Người Hai Mặt
-
Chương 57: Chương 57
Vài giờ sau, Khương Dương nhìn thấy cậu bé 17 tuổi tên Giả Thành.
Lúc đó, cô vừa uống một tách trà đậm.
Trà được pha thành màu nâu sẫm, chát và đắng nhưng hiệu quả giải khát không tồi.
Ít nhất, để bộ não của cô lấy lại được chút minh mẫn sau khi thức cả đêm.
“Giả Thành đâu…”
Khương Dương chưa kịp nói xong, Lâm Diệp Tư đã đặt ngón tay lên môi và ra hiệu im lặng với cô.
“Suỵt!”
Lâm Diệp Tư chỉ về phía sau cô.
Phía sau cô, một thiếu niên đang nằm trên bàn làm bài thi.
Cậu chăm chú nhìn tờ giấy, đầu bút máy lướt trên mặt giấy, phát ra tiếng “sột soạt” khe khẽ.
Khương Dương hiểu tại sao Trần Lãng Phong không nghĩ Giả Thành là nghi phạm.
Khí chất rất sạch sẽ!
Làm người ta nghĩ đến ánh nắng ban mai, đến những chiếc lá xanh bên ô cửa, đến sân bóng rổ… và cả một thời trung học thanh xuân.
Ngay cả Khương Dương cũng rất khó để liên tưởng một người như vậy với một hung thủ độc ác.
Nhưng làm sao mà một học sinh trung học như vậy có thể xuất hiện trong vũ trường?
“Này, cậu đang làm bài à?”
Khương Dương đi tới trước mặt cậu, vô thức liếc nhìn tờ giấy: “Là bài thi thật của kỳ thi tuyển sinh đại học lần trước sao?”
Ngay khi cô ấy phát ra âm thanh, Giả Thành nhận ra có ai đó đang đến.
Cậu ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, cười rạng rỡ và ngượng ngùng với Khương Dương: “Em sắp vào lớp 12 rồi, bài vở bây giờ nhiều lắm, nếu sau khi khai giảng mà thi không đạt, ba mẹ sẽ sẽ đánh em chết!”
“Đừng lo lắng, cứ thoải mái thôi.”
Khương Dương vỗ vai cậu ta: “Hôm nay gọi cậu tới đây chính là muốn hỏi mấy câu, hỏi xong chúng tôi sẽ cho cậu về nhà làm bài.”
Cô lấy tấm hình của Viên Uyển ra để trước mặt Giả Thành.
“Cậu biết người này không?”
Khương Dương hỏi.
Giả Thành cúi đầu, dùng răng cắn nắp bút, hồi lâu mới nhận ra bức ảnh: “Ừm…Nói chung là không quen lắm, hình như đã gặp qua rồi.
Vài lần trong vũ trường, nhưng còn chưa nói được với cô ấy mấy câu, cô ấy đã đi tán gẫu với người khác.”
Khương Dương nhạy cảm nhận ra, trong lời nói của cậu ta, đều lược bỏ chủ ngữ “tôi”.
Đây là biểu hiện nói dối rất điển hình.
Con ngươi Khương Dương sâu hơn, cô lấy ra một tấm ảnh khác để Giả Thành nhận diện: “Vậy tấm này thì sao?”
“Đây không phải anh Chu sao!”
Lần này phản ứng của Giả Thành rất nhanh, chỉ vào bức ảnh, mở miệng nói: “Tôi biết anh ấy, anh ấy là chủ nhân của vũ trường Phong Ba, họ Chu, tên Đồ, bình thường rất quan tâm tôi.”
Khương Dương khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
“Anh ta bị làm sao à?”
Giả Thành vừa nói vừa lén lút nhìn phản ứng của Khương Dương và những cảnh sát khác: “Anh Chu có làm gì sai sao? Nghe nói khi còn nhỏ anh ấy đã bị gia đình nuông chiều, sinh hư, tạo ra không ít tật xấu, nhưng chắc anh ấy không làm gì quá đáng, đúng không?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của họ, Giả Thành đột nhiên cau mày.
Có vẻ như cậu ấy thật sự lo lắng cho Chu Đồ.
Nếu biểu hiện lo lắng này là giả tạo thì đứa trẻ này thật sự đáng sợ.
Khương Dương không trả lời câu hỏi của cậu ta, nhưng sắc mặt cô ngày càng trở nên u ám.
Cô luôn cảm thấy rằng Giả Thành có hơi quá thông minh.
Có phải cậu ta hỏi hàng loạt câu hỏi về vụ án chỉ vì tò mò? Lo lắng cho Chu Đồ? Hay muốn ngấm ngầm ám chỉ gì đó với cảnh sát?
“Chuyện còn lại không phải là việc của cậu.”
Khương Dương cười nói: “Cậu làm bài đi, tranh thủ đạt thành tích tốt.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Trước khi rời đi, cô dùng đầu ngón tay gõ vào cánh tay Lâm Diệp Tư hai lần.
Lâm Diệp Tư cố ý ngước mắt lên và thấy rằng đôi môi của Khương Dương đang mấp máy, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Diệp Tư đã hiểu được.
“Giả Thành không phải là một đứa trẻ đơn giản, cậu ấy quá cảnh giác với chị, chị không thể hỏi bất kỳ điều gì.”
Khương Dương nhếch miệng nói: “Bánh Dừa Nhỏ, chuyện còn lại giao cho em.”
Lâm Diệp Tư liếc nhìn Giả Thành.
Sau khi tin tưởng Khương Dương đã đi xa, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Khương Dương nói rất đúng, Giả Thành thật sự đề phòng cô.
Khi Khương Dương ở gần, cậu ta không thể lơ là cảnh giác.
Thật ra cũng đúng, khi bước vào cửa, vì khí thế mạnh mẽ và thô bạo của Khương Dương, không biết tim Giả Thành đã đập nhanh thế nào, dù sao cậu vẫn là một học sinh trung học, cho dù thông minh đến đâu, nếu không thấy hoảng sợ thì đúng là kỳ lạ!
Nghĩ đến đây, Lâm Diệp Tư phá cười.
“Chị sát xinh đẹp, sao chị lại đột nhiên cười?”
Tiếng cười của cô thu hút sự chú ý của Giả Thành.
Giả Thành đặt bút xuống, tò mò quay sang nhìn cô.
“Không có gì, chỉ là chị nhớ đến một chuyện thú vị.”
Lâm Diệp Tư lắc đầu và mỉm cười thay đổi chủ đề: “Ngược lại em đó.
Em nói gần đây em có rất nhiều bài vở thì sao cứ hai ba ngày lại chạy đến vũ trường vậy? Không sợ ảnh hưởng đến việc học sao?”
Khương Dương giao cho cô nhiệm vụ này không phải vô cớ.
Trong đội hình sự, vẻ ngoài của Lâm Diệp Tư là ít hung dữ nhất.
Khi cô ấy cười, đôi mắt híp lại thành hai vầng trăng khuyết, nụ cười ngọt ngào dịu dàng, nhất định là kiểu người dễ được lòng người khác.
Đối mặt với một nụ cười như vậy, Giả Thành dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
“Còn có lý do gì nữa? Chính là vì tò mò đó!”
Cậu ta cúi đầu, cầm bút tiếp tục viết đáp án: “Nghe nói rất nhiều học sinh ở độ tuổi tụi em đều rất tò mò.”
“Hả? Thật sự chỉ có vậy thôi sao?”
Lâm Diệp Tư chưa nói xong, khuôn mặt của Giả Thành đột nhiên thay đổi.
Cậu ta liếc nhanh về phía Lâm Diệp Tư, đôi mắt sắc bén hiện lên sự cảnh giác.
Lâm Diệp Tư bị nhìn như vậy mà hoảng hốt!
Tại sao đứa trẻ này lại có tâm lý đề phòng như vậy?
Để xoay chuyển tình hình, cô đành phải bắt chước Tiền Trác trong trí nhớ của mình, bày ra vẻ mặt thất vọng muốn nhiều chuyện: “À, chị còn tưởng em yêu một cô gái trong vũ trường nên mới tới đó theo đuổi cô ấy! Không phải trong phim truyền hình thường có tình tiết này sao?”
Ngoài mặt Lâm Diệp Tư giả vờ không để ý, nhưng trong lòng cô đang phải chịu một áp lực rất lớn.
Khó có thể tưởng tượng một học sinh cấp 3 mới 17 tuổi lại có thể gây cho cô áp lực tâm lý lớn như vậy.
Đây là điều mà trước đây Lâm Diệp Tư chưa bao giờ nghĩ đến.
Liệu cô có bị phát hiện không? Lâm Diệp Tư âm thầm nắm chặt góc áo.
Giả Thành ngừng viết, nhìn chằm chằm cô một lúc, như muốn xác nhận xem cô có nói thật hay không.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Diệp Tư gần như cảm thấy rằng giống như cô là một nan đề cần giải quyết.
Cuối cùng, Giả Thành cũng nhìn đi chỗ khác.
“Không nghĩ tới chị cảnh sát xinh đẹp nhìn tốt như vậy, cũng sẽ nhiều chuyện.”
Sự đề phòng trong mắt cậu ta như băng tuyết tan đi.
“Em đến vũ trường không chỉ vì tò mò mà chủ yếu vì muốn kiếm chút tiền tiêu vặt”.
Nói đến đây, Giả Thành bất mãn cong môi: “Nhưng em không ngờ rằng vũ trường Phong Ba khá tuân thủ luật pháp.
Thấy em chưa đủ 18 tuổi, dù em có nói gì cũng không cho em đi làm, rõ ràng chỉ thiếu 1 2 tuổi, cũng đâu có gì quan trọng!”
“À, thì ra là vậy.”
Nói Diệp Lâm Tư không thất vọng thì là nói dối.
Vốn dĩ cô cho rằng thằng nhóc này kín miệng như vậy, nhất định biết điều gì đó liên quan đến vụ án.
Cô mím môi trấn tĩnh lại, định thả người.
Không ngờ, Giả Thành đột nhiên lên tiếng.
“Muốn nói về cô gái em thích, quả thật có một người.”
Cậu ta xoa cằm cười, tựa hồ đang suy nghĩ đến điều gì đó.
Một đôi mắt đen trắng trong veo, nhưng lúc này lại ẩn hiện một tia hắc ám: “Chị Viên Uyển mặc đầm đỏ trông rất đẹp!”
Tóc gáy của Lâm Diệp Tư dựng đứng.
Không thể kiểm soát bản thân, cô nhớ lại căn phòng bí mật nơi đặt thi thể của Viên Uyển.
Chiếc đầm màu đỏ vẩn đục bao quanh thi thể thối rữa, giống như một bông thược dược đang nở rộ, sắp thối rữa trong bóng tối.
Cảnh tượng đó sống động đến đáng sợ.
Đột nhiên, trái tim của Lâm Diệp Tư rung lên hồi chuông báo động!
Cùng lúc đó, Khương Dương nhận được tin nhắn từ Lâm Diệp Tư.
“Quả nhiên! Tên nhóc này không đơn giản như vậy!”
Khương Dương xem xong tin nhắn, đập bàn nhíu chặt mày.
Tuy nhiên, cô ngay lập tức nhận ra.
Mặc dù hiện tại đã có nghi phạm cụ thể, nhưng họ vẫn thiếu bằng chứng xác thực để chỉ tội hai vụ giết người.
Nói cách khác, chỉ có thể bị giam giữ Giả Thành trong 24 giờ.
Họ phải tìm đủ bằng chứng trong vòng 24 giờ này, nếu không họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Giả Thành về nhà.
Huống chi bây giờ là thời điểm quan trọng trong việc học của Giả Thành, nếu ba mẹ cậu ta làm lớn chuyện thì không biết còn đủ thời gian để họ thu thập chứng cứ hay không.
Nếu như người này thật sự là hung thủ, thả hắn trở về chẳng khác nào thả hổ về rừng!
Bây giờ hung thủ đã giết liên tiếp hai người, ai biết được hắn sẽ giết người thứ ba, người thứ tư hay không?
Họ phải hành động ngay bây giờ!
“Quay lại hiện trường đi…”
Khương Dương đột nhiên đứng dậy, lại cảm thấy trong bụng kịch liệt co giật, giống như có người dùng hai tay nắm lấy bụng của mình, mà vặn.
Cơn đau quá lớn khiến cô buộc phải ngồi lại.
Tiêu rồi! Hậu quả của việc cô thức khuya để điều tra vụ án đã đến rồi!
Chỉ trong chốc lát, trên trán Khương Dương đã chảy ra từng giọt mồ hôi nhỏ.
Cô bất đắc dĩ mở ngăn kéo bàn, lấy mấy gói cà phê hòa tan bên trong, rót vào cốc.
Cô hy vọng có thể dùng nó để giảm bớt cơn đau dạ dày một chút.
Nhưng mà, Khương Dương vừa đun xong nước nóng, nhấc ấm đi pha cà phê, giữa không trung có một bàn tay chặn lại ấm nước của cô: “Đau bụng không uống được cà phê.”
Giọng nói nhẹ nhàng tao nhã, nhìn thoáng qua có thể biết được người nói là ai.
Lận Thời Thương đổ bột cà phê hòa tan trong cốc ra và pha cho cô ấy một cốc sữa mới.
Sữa mới pha nóng hổi, sương nước dày đặc bao phủ tròng kính, đồng thời giấu đi đôi mắt vô cùng dịu dàng sau tròng kính.
Đôi mắt ấy thật thâm tình.
“Cà phê có chứa caffeine và các chất kiềm khác có thể gây kích ứng dạ dày.
Dùng caffeine để giảm đau chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát.”
Lận Thời Thương giải thích, đặt thuốc đau dạ dày trước mặt cô: “Thuốc này uống 4 viên một lần, ngày uống 3 lần, nhớ uống sau bữa ăn.”
Vừa rồi anh đến hơi muộn, vì đi mua thuốc.
Mãi cho đến khi nuốt viên thuốc, Khương Dương mới vùng vẫy thoát khỏi cơn đau dữ dội.
“Lận Thời Thương…”
Cô dựa vào lưng ghế, nhắm hờ mắt yếu ớt nói: “Có phải anh luôn để ý đến em không? Nếu không, sao lần này có thể tới nhanh như vậy?”
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook