Người Giám Hộ
Chương 17: Mua quần áo

Ngày hôm sau  trời trở lạnh gió lớn… Trời đầy mây.

Dư Sơ Lâm dậy sớm rửa mặt, sau đó làm một ít bài thi và bài tập mới cất vào trong ba lô, nghĩ một chút cũng đem sổ tiết kiệm cho vào.

Lương Chu ngồi ở phòng khách đọc báo, hắn quét mắt nhìn Dư Sơ Lâm đi xuống, nhíu mày đứng dậy, nói: “Thời tiết thay đổi, nhiệt độ sẽ giảm, lên tầng mặc áo dài tay đi.”

Dì Lau vừa tới gọi bọn họ ăn sáng, nghe vậy cười đến tít mắt: “Cậu chủ cũng là người biết quan tâm, thật tốt.”

Nói xong, dì Lưu cười tủm tỉm đi.

Dư Sơ Lâm đặt ba lô lên trên sô pha, lại đi theo Lương Chu vào nhà ăn, giải thích: “Tủ quần áo của em toàn là áo cộc tay, không tìm được áo dài tay.”

Lương Chu mày nhăn  đến kẹp chết cả con ruồi, có chút ảo não mình thật sơ ý, ngồi xuống bàn ăn mới nói: “Vậy tí nữa đi mua quần áo trước.”

Dư Sơ Lâm ngoan ngoãn gật đầu.

Sau bữa sáng, Lương Chủ trở về phòng ngây người, sau khi đi ra thì phong cách thay đổi.

Một đầu tóc bù xù, mặc chiếc áo thun có hình ngộ nghĩnh, quần màu lao động, giầy thể thao … Trên tay còn có một chiếc kính đen kiểu dáng khoa trương.

… Cảm giác cả người đều trẻ đi mười tuổi.

“Anh?” Dư Sơ Lâm choáng váng, chỉ là ra cửa mà thôi, làm gì vậy.

“Ngụy trang một chút, tránh đi phiền toái.” Lương Chu túm vòng trên cổ làm bằng bộ xương khô, đeo bao cổ tay và đồng hồ lên, rốt cuộc cũng vừa lòng, nói: “Đi thôi.”

Lương Chu hóa trang như vậy thật sự là … Rất lóa mắt, Dư Sơ Lâm nhìn mà ngây người. Ngày thường là vẻ mặt lãnh đạm, dưới sự phụ trợ của đầu tóc bù xù lại cảm thấy kiêu ngạo, mày lại vừa nhíu, nhìn tràn đầy hơi thở ” thiếu gia bá đạo không dễ chọc” quả thực không gì không lấn át được.

“Làm sao vậy?” Lương Chu ném một bộ quần áo trong tay vào trong lồng ngực Dư Sơ Lâm, duỗi tay búng búng ót hắn: “Phát ngốc gì thế?”

Xem ra gần gũi càng thêm kinh người, Dư Sơ Lâm há miệng thở dốc, khen: “Anh trai, anh thật đẹp trai…”

Ánh mắt quỷ dị của Lương Chu lơ lãng một chút, duỗi tay xoa xoa tóc của hắn, dẫn đầu đi ra ngoài cửa: “Đuổi kịp.”

“Vậy bộ quần áo này……”

“Cho em mặc.”

“Dạ”

“Thật là lâu chưa thấy cậu chủ hóa trang kiểu này…” Dì Lưu nhìn theo bóng hai người lái xe ra khỏi biệt thự, trong lòng xúc động.

Bác Hà chấp tay sau lưng nhìn bóng chiếc xe rời đi, nghe vậy cũng gật đầu theo, sau đó xoay người đi vào trong phòng. Nói đúng ra thì từ sau khi ông chủ bệnh nặng, cậu chủ đã không còn hoạt bạt như vậy nữa.

Lương Chu trực tiếp lái xe đi siêu thị, nhìn chỉ dẫn tại tầng trệt đi vào thang máy ấn tầng ba.

Lúc ra khỏi thang máy, hắn móc kính mắt từ trong túi đeo lên mắt, sau lại nghĩ một chút liền dắt tay Dư Sơ Lâm, thấp giọng dặn dò: “Nếu có người tiếp cận em, đừng trả lời, biết chưa?”

Dư Sơ Lâm gật đầu, tất cả mọi chú ý đều nằm trên cánh tay bị cầm. Tay Lương Chu rất lớn, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, chỉ tùy tiện nắm thôi cũng đã nắm hết bàn tay của hắn. Cảm giác có chút kỳ quái.

Bọn họ đến siêu thị này tương đối xa hoa, lúc này là buổi sáng nhưng toàn bộ tầng ba đều trống vắng, liếc mắt nhìn một cái cũng thấy người bán hàng nhiều hơn khách mua hàng. Ngoại hình Lương Chu thật sự quá chói mắt, một đường đi cũng thu hút vô số ánh nhìn của các cô gái. Dư Sơ Lâm không quen với việc bị coi là tâm điểm chú ý của mọi người, cho đều cả quãng đường đều có chút cứng ngắc.

Lòng bàn tay có cảm giác mới mẻ cũng rất thoải mái, tâm tình Lương Chu rất tốt, ánh mắt quét qua các cửa hàng trang phục phong cách, nắm tay Dư Sơ Lâm vào một cửa hàng trông có vẻ ấm ấp ở bên tay phải”

“Hoan nghênh quý khách.” Cô gái bán hàng mỉm cười tiến lên, ánh mắt lấp lánh màu xanh nhìn Lương Chu, “Cửa hàng chúng tôi mới có trang phục mùa thu mới, rất hợp với người bạn nhỏ bên cạnh ngài, ngài…”

“Lấy cái này và cái này, chỉ chỗ thay đồ cho em ấy.” Lương Chu đánh gãy lời giới thiệu của cô, trực tiếp chỉ hai bộ quần áo treo giữa cửa hàng, gật đầu mỉm cười: “Tốt, xin khách nhân chờ chút.”

Dư Sơ Lâm cầm quần áo vào phòng thay đồ, Lương Chu thì tùy tiện đi xung quanh cửa hàng, lại chỉ vài bộ quần áo để cô gái bán hàng đưa tới phòng thay đồ. Dạo quanh một vòng, hắn làm lơ những người khác ở trong cửa hàng đánh giá mình mà ngồi xuống ghế sô pha giành cho khách mua hàng nghỉ ngơi giữa giờ mua sắm, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình – không được, vẫn quá gầy, anh trai Lương mới nhậm chức không bao lâu nghĩ đến việc vỗ béo em trai mình một chút.

“Cái kia, tiên sinh.”

Hắn hoàn hồn, mặt không cảm xúc ngẩng đầu nhìn về cô gái bán hàng đứng trước mặt mình, nhướng mày: “Có việc gì?”

“Không có việc gì, không, có việc, tôi chỉ muốn hỏi, ngài là… Lương Chu tiên sinh… sao?” Cô gái bán hàng bị ánh mắt lạnh buốt của hắn nhìn mà càng thêm khẩn trương, lắp bắp nói.

“Không phải.” Hắn quyết đoán phủ nhận, giơ tay gãi gãi tóc, khóe miệng cong lên, biểu tình tức khắc vặn vẹo chút: “Có rất nhiều người bảo bọn tôi giống nhau, thật sự rất giống sao?”

Cô gái bán hàng bị hắn nghiêng mắt nhìn, vốn chỉ có chút đỏ mặt nháy mắt đỏ như cà chua, miệng khé nhếch, dùng sức lắc đầu: “Không giống, một chút cũng không giống.” Nói xong che lại trái tim nhỏ nhảy loạn của mình, vội vàng trở về quầy hàng, biểu tình kích động nói chuyện với những nhân viên bán hàng khác.

Lương chu nhìn cô rời đi, cúi đầu, nụ cười vặn vèo trên mặt không biến mất, mặt than lại tiếp tục chuyện vừa nghĩ.

Dư Sơ Lâm sau khi thay xong quần áo lập tức nhận ra trong cửa hàng có không khí quỷ dị, có chút nghi ngờ đến gần Lương Chu, không tiếng động dò hỏi: “Bị phát hiện sao?” Lương Chu lắc đầu, trên dưới đánh giá hắn một chút, vừa lòng nói: “Không tồi, lấy bộ này đi, cứ mặc như vậy đi.”

Dư Sơ Lâm xoay người nhìn vào gương, hắn cũng cảm thấy bộ này rất tốt nên gật gật đầu, từ trong phòng thay đồ lấy ba lô chuẩn bị tới quầy trẩ tiền.

“Em làm gì vậy?” Lương Chu nhíu mày nhìn hắn móc tiền ra. 

“Là, là trả tiền ạ…” Hắn có chút chột dạ trả lời, yên lặng nắm chặt ví tiền. Hắn biết Lương Chu tốt với hắn, nhưng bởi vì Lương Chu tốt với  hắn nên hắn mới càng không muốn tiêu tiền của Lương Chu.

Lương Chu đen mặt, đoạt lấy ví tiền của hắn ném vào ba lô, túm hắn đi tới quầy: “Mẹ em để lại tiền cho em đừng có tiêu lung tung, về sau anh sẽ nuôi em.”

“Nhưng mà……”

“Anh trai nuôi em trai là chuyện đương nhiên*, không có nhưng mà.

Bị bàn tay ấm áp cầm, Dư Sơ Lâm ngửa đầu nhìn sườn mặt của hắn, chớp chớp mắt, túm chặt ba lô, cười: “Vâng”

Hai người rất nhanh mua xong quần áo, không bao lâu liền rời đi.

Nữ nhân viên bán hàng mặt đầy hoa si nhìn theo bóng họ đi vào thang máy, mặt cười to: “Tuy rằng không phải là Lương Chu, nhưng cũng là … Một anh chàng đẹp trai! Em trai anh ấy cũng thật đẹp!”

Bạn cô mặt đầy nghi ngờ: “Thật sự không phải là Lương Chu sao? Nhìn rất giống mà…”

“Ai nha, khẳng định không phải, Lương Chu lúc nào cũng lãnh đạm chứ, người khách này lại đẹp trai kiểu khác, chỗ nào giống hả?” Nữ nhân viên bán hàng phản bác mà hoàn toàn quên đi mới đầu ai mới là người hoài nghi.

Người bạn trợn trắng mắt: “Bệnh hoa si không cứu được.”

Rời siêu thị là mười rưỡi, Lương Chu đánh xe đi mua chút quà tặng, chờ bọn họ tới nơi đã định là đúng bữa trưa. Lương Chu cũng không quan tâm tới đây là giờ ăn trưa, đi tới gõ cửa và dắt Dư Sơ Lâm đi vào cửa.

Người mở cửa là một thiếu niên, lớn lên rất đáng yêu.

“Xin hỏi anh tìm ai ——” nụ cười tuôi trên mặt khi nhìn thấy Lương Chu thì khiếp sợ, trợn tròn mắt nhìn hắn từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân tới đầu, cuối cùng nén một hơi, hét lớn: “Đoạn! Phi! Đường!”

“Nhãi ranh, đứng giữa trưa gào thét cái gì, ai tới đấy?” Một giọng nói khá lớn vang lên từ trong phòng khách, càng lúc càng tới gần.

Vẻ mặt Lương Chu vẫn không chút biến hóa nhìn người mới tới, cất kính, gật đầu: “Thầy Cao, đã lâu không gặp!”

“Lương, Lương Chu?”Một ông lão đầu tóc hoa râm tầm 60 tuổi trừng lớn mắt, rất giống vẻ mặt của thiếu niên khi nãy, cũng nhìn Lương Chu từ trên xuống dưới, cuối cùng mới trầm giọng nói ra tiếng: “Mệt cho trò còn nhớ tới lão già này, còn không mau cút vào đây!”

P/s: Nguyên văn là 天经地义:Thiên kinh địa nghĩa, ý chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương