Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn
-
Chương 7
Edit: Điềm Điềm
***********************
Giáo viên chủ nhiệm Lý Như mang một đôi giày da gót thấp, mặc quần dài áo ngắn tay cực kỳ bình thường. Tóc buộc thấp ngay gáy, ôm một chồng bài thi mới tinh đi lên bục giảng dưới sự ai oán của cả lớp, nói ra những lời mà tất cả mọi người đều không muốn nghe: “Chúng ta bây giờ làm một bộ bài kiểm tra toán học, đây không phải là thi thật, mấy đứa không cần có áp lực, một tiếng rưỡi sau giao bài, thời gian còn lại các em tự học.”
“Mẹ! Lại nữa!” Hàn Xương ở phía sau thì thầm, hiển nhiên là rất bực bội.
Kỳ thật, Trác Duyên lúc này trong lòng so với hắn càng khó chịu hơn. Cậu đã gần mười năm không chạm qua toán học, công thức gì đó đã quên sạch sẽ, cậu làm sao có thể đặt bút đây?
Người phát đề thi là Đỗ Dần. Lúc này Trác Duyên mới nhớ ra nam sinh này là đại biểu môn toán của lớp bọn họ. Ký ức mười năm trước chợt lóe lên, cậu nhớ rõ lúc học lớp 12, Đỗ Dần này hình như không ở trong lớp bọn họ, lúc ấy cậu cũng không thèm để ý, không biết bạn học này chuyển trường hay đi đâu.
Đang cố gắng thông qua hồi ức tìm kiếm công thức toán học gì đó, một tờ giấy thi mang theo mùi mực rơi xuống trước mặt cậu, Đỗ Dần đeo kính gọng đen hình như có chút sợ cậu. Trác Duyên quan sát sắc mặt nhiều năm, tự nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Đỗ Dần đang khẩn trương.
Chẳng lẽ mười năm trước mình rất đáng sợ sao? Hay là mình bắt nạt người bạn học mộc mạc và siêng năng này? Nhưng cậu hoàn toàn không có ấn tượng nha.
Tiểu mập mạp ngồi cùng bàn lấy được bài thi liền viết tên của mình, sau đó rút ra một tờ giấy nháp bắt đầu tính toán. Ngoài trừ cậu, bạn học xung quanh đều vùi đầu làm bài. Trác Duyên sờ tờ giấy kém chất lượng này, nhìn về phía đề bài lựa chọn đầu tiên.
“Được biết f(x)…, giá trị của f(3) là ()”
Đây là cái gì và cái gì vậy? Trác Duyên ngơ ngác nhìn đề bài này, bút trong tay vẫn không hề nhúc nhích.
Bạn cùng bàn đang viết cảm thấy bên cạnh sao có chút không thích hợp vậy nè? Trác Duyên sao lại không có động tĩnh? Cậu ta duỗi tay chọt giáo thảo bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao cậu không làm?”
Trác Duyên lộ ra một nụ cười ảm đạm với cậu ta, khẽ thở dài lắc đầu. Tiếp theo trong ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng bàn cầm bút ở trong dấu ngoặc đơn của đề lựa chọn trực tiếp điền chữ cái theo tâm tình, sau đó lướt qua đề điền vào chỗ trống, trực tiếp nhìn về phía viết đáp án.
Một ít công thức đơn giản Trác Duyên vẫn có chút ấn tượng, cậu làm mấy câu hỏi giải đáp đầu tiên, sau đó không có sau đó, còn lại chỉ có thể để trống.
Thời gian còn lại hơn một giờ này cậu phải vượt qua như thế nào đây? Trác Duyên ngẩng đầu nhìn một hàng bạn học vùi đầu làm bài ở phía trước, nghe tiếng Hàn Xương vừa rồi còn oán giận, chỉ cảm thấy có chút thê lương. Nhớ năm đó khi còn học đại học, năm nào cậu cũng nhận được học bổng quốc gia, bây giờ chỉ có thể tận hưởng sự cô đơn bị bạn học cả lớp vứt bỏ.
Cậu đã có thể nghĩ đến, cô Lý sau khi sửa bài nhất định sẽ nổi giận sấm sét đùng đùng cho mình một lần giáo dục tư tưởng.
Nếu không biết làm, cậu cũng không thể chờ không, không bằng làm cái gì khác đi. Buổi chiều vừa sống lại, cậu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ con đường sau này nên đi như thế nào.
Kiếp trước cậu làm luật sư, cảm thấy sức hấp dẫn của ngành này đối với mình vẫn còn rất lớn. Cậu rất hưởng thụ cái loại giống như chơi trò chơi với người khác, cậu thích loại hưng phấn cùng kích động không thể diễn tả được khi tìm được điểm đột phá trong hồ sơ phức tạp. Cho nên, nếu như có thể, cậu vẫn muốn trở thành luật sư.
Nhưng trở thành luật sư bây giờ còn có chút xa vời với cậu, hiện tại cậu chỉ là học sinh lớp 11, ngay cả đề toán học cũng không làm được. Hiện tại cậu nên làm chính là học tập cho tốt, với lại không lặp lại vết xe đổ, dẫn sói vào nhà, để tâm huyết của ba mẹ rơi vào tay người khác.
Cậu sở dĩ đồng ý với Lục Kinh cũng là bởi vì chuyện này. Đúng như lời Lục Kinh nói, cậu là vị thành niên, không thể tham gia hoạt động của công ty, tuy rằng cậu kế thừa hơn phân nửa cổ phần của công ty, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể chờ chia hoa hồng và cổ tức mà thôi. Nếu bác cả Trác Tường trở thành người giám hộ của cậu, vậy ông ta liền trở thành người có tiếng nói nhất trong công ty, công ty muốn hoạt động như thế nào đều nằm trong tay ông ta.
Kiếp này cậu đương nhiên sẽ không giao quyền giám hộ cho ông ta, nhưng mặc dù vậy, Trác Tường nhất định còn có thể kích động các cổ đông khác của công ty. Một học sinh như cậu bọn họ làm sao có thể nhìn trong mắt? Làm thế nào cậu có thể bảo vệ tâm huyết của ba mẹ và không phá hủy công ty đây?
Cậu vừa nghĩ vừa viết lung tung trên giấy nháp, bất tri bất giác đã trôi qua hơn một giờ đồng hồ, Lý Như tuyên bố thu bài.
Đỗ Dần lại bắt đầu thu bài theo thứ tự, chờ đến khi lấy được bài của Trác Duyên, cậu ta rõ ràng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng một giây sau liền cúi đầu tiếp tục nhận bài của người khác.
Lý Như tiếp nhận bài kiểm tra Đỗ Dần giao cho cô, trực tiếp ngồi trên bục giảng bắt đầu sửa lại. Muốn chết cũng không chết được, bài làm của Trác Duyên vừa vặn ở dưới vài tờ.
Quả nhiên không bao lâu sau, Trác Duyên ở phía dưới vụng trộm quan sát Lý Như liền phát hiện sắc mặt cô biến đổi, ngay sau đó cô đặt bút đỏ lên bài làm, ngẩng đầu nhìn Trác Duyên cúi đầu làm chim cút.
Trác Duyên rõ ràng nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần mình từ bục giảng, nghĩ thầm, giáo dục tư tưởng này sao lại đến nhanh như vậy!
Lý Như đi đến bên cạnh bàn Trác Duyên, lấy tay gõ vào mặt bàn của cậu, Trác Duyên không thể không ngẩng đầu lên.
“Em đi ra ngoài một chút.” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, tiểu mập mạp ở một bên cũng bị Lý Như dọa sợ.
Trác Duyên bình tĩnh từ chỗ ngồi đứng lên, đi theo phía sau Lý Như, dưới ánh mắt chăm chú của cả lớp ra khỏi lớp học.
***********************
- -----oOo------
***********************
Giáo viên chủ nhiệm Lý Như mang một đôi giày da gót thấp, mặc quần dài áo ngắn tay cực kỳ bình thường. Tóc buộc thấp ngay gáy, ôm một chồng bài thi mới tinh đi lên bục giảng dưới sự ai oán của cả lớp, nói ra những lời mà tất cả mọi người đều không muốn nghe: “Chúng ta bây giờ làm một bộ bài kiểm tra toán học, đây không phải là thi thật, mấy đứa không cần có áp lực, một tiếng rưỡi sau giao bài, thời gian còn lại các em tự học.”
“Mẹ! Lại nữa!” Hàn Xương ở phía sau thì thầm, hiển nhiên là rất bực bội.
Kỳ thật, Trác Duyên lúc này trong lòng so với hắn càng khó chịu hơn. Cậu đã gần mười năm không chạm qua toán học, công thức gì đó đã quên sạch sẽ, cậu làm sao có thể đặt bút đây?
Người phát đề thi là Đỗ Dần. Lúc này Trác Duyên mới nhớ ra nam sinh này là đại biểu môn toán của lớp bọn họ. Ký ức mười năm trước chợt lóe lên, cậu nhớ rõ lúc học lớp 12, Đỗ Dần này hình như không ở trong lớp bọn họ, lúc ấy cậu cũng không thèm để ý, không biết bạn học này chuyển trường hay đi đâu.
Đang cố gắng thông qua hồi ức tìm kiếm công thức toán học gì đó, một tờ giấy thi mang theo mùi mực rơi xuống trước mặt cậu, Đỗ Dần đeo kính gọng đen hình như có chút sợ cậu. Trác Duyên quan sát sắc mặt nhiều năm, tự nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Đỗ Dần đang khẩn trương.
Chẳng lẽ mười năm trước mình rất đáng sợ sao? Hay là mình bắt nạt người bạn học mộc mạc và siêng năng này? Nhưng cậu hoàn toàn không có ấn tượng nha.
Tiểu mập mạp ngồi cùng bàn lấy được bài thi liền viết tên của mình, sau đó rút ra một tờ giấy nháp bắt đầu tính toán. Ngoài trừ cậu, bạn học xung quanh đều vùi đầu làm bài. Trác Duyên sờ tờ giấy kém chất lượng này, nhìn về phía đề bài lựa chọn đầu tiên.
“Được biết f(x)…, giá trị của f(3) là ()”
Đây là cái gì và cái gì vậy? Trác Duyên ngơ ngác nhìn đề bài này, bút trong tay vẫn không hề nhúc nhích.
Bạn cùng bàn đang viết cảm thấy bên cạnh sao có chút không thích hợp vậy nè? Trác Duyên sao lại không có động tĩnh? Cậu ta duỗi tay chọt giáo thảo bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao cậu không làm?”
Trác Duyên lộ ra một nụ cười ảm đạm với cậu ta, khẽ thở dài lắc đầu. Tiếp theo trong ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng bàn cầm bút ở trong dấu ngoặc đơn của đề lựa chọn trực tiếp điền chữ cái theo tâm tình, sau đó lướt qua đề điền vào chỗ trống, trực tiếp nhìn về phía viết đáp án.
Một ít công thức đơn giản Trác Duyên vẫn có chút ấn tượng, cậu làm mấy câu hỏi giải đáp đầu tiên, sau đó không có sau đó, còn lại chỉ có thể để trống.
Thời gian còn lại hơn một giờ này cậu phải vượt qua như thế nào đây? Trác Duyên ngẩng đầu nhìn một hàng bạn học vùi đầu làm bài ở phía trước, nghe tiếng Hàn Xương vừa rồi còn oán giận, chỉ cảm thấy có chút thê lương. Nhớ năm đó khi còn học đại học, năm nào cậu cũng nhận được học bổng quốc gia, bây giờ chỉ có thể tận hưởng sự cô đơn bị bạn học cả lớp vứt bỏ.
Cậu đã có thể nghĩ đến, cô Lý sau khi sửa bài nhất định sẽ nổi giận sấm sét đùng đùng cho mình một lần giáo dục tư tưởng.
Nếu không biết làm, cậu cũng không thể chờ không, không bằng làm cái gì khác đi. Buổi chiều vừa sống lại, cậu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ con đường sau này nên đi như thế nào.
Kiếp trước cậu làm luật sư, cảm thấy sức hấp dẫn của ngành này đối với mình vẫn còn rất lớn. Cậu rất hưởng thụ cái loại giống như chơi trò chơi với người khác, cậu thích loại hưng phấn cùng kích động không thể diễn tả được khi tìm được điểm đột phá trong hồ sơ phức tạp. Cho nên, nếu như có thể, cậu vẫn muốn trở thành luật sư.
Nhưng trở thành luật sư bây giờ còn có chút xa vời với cậu, hiện tại cậu chỉ là học sinh lớp 11, ngay cả đề toán học cũng không làm được. Hiện tại cậu nên làm chính là học tập cho tốt, với lại không lặp lại vết xe đổ, dẫn sói vào nhà, để tâm huyết của ba mẹ rơi vào tay người khác.
Cậu sở dĩ đồng ý với Lục Kinh cũng là bởi vì chuyện này. Đúng như lời Lục Kinh nói, cậu là vị thành niên, không thể tham gia hoạt động của công ty, tuy rằng cậu kế thừa hơn phân nửa cổ phần của công ty, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể chờ chia hoa hồng và cổ tức mà thôi. Nếu bác cả Trác Tường trở thành người giám hộ của cậu, vậy ông ta liền trở thành người có tiếng nói nhất trong công ty, công ty muốn hoạt động như thế nào đều nằm trong tay ông ta.
Kiếp này cậu đương nhiên sẽ không giao quyền giám hộ cho ông ta, nhưng mặc dù vậy, Trác Tường nhất định còn có thể kích động các cổ đông khác của công ty. Một học sinh như cậu bọn họ làm sao có thể nhìn trong mắt? Làm thế nào cậu có thể bảo vệ tâm huyết của ba mẹ và không phá hủy công ty đây?
Cậu vừa nghĩ vừa viết lung tung trên giấy nháp, bất tri bất giác đã trôi qua hơn một giờ đồng hồ, Lý Như tuyên bố thu bài.
Đỗ Dần lại bắt đầu thu bài theo thứ tự, chờ đến khi lấy được bài của Trác Duyên, cậu ta rõ ràng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng một giây sau liền cúi đầu tiếp tục nhận bài của người khác.
Lý Như tiếp nhận bài kiểm tra Đỗ Dần giao cho cô, trực tiếp ngồi trên bục giảng bắt đầu sửa lại. Muốn chết cũng không chết được, bài làm của Trác Duyên vừa vặn ở dưới vài tờ.
Quả nhiên không bao lâu sau, Trác Duyên ở phía dưới vụng trộm quan sát Lý Như liền phát hiện sắc mặt cô biến đổi, ngay sau đó cô đặt bút đỏ lên bài làm, ngẩng đầu nhìn Trác Duyên cúi đầu làm chim cút.
Trác Duyên rõ ràng nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần mình từ bục giảng, nghĩ thầm, giáo dục tư tưởng này sao lại đến nhanh như vậy!
Lý Như đi đến bên cạnh bàn Trác Duyên, lấy tay gõ vào mặt bàn của cậu, Trác Duyên không thể không ngẩng đầu lên.
“Em đi ra ngoài một chút.” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, tiểu mập mạp ở một bên cũng bị Lý Như dọa sợ.
Trác Duyên bình tĩnh từ chỗ ngồi đứng lên, đi theo phía sau Lý Như, dưới ánh mắt chăm chú của cả lớp ra khỏi lớp học.
***********************
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook