Người Giám Hộ Không Thể Cưỡng Lại
13: Đảm Bảo Bằng Cơ Thể


Trần Đình Hạo hắn nhìn cô co người lại, tay ôm chặt giữ lấy đầu gối, khuôn mặt được tựa lên tay mắt tròn rũ xuống cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Hắn đứng cạnh giường không nói không rằng tay cởi từng nút áo sơ mi bị ướt vứt xuống đất, cơ thể còn lại chiếc quần tay dài, hắn giữ đầu cô sát lại mình, hắn không để ý điều gì nữa ngoài cô.
- Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ rời đi.
Tần Đình Hạo vừa nói vừa hạ cô nằm xuống đặt cô nằm trên tay hắn, tay còn lại thì xoa đầu cô.
- Thật.
Lâm Nha Khiết nhìn hắn không rời như muốn hắn khẳng định lời nói của bản thân cho cô nghe.
- Ừm...!tôi đảm bảo với em.

Lâm Nha Khiết tay đang đặt trước ngực hắn nghe câu nói của hắn cảm giác yên tâm hơn phần nào, nhưng cô vẫn muốn hỏi hắn muốn hsnws chắc chắn với cô.
- Anh lấy gì đảm bảo hử.
Lâm Nha Khiết trông đợi chờ hắn cho mình một câu trả lời nhưng đến khi nghe xong có chút hối hận khi hỏi thêm.
- Vậy tôi lấy thân mình đảm bảo với em được chưa.
Hắn nói đi kèm với hành động không có chút kiêng dè, tay hắn áp tay cô cho tiếp xúc với lưng trần của hắn, áp sát người cô lại người hắn, thân thể đàn ông vốn tiếp xúc trở nên nóng bỏng cuốn hút, nhất là trong thời điểm này, hắn mới tắm cho cô, thay đồ cho cô vốn trước đó đã rạo rực nhưng gắng cự kiềm chế không làm cô sợ nhưng giờ hắn thật sự không nhịn được nữa.
- Tôi muốn đảm bảo với em ngay bây giờ
Hắn thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng rực kèm với giọng điệu trần mê đến quyến rũ, cả cơ thể hắn nóng rực lan toả đến sát da thịt cô làm cho cô có chút luống cuống dùng tay đẩy ngực anh.
- Trần Đình Hạo...!không...!không cần thiết vậy đâu.
Lâm Nha Khiết thật chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh này, ngay từ ngày đầu tiên gặp hắn, nhận ra hắn chính là người đàn ông cùng cô trầm luân đêm điên loạn đó thì chưa từng nghĩ sẽ cùng hắn thêm một lần nữa, mà còn có khi sau đêm đó cô còn để lsij tiền và lời nhắn cho hăn, cô còn nhớ rõ đó chính là câu Một buổi tối kiệt sức! Cảm ơn nhiều và không hẹn lại
Khi đó cô chỉ nghĩ đơn giản rằng hắn là một tên trai bao có khuôn mặt hơn ngườu thường nhưng không ngờ rằng người đàn ông cô cho tiền sau khi qua lại lại chính là Trần Đình Hạo nổi tiếng toàn thành còn trớ trêu hắn là người giám hộ của cô.
- Không...!tôi chính là muốn đảm bảo với em.

Hắn trơ trẽn cởi đồ mới vừa tự tay mặc cho cô ra, thắt nơ sau lưng khi nãy được tỉ mỉ thắt lại thì giờ bị hắn tháo ra dễ dàng lưu loát, cơ thể cô hoàn toàn không mặc nội y, vốn cô không mặc chính vì ban nãy người mặc đồ cho cô là Trần Đình Hạo, vì có chút không tiện nên cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài, giờ thì bị hắn lột hoàn toàn.

- Tôi không biết em lại có bộ mặt này đó.
Bị hắn lột trần còn vì chuyện hắn muốn đảm bảo với cô mà lấy thân ra đảm bảo, trước lại không biết hắn không những cơ hội, tự luyến mà còn có thêm bộ mặt dày như vậy.
- Không muốn thì cút đi, tôi không chơi với anh nữa.
Cô trừng mắt nhìn hắn, đây chẳng phải ẩn ý trước đó cô và hắn cùng nhau làm chuyện đó, cô có chút nhiệt tình hay sao, khi đó cũng chỉ vì cơ thể có chút rượi trong người làm cô mất kiểm soát, nhưng cũng không hoàn toàn, cô mơ màng nghĩ đến hôm đó, hắn chính là bắt ép cô, trêu chọc cô.
- Lâm Nha Khiết em thật muốn đuổi tôi.
Hắn được nước lấn tới, chiếc quần được gài bằng thắt lưng bị hắn cởi ra, tiếng leng keng phát ra, chiếc quần của hắn trên cơ thể bị cởi ra lúc nào không hay, hai người khi này hoàn toàn dính sát lại nhau, nhiệt độ cơ thể cả hai như cộng lại nóng ran.
- Trần Đình Hạo...!
Cô chưa nói được ta câu gì có nghĩ liền bị hắn dùng tay bịt miệng lại, ánh mắt cô trợn tròn tức giận nhưng không thể phản kháng lại hắn, hắn hơn cô Những mười năm tuổi đời, khi hắn sinh ra làm viên ngọc quý trong tay Trần Gia quyền thế thì cô còn không biết nơi nào.
- Ưm...!mm...!hứ a

Thân thể cô vậy mà bị hắn sờ loạn lên từ trên xuống dưới, hắn lướt nhẹ da tay trên da thịt mẫn cảm non mềm của cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng trên tay hắn không ít vết chai dường như đã từ lâu, thân thể vị hắn đụng chạm có chút không thể nằm yên.
- Ưm...!a...!hộc...!hộc.
Bị bịt miệng cơ thể còn bị hắn trêu ghẹo đến cả thở cũng không thể kịp, Trần Đình Hạo để ý khuôn mặt đỏ ửng đó của cô vì thiếu ôxi mà buông tay như miệng cô ra.
- Em còn muốn đuổi tôi nữa không.
Trần Đình Hạo hắn cười lưu manh, tay thì không ngừng trêu chọc trên da thịt cô, cả cơ thể bị hắn đụng chạm làm sao mà chống cự lại được, ánh mắt đã đóng một màng sương mỏng lấp lánh nhìn hắn.
- Lưu manh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương