Người Giám Hộ
Chương 40: 8.1.8 (Bát nhất bác*)

Dư Sơ Lâm sau khi tắt cửa sổ nói chuyện thì xuống tầng nói cho dì Lưu biết tin tức Lương Chu về nhà ăn cơm trưa, sau đó tâm tình vui vẻ tiếp tục về phòng lên mạng. Bài vở làm xong, soạn bài cũng tốt, hắn rốt cuộc cũng có thời gian thể nghiệm làn sóng các bạn học tôn sung trên mạng.

Trên một diễn đàn rất nổi danh về tin tức giới giải trí, một cái tiêu đề bắt mắt mọi người được dính ở trên trang đầu là “Tám một tám những gút mắt yêu hận trong gia đình họ Lương năm đó.”

Chủ nhà gửi thiệp nói từ Lương Trì, cứ ba ngày mới đứt quang nói đến việc “Lương Kiến giận mà bỏ Vinh Quang, cháu trai bả vai gầy yếu khiêng lên Lương gia to lớn.”, gây chú ý cho rất nhiều người sốt ruột, cuối cùng dưới sự thúc giục la hoảng của đám người dùng mạng, vị chủ nhà kia mới quyết đoán nhảy qua giai đoạn này tới chuyện bát quái gần nhất, chính là tin tức lửa nóng hai ngày nay “ Dương Lâm và Lương Chu lén gặp nhau ở công viên.”

Hương dâu tây ngọt: Các người gấp gáp tiểu yêu tinh, không cần tin tốt sao? Ân ân oán oán đời trước không nói rõ ràng, chúng ta sao có thể  không rõ ràng chuyện xưa sầu triền miên Lương ảnh đế và chú út kia chứ?

Ta là chí lớn ta sợ ai: Chủ nhà không cần thừa nước đục thả câu, mau nói mau nói! Còn có, sầu triền miên không phải dùng như vậy, ngữ văn của ngươi là do giáo viên dạy thể dục dạy à? [cười gian]

Leng keng leng keng: Anh chí lớn à, anh không cần ngắt lời như vậy, tất cả mọi người đều tới đây để nghe chủ nhà kể chuyện xưa, chú ý không khí hài hóa nào. Còn có, chúng ta lúc đi học có lớp thể dục sao? Anh chí lớn không phải vẫn còn là học sinh tiểu học chứ? Ha ha ha ha

Nắng hè ấm áp: Dương Lâm và Lương Chu ngày đó thật sự chỉ ngẫu nhiên gặp nhau sao?

Lá rơi trụi lụi: Chủ nhà đối với việc mới này rất rõ ràng, là người trong vòng sao?

Ta kêu dế nhũi ngươi dám đáp sao: Có xem bát quái, các đồng chí mau tới!!!

……

Hương dâu tây ngọt: 【 mặt kinh hoảng 】 mấy người sao nhiệt tình thế, cô gái nhỏ sợ hãi khôn xiết! Tuy rằng chủ nhà không phải là người trong vòng, nhưng theo nội dung cơ bản là thật, nếu vô căn cứ, lâu chru cả đời không gả được! Tốt, trở lại chuyện chính, mấy ngày này bay loạn tin tức đó, đương nhiên … là giả! Chủ nhà ngày đó vừa vặn ở công viên kia, còn theo đuôi [bay] lương ảnh đế và nam sinh nhỏ đẹp trai kia thân thân mật mật đi vào trong quán cà phê, tôi còn nghe cậu học sinh kia gọi Lương ảnh đế là anh trai, hai người giống như là quan hệ thân thích. Sau đó, * tới! Dương Lâm – nữ nhân giả bộ kia – không biết từ khi nào nhảy ra, đặc biệt dính sát chào hỏi trước, ta dựng lỗ tai cẩn thận nghe, còn nghĩ rằng hai người này có phải quen thuộc nhau không, kết quả liền nghe em trai Lương ảnh đế châm chọc ha ha ha, sau đó hai người liền bỏ đi, lưu lại một mình Dương Lâm ngồi ở đó, Dương Lâm còn giả bộ một màn chia tay lưu luyến, nhưng rất thú vị, chơi vui! Tóm lại, đừng nói về quan hệ ái muội giữa Lương ảnh đế và Dương Lâm, xem ra quan hệ ngầm cũng chẳng tốt, hòa nhã cũng chẳng có đâu!

Lá rơi trụi lủi: Cho nên,  chủ nhà à, kỳ thật bạn là fan não tàn đáng khinh của Lương ảnh đế đi…

Ha ha ha ha ta đẹp nhất: Chủ nhà, bạn bị bại lộ rồi, một cơn sóng lớn đang tới gần kìa, mũ giáp cho bạn này, cẩn thận bị phun.

Lâm Lâm đẹp nhất: Tiện nhân chủ nhà, dám bôi nhọ lung tung Lâm Lâm nhà ta, bụng dạ khó lường, vừa thấy chính là một xấu nữ không thể gả chồng, ghen ghét Lâm Lâm nhà ta!

Nắng hè ấm áp: Xong rồi, Fan não tàn Dương Lâm tới.

Ta là chí lớn ta sợ ai: Chủ nhà nói là thật à? Quá xuất sắc! Mau nói chi tiết, mau tám kỹ!



Hương dâu tây ngọt: Ta là fan của Lương Chu thì sao nào, thần tượng nhà ta làm việc không biết xấu hổ, còn oán người khác nói, ta phi!

Leng keng leng keng: Chủ nhà vậy mà lại là fan não tàn của Lương Chu! Tới tới tới, nắm tay nào, tôi cũng vậy! Đáng tiếc thần tượng nhà tôi quá im hơi lặng tiếng, ai…

Lâm Lâm đẹp nhất: Hai tên tiện nhân lầu trên, không biết xấu hổ!



Thật là một cái diễn đàn bát quái, giờ liền biến thành chiến trường đánh nhau của fan hai nhà, Vương Chí còn chưa thèm nhìn xong đã lại dán tới một diễn đàn khác, lúc này ánh mắt sáng lấp lánh chọc chim cánh cụt Dư Sơ Lâm, cách cách cách đánh chữ, sau đó dán thiệp lên trang web.

Ta là chí lớn ta sợ ai: Sơ Lâm à, tới đây tới đây tới đây mau, nhìn một chút thế giới hỗn loạn đi, thêm kiến thức cũng đừng có nói an hem có náo nhiệt mà không bảo cậu.

Dư Sơ Lâm đang kích mở  nhìn tin tức và đề thi đại học liền thuận tiện click mở địa chỉ web, nhìn kỹ, im lặng.

Ta là chí lớn ta sợ ai: Thế nào, náo nhiệt không?

Sơ Lâm: … Câu mười tiếng anh của của cậu sửa sai chưa?

Ta là chí lớn ta sợ ai:…

Ta là chí lớn ta sợ ai: Sơ Lâm à, tôi hận cậu! Gặp lại sau!

Khóe miệng Dư Sơ Lâm run rẩy tắt khung điện thoại đi, một lần nữa nhìn tới nội dung thiệp, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cảm giác trở thành người trong đề tài cư dân mạng nói tới, thật kỳ diệu.

Bạn học Vương Chí không chịu nổi cô đơn  sau khi phẫn nộ nguyền rủa Dư Sơ Lâm đi WC quên không mang giấy một phen thì kéo thanh bạn tốt trong chim cánh cụt, sau khi cân nhắc một lúc vẫn  mở ra diễn đàn lớp học luôn yên lặng, nghĩ một hồi, hình như Dư Sơ Lâm không có thêm diễn đàn khác, lại hận mình không cố gắng kéo Dư Sơ Lâm vào diễn đàn, lúc này mới bắt đầu gửi tin nhắn.

Dư Sơ Lâm thấy người thông báo diễn đàn là do Vương Chí gửi tới, liền tiện tay bỏ thêm, sau đó liền nhảy lên tin tức diễn đàn.

Ta là chí lớn ta sợ ai: Mau tới tám nào【 liên tiếp 】

Liên Bồng: Tám gì?

Cán sự học tập Lưu Phân: Vương Chí, bạn không học cho tốt, còn không để bạn khác ôn tập sao?

Liên Bồng: Cậu ngại thì có thể tắt tiếng nhắc nhở của chim cánh cụt…

Ta là chí lớn ta sợ ai: Vẫn là Liên Bồng cổ vũ, Sơ Lâm kia đúng là tên mắt kính hũ nút! Nguyền rủa hắn đi WC không mang giấy!

Sơ Lâm: …

Liên Bồng: Bạn Vương Chí…

Ta là chí lớn ta sợ ai: Không xong rồi, đã quên tiện tay kéo cậu ta thêm vào rồi.

Cán sự học tập Lưu Phân: Sơ Lâm mới vào sao, hoan nghênh hoan nghênh【 ngượng ngùng 】【 mỉm cười 】

Thấy Lưu Phân như thế, những phần tử bát quái đang lặn dưới nước liền sôi nổi ngoi đàu, bắt đầu ồn ào, con đường bát quái của Vương Chí lại lần nữa bị chết non.

Thấy các bạn học ồn ào, Dư Sơ Lâm càng không dám nói bậy nói bạ.

Sơ Lâm: Cảm ơn hoan nghênh, các bạn ở lại, tớ đi đây.

Người đang hưởng thụ trong sự ồn ào của mọi người là Lưu Phân liền có biểu tình cứng đờ, cô cắn môi, không nói chuyện. Dư Sơ Lâm này sao lại như vậy, thật không hiểu phong tình gì cả!

Vương Chí và Liên Bồng cũng không quen mọi người nháo như vậy, không hẹn mà cùng bắt đầu yên lặng. Mọi người thấy nam chính trong sự kiện ái muội phản ứng lãnh đạm, nữ chủ cũng không nói thêm lời, nhiệt tình bát quái giảm mạnh, trong diễn đàn dần dần cũng yên tĩnh lại.

Dư Sơ Lâm đang chuẩn bị xuống tầng giúp dì Lưu bưng thức ăn, thấy biểu tượng chim cánh cụt lóe lên, còn có âm báo thêm bạn, hắn nhíu mày nhíu mi click mở.

“Cán sự học tập Lưu Phân gửi lời mới kết bạn tốt với bạn.”

Hắn không chút do dự cự tuyệt.

Âm báo lại lóe lên, hắn click mở.

“Lý Đào gửi lời mời kết bạn tốt với bạn.”

Lý Đào? Hắn có chút kinh ngạc, tùy tay kích đồng ý, sau đó còn thiết lập không thêm bạn tốt trong chim cánh cụt mới tắt chim cánh cụt và đi xuống tầng.

Ở một bên máy tính khác, Lý Đào nhìn chằm danh sách bạn tốt hai chữ “Sơ Lâm”, mấp máy môi, tâm tình rất tốt bò nằm lên trên bàn và cầm một quyển sách lên nhìn.

Hai anh em ăn bữa trưa ngon lành, sau khi ngắn ngủi nghỉ giữa trưa thì toàn bộ đều ở trong phòng khách.

Lương Chu một chút tâm lý áp lực công việc cũng không có, hắn buông tài liệu mà thò đầu lại gần Dư Sơ Lâm nhìn vào màn hình máy tính, hỏi: “Chơi cái gì vậy? Trò chơi sao?”

“Vâng!” Dư Sơ Lâm cũng không ngẩng đầu lên trả lời, con chuột ấn đến cạch cạch tiếng vang: “Chu Hòa rủ em chơi, nói là có thể rèn luyện nhanh mắt và tốc độ tay, nhưng em chơi vẫn luôn không thắng cậu ấy.”

Vừa nói xong, màn hình trò chơi hiện màu đen, hắn lại thua rồi.

Lương Chu cong môi, khoác tay mình lên trên tay phải hắn  nhấn chuột phải, một lần nữa chọn bắt đầu, nói: “Anh giúp em, lần này chúng ta tuyệt đối có thể thắng thằng bé.”

“Thật sự?” Dư Sơ Lâm hưng phấn, đứa nhỏ ít nhiều đều có điểm hiếu thắng, hắn đã thua nhiều lần tự nhiên muốn thắng.

“Đương nhiên.”

Trò chơi bắt đầu, cho dù cách tay Dư Sơ Lâm, Lương Chu vẫn có thể kích con chuột vô cùng tự nhiên, từng cặp icon trên màn hình biến mất, không lâu sau, thanh âm tiếng vỗ tay từ trong máy tính truyền tới, bọn họ thắng.

“Thắng.” Lương Chu mỉm cười nhưng không lấy tay ra.

Chu Hòa phẫn nộ nháy điện thoại mấy lần, Dư Sơ Lâm tốt bụng tiếp điện thoại.

“Sơ Lâm! Cậu tìm người ngoài giúp đúng không, với tốc độ rùa bò của cậu sao có thể thắng tớ được, quá không khoa học!”

Dư Sơ Lâm hào phóng thừa nhận, cười tủm tỉm nói: “Là anh tớ chơi giúp tớ đấy, còn chơi nữa không?”

Chu Hòa kinh hãi, anh họ hắn vậy mà cùng chơi cái trò chơi ấu trĩ này với bọn họ, tò mò và lòng hiếu thắng đồng thời dâng lên, hắn hung tợn nói: “Chơi! Tớ nhất định phải thắng anh họ!”

Cúp điện thoại, Dư Sơ Lâm cười quay đầu nói: “Chu Hòa nói nhất định phải thắng anh.”

Lương Chu quyết đoán ném văn bản xuống, ngồi ở phía sau hắn: “Nó có thể thử xem, chúng ta sẽ lấy lại toàn bộ thua đem về thắng lợi, thế nào?”

Hắn vốn dĩ sinh ra đã cao lớn, ngồi ở phía sau Dư Sơ Lâm, nhìn từ phía sau lưng giống như đang ôm người vào trong lòng.

Dư Sơ Lâm chơi đến hưng phân không chút nào cảm nhận tư thế của hai người có gì không ổn, gật đầu: “Tốt!”

Triệu Tri không biết ngày đêm nghiên cứu kỹ càng hạng mục tổ nhỏ chuẩn bị gọi Lương Chu tới đây mở cuộc họp. Lúc lên tầng hỏi thì nữ thư ký nói cho hắn biết ông chủ nói chiều không tới, gọi điện thoại tìm người thì thấy tắt máy.

Rơi vào đường cùng, hắn gọi điện thoại cho Hà Long.

“Lương Chu đâu? Bảo cậu ta tới công ty họp.”

Hà Long đang ngồi ở trong góc phòng khách, yên lặng nhìn hai an hem chơi trò chơi đến vui vẻ, ở trong lòng châm nến vì Triệu Tri: “Ông chủ rất bận, không có thời gian tới công ty họp hành đâu.”

“Rất bận? Bận cái gì, tôi sao không biết công việc gần đây của cậu ta có việc gì khác nhỉ?” Triệu Tri nghi hoặc, công việc quan trọng của Vinh Quang cơ bản đều phải qua tay hắn, hắn không có nhớ rõ mình có phủi tay ném cho chưởng quầy Lương Chu công tác nào cả.

Da mặt Hà Long run rẩy, trong lòng không có lời để nói: “Ông chủ đang vội… chơi game.”

“Chơi game?” Triệu Tri kinh ngạc, thanh âm cao lên vài độ, “Công ty muốn đặt chân vào thế giới game? Không đúng, trò chơi nào lại hấp dẫn được cậu ta chứ?”

Hà Long đem điện thoại cách xa tai mình rồi một lần nữa lại đưa về bên tai, rũ mắt, trả lời rõ ràng: “ Xem tiếp.”

Triệu Tri: “… Gì?”

“Xem tiếp.”

“…”

Xong rồi, Vinh Quang có một ông chủ như vậy, sớm muộn gì cũng phải đóng cửa. Lương Kiến gần đây đúng là không được tốt, đầu tiên là vì điện ảnh mới mà công tay chuẩn bị tỉ mị chỉ được quan tâm thường thường, tổn thất thật lớn. Tiếp theo hố (hãm hại) người không thành lại bị phản hố, chuyện Dương Lâm và Lương Tử Tu bị thọc bánh xe, càng lúc càng loạn, ngày nào Dương Lâm cũng ở công ty khóc lóc kể lể đãi ngộ không tốt, quả thực là phiền quá là phiền.

“Ba, Lưu gia bảo Vũ Phân đừng liên lạc với con, vậy giờ phải làm sao đây?” Lương Tử Tu có chút nản lòng, nói. Hắn tuy rằng có tính hoa tâm lạm tình nhưng hắn đúng là có vài phần thật lòng với Lưu Vũ Phân, hơn nữa, Lưu gia có tài sản phong phú, hắn đối với tiểu thư Lưu gia xem như cũng dùng hết cả tâm tư, hôm nay mắt thấy công dã tràng, tự nhiên vạn phần khổ sở và không cam lòng.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, bây giờ mới biết hỏi ta làm sao bây giờ? Con sao không tự nỗ lực hơn đi, hả? Nếu không phải vì con cấu kết làm bậy không rõ ràng với Dương Lâm lúc trước thì sao để bị phá chuyện như bây giờ hả? Tài sản trong tay Lưu gia đối với sự phát triển của Vinh Hoa rất quan trọng, con có chút thua kém chút không hả?” Lương Kiến hận sát không thành thép nói, trong lòng thì bực bội nên giọng nói khó trách có chút tồi tệ.

Hắn thành lập Vinh Hoa thoạt nhìn là tự lập môn hộ cho đẹp mắt, nhưng tiền quăng vào thì rất lớn. Hắn từ mười mấy năm trước đã vơ vét tiền từ Vinh Quang giờ đầu nhập vào! Sợ vốn lưu động không đủ, hắn còn thừa dịp Vinh Quang chưa có phá sản mà bán đi 10% cổ phần để đổi thành tiền mặt.

… Nếu biết trước thì đã hoãn ở lại Vinh Quang, lúc trước cũng không nên bán đi số cổ phiếu kia.

Hiện tại hối hận thì cũng đã chậm, toàn bộ tài chính hăn có trong tay đều đã đầu tư vào kế hoạch mùa hè kia, giờ nữ chính đen đỏ đen đỏ, rating cũng thường thường, chưa thua thiệt là còn phải cảm ơn trời đất, càng nói gì tới kiếm tiền! Nếu không phải từ trước mang đi một đám nghệ sĩ còn có chút lợi nhuận từ Vinh Quang, Vinh Hoa sớm đã không duy trì được mặt ngoài rạng rỡ rồi.

Vì sự phát triển của Vinh Hoa, nhất định phải thông gia với Lưu gia, nhất định phải làm!

Không khí phòng khách áp lực, Lương Khả Khả vui sướng kéo cánh tay Lương phu nhân đi đến, thấy cha và anh trai đều có mặt còn hưng phấn quơ quơ cái túi trong tay, nói: “Ba ba, mau nhìn, con có túi mới, có đẹp không ạ, mới hơn ba mươi vạn, là mẫu mã mới nhất đấy!”

Lương phu nhân sủng nịch nhìn con gái, hô lên với Lương Kiến: “Chồng ơi, em cũng mới mua cho chồng một cái cà vạt, cơm nước xong tới thử xem.”

Lương Kiến bị giá tiền túi đâm cho mày nhảy dựng, tức giận trong lòng rốt cuộc không thể áp chế, cả giận nói: “Mua mua mua, chỉ biết có mua! Tôi kiếm ít tiền toàn cho các người phá, ăn cơm cái gì, không ăn!” Nói xong nổi giận đùng đùng đi ra cửa.

“Cái gì vậy, tính tình nóng nảy lộn xộn cái gì chứ.” Lương Khả Khả bẹp miệng, bất mãn lẩm bẩm.

“Ngoan, mang đồ về phòng cất đi, ba con tâm tình không tốt, đừng để ý ông ấy.” Lương phu nhân dụ dỗ, ánh mắt đảo qua hướng Lương Kiến rời đi, trên mặt toàn sự hờ hững.

Lương Tử Tu thấy mẹ hắn như vậy cũng chỉ cảm thấy lòng thêm phiền muộn, cũng lên tầng trở về phòng mình, còn đóng cửa phòng đến tiếng vang rung cả trời.

Sau khi trường trung học số 2 thành phố khai giảng, bởi vì chuyện phân khoa nên trường học quyết định mời họp phụ huynh học sinh năm hai.

Dư Sơ Lâm cầm  thông báo mời họp phụ huynh mà cười khổ, Lương Chu hiện giờ còn nổi tiếng hơn lúc trước, ngụy trang cũng không còn dùng được, việc nhà trường mời họp… Làm sao bây giờ.

“Để Hà Long thay anh đi họp, anh chờ em ở ngoài cổng trường.” Lương Chu mặt đen an bài, ý tưởng ẩn lui lại lần nữa nổi lên trong lòng.

“Vì sao không nói để bác Hà hay dì Lưu đi ạ?” Dư Sơ Lâm thắc mắc, không  phải người càng lớn tuổi đi càng tốt hay sao.

Lương Chu vỗ vỗ đầu của hắn, dịu dàng nói: “Vậy khi người khác hỏi thân phận của bác Hà hay dì Lưu thì em sẽ trả lời thế nào? Để Hà Long đi thôi, ừ, lấy thân phận anh họ của em.”

“… Tốt ạ.” Đúng vậy, khi giới thiệu cũng không thể nói đây là quản gia nhà tôi hay dì bảo mẫu nhà tôi được… Quá thất lễ, vẫn là để Hà Long đi tốt hơn.

Ba ngày sau khai giảng, tổ chức họp phụ huynh, học sinh và phụ huynh từng có 1 lần kinh nghiệm nên không quá hưng phấn, tốp năm tốp ba vây quanh nhau cùng thảo luận chuyện phân lớp.

Sau phân lớp, lớp chuyên vẫn được giữ lại, chẳng qua biến thành ba lớp, một lớp văn và hai lớp khoa học tự nhiên. Trước khi phân lớp sẽ có một lần thi  phân lớp, có thể vào được lớp chuyên hay không đều dựa vào kiến thức của năm học thứ nhất.

Buổi sáng họp phụ huynh vẫn là tập hợp ở hội trường nhỏ, trừ bỏ việc giáo viên đánh giá và công bố thành tích xếp hạng thì lần này mỗi phụ huynh và học sinh đều được nhận một Giấy lựa chọn phân lớp để điền.

Hà Long sau khi khai xong sẽ không đi theo các phụ huynh khác đi ra ngoài xem học sinh đi học mà cầm theo tư liệu đi đến cổng trường, khi tới trước một chiếc xe hơi màu đen ở góc  thì giao tư liệu cho Lương Chu ở bên trong.

Lương Chu xem qua, hắn rất hài lòng với thành tích của Dư Sơ Lâm và đánh giá của giáo viên, rút ra tờ giấy lựa chọn phân lớp, sạch sẽ lưu loát chọn lớp khoa học tự nhiên, sau đó ký tên mình lên.

Hà Long thấy thế do dự mở miệng: “Tới dự họp là tôi, không phải là tôi nên ký sao?” Bằng không giáo viên nói cậu chủ Sơ Lâm giả mạo chữ ký thì làm sao bây giờ?

Tay Lương Chu cứng đờ, hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhét tư liệu vào trong tay hắn, xua xua tay và đóng cửa sổ xe lên.

Hà Long: “…”

Sao lại có cảm giác ông chủ vừa mới có cái nhìn địch ý với hắn nhỉ… là ảo giác sao?

P/s: 818: bác = lột = xé, tức là lật tẩy cái gì đó

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương