Người Giám Hộ
Chương 62: Hai bàn tay trắng

“Vậy anh có thể làm Lưu Vũ Phân hạnh phúc không?” Dư Sơ Lâm quan sát hắn thật kỹ, thử thăm dò: “Cô ấy yêu anh, vậy anh có yêu cô ấy không? Nếu anh không yêu cô ấy, anh làm sao có thể cho cô ấy hạnh phúc chứ?”

Lương Tử Tu run lên, dừng lại thật lâu, trong mắt lại có tiêu cự nhưng lại mờ mịt: “Tao… tao đương nhiên…”

Đồng hồ lại vang lên từng tiếng, trong nhà yên tĩnh thật khác thường.

“Anh xem, chính anh còn không biết mình có yêu cô ấy không, Lương Tử Tu, anh yêu cô ấy không?”

“Làm sao mới biết là yêu cô ấy…” Lương Tử Tu lẩm bẩm, tay không tự giác nắm chặt thảm nhà: “Tao vừa ra tù liền đi tìm cô ấy nhưng cô ấy không thấy tao, cô ấy không cho tao cơ hội yêu cô ấy…” Sắc mặt hắn vàng như nến, gầy trơ cả xương, móng tay thật lâu không có cắt, khi nắm thảm cũng cào rách vài cái, còn cào cả vào thịt mà chảy máu, đôi mắt toàn là tơ máu mờ mịt nhìn hư không, môi nứt nẻ toàn nói mớ.

Trạng thái quá kém… Dư Sơ Lâm căn phòng trắng xóa yên tĩnh, quét mắt liếc nhìn bức rèm bị nắm thật chặt mà mắt lộ chút đồng tình. Cái người bảo Lương Tử Tu  vào cái căn phòng này cũng quá dụng tâm hiểm ác, cả phòng đều là màu trắng, yên tĩnh tuyệt đối, mà trong sự yên tĩnh đó chỉ có một cái đồng hồ… Đây không phải là ép người bị điên sao?

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Lương Tử Tu vẫn đang nói mớ, không trả lời.

Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặt bình thường cầm một hộp cơm tiến vàophòng, nhìn mặt đất như không nhìn người trong phòng, nói: “Lương thiếu gia, cơm trưa tới rồi, ăn xong nhớ rửa sạch bát đũa, tiểu thư không thích bẩn thỉu.”

Cửa phòng đóng lại, Dư Sơ Lâm thu hồi tầm mắt, lắc đầu nhìn hộp cơm  trên mặt đất lại  nhìn Lương Tử Tu vừa nghe hai chữ “Tiểu thư” đột nhiên lên tinh thần.

Đều là nghiệt.

Một giờ sau.

Di động trên sô pha đột nhiên vang lên, Lương Tử Tu rốt cuộc dừng nói mớ, lau mặt, thần thái khôi phục bình thường, đi qua nhận điện thoại.

“Vương Thần, chuyện gì?”

Cũng không biết bên kia nói  gì, mặt hắn đột nhiên u ám, hung tợn nói: “Đừng mơ tưởng hào huyễn những thứ không thuộc về cô, bà chủ Vinh Quang chỉ có thẻ là Vũ Phân, cô là cái thá gì?”

“Không, bà chủ Vinh Quang không có khả năng là Lưu Vũ Phân.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Lương Chu sải bước tiến vào, lạnh lùng nhìn Lương Tử Tu đang đứng ngốc nghếch, khi thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của hắn thì cau mày, xoay người ngồi xổm cởi dây thừng trên tay chân giúp Dư Sơ Lâm, quan tâm hỏi: “Có đau không em? Có bị thương chỗ nào không em?”

Dư Sơ Lâm lắc đầu, cười trấn an hắn: “Không có  ạ, chỉ có chút đói thôi anh.”

Cảnh sát rất nhanh chế trụ được Lương Tử Tu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lương Chu, dường như không hề tin vào những gì mình nhìn thấy, miệng vẫn còn lẩm bẩm, biểu tình vặn vẹo.

Ánh sáng từ cửa phòng tràn vào, Lương Tử Tu lúc bị mang ra ngoài còn co rúm. Dư Sơ Lâm thấy vậy liền gọi hai vị cảnh sát bắt giữ hắn, há miệng, nói: “Các anh có thể đưa anh ta đi bệnh viện khám không, tình thần trạng thái của anh ta… Không được tốt lắm.”

Hai vị cảnh sát đều ngẩn người, nhìn về phía lão đại nhà mình, lão đại lại nhìn về phía Lương Chu, Lương Chu lúc này cũng quét mắt liếc nhìn Lương Tử Tu một cái, gật đầu.

“Trước đưa đi bệnh viện.” Cảnh sát lão đại trầm giọng mở miệng.

Hai vị cảnh sát gật đầu, áp người lên xe bên cạnh.

“Không! Tao thắng! Tao thắng ——” Lương Tử Tu đột nhiên  như bị mở chốt cửa, điên cuồng giãy giụa, túm đầu, gắt gao nhìn Lương Chu, rống to: “Mày nói đi, tao thắng! Tao thắng!”

Lương Chu nhìn thật sâu vào hắn, lắc đầu: “Không, mày thua.”

“Không——! Vũ Phân! Vũ Phân!”

Cảnh sát mạnh mẽ áp chế nhét hắn vào trong xe, cửa xe đóng lại ngăn cản hết tất cả thanh âm.

Dư Sơ Lâm thở sâu, rũ mắt, cầm tay Lương Chu: “Anh”.

“Làm sao vậy?” Lương Chu nghiêng đầu nhìn hắn, cầm lại tay hắn.

“Không có gì ạ.” Dư Sơ Lâm nắm thật chặt tay hai người nắm giao nhau, cong miệng: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.” Hắn chỉ là nghĩ tới những thống khổ mình phải chịu đựng từng ngày trong nhà tù kia ở đời trước, trạng thái khi đó của hắn cũng dự dội giống như Lương Tử Tu bây giờ.

May mắn, đó chỉ là đời trước, đời này, bên người hắn có Lương Chu.

Lương Chu cong môi, xoa tóc hắn: “Ngốc nghếch.”

Lương Tử Tu bị bắt, Vương Thần cũng bị bắt ngay sau đó, chân tướng rốt cuộc cũng được làm sáng tỏ, thì ra ông chủ sau màn Vinh Hoa là Lương Tử Tu, hắn ngầm cấu kết với Vương Thần, muốn cướp đoạt Vinh Quang.

Tin tức về vụ án bắt cóc đã bị Lương Chu và phía cảnh sát ép xuống, Dư Sơ Lâm vốn còn đang là học sinh, Lương Chu không muốn hắn bị lộ sáng, em hắn vẫn nên bị trộm nuôi thì khiến người yên tâm hơn.

Nhóm quần chúng bị kịch bản xoay ngược tình thế cẩu huyết sét đánh, Trương Khiêm là “cấp dưới thâm niên ông chủ tín nhiệm” cung cấp tin tức giả cho Vương Thần bị cảnh sát thân thiết mời đi uống trà nói chuyện.

“Trương Khiêm, cậu ta sẽ không sao chứ?” Triệu Tri khó có được điểm yêu đồng nghiệp.

“Không sao đâu.” Lương Chu gắp xương sườn đến bát trước mặt Dư Sơ Lâm, nói: “Tôi đã chuẩn bị rồi, không cần lo lắng đâu.”

Triệu Tri yên tâm, gặm móng heo vừa gắp: “Vinh Hoa lần này rốt cuộc cũng xong đời, thật là nhẹ nhõm”

Quan Bác Văn ghét bỏ nhìn tướng ăn của hắn, buông điện thoại di động xuống, nhàm chán chọc khuấy sà lách: “Lưu Hào lần này một chút đuôi nhỏ cũng không lưu, không sợ lưu lại tai họa ngầm sao?”

“Không sợ.” Lương Chu lắc đầu: “Hắn cũng không dám đánh chủ ý vào Vinh Quang nữa.”

“Hả?”

Triệu Tri gặm xong móng heo, lấy khăn ăn lau miệng và tay, giải thích: “Vinh Quang hiện nay không chỉ là Vinh Quang, mà còn có hậu thuẫn là Thanh Trì và Chu Vận, Lưu gia mặc dù có tiền nhưng căn cơ quá nông, không dám vọng động đâu.  Hắn lúc trước dám đánh chủ ý lên Vinh Hoa và Vinh Quang là vì cảm thấy Lương Kiến và Lương Tử Tu quá ngốc, Lương Chu lại còn trẻ tuổi, dễ bị lừa gạt, kết quả không nghĩ tới đụng phải tấm sắt. Lương Tử Tu và Lưu Vũ Phân tiếp xúc gần một năm, Vương Thần lấy được tài liệu cũng chỉ mấy tháng, hắn ẩn ở sau lưng bố trí lâu như vậy là tên có thể nhẫn, nếu như có thể nhẫn thì hắn nhất định sẽ rất cẩn thận, ngã một lần thì hắn cũng sẽ không nghĩ sẽ có lần thứ hai.”

“Không phải vì cái này, Lưu Hào đã đưa ra cành ô liu, muốn cùng tôi hợp tác.” Lương Chu uống chén canh, nói: “Bây giờ, Lương Tử Tu và Vương Thần đều ở trên tay tôi, muốn bắt được cái đuôi của Lưu Hào rất đơn giản, quyền chủ động ở bên chúng ta.”

Triệu Tri có chút kinh ngạc, cau mày tiêu hóa chút tin tức này, trầm ngâm không nói.

Hà Long đã giải quyết xong vấn đề ấm no lúc này lau miệng, uống một ngụm trà, nói: “Tôi ngây người ở quê Lưu gia một quãng thời gian, cũng tra ra không ít thứ, mọi người có thể yên tâm.”

Quan Bác Văn vèo một cái ngồi sang bên, bá vai Hà Long, cười nói: “Ai nha, có một trợ lý tài năng như vậy, khó có được thật khó có được, thế nào, có muốn đi ăn máng khác không?”

“Không.” Hà Long đứng dậy, lấy kẹo hồ lô trong túi ra để lên bàn, gật đầu với Lương Chu và rời đi.

“…” Thật là một chút đều không có đáng yêu!

Một ngày rối loạn cứ thế đi qua.

Nửa đêm, Dư Sơ Lâm tắt máy tính, tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài nặng nề.

Chỉ một buổi chiều ngắn ngủi, truyền thông đã lột sạch được quan hệ giữa Lương Tử Tu và Vương Thần, tỉ mỉ kỹ càng đến đáng sợ. Lương Kiến biến mất trước mặt quần chúng từ sau khi Vương Thần đảm nhiệm tổng giám đốc Vinh Hoa cũng bị cảnh sát tìm ra, hắn bị Lương Tử Tu giam lỏng trong một khu chung cư ở ngay trung tâm thành phố, sinh hoạt có người chăm sóc nhưng lại không thể ra cửa, cũng không thể liên hệ với bên ngoài, mỗi ngày hoạt động giải trí duy nhất của hắn là xem TV. Khi cảnh sát phá cửa, hắn cũng vừa xong xem cuộc họp báo của Vinh Quang, mắt thấy cảnh sát tiến vào vẫn rất bình tĩnh, chỉ yêu cầu nhìn mặt một lần Lương Tử Tu và Vương Thần.

Tin tức trên mạng chỉ có tới đây,  tình huống tiếp theo sẽ được cập nhật sau.

Dư Sơ Lâm ghé người lên bàn, bấm bút bi, suy nghĩ bay xa.

So sánh chuyện Lương gia, ân oán đời trước giữa hắn và cậu hắn cũng chỉ là như hạt cát giữa sa mạc. Vợ chồng ly hôn, cha con phản bội, công ty bị đoạt, bị bắt vào tù, từng chuyện từng chuyện, hắn đứng ngoài bàng quang mà cảm giác lại không thấy thật.

Giống như đang nằm mơ vậy.

Lương Chu mở cửa đi vào, thấy hắn bất động ghé trên bàn học thì đi qua và sờ đầu hắn, nhẹ giọng hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”

Hắn giật giật, quay đầu, cọ lòng bàn tay hắn, than nhẹ: “Em đang nghĩ… Nếu em sinh ra trong gia đình xấu giống Lương Tử Tu thì có phải mình đã sớm bị bức điên rồi không?” Cha là kẻ hám lợi, mẹ thì lạnh nhạt, em gái ngây thơ dốt nát, sinh hoạt thối nát, phía sau hào nhoáng là hắc ám trải rộng… So với nhà tù còn đáng sợ hơn.

“Sẽ không.” Lương Chu khom lưng, cúi người hôn gương mặt hắn, nhìn gần hắn: “Sẽ không có chuyện đó, em rất tốt, sẽ không có một ngày như vậy.”

Hô hấp hai người quá gần, Dư Sơ Lâm bình tĩnh nhìn thẳng hắn, đột nhiên cười tít mắt, hai tay ôm lấy hắn: “Anh, em mệt mỏi quá, không muốn động, anh tắm giúp em đi.”

Ngón tay Lương Chu sờ khóe mắt hắn cứng đờ, nhìn đôi mắt mỉm cười của hắn mà không nói lời nào.

“Anh, em mệt mỏi quá.”

Hai người đối diện, thật lâu sau, Lương Chu thỏa hiệp: “Được rồi… Giờ cũng biết chơi xấu rồi.”

Mười phút sau.

Bồn tắm đã để đầy nước,  Lương Chu nhìn Dư Sơ Lâm tựa người vào cửa phòng tắm,  bất đắc dĩ: “Sơ Lâm...”

“Đã nói là phải giúp em tắm.” Dư Sơ Lâm đóng cửa lại, khóa trái, xoay người đối diện Lương Chu, đưa tay đặt ở trên nút áo: “Trước khi em tắm xong, không cho phép anh đi.”

“Sơ Lâm…”

Lương Chu thở dài, thỏa hiệp gật đầu.

Dư Sơ Lâm vui vẻ, kiễng chân hôn khóe miệng hắn, bắt đầu cởi quần áo: “Anh là tốt nhất.”

Trong phòng tắm hơi nước bốc hơi, thân thể người thiếu niên cao gầy dẻo dai, làn da trắng nõn từng chút từng chút bại lộ trong không khí, cơ bắp rắn chắc cũng bại lộ dưới ánh sáng.

Lương Chu thở sâu dời tầm mắt khỏi xương quai xanh của đối phương, bàn tay nắm chặt. Cảnh tượng này đối với một nam nhân trưởng thành đang yêu mà nói, quá kích thích, hắn sợ mình không nhịn được mà nhào qua.

Cởi áo trên xuống, Dư Sơ Lâm tiến lên hai bước, giơ tay chỉnh lại mặt Lương Chu đang nghiêng đi vào kéo xuống, lại gặm hắn một ngụm, cười nói: “Anh, nhìn kỹ nhé.”

Môi bị cắn có chút đau đớn, hắn cúi đầu, hầu kết giật giật, lại thở sâu lần nữa, giơ tay xoa mạnh tóc Dư Sơ Lâm, sau đó lại rất nghe lời mà dời lại tầm nhìn, chật vật nhẹ trách mắng: “Nghịch ngợm!”

“Anh là đang đau em sao?” Dư Sơ Lâm không biết xấu hổ, chỉ dưới cái nhìn chăm chú của hắn mà đặt tay lên thắt lưng, từng chút từng chút cởi thắt lưng, sau đó là nút thắt và kéo khóa…

Hô hấp Lương Chu dồn dập, khi thấy tay Dư Sơ Lâm đang chuẩn bị kéo quần xuống thì vội nhắm tịt mắt, duỗi tay dùng sức kéo hắn ôm vào trong ngực, thân thẻ kề sát nhau, tay vuốt sống lưng Sơ Lâm, cúi đầu hôn loạn trên mặt trên cổ hắn, giọng nói còn mang theo sự khát cầu, khàn khàn mở miệng: “Sơ Lâm, đừng làm  loạn nữa…”

Nhiệt độ cơ thể Lương Chu rất cao, sức ôm cũng rất lớn, hô hấp phun lên trên người có chút kỳ lạ khiến Dư Sơ Lâm giật giật, phát hiện bản thân không hề có chút bài xích, chỉ cảm thấy rất an tâm. Hắn giơ tay, ôm lại anh hắn, cố chấp lắc đầu: “Không muốn.”

“Sơ Lâm…” Lương Chu rốt cuộc nhịn không nổi, cúi đầu tìm bờ môi Dư Sơ Lâm và vội vàng hôn lên.

Lần môi lưỡi giao triền này kịch liệt hơn nhiều so với những lần trước, hơi nước vờn quanh cả phòng, cả hai nghe cảm nhận hương vị tình dục kịch liệt qua tiếng thở dốc của nhau. Tay Lương Chu ở sau lưng hắn sờ soạng, dần dần đi xuống, sau đó lại khắc chế thu trở về.

“Ưm…” hai người dựa quá gần, nhiệt độ Dư Sơ Lâm bị ảnh hưởng từ Lương Chu cũng tăng lên không chịu nổi, sau đó vội né tránh nhưng lại bị đối phương dùng sức ấn trở lại.

Thân thể có chút nóng… Hắn nghiêng đầu dịch môi đi, bắm vào bờ vai Lương Chu mà thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Anh… Em muốn tắm rửa.”

Hơi thở hổn hển của Lương Chu đang ở bên gáy hắn chợt dừng lại, cúi đầu đặt trán mình lên trán hắn, nhẹ nhàng lau sạch bờ môi ánh hơi nước, thở sâu, đột nhiên lại ôm hắn vào lòng tiếp, tay thì đặt bên hông hắn.

“Anh?”

Lương Chu không đáp, tay vẫn đặt trên cạp quần hắn, hai ba cái đã cởi quần giúp hắn, tay bế hắn lên đặt vào bồn tắm, thân thể thì đè lên hắn không cho hắn xoay người, giọng nặng nề: “Mau tắm… Không cho phép lộn xộn!”

Động tác xoay người của hắn dừng lại một chút, buồn cười cười hai tiếng, mặt thành thật nhìn vách tường không động đậy, chỉ vào phía sau lưng, nói: “Anh, anh kỳ lưng giúp em đi.”

“Lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa.” Trong tiếng nói của Lương Chu mang theo chút hung tợn, giọng nói rất nghiêm khắc, động tác kỳ lưng thì rất nhẹ nhàng, đen mặt, nhiệt độ cơ thể trên dưới đều cao, thật là chật vật.

Dư Sơ Lâm trộm nhìn hắn, thấy hắn cúi đầu không nhìn mình thì cẩn thận xoay người, đầu nghiêng quét mắt nhìn quần hắn, sau đó chột dạ cào cào mặt mình, nhỏ giọng nói: “Anh, hay là để em giúp anh…”

Hô hấp Lương Chu dừng lại, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy bộ dạng cẩn thận lấy lòng của hắn thì cau mày, ném một cái khăn lông che mặt hắn, mặt càng thêm đen: “Đừng nói lung tung, ngoan ngoãn tắm rửa đi.”

Đây là tắm nhanh nhất của Dư Sơ Lâm từ trước tới nay, thân thể vừa mới được khăn tắm bao bọc thì thấy người giúp hắn tắm đã mở cửa và sải bước nhanh rời đi, lúc đi bước chân lộn xộn, bóng dáng chật vật.

“Hình như là đùa hơi quá đến mức phát hỏa rồi…” Dư Sơ Lâm sờ dấu hôn trên cổ, tìm một bộ đồ ngủ áo cao cổ mặc, bước chân nhẹ nhàng đi tới phòng Lương Chu.

Trong phòng không có ai nhưng phòng tắm có tiếng nước chảy.

Hắn lẳng lặng tới gần, vặn mở chốt cửa, cửa không khóa trái, nở nụ cười và đẩy cửa đi vào.

Lương Chu đang tắm nước lạnh, thấy hắn đột nhiên đi vào thì trái tim đập thật mạnh, trên tay dùng sức hơi mạnh, tiểu huynh đệ (cái ấy ấy) chút nữa liền phế đi, hắn cuống quýt lấy khăn tắm che cả người, quát: “Em vào đây làm gì, đi ra ngoài!”

Dư Sơ Lâm không nói lời nào, tiến lên phía trước hai bước rồi nhào qua, tay vươn ra nắm.

“Sơ Lâm.”

“Anh đừng có nhúc nhích!” Dư Sơ Lâm ôm chặt hắn, lại cảm thấy hơi thẹn trong lòng, mặt cũng có chút nóng, nhỏ giọng nói: “Anh, vừa mới nãy, em cũng… Ừm, có phản ứng…”

Tinh thần Lương Chu choáng váng, động tác đẩy hắn dừng lại, hiếm khi có chút nói lắp: “Cái, cái gì phản ứng… Em nói bậy cái gì vậy…?”

“Chính là… Cái này phản ứng nè…” Dư Sơ Lâm vùi đầu chôn vào vai hắn, có chút xấu hổ, tiếng nói nho nhỏ, lại ẩn giấu chút ý cười: “Thân thể là thành thật nhất không lừa gạt người… Anh, em nghĩ em sắp yêu anh.”

Lương Chu lặng người thật lâu, đột nhiên dùng sức ôm thật mạnh hắn vào trong ngực, thỏa mãn thở dài: “Sơ Lâm…”

Dư Sơ Lâm ồn ào một hồi, tinh thần mệt mỏi, vừa dính giường liền ngủ ngay.

Lương Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn khi ngủ, tay vuốt ve dấu hôn trên cổ, ánh mắt mềm mại, cúi đầu hôn mặt hắn, trong lòng chỉ cảm thấy viên mãn: “Ngủ ngon, Sơ Lâm.”

Nghỉ học một ngày, học giỏi vẫn là học giỏi.

Sau khi hoàn thành đống bài tập thầy Cao giao cho, Dư Sơ Lâm xoa xoa tay, duỗi cái eo lười, ghé vào trên bàn: “Cầu nghỉ tết…”

Lý Đào liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục đọc sách.

“Ai…” Dư Sơ Lâm thở dài, vì sao hắn phải ngồi cùng bạn với một kẻ ít nói như vậy, tại sao cách kỳ nghỉ còn xa như vậy.

Sau khi hắn thở ngắn than dài nửa phút, Lý Đào rốt cuộc gấp sách trong tay, lấy di động xem lịch: “Cách nghỉ đông còn có một lần thi tháng, thi cuối kỳ, thi thử, nhanh lắm.”

Thi thi thi… Dư Sơ Lâm nhảy dựng người, bò dậy, lấy bài tập ra làm tiếp: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải nỗ lực… Cảm ơn chiến hữu nhắc nhở.”

“Cậu hôm nay không bình thường chút nào.” Lý Đào kết luận: “Xảy ra chuyện gì?” Động tác giải đề của Dư Sơ Lâm ngừng lại, nhớ tới những chuyện ngày hôm qua, những chuyện không hài hòa thì quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Dâm loạn vị thành niên bị phán mấy năm tù?”  Ngày hôm qua, hắn nhất thời bị rút não mà làm chuyện hơi quá, hiện giờ nghĩ tới hậu quả, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

“…Cậu bị Lương Tử Tu dâm loạn?” Lý Đào mặt đen như trời đêm, bắt lấy cổ tay hắn, giọng lạnh như gió đông: “Thiếu niên bị bắt cóc mà tin tức nói tới là cậu hả? Ngày hôm qua cậu không đi học, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không phải.” Dư Sơ Lâm hắc tuyến, quyết đoán lắc đầu: “Người bị bắt cóc hôm qua đúng là tớ, nhưng tớ không bị Lương Tử Tu dâm loạn. Từ từ đã, tin tức bắt cóc rõ ràng đã bị anh tớ ngăn chặn, sao cậu lại biết?”

“Một tờ báo nhỏ không người chú ý đưa tin.” Lý Đào quan sát hắn hồi lâu, rốt cuộc cũng buông tay hắn, gật đầu: “Không có chuyện gì thì tốt… Vậy sao tâm tư cậu lại rộn ràng như vậy?”

Có một người bạn học cùng bàn nhạy bén thật sự là đáng sợ… Hắn mỉm cười, bắt đầu bịa chuyện: “Tinh thần Lương Tử Tu khi bắt tớ có chút không bình thường, tớ bị hắn dọa sợ.”

“Bị dọa sợ?” Lý Đào liếc mắt nhìn hắn, lại nằm bò lên bàn, lật sách. Thật lâu sau đó, hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm sườn mặt Dư Sơ Lâm.

“Làm gì?” Dư Sơ Lâm bị hắn nhìn chằm chằm đến dựng hết cả lông tơ.

“Hừ.” Lý Đào thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc sách.

“…” Đứa nhỏ tuổi dậy thì thật hay thay đổi.

Lương Kiến gặp được Lương Tử Tu ở bệnh viện, hắn đen mặt xông tới tát một cái vào mặt con hắn, lạnh giọng nói: “Thứ vô dụng.”

“Lương tiên sinh, trạng thái tinh thần bệnh nhân không ổn định, mời ngài không cần kích thích hắn.” Bác sĩ canh giữ bên cạnh vội ngăn trước giường bệnh, cau mày nói.

“Cái gì mà trạng thái tinh thần không ổn định?” Sắc mặt Lương Kiến biến đổi, bước một bước sang bên cạnh giường bệnh Lương Tử Tu —— vừa rồi hắn quá tức giận nên còn chưa kịp nhìn rõ con mình.

Bác sĩ thấy hắn có thần sắc quan tâm của người cha thì biểu tình cũng hòa hoãn, tránh người sang một bên, tiếng nói bình tĩnh: “Ngài có thể tự mình nhìn.”

Râu tóc Lương Tử Tu đều đã được chỉnh chu, lộ ra khuôn mặt gầy gò vàng như nến, cổ tay hắn rất nhỏ, giống như xương bọc da, làn da khỏe mạnh tái nhợt, dáng vẻ vô vị như một người già. Người tuy rằng dựa vào trên giường nhưng ánh mắt lại vô hồn, trên mặt còn có dấu bàn tay hồng hồng, nhìn vừa đáng thương lại đáng sợ.

“Tử Tu.” Lương Kiến cả kinh, đẩy bác sĩ trước mặt ra, vỗ vỗ mặt hắn: “Tử Tu, con nhìn cha nè, con sao lại biến thành như vậy?”

Người trên giường không có phản ứng, hắn vẫn đang sống trong thế giới hư cấu của hắn, không muốn rời đi.

Bác sĩ bị đẩy đụng vào tủ đầu giường, thật vất vả đứng vững lại thấy Lương Kiến đối xử như vậy với bệnh nhân thì tức giận dâng trào, tiến lên tức giận kéo hắn ra, không kiên nhẫn nói: “Tình trạng bệnh nhân đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, hành vi này của ngài là bất lợi với việc điều trị của bệnh nhân, bình tĩnh một chút, thời gian thăm hỏi đã kết thúc, mời ngài đi ra ngoài.”

Lương Kiến bị bộ dạng Lương Tử Tu kích động, đẩy bác sĩ ra, kích động nói: “Con trai ngoan của tôi sao lại bị biến thành như vậy? Các người là bác sĩ kiểu gì vậy, chữa bệnh lung tung, cẩn thận tôi kiện!”

Không thể hiểu được.

Bác sĩ lười phản ứng với hắn, giữ chặt và kéo hắn ra ngoài, nói từ từ: “Kiện, kiện, kiện, cứ kiện đi, có vấn đề, thời gian thăm bệnh của ngài đã hết, ngài đi đi.” Người bệnh này sao quen toàn người tệ như vậy, từng người tới thăm càng so với người trước có vấn đề hơn, phiền chết đi được.

Lương Kiến lớn tuổi, không chống nổi  sức lực của người bác sĩ trẻ tuổi nên bị ép buộc đẩy ra khỏi phòng bệnh. Hắn còn muốn đi vào, nhưng bị cảnh sát giữ cửa ngăn cản.

“Thời gian thăm hỏi kết thúc, Lương tiên sinh.”

“Tránh ra!” Hắn còn muốn xông vào nhưng hai vị cảnh sát kia không hề phản ứng hắn, chỉ chặt chẽ giữ cửa phòng bệnh, một bước cũng không nhường, cao giọng nói: “Thời gian thăm bệnh kết thúc, mời rời đi.”

“Tôi phi!” Lương Kiến phun một ngụm, tức giận bỏ đi.

Hắn nổi giận đùng đùng về nhà, trong nhà hoàn toàn xa lạ, vợ ly hôn, con gái cũng bị mang đi, trong nhà trống vắng. Hắn lái xe đến Vinh Hoa, cổng Vinh Hoa đóng chặt, trên treo biển “Tạm ngừng kinh doanh”.

Chủ tịch Vương Thần bị bắt, ông chủ sau màn Lương Tử Tu vào bệnh viện, chủ đầu tư chân chính Lưu Hào chối bỏ quan hệ, trực tiếp vứt bỏ quân cờ này, Vinh Hoa hoàn toàn xong rồi.

Hắn đứng bên ngoài nhìn công ty của mình, muốn đi vào nhưng lại bị ngăn cản bởi một cái khóa.

Nơi này đã không còn thuộc về hắn, hoàn toàn mất hết, tất cả đều mất hế.

Con trai vào bệnh viện, vợ bỏ hắn, con gái đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn.

Hắn đã hai bàn tay trắng, chỉ có mấy tháng mà thôi, hắn liền hai bàn tay trắng. Hắn cúi hạ thắt lưng, ánh mắt u ám nhìn xuyên qua thang máy nhìn về ánh đèn rạng rỡ bên Vinh Quang cách đó không xa.

Lưu Hào lại lần nữa gọi điện thoại nhắc tới việc hợp tác công việc, Lương Chu cự tuyệt.

Không có quân cờ Vinh Hoa và Lương Tử Tu, Lưu gia đã không còn uy hiếp, hắn không muốn hợp tác với Lưu Hào, một người có tâm tư quỷ quyết như vậy.

“Cậu chuẩn bị xử lý Lương Tử Tu như thế nào?” Nói xong việc công, Triệu Tri nói tới việc tư.

Tay ký văn bản của Lương Chu dừng lại một chút, thờ  ơ nói: “Có bệnh thì trị, trị hết thì vào ngồi tù.”

“Nếu trị không hết thì sao?”

“Vậy nuôi đi, Lương gia không thiếu tiền không mua nổi thuốc men.” Hắn ký xong văn bản thì cầm cốc cà phê uống một ngụm, ánh mắt phức tạp: “Cậu ta dù sao cũng là người Lương gia.”

Triệu Tri gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Tóm lại vẫn là thân nhân, không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt.

p/s: Mèo thấy mèo hơi ngu, đọc truyện nào cũng thấy tác giả nói về xương quai xanh, cái xương gầy gò đó có gì đẹp mà các anh trong cả đam mỹ và ngôn tình đều thích mê thích mệt nhỉ? Chả hiểu nổi. Não bổ không ra.

Ôi, Dư Sơ Lâm trong chương này ác ghê, biết rõ Lương Chu khổ sở còn chơi trò cởi quần áo sống động, hic, khổ thân Lương Chu, hai năm đều như vậy sợ anh bị liệt dương lắm. 

Định lực của anh Chu thật cao siêu, người yêu bên cạnh, không mảnh vải mà còn có thể nhịn, bái phục bái bái phục.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương