Người Hầu Của 4 Hoàng Tử
-
Chương 1
Một cô nhóc tầm 16 tuổi đang chạy trên đường, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, thở hồng hộc, trên người mặc bộ váy màu xám đã vấy bùn. Sau cô có một toán người như bảo vệ trong bệnh viện, liên tục hét:
_ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy!
Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc.
Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất.
Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào bàn tay đang giữ lấy mình, chủ nhân bàn tay đó khẽ "A!"" một tiếng, nhỏ giọng nói: "ngồi im đi! Muốn bị họ bắt lại thì cứ việc chạy ra!"
Toán người kia xí xào bàn tán không biết cô chạy đi đâu, mà mỗi hẻm thì lại dài nên đang phân vân và lắng nghe động tĩnh. Tiếng nói của người đó đúng là đánh vào tâm can cô, giọng trầm, lạnh lùng lại mang uy quyền mà không ai có thể làm trái, cô bèn im thin thít. Chừng nửa tiếng sau thì toán người đó hậm hực bỏ về, không quên để lại mấy câu **** thề.
Lúc bấy giờ người kia mới buông cô ra, tim cô đập thình thịch thình thịch. Người con trai "ôm" cô lúc nãy cũng đã đứng lên, bước ra khỏi con hẻm, cô bèn đi ra theo. Đi ra ngoài hẻm mà cô cũng vẫn còn đi theo mình làm người con trai kia vô cùng khó chịu, anh quay lại, lạnh nhạt nhìn cô nói:
_ Đi theo tôi làm gì?
Cô chợt thấy loá mắt, chỉ thấy người con trai trước mặt cao ráo, hơi gầy, mặc chiếc sơ mi trắng và quần âu màu đen hơi bó, đi giày thể thao trắng đen. Khuôn mặt vô cùng đẹp nha, lại thêm nước da trắng hồng lại càng nổi. Cô bất giác nói:
_ Thiên sứ!
Người con trai lông mày càng nhíu lại chặt hơn, lạnh lùng nói:
_ Tôi không phải thiên sứ thiên seo gì hết! Đi theo tôi làm gì?
Cô bé nói:
_ Tôi thích đi thì đi!
Người con trai đơ ra chút rồi bật tiếng cười lớn. Cô bé lắc lắc đầu nhìn hắn chằm chằm, đang suy nghĩ xem người con trai này có phải bị thần kinh rồi không? Anh ta bỗng nhìn cô nói:
_ Tên cô?
Cô hất hàm nói:
_ Nguyên Nhược, còn anh?
_ Đình Phong! Cô đi theo tôi chứ? - ánh mắt anh chợt loé lên một tia sáng gì đó, vừa lạnh vừa có vẻ giễu cợt.
Nguyên Nhược dù không hiểu lắm nhưng thấy sự giễu cợt thoáng qua của anh bèn cao giọng, hất mặt nói:
_ Được! Sợ gì chứ! Dù sao tôi cũng chẳng còn nhà mà về!
Đình Phong cười nhạt, kéo tay cô vào chiếc xe ferrari màu đen phóng đi...
_ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy!
Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc.
Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất.
Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào bàn tay đang giữ lấy mình, chủ nhân bàn tay đó khẽ "A!"" một tiếng, nhỏ giọng nói: "ngồi im đi! Muốn bị họ bắt lại thì cứ việc chạy ra!"
Toán người kia xí xào bàn tán không biết cô chạy đi đâu, mà mỗi hẻm thì lại dài nên đang phân vân và lắng nghe động tĩnh. Tiếng nói của người đó đúng là đánh vào tâm can cô, giọng trầm, lạnh lùng lại mang uy quyền mà không ai có thể làm trái, cô bèn im thin thít. Chừng nửa tiếng sau thì toán người đó hậm hực bỏ về, không quên để lại mấy câu **** thề.
Lúc bấy giờ người kia mới buông cô ra, tim cô đập thình thịch thình thịch. Người con trai "ôm" cô lúc nãy cũng đã đứng lên, bước ra khỏi con hẻm, cô bèn đi ra theo. Đi ra ngoài hẻm mà cô cũng vẫn còn đi theo mình làm người con trai kia vô cùng khó chịu, anh quay lại, lạnh nhạt nhìn cô nói:
_ Đi theo tôi làm gì?
Cô chợt thấy loá mắt, chỉ thấy người con trai trước mặt cao ráo, hơi gầy, mặc chiếc sơ mi trắng và quần âu màu đen hơi bó, đi giày thể thao trắng đen. Khuôn mặt vô cùng đẹp nha, lại thêm nước da trắng hồng lại càng nổi. Cô bất giác nói:
_ Thiên sứ!
Người con trai lông mày càng nhíu lại chặt hơn, lạnh lùng nói:
_ Tôi không phải thiên sứ thiên seo gì hết! Đi theo tôi làm gì?
Cô bé nói:
_ Tôi thích đi thì đi!
Người con trai đơ ra chút rồi bật tiếng cười lớn. Cô bé lắc lắc đầu nhìn hắn chằm chằm, đang suy nghĩ xem người con trai này có phải bị thần kinh rồi không? Anh ta bỗng nhìn cô nói:
_ Tên cô?
Cô hất hàm nói:
_ Nguyên Nhược, còn anh?
_ Đình Phong! Cô đi theo tôi chứ? - ánh mắt anh chợt loé lên một tia sáng gì đó, vừa lạnh vừa có vẻ giễu cợt.
Nguyên Nhược dù không hiểu lắm nhưng thấy sự giễu cợt thoáng qua của anh bèn cao giọng, hất mặt nói:
_ Được! Sợ gì chứ! Dù sao tôi cũng chẳng còn nhà mà về!
Đình Phong cười nhạt, kéo tay cô vào chiếc xe ferrari màu đen phóng đi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook