Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
-
Chương 74: Hoàng hôn khuất bóng đợi đêm tan (6)
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hồn phách lại nhẹ hơn một chút, Lâm Dung Vi trôi nổi trong không trung, vẫn luôn dõi mắt theo nam nhân trước mắt.
“Nguyện vọng thứ nhất của ta: Ta muốn cùng Lãnh Văn Uyên trở về thế giới thực!”
Thâm tình khó dứt từ lâu, Lãnh Văn Uyên lại không kể ngày đêm gian khổ đi tìm. Lâm Dung Vi ở bên người hắn, mỗi lần nhìn hắn gọi y, trong lòng đều là đau xót.
Đệ tử ngu ngốc, vì sao không khôn ngoan hơn một chút?
Tiên tử Tiên Vực người người xinh đẹp, cảnh trí ngoạn mục, tài nguyên đầy đủ phong phú. Hiện tại ngươi đã có được truyền thừa đao phách, mau đi làm nam chính đỉnh thiên lập địa, một đời tiêu sái của ngươi đi!
Lâm Dung Vi đè ngực, khó chịu âm ỉ.
[Nhiệm vụ chưa hoàn thành hết, ký chủ không thể đưa ra yêu cầu.] Thanh âm hệ thống vang lên một cách máy móc, tàn khốc từ chối Lâm Dung Vi.
“Nhưng bây giờ bản tôn đã là bộ dáng này.” Lâm Dung Vi cúi đầu nhìn bàn tay nửa trong suốt, trong mắt đều là đau thương, “Không chạm được, không cầm được, chỉ có thể nhìn. Còn có…”
Y ngẩng đầu, tầm mắt theo sát Lãnh Văn Uyên.
“Vì sao ngươi nói bản tôn chưa hoàn thành nhiệm vụ? Nhiệm vụ ngươi đưa ra ta đã làm hết rồi, không thiếu một chút nào.”
“Bản tôn tiêu linh thạch cho Lãnh Văn Uyên, thu hắn làm đệ tử, chuộc lại Cực Tình Kiếm làm lễ vật tặng cho hắn.” Trước mắt Lâm Dung Vi hiện lên hình dáng Lãnh Văn Uyên lúc đó, ngây ngốc nhưng vẫn một lòng trượng nghĩa nhảy vào hồ nước kéo y lên.
[Đây là nhiệm vụ thứ nhất và thứ hai, tổng tiến trình +6%. ] Hệ thống ở một bên tính toán giúp y.
“Lãnh Văn Uyên còn phải tự thân mình vào Ngũ Tông Sơn, trở thành đệ tử dưới tòa của ta.” Lâm Dung Vi cười khổ một tiếng, “Bản tôn nhờ giúp đỡ từ khắp nơi trên Tiên Vực, yêu cầu gì cũng đáp ứng để lấy đủ tiên dược tạo thân thể mới cho hắn.”
Trừ bộ phận mấu chốt nặn hơi sai, những chỗ đều là tinh mỹ tỉ mỉ.
[Đây là nhiệm vụ thứ ba và thứ tư, cộng hai nhiệm vụ trước tổng tiến trình là 13%.]
“Còn nữa, bản tôn thay Lãnh Văn Uyên từ hôn.” Lâm Dung Vi im lặng một chốc, như nhớ tới điều gì, ánh mắt liền trở nên ôn nhu, “Có lẽ từ lúc đó ta đã sinh ra chút tâm tư không nên có. Sau chuyện chữa bệnh lại càng không thể rời xa hắn, cùng ở lại trong rừng rất lâu.”
[Nhiệm vụ thứ năm thứ sáu, tổng tiến trình là 21%. ] Hệ thống cũng cười lạnh, [Lúc ấy hệ thống ta đã nhắc nhở tiểu hoa nhà ngươi, hãy tránh xa Dược Tôn nhưng ngươi không nghe, Hoàng Lương Nhất Mộng có sảng khoái không?]
Lâm Dung Vi nhớ lại cảnh tượng Hoàng Lương Nhất Mộng khi ấy, mắt ngậm nhu tình, “Lãnh Văn Uyên đã sớm nhìn thấu ta, không tốn nhiều công sức để lấy lòng ta.”
“Giờ đây ta thật sự rất muốn thực hiện giấc mộng của hắn.”
Lâm Dung Vi đã cất giấu những lời này trong lòng từ rất lâu, rốt cuộc cũng dám nói hết ra.
Thế nhưng, dường như y và Lãnh Văn Uyên vĩnh viễn cũng không làm được.
“Bản tôn tự thân thử linh đan hắn luyện, cái thứ Tu Linh Đan thật là hại người, còn phải song tu mới được hưởng chung.” Sắc mặt y đỏ lên, “Bản tôn ở Liên Dực Thành thật là thất sách, lẽ ra phải cất ngọc nhuận cao trong nhẫn của ta. Nếu không cũng không cần đánh thức một con sói đói, mất cả thân lẫn tâm.”
[Tổng tiến trình tới 34%.] Thanh âm hệ thống mang ý trêu chọc, [Cam chịu đi, không thể phản công nhưng ít ra cưỡi ngựa thì ngươi vẫn được tính là nằm trên nha.]
Lâm Dung Vi hừ lạnh, “Bản tôn còn thay hắn đỡ đòn, dựa vào cái gì không thể nằm trên?”
[Đây là nhiệm vụ tám, tổng tiến trình 38%. Ta còn cho ngươi nghỉ ngơi một thời gian, là hắn ngày đêm khóc thút thít bên giường làm ngươi ngủ không yên.]
“Thân thể mới của Lãnh Văn Uyên có bệnh kín, bản tôn không dễ gì mới thỉnh được mỹ nữ Tiên Vực về. Kết quả hai người còn không vừa mắt nhau, uổng phí một mảnh tâm ý của ta.” Lâm Dung Vi nhớ lại chuyện lúc ấy, chính y còn phải tự đánh cược đi câu dẫn Lãnh Văn Uyên, không ngờ rằng hắn giả bộ đứng đắn, lặng im chờ thời. Hại y để hắn giúp thay y phục, rõ ràng quá béo bở cho hắn.
[Nhiệm vụ thứ chín, tổng tiến trình 42%.] Hệ thống chịu thương chịu khó tiếp tục tính toán.
“Nhắc mới nhớ, tâm ma của hắn là vất vả nhất.” Lâm Dung Vi nhìn Lãnh Văn Uyên bước tới gần hàng đệ tử, y liền lặng lẽ đuổi theo.
[Cực Tình Kiếm là một cái bug ở đây, nó có thể giúp nam chính thấy rõ cái thế giới này, hơn nữa còn cho hắn biết rất nhiều thứ hắn không nên biết.] Hệ thống cũng bất lực thở dài, [Mỗi một thế giới đều có loại bug này, đây là cách mà các thế giới kết nối với nhau, không có cách hủy diệt hoàn toàn. Khả năng của chúng lại rất đáng kinh ngạc, nếu cứ để cho chúng mặc sức phát triển thì kể cả hệ thống ta cũng không dám trêu chọc.]
[Và nhiệm vụ thứ mười một: Giải trừ tâm ma. Tổng tiến trình 51%.]
“Bản tôn cùng hắn ngao du Tiên Vực, cùng tới đến Dạ Thôn. Ta còn phải dịch dung thành hình dáng Quỷ Muội Muội.” Lâm Dung Vi vô thức nhìn ngực mình, cảm giác vẫn không được tự nhiên.
[Nhiệm vụ thứ mười hai. Tổng tiến trình 67%.]
“Chiến trường Bất Dạ Chiến bản tôn cũng đi cùng. Đệ tử ngốc không biết trong đó có đồ tốt, ta còn phải lấy túi thơm ra yêu cầu.” Ngữ khí y có vẻ bực bội nhưng trong mắt đều là hạnh phúc, “Kiếm hồn đao phách đoạn tình tơ, hiện tại đều là của hắn rồi.”
[Nhiệm vụ thứ mười bốn. Tổng tiến trình 74%. Tuyệt phẩm vũ khí trong thiên hạ đều là của nam chính, đây là số mệnh rồi nha.]
“Cuối cùng chính là một kiếm này.” Lâm Dung Vi sờ lên vị trí trái tim, “Ta một chút cũng không đau. Nhưng mà hại hắn, khiến hắn đau tới không thể chợp mắt, mất ăn mất ngủ.”
[Nhiệm vụ thứ mười lăm. Tổng tiến trình của ký chủ là 84%.] Thanh âm hệ thống sảng khoái chốt lại.
“Quả thực không đủ 100%.” Lâm Dung Vi nhìn chằm chằm sau gáy Lãnh Văn Uyên, rất muốn chạm vào, giúp hắn vuốt lại mái tóc.
Bàn tay gần như trong suốt chạm vào hắn, nhưng vẫn xuyên qua như cũ.
Lâm Dung Vi tập mãi thành quen, buồn bã thu tay về, thở dài một hơi.
Lãnh Văn Uyên chợt khựng lại, quay phắt về phía sau.
Y như ngừng thở, cổ họng nghẹn lại chôn chân tại chỗ.
Nhưng ánh mắt hắn không nhìn vào y, dường như đang tìm kiếm một thứ không tồn tại.
“Sư huynh, xảy ra chuyện gì?” Một đệ tử áo xanh cung kính tiến lên hành lễ.
“Sư tôn…” Lãnh Văn Uyên giơ tay ra, xuyên qua hồn phách Lâm Dung Vi, vô lực quờ quạng trong không khí, đau lòng chau mày,”Vì sao người lại thở dài? Có phải ta làm gì sai không?”
Mấy đệ tử liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ không lên tiếng.
“Ta nghe được!” Lãnh Văn Uyên thiết tha tìm kiếm trong vô vọng, “Sư tôn, có phải người đang ở cạnh ta không?”
Lâm Dung Vi chạm lên đầu ngón tay hắn, hiển nhiên vẫn xuyên qua, ánh mắt hắn hoang mang mờ mịt càng làm y đau đớn không dứt.
“Ta vẫn luôn ở bên ngươi…” Lâm Dung Vi muốn ôm lấy Lãnh Văn Uyên, cố gắng không để xuyên qua người hắn, “Là ta không tốt…”
“Sư tôn, sư tôn…” Lãnh Văn Uyên điên cuồng nhìn khắp nơi, quơ tay gắng sức tìm y, “Sư tôn, người ở đâu? Ta thật sự nghe thấy…”
Thấy đôi mắt Lãnh Văn Uyên càng lúc càng đỏ, các đệ tử cuống quýt tránh xa để tránh bị ngộ thương.
Mọi người thấy hắn hệt như một người điên, Lâm Dung Vi càng muốn ôm hắn trấn an, nhưng không thể làm gì hơn là xuyên qua, đều là uổng công vô ích.
“Nguy rồi, đây là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma.” Một đệ tử lấy ra một ngọc ưng, vội vàng ném lên bầu trời, ngọc ưng liền hóa thành một con chim ưng giương cánh bay vút đi.
Đây là muốn gọi Phục Bạch Thành tới, Lâm Dung Vi cũng từng thu một ngọc ưng nhưng tiện tay ném vào nhẫn trữ vật, giờ cũng không biết nó lăn tới cái góc nào.
Rất nhanh Phục Bạch Thành đã tới, Lâm Dung Vi trơ mắt nhìn hai người đánh đấu hồi lâu, tạm thời không phân cao thấp.
Tu vi Phục Bạch Thành đã là tiên tôn sơ kỳ, Lãnh Văn Uyên có thể đánh ngang đã là rất đáng sợ. Ánh mắt các đệ tử nhìn hắn lúc này đã thay đổi rất lớn.
“Chính là ngươi! Là ngươi muốn cướp sư tôn của ta!” Đôi mắt Lãnh Văn Uyên đỏ lên, thần trí không còn tỉnh táo nữa, “Ngươi nắm tay sư tôn của ta! Còn lệnh cho con trai ngươi tới tranh sủng với ta!”
Chúng đệ tử yên lặng quay đi, tự giác phong bế thính giác.
Sắc mặt Phục Bạch Thành cũng không tốt hơn bao nhiêu, ngón tay niết quyết liên tục.
“Nếu không phải sư thúc để lại di ngôn, ta nhất định thà gϊếŧ lầm cũng không bỏ qua cái loại tự tay gϊếŧ thầy như ngươi!”
Lãnh Văn Uyên sững sờ một chút, vội vàng hỏi, “Sư tôn nói cái gì? Mau nói cho ta!”
“Chúc mừng ngươi thay thế sư thúc, trở thành phong chủ Thanh Phong.” Phục Bạch Thành cắn răng, “Sư thúc nói thân thể ngài đã là nỏ mạnh hết đà, cần phải chuyển thế, muốn để cho chính đệ tử là ngươi động thủ!”
“Rốt cuộc sư thúc thiếu ngươi cái gì? Không những đem linh hỏa giữ mệnh giao ra còn phải chiếu cố ngươi khắp nơi, lót đường cho ngươi. Ngươi lại có thể xuống tay được!”
Lãnh Văn Uyên bi thương ôm mặt, “Sư tôn nói muốn trở về thân thể ở hạ giới. Muốn ta bảo vệ y, cho ta một cơ hội hồi báo ân tình y…”
“Ta muốn đối đãi với sư tôn như cách y chăm sóc ta, ta muốn bảo vệ y yên lòng muôn đời, chỉ thương yêu một mình y. Ta muốn cho y tất cả những gì của ta, ta muốn nuông chiều y…” Hắn nói năng không đầu không đuôi, đau đớn nhìn bốn phía như thể hoàn toàn bị vứt bỏ, “Sư tôn, ta xin người, người mau ra đây đi!”
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Sắc mặt Phục Bạch Thành trầm xuống, lúc này khí tức quanh người Lãnh Văn Uyên đã hỗn loạn cực điểm.
Phục Bạch Thành siết tay, lập tức tiến lên một kích đánh Lãnh Văn Uyên bất tỉnh, lại ném đối phương cho các đệ tử.
“Đây chính là phong chủ của các ngươi sau này.” Hắn quay đi, cố nén khổ sở, “Vô Nhất Tiên Tôn đích thân gửi gắm.”
Một đệ tử vội vàng tiến tới đỡ lấy Lãnh Văn Uyên, tất cả hành lễ với Phục Bạch Thành.
Lâm Dung Vi rất là phiền muộn theo đội ngũ trở lại Tùng Đường, chăm chú nhìn dáng vẻ thê thảm của Lãnh Văn Uyên đang hôn mê.
“Hệ thống, đến khi nào mới có nhiệm vụ mới?”
Hệ thống yên lặng chốc lát, chậm rãi trả lời, [Cần có điều kiện xuất hiện, nhưng cụ thể là gì thì ký chủ không có quyền được biết.]
Y khẽ thở dài, ngón tay chọc chọc vào gò má hắn, “Ngươi cố gắng chờ thêm, bản tôn hoàn thành nhiệm vụ xong, chắc chắn sẽ đưa ngươi đến thế giới thực nhé.”
Giấc ngủ này của Lãnh Văn Uyên kéo tới ba ngày, đến khi tỉnh lại bên người đã có vật đại biểu cho phong chủ Thanh Phong.
Lãnh Văn Uyên nước mắt giàn giụa, Lâm Dung Vi đau lòng không thôi nhưng chỉ có thể nhìn, ngay cả lau nước mắt cho hắn cũng không thể.
“Bộ dáng này của ngươi thật để cho bản tông chủ hoài nghi lời sư thúc.” Phục Bạch Thành không hề che giấu ý chê trách trong ngữ điệu.
“Dạ Mị hiện đã biết chuyện sư thúc ra đi, an nguy Tiên Vực giờ chỉ một sớm một chiều. Nếu Dật Nhiên ở vị trí của ngươi, nhất định hắn có thể làm tốt hơn.”
Lãnh Văn Uyên ngẩng đầu nhìn về phía Phục Bạch Thành, lúc này ánh mắt đã là tĩnh lặng như nước, “Tông chủ không cần khích tướng, lúc nào nên làm cái gì, bản tôn rõ ràng hơn so với ngươi.”
Bản tôn? Phục Bạch Thành cau mày.
“Đúng vậy.” Lãnh Văn Uyên dửng dưng, “Truyền thừa của chủ nhân đao phách, bản tôn đã thu nạp toàn bộ, nếu tông chủ còn muốn động thủ với ta, ta sẽ nể tình sư tôn mà giữ cho ngươi một mạng.”
“Thế gian này không có gì hay ho cả, chỉ có lời sư tôn là bản tôn thời khắc nhớ ở trong lòng.” Lãnh Văn Uyên ngẩng đầu nhìn về mấy ngọn núi xa xa, sắc mặt hờ hững, “Lúc Dạ Mị tiêu tán, chính là lúc bản tôn và người trùng phùng.”
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hồn phách lại nhẹ hơn một chút, Lâm Dung Vi trôi nổi trong không trung, vẫn luôn dõi mắt theo nam nhân trước mắt.
“Nguyện vọng thứ nhất của ta: Ta muốn cùng Lãnh Văn Uyên trở về thế giới thực!”
Thâm tình khó dứt từ lâu, Lãnh Văn Uyên lại không kể ngày đêm gian khổ đi tìm. Lâm Dung Vi ở bên người hắn, mỗi lần nhìn hắn gọi y, trong lòng đều là đau xót.
Đệ tử ngu ngốc, vì sao không khôn ngoan hơn một chút?
Tiên tử Tiên Vực người người xinh đẹp, cảnh trí ngoạn mục, tài nguyên đầy đủ phong phú. Hiện tại ngươi đã có được truyền thừa đao phách, mau đi làm nam chính đỉnh thiên lập địa, một đời tiêu sái của ngươi đi!
Lâm Dung Vi đè ngực, khó chịu âm ỉ.
[Nhiệm vụ chưa hoàn thành hết, ký chủ không thể đưa ra yêu cầu.] Thanh âm hệ thống vang lên một cách máy móc, tàn khốc từ chối Lâm Dung Vi.
“Nhưng bây giờ bản tôn đã là bộ dáng này.” Lâm Dung Vi cúi đầu nhìn bàn tay nửa trong suốt, trong mắt đều là đau thương, “Không chạm được, không cầm được, chỉ có thể nhìn. Còn có…”
Y ngẩng đầu, tầm mắt theo sát Lãnh Văn Uyên.
“Vì sao ngươi nói bản tôn chưa hoàn thành nhiệm vụ? Nhiệm vụ ngươi đưa ra ta đã làm hết rồi, không thiếu một chút nào.”
“Bản tôn tiêu linh thạch cho Lãnh Văn Uyên, thu hắn làm đệ tử, chuộc lại Cực Tình Kiếm làm lễ vật tặng cho hắn.” Trước mắt Lâm Dung Vi hiện lên hình dáng Lãnh Văn Uyên lúc đó, ngây ngốc nhưng vẫn một lòng trượng nghĩa nhảy vào hồ nước kéo y lên.
[Đây là nhiệm vụ thứ nhất và thứ hai, tổng tiến trình +6%. ] Hệ thống ở một bên tính toán giúp y.
“Lãnh Văn Uyên còn phải tự thân mình vào Ngũ Tông Sơn, trở thành đệ tử dưới tòa của ta.” Lâm Dung Vi cười khổ một tiếng, “Bản tôn nhờ giúp đỡ từ khắp nơi trên Tiên Vực, yêu cầu gì cũng đáp ứng để lấy đủ tiên dược tạo thân thể mới cho hắn.”
Trừ bộ phận mấu chốt nặn hơi sai, những chỗ đều là tinh mỹ tỉ mỉ.
[Đây là nhiệm vụ thứ ba và thứ tư, cộng hai nhiệm vụ trước tổng tiến trình là 13%.]
“Còn nữa, bản tôn thay Lãnh Văn Uyên từ hôn.” Lâm Dung Vi im lặng một chốc, như nhớ tới điều gì, ánh mắt liền trở nên ôn nhu, “Có lẽ từ lúc đó ta đã sinh ra chút tâm tư không nên có. Sau chuyện chữa bệnh lại càng không thể rời xa hắn, cùng ở lại trong rừng rất lâu.”
[Nhiệm vụ thứ năm thứ sáu, tổng tiến trình là 21%. ] Hệ thống cũng cười lạnh, [Lúc ấy hệ thống ta đã nhắc nhở tiểu hoa nhà ngươi, hãy tránh xa Dược Tôn nhưng ngươi không nghe, Hoàng Lương Nhất Mộng có sảng khoái không?]
Lâm Dung Vi nhớ lại cảnh tượng Hoàng Lương Nhất Mộng khi ấy, mắt ngậm nhu tình, “Lãnh Văn Uyên đã sớm nhìn thấu ta, không tốn nhiều công sức để lấy lòng ta.”
“Giờ đây ta thật sự rất muốn thực hiện giấc mộng của hắn.”
Lâm Dung Vi đã cất giấu những lời này trong lòng từ rất lâu, rốt cuộc cũng dám nói hết ra.
Thế nhưng, dường như y và Lãnh Văn Uyên vĩnh viễn cũng không làm được.
“Bản tôn tự thân thử linh đan hắn luyện, cái thứ Tu Linh Đan thật là hại người, còn phải song tu mới được hưởng chung.” Sắc mặt y đỏ lên, “Bản tôn ở Liên Dực Thành thật là thất sách, lẽ ra phải cất ngọc nhuận cao trong nhẫn của ta. Nếu không cũng không cần đánh thức một con sói đói, mất cả thân lẫn tâm.”
[Tổng tiến trình tới 34%.] Thanh âm hệ thống mang ý trêu chọc, [Cam chịu đi, không thể phản công nhưng ít ra cưỡi ngựa thì ngươi vẫn được tính là nằm trên nha.]
Lâm Dung Vi hừ lạnh, “Bản tôn còn thay hắn đỡ đòn, dựa vào cái gì không thể nằm trên?”
[Đây là nhiệm vụ tám, tổng tiến trình 38%. Ta còn cho ngươi nghỉ ngơi một thời gian, là hắn ngày đêm khóc thút thít bên giường làm ngươi ngủ không yên.]
“Thân thể mới của Lãnh Văn Uyên có bệnh kín, bản tôn không dễ gì mới thỉnh được mỹ nữ Tiên Vực về. Kết quả hai người còn không vừa mắt nhau, uổng phí một mảnh tâm ý của ta.” Lâm Dung Vi nhớ lại chuyện lúc ấy, chính y còn phải tự đánh cược đi câu dẫn Lãnh Văn Uyên, không ngờ rằng hắn giả bộ đứng đắn, lặng im chờ thời. Hại y để hắn giúp thay y phục, rõ ràng quá béo bở cho hắn.
[Nhiệm vụ thứ chín, tổng tiến trình 42%.] Hệ thống chịu thương chịu khó tiếp tục tính toán.
“Nhắc mới nhớ, tâm ma của hắn là vất vả nhất.” Lâm Dung Vi nhìn Lãnh Văn Uyên bước tới gần hàng đệ tử, y liền lặng lẽ đuổi theo.
[Cực Tình Kiếm là một cái bug ở đây, nó có thể giúp nam chính thấy rõ cái thế giới này, hơn nữa còn cho hắn biết rất nhiều thứ hắn không nên biết.] Hệ thống cũng bất lực thở dài, [Mỗi một thế giới đều có loại bug này, đây là cách mà các thế giới kết nối với nhau, không có cách hủy diệt hoàn toàn. Khả năng của chúng lại rất đáng kinh ngạc, nếu cứ để cho chúng mặc sức phát triển thì kể cả hệ thống ta cũng không dám trêu chọc.]
[Và nhiệm vụ thứ mười một: Giải trừ tâm ma. Tổng tiến trình 51%.]
“Bản tôn cùng hắn ngao du Tiên Vực, cùng tới đến Dạ Thôn. Ta còn phải dịch dung thành hình dáng Quỷ Muội Muội.” Lâm Dung Vi vô thức nhìn ngực mình, cảm giác vẫn không được tự nhiên.
[Nhiệm vụ thứ mười hai. Tổng tiến trình 67%.]
“Chiến trường Bất Dạ Chiến bản tôn cũng đi cùng. Đệ tử ngốc không biết trong đó có đồ tốt, ta còn phải lấy túi thơm ra yêu cầu.” Ngữ khí y có vẻ bực bội nhưng trong mắt đều là hạnh phúc, “Kiếm hồn đao phách đoạn tình tơ, hiện tại đều là của hắn rồi.”
[Nhiệm vụ thứ mười bốn. Tổng tiến trình 74%. Tuyệt phẩm vũ khí trong thiên hạ đều là của nam chính, đây là số mệnh rồi nha.]
“Cuối cùng chính là một kiếm này.” Lâm Dung Vi sờ lên vị trí trái tim, “Ta một chút cũng không đau. Nhưng mà hại hắn, khiến hắn đau tới không thể chợp mắt, mất ăn mất ngủ.”
[Nhiệm vụ thứ mười lăm. Tổng tiến trình của ký chủ là 84%.] Thanh âm hệ thống sảng khoái chốt lại.
“Quả thực không đủ 100%.” Lâm Dung Vi nhìn chằm chằm sau gáy Lãnh Văn Uyên, rất muốn chạm vào, giúp hắn vuốt lại mái tóc.
Bàn tay gần như trong suốt chạm vào hắn, nhưng vẫn xuyên qua như cũ.
Lâm Dung Vi tập mãi thành quen, buồn bã thu tay về, thở dài một hơi.
Lãnh Văn Uyên chợt khựng lại, quay phắt về phía sau.
Y như ngừng thở, cổ họng nghẹn lại chôn chân tại chỗ.
Nhưng ánh mắt hắn không nhìn vào y, dường như đang tìm kiếm một thứ không tồn tại.
“Sư huynh, xảy ra chuyện gì?” Một đệ tử áo xanh cung kính tiến lên hành lễ.
“Sư tôn…” Lãnh Văn Uyên giơ tay ra, xuyên qua hồn phách Lâm Dung Vi, vô lực quờ quạng trong không khí, đau lòng chau mày,”Vì sao người lại thở dài? Có phải ta làm gì sai không?”
Mấy đệ tử liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ không lên tiếng.
“Ta nghe được!” Lãnh Văn Uyên thiết tha tìm kiếm trong vô vọng, “Sư tôn, có phải người đang ở cạnh ta không?”
Lâm Dung Vi chạm lên đầu ngón tay hắn, hiển nhiên vẫn xuyên qua, ánh mắt hắn hoang mang mờ mịt càng làm y đau đớn không dứt.
“Ta vẫn luôn ở bên ngươi…” Lâm Dung Vi muốn ôm lấy Lãnh Văn Uyên, cố gắng không để xuyên qua người hắn, “Là ta không tốt…”
“Sư tôn, sư tôn…” Lãnh Văn Uyên điên cuồng nhìn khắp nơi, quơ tay gắng sức tìm y, “Sư tôn, người ở đâu? Ta thật sự nghe thấy…”
Thấy đôi mắt Lãnh Văn Uyên càng lúc càng đỏ, các đệ tử cuống quýt tránh xa để tránh bị ngộ thương.
Mọi người thấy hắn hệt như một người điên, Lâm Dung Vi càng muốn ôm hắn trấn an, nhưng không thể làm gì hơn là xuyên qua, đều là uổng công vô ích.
“Nguy rồi, đây là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma.” Một đệ tử lấy ra một ngọc ưng, vội vàng ném lên bầu trời, ngọc ưng liền hóa thành một con chim ưng giương cánh bay vút đi.
Đây là muốn gọi Phục Bạch Thành tới, Lâm Dung Vi cũng từng thu một ngọc ưng nhưng tiện tay ném vào nhẫn trữ vật, giờ cũng không biết nó lăn tới cái góc nào.
Rất nhanh Phục Bạch Thành đã tới, Lâm Dung Vi trơ mắt nhìn hai người đánh đấu hồi lâu, tạm thời không phân cao thấp.
Tu vi Phục Bạch Thành đã là tiên tôn sơ kỳ, Lãnh Văn Uyên có thể đánh ngang đã là rất đáng sợ. Ánh mắt các đệ tử nhìn hắn lúc này đã thay đổi rất lớn.
“Chính là ngươi! Là ngươi muốn cướp sư tôn của ta!” Đôi mắt Lãnh Văn Uyên đỏ lên, thần trí không còn tỉnh táo nữa, “Ngươi nắm tay sư tôn của ta! Còn lệnh cho con trai ngươi tới tranh sủng với ta!”
Chúng đệ tử yên lặng quay đi, tự giác phong bế thính giác.
Sắc mặt Phục Bạch Thành cũng không tốt hơn bao nhiêu, ngón tay niết quyết liên tục.
“Nếu không phải sư thúc để lại di ngôn, ta nhất định thà gϊếŧ lầm cũng không bỏ qua cái loại tự tay gϊếŧ thầy như ngươi!”
Lãnh Văn Uyên sững sờ một chút, vội vàng hỏi, “Sư tôn nói cái gì? Mau nói cho ta!”
“Chúc mừng ngươi thay thế sư thúc, trở thành phong chủ Thanh Phong.” Phục Bạch Thành cắn răng, “Sư thúc nói thân thể ngài đã là nỏ mạnh hết đà, cần phải chuyển thế, muốn để cho chính đệ tử là ngươi động thủ!”
“Rốt cuộc sư thúc thiếu ngươi cái gì? Không những đem linh hỏa giữ mệnh giao ra còn phải chiếu cố ngươi khắp nơi, lót đường cho ngươi. Ngươi lại có thể xuống tay được!”
Lãnh Văn Uyên bi thương ôm mặt, “Sư tôn nói muốn trở về thân thể ở hạ giới. Muốn ta bảo vệ y, cho ta một cơ hội hồi báo ân tình y…”
“Ta muốn đối đãi với sư tôn như cách y chăm sóc ta, ta muốn bảo vệ y yên lòng muôn đời, chỉ thương yêu một mình y. Ta muốn cho y tất cả những gì của ta, ta muốn nuông chiều y…” Hắn nói năng không đầu không đuôi, đau đớn nhìn bốn phía như thể hoàn toàn bị vứt bỏ, “Sư tôn, ta xin người, người mau ra đây đi!”
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Sắc mặt Phục Bạch Thành trầm xuống, lúc này khí tức quanh người Lãnh Văn Uyên đã hỗn loạn cực điểm.
Phục Bạch Thành siết tay, lập tức tiến lên một kích đánh Lãnh Văn Uyên bất tỉnh, lại ném đối phương cho các đệ tử.
“Đây chính là phong chủ của các ngươi sau này.” Hắn quay đi, cố nén khổ sở, “Vô Nhất Tiên Tôn đích thân gửi gắm.”
Một đệ tử vội vàng tiến tới đỡ lấy Lãnh Văn Uyên, tất cả hành lễ với Phục Bạch Thành.
Lâm Dung Vi rất là phiền muộn theo đội ngũ trở lại Tùng Đường, chăm chú nhìn dáng vẻ thê thảm của Lãnh Văn Uyên đang hôn mê.
“Hệ thống, đến khi nào mới có nhiệm vụ mới?”
Hệ thống yên lặng chốc lát, chậm rãi trả lời, [Cần có điều kiện xuất hiện, nhưng cụ thể là gì thì ký chủ không có quyền được biết.]
Y khẽ thở dài, ngón tay chọc chọc vào gò má hắn, “Ngươi cố gắng chờ thêm, bản tôn hoàn thành nhiệm vụ xong, chắc chắn sẽ đưa ngươi đến thế giới thực nhé.”
Giấc ngủ này của Lãnh Văn Uyên kéo tới ba ngày, đến khi tỉnh lại bên người đã có vật đại biểu cho phong chủ Thanh Phong.
Lãnh Văn Uyên nước mắt giàn giụa, Lâm Dung Vi đau lòng không thôi nhưng chỉ có thể nhìn, ngay cả lau nước mắt cho hắn cũng không thể.
“Bộ dáng này của ngươi thật để cho bản tông chủ hoài nghi lời sư thúc.” Phục Bạch Thành không hề che giấu ý chê trách trong ngữ điệu.
“Dạ Mị hiện đã biết chuyện sư thúc ra đi, an nguy Tiên Vực giờ chỉ một sớm một chiều. Nếu Dật Nhiên ở vị trí của ngươi, nhất định hắn có thể làm tốt hơn.”
Lãnh Văn Uyên ngẩng đầu nhìn về phía Phục Bạch Thành, lúc này ánh mắt đã là tĩnh lặng như nước, “Tông chủ không cần khích tướng, lúc nào nên làm cái gì, bản tôn rõ ràng hơn so với ngươi.”
Bản tôn? Phục Bạch Thành cau mày.
“Đúng vậy.” Lãnh Văn Uyên dửng dưng, “Truyền thừa của chủ nhân đao phách, bản tôn đã thu nạp toàn bộ, nếu tông chủ còn muốn động thủ với ta, ta sẽ nể tình sư tôn mà giữ cho ngươi một mạng.”
“Thế gian này không có gì hay ho cả, chỉ có lời sư tôn là bản tôn thời khắc nhớ ở trong lòng.” Lãnh Văn Uyên ngẩng đầu nhìn về mấy ngọn núi xa xa, sắc mặt hờ hững, “Lúc Dạ Mị tiêu tán, chính là lúc bản tôn và người trùng phùng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook