rất giàu có.” Simon hăng hái bừng bừng nói: “Cậu có thấy chiếc xe ngựa vừa rồi không? Thật sự xa hoa xa xỉ, nhìn còn tốt hơn so với xe của trang viên chúng ta. thậm chí con ngựa kia cũng được khảm ngọc bích quanh viền mắt, quả thực kinh người.”
Quả nhiên, thời điểm chúng tôi đi đến sân sau, hành lý đã được mang xuống xe ngựa.
“Xin hỏi có thể dẫn chúng tôi đến phòng của ngài Nam tước không?” Người hầu của Nam tước hỏi.
“Xin đi theo chúng tôi.” Chúng tôi đưa hai người đến phòng cho khách.
Phòng cho khách này đã được tỉ mỉ bài trí cho ngài Nam tước, vô cùng rộng rãi, còn có kèm một phòng khách nhỏ. Phòng hướng về phía mặt trời, cho dù mùa đông cũng rất ấm áp, huống hồ lò sưởi âm tường đã được đốt lửa sẵn, thoải mái vô cùng.
Nhưng người hầu bên người Nam tước lại hơi hơi nhíu mày.
Đúng rồi, vị Nam tước này cũng không phải giàu có bình thường, cách sống càng xa xỉ cực điểm, hắn thậm chí có một biệt thự xa hoa ở thủ đô, loại địa phương ở nông thôn này hiển nhiên kém náo nhiệt hơn so với thành phố lớn. Chúng tôi tận tâm tận lực phục vụ, chỉ sợ trong mắt bọn họ xem ra vẫn thấp kém.
“Cảm ơn mọi người đã chuẩn bị chu đáo, chuyện còn lại xin để chúng tôi lo liệu.” Hai người hầu kia bắt đầu đuổi người.
Sau khi Simon và tôi rời khỏi phòng của khách, biểu tình Simon khó chịu nói. “Bọn người kia cao ngạo cái gì chứ?”
Tôi nghĩ trong lòng bọn họ đương nhiên có tư cách để cao ngạo, chủ nhân bọn họ tuy không có tước vị cao, nhưng lại là người có nhiều tiền, nghe nói có một ngài Công tước đã đến vay tiền từ chỗ ngài Nam tước. Đương nhiên, chuyện ngài Nam tước rất có tiền, hiện giờ trong trang viên Momon không có ai biết cả.
Khi tôi đi vào đại sảnh, quản gia Aaron vội vàng đi tới, hạ giọng nói với tôi: “Owen, lập tức đi theo tôi.”
“Nhưng tôi còn phải đến phòng bếp bưng đồ ăn, nếu không sẽ chậm trễ.” Tôi nói.
“Có Simon là được rồi, cậu theo tôi đến phòng ăn.” Quản gia nói.
“Phòng ăn…” Tôi có chút kinh ngạc, phòng ăn không phải là nơi mà loại người hầu thấp kém như tôi có thể đi vào.
Quản gia thở dài nói. “Tên nhóc Claudia phá phách quá, tự nhiên lại ngã xuống cầu thang bị gãy chân, lại còn xảy ra việc vào lúc này, thật sự rất mất mặt xấu hổ. Owen cậu đến thay vị trí của cậu ta, buổi tiệc tối hôm nay cậu phải đến làm việc.”
“Nhưng, công việc của người hầu cao cấp, tôi chưa từng làm qua.” Tôi chần chờ nói.
Nhưng quản gia đã đi tới trước cửa phòng ăn chính, ông nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi, nói. “Một lát nữa phải hết sức cẩn thận, đừng tạo ra bất cứ sai lầm nào. Tôi sẽ ở bên cạnh nhắc nhở cậu, mọi chuyện cứ hành động theo tôi.”
Không có cách nào, tôi hít một hơi thật sâu, theo quản gia đi vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, đặt trên bàn ăn thật dài là những dụng cụ ăn bằng bạc tinh xảo, đồ sứ, dao nĩa, trên giá nến màu vàng chói lọi là rất nhiều ngọn nến trắng cao cao, toàn bộ căn phòng thắp nến sáng trưng.
Khách đến hôm nay ngoại trừ ngài Nam tước, còn có cô cả Judith và chồng cô ta, Nam tước Rick Waters; ngài Jeffery – thẩm phán toà án ở York và người tình của ông ta; hai người bạn nữ của Tử tước phu nhân; và Huân tước Randolph, bạn của ngài Tử tước.
Từ lúc tôi đi vào nhà ăn Aaron vẫn luôn nhìn tôi không chớp mắt, tôi biết quản gia đang chú ý mỗi một động tác của tôi. Ông sợ tôi lo lắng xấu hổ, nên nói khẽ với tôi. “Một lát nữa tôi mang thức ăn lên, cậu cứ đi theo phía sau tôi, đi từ phía sau ra phía trước, động tác nhất định phải nhẹ, không được nói chuyện.”
Người hầu cao cấp trong này có tổng cộng bốn người, bỗng nhiên thiếu đi một người sẽ rất thất lễ, cho nên quản gia mới có thể hết cách mà thay tôi vào. Chuyện này cũng đã xảy ra vào kiếp trước, nhớ năm đó lần đầu tiên tôi mang thức ăn lên đã rất mất mặt. Tôi không biết lượng sức mà hỏi ý kiến cô ba Catherine có muốn tôi đứng phục vụ bên người cô ấy không. Lúc đó cô ta mỉm cười cự tuyệt tôi, nhưng sau đó tôi đã bị quản gia mắng một trận, suýt chút nữa bị đuổi đi.
Lần này tôi đã có kinh nghiệm, thành thật đi theo quản gia, tuyệt đối không nói một câu.
Các chủ nhân ngồi bên bàn ăn nhỏ giọng cười vui vẻ, nói chuyện phiếm tán gẫu rất hăng say. Ngài Tử tước đối đãi rất nhiệt tình với Nam tước, không ngừng nói chuyện với hắn, ngôn ngữ hết sức nịnh hót. Tôi chú ý cô hai và cô ba đã chiếm lấy hai vị trí trái phải Nam tước. Cô hai chưa từng nói một câu với Nam tước, mà cô ba lại thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với hắn.
Tôi rốt cục lại gặp hắn, nhưng hắn lại không hề liếc mắt nhìn tôi một cái.
Hắn là một người đàn ông cao ngạo lại lạnh lùng, nếu không phải vì sự kiện kia, chỉ sợ ánh mắt của hắn vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại trên con người nhỏ bé như tôi.
Nam tước tên là Oscar, lớn hơn tôi 8 tuổi, năm nay đã 26.
Tướng mạo hắn rất phổ thông, hoặc đúng hơn là phi thường bình thường. Hắn không mang tóc giả, có một mái tóc màu nâu dày đậm, hai bên uốn thành lọn, phía sau buộc thành bím tóc. Ánh mắt cũng màu nâu, sắc thái sâu sắc, khóe mắt hơi rũ xuống, điều này làm cho hắn đượm một nét mệt mỏi, nhìn chung cũng là bộ dáng suy sút.
Tuy rằng người hắn rất cao, nhưng lưng có hơi còng. Nghe nói hắn lúc nhỏ mắc bệnh quá nặng, nằm trên giường vài năm khiến lưng bị cong. Giọng của hắn rất trầm, hơi có chút khàn khàn, trừ phi người khác chủ động bắt chuyện với hắn, đa số thời điểm hắn đều im lặng.
Hắn chính là một người đàn ông trầm mặc ít lời, thậm chí có chút mờ nhạt.
Sau khi mang đồ ăn lên, tôi đứng ở bên tường, chờ đợi sai bảo.
Lúc này, phu nhân Sherry bạn của Tử tước gọi tôi qua phục vụ cho bà ấy.
Phu nhân Sherry là một phụ nữ rất đầy đặn, hôm nay bà mặc một chiếc váy lụa dài màu nâu, tay áo ngắn, cổ áo trễ thấp được viền lót bằng vải ren trắng, nhìn qua cũng biết là hàng cao cấp. Tôi cảm giác cái váy này dường như đang rất khó khăn để bao bọc lấy thân thể to mọng của bà ta, may mắn thắt lưng bà buộc lại rất chắc, nếu không nhất định sẽ xảy ra thảm kịch quần áo nổ tung.
Loại thắt lưng bó chặt này khiến những người phụ nữ hô hấp rất khó khăn, thậm chí không có cách nào xoay người, cho nên phải thường xuyên yêu cầu người khác phục vụ cho họ.
Thời điểm tôi đi qua rót rượu cho bà, ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào mặt của tôi. Bà là một quả phụ, nổi tiếng phong lưu, thích đàn ông trẻ tuổi.
Khi tôi xoay người hành lễ với bà, bà ta bật cười khanh khách, lấy cây quạt che mặt khe khẽ nói nhỏ với người bạn nữ bên cạnh. Bạn của bà cũng nhìn tôi, ánh mắt tỏa sáng, hăng hái vô cùng.
Nhìn đi, tôi biết phụ nữ đều thích tôi. Năm đó nếu tôi không ngu ngốc, mắt cao hơn đầu mà yêu thích cô ba, chỉ cần đi theo hầu hạ bên cạnh bà quả phụ phong lưu này, cũng sẽ không rơi vào kết cục bi thương đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook