Người Hầu Của 4 Hoàng Tử
-
Chương 7
Đến cổng trường thì cả 5 người đều xuống xe, Nguyên Nhược cứ thế bước vào không nói một lời làm cả 4 người vô cùng ngạc nhiên. Vì học viện "First Star" này đâu phải nhỏ hay xấu xí gì đâu? Người bình thường nhìn thấy thì 1 là mắt rơi ra khỏi tròng, 2 là phải đứng ngẩn ngơ mà ngắm nhìn chứ sao lại lạnh lùng coi như không thế kia? 4 chàng trai đều vô cùng nghi hoặc mà không hề biết rằng Nguyên Nhược ngày trước cũng là con gái của một dòng họ vô cùng nổi tiếng và giàu sang không thua gì gia thế của họ.
4 chàng trai sải bước nhanh theo, không hiểu vì sao họ đều muốn khiến cho học sinh toàn trường biết cô gái kia đi cùng họ (tức là có quan hệ mật thiết đấy ạ!) Nhưng cả 4 người cùng đi vào với một cô gái làm cho học sinh toàn học viện sôi sục cả lên.
Con gái thì vô cùng tức giận thốt ra những lời không bao giờ có ở những cô gái ngoan hiền. Con trai thì mặt tươi như ông Mặt Trời vì "hoa đã có chủ"! Những lời nói khác nhau vang khắp trường mà nghe cũng biết người nói là con trai hay con gái (ngoại trừ "ái" nhá!):
_ Tại sao hoàng tử của chúng ta lại đi cùng với con nhỏ xấu xí đó chứ?
_ Cô ta sẽ làm Sun yêu dấu của chúng ta bị vấy bẩn tâm hồn trong sáng mất!
_ Oa~ Đây chính là ngày chúng ta mong đợi~ Không còn kẻ thù chuyên "săn gái" nữa rồi
~~....
Phải nói là nhiều không kể xiết, người thì kêu gào, người thì khóc lóc, người thì mặt vui hớn hở....Tất cả làm náo động cả học viện "First Star". Trong khi đó thì 5 người của chúng ta đã kiếm đường sau mà chuồn vào lớp rồi!
Vào lớp đầu tiên vẫn là mục giới thiệu học sinh mới vô cùng nhạt nhẽo, nhưng đến khi xếp chỗ ngồi thì đúng là "sặc múi thuốc súng". Mở màn là lời cô giáo:
_ Ừm~ Nguyên Nhược~ Em muốn ngồi ở đâu nào?
Lạc Đăng vô cùng nhanh nhẹn dịu dàng nói:
_ Ra ngồi cạnh anh vậy!
Sun lanh chanh lên tiếng:
_ Không đâu! Nhược Nhược phải ngồi cạnh Sun!
Lôi Vũ chỉ chỉ vào chỗ ngồi cạnh mình:
_ Còn chỗ trống nè em!
Đình Phong gườm gườm nói:
_ Cạnh tôi không có chỗ trống chắc?
Vậy là những ánh mắt hình "viên kẹo" vô cùng "ngọt ngào" "nhìn nhau say đắm". Nhiệt độ trong phòng lại nóng lên đột ngột, 1 cô bạn thấy vậy vội vàng giật giật góc áo của Nguyên Nhược nói:
_ Bạn ra ngồi cạnh mình thôi! Không học sinh lớp mình thành "vịt nướng" hết mất!
Nguyên Nhược thấy tình thế vô cùng nguy cấp cũng gật đầu, nói to:
_ Thưa cô! Em ngồi cạnh bạn nữ này ạ!
Rồi cô nhanh chóng "bay" ngay vào chỗ ngồi. Học sinh trong lớp thở phào nhẹ nhõm khi nhiệt độ trong phòng đã giảm đi chút ít. Nhưng chỉ có mình Nguyên Nhược thấy lạnh sống lưng khi cảm nhận được những cái nhìn "ngọt ngào" vô cùng của 4 người mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy gây ra.
Tan học, Nguyên Nhược nhanh chóng lỉnh về nhà bằng xe của bác quản gia. Nhưng về nhà mới gọi là thảm hoạ!
Vừa tắm xong bước ra thì 4 chàng hoàng tử giọng vô cùng ngọt ngào nói:
_ Đi nấu cơm đi~ Nhược Nhược
~Nguyên Nhược không mắc "mỹ nam kế" xua xua tay nói:
_ Mơ à! Bảo mấy người hầu nấu cơm đi!
Đình Phong "nhẹ nhàng" nói vào tai Nguyên Nhược:
_ Cô mơ đấy à? Người hầu mà đòi cái nỗi gì! Cô chẳng phải là người hầu à?
Nguyên Nhược chống chế nói:
_ Ơ~ Nhưng mà bữa sáng tôi đâu có nấu ăn đâu? Nên bữa tối cũng thế chứ?
Đình Phong lại tiếp tục nói:
_ Ví buổi sáng cô ngủ như heo ý! Gọi không dậy nên phải gọi người nấu ăn chứ sao?
Nguyên Nhược hét:
_ Nấu thì nấu! Các người bị ngộ độc hết thì tôi không có biết đâu!
Rồi hùng hùng hổ hổ bước vào bếp...
4 chàng trai sải bước nhanh theo, không hiểu vì sao họ đều muốn khiến cho học sinh toàn trường biết cô gái kia đi cùng họ (tức là có quan hệ mật thiết đấy ạ!) Nhưng cả 4 người cùng đi vào với một cô gái làm cho học sinh toàn học viện sôi sục cả lên.
Con gái thì vô cùng tức giận thốt ra những lời không bao giờ có ở những cô gái ngoan hiền. Con trai thì mặt tươi như ông Mặt Trời vì "hoa đã có chủ"! Những lời nói khác nhau vang khắp trường mà nghe cũng biết người nói là con trai hay con gái (ngoại trừ "ái" nhá!):
_ Tại sao hoàng tử của chúng ta lại đi cùng với con nhỏ xấu xí đó chứ?
_ Cô ta sẽ làm Sun yêu dấu của chúng ta bị vấy bẩn tâm hồn trong sáng mất!
_ Oa~ Đây chính là ngày chúng ta mong đợi~ Không còn kẻ thù chuyên "săn gái" nữa rồi
~~....
Phải nói là nhiều không kể xiết, người thì kêu gào, người thì khóc lóc, người thì mặt vui hớn hở....Tất cả làm náo động cả học viện "First Star". Trong khi đó thì 5 người của chúng ta đã kiếm đường sau mà chuồn vào lớp rồi!
Vào lớp đầu tiên vẫn là mục giới thiệu học sinh mới vô cùng nhạt nhẽo, nhưng đến khi xếp chỗ ngồi thì đúng là "sặc múi thuốc súng". Mở màn là lời cô giáo:
_ Ừm~ Nguyên Nhược~ Em muốn ngồi ở đâu nào?
Lạc Đăng vô cùng nhanh nhẹn dịu dàng nói:
_ Ra ngồi cạnh anh vậy!
Sun lanh chanh lên tiếng:
_ Không đâu! Nhược Nhược phải ngồi cạnh Sun!
Lôi Vũ chỉ chỉ vào chỗ ngồi cạnh mình:
_ Còn chỗ trống nè em!
Đình Phong gườm gườm nói:
_ Cạnh tôi không có chỗ trống chắc?
Vậy là những ánh mắt hình "viên kẹo" vô cùng "ngọt ngào" "nhìn nhau say đắm". Nhiệt độ trong phòng lại nóng lên đột ngột, 1 cô bạn thấy vậy vội vàng giật giật góc áo của Nguyên Nhược nói:
_ Bạn ra ngồi cạnh mình thôi! Không học sinh lớp mình thành "vịt nướng" hết mất!
Nguyên Nhược thấy tình thế vô cùng nguy cấp cũng gật đầu, nói to:
_ Thưa cô! Em ngồi cạnh bạn nữ này ạ!
Rồi cô nhanh chóng "bay" ngay vào chỗ ngồi. Học sinh trong lớp thở phào nhẹ nhõm khi nhiệt độ trong phòng đã giảm đi chút ít. Nhưng chỉ có mình Nguyên Nhược thấy lạnh sống lưng khi cảm nhận được những cái nhìn "ngọt ngào" vô cùng của 4 người mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy gây ra.
Tan học, Nguyên Nhược nhanh chóng lỉnh về nhà bằng xe của bác quản gia. Nhưng về nhà mới gọi là thảm hoạ!
Vừa tắm xong bước ra thì 4 chàng hoàng tử giọng vô cùng ngọt ngào nói:
_ Đi nấu cơm đi~ Nhược Nhược
~Nguyên Nhược không mắc "mỹ nam kế" xua xua tay nói:
_ Mơ à! Bảo mấy người hầu nấu cơm đi!
Đình Phong "nhẹ nhàng" nói vào tai Nguyên Nhược:
_ Cô mơ đấy à? Người hầu mà đòi cái nỗi gì! Cô chẳng phải là người hầu à?
Nguyên Nhược chống chế nói:
_ Ơ~ Nhưng mà bữa sáng tôi đâu có nấu ăn đâu? Nên bữa tối cũng thế chứ?
Đình Phong lại tiếp tục nói:
_ Ví buổi sáng cô ngủ như heo ý! Gọi không dậy nên phải gọi người nấu ăn chứ sao?
Nguyên Nhược hét:
_ Nấu thì nấu! Các người bị ngộ độc hết thì tôi không có biết đâu!
Rồi hùng hùng hổ hổ bước vào bếp...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook