Edit: Điềm Điềm

**********************

“Trác Duyên, ở trong lòng em, nhà họ Lục là gì? Anh là… gì vậy?”

Lục Kinh một mực chờ Trác Duyên chia sẻ chuyện giấu ở đáy lòng với anh, anh hy vọng trong lòng Trác Duyên, mình là một người đáng tin cậy, mà không phải là một người ngoài cuộc cái gì cũng không biết, đối với người mình yêu cái gì cũng không hiểu.

Trác Duyên nhìn đôi mắt phẫn nộ đỏ bừng của Lục Kinh, lòng trầm xuống, sau đó tự giễu cười: “Thực xin lỗi, Lục Kinh, em không nên xung đột với Lý Húc vào ngày mừng thọ ông Hoắc, cũng không nên lợi dụng anh…”

Lục Kinh buông tay cậu ra, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng: “Trác Duyên, em cảm thấy anh tức giận vì chuyện này?”

Không phải vậy sao? Trên mặt Trác Duyên hiện ra vẻ hoang mang.

Lục Kinh vừa nhìn vẻ mặt của cậu liền biết cậu vẫn chưa hiểu. Anh không khỏi thở dài một hơi, buông tay Trác Duyên ra, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phía trước: “Anh đưa em về trường trước đã.”

Hai người dọc theo đường đi đều không nói gì, xe chạy thẳng đến cửa đại học Thanh Mộc, Trác Duyên mở cửa xe, dừng một chút, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Lục Kinh, liền nuốt hết những lời muốn nói vào miệng.

Nếu như trước kia, Lục Kinh cũng sẽ xuống xe, hơn nữa sẽ đưa mình đến dưới lầu ký túc xá, nhưng lúc này đây, anh lại không thèm liếc mắt nhìn mình một cái. Trác Duyên đóng cửa xe lại, một nỗi chua xót cuồn cuộn dâng lên trong lòng, cuối cùng trên mặt hội tụ thành một nụ cười khổ. Cậu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cất bước chậm rãi đi vào trong trường học nên không nhìn thấy ánh mắt nhẫn nại kiềm chế của Lục Kinh trong xe.

Hai tay anh nắm chặt tay lái, muốn lao xuống xe ôm lấy Trác Duyên, nhìn thấy bộ dạng này của Trác Duyên anh cũng đau lòng, nhưng anh càng tức giận Trác Duyên cho đến bây giờ cũng không muốn nói ra tâm sự.

Hôm nay Trác Duyên sở dĩ làm như vậy, rõ ràng chính là đã sớm biết Lý Húc là người như thế nào, nhưng chuyện này cậu chưa từng nói với mình, còn có chuyện ác mộng lần đó, Trác Duyên cái gì cũng không nói với mình. Anh vừa tức giận vừa đau lòng, anh muốn bảo vệ Trác Duyên khỏi bị tổn thương, nhưng cái gì anh cũng không biết, cũng hoàn toàn không biết nên gánh vác những chuyện đó cho cậu như thế nào. Anh cảm thấy rất thất bại, rất bất lực.

Trác Duyên im lặng trở lại ký túc xá, trong ký túc xá không có ai, cậu ngồi một mình trên ghế có chút mờ mịt. Thái độ của Lục Kinh khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, nhưng đồng thời, cậu cũng biết việc hôm nay mình làm không đủ sáng suốt, chỉ là thời gian quá gấp. Nhưng vừa nghĩ đến những vụ án đẫm máu kia, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lý Húc, cậu không khống chế được chính mình.

Cậu cũng biết Lý Húc không có khả năng bởi vì lần này này mà có chút tém lại, hôm nay mình đã đắc tội gã, nói không chừng gã sẽ trả thù trở về. Trong đầu đột nhiên nhảy ra một dãy số, cậu nhớ tới người kiếp trước giúp mình tìm chứng cứ phạm tội của công ty Trác Tường, liền lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, điện qua thử.

Không biết số này người đàn ông bây giờ đã bắt đầu sử dụng chưa.

Điện thoại kết nối, một lúc lâu sau, mới có một giọng nói lười biếng trả lời điện thoại: “Alo, ai vậy?”

Trác Duyên trầm giọng: “Có mối làm ăn, có làm hay không?”

“Cậu nói xem.” Giọng nói đối diện lập tức trở nên nghiêm túc.

Đôi mắt Trác Duyên lạnh lùng: “Giúp tôi điều tra một người.”

Sau khi nói chuyện điện thoại với đối phương xong, cậu cảm thấy đầu có chút choáng váng, ngồi ở trên ghế có chút chống đỡ không nổi, liền đặt điện thoại di động lên bàn, trèo lên thang đầu giường lên giường của mình, quay đầu liền ngủ thiếp đi.

Ánh sáng đầy màu sắc, âm nhạc có nhịp điệu, bartender có kỹ thuật cao, cảnh tượng này đều cho thấy đây là một quán bar.

Một người đàn ông bên cạnh khoác lên vai Trác Duyên: “Luật sư Trác, tối nay tôi mời khách, muốn uống cái gì cứ tận tình một chút!”

Trác Duyên nhìn bình rượu đang múa trong tay bartender, cười với người bartender: “Như cũ.”

Rất nhanh, bartender đặt một ly rượu trong suốt màu xanh biếc ở trước mặt cậu: “Ngài Trác, rượu của ngài.”

“Cám ơn.” Trác Duyên bưng lên, uống một ngụm, có chút chát.

Người đàn ông bên cạnh cũng gọi một ly, chậm rãi thưởng thức: “Xem ra luật sư Trác thường xuyên tới nơi này chơi.”

Trác Duyên buông ly rượu xuống, dưới ánh đèn lờ mờ cười đến anh tuấn bức người: “Thỉnh thoảng.”

Bartender cười nói: “Vị tiên sinh này, ngài Trác đúng là không thường xuyên đến, nhưng mà nơi này không ít người đều nhớ ngài ấy, ngài xem, xung quanh có bao nhiêu người đều đang nhìn ngài ấy đây.”

Người đàn ông cười ha ha: “Nói cũng đúng.”

Rượu uống cũng đủ rồi, Trác Duyên đứng dậy: “Không còn sớm, tôi nên trở về thôi.”

Nhân viên bartender gật đầu: “Ngài Trác, buổi tối trở về cẩn thận một chút, nghe nói gần đây có vài người chết, hình như đều có uống rượu, trên đường ngài phải chú ý an toàn.” Nhân viên bartender cố ý không nói rõ ràng, những người đàn ông đã chết kia đều là từ quán bar Cực Lạc đi ra ngoài.

Người đàn ông bên cạnh kinh hãi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Bartender lắc đầu: “Ai biết được? Nghe nói cảnh sát còn đang điều tra, tên sát nhân kia hình như còn rất thông minh, các ngài trở về phải cẩn thận một chút.”

Trác Duyên cảm ơn anh, cùng người đàn ông ra khỏi quán bar.

“Luật sư Trác, tôi đưa cậu về nhé.” Ánh mắt người đàn ông dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ nhuộm đỏ ửng của cậu.

Ánh mắt Trác Duyên lạnh đi: “Nhà tôi ở gần đây, không cần.” Một người có vợ có con lại ôm tâm tư như vậy, thật sự là cặn bã!

Người đàn ông thấy sắc mặt cậu không vui, đành phải bỏ qua.

Trác Duyên một mình chậm rãi đi tới, xuyên qua cái ngõ này chính là nhà cậu, không đúng, đó không phải là nhà, nhiều nhất chỉ là một căn nhà mà thôi, cậu không có nhà.

Rượu dâng lên, đầu cậu có chút choáng váng, vừa đi vừa vịn vách tường.

Nhưng mà, cậu chưa bao giờ nghĩ tới, lời nói của nhân viên bartender lại có thể ứng nghiệm trên người mình, mùi máu tươi gay mũi từ bên trong cơ thể cậu bay ra, đồng thời bay ra còn có hồn phách của cậu.

Trên đời này thật sự sẽ có hồn phách sao? Cậu trước kia không biết, nhưng hiện tại hình như biết rồi. Cậu bay trên không trung trong ngõ nhỏ, từ trên cao nhìn thi thể mình bị đâm có mấy lỗ thủng cùng với tên sát nhân bẩn thỉu vô cùng kia.

Kẻ giết người cúi đầu, cậu không nhìn thấy mặt đối phương, cậu chỉ có thể nhìn thấy kẻ giết người đứng lên, sau đó chậm rãi khom lưng, rút dao găm ra khỏi cơ thể cậu, máu lập tức phun lên vách tường hai bên. Cậu không cảm thấy đau đớn, bởi vì cậu đã chết rồi.

Đầu ngõ có một chiếc xe ô tô đang rẽ chiếu tới, cái ngõ tối tăm nhất thời giống như ban ngày. Kẻ giết người theo bản năng nhìn thoáng qua gương mặt người đàn ông đang nằm trên mặt đất bị hắn gi3t ch3t.

Trác Duyên cũng thấy được, khuôn mặt trắng bệch, quả nhiên đã chết rồi.

Chính cậu nhìn không có cảm giác gì, nhưng cậu không nghĩ tới tên sát nhân kia sau khi nhìn thấy mặt cậu, đứng ở nơi đó sững sờ hơn mười giây. Trác Duyên nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng kỳ lạ chính là cậu có thể cảm nhận được một loại tuyệt vọng biểu lộ từ trên người kẻ giết người, giống như trên đời này hết thảy đối với hắn mà nói đều không có ý nghĩa gì nữa.

Kẻ giết người cứ như vậy quỳ thẳng xuống, đầu gối nặng nề quỳ xuống mặt đất, phát ra tiếng lớn. Trác Duyên nhìn thấy toàn thân hắn đều run rẩy, bàn tay khô gầy yếu của hắn run rẩy muốn che lại vết thương trên người Trác Duyên, nhưng máu vẫn chảy, chảy không ngừng, hắn muốn chúng chảy trở về, nhưng chúng căn bản không nghe lời hắn.

“Trác. Trác…” Giọng nói khàn khàn giống như là bị nước nóng tưới qua, đứt quãng từ trong miệng hắn phun ra, hắn quỳ ở đó, cũng không phát ra tiếng hét tuyệt vọng, nhưng bóng lưng lại xé ruột xé gan.

Trác Duyên rõ ràng là người bị giết, nhưng bây giờ nhìn hắn như vậy, lại cảm thấy hắn rất đáng thương, chẳng lẽ mình đối với hắn mà nói rất quan trọng sao?

Ngay sau đó, một màn xảy ra càng làm cậu kinh ngạc, tên sát nhân kia vậy mà dùng dao găm vừa rồi giết cậu mạnh mẽ đâm vào trái tim hắn. Cách đó không xa tiếng còi báo động vang lên, kẻ giết người ầm một tiếng ngã xuống bên cạnh thi thể của cậu.

Kẻ giết người đã tự sát.

Trác Duyên chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt càng ngày càng nhỏ, thì ra hồn phách của cậu càng bay cao, nhưng trước mắt lại càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng mông lung, cho đến tối tăm.

Đỗ Dần từ thư viện trở về phòng ngủ đã là năm giờ chiều, cậu ta đặt cặp sách lên bàn lúc này mới phát hiện giày của Trác Duyên đặt dưới gầm giường, trên bàn còn có điện thoại di động của cậu.

Cậu ấy về sớm vậy à?

Sắp đến giờ ăn cơm tối, Đỗ Dần liền nhẹ giọng gọi cậu: “Trác Duyên, Trác Duyên, Trác Duyên…” Liên tục gọi vài tiếng trên giường cũng không có một chút phản ứng nào. Cậu ta không khỏi nhíu mày, bình thường Trác Duyên ngủ rất nông, không có khả năng kêu nhiều tiếng như vậy cũng không tỉnh.

Chẳng lẽ là ở nhà họ Hoắc uống rượu? Sau đó uống đến bất tỉnh nhân sự? Nhưng nếu uống say, Lục Kinh cũng không có khả năng để cậu trở về ký túc xá một mình.

Nghĩ tới đây, cậu ta không khỏi cởi giày, đứng ở trên thang, đưa tay chạm vào cái chăn phồng lên kia, “Trác Duyên, tỉnh lại.”

Vẫn không có phản ứng.

Trong lòng cậu ta sinh ra một ít dự cảm không tốt, vội vàng xốc chăn Trác Duyên lên, chỉ thấy sắc mặt Trác Duyên ửng hồng, lông mày co rút, trên trán còn chảy ra không ít mồ hôi dày đặc. Đỗ Dần đặt tay lên trán cậu, thật nóng!

Đỗ Dần muốn đưa tay ôm Trác Duyên xuống, nhưng giường cách mặt đất hơn một thước, một mình cậu ta căn bản không có biện pháp ôm Trác Duyên đang mê man xuống.

Lấy điện thoại di động ra gọi cho Cao Nghị: “Triệu Long có phải ở cùng một chỗ với cậu không? Được rồi, hai người lập tức trở về ký túc xá đi, Trác Duyên bị sốt rồi.”

Cao Nghị cùng Triệu Long vội vàng chạy về, Đỗ Dần đứng dưới giường Trác Duyên: “Hai người các cậu đi lên nâng Trác Duyên xuống, tôi ở phía dưới này đỡ.”

Cao Nghị và Triệu Long cũng không chần chờ, nhanh chóng đi lên, cẩn thận nâng Trác Duyên ra khỏi giường, chậm rãi thả xuống, Đỗ Dần ở phía dưới đón Trác Duyên, chờ hai người từ trên giường xuống, lại nói: “Đỡ lấy cậu ấy.”

Hai người đỡ lấy Trác Duyên mềm nhũn rũ rượi, Đỗ Dần quay lưng lại: “Thả lên lưng tôi, tôi cõng cậu ấy đến bệnh viện.”

“Chúng ta cùng đi.”

Đỗ Dần cõng Trác Duyên lên, đi thẳng đến cổng trường, ba người bắt xe đến bệnh viện.

Đăng ký, nộp lệ phí, thăm khám, bận rộn đến bảy giờ, bác sĩ tiêm cho Trác Duyên một mũi, nói: “May mắn là các cậu đưa tới đây kịp thời, nếu tiếp tục sốt, đầu óc sẽ bị hỏng.”

Triệu Long và Cao Nghị vội vàng cảm ơn bác sĩ.

Đỗ Dần nhìn Trác Duyên nằm trên giường bệnh sắc mặt ửng hồng, mặt mày lại tiều tụy không thôi, trái tim giống như có một bàn tay đang nắm chặt, không ngừng truyền đến một loại đau đớn hít thở không thông. Thật giống như cậu ta từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở nơi nào đó, hơn nữa, cảnh tượng kia hình như càng làm cho người ta tuyệt vọng.

Cậu ta chắc là quá lo lắng, mới có thể xuất hiện ảo giác như vậy.

Lục Kinh đưa Trác Duyên trở lại trường học đầu tiên là trở về nhà họ Hoắc một chuyến, mấy người Hoắc Quân đã biết đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Quân muốn gọi điện thoại cho Trác Duyên, nhưng Lục Kinh nghĩ đến cảm xúc của Trác Duyên, liền ngăn cản bà: “Mẹ, để Trác Duyên yên tĩnh trước, chờ em ấy thông suốt rồi điện cũng không muộn.”

Hốc mắt Hoắc Quân ửng đỏ: “Nhưng nếu nó nghĩ không thông thì sao? Nếu nó thật sự tin lời quỷ của Lý Húc thì sao?”

Điểm này Lục Kinh rất tin tưởng Trác Duyên: “Em ấy sẽ không tin lời Lý Húc, mẹ yên tâm đi.”

Hoắc Lệnh cũng gật đầu: “A Quân, con cũng đừng quá lo lắng, ta thấy đứa nhỏ kia không hồ đồ đâu. Những chuyện này vẫn là để bọn trẻ tuổi Lục Kinh đi trao đổi tương đối tốt, à, còn có thằng nhóc nhà họ Lý kia phải chịu trách nhiệm.”

Lục Kinh gật đầu: “Ông ngoại, mẹ, Lý Húc bên kia con đi xử lý là được rồi.” Dù sao cũng chỉ là tranh chấp giữa người trẻ tuổi, Hoắc Lệnh bọn họ không cần phải tự mình ra mặt, Lục Kinh ra mặt cũng đủ rồi.

Lục Kinh lái xe đến nhà họ Lý, là Lý Thừa Ký đến gặp anh.

“Lục Kinh, tôi biết cậu là vì Lý Húc mà tới, tôi đã dạy dỗ nó một trận rồi.” Hắn dẫn Lục Kinh đến phòng Lý Húc, cả người Lý Húc đã bị Lý Thừa Ký đánh đến nhận không ra, đang nằm trên mặt đất khóc gọi cha gọi mẹ.

Lục Kinh thấy thế cũng không thể truy cứu nữa, hai người đi tới phòng khách nhà họ Lý, Lục Kinh nghĩ đến Trác Duyên lúc trước bởi vì Lý Húc mà khác thường, cân nhắc một chút, không khỏi mở miệng: “Lý Thừa Ký, tôi biết trong tay anh có rất nhiều nguồn lực, có thể tra được rất nhiều chuyện, anh không ngại đi điều tra Lý Húc thử xem hắn đã làm gì.”

Về phẩm chất, Lục Kinh vẫn tương đối yên tâm với Lý Thừa Ký. Anh tin tưởng mặc dù thật sự tra được cái gì đó, Lý Thừa Ký cũng sẽ không lén lút tiêu hủy.

Lý Thừa Ký kỳ thật thời gian ở trong nhà này rất ít, nhất là đi bộ đội nhiều năm như vậy, đối với cháu gái và cháu gái của mình cũng không phải rất hiểu rõ, bình thường hắn nhìn Lý Húc cảm thấy rất bình thường, nhưng không nghĩ tới bên trong lại xấu xa như vậy!

“Tôi biết rồi.” Hắn thở dài.

Anh cả mỗi ngày đều bận rộn trong công ty, mặc kệ con gái của mình, anh hai mỗi ngày phóng đ4ng, cũng không để ý con trai, tiếp tục như vậy, nhà họ Lý bọn họ thật sự là không có người kế thừa!

Sau khi Lục Kinh rời khỏi nhà họ Lý chào hỏi mấy người Hoắc Lệnh rồi lái xe về thành phố C.

Buổi tối khi Hoắc Quân về đến nhà, cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy lo lắng, lăn qua lộn lại trên giường cũng không ngủ được, Lục Khải bất đắc dĩ: “Còn đang suy nghĩ chuyện hôm nay?”

“Em là lo lắng cho Tiểu Duyên.” Vốn đứa nhỏ mất ba mẹ sẽ không có cảm giác an toàn, nếu bị lời nói của Lý Húc k1ch thích, trong lòng khó chịu thì làm sao bây giờ?

Lục Khải thấy bà bộ dáng tinh thần không yên, đành phải nói: “Vậy em cứ gọi điện thoại đi, cứ hỏi một chút chuyện vặt vãnh, chuyện hôm nay tạm thời đừng đề cập tới.” Bằng không bà sẽ không ngủ được cả đêm.

Hoắc Quân bấm số điện thoại của Trác Duyên, mãi cho đến khi âm thanh báo bận cũng không có ai nghe máy. Bà nhíu mày, bình thường buổi tối Tiểu Duyên sẽ không đi ngủ sớm như vậy.

Lại gọi mấy lần, chính là không có người nghe, lúc này bà mới hoảng hốt.

“Em hỏi Lục Kinh một chút, nó có đưa Tiểu Duyên trở về hay không.”

Chuông reo mấy tiếng, Lục Kinh nhận điện thoại: “Mẹ, trễ như vậy mẹ còn chưa nghỉ ngơi sao?”

Hoắc Quân cũng không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có chút bất an, ngữ điệu đều thay đổi: “Lục Kinh, điện thoại của Tiểu Duyên vẫn không có ai nghe, con có số điện thoại của bạn học nó không?”

Lục Kinh vừa mới trở lại thành phố C nghe vậy, đầu “ong” một tiếng, ngực nhất thời giống như bị người ta gõ một cái, anh tận lực duy trì bình tĩnh của mình: “Mẹ, con liên hệ với bạn học của em ấy một chút, mẹ đừng nóng vội, liên lạc được con gọi cho mẹ.”

Đầu tiên anh gọi điện thoại cho phòng ngủ của Trác Duyên, không ai nghe máy.

Lúc này anh mới nhớ tới, mình căn bản cũng không có số điện thoại của bạn Trác Duyên. Lúc này anh mới hiểu được, chính mình căn bản là chưa đủ quan tâm Trác Duyên. Anh vốn tưởng rằng mình đã làm tốt nhất, anh vốn cho rằng Trác Duyên không muốn nói cho anh biết những chuyện kia là bởi vì không tín nhiệm chính mình, nhưng hiện tại ngẫm lại, anh căn bản cũng không xứng với tín nhiệm của Trác Duyên.

Lục Kinh hít sâu một hơi, lau mặt, gọi cho Lý Thừa Ký.

“Lục Kinh, tôi không nhanh như vậy tra ra được.” Lý Thừa Ký rất bất đắc dĩ.

Lục Kinh kiềm chế cảm xúc của mình: “Không phải chuyện này, điện thoại của Trác Duyên không ai nghe máy, anh đưa số điện thoại của Đỗ Dần cho tôi, tôi hỏi một chút.”

Lý Thừa Ký cũng biết chuyện có thể không thích hợp, liền nói: “Tôi gọi cho Đỗ Dần trước.” Sau đó cúp máy.

Lục Kinh ngồi trên sô pha trong phòng khách mờ mịt chờ đợi.

Một lát sau, Lý Thừa Ký liền gọi tới: “Tôi gọi điện thoại cho Đỗ Dần cậu ấy không nghe máy, cho nên tôi liền gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của cậu ấy, nói là Trác Duyên bị sốt cao, đang nằm trong bệnh viện, hơn nữa hình như còn sốt cao không hạ…”

Trái tim anh có chút đau đớn, ngay sau đó chính là đau đớn tinh tế tê dại như kim châm, Lục Kinh ngây người trong chớp mắt, lập tức cầm lấy chìa khóa ra cửa.

Buổi tối trên đường cao tốc xe cộ không nhiều lắm, Lục Kinh không phát hiện, ánh mắt của anh đều nổi lên tơ máu đỏ, vừa nghĩ đến lời nói của Lý Thừa Ký, trong lòng anh vừa đau vừa chát, còn lại chính là áy náy cùng tự trách.

Lý Thừa Ký mới quen Đỗ Dần mấy ngày, đã có thể biết số của bạn cùng phòng, nhưng còn mình thì sao? Nghĩ đến thái độ hôm nay của mình, trong lòng anh đau đớn đến lợi hại, anh chỉ vì mình không được tín nhiệm mà cảm thấy khó chịu, lại xem nhẹ cảm nhận trong lòng Trác Duyên.

Dưới tình huống đó, anh vốn nên ở bên cạnh cậu, Trác Duyên của anh nhất định rất sợ hãi, nhất định rất khó chịu, nhưng anh đã làm cái gì? Ném Trác Duyên một mình ở cổng trường, còn nói những lời kia, ngay cả một chút an ủi cũng không có, anh sớm nên nghĩ đến, vấn đề Trác Duyên hỏi kỳ thật chính là muốn tìm kiếm sự hiểu biết cùng an ủi.

“Có phải anh rất thất vọng không?”

“Anh đúng là rất thất vọng.”

Hiện tại vừa nghĩ đến vẻ mặt lúc ấy của Trác Duyên, anh hận không thể để Trác Duyên có thể lập tức khỏe như rồng như hổ xông tới cho mình mấy quyền.

Người thất vọng không nên là anh, hẳn là Trác Duyên mới đúng.

Điện thoại reo, Lục Kinh nhận máy, giọng nói nghẹn ngào khàn khàn: “Mẹ.”

Hoắc Quân nghe ra anh có gì đó không thích hợp: “Liên lạc được chưa?”

Lục Kinh im lặng không nói gì.

“Lục Kinh con nói chuyện đi!” Hoắc Quân cũng có chút nóng nảy.

“Mẹ, Trác Duyên hiện đang ở bệnh viện, sốt cao không ngừng.”

Tình huống của Trác Duyên đúng là không tốt lắm. Bọn Đỗ Dần vốn tưởng rằng chỉ là sốt bình thường, ngay cả bác sĩ cũng cho rằng như vậy. Theo lý thuyết, sau một thời gian truyền nước, sẽ dần dần giảm sốt, nhưng đến buổi tối, nhiệt độ vẫn không giảm xuống, bác sĩ cũng cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng, một lần nữa tiến hành chẩn trị cho Trác Duyên.

Kết quả chẩn đoán không sai, thực sự chỉ là sốt thông thường.

“Chúng tôi cũng không tra ra nguyên nhân gì, bằng không các cậu đổi bệnh viện đi.” Bác sĩ thở dài.

Đỗ Dần và hai người bạn cùng phòng đều có chút mờ mịt, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy. Nhưng đã trễ như vầy, các bác sĩ trong bệnh viện gần như đã tan tầm, làm thế nào để chuyển viện đây?

Lúc này, Lý Thừa Ký đột nhiên xông vào phòng bệnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đỗ Dần có chút luống cuống, mở miệng hỏi: “Thế nào rồi?”

Đỗ Dần nhìn hắn sững sờ không nói gì.

Vẫn là Triệu Long trả lời vấn đề này.

Lý Thừa Ký nhướng mày: “Nếu bệnh viện này không tra ra được, chúng ta liền đổi bệnh viện khác.” Hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, nói vài câu với đối diện, sau khi cúp máy nói với Đỗ Dần: “Đã liên lạc xong, hiện tại chuyển viện đi.”

Sau đó lại gọi điện thoại cho Lục Kinh: “Định chuyển viện, ừm, đúng, tra không ra nguyên nhân, sốt cao không hạ, được.”

Trải qua một hồi bận rộn, Trác Duyên đang mê man lại được chuyển đến bệnh viện tốt nhất thành phố B, trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ có thẩm quyền cũng thở dài lắc đầu: “Trước mắt chỉ có thể lưu lại quan sát, xem tình huống đêm nay.”

Sắc mặt Đỗ Dần trắng bệch nhìn Trác Duyên không hề có ý thức, trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng thấy, giống như có lúc, chính mình nhìn Trác Duyên nằm bất động ở đó, trong lòng chỉ còn lại hoang vắng.

Lý Thừa Ký nhìn bộ dáng này của Đỗ Dần, trong lòng cũng không dễ chịu, người mình thích bởi vì người khác thương tâm như vậy, hắn vừa đau lòng vừa buồn bực.

Đỗ Dần nhìn về phía Cao Nghị và Triệu Long: “Các cậu về trước đi, ngày mai còn phải đi học, tôi ở chỗ này là được rồi.”

“Một mình cậu có được không?”

Lý Thừa Ký tức giận trừng mắt nhìn bọn họ một cái: “Tôi không phải là người sao?”

Hai người Cao Nghị cũng cảm thấy mình ở đây không có ý nghĩa gì, liền trở về trường học.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Đỗ Dần và Lý Thừa Ký, còn có Trác Duyên hôn mê.

“Em… đừng lo lắng quá, Trác Duyên sẽ không sao đâu.” Lý Thừa Ký chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ rộng lượng như vậy, hắn biết Đỗ Dần có tình cảm khác với Trác Duyên, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Đỗ Dần, hắn lại không nỡ, chỉ hy vọng Trác Duyên mau chóng khỏe lại.

Đỗ Dần rốt cục nhìn thẳng hắn: “Cảm ơn anh.”

Lời cảm ơn chân thành.

Lý Thừa Ký bởi vì ba chữ này, trong lòng nhất thời ngọt ngào.

Không lâu sau, Hoắc Quân vẻ mặt vội vàng chạy tới, phía sau còn có Lục Khải.

“Dì Hoắc, chú Lục, mọi người tới rồi.” Lý Thừa Ký chào hỏi.

Đỗ Dần cũng đứng dậy, nhìn về phía bọn họ.

Hoắc Quân gật đầu: “Thừa Ký, hôm nay cám ơn con.” Bà lại nhìn về phía Đỗ Dần im lặng ở một bên: “Cũng cảm ơn bạn học này.”

Lý Thừa Ký khoát tay: “Nên làm ạ, cũng là tại Lý Húc làm, Trác Duyên nói không chừng bị dọa, chúng ta cũng nên phụ trách ạ.”

Sắc mặt Đỗ Dần vẫn ngưng đọng lúc này mới hơi giật, chuyện Trác Duyên phát sốt còn có liên quan đến những người khác?

Hoắc Quân ngồi ở bên giường, trong lòng chua xót, nói phải chăm sóc tốt cho Tiểu Duyên, kết quả lại xảy ra chuyện ở nhà họ Hoắc, bà thật sự lo lắng sau khi Tiểu Duyên tỉnh lại sẽ chán ghét bọn họ.

“Dì Hoắc, sức khỏe của dì không tốt, bằng không về nghỉ ngơi trước, chờ Trác Duyên tỉnh lại con sẽ thông báo cho dì?”

Lục Khải cũng lo lắng cho thân thể Hoắc Quân, liền khuyên: “Em ở chỗ này cũng không làm được gì, không bằng trở về dưỡng tinh thần, ngày mai lại đến thăm Tiểu Duyên.”

Hoắc Quân lắc đầu, vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Chúng ta chờ Lục Kinh tới đây.”

Tuy nói Lục Kinh là con ruột của bà, nhưng trong chuyện này, bà không thể không mắng anh, đương nhiên, bản thân bà cũng có trách nhiệm rất lớn.

Mãi cho đến sau nửa đêm, Hoắc Quân sắp không chịu nổi nữa, Lục Kinh mới phong trần mệt mỏi chạy tới, trước mắt còn có chút xanh đen.

“Thế nào rồi?” Anh nhìn về phía Trác Duyên trên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi.

Đỗ Dần đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt anh, đôi con ngươi gắt gao khóa chặt Lục Kinh: “Năm giờ chiều sau khi tôi trở lại phòng ngủ, phát hiện Trác Duyên sốt cao. Tôi không biết cậu ấy bắt đầu từ khi nào, nhưng hôm nay anh đón cậu ấy, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra, còn có, Lý Húc là ai?”

Cậu ta vốn tưởng rằng Lục Kinh là người đáng tin cậy, nhưng nhìn thấy tình huống hiện tại của Trác Duyên, cậu ta lại có chút hoài nghi.

Lục Kinh há miệng, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.

Đến bây giờ, nói cái gì cũng vô dụng, bởi vì anh biết rõ, Trác Duyên không có khả năng bị Lý Húc dọa sợ, như vậy chỉ có một khả năng, là thái độ của mình k1ch thích cậu, hoặc là làm cho cậu nhớ tới rất nhiều chuyện không tốt.

Lý Thừa Ký thấy Lục Kinh như vậy, đành phải tự mình mở miệng giải thích: “Lý Húc là cháu trai tôi, hôm nay, ừm làm một ít chuyện không tốt với Trác Duyên, nói một ít lời không dễ nghe, sau đó Lục Kinh liền đưa Trác Duyên trở về trường học, phía sau còn xảy ra chuyện gì, chúng tôi không biết.”

Hoắc Quân nhìn về phía Lục Kinh.

Bà hiểu rõ con trai của mình, bộ dáng hiện tại của Lục Kinh chỉ có thể nói rõ anh đang chột dạ.

“Có phải con đã nói gì với Tiểu Duyên không?”

Lục Kinh nói gì? Anh nói anh rất thất vọng với Trác Duyên, anh đã làm tổn thương trái tim Trác Duyên.

“Con…”

“Dì Hoắc.” Tay kia nhẹ nhàng phủ lên tay Hoắc Quân: “Không liên quan đến anh Lục.”

“Tiểu Duyên, con tỉnh rồi!” Khuôn mặt vốn mệt mỏi không chịu nổi của Hoắc Quân lập tức có sức sống: “Tiểu Duyên, có chỗ nào không thoải mái không?”

Trác Duyên cười khẽ lắc đầu, cậu không có chỗ nào không thoải mái, cậu chỉ là nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, trong lòng không có tư vị.

Sắc mặt cậu có chút tái nhợt, cười như vậy lại làm cho người ta chua xót.

Hoắc Quân không khỏi đỏ hốc mắt: “Tiểu Duyên, lời nói của Lý Húc hôm nay con cũng đừng tin, dì không phải nghĩ như vậy. Lúc học đại học mẹ con quả thật đã cứu mạng dì, từ đó về sau chúng ta trở thành bạn tốt. Nhưng từ khi dì ra nước ngoài chữa bệnh, bọn dì không liên lạc được nữa. Khánh Phương không nói với con về bọn dì có lẽ là có sự cân nhắc của riêng cô ấy, Tiểu Duyên, con đừng trách dì…” Bà nói xong, không kìm được nước mắt.

Trác Duyên cầm tay bà, nhẹ nhàng lắc lắc: “Dì Hoắc, con không tin lời Lý Húc, dì đừng khóc.” Cậu cũng hiểu vì sao ba mẹ không nhắc tới nhà họ Lục với cậu, bởi vì nhà họ và nhà họ Lục không phải là cùng một thế giới, hơn nữa Hoắc Quân vẫn ở nước ngoài không có lui tới, có thể cả đời cũng không gặp được, nói ra cũng không cần thiết.

“Dì Hoắc, bây giờ đã trễ như vậy, dì mau trở về nghỉ ngơi đi, nếu dì bị bệnh, con sẽ lo lắng.” Trác Duyên dịu dàng khuyên nhủ.

Lục Khải cũng đỡ bả vai Hoắc Quân an ủi: “Em xem, bây giờ Tiểu Duyên tỉnh rồi, vốn cơ thể không thoải mái, còn phải lo lắng cho em, cho nên vì để cho Tiểu Duyên yên tâm, em theo anh về nghỉ ngơi đi, đừng để Tiểu Duyên lo lắng.”

Hoắc Quân nhìn về phía ánh mắt lo lắng của Trác Duyên, đành phải gật đầu: “Tiểu Duyên, dì ngày mai sẽ đến thăm con, nấu cá cho con ăn.”

“Được ạ.”

Hoắc Quân đứng dậy đi tới trước mặt Lục Kinh: “Con ở đây canh giữ đi.”

Lục Kinh gật đầu.

Trác Duyên tỉnh lại, cơn sốt không nghiêm trọng như vậy nữa, cậu nhìn về phía Đỗ Dần: “Đỗ Dần, ngày mai cậu còn phải đi học, về trước đi.”

Đỗ Dần lắc đầu: “Không có việc gì, tôi ở đây với cậu.”

Trong lòng Lý Thừa Ký than thở một tiếng, tìm một cái ghế ngồi xuống, người trong lòng muốn ở, vậy hắn cũng ở thôi.

Đầu óc Trác Duyên còn có chút choáng váng, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, lúc cậu tỉnh lại thì nghe thấy ngoài cửa có người nhỏ giọng nói điện thoại, một lát sau, cửa bị người đẩy ra, Lục Kinh đi vào, thấy cậu tỉnh lại, hình như có chút không được tự nhiên: “Bọn Đỗ Dần đi mua cháo rồi.”

Trác Duyên ngồi dậy tựa vào đầu giường, cười nói: “Anh Lục, công ty anh còn có không ít chuyện đúng không? Em không sao đâu, anh quay lại đi.”

Lục Kinh lắc đầu: “Anh đã nói với lão Tống, hai ngày nay ở thành phố B.”

Trác Duyên khẽ gật đầu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giữa hai người dường như lại trở lại lúc mới quen biết.

Lý Thừa Ký mang theo bốn phần bữa sáng tới, nhìn thấy Trác Duyên, lộ ra một nụ cười: “Tiểu Duyên cậu tỉnh rồi à? Tôi cùng Đỗ Dần mua cháo cho cậu, có cháo bí ngô, cháo bát bảo, cháo kê, cháo cá, cậu muốn loại nào?”

“Cám ơn anh Lý, cháo cá đi.”

Lý Thừa Ký đặt bữa sáng sang một bên, sau đó mở ra một phần, đưa cho Trác Duyên: “Cậu ăn đi. Còn có chuyện lần này nhà họ Lý chúng tôi xin lỗi cậu, đợi lát nữa tôi sẽ kéo thằng chó kia tới bồi tội với cậu.”

Trác Duyên cười nhạt: “Không cần, tôi không muốn nhìn thấy gã ta. Đỗ Dần đâu?”

“À, em ấy đi vệ sinh, lát nữa trở về.” Lý Thừa Ký nhìn Lục Kinh vẫn đứng yên: “Cậu làm gì đó? Đi ăn đi chứ!”

“Anh Lục, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Trác Duyên giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, cười nói với Lục Kinh.

Trái tim Lục Kinh lại dần dần trầm xuống, khách sáo, xa cách, giống như trước kia.

Anh nhịn xuống chua xót từ lồng nguc nổi lên, xách một phần bữa sáng lên: “Anh đi ra hành lang ăn.”

Trong hành lang, Lục Kinh ngồi trên băng ghế dự bị, cầm cháo trong tay, nhưng một miếng cũng không ăn nổi. Vừa nghĩ đến Trác Duyên sẽ rời khỏi mình, anh liền lo lắng đau đớn, nhưng bây giờ anh lại không còn mặt mũi tiến về phía Trác Duyên.

“Có phải anh rất buồn không?”

Lục Kinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đỗ Dần đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt lạnh lùng.

“Tôi đã sớm thích cậu ấy, trước khi cậu ấy chú ý tới tôi, không đúng, không nên nói là thích, phải nói là một loại tín ngưỡng.” Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Đỗ Dần dần dần nhuộm một tầng màu ấm.

“Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên cậu ấy, bởi vì cậu ấy xứng đáng gặp người tốt hơn.” Cậu ta nhìn Lục Kinh từ trên cao: “Vốn dĩ, tôi tưởng anh chính là người tốt hơn đó, nhưng bây giờ xem ra…” Cậu ta không nói nữa.

Lục Kinh cúi đầu: “Là lỗi của tôi.”

Đỗ Dần lắc đầu: “Anh đúng hay sai, anh tự mình nói không tính.” Cậu ta không muốn nói nhiều thêm với Lục Kinh nữa, liền đi về phía phòng bệnh.

Lục Kinh mạnh mẽ đứng lên, Đỗ Dần nói không sai, anh mặc kệ đúng sai đều do Trác Duyên định đoạt. Đến bây giờ anh cũng không có ý đồ đi cầu xin Trác Duyên tha thứ, chỉ ở chỗ này tự oán hận, anh từ khi nào lại ngu xuẩn như vậy chứ!

**********************

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương