Người Giám Hộ
-
Chương 77: Khoan dung
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi tới khách sạn, Diêm Bối không đưa bọn họ đi lên mà là tới trước thang máy rồi lễ phép cáo từ.
Khách sạn rất xa hoa, phòng cũng rất… Tuyệt.
“Phòng cho tuần trăng mật…” Dư Sơ Lâm nhìn giường vòng tròn lớn giữa gian phòng, cào mặt: “Diêm Bối này giống như… rất tri kỷ…” Nhưng có vẻ quá tri kỷ rồi.
“Xem ra em có ấn tượng rất tốt với cô ấy… Một bát canh đã thu mua được em?” Lương Chu nhìn xung quanh phòng một chút, nhướng mày, tay kéo hắn ngồi xuống sô pha, búng cái trán hắn: “Muốn trèo tường sao, tiểu hỗn đản không có lương tâm.”
“Em việc nào ra việc đấy mà thôi.” Dư Sơ Lâm cầm lấy tay hắn, cười nói: “Hơn nữa, em thấy anh đâu có vẻ phản cảm với cô ấy đâu, Diêm Duy lúc đi nói những lời kia… nên anh mềm lòng sao?”
“Không phải.” Lương Chu lắc đầu, ôm hắn vào ngực, vẻ mặt hơi lạnh nhạt: “Không liên quan với Diêm Duy mà là có liên quan tới Diêm Khải Văn, hắn gửi tin nhắn bảo anh cho Diêm Bối một cơ hội… Hơn nữa mẹ cô ta gây tội cũng không thể giận chó đánh mèo lên người cô ta được.” Quan trọng hơn là, đây là sân nhà Diêm gia, bọn họ chỉ tới đây du lịch, hướng dẫn du lịch là ai thật ra cũng chẳng có nhiều sự khác biệt. Có thể ngồi uống trà thì cũng không cần chỉ đao kiếm.
Dư Sơ Lâm tránh thoát sự ôm ấp của hắn, sâu xa ‘à’ một tiếng, nhướng mày, “Cho nên ý nói là, anh mềm lòng với Diêm Khải Văn?”
Lương Chu cúi đầu nhìn hắn, cười và giơ tay nhéo lỗ tai hắn: “Ghen sao?”
Dư Sơ Lâm trợn trắng mắt, kéo tay hắn xuống, đứng dậy cẩn thận quan sát căn phòng: “Nghĩ nhiều rồi, em còn lâu mới ghen.”
Lương Chu lắc đầu bật cười nhìn thân ảnh hắn vòng tới vòng lui trong phòng.
Bình dấm chua nhỏ này.
Phòng tuần trăng mật được trang hoàng quả nhiên là câu dẫn người phạm tội, trước không nói tới những thiết kế nhỏ tình thú, chỉ cần nhìn bồn tắm to xa hoa bại lộ bên ngoài đập ngay vào mắt… đó thật sự là hoàn toàn bại lộ ở bên ngoài! Một chút che chắn đều không hề có.
Dư Sơ Lâm giữ quần áo đứng ở bên cạnh bồn tắm, nhìn cửa sổ sát đất bên cạnh lại nhìn Lương Chu đang ngồi đọc báo ở trên sô pha, ưu thương thở dài, lúc này mới đi qua kéo rèm và bắt đầu cởi quần áo.
Được rồi, một bồn tắm mát xa lớn như vậy, phải thật sự hưởng thụ thôi… Tất cả mọi người đều là nam nhân, tắm rửa một cái mà thôi, sợ cái gì chứ! Cũng đâu phải chưa từng thấy toàn cơ thể đối phương đâu! Không hoảng hốt!
… Không hoảng hốt mới là lạ! Phòng trăng mật đáng chết!
“Anh, anh có thể ra ngoài gọi đồ ăn cho em không?” Sau khi cởi quần áo ra, Dư Sơ Lâm do dự giữ thắt lưng quần thật là lâu, rốt cuộc vẫn không thể ngăn cản sự xấu hổ trong lòng mà quay đầu dò hỏi.
Lương Chu rời ánh mắt từ trên màn hình TV, mặt rất chính trực: “Em muốn đuổi anh ra ngoài sao?”
“… Không phải vậy.”
Hắn nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch: “Đó là thẹn thùng hả? Muốn anh giúp em gãi lưng không?”
… Hỗn đản!
Dư Sơ Lâm căm giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, vội vàng đạp quần rơi, vội vàng nhảy vào trong bồn tắm, chỉ dùng cái ót nhìn hắn, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Tuy rằng động tác của hắn rất nhanh nhưng vẫn lộ ra mọi thứ, Lương Chu vừa lòng thu hồi ánh mắt, nhìn màn hình TV, trong mắt thì tràn đầy ý cười: “Đã phơi đen nhưng vẫn có chỗ vẫn rất trắng… Không tồi.”
Có chỗ… Mặt Dư Sơ Lâm đỏ ửng, dùng sức đập nước: “Không được nhìn lén, xem TV của anh đi.” Tuy rằng hai người đã ở bên nhau nhưng loại đùa vui này… Hơn nữa còn trong gian phòng bố trí cùng với bầu không khí… Thật dễ chọc người phạm tội! Cảm thấy độ thẹn tăng gấp bội! Hắn muốn khiêng cũng không được!
Lương CHu nghe vậy thì ý cười trong mắt càng tăng lên, hắn tắt TV và đứng dậy đi tới bên bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống hắn, tay thì phóng tới miệng hắn, giọng nói rất nhỏ nhẹ nhưng cũng rất dễ nghe: “Bồn tắm lớn như vậy, cùng nhau tắm nhé.”
Dư Sơ Lâm quay đầu trừng hắn, khúc chân vội che đi nơi quan trọng, còn cọ cọ: “Anh rắp tâm bất lương, anh anh anh… Ai muốn cùng anh tắm hả, không cùng anh tắm, bồn tắm quá bé, không đủ chỗ cho hai người, anh đi xem TV của anh đi.”
“Anh ngược lại cảm thấy bồn tắm này rất lớn.” Lương Chu không dao động, chậm rãi cởi khuy áo, vừa cởi vừa nói: “Chúng ta khó có dịp được ở phòng trăng mật một lần, đương nhiên phải thật sự hưởng thụ, không thể lãng phí tâm ý của người khác.”
Ánh mắt Dư Sơ Lâm không chịu khống chế hạ xuống, nhìn thẳng tay áo hắn đang cởi, nuốt nuốt nước miếng, mặt dần đỏ lên: “Anh không thể như vậy, em, em còn gần tháng nữa mới thành niên, anh mau dừng tay…”
Trời ơi, xương quai xanh bị lộ rồi.
“Chỉ là tắm rửa thôi mà, em suy nghĩ quá nhiều.” Lương Chu mỉm cười nhìn hắn, tiếp tục cởi đồ.
Trời ơi, anh mình quả nhiên là có cơ ngực…
“Em không muốn cùng tắm với anh, em muốn tự tắm.”
“Nhưng anh muốn cùng tắm với em.” Lương Chu nhướng mày, cởi nốt khuy áo sơ mi cuối cùng, cởi tiếp quần.
Trời trời trời ơi, cơ bụng thật là đẹp mắt… Tay trong nước của Dư Sơ Lâm rối rắm nắm chặt, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn có cảm giác nước trong bồn tắm có vẻ nóng lên.
“Anh, anh bình tĩnh.”
Ánh mắt Lương Chu dạo một vòng trên khuôn mặt đỏ bừng của hắn, cong miệng, tay thì đặt trên lưng quần, giọng nói mang đầy ý cười: “Anh rất bình tĩnh, nhưng thật ra em thì…” Hắn nhanh chóng cởi đai lưng quần, đạp quần rơi xuống, đi vào bồn tắm, tiến đến trước mặt Dư Sơ Lâm, giữ mặt hắn: “Bộ dáng có vẻ không bình tĩnh lắm.”
Trời trời trời trời ơi… Thấy, thấy toàn bộ rồi, không sót gì cả… Không nên nhìn không nên nhìn… Dư Sơ Lâm ngây ngốc nhìn Lương Chu gần trong gang tấc, miệng mở lớn, đột nhiên tay giơ ra hắt hai vạt nước lên mặt hắn: “Anh, anh quá không thuần khiết…”
“…”
“…”
Mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì.
Lương Chu giơ tay lau sạch nước trên mặt, sau đó kéo người lại về phía mình và ôm lấy, dữ dằn hôn môi, “Tiểu phôi đản, rõ ràng chính em trong đầu nghĩ vài thứ không thuần khiết.”
“Mới không có… Ngô, không cho phép sờ loạn! A a… Đã nói chỉ có tắm rửa mà… Không được phép lộn xộn.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Diêm Bối sẽ không xuất hiện mà chỉ phái người tới, sau đó hướng dẫn du lịch bọn họ tới tận tối, còn đưa họ đi ăn cơm tối, sau khi ăn xong thì sẽ đưa họ đi thăm quan sòng bạc.
Tâm tình Lương Chu rất tốt nên đáp ứng.
Dư Sơ Lâm nhìn bóng lưng hắn mà giơ ngón giữa, sau đó lại buồn rầu tiếp nhìn chằm chằm vào trong gương, cố nghĩ làm sao che đi dấu vết không được tốt đẹp ở trên cổ.
“Đừng lo lắng, sẽ không ai khác nhìn thấy đâu.” Lương Chu đi tới phía sau hắn, ôm hắn và hôn lên gương mặt, môi hắn, cười nói: “nếu vẫn còn lo lắng thì đi thay chiếc áo cao cổ chút.”
Dư Sơ Lâm từ trong gương trừng mắt nhìn hắn, tránh thoát sự ôm ấp của hắn và chạy tới lấy một chiếc áo cao cổ.
Lương Chu buồn cười nhìn hắn, cũng đi qua và tìm giúp hắn.
Sau khi mặc xong quần áo và dỗ dành tốt em trai mình thì thời gian cũng đã tới giữa trưa.
Sau khi ăn qua bữa trưa, Dư Sơ Lâm ngồi không yên. Đều tới nơi này rồi thì sao còn có thể chờ đợi tới tận buổi tối mới được đi xem sòng bạc, hắn muốn đi ngay bây giờ.
Lương Chu bất đắc dĩ, “Không chờ tới tối được sao?”
“Sòng bạc nhiều như vậy, xem một nhà sao đủ, chúng ta đi dạo một chút rồi tới tối đi cũng không còn sớm nữa đâu.” Đôi mắt Dư Sơ Lâm sáng lên nhìn hắn, bên trong toàn bộ là sự chờ mong.
Lương Chu giơ tay sờ mặt hắn, cười, thỏa hiệp: “Được rồi, nhìn biểu hiện ngày hôm qua… đi thôi, anh mang em đi nhìn chút kiến thức.” Đi chơi, đương nhiên vẫn là thế giới hai người tốt hơn, buổi tối có Diêm Bối đi cùng, e rằng sẽ không thể chơi vui, đề nghị của Dư Sơ Lâm thật ra cũng rất hợp ý hắn, nhưng mà đi xem sòng bạc thì…
Hai người chậm rãi ra ngoài đi bộ, tùy tiện tìm một sòng bạc để đi vào thì kết quả lại bị ngăn cản.
“Vị tiên sinh này còn chưa đủ thành niên, xin lỗi, không thể đi vào.” Tiếp tân lễ phép nói.
Mặt Dư Sơ Lâm suy sụp, thật ra hắn đã thành niên rất nhiều năm, thật sự đó…
Lương Chu bóp nhẹ tay hắn, lễ phép hỏi tiếp tân: “Chỉ là đi thăm quan cũng không được sao?”
Tiếp tân tiếc nuối lắc đầu: “Quy định như vậy, xin lỗi.”
Lương Chu cảm ơn tiếp tân, nghiêng đầu nhìn Dư Sơ Lâm, trấn an nói: “Xem ra chỉ có thể chờ tới buổi tối, chúng ta trước cứ đi dạo nơi khác đi, được không?”
“Tại sao lại như vậy…” Dư Sơ Lâm muốn khóc, hắn chỉ nghĩ muốn thêm kiến thức thôi mà, vì sao không cho hắn đi vào…
“Đi thôi.” Lương Chu xoa xoa tóc hắn, tâm tình tốt nắm tay hắn xoay người rời đi.
Las Vegas có rất nhiều thứ để chơi, hai người tùy ý đi dạo, Dư Sơ Lâm rất nhanh liền cảm thấy hứng thú với đồ chơi mới.
Hắn giữ chặt Lương Chu, chỉ vào kiến trúc và hình ảnh xinh đẹp nào đó, mặt đứng đắn: “Anh à, em muốn xem người mẫu.”
Lương Chu liếc mắt nhìn hắn, cự tuyệt thẳng: “Không có khả năng.”
“Em muốn xem, em cam đoan em rất trong sáng, em muốn nhìn!” Hắn nỗ lực tranh thủ.
Lương Chu híp mắt, cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai hắn, giọng điệu hơi nguy hiểm:
“Em nhìn anh chưa đủ sao?… Ngày hôm qua nhìn chưa đủ, hả?”
Mặt hắn rất nhanh đỏ lên, tránh né Lương Chu, giận dỗi: “Đồ lưu manh, chờ em thành niên, em tự đi xem!”
“Rất tốt.” Lương Chu gật đầu, ánh mắt xoay chuyển lên bộ vị dưới eo trên đùi, cười đến thâm ý: “Trẻ con không nghe lời… Xem ra anh nhượng bộ quá nên em không ngoan chút nào, em muốn nghĩ gì đầu tiên nào?”
Dư Sơ Lâm nhớ tới ngày hôm qua, có chút sợ bóng sợ gió, rốt cuộc cũng chịu thành thật.
Không cho đánh bài, không cho xem người mẫu, vậy lần du lịch này còn có cái lạc thú gì, Dư Sơ Lâm tâm tình rất nhanh uể oải.
Có vậy chứ, nhưng mà em trai lại không vui nên Lương Chu cũng không hài lòng. Hắn xoa tóc Dư Sơ Lâm, nhìn bản đồ rồi dẫn đứa nhỏ tới một nhà hàng nổi tiếng, quyết định dùng mỹ thực cải thiện tâm tình của hắn.
Cũng may Dư Sơ Lâm là một đứa trẻ dễ dỗ, chỉ cần một chút mỹ thực là tâm tình lại up lên lần nữa.
Bốn rưỡu chiều, Diêm Khải Văn rốt cuộc cũng đến.
Mấy người gặp mặt tại khách sạn, tìm một quán cà phê ngồi xuống, trước hàn huyên chút chuyện.
“Ha ha ha, cái gì mà không cho vị thành niên đi vào, chỉ cần có người trưởng thành mang theo, đứa nhỏ cũng có thể đi vào nữa là, không chơi bài là được, Tiểu Dư em thật dễ bị lừa, chỉ cần cho chút tiền là đi vào được ngay.” Diêm Khải Văn nghe Dư Sơ Lâm oán giận xong thì cười rực rỡ.
“Chỉ cần cho chút tiền boa là vào được sao?” Dư Sơ Lâm trừng mắt.
“Đúng vậy, này chính là thường thức.” Diêm Khải Văn gật đầu, bưng cà phê uống một ngụm, cười nói: “Không có việc gì, buổi tối anh mang em đi thăm quan sòng bạc nhà mình, không chỉ cho em xem mà còn cho em chơi, sao nào?”
“Ôi, đương nhiên quá tốt.” Dư Sơ Lâm gật đầu, híp mắt nhìn Lương Chu, “Thường thức, đúng không?” Cái loại tiền boa này quá bình thường, hắn loại giống như một thằng nhà quê không biết gì, nhưng Lương Chu sao lại cũng không biết chứ?
Ánh mắt Lương Chu cười liếc nhìn hắn, ở dưới bàn thì cấu trộm bàn tay hắn, dụ dỗ: “Sòng bạc rất loạn, anh sợ không thấy em, buổi tối đi chơi cũng giống nhau, nghe lời nào.”
Dư Sơ Lâm quay đầu, dùng cái mũi phun khí: “Hừ!”
Lương Chu bất đắc dĩ cười.
Diêm Khải Văn nhướng mày quét mắt nhìn cả hai người. Nửa tháng không gặp, Dư Sơ Lâm hình như càng thêm hiếu động? Chẳng lẽ đây chính là mục đích Lương Chu đem Dư Sơ Lâm ra nước ngoài chơi sao?
Lại nói tiếp, Dư Sơ Lâm trước kia khá trầm ổn không giống một thiếu niên… Vẫn là nên hiếu động chút thì hơn.
Có Diêm Khải Văn mê chơi dẫn đường, con đường Las Vegas của Dư Sơ Lâm rất thuận lợi.
Cảnh đẹp, mỹ thực, mỹ nhân, cái nên xem nên chơi đều chơi đủ tất cả. Diêm Bối vẫn luôn yên lặng đi theo bọn họ, cô không nói nhiều lời cũng không làm chuyện thừa, cả hành trình đều rất tri kỷ, tận tâm an bài.
Diêm Khải Văn cố ý để cho hai người Lương Chu và Diêm Bối tiếp xúc với nhau nhiều hơn nhưng hai người bọn họ lại cố tình là một kẻ mặt lạnh ít lời, một người hướng nội không dám nói, quả thật làm người ta tức chết.
Dư Sơ Lâm quay đầu nhìn Diêm Bối đang ghé sát vào nói chuyện với Diêm Khải Văn, kéo tay Lương Chu, hỏi: “Sao rồi ạ?”
Lương Chu híp mắt, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Cũng không phải là giả vờ… Có người mẹ như vậy mà Diêm Bối lại hình thành tính cách như vậy, thật không dễ dàng, chắc hẳn cũng có công lao của Diêm Khải văn, hắn có vẻ rất bảo hộ người em gái này.
“Trúc xấu ra măng tốt á?”
“Có thể coi như vậy.”
Hai người liếc nhau, sau đó ăn ý nói sang chuyện khác. Xem ra chuyến đi Las Vegas này sẽ không quá phải sốt ruột.
Có sự dẫn dắt của con giun đất Diêm Khải Văn, Dư Sơ Lâm chỉ trong vòng mấy ngày đã đi hết các sòng bạc có tiếng tăm trong thành phố… Thật sự là đi dạo, hắn hoàn toàn không chơi cờ bạc, thật buồn vì tuổi tác.
Ngày cuối cùng rời đi, hai anh em Diêm Khải Văn mang hai người tới sòng bạc Diêm gia mở, lần trước tới đây gặp đúng lúc bảo trì máy móc nên Dư Sơ Lâm không có chơi bài.
“Dù sao cũng phải để Sơ Lâm thử chơi chút, nếu không thì tới một lần chơi thử ít thôi, cũng không chơi nghiện đâu.” Diêm Khải Văn nói rồi mang cả hai người tới tầng năm sòng bạc.
Tầng năm là phòng vip, người ít thiết bị tốt, lúc chơi vừa thanh tịnh lại thoải mái.
Bởi vì đã đi dạo một lần nên Dư Sơ Lâm không còn quá hiếu kỳ với nơi này, lợi thế vừa tới tay, hắn liền chạy thẳng tới bàn Cò quay xoay lớn (Roulette), xoay tới vui thích. Hắn vẫn luôn tự tin với tự chủ của bản thân, chỉ là chơi thôi mà, cũng không thể biến thành con bạc, cần kiến thức dài dài!
Thật ra hắn cũng đã phát hiện ra rằng, từ sau khi thi xong đại học, tâm tình chơi đùa của hắn càng ngày càng nặng, cảm giác này thật sự giống như tuổi dậy thì sống lại. Hơn nữa, Lương Chu sủng hắn như vậy… nếu còn như vậy nữa, có lẽ một ngày nào đó hắn cũng sẽ tự chán ghét bản thân mình như thế này không chừng. Nhưng tuy rằng ý thức nói cho hắn điều này nhưng hắn lại không có chút nghĩ ngợi sẽ khắc chế bản thân mình. Sinh hoạt yên bình, tình cảm ổn định, hắn lại đang ở đúng cái tuổi thanh xuân, trong lòng tràn ngập hào hùng —— sinh hoạt tốt đẹp như vậy, những thứ kia… Lúc này không chơi thì khi nào mới chơi chứ! Cho dù là chơi thì vẫn còn anh trai hắn, anh hắn nhất định sẽ không để mình thành đồi bại!
Diêm Khải Văn quét mắt liếc nhìn Dư Sơ Lâm chơi đến vui vẻ trước bàn Roulette, đâm chọc Lương Chu, cười nhạo nói: “Yên tâm thế hở? Nghĩ sủng hư thằng bé hay lại lo lắng thật sự sẽ sủng hư cậu bé đó, anh không chê rối rắm hở?”
“Không chê đâu.” Lương Chu thu hồi tầm mắt, trong mắt toàn bộ là sự ôn nhu: “hắn đáng bị sủng hư, hơn nữa, sủng hắn không xấu đâu.”
Diêm Khải Văn nhe răng, “Tên đáng chết này, anh lúc yêu thật là đáng sợ.”
Sự ôn như trong mắt Lương Chu ngưng lại, lạnh lùng nhìn hắn, cong miệng: “Tôi sẽ chờ ngày nào đó cậu biết yêu.”
Diêm Khải Văn lùi lại phía sau một bước, xoa cánh tay: “Sao tôi lại cảm thấy anh đang nguyền rủa tôi nhỉ?”
“Cậu cho rằng như vậy chính là như vậy đấy.”
“Trước kia sao tôi không biết anh lại gian ác như vậy nhỉ?”
“Bây giờ phát hiện cũng đâu có chậm.”
Diêm Khải Văn nghe vậy thì khẽ cười thành tiếng, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, đấm nhẹ hắn, nói: “Cảm ơn.” Có thể tự nhiên nhẹ nhàng ở chung như vậy, thật sự là… cảm ơn.
Diêm Bối vẫn luôn yên lặng nhìn hai người nói chuyện với nhau rốt cuộc cũng cố lấy được dũng khí, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Sơ Lâm nhìn giống một đứa bé có chừng mực, anh cũng không cần quá lo lắng đâu… Lương tiên sinh, ngày mai hai người rời đi, em… em có vài lời muốn nói với anh.”
Lương Chu ngừng chốc lát, quay đầu lại nhìn cô.
Diêm Bối lấy hết can đảm nhìn thẳng hắn, dáng vẻ có vẻ khá khẩn trương: “Là về mẹ em, em… em muốn nói chuyện với anh.”
Lương Chu nhíu mày.
Diêm Khải Văn quét mắt nhìn cả hai người, vừa cười vừa lùi về phía sau: “Tôi đi lấy chút đồ uống, hai người cứ nói chuyện trước đi.”
Diêm Bối vẫn chờ mong nhìn Lương Chu: “Chỉ là nói chuyện, nhưng, có thể chứ ạ?”
Lương Chu nhìn Diêm Khải Văn rời đi một cái rồi lại nhìn Dư Sơ Lâm chơi quên mình ở trước bàn Roulette mới gật đầu, “Được.”
Đôi mắt Diêm Bối sáng ngời, giơ tay chỉ về góc khu nghỉ ngơi, nói: “Chúng ta tới chỗ đó ngồi một lúc đi, chỗ đó vừa hay có thể nhìn thấy vị trí của Sơ Lâm.”
Lương Chu gật đầu.
Sau khi ngồi xuống, Diêm Bối hít sâu lấy lại bình tĩnh, sau khi do dự thật lâu, rốt cuộc cũng mở lời: “Chuyện năm đó, rất xin lỗi.” Đây là mẹ cô thiếu mẹ con Lương Chu, mẹ cô đã qua đời, phần chịu tội nên do cô hoàn trả lại.
Cô khom lưng thật sâu, sau đó đứng dậy, nói chậm rãi: “Vốn dĩ khi cha em đi gặp anh, em cũng muốn đi theo nhưng vì sợ anh phản cảm nên…” Cô có chút bất an, tay nắm váy, trước sau chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng Lương Chu, “Đợt trước em có vài việc vướng bận… Tháng sau, em sẽ tự mình đi viếng mộ mẹ anh bồi tội, đương nhiên, mẹ em cũng sẽ đi cùng.”
“Mẹ cô?” Lương Chu nhíu mày.
“Vâng, đúng vậy.” Diêm Bối ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng cố lộ ra nụ cười miễn cường: “Em sẽ mang theo tro cốt của mẹ em đi cùng, cho nên… Em hy vọng sẽ được anh tha thứ.”
Tro cốt? Chẳng lẽ mẹ cô ta không còn nữa…
“Không cần.” Hắn lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Chuyện đã qua rồi, em không cần phải vì sai lầm của mẹ mình mà tự làm khổ mình.”
“Em muốn đi.” Diêm Bối giương mắt nhìn hắn, hốc mắt dần đỏ: “Phải xin lỗi, là mẹ em làm điều em, bà không phải người tốt nhưng bà là mẹ của em… Đây là nguyện vọng cuối cùng trước khi mẹ em mất, anh… Anh có thể tha thứ cho mẹ em không?”
Lương Chu lắc đầu: “không thể.”
Sự mong chờ trong mắt Diêm Bối dần ảm đảm, cúi đầu cố cười, nói: “thật ra em cũng sớm biết đáp án này, em… em biết… là em làm khó người khác, thực xin lỗi… Tội nghiệt như vậy… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…. ” Cô che gương mặt, khóc nức thành tiếng.
Gánh nặng này quá nặng, từ khi biết chuyện, cô vẫn luôn không yên bình, chỉ cần nhớ tới mẹ mình từng làm hại một đứa nhỏ mất đi mẹ, cô liền… Mẹ cô trước khi chết mới ăn năn nhưng đã muộn, đã muộn rồi… Tội nghiệt như vậy, cô làm sao có thể hoàn lại giúp mẹ mình đây…
“Mang theo mẹ của em đi xin lỗi đi.” Lương Chu im lặng rất lâu, sau đó đứng dậy, móc ra một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô: “Về sau phải sống thật tốt, cũng để mẹ em có thể bình thản nơi chín suối.”
“Anh…” Diêm Bối ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Tuy rằng anh sẽ không tha thứ cho mẹ em, nhưng mẹ anh đã từng nói…” Ánh mắt hắn ấm áp, cong miệng: “Bà là một người dám yêu dám hận, rất rộng lượng, lương thiện, có thể được tha thứ hay không cũng nên để mẹ em đến thế giới khác hỏi bà đi.”
Ý này có nghĩa là, chuyện đời trước cứ để nó lưu lại đời trước đi sao?
“Lương Chu…”
“Anh vẫn chán ghét Diêm gia như trước, quan hệ giữa anh và em, anh hy vọng chỉ tới đây thôi.”
“Lương Chu…” Cô nhìn đôi mắt hắn, muốn cười, khóe miệng vừa mới nhếch lên thì nước mắt lại rơi xuống: “Thực xin lỗi, cảm ơn, cảm ơn anh…” Kết quả này với cô mà nói đã quá tốt, quá bao dung, cô rất cảm kích.
Lương Chu nhìn cô thật kỹ, đứng dậy rồi đi về phía Dư Sơ Lâm, giọng nói rất thấp: “Còn nữa, anh chưa từng trách em.” Hắn từ đầu chí cuối, hận, cũng chỉ có Diêm Duy và mẹ Diêm Bối mà thôi.
“Anh, sao mọi người lại tránh ở đây, đang nói chuyện gì vậy?”
“Bị thua rồi sao?” Lương Chu tiến lên hai bước, dắt tay hắn rồi đưa hắn tới một hướng khác, dịu dàng hỏi: “Có mệt không? Đi nào, anh mang em đi uống nước.”
Dư Sơ Lâm quay đầu nhìn Diêm Bối, thấy cô cúi đầu ngồi bất động tại chỗ, có chút khó hiểu: “Diêm Bối kia…”
“Cô ấy tí nữa sẽ tới, chúng ta đi trước.” Lương Chu vặn chuyển đầu hắn lại, cúi đầu hôn lên mặt hắn: “Cá cược đủ chưa? Tiểu ma bài bạc.”
Dư Sơ Lâm nhìn bốn phía một cái, khi thấy không có ai chú ý bên này liền nhún chân gặm cắn Lương Chu một hồi, nhỏ giọng nói: “Anh mới là ma bài bạc, không chơi nữa, thua quá nhanh, mất quá nhiều tiền rồi.”
Lương Chu mỉm cười vừa nghe hắn oán giận vừa nắm chặt tay hắn.
Bây giờ hắn rất hạnh phúc, cho nên hắn không ngại, đối với những thứ đời này không có giao thoa giữa hai người, khoan dung một chút, lại khoan dung một chút.
Diêm Khải Văn đặt mông ngồi đối diện Diêm Bối, tay chống cằm nhìn Lương Chu và Dư Sơ Lâm tay trong tay đi xa, nói: “Có chút dễ chịu không? Đừng nghĩ về những điều mẹ em đã dặn dò trước khi chết nữa, chỉ khiến em thêm mệt mỏi.”
Diêm Bối cẩn thận gấp gọn khăn tay Lương Chu đưa mình vào trong túi, nhỏ giọng nói: “Kevin… Anh có mang khăn giấy không?”
“Cái gì?” Diêm Khải Văn khó hiểu nhìn cô.
Diêm Bối vẫn trước sau chỉ cúi đầu, giọng nói rầu rĩ, còn mang theo cả giọng mũi: “Khăn giấy… Nước mũi chảy ra…”
“Lương Chu không phải cho em khăn tay rồi sao…”
“Mặc kệ, em muốn khăn giấy cơ.”
Diêm Khải Văn hết lời nhìn cô, móc khăn tay của mình đưa qua, dùng sức xoa tóc cô: “Anh sao có một đứa em gái ngu ngốc như em nhỉ, mau tìm một người rồi gả đi thôi, giữ em có tích sự gì cơ chứ!”
Diêm Bối dùng khăn tay hắn ra sức lau nước mũi, lắc đầu: “Không gả, ăn nghèo anh đó.”
“…”
Roulette (Cò quay)
Trò chơi xuất phát từ châu Âu, lan sang Mỹ và dần dần trên toàn thế giới và góp mặt tại gần như tất cả các sòng bài, kể cả sòng bài thực tế và sòng bài trực tuy
Trò chơi Casino này gồm một bàn xoay được chia thành 36 hoặc 37 ô tùy theo Roulette kiểu châu Âu hoặc Roulette châu Á và được đánh số từ 0 tới 36 (Roulette kiểu Mỹ có thêm ô 00). Bàn xoay được xoay trước tiên, một quả bóng nhỏ được đưa vào theo hướng ngược lại. Đến khi quả bóng dừng lại tại ô nào, thì số đó là số thắng cược, người chơi đặt cược vào ô này hoặc một nhóm các ô có bao gồm ô này sẽ thắng cược.
Khi tới khách sạn, Diêm Bối không đưa bọn họ đi lên mà là tới trước thang máy rồi lễ phép cáo từ.
Khách sạn rất xa hoa, phòng cũng rất… Tuyệt.
“Phòng cho tuần trăng mật…” Dư Sơ Lâm nhìn giường vòng tròn lớn giữa gian phòng, cào mặt: “Diêm Bối này giống như… rất tri kỷ…” Nhưng có vẻ quá tri kỷ rồi.
“Xem ra em có ấn tượng rất tốt với cô ấy… Một bát canh đã thu mua được em?” Lương Chu nhìn xung quanh phòng một chút, nhướng mày, tay kéo hắn ngồi xuống sô pha, búng cái trán hắn: “Muốn trèo tường sao, tiểu hỗn đản không có lương tâm.”
“Em việc nào ra việc đấy mà thôi.” Dư Sơ Lâm cầm lấy tay hắn, cười nói: “Hơn nữa, em thấy anh đâu có vẻ phản cảm với cô ấy đâu, Diêm Duy lúc đi nói những lời kia… nên anh mềm lòng sao?”
“Không phải.” Lương Chu lắc đầu, ôm hắn vào ngực, vẻ mặt hơi lạnh nhạt: “Không liên quan với Diêm Duy mà là có liên quan tới Diêm Khải Văn, hắn gửi tin nhắn bảo anh cho Diêm Bối một cơ hội… Hơn nữa mẹ cô ta gây tội cũng không thể giận chó đánh mèo lên người cô ta được.” Quan trọng hơn là, đây là sân nhà Diêm gia, bọn họ chỉ tới đây du lịch, hướng dẫn du lịch là ai thật ra cũng chẳng có nhiều sự khác biệt. Có thể ngồi uống trà thì cũng không cần chỉ đao kiếm.
Dư Sơ Lâm tránh thoát sự ôm ấp của hắn, sâu xa ‘à’ một tiếng, nhướng mày, “Cho nên ý nói là, anh mềm lòng với Diêm Khải Văn?”
Lương Chu cúi đầu nhìn hắn, cười và giơ tay nhéo lỗ tai hắn: “Ghen sao?”
Dư Sơ Lâm trợn trắng mắt, kéo tay hắn xuống, đứng dậy cẩn thận quan sát căn phòng: “Nghĩ nhiều rồi, em còn lâu mới ghen.”
Lương Chu lắc đầu bật cười nhìn thân ảnh hắn vòng tới vòng lui trong phòng.
Bình dấm chua nhỏ này.
Phòng tuần trăng mật được trang hoàng quả nhiên là câu dẫn người phạm tội, trước không nói tới những thiết kế nhỏ tình thú, chỉ cần nhìn bồn tắm to xa hoa bại lộ bên ngoài đập ngay vào mắt… đó thật sự là hoàn toàn bại lộ ở bên ngoài! Một chút che chắn đều không hề có.
Dư Sơ Lâm giữ quần áo đứng ở bên cạnh bồn tắm, nhìn cửa sổ sát đất bên cạnh lại nhìn Lương Chu đang ngồi đọc báo ở trên sô pha, ưu thương thở dài, lúc này mới đi qua kéo rèm và bắt đầu cởi quần áo.
Được rồi, một bồn tắm mát xa lớn như vậy, phải thật sự hưởng thụ thôi… Tất cả mọi người đều là nam nhân, tắm rửa một cái mà thôi, sợ cái gì chứ! Cũng đâu phải chưa từng thấy toàn cơ thể đối phương đâu! Không hoảng hốt!
… Không hoảng hốt mới là lạ! Phòng trăng mật đáng chết!
“Anh, anh có thể ra ngoài gọi đồ ăn cho em không?” Sau khi cởi quần áo ra, Dư Sơ Lâm do dự giữ thắt lưng quần thật là lâu, rốt cuộc vẫn không thể ngăn cản sự xấu hổ trong lòng mà quay đầu dò hỏi.
Lương Chu rời ánh mắt từ trên màn hình TV, mặt rất chính trực: “Em muốn đuổi anh ra ngoài sao?”
“… Không phải vậy.”
Hắn nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch: “Đó là thẹn thùng hả? Muốn anh giúp em gãi lưng không?”
… Hỗn đản!
Dư Sơ Lâm căm giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, vội vàng đạp quần rơi, vội vàng nhảy vào trong bồn tắm, chỉ dùng cái ót nhìn hắn, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Tuy rằng động tác của hắn rất nhanh nhưng vẫn lộ ra mọi thứ, Lương Chu vừa lòng thu hồi ánh mắt, nhìn màn hình TV, trong mắt thì tràn đầy ý cười: “Đã phơi đen nhưng vẫn có chỗ vẫn rất trắng… Không tồi.”
Có chỗ… Mặt Dư Sơ Lâm đỏ ửng, dùng sức đập nước: “Không được nhìn lén, xem TV của anh đi.” Tuy rằng hai người đã ở bên nhau nhưng loại đùa vui này… Hơn nữa còn trong gian phòng bố trí cùng với bầu không khí… Thật dễ chọc người phạm tội! Cảm thấy độ thẹn tăng gấp bội! Hắn muốn khiêng cũng không được!
Lương CHu nghe vậy thì ý cười trong mắt càng tăng lên, hắn tắt TV và đứng dậy đi tới bên bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống hắn, tay thì phóng tới miệng hắn, giọng nói rất nhỏ nhẹ nhưng cũng rất dễ nghe: “Bồn tắm lớn như vậy, cùng nhau tắm nhé.”
Dư Sơ Lâm quay đầu trừng hắn, khúc chân vội che đi nơi quan trọng, còn cọ cọ: “Anh rắp tâm bất lương, anh anh anh… Ai muốn cùng anh tắm hả, không cùng anh tắm, bồn tắm quá bé, không đủ chỗ cho hai người, anh đi xem TV của anh đi.”
“Anh ngược lại cảm thấy bồn tắm này rất lớn.” Lương Chu không dao động, chậm rãi cởi khuy áo, vừa cởi vừa nói: “Chúng ta khó có dịp được ở phòng trăng mật một lần, đương nhiên phải thật sự hưởng thụ, không thể lãng phí tâm ý của người khác.”
Ánh mắt Dư Sơ Lâm không chịu khống chế hạ xuống, nhìn thẳng tay áo hắn đang cởi, nuốt nuốt nước miếng, mặt dần đỏ lên: “Anh không thể như vậy, em, em còn gần tháng nữa mới thành niên, anh mau dừng tay…”
Trời ơi, xương quai xanh bị lộ rồi.
“Chỉ là tắm rửa thôi mà, em suy nghĩ quá nhiều.” Lương Chu mỉm cười nhìn hắn, tiếp tục cởi đồ.
Trời ơi, anh mình quả nhiên là có cơ ngực…
“Em không muốn cùng tắm với anh, em muốn tự tắm.”
“Nhưng anh muốn cùng tắm với em.” Lương Chu nhướng mày, cởi nốt khuy áo sơ mi cuối cùng, cởi tiếp quần.
Trời trời trời ơi, cơ bụng thật là đẹp mắt… Tay trong nước của Dư Sơ Lâm rối rắm nắm chặt, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn có cảm giác nước trong bồn tắm có vẻ nóng lên.
“Anh, anh bình tĩnh.”
Ánh mắt Lương Chu dạo một vòng trên khuôn mặt đỏ bừng của hắn, cong miệng, tay thì đặt trên lưng quần, giọng nói mang đầy ý cười: “Anh rất bình tĩnh, nhưng thật ra em thì…” Hắn nhanh chóng cởi đai lưng quần, đạp quần rơi xuống, đi vào bồn tắm, tiến đến trước mặt Dư Sơ Lâm, giữ mặt hắn: “Bộ dáng có vẻ không bình tĩnh lắm.”
Trời trời trời trời ơi… Thấy, thấy toàn bộ rồi, không sót gì cả… Không nên nhìn không nên nhìn… Dư Sơ Lâm ngây ngốc nhìn Lương Chu gần trong gang tấc, miệng mở lớn, đột nhiên tay giơ ra hắt hai vạt nước lên mặt hắn: “Anh, anh quá không thuần khiết…”
“…”
“…”
Mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì.
Lương Chu giơ tay lau sạch nước trên mặt, sau đó kéo người lại về phía mình và ôm lấy, dữ dằn hôn môi, “Tiểu phôi đản, rõ ràng chính em trong đầu nghĩ vài thứ không thuần khiết.”
“Mới không có… Ngô, không cho phép sờ loạn! A a… Đã nói chỉ có tắm rửa mà… Không được phép lộn xộn.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Diêm Bối sẽ không xuất hiện mà chỉ phái người tới, sau đó hướng dẫn du lịch bọn họ tới tận tối, còn đưa họ đi ăn cơm tối, sau khi ăn xong thì sẽ đưa họ đi thăm quan sòng bạc.
Tâm tình Lương Chu rất tốt nên đáp ứng.
Dư Sơ Lâm nhìn bóng lưng hắn mà giơ ngón giữa, sau đó lại buồn rầu tiếp nhìn chằm chằm vào trong gương, cố nghĩ làm sao che đi dấu vết không được tốt đẹp ở trên cổ.
“Đừng lo lắng, sẽ không ai khác nhìn thấy đâu.” Lương Chu đi tới phía sau hắn, ôm hắn và hôn lên gương mặt, môi hắn, cười nói: “nếu vẫn còn lo lắng thì đi thay chiếc áo cao cổ chút.”
Dư Sơ Lâm từ trong gương trừng mắt nhìn hắn, tránh thoát sự ôm ấp của hắn và chạy tới lấy một chiếc áo cao cổ.
Lương Chu buồn cười nhìn hắn, cũng đi qua và tìm giúp hắn.
Sau khi mặc xong quần áo và dỗ dành tốt em trai mình thì thời gian cũng đã tới giữa trưa.
Sau khi ăn qua bữa trưa, Dư Sơ Lâm ngồi không yên. Đều tới nơi này rồi thì sao còn có thể chờ đợi tới tận buổi tối mới được đi xem sòng bạc, hắn muốn đi ngay bây giờ.
Lương Chu bất đắc dĩ, “Không chờ tới tối được sao?”
“Sòng bạc nhiều như vậy, xem một nhà sao đủ, chúng ta đi dạo một chút rồi tới tối đi cũng không còn sớm nữa đâu.” Đôi mắt Dư Sơ Lâm sáng lên nhìn hắn, bên trong toàn bộ là sự chờ mong.
Lương Chu giơ tay sờ mặt hắn, cười, thỏa hiệp: “Được rồi, nhìn biểu hiện ngày hôm qua… đi thôi, anh mang em đi nhìn chút kiến thức.” Đi chơi, đương nhiên vẫn là thế giới hai người tốt hơn, buổi tối có Diêm Bối đi cùng, e rằng sẽ không thể chơi vui, đề nghị của Dư Sơ Lâm thật ra cũng rất hợp ý hắn, nhưng mà đi xem sòng bạc thì…
Hai người chậm rãi ra ngoài đi bộ, tùy tiện tìm một sòng bạc để đi vào thì kết quả lại bị ngăn cản.
“Vị tiên sinh này còn chưa đủ thành niên, xin lỗi, không thể đi vào.” Tiếp tân lễ phép nói.
Mặt Dư Sơ Lâm suy sụp, thật ra hắn đã thành niên rất nhiều năm, thật sự đó…
Lương Chu bóp nhẹ tay hắn, lễ phép hỏi tiếp tân: “Chỉ là đi thăm quan cũng không được sao?”
Tiếp tân tiếc nuối lắc đầu: “Quy định như vậy, xin lỗi.”
Lương Chu cảm ơn tiếp tân, nghiêng đầu nhìn Dư Sơ Lâm, trấn an nói: “Xem ra chỉ có thể chờ tới buổi tối, chúng ta trước cứ đi dạo nơi khác đi, được không?”
“Tại sao lại như vậy…” Dư Sơ Lâm muốn khóc, hắn chỉ nghĩ muốn thêm kiến thức thôi mà, vì sao không cho hắn đi vào…
“Đi thôi.” Lương Chu xoa xoa tóc hắn, tâm tình tốt nắm tay hắn xoay người rời đi.
Las Vegas có rất nhiều thứ để chơi, hai người tùy ý đi dạo, Dư Sơ Lâm rất nhanh liền cảm thấy hứng thú với đồ chơi mới.
Hắn giữ chặt Lương Chu, chỉ vào kiến trúc và hình ảnh xinh đẹp nào đó, mặt đứng đắn: “Anh à, em muốn xem người mẫu.”
Lương Chu liếc mắt nhìn hắn, cự tuyệt thẳng: “Không có khả năng.”
“Em muốn xem, em cam đoan em rất trong sáng, em muốn nhìn!” Hắn nỗ lực tranh thủ.
Lương Chu híp mắt, cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai hắn, giọng điệu hơi nguy hiểm:
“Em nhìn anh chưa đủ sao?… Ngày hôm qua nhìn chưa đủ, hả?”
Mặt hắn rất nhanh đỏ lên, tránh né Lương Chu, giận dỗi: “Đồ lưu manh, chờ em thành niên, em tự đi xem!”
“Rất tốt.” Lương Chu gật đầu, ánh mắt xoay chuyển lên bộ vị dưới eo trên đùi, cười đến thâm ý: “Trẻ con không nghe lời… Xem ra anh nhượng bộ quá nên em không ngoan chút nào, em muốn nghĩ gì đầu tiên nào?”
Dư Sơ Lâm nhớ tới ngày hôm qua, có chút sợ bóng sợ gió, rốt cuộc cũng chịu thành thật.
Không cho đánh bài, không cho xem người mẫu, vậy lần du lịch này còn có cái lạc thú gì, Dư Sơ Lâm tâm tình rất nhanh uể oải.
Có vậy chứ, nhưng mà em trai lại không vui nên Lương Chu cũng không hài lòng. Hắn xoa tóc Dư Sơ Lâm, nhìn bản đồ rồi dẫn đứa nhỏ tới một nhà hàng nổi tiếng, quyết định dùng mỹ thực cải thiện tâm tình của hắn.
Cũng may Dư Sơ Lâm là một đứa trẻ dễ dỗ, chỉ cần một chút mỹ thực là tâm tình lại up lên lần nữa.
Bốn rưỡu chiều, Diêm Khải Văn rốt cuộc cũng đến.
Mấy người gặp mặt tại khách sạn, tìm một quán cà phê ngồi xuống, trước hàn huyên chút chuyện.
“Ha ha ha, cái gì mà không cho vị thành niên đi vào, chỉ cần có người trưởng thành mang theo, đứa nhỏ cũng có thể đi vào nữa là, không chơi bài là được, Tiểu Dư em thật dễ bị lừa, chỉ cần cho chút tiền là đi vào được ngay.” Diêm Khải Văn nghe Dư Sơ Lâm oán giận xong thì cười rực rỡ.
“Chỉ cần cho chút tiền boa là vào được sao?” Dư Sơ Lâm trừng mắt.
“Đúng vậy, này chính là thường thức.” Diêm Khải Văn gật đầu, bưng cà phê uống một ngụm, cười nói: “Không có việc gì, buổi tối anh mang em đi thăm quan sòng bạc nhà mình, không chỉ cho em xem mà còn cho em chơi, sao nào?”
“Ôi, đương nhiên quá tốt.” Dư Sơ Lâm gật đầu, híp mắt nhìn Lương Chu, “Thường thức, đúng không?” Cái loại tiền boa này quá bình thường, hắn loại giống như một thằng nhà quê không biết gì, nhưng Lương Chu sao lại cũng không biết chứ?
Ánh mắt Lương Chu cười liếc nhìn hắn, ở dưới bàn thì cấu trộm bàn tay hắn, dụ dỗ: “Sòng bạc rất loạn, anh sợ không thấy em, buổi tối đi chơi cũng giống nhau, nghe lời nào.”
Dư Sơ Lâm quay đầu, dùng cái mũi phun khí: “Hừ!”
Lương Chu bất đắc dĩ cười.
Diêm Khải Văn nhướng mày quét mắt nhìn cả hai người. Nửa tháng không gặp, Dư Sơ Lâm hình như càng thêm hiếu động? Chẳng lẽ đây chính là mục đích Lương Chu đem Dư Sơ Lâm ra nước ngoài chơi sao?
Lại nói tiếp, Dư Sơ Lâm trước kia khá trầm ổn không giống một thiếu niên… Vẫn là nên hiếu động chút thì hơn.
Có Diêm Khải Văn mê chơi dẫn đường, con đường Las Vegas của Dư Sơ Lâm rất thuận lợi.
Cảnh đẹp, mỹ thực, mỹ nhân, cái nên xem nên chơi đều chơi đủ tất cả. Diêm Bối vẫn luôn yên lặng đi theo bọn họ, cô không nói nhiều lời cũng không làm chuyện thừa, cả hành trình đều rất tri kỷ, tận tâm an bài.
Diêm Khải Văn cố ý để cho hai người Lương Chu và Diêm Bối tiếp xúc với nhau nhiều hơn nhưng hai người bọn họ lại cố tình là một kẻ mặt lạnh ít lời, một người hướng nội không dám nói, quả thật làm người ta tức chết.
Dư Sơ Lâm quay đầu nhìn Diêm Bối đang ghé sát vào nói chuyện với Diêm Khải Văn, kéo tay Lương Chu, hỏi: “Sao rồi ạ?”
Lương Chu híp mắt, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Cũng không phải là giả vờ… Có người mẹ như vậy mà Diêm Bối lại hình thành tính cách như vậy, thật không dễ dàng, chắc hẳn cũng có công lao của Diêm Khải văn, hắn có vẻ rất bảo hộ người em gái này.
“Trúc xấu ra măng tốt á?”
“Có thể coi như vậy.”
Hai người liếc nhau, sau đó ăn ý nói sang chuyện khác. Xem ra chuyến đi Las Vegas này sẽ không quá phải sốt ruột.
Có sự dẫn dắt của con giun đất Diêm Khải Văn, Dư Sơ Lâm chỉ trong vòng mấy ngày đã đi hết các sòng bạc có tiếng tăm trong thành phố… Thật sự là đi dạo, hắn hoàn toàn không chơi cờ bạc, thật buồn vì tuổi tác.
Ngày cuối cùng rời đi, hai anh em Diêm Khải Văn mang hai người tới sòng bạc Diêm gia mở, lần trước tới đây gặp đúng lúc bảo trì máy móc nên Dư Sơ Lâm không có chơi bài.
“Dù sao cũng phải để Sơ Lâm thử chơi chút, nếu không thì tới một lần chơi thử ít thôi, cũng không chơi nghiện đâu.” Diêm Khải Văn nói rồi mang cả hai người tới tầng năm sòng bạc.
Tầng năm là phòng vip, người ít thiết bị tốt, lúc chơi vừa thanh tịnh lại thoải mái.
Bởi vì đã đi dạo một lần nên Dư Sơ Lâm không còn quá hiếu kỳ với nơi này, lợi thế vừa tới tay, hắn liền chạy thẳng tới bàn Cò quay xoay lớn (Roulette), xoay tới vui thích. Hắn vẫn luôn tự tin với tự chủ của bản thân, chỉ là chơi thôi mà, cũng không thể biến thành con bạc, cần kiến thức dài dài!
Thật ra hắn cũng đã phát hiện ra rằng, từ sau khi thi xong đại học, tâm tình chơi đùa của hắn càng ngày càng nặng, cảm giác này thật sự giống như tuổi dậy thì sống lại. Hơn nữa, Lương Chu sủng hắn như vậy… nếu còn như vậy nữa, có lẽ một ngày nào đó hắn cũng sẽ tự chán ghét bản thân mình như thế này không chừng. Nhưng tuy rằng ý thức nói cho hắn điều này nhưng hắn lại không có chút nghĩ ngợi sẽ khắc chế bản thân mình. Sinh hoạt yên bình, tình cảm ổn định, hắn lại đang ở đúng cái tuổi thanh xuân, trong lòng tràn ngập hào hùng —— sinh hoạt tốt đẹp như vậy, những thứ kia… Lúc này không chơi thì khi nào mới chơi chứ! Cho dù là chơi thì vẫn còn anh trai hắn, anh hắn nhất định sẽ không để mình thành đồi bại!
Diêm Khải Văn quét mắt liếc nhìn Dư Sơ Lâm chơi đến vui vẻ trước bàn Roulette, đâm chọc Lương Chu, cười nhạo nói: “Yên tâm thế hở? Nghĩ sủng hư thằng bé hay lại lo lắng thật sự sẽ sủng hư cậu bé đó, anh không chê rối rắm hở?”
“Không chê đâu.” Lương Chu thu hồi tầm mắt, trong mắt toàn bộ là sự ôn nhu: “hắn đáng bị sủng hư, hơn nữa, sủng hắn không xấu đâu.”
Diêm Khải Văn nhe răng, “Tên đáng chết này, anh lúc yêu thật là đáng sợ.”
Sự ôn như trong mắt Lương Chu ngưng lại, lạnh lùng nhìn hắn, cong miệng: “Tôi sẽ chờ ngày nào đó cậu biết yêu.”
Diêm Khải Văn lùi lại phía sau một bước, xoa cánh tay: “Sao tôi lại cảm thấy anh đang nguyền rủa tôi nhỉ?”
“Cậu cho rằng như vậy chính là như vậy đấy.”
“Trước kia sao tôi không biết anh lại gian ác như vậy nhỉ?”
“Bây giờ phát hiện cũng đâu có chậm.”
Diêm Khải Văn nghe vậy thì khẽ cười thành tiếng, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, đấm nhẹ hắn, nói: “Cảm ơn.” Có thể tự nhiên nhẹ nhàng ở chung như vậy, thật sự là… cảm ơn.
Diêm Bối vẫn luôn yên lặng nhìn hai người nói chuyện với nhau rốt cuộc cũng cố lấy được dũng khí, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Sơ Lâm nhìn giống một đứa bé có chừng mực, anh cũng không cần quá lo lắng đâu… Lương tiên sinh, ngày mai hai người rời đi, em… em có vài lời muốn nói với anh.”
Lương Chu ngừng chốc lát, quay đầu lại nhìn cô.
Diêm Bối lấy hết can đảm nhìn thẳng hắn, dáng vẻ có vẻ khá khẩn trương: “Là về mẹ em, em… em muốn nói chuyện với anh.”
Lương Chu nhíu mày.
Diêm Khải Văn quét mắt nhìn cả hai người, vừa cười vừa lùi về phía sau: “Tôi đi lấy chút đồ uống, hai người cứ nói chuyện trước đi.”
Diêm Bối vẫn chờ mong nhìn Lương Chu: “Chỉ là nói chuyện, nhưng, có thể chứ ạ?”
Lương Chu nhìn Diêm Khải Văn rời đi một cái rồi lại nhìn Dư Sơ Lâm chơi quên mình ở trước bàn Roulette mới gật đầu, “Được.”
Đôi mắt Diêm Bối sáng ngời, giơ tay chỉ về góc khu nghỉ ngơi, nói: “Chúng ta tới chỗ đó ngồi một lúc đi, chỗ đó vừa hay có thể nhìn thấy vị trí của Sơ Lâm.”
Lương Chu gật đầu.
Sau khi ngồi xuống, Diêm Bối hít sâu lấy lại bình tĩnh, sau khi do dự thật lâu, rốt cuộc cũng mở lời: “Chuyện năm đó, rất xin lỗi.” Đây là mẹ cô thiếu mẹ con Lương Chu, mẹ cô đã qua đời, phần chịu tội nên do cô hoàn trả lại.
Cô khom lưng thật sâu, sau đó đứng dậy, nói chậm rãi: “Vốn dĩ khi cha em đi gặp anh, em cũng muốn đi theo nhưng vì sợ anh phản cảm nên…” Cô có chút bất an, tay nắm váy, trước sau chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng Lương Chu, “Đợt trước em có vài việc vướng bận… Tháng sau, em sẽ tự mình đi viếng mộ mẹ anh bồi tội, đương nhiên, mẹ em cũng sẽ đi cùng.”
“Mẹ cô?” Lương Chu nhíu mày.
“Vâng, đúng vậy.” Diêm Bối ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng cố lộ ra nụ cười miễn cường: “Em sẽ mang theo tro cốt của mẹ em đi cùng, cho nên… Em hy vọng sẽ được anh tha thứ.”
Tro cốt? Chẳng lẽ mẹ cô ta không còn nữa…
“Không cần.” Hắn lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Chuyện đã qua rồi, em không cần phải vì sai lầm của mẹ mình mà tự làm khổ mình.”
“Em muốn đi.” Diêm Bối giương mắt nhìn hắn, hốc mắt dần đỏ: “Phải xin lỗi, là mẹ em làm điều em, bà không phải người tốt nhưng bà là mẹ của em… Đây là nguyện vọng cuối cùng trước khi mẹ em mất, anh… Anh có thể tha thứ cho mẹ em không?”
Lương Chu lắc đầu: “không thể.”
Sự mong chờ trong mắt Diêm Bối dần ảm đảm, cúi đầu cố cười, nói: “thật ra em cũng sớm biết đáp án này, em… em biết… là em làm khó người khác, thực xin lỗi… Tội nghiệt như vậy… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…. ” Cô che gương mặt, khóc nức thành tiếng.
Gánh nặng này quá nặng, từ khi biết chuyện, cô vẫn luôn không yên bình, chỉ cần nhớ tới mẹ mình từng làm hại một đứa nhỏ mất đi mẹ, cô liền… Mẹ cô trước khi chết mới ăn năn nhưng đã muộn, đã muộn rồi… Tội nghiệt như vậy, cô làm sao có thể hoàn lại giúp mẹ mình đây…
“Mang theo mẹ của em đi xin lỗi đi.” Lương Chu im lặng rất lâu, sau đó đứng dậy, móc ra một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô: “Về sau phải sống thật tốt, cũng để mẹ em có thể bình thản nơi chín suối.”
“Anh…” Diêm Bối ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Tuy rằng anh sẽ không tha thứ cho mẹ em, nhưng mẹ anh đã từng nói…” Ánh mắt hắn ấm áp, cong miệng: “Bà là một người dám yêu dám hận, rất rộng lượng, lương thiện, có thể được tha thứ hay không cũng nên để mẹ em đến thế giới khác hỏi bà đi.”
Ý này có nghĩa là, chuyện đời trước cứ để nó lưu lại đời trước đi sao?
“Lương Chu…”
“Anh vẫn chán ghét Diêm gia như trước, quan hệ giữa anh và em, anh hy vọng chỉ tới đây thôi.”
“Lương Chu…” Cô nhìn đôi mắt hắn, muốn cười, khóe miệng vừa mới nhếch lên thì nước mắt lại rơi xuống: “Thực xin lỗi, cảm ơn, cảm ơn anh…” Kết quả này với cô mà nói đã quá tốt, quá bao dung, cô rất cảm kích.
Lương Chu nhìn cô thật kỹ, đứng dậy rồi đi về phía Dư Sơ Lâm, giọng nói rất thấp: “Còn nữa, anh chưa từng trách em.” Hắn từ đầu chí cuối, hận, cũng chỉ có Diêm Duy và mẹ Diêm Bối mà thôi.
“Anh, sao mọi người lại tránh ở đây, đang nói chuyện gì vậy?”
“Bị thua rồi sao?” Lương Chu tiến lên hai bước, dắt tay hắn rồi đưa hắn tới một hướng khác, dịu dàng hỏi: “Có mệt không? Đi nào, anh mang em đi uống nước.”
Dư Sơ Lâm quay đầu nhìn Diêm Bối, thấy cô cúi đầu ngồi bất động tại chỗ, có chút khó hiểu: “Diêm Bối kia…”
“Cô ấy tí nữa sẽ tới, chúng ta đi trước.” Lương Chu vặn chuyển đầu hắn lại, cúi đầu hôn lên mặt hắn: “Cá cược đủ chưa? Tiểu ma bài bạc.”
Dư Sơ Lâm nhìn bốn phía một cái, khi thấy không có ai chú ý bên này liền nhún chân gặm cắn Lương Chu một hồi, nhỏ giọng nói: “Anh mới là ma bài bạc, không chơi nữa, thua quá nhanh, mất quá nhiều tiền rồi.”
Lương Chu mỉm cười vừa nghe hắn oán giận vừa nắm chặt tay hắn.
Bây giờ hắn rất hạnh phúc, cho nên hắn không ngại, đối với những thứ đời này không có giao thoa giữa hai người, khoan dung một chút, lại khoan dung một chút.
Diêm Khải Văn đặt mông ngồi đối diện Diêm Bối, tay chống cằm nhìn Lương Chu và Dư Sơ Lâm tay trong tay đi xa, nói: “Có chút dễ chịu không? Đừng nghĩ về những điều mẹ em đã dặn dò trước khi chết nữa, chỉ khiến em thêm mệt mỏi.”
Diêm Bối cẩn thận gấp gọn khăn tay Lương Chu đưa mình vào trong túi, nhỏ giọng nói: “Kevin… Anh có mang khăn giấy không?”
“Cái gì?” Diêm Khải Văn khó hiểu nhìn cô.
Diêm Bối vẫn trước sau chỉ cúi đầu, giọng nói rầu rĩ, còn mang theo cả giọng mũi: “Khăn giấy… Nước mũi chảy ra…”
“Lương Chu không phải cho em khăn tay rồi sao…”
“Mặc kệ, em muốn khăn giấy cơ.”
Diêm Khải Văn hết lời nhìn cô, móc khăn tay của mình đưa qua, dùng sức xoa tóc cô: “Anh sao có một đứa em gái ngu ngốc như em nhỉ, mau tìm một người rồi gả đi thôi, giữ em có tích sự gì cơ chứ!”
Diêm Bối dùng khăn tay hắn ra sức lau nước mũi, lắc đầu: “Không gả, ăn nghèo anh đó.”
“…”
Roulette (Cò quay)
Trò chơi xuất phát từ châu Âu, lan sang Mỹ và dần dần trên toàn thế giới và góp mặt tại gần như tất cả các sòng bài, kể cả sòng bài thực tế và sòng bài trực tuy
Trò chơi Casino này gồm một bàn xoay được chia thành 36 hoặc 37 ô tùy theo Roulette kiểu châu Âu hoặc Roulette châu Á và được đánh số từ 0 tới 36 (Roulette kiểu Mỹ có thêm ô 00). Bàn xoay được xoay trước tiên, một quả bóng nhỏ được đưa vào theo hướng ngược lại. Đến khi quả bóng dừng lại tại ô nào, thì số đó là số thắng cược, người chơi đặt cược vào ô này hoặc một nhóm các ô có bao gồm ô này sẽ thắng cược.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook