Người Giám Hộ
Chương 44: Trò cười

Các bạn học đang lén xem trộm bất đầu bàn tán xì xào, Dư Sơ Lâm đối với ai cũng là bộ dáng ôn hòa tươi cười, hiện giờ lại lạnh mặt, lại còn là đối với bạn nữ thật là một đại bát quái.

“Hừ, không biết xấu hổ. Cũng không có cái giới hạn quá đấy.” Nữ sinh tóc ngắn đẩy mọi người ra, hừ lạnh một tiếng với Lưu Phân, vung cặp sách tiêu sái rời đi.

Biểu tình Lưu Phân hoàn toàn thay đổi, trong mắt có chút không cam lòng, nhẫn nhịn nhưng vẫn yếu đuối mở miệng, hỏi: “Sơ Lâm, quà tặng kia không phải bạn đã nhận của mình sao? Bạn rõ ràng thích tớ, lúc trước bạn luôn nhìn lén tớ…”

“Quà tặng đó vốn tôi muốn trả lại cho bạn, đáng tiếc tôi không cẩn thận đánh mất, việc này là tôi không cẩn thận, xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cái khác trả bạn. Nhưng việc bạn nói là nhìn lén… Tôi cảm thấy mình chưa từng làm như vậy. Lưu Phân, tôi và bạn chỉ có quan hệ bạn học bình thường mà thôi, bạn đừng hiểu lầm, việc học cao trung rất gấp, tôi không có thời gian xử lý những chuyện lộn xộn như này… Bạn thu hồi tâm đi.” Dư Sơ Lâm nói xong thoáng liếc nhìn cô một cái, lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi. Bạn học hóng chuyện càng lúc càng nhiều, hiện tại là giờ tan học, bọn họ vẫn luôn không rời đi sớm muộn gì cũng sẽ đưa tới thầy giám thị, đến lúc đó có thể rất khó coi.

“Cậu, người này sao lại không có chút ga lăng chứ. Lưu Phân thích cậu chính là phúc khí của cậu, còn giả vờ thanh cao, giả đứng đắn!” Một nữ sinh mập mạp đứng ở phía sau Lưu Phân đột nhiên cao giọng mở miệng, ánh mắt nhìn Dư Sơ Lâm tràn đầy tức giận, mặt lại có chút đỏ.

“Ga lăng đối với cô gái đáng giá được tôn trọng.” Có bạn học không vừa mắt với Lưu Phân lạnh lùng mở miệng, trào phúng nói: “Ai chả biết lưu Phân một học kỳ nói chuyện tận ba bốn bạn trai, cớ sao còn dám dây dưa với Sơ Lâm? Làm ơn đi, chăm chỉ học hành đi, đừng có phí tiền đóng học đi.”

“Bạn nói bậy! Lưu Phân mới không có nhiều chuyện như vậy, bị người thích cũng là chuyện sai sao?” Nữ sinh mập mạp phản bác lại, cao giọng nhìn Dư Sơ Lâm nói: “Dư Sơ Lậm, tôi không nghĩ tới bạn là cái loại người này! Tôi nhìn lầm bạn rồi! Bạn, bạn là kẻ dối trá!”

Vốn chỉ đang vây xem có một vài bạn học nghe vậy đều hết chỗ nói rồi, Dư Sơ Lâm rốt cuộc là kiểu người nào chứ! Dối trá em gái ngươi! Nữ sinh mập này là ai vậy, thật là cái gì cũng có thể nói linh tinh.

Dư Sơ Lâm dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Nữ sinh mập kia không nghĩ tới hắn sẽ dừng lại quay đầu nhìn mình, sau đó sửng sốt một chút, ánh mắt đột nhiên trốn tránh, quay đầu né tránh tầm mắt của hắn, không dám nói nữa, mặt càng lúc càng đỏ.

Lưu Phân vốn đang im lặng tùy ý nữ sinh mập xuất đầu thay mình thấy vậy thì răng cắn môi, dụi dụi mắt, quay đầu giật nhẹ quần áo của nữ sinh mập mạp, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Na, đừng nói nữa, là mắt tớ nhìn không rõ…Tớ không nghĩ rằng bạn ấy chỉ chọc ghẹo tớ, rõ ràng lúc trước đều…”

Dư Sơ Lâm nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô ta.

Vương Chí vốn bị đau dạ dày sau giờ tan học chạy vội vào WC giờ đi bộ ra, thấy một vòng lớn người đang vây quanh cửa lớp kế bên thì tâm nhiều chuyện dâng lên, nhảy nhót chạy tới, vừa chạy vừa kêu: “Ầy, ầy, chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người sao lại vây quanh thế? Có người anh em nào tốt bụng phổ cập khoa học một chút cho tôi không nào.”

Có bạn học quen biết hắn quay đầu lại, vẫy tay với hắn rồi chỉ tay vào Dư Sơ Lâm đứng ở trung tâm, bĩu môi: “Anh em tốt nhà ngươi Dư Sơ Lâm đang bị Hoa hồ điệp* Lưu Phân dây dưa kìa, thật đáng thương.” Trong mắt đám bạn học năm hai, Lưu Phân kia không phải bị coi là Hoa Hồ điệp sao, một học kỳ đổi tới ba bốn người bạn trai, dù là học trò giỏi của lớp chuyên, với chiến tích như vậy quả thật còn hơn cả lô cốt.

“Cái gì? Sơ Lâm bị dây dưa sao?” Vương Chí nghe vậy, không nói hai lời liền đi về phía trước, đẩy đám bạn học vây thành tường người để đi vào, tay kéo lấy cánh tay Dư Sơ Lâm và trừng mắt với Lưu Phân, hét lên: “Cô còn chưa đủ sao, năm lớp mười chẳng hiểu lý do gì bám dính lấy Sơ Lâm, Sơ Lâm nghĩ tất cả mọi người đều là bạn học mà không so đo với cô, cô sao còn được voi đòi tiên hả. Giờ đã chia rồi cô còn muốn thế nào, cô không phải có quan hệ mật thiết với Mã Kiến sao, không phải còn đi tìm cậu ta đòi quà sinh nhật sao, cũng mệt tên tiểu tử ngu ngốc kia còn giống như vui vẻ mà khắp nơi tìm bạn học của cô hỏi thăm sở thích của cô, cô không phải đang phụ lòng cậu ta sao?”

Giọng nói của hắn rất cao, nói chuyện lại nhanh như tiếng pháo nổ bùm khiến cả đám bạn học đều phải sửng sốt, Dư Sơ Lâm nghiêng đầu nhìn hắn,  hờ hững nói: “Đi thôi, cứ để cô ta tự diễn một mình, thầy giám thị sắp tới rồi, về nhà thôi.”

Diễn?

Lưu Phân bị Vương Chí nói cùng với thái độ của Dư Sơ Lâm kích thích, rốt cuộc không duy trì được biểu tượng nhu nhược, trừng lớn mắt nhìn hai người, đột nhiên the thé giọng nói: “Dư Sơ Lâm, bạn rõ ràng đã đáp ứng làm bạn trai của tớ! Bạn rõ ràng là thích tớ! Bạn nói tớ diễn sao? Vậy bạn bây giờ thì sao? Vương Chí bạn thì biết cái gì, chỗ này không tới phiên bạn sủa bậy, cút cho tôi!”

Dư Sơ Lâm nghe vậy thì mặt trầm xuống, tiến lên một bước, nói: “Tôi nói lại lần nữa, tôi và bạn không có bất kỳ quan hệ gì, càng không hề đáp ứng làm bạn trai của bạn, Vương Chí là bạn của tôi, xin đừng vũ nhục cậu ấy.”

“À, rống, bạn trai?” Vương Chí ít khi giận cười, hắn mới mặc kệ đối phương là con trai hay con gái, trực tiếp bốp chát lại: “Cái mặt cô cũng ghê nhỉ! Bạn trai cô trải rộng mấy lớp cùng khối, nhưng trong số đó không có kẻ nào là người anh em Dư Sơ Lâm của tôi, mau tỉnh lại đi, nữ nhân hư vinh! Gần đây mọi người đều đang đồn đại việc cô làm, cô nói một cô gái như cô sao có thể không biết xấu hổ như vậy, khó trách khi họp phụ huynh mẹ cô lại phải mắng cô, có một cô con gái như cô, mẹ cô cũng phải tâm lao lực buồn phiền không ít đâu!”

“Đi thôi, không cần nói nhảm với cô ấy.” Dư Sơ Lâm vỗ bả vai Vương Chí, nhìn lại Lưu Phân: “Nếu bạn còn tiếp tục ồn ào như vậy, tôi chỉ có thế nhờ giáo viên mời phụ hunh tới đây giải quyết, bạn nghĩ kỹ đi.” Nói xong liền lôi kéo Vương Chí đi ra ngoài với vẻ mặt rất khó coi. Buổi tối hôm nay thật là ồn ào.

Vương Chí tưởng còn muốn tiếp tục cấu véo với Lưu Phân nhưng thấy vẻ mặt khó coi của Dư Sơ Lâm thì vội thức thời ngậm miệng.

Các bạn học vây xem thấy nam chủ rời đi, ánh mắt liền dừng hết trên người Lưu Phân, xì xào nói nhỏ.

Lưu Phân bị một trận nhục nhã như vậy, lại bị nhiều người nhìn như vậy, vô cùng nổi giận, đột nhiên cao giọng mở miệng hô tô: “Dư Sơ Lâm.”

Dư Sơ Lâm đầu cũng không quay lại, dáng đi vô cùng tự nhiên.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Lăn! Đều cút cho tao!” Nữ sinh mập trấn an bắt lấy tay Lưu Phân, lớn tiếng cả giận quát đám học sinh vây xem.

Giọng nói hai người đều tương đối the thé truyền đi rất xa nơi trong vườn trường khiến thầy giám thị ở trên tầng nghe thấy tiếng động, mặt tối sầm bước nhanh chân. Hiện giờ học sinh càng ngày càng kỳ quặc, tan học còn chưa rời đi mà còn gào thét cái gì ở trong trường học đây.

Cũng không biết là mắt ai sắc bén nhìn thấy bóng dáng thầy giám thị, hô to một tiếng “Thầy tới”, mọi người  rối rít như chim muôn bay tán, chỉ còn lại Lưu Phân và vài nữ sinh ở phía sau cô đang lung túng bất mãn đứng nguyên tại chỗ.

Lý Đào vẫn luôn dựa lưng vào cửa phòng học yên lặng đứng xem rốt cuộc cũng đứng dậy, ánh mắt chán ghét nhìn mấy nữ sinh, cũng mặc kệ thầy  giám thị đang bước nhanh chân tới ở phía sau người mà chậm rãi rời đi.

Một trần ồn ào như vậy khiến hắn trở về nhà chậm hơn mọi ngày. Dì Lưu mang bữa khuya tới để ở trước mặt hắn, quan tâm nói: “Hôm nay sao về muộn vậy? Cậu chủ gọi điện thoại thấy cháu chưa về có vẻ rất lo lắng.”

“Anh cháu gọi điện thoại về nhà ạ?” Dư Sơ Lâm nghe vậy thì buông chiếc đũa, lấy di động từ trong cặp sách ra lật tìm nhật ký cuộc gọi, quả nhiên phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ. Di động của hắn luôn để ở chế độ im lặng, hôm nay bị Lưu Phân ảnh hưởng mà không chú ý tới động tĩnh của nó. Hắn vội vàng gọi điện thoại, tay tiếp tục cầm chiếc đũa, bắt đầu ăn mì.

Điện thoại rất nhanh được chuyển hướng cuộc gọi, tiếng Lương Chu có chút khàn khàn: “Sơ Lâm, đã đi học về nhà sao?”

“Ngô…” Mặt hắn xị xuống, nói: “Thầy dạy quá giờ, cho nên về muộn chút ạ, em đang ăn khuya, ăn xong sẽ đi tắm và ngủ, anh đừng quá lo lắng.”

“Ừm, vậy em cứ ăn từ từ đi, đừng để bị nghẹn.” Giọng nói Lương Chu mang theo chút ý cười, sau khi tùy tiện tán gẫu vài câu thì lưu luyến không muốn rời mà treo điện thoại.

Trong phòng là một mảnh tối om, hắn buông điện thoại di động xuống, sửa lại thời gian tức dậy là 8 giờ sáng rồi mới lại lần nữa nằm xuống ngủ tiếp.

Dư Sơ Lâm mãi đến khi sắp ngủ mới đột nhiên nhớ tới lần công tác này của Lương Chu là ở nước ngoài, hai bên đang lệch mũi giờ. Hắn vùi đầu vào trong chăn, bẻ ngón tay tính gần mười lăm phút mới tính ra lúc này bên Lương Chu đang là rạng sáng, trong lòng vừa ấm áp lại có chút lo lắng mà nhắm mắt thiếp đi.

Ngày hôm sau, tin tức Lưu Phân  theo đuổi Dư Sơ Lâm đều lan truyền khắp học sinh trong trường. Cũng may học sinh không thuộc dạng lắm chuyện, cũng không có ai có lá gan lớn mò tới trước mặt đương sự (người trong cuộc), Dư Sơ Lâm liền coi như hoàn toàn không hay biết việc này nên không để ý tới ánh mắt bát quái của các bạn học, tự mình vùi đầu học tập.

Hắn cho rằng trải qua sự việc ồn ào ngày hôm qua thì chuyện này cũng coi như qua đi, chờ qua một đoạn thời gian ngắn nữa sẽ phai đi lời đồn đại và sinh hoạt bình yên sẽ khôi phục, ai dè Lưu Phân bên kia hiển nhiên không nghĩ như vậy, cô ta thấy mình bị tủi thân nên muốn tất cả mọi người đều biết.

Sau khi nghe thấy lời đồn đại, cô ta đầu tiên là  bộ dạng tủi thân bị người khác bắt nạt tàn nhẫn khóc lớn một trận, sau đó còn khắp nơi nói với mọi người là Dưu Sơ Lâm đùa bỡn tình cảm của cô ta, ở trước mặt mọi người làm nhục cô ta.

Bạn học biết chân tướng đều ngừng một lát, đùa bỡn tình cảm á? Làm nhục á? Bản thân tự mình đa tình còn không biết xấu hổ bôi nhọ người khác, còn mặt mũi sao? Thật mệt cho cô vẫn là một cô gái đó.

Có người biết chân tướng tự nhiên sẽ không bị đui mù vì nước mắt người đẹp.

Trong giờ nghỉ giải lao giữa giờ học, một nam sinh cao tao túm Lưu Phân khóc sướt mướt chạy tới cửa lớp 2 hệ chuyên, một chân đạp một cánh cửa, to giọng, nói: “Dư Sơ Lâm ở đâu? Mau cút ra đây cho tao!”

Bạn học lớp hai bị tiếng động này hấp dẫn sự chú ý, tất cả rối rít nhìn về hai người lôi lôi kéo kéo ở trước cửa.

Lưu Phân bị tiếng vang đạp cửa làm cho hết hồn, cũng không tiếp tục lau nước mắt, trong lòng thì nghĩ gia hỏa xúc động này sợ là muốn làm chuyện xấu, vội túm người kéo ra bên ngoài: “Mã Kiến, bạn đừng như vậy, các bạn học chỉ truyền lời đồn đại vớ vẩn thôi, tớ cũng đâu có mất miếng thịt nào, chúng ta đi thôi.”

“Không được!” Ngực Mã Kiến phập phồng, hàm răng cắn chặt, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận: “Em là bạn gái của tôi, hôm nay bị người ta bắt nạt, làm sao cứ để yên như vậy được! Em khổ sở khóc như vậy, anh dĩ nhiên phải giúp em xả giận! Em chờ đi, nhìn anh đánh cái mặt tên tiểu bạch kiểm dối trá đó như thế nào, phải để hắn nói lời xin lỗi em!”

Ánh mắt học sinh lớp 2 đều vòng vo trên người nam sinh và Lưu Phân kia, trong mắt hoàn toàn là giễu cợt.

Nữ sinh tóc ngắn ngồi ở gần cánh cửa không kiên nhẫn ngẩng đầu, mắt liếc nhìn Lưu Phân, cười lạnh: “Lưu Phân à, bạn thật là có ý tứ nhỉ, ngày hôm qua còn la hét Dư Sơ Lâm là bạn trai của bạn, ngày hôm nay lại đổi thành bạn nam khác mang ra cửa, thủ đoạn thật tốt nhé.”

Sắc mặt Lưu Phân liền biến, nghiêng đầu nhìn Mã Kiến, vội vàng phản bác: “Bạn bớt nói hươu nói vượn đi! Các bạn lớp hai chỉ biết bắt nạt một mình tớ thôi.. Rõ ràng là Dư Sơ Lâm lừa tớ, còn làm nhục tớ…” Nói xong liền khóc.

Trong lòng Mã Kiến hoảng hốt khi thấy cô khóc, dùng sức đạp mạnh cửa, lớn tiếng hô: “Cô câm miệng! Cả một lớp hợp lại bắt nạt một cô gái, còn biết xấu hổ không hả? Dư Sơ Lâm đâu, ra đây! Làm con rùa đen rụt cổ hả, có dám một mình đấu không!”

Dư Sơ Lâm mới từ WC trở về vừa vặn nghe được những lời này của hắn, ánh mắt lạnh quét qua hắn và Lưu Phân ở bên cạnh, nói:  “Tôi chính là Dư Sơ Lâm, bạn tìm tôi có chuyện gì?”

Mã Kiến xoay người, tức giận nhìn hắn, ánh mắt quét một vòng từ dưới lên trên, mỉa mai: “Bạch trảm gà (con gà luộc), là mày bắt nạt Tiểu Phân hả? Tao muốn mày nói lời xin lỗi với em ấy.”

“Nói xin lỗi?” Dư Sơ Lâm cong môi, nhìn Lưu Phân: “Muốn tôi xin lỗi bạn sao, lý do gì?”

Bình thường luôn là vẻ mặt ôn hòa  đột nhiên lại có vẻ mặt không cảm xúc với nụ cười lạnh rất có lực sát thương. Lưu Phân nhìn mà ngẩn người, chỉ cảm thấy Dư Sơ Lâm này càng lúc càng đẹp trai hơn, nhưng rất nhanh cô ta đã hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Mã Kiến cao to, nghĩ lại mặt mũi của mình ngày hôm qua bị chê cười, chỉ cắn môi, chém đinh chặt sắt, nói: “ Hôm qua bạn làm nhục tớ, còn mang theo rất nhiều bạn học bắt nạt tớ, phải nói xin lỗi!”

“Buồn cười.” Dư Sơ Lâm lộ trào phúng trong mắt, tay đút vào trong túi quần: “Lưu Phân, ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với bạn, bạn vẫn muốn cố tình gây sự sao? Con gái như vậy, thật sự là rất khó coi.”

“Đúng là rất khó coi, nhưng vẫn có người chấp nhất không biết xấu hổ.” Nữ sinh tóc ngắn ở trong phòng học lạnh lùng tiếp lời.

Lưu Phân bị ánh mắt Dư Sơ Lâm đâm vào vừa giận vừa thẹn, cúi đầu giật nhẹ ống tay của Mã Kiến, thấp giọng mở miệng: “Mã Kiến, bạn xem kìa, hắn lại bắt nạt tớ.”

“Mày có nói xin lỗi không hả?” Mã Kiến lập tức máu nóng lên, cứng cổ ồn ào, bắt đầu vén tay áo, dáng vẻ nếu mày không xin lỗi tao liền đánh mày.

Vương Chí nghe được tin tức chạy tới, vừa thấy tư thế này thì nổi giận, hận sắt không thành thép quát: “Mã Kiến! Cậu cái tên ngu ngốc này, cậu dám thử động thủ với Sơ Lâm xem nào! Đầu óc cậu to lớn thì có lợi ích gì hả, rõ ràng là Lưu Phân kia theo đuổi Sơ Lâm không thành công còn không phải khắp nơi nói Sơ Lâm là bạn trai cô ta, cậu thế mà bảo Sơ Lâm xin lỗi cô ta sao, mắt cậu mù à. Cậu sao có thể thích cái kẻ không đáng tin này chứ,  dám ở trường học gây chuyện ồn ào như vậy, cậu đây là muốn bị trường đuổi học sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương