"Tôi đến đây vì muốn giết một người."Đáng sợ thay, Felix nói điều đó với một nụ cười đầy đe dọa.
Mái tóc bạc trắng và đôi mắt xanh sẫm lấp lánh.Anh ta trông hoàn toàn khác với A-888 mà tôi từng biết trước đây.
Có lẽ bởi vì anh ấy biết mình là Công tước xứ Magnolia.
Tôi biết anh đã vào Phòng thí nghiệm Arsene.
Nhưng tôi không biết rằng anh ấy đã vào tầng A.
Trong thực tế, sự xâm nhập này đã được đề cập rất ngắn gọn trong tiểu thuyết.Tôi thậm chí còn không biết liệu anh ta đã tìm thấy và giết chết người mà anh đang tìm kiếm hay chưa nữa."Máu của họ có mùi rất thơm, giống như của cậu."Máu rỉ ra từ đầu ngón tay và chảy xuống mu bàn tay.
Nó nhỏ giọt xuống sàn thành một vũng tròn."Tại sao, c-cậu đã nói rằng.....""Phải."Anh ấy cười toe toét và siết chặt lấy tay tôi.
Rồi anh đưa nó lại gần mặt, như để đánh hơi mùi hương của tôi.
Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tôi khiến tôi vội vàng giật tay mình ra."Đừng nghịch.""Ha ha ha."Anh mỉm cười còn tôi thì vội vàng lùi lại một chút và cảm thấy nhẹ nhõm vì được giải thoát.- Bíp!"A-702, A-888."Nhà nghiên cứu mà trước kia tôi sợ giờ lại trở thành cọng dây cứu mạng của tôi."Vâng! A-702!""Vâng, A-888.""Khi làm xong, hãy chuyển sang phòng thí nghiệm tiếp theo.""Vâng!""Vâng."Tay tôi ngứa ran nhưng tôi lại ném nó ra sau đầu.
Tôi có quá nhiều việc phải làm đến nỗi thời gian cả ngày sẽ không đủ để hoàn thành tất cả.Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.Sau lần đó, Felix không làm điều gì kỳ lạ nữa nên tôi thở phào may mắn."A-702 đã nhận được bữa ăn được chỉ định.""Kế tiếp.""A-100 đã nhận được bữa ăn được chỉ định.""Kế tiếp...!."Khi đến thời gian gặp lại Kalisten, tôi cảm thấy có chút mong đợi."Cậu kia, số A-702.""Vâng!"Tôi đứng thẳng lưng, vai ngửa ra sau theo tiếng gọi của nhà nghiên cứu.
Sau đó, anh ấy đưa cho tôi một chiếc chìa khóa."Cậu sẽ cần nó.""Cảm ơn."Tôi đã không biết ơn, nhưng nếu tôi không nói lời cảm ơn thì tôi sẽ bị trả đũa mất.Trong vô thức, mắt tôi bị thu hút vào phòng giam nơi Kalisten đang ở.Có lẽ Kalisten không phải là người xấu.
Có lẽ đó chỉ là cách anh ấy thể hiện bản thân thôi.
Tôi đã rất cố gắng để trở nên tích cực và nghĩ những điều tốt nhất về anh ấy.
Xét rằng tôi còn 14 ngày nữa, tôi chỉ cần đủ quan trọng để ngăn anh giết tôi mà thôi.- Bíp!Các cánh cửa đồng loạt mở ra, tôi chợt nhận ra anh ấy đang ở trong tình trạng khốn khổ hơn trước.Đồng loạt bước về phía trước, tôi cũng bước vào không gian được chỉ định trong hàng.
Z-999, Kalisten thức dậy khi nghe thấy tiếng tôi bước vào.Lần này anh bị bịt miệng bởi một thiết bị chuyên dụng.
Chìa khóa tôi nhận được trước khi vào chính là yếu tố cần thiết.Trên khay là một vài viên thuốc, súp ngô, một chiếc bánh mì baguette cứng như đá, mứt táo sắp khô đét lại và thịt xông khói dính thứ dầu mỡ kì lạ."Xin chào?"Trong nguyên tác, anh ấy đã giết Aselia chỉ vì cô ấy không cười, vì vậy bây giờ tôi sẽ cố gắng cười mỗi khi chúng tôi gặp nhau.Tôi mỉm cười chào, còn anh thì chỉ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.Tôi đặt chiếc đĩa xuống gần đó và nhét chiếc chìa khóa tôi nhận được vào lỗ khóa cạnh miệng anh ta rồi xoay nó, thiết bị rơi xuống sàn với tiếng cạch."Cậu.""Vâng.""Lần kiểm tra trước."Anh ấy chắc hẳn rất buồn khi tôi bị tát vào mặt vì anh."Tôi ổn.
Tôi đã quen với loại công việc này rồi."Tôi nghĩ rằng anh đang lo lắng vì biểu hiện của anh thay đổi một cách tinh tế, vì vậy tôi nói thêm rằng hãy cố gắng giảm nó.
Ai lo lắng về ai chứ?Anh dường như không biết bây giờ bản thân anh trông như thế nào.Sự xuất hiện của Kalisten thật thảm hại.
Toàn thân bị trói, và có vẻ như liệu trình kích thích được đưa ra trong bài kiểm tra buổi sáng là nỗi đau thể xác."Xin lỗi, Z-999.""...!.""Tôi có thể lau mặt cho anh được không?"Anh lại trừng mắt nhìn tôi.
Sau khi anh nhìn xuống, tôi cảm thấy như thể con báo đã cho phép tôi, vì vậy tôi đã mỉm cười và đổ một ít nước lên tấm vải khô mà bản thân mang theo."Tại sao cậu lại gặp rắc rối nếu tôi không ăn?""Uh...!đó chỉ là quy tắc thôi.
Đó là lỗi của tôi nếu anh bị tổn thương.""Những người làm tổn thương tôi nhiều nhất có nói như vậy không?""Anh đang bị thương đó, Z-999."Khi Kalisten nhìn tôi chằm chằm, tôi đột nhiên hoảng sợ và gần như tránh ánh mắt của anh ấy.
Tôi đã nghĩ về nó trước đây, nhưng Kalisten có vẻ rất giỏi nói chuyện bằng mắt.
Nếu anh ấy không hài lòng hoặc tức giận thì mọi thứ có thể biết được thông qua anh mắt của anh."Anh biết đấy Z-999, tôi hy vọng rằng anh sẽ không bị thương.""Vớ vẩn.""Ừ, nó vớ vẩn, nên anh có thể không cần quan tâm đâu."Rồi tôi đưa tay lau vết máu khô trên mặt anh.
Có những vết máu dày gần tai, và có vẻ như nhà ngoại cảm trị liệu đã chữa lành chúng một cách qua loa.Anh im lặng để tôi rửa mặt cho anh.
Ấy vậy mà tôi lại cảm thấy lo lắng khi đôi mắt đỏ rực của anh ấy dõi theo từng động tác của tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt ấy và tiếp tục lau chùi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook