Người Giám Hộ
-
Chương 10: Tảo mộ
Sau khi xong việc, Hà Long vội vàng gặp mặt Lăng Xuân ở văn phòng luật sư.
Dư Sơ Lâm ở trong phòng khách sạn ngây ngốc, hắn nghĩ nghĩ, sau khi do dự thật lâu thì gửi cho Lương Chu một tin nhắn.
“Em hiện đang ở khách sạn, nhà chuẩn bị được bán, số điện thoại bàn cũng bị hủy bỏ, muốn tìm em thì gọi vào số máy này.” Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu: “Anh có thích thứ gì không?”
Người anh trai này đã giúp hắn rất nhiều, hai người về sau chắc sẽ còn sống chung với nhau rất lâu, anh ta tặng cho mình di động, còn mình thì … Dù sao cũng cần tặng lại thứ gì đó.
Tin nhắn giống như đá chìm đáy biển, không có đáp trả, hắn hết đợi lại chờ vẫn không thấy tin nhắn gửi lại, sau đó xách ba lô lên cầm theo tiền lẻ và sổ tiết kiệm Hà Long lưu lại đi ra cửa.
Trên sổ tiết kiệm có 62 vạn, là toàn bộ tài sản do mẹ Dư lưu lại, cũng không biết Lăng Xuân cầm được lúc nào vì những thứ này đều bị Dư Tu và luật sư Chu quản chặt, hắn chưa từng nhìn thấy.
Hắn rút hai ngàn đồng từ ngân hàng, sau đó lại đánh xe đi tới nghĩa trang ngoại ô thành phố.
Dư mẫu là một cố vấn trang điểm, trình độ tốt rất được nữ giới W thị yêu thích, ngày thường hay tới các thẩm mỹ viện lớn làm công tác cố vấn.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó là bà đáp ứng lời mời chủ trì hoạt động tuyên truyền kem chống nắng nên rời nhà rất sớm. Hoạt động rất lớn nên diễn ra ngoài trời trên một quảng trường nhỏ, con gái một vị khách muốn ăn kem mà vị khách nữ này lại đang dùng thử sản phẩm nên nhất thời không thể rời đi, mẹ Dư thấy vậy liền hảo tâm mang theo đứa nhỏ đi mua kem.
Lúc ấy có một tòa nhà lớn ở phố đối diện đang sửa chữa bề mặt, thật không may đột nhiên bị sụp xuống, vừa vặn rơi xuống chỗ mẹ Dư và đứa bé đang đi qua, mắt thấy trốn không thoát, mẹ Dư quyết đoán đẩy đứa bé ra ngoài, còn mình thì vựa vặn rơi trúng người.
Rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp mà khi chết lại trông cực kỳ thê thảm, người lớn sợ kích thích hắn nên chưa từng cho hắn nhìn thấy mặt mẹ hắn lần cuối, mà hình ảnh mẹ hắn trấn an hắn mông lung buồn ngủ buổi sáng ngày hôm đó liền trở thành ký ức cuối cùng.
Hắn mua chút hương nến vàng mã ở phái ngoài nghĩa trang, sửa sang lại quần áo của mình và đi vào bên trong. Vị trí mộ phần mẹ Dư ở nơi thực hẻo lánh, nhưng nơi hẻo lánh có chút lạnh mà cũng yên tĩnh không lo ai quấy rầy.
Sau khi tới nơi, hắn buông vàng mã hương nến, ngồi xổm người xuống, hắn tự chuẩn bị tâm lý thật lâu mới dám có dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn về bức ảnh ở trên bia mộ.
Trên ảnh chụp là một người phụ nữ với nụ cười sáng ngoài, khóe miệng cong, ánh mắt ôn nhu: “Mẹ, mẹ vẫn luôn xinh đẹp như vậy.” Hắn cố gắng mỉm cười, duỗi tay sờ bia mộ, hốc mắt hơi phiếm hồng, “Xem con kìa, càng ngày càng không có tiền đồ … Con rất tốt, mẹ có nhớ con không?”
Một con gió thổi qua mang theo hương thơm thanh mát của cỏ cây.
“Mẹ … Con thật ra không tốt tí nào … Con rất nhớ mẹ.”
Ánh mặt trời càng lúc càng chói chang, chiếu lên ngôi mộ trắng tinh.
Hắn rũ mắt, đốt vàng mã, dâng hương, rồi lại nghiêm túc quỳ gối trước mộ nói vài câu, sau đó đứng dậy và cẩn thận lau sạch bia mộ.
“Cả hai đời, con đã có bảy tám năm chưa được nhìn thấy mẹ đi, con cũng thật bất hiếu.” Hắn lẩm bẩm, cảm xúc trong lòng toàn bộ thành sự tủi thân, giọng nói vừa mang sự trách cứ vừa như làm nũng: “Đời trước con thật ngốc, nhưng cậu con cũng quá xấu rồi, mẹ phải giúp con báo thù đấy.”
Trên ảnh chụp vẫn là người phụ nữ đang cười, ánh mắt bao dung lại ôn nhu.
…
“Mẹ, mẹ vẫn nên sớm đi đầu thai thôi, đời này con sẽ tự chiếu cố tốt mình, mẹ đừng lo lắng.”
Lau xong bia mộ, hắn lại phát ngốc tiếp mà dựa vào mộ ngồi xuống, trong đầu toàn bộ rối loạn nghĩ tới đủ loại chuyện ở hai đời.
“Con có phải quá choáng váng không …”
“Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi…”
…
Hắn lau đi mồ hôi trên trán, giọng nói có chút nghẹn ngào, lấy tay lau đi hốc mắt, trầm mặt thật lâu mới thở dài, sau đó hắn đứng dậy vỗ vỗ quần, xoay người cười nói với người trong ảnh chụp trên bia mộ “Mẹ, con đi đây.” Trọng sinh đời này, hắn sẽ sống vì mình, sống thật tốt.
“Nếu rảnh con sẽ lại tới thăm mẹ.” Vẫy vẫy tay, nhìn ảnh chụp trên bia mộ lần cuối mới xoay người rời đi.
Từ lúc trọng sinh cho tới giờ, đầu óc hắn vẫn là những truyện đời trước, trong lòng đều là cảm xúc âm u, tương lai hắn giờ không giống như trước, sẽ không để mình tiếp tục giãy giụa trong vùng lầy.
Muốn nỗ lực giống như mẹ mình vậy.
Lăng Xuân và Hà Long vội đến không thấy bóng người, Dư Sơ Lâm sau khi qua loa ăn xong cơm trưa và ngủ một giấc ngủ trưa thì tinh thần phấn chấn đi tới siêu thị lớn nhất W thị. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người anh trai tiện nghi kia của hắn là một người rất có tiền, cho nên lúc này lễ cũng không thể quá tùy tiện.
Thỏa thuê mãn nguyện chạy tới siêu thị, sau một hồi đi dạo, Dư Sơ Lâm choáng váng khi nhìn quá nhiều đồ vật, hiểu biết về Lương Chu quá ít, hắn hoàn toàn không biết nên tặng thứ gì.
Lấy điện thoại nhìn, tin nhắn từ sáng vẫn chưa có hồi âm, hắn mở danh bạ nhìn số điện thoại của đối phương, ngón tay để lên số điện thoại lại chậm chạp không nhấn.
Vì sao đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ nhỉ, cứ gọi như vậy có quấy rầy anh ta không…
Do dự một lúc thành do dự tới khi mặt trời lặn, sau khi nhận được điện thoại của Hà Long nhắc nhở phải ăn tối, hắn khẽ cắn môi và chạy vào một cửa hàng gần nhất, tùy tiện mua đi, cùng lắm về sau tặng lại thứ khác.
Trong bữa tối, Dư Sơ Lâm đẩy hai hộp nhỏ đến trước mặt Lăng Xuân và Hà Long, có chút ngượng ngùng, nói: “Cảm ơn mấy ngày các anh đã chiếu cố, ừm, cái này tặng các anh.”
Lăng Xuân và Hà Long liếc nhìn nhau, trên mặt đều là sự kinh ngạc, một lát sau, vẫn là Lăng Xuân vươn tay trước, cầm cái hộp, mở ra nhìn nhìn: “Móc chìa khóa?”
“Em không biết các anh thích cái gì nên liền mua cái này theo lời chị bán hàng tư vấn.” Hắn rũ mắt nói, lại chọc chọc đũa trong bát cơm, dù sao cũng từng tách rời xã hội nhiều năm nên không chút tự tin với chọn lựa quà tặng của bản thân.
Lăng Xuân dù sao cũng là người nhạy cảm, hắn lập tức phát hiện ra biểu tình bất an của đứa nhỏ, trộm dùng khuỷu tay thọc thọc vào Hà Long đang ngồi ngốc bên cạnh, cười móc ra chùm chìa khóa, bỏ móc chìa khóa cũ thay vào móc chìa khóa mới, lắc lắc, nói “Ánh mắt Tiểu Dư rất tốt, anh rất thích, cảm ơn.”
Hà Long rốt cuộc hoàn hồn, vội vàng cầm cái hộp thuộc về mình ở trong, học theo bộ dạng thay móc chìa khóa mới, cong khóe miệng lộ ra nụ cười nhìn không rõ nụ cười, “Cảm ơn.”
“Không khách khí.” Dư Sơ Lâm nhẹ thở ra, ngẩng đầu cười với bọn họ, cúi đầu vội vàng và nốt bát cơm, sau đó chào tạm biệt và trở về phòng mình.
Nhìn bóng dáng của thiếu niên rời đi, nụ cười trên mặt Lăng Xuân dần biến mất, hắc lắc lắc chiếc chìa khóa mới mộc mạc trong tay, thở dài: “Lúc trước nhìn bộ dạng đề phòng của thẳng bé trước mặt Dư Tu, cứ nghĩ đứa nhỏ này là một con nhím nhỏ, mấy ngày ở chung mới thấy, nó thành thật như con thỏ, đúng là nhìn lầm.”
Hà Long cất móc chìa khóa vào trong túi, liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện. Dám nói em trai của ông chủ là con thỏ, quả thực là không muốn sống nữa.
Lăng Xuân nhìn bộ dạng tức giận mà không thể nói ra của hắn, liếc mắt trừng hắn một cái rồi đi qua lấy cái hộp thuộc về mình, trên tay thì bấm bàn phím.
“Theo bổn đại gia giám định, tính cách lệnh đệ thuần phác, làm người lễ hé, đáng giá nuôi dưỡng, mong đại nhân dốc lòng dạy dỗ, chớ có nuôi lệch. À, quà tặng Tiểu Dư tặng tớ rất thích, hắn đúng là một tiểu áo bông tri kỷ, đáng tiếc lễ vật không có phần của cậu, ha ha ha.”
Đôi lời của mèo: Sau một hồi suy nghĩ, quyết định đổi xưng hô “lão bản” thành “ông chủ” và “Dư mẫu” thành “mẹ Dư” cho Việt Nam. Hắc hắc
Dư Sơ Lâm ở trong phòng khách sạn ngây ngốc, hắn nghĩ nghĩ, sau khi do dự thật lâu thì gửi cho Lương Chu một tin nhắn.
“Em hiện đang ở khách sạn, nhà chuẩn bị được bán, số điện thoại bàn cũng bị hủy bỏ, muốn tìm em thì gọi vào số máy này.” Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu: “Anh có thích thứ gì không?”
Người anh trai này đã giúp hắn rất nhiều, hai người về sau chắc sẽ còn sống chung với nhau rất lâu, anh ta tặng cho mình di động, còn mình thì … Dù sao cũng cần tặng lại thứ gì đó.
Tin nhắn giống như đá chìm đáy biển, không có đáp trả, hắn hết đợi lại chờ vẫn không thấy tin nhắn gửi lại, sau đó xách ba lô lên cầm theo tiền lẻ và sổ tiết kiệm Hà Long lưu lại đi ra cửa.
Trên sổ tiết kiệm có 62 vạn, là toàn bộ tài sản do mẹ Dư lưu lại, cũng không biết Lăng Xuân cầm được lúc nào vì những thứ này đều bị Dư Tu và luật sư Chu quản chặt, hắn chưa từng nhìn thấy.
Hắn rút hai ngàn đồng từ ngân hàng, sau đó lại đánh xe đi tới nghĩa trang ngoại ô thành phố.
Dư mẫu là một cố vấn trang điểm, trình độ tốt rất được nữ giới W thị yêu thích, ngày thường hay tới các thẩm mỹ viện lớn làm công tác cố vấn.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó là bà đáp ứng lời mời chủ trì hoạt động tuyên truyền kem chống nắng nên rời nhà rất sớm. Hoạt động rất lớn nên diễn ra ngoài trời trên một quảng trường nhỏ, con gái một vị khách muốn ăn kem mà vị khách nữ này lại đang dùng thử sản phẩm nên nhất thời không thể rời đi, mẹ Dư thấy vậy liền hảo tâm mang theo đứa nhỏ đi mua kem.
Lúc ấy có một tòa nhà lớn ở phố đối diện đang sửa chữa bề mặt, thật không may đột nhiên bị sụp xuống, vừa vặn rơi xuống chỗ mẹ Dư và đứa bé đang đi qua, mắt thấy trốn không thoát, mẹ Dư quyết đoán đẩy đứa bé ra ngoài, còn mình thì vựa vặn rơi trúng người.
Rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp mà khi chết lại trông cực kỳ thê thảm, người lớn sợ kích thích hắn nên chưa từng cho hắn nhìn thấy mặt mẹ hắn lần cuối, mà hình ảnh mẹ hắn trấn an hắn mông lung buồn ngủ buổi sáng ngày hôm đó liền trở thành ký ức cuối cùng.
Hắn mua chút hương nến vàng mã ở phái ngoài nghĩa trang, sửa sang lại quần áo của mình và đi vào bên trong. Vị trí mộ phần mẹ Dư ở nơi thực hẻo lánh, nhưng nơi hẻo lánh có chút lạnh mà cũng yên tĩnh không lo ai quấy rầy.
Sau khi tới nơi, hắn buông vàng mã hương nến, ngồi xổm người xuống, hắn tự chuẩn bị tâm lý thật lâu mới dám có dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn về bức ảnh ở trên bia mộ.
Trên ảnh chụp là một người phụ nữ với nụ cười sáng ngoài, khóe miệng cong, ánh mắt ôn nhu: “Mẹ, mẹ vẫn luôn xinh đẹp như vậy.” Hắn cố gắng mỉm cười, duỗi tay sờ bia mộ, hốc mắt hơi phiếm hồng, “Xem con kìa, càng ngày càng không có tiền đồ … Con rất tốt, mẹ có nhớ con không?”
Một con gió thổi qua mang theo hương thơm thanh mát của cỏ cây.
“Mẹ … Con thật ra không tốt tí nào … Con rất nhớ mẹ.”
Ánh mặt trời càng lúc càng chói chang, chiếu lên ngôi mộ trắng tinh.
Hắn rũ mắt, đốt vàng mã, dâng hương, rồi lại nghiêm túc quỳ gối trước mộ nói vài câu, sau đó đứng dậy và cẩn thận lau sạch bia mộ.
“Cả hai đời, con đã có bảy tám năm chưa được nhìn thấy mẹ đi, con cũng thật bất hiếu.” Hắn lẩm bẩm, cảm xúc trong lòng toàn bộ thành sự tủi thân, giọng nói vừa mang sự trách cứ vừa như làm nũng: “Đời trước con thật ngốc, nhưng cậu con cũng quá xấu rồi, mẹ phải giúp con báo thù đấy.”
Trên ảnh chụp vẫn là người phụ nữ đang cười, ánh mắt bao dung lại ôn nhu.
…
“Mẹ, mẹ vẫn nên sớm đi đầu thai thôi, đời này con sẽ tự chiếu cố tốt mình, mẹ đừng lo lắng.”
Lau xong bia mộ, hắn lại phát ngốc tiếp mà dựa vào mộ ngồi xuống, trong đầu toàn bộ rối loạn nghĩ tới đủ loại chuyện ở hai đời.
“Con có phải quá choáng váng không …”
“Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi…”
…
Hắn lau đi mồ hôi trên trán, giọng nói có chút nghẹn ngào, lấy tay lau đi hốc mắt, trầm mặt thật lâu mới thở dài, sau đó hắn đứng dậy vỗ vỗ quần, xoay người cười nói với người trong ảnh chụp trên bia mộ “Mẹ, con đi đây.” Trọng sinh đời này, hắn sẽ sống vì mình, sống thật tốt.
“Nếu rảnh con sẽ lại tới thăm mẹ.” Vẫy vẫy tay, nhìn ảnh chụp trên bia mộ lần cuối mới xoay người rời đi.
Từ lúc trọng sinh cho tới giờ, đầu óc hắn vẫn là những truyện đời trước, trong lòng đều là cảm xúc âm u, tương lai hắn giờ không giống như trước, sẽ không để mình tiếp tục giãy giụa trong vùng lầy.
Muốn nỗ lực giống như mẹ mình vậy.
Lăng Xuân và Hà Long vội đến không thấy bóng người, Dư Sơ Lâm sau khi qua loa ăn xong cơm trưa và ngủ một giấc ngủ trưa thì tinh thần phấn chấn đi tới siêu thị lớn nhất W thị. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người anh trai tiện nghi kia của hắn là một người rất có tiền, cho nên lúc này lễ cũng không thể quá tùy tiện.
Thỏa thuê mãn nguyện chạy tới siêu thị, sau một hồi đi dạo, Dư Sơ Lâm choáng váng khi nhìn quá nhiều đồ vật, hiểu biết về Lương Chu quá ít, hắn hoàn toàn không biết nên tặng thứ gì.
Lấy điện thoại nhìn, tin nhắn từ sáng vẫn chưa có hồi âm, hắn mở danh bạ nhìn số điện thoại của đối phương, ngón tay để lên số điện thoại lại chậm chạp không nhấn.
Vì sao đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ nhỉ, cứ gọi như vậy có quấy rầy anh ta không…
Do dự một lúc thành do dự tới khi mặt trời lặn, sau khi nhận được điện thoại của Hà Long nhắc nhở phải ăn tối, hắn khẽ cắn môi và chạy vào một cửa hàng gần nhất, tùy tiện mua đi, cùng lắm về sau tặng lại thứ khác.
Trong bữa tối, Dư Sơ Lâm đẩy hai hộp nhỏ đến trước mặt Lăng Xuân và Hà Long, có chút ngượng ngùng, nói: “Cảm ơn mấy ngày các anh đã chiếu cố, ừm, cái này tặng các anh.”
Lăng Xuân và Hà Long liếc nhìn nhau, trên mặt đều là sự kinh ngạc, một lát sau, vẫn là Lăng Xuân vươn tay trước, cầm cái hộp, mở ra nhìn nhìn: “Móc chìa khóa?”
“Em không biết các anh thích cái gì nên liền mua cái này theo lời chị bán hàng tư vấn.” Hắn rũ mắt nói, lại chọc chọc đũa trong bát cơm, dù sao cũng từng tách rời xã hội nhiều năm nên không chút tự tin với chọn lựa quà tặng của bản thân.
Lăng Xuân dù sao cũng là người nhạy cảm, hắn lập tức phát hiện ra biểu tình bất an của đứa nhỏ, trộm dùng khuỷu tay thọc thọc vào Hà Long đang ngồi ngốc bên cạnh, cười móc ra chùm chìa khóa, bỏ móc chìa khóa cũ thay vào móc chìa khóa mới, lắc lắc, nói “Ánh mắt Tiểu Dư rất tốt, anh rất thích, cảm ơn.”
Hà Long rốt cuộc hoàn hồn, vội vàng cầm cái hộp thuộc về mình ở trong, học theo bộ dạng thay móc chìa khóa mới, cong khóe miệng lộ ra nụ cười nhìn không rõ nụ cười, “Cảm ơn.”
“Không khách khí.” Dư Sơ Lâm nhẹ thở ra, ngẩng đầu cười với bọn họ, cúi đầu vội vàng và nốt bát cơm, sau đó chào tạm biệt và trở về phòng mình.
Nhìn bóng dáng của thiếu niên rời đi, nụ cười trên mặt Lăng Xuân dần biến mất, hắc lắc lắc chiếc chìa khóa mới mộc mạc trong tay, thở dài: “Lúc trước nhìn bộ dạng đề phòng của thẳng bé trước mặt Dư Tu, cứ nghĩ đứa nhỏ này là một con nhím nhỏ, mấy ngày ở chung mới thấy, nó thành thật như con thỏ, đúng là nhìn lầm.”
Hà Long cất móc chìa khóa vào trong túi, liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện. Dám nói em trai của ông chủ là con thỏ, quả thực là không muốn sống nữa.
Lăng Xuân nhìn bộ dạng tức giận mà không thể nói ra của hắn, liếc mắt trừng hắn một cái rồi đi qua lấy cái hộp thuộc về mình, trên tay thì bấm bàn phím.
“Theo bổn đại gia giám định, tính cách lệnh đệ thuần phác, làm người lễ hé, đáng giá nuôi dưỡng, mong đại nhân dốc lòng dạy dỗ, chớ có nuôi lệch. À, quà tặng Tiểu Dư tặng tớ rất thích, hắn đúng là một tiểu áo bông tri kỷ, đáng tiếc lễ vật không có phần của cậu, ha ha ha.”
Đôi lời của mèo: Sau một hồi suy nghĩ, quyết định đổi xưng hô “lão bản” thành “ông chủ” và “Dư mẫu” thành “mẹ Dư” cho Việt Nam. Hắc hắc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook