Người Dưng Chung Nhà
-
Chương 33
Ba Minh mẹ Ngọc thấy tôi như vậy thì xót xa lắm. Mẹ Ngọc đi đến ôm tôi. Có người vỗ về nên tôi càng ra sức khóc lóc:
– Mẹ ơi! Con khổ quá!
Bà nhẹ vỗ sống lưng tôi an ủi:
– Được rồi. Có mẹ ở đây.
Vì câu nói cho tôi cái quyền dựa hơi kia. Tôi đâu còn gì nữa mà sợ. Tại sao lúc trước tôi không nghĩ đến việc này. Ba mẹ ở đây, ba mẹ là chỗ dựa của tôi thì sao có thể ngăn cấm, thì sao có thể ghét bỏ tôi. Giờ tôi nhận ra rồi. Nhận ra đâu mới thật sự là nơi nương tựa.
Thẳng tay chỉ vào kẻ tội đồ kia, tôi vạch tội:
– Ba mẹ ơi! Ba mẹ phải giúp con. Người qua lại với con không phải anh Hoàng đâu, mà là anh Khiêm đấy. Nhưng giờ anh ấy chán con rồi. Anh Khiêm chà đạp, hất hủi tình cảm của con. Anh khiêm muốn bỏ con. Ba mẹ ơi, ba mẹ nói anh Khiêm đừng có bỏ con. Con chẳng muốn thế đâu. Tim con đau lắm. Con sắp chịu hết nổi nữa rồi.
Lúc ấy tôi đã say, tất cả nhận thức đều trở nên mờ hồ. Nghĩ gì thì nói đó. Đúng là lời của kẻ say. Bất cần và chẳng còn biết xem ai ra gì. Đáng lý ra là muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của họ. Nhưng con tim quỵ lụy lại tham lam muốn được hàn gắn.
Mẹ Ngọc giờ chỉ còn biết ôm tôi, an ủi:
– Được rồi! Đừng khóc nữa con. Khóc nhiều sưng mắt đấy. Thôi nào nghe lời mẹ, lên phòng nghỉ ngơi rồi mai nói chuyện tiếp con nhé.
Tôi vội lắc đầu:
– Không! Con muốn hôm nay. Ba mẹ phải làm chủ cho con. Ba mẹ phải bắt anh Khiêm chịu trách nhiệm với con.
Ba Minh cưng con gái nên vừa nghe tôi nói đã vội lên tiếng:
– Khiêm! Con có muốn chịu trách nhiệm với Vy không?
Tên kia chẳng chút do dự nói:
– Có ạ.
Đúng là thứ lật lọng. Có ba Minh ở đây là ra vẻ người tử tế. Tôi khinh thường.
– Ba Minh! Anh Khiêm nói không thật lòng.
Ba Minh gật đầu với tôi. Hướng ông anh quát:
– Nghe nó nói gì không. Chứng minh lòng thành cho nó thấy đi.
Tên nào ấy ngay lập tức sánh vai đứa con hiểu chuyện. Đi đến bế bổng tôi lên:
– Mình về phòng nói chuyện.
Tôi giãy giụa trên tay họ:
– Em ở đấy cơ. Ở đây có ba mẹ. Lên đó anh lại bắt nạt em. Lại hất hủi em. Em không muốn. Thả em xuống. Tên khốn! Thả em xuống.
Mặc tôi càng quấy, họ vẫn kiên quyết ôm tôi qua phòng họ. Đặt tôi lên giường. 4 mắt chạm nhau. Đôi mắt kiên định kia làm tôi không thể lảng tránh:
– Nói đi! Giờ em muốn thế nào?
Tôi bịt tai lại, lắc đầu nguây nguẩy:
– Em không biết! Em không nghe.
Hai tay người nào đó nắm lấy cổ tay tôi. Từ từ kéo tay tôi khỏi tai.
– Nói rõ ràng đi! Em muốn sao?
– Anh đừng hỏi em. Câu đó em phải hỏi anh mới đúng. Anh nói đi. Anh muốn thế nào?
– Anh muốn em thuộc về anh một cách rõ ràng và minh bạch.
Tôi nhìn anh nghi hoặc:
– Giờ vẫn còn vậy sao?
– Còn.
– Còn mà anh làm em tổn thương. Anh qua lại với cô gái khác. Anh đòi chia tay em.
– Anh không qua lại với ai cả.
– Vậy mấy ngày qua anh với Na dính nhau như sam là do em ảo tưởng à.
– Cũng tại em không thèm đoái hoài đến anh. Ngày cả việc đồ kia trong phòng em bị bại lộ mà em cũng không cần anh.
– Thế là anh dùng cách đó trả đũa em.
– Anh chỉ muốn xem mắt em có thật sự bị mù rồi không thôi?
– Mắt em mù chỗ nào?
– Bữa mọi người gán ghép anh với Na. Lúc anh hẹn Na ra ngoài sao em chẳng hề thắc mắc? Em có thể không nói với ai nhưng tuyệt đối phải nói với anh chứ. Em có quyền được thắc mắc, được ghen tuông thậm chí đòi hỏi anh tránh xa Na. Vậy mà em vẫn dửng dưng như người không hay biết gì cả. Cái đó gọi là mù chứ gì nữa.
– Chứng kiến cảnh kia em khó chịu lắm chứ. Em cũng muốn nói rõ với anh nhưng em không muốn biến mình thành một bà cô nhiều lời. Em hiểu chuyện như thế thì anh phải hiểu chứ.
– Anh không cần người phụ nữ bên cạnh hiểu chuyện. Anh cần một con người sống đúng với cảm xúc của mình.
– Được rồi cứ cho là mấy ngày qua anh đi cùng Na để chữa bệnh mù cho em đi. Còn việc, anh đòi chia tay em. Đừng nói với em vẫn là để chữa bệnh mù cho em nhé. Dù có giận dỗi đến đâu thì khi buông ra lời chia tay đâu phải chuyện nhỏ. Không thể chỉ vì chút hờn giận vụn vặt kia mà nhẫn tâm hất phăng em như thế.
– Em quên em nói gì à?
– Em nói gì?
– Em nói mình biết trước ngày hôm nay. Nói em biết sẽ có ngày anh phản bội em. Trong một mối quan hệ nếu đã chẳng có sự tin tưởng thì tiếp tục để làm gì.
– Vậy bây giờ anh lại muốn tiếp tục với em?
– Ừ!
– Con người anh sao trước sau bất nhất như vậy à?
– Anh đã nghĩ đến việc kết thúc rồi. Nhưng vì em nói cần anh. Chỉ cần em nói em cần anh, có bất nhất thế nào anh cũng sẽ làm.
Họ nói đến đây thì tôi còn gì để cãi nữa. Tôi cúi mặt xuống. Vậy là do tôi sao? Do tôi nghĩ ngợi lung tung, do tôi thiếu quyết đoán, do tôi chưa đủ tin tưởng anh mà ra cớ sự này sao.
Truyện: Người Dưng Chung Nhà
Người viết: Hà nabi Nhưng nghĩ lại giờ tôi mà nhận lỗi thì mất giá lắm. Thế nên đã sai, tôi cho mình sai tới bến. Tôi hít thật sâu rồi ngước lên nhìn anh:
– Được rồi! Xem như em tha thứ cho anh. Anh xin lỗi em đi rồi mình quay lại như cũ.
Tên ấy kiểu chẳng thể tin vào tai của mình. Nhìn tôi hỏi lại:
– Anh á?
– Đúng rồi. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh hết. Thế nên anh phải nhận lỗi sai và hứa sau này không thế nữa. Thành tâm vào thì em sẽ bỏ qua.
– Em cần sự thành tâm của anh á?
Tôi gật đầu khẳng định điều mình mong muốn. Kẻ đó cười cười rồi đẩy tôi ngã xuống giường. Tôi đã say lắm rồi nên đâu còn sức chống cự. Chỉ còn biết lớn giọng quát:
– Anh xin lỗi em cái kiểu gì thế hả?
– Đợi một tí. Lời thành tâm nên nói ra đâu phải dễ.
– Mẹ ơi! Con khổ quá!
Bà nhẹ vỗ sống lưng tôi an ủi:
– Được rồi. Có mẹ ở đây.
Vì câu nói cho tôi cái quyền dựa hơi kia. Tôi đâu còn gì nữa mà sợ. Tại sao lúc trước tôi không nghĩ đến việc này. Ba mẹ ở đây, ba mẹ là chỗ dựa của tôi thì sao có thể ngăn cấm, thì sao có thể ghét bỏ tôi. Giờ tôi nhận ra rồi. Nhận ra đâu mới thật sự là nơi nương tựa.
Thẳng tay chỉ vào kẻ tội đồ kia, tôi vạch tội:
– Ba mẹ ơi! Ba mẹ phải giúp con. Người qua lại với con không phải anh Hoàng đâu, mà là anh Khiêm đấy. Nhưng giờ anh ấy chán con rồi. Anh Khiêm chà đạp, hất hủi tình cảm của con. Anh khiêm muốn bỏ con. Ba mẹ ơi, ba mẹ nói anh Khiêm đừng có bỏ con. Con chẳng muốn thế đâu. Tim con đau lắm. Con sắp chịu hết nổi nữa rồi.
Lúc ấy tôi đã say, tất cả nhận thức đều trở nên mờ hồ. Nghĩ gì thì nói đó. Đúng là lời của kẻ say. Bất cần và chẳng còn biết xem ai ra gì. Đáng lý ra là muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của họ. Nhưng con tim quỵ lụy lại tham lam muốn được hàn gắn.
Mẹ Ngọc giờ chỉ còn biết ôm tôi, an ủi:
– Được rồi! Đừng khóc nữa con. Khóc nhiều sưng mắt đấy. Thôi nào nghe lời mẹ, lên phòng nghỉ ngơi rồi mai nói chuyện tiếp con nhé.
Tôi vội lắc đầu:
– Không! Con muốn hôm nay. Ba mẹ phải làm chủ cho con. Ba mẹ phải bắt anh Khiêm chịu trách nhiệm với con.
Ba Minh cưng con gái nên vừa nghe tôi nói đã vội lên tiếng:
– Khiêm! Con có muốn chịu trách nhiệm với Vy không?
Tên kia chẳng chút do dự nói:
– Có ạ.
Đúng là thứ lật lọng. Có ba Minh ở đây là ra vẻ người tử tế. Tôi khinh thường.
– Ba Minh! Anh Khiêm nói không thật lòng.
Ba Minh gật đầu với tôi. Hướng ông anh quát:
– Nghe nó nói gì không. Chứng minh lòng thành cho nó thấy đi.
Tên nào ấy ngay lập tức sánh vai đứa con hiểu chuyện. Đi đến bế bổng tôi lên:
– Mình về phòng nói chuyện.
Tôi giãy giụa trên tay họ:
– Em ở đấy cơ. Ở đây có ba mẹ. Lên đó anh lại bắt nạt em. Lại hất hủi em. Em không muốn. Thả em xuống. Tên khốn! Thả em xuống.
Mặc tôi càng quấy, họ vẫn kiên quyết ôm tôi qua phòng họ. Đặt tôi lên giường. 4 mắt chạm nhau. Đôi mắt kiên định kia làm tôi không thể lảng tránh:
– Nói đi! Giờ em muốn thế nào?
Tôi bịt tai lại, lắc đầu nguây nguẩy:
– Em không biết! Em không nghe.
Hai tay người nào đó nắm lấy cổ tay tôi. Từ từ kéo tay tôi khỏi tai.
– Nói rõ ràng đi! Em muốn sao?
– Anh đừng hỏi em. Câu đó em phải hỏi anh mới đúng. Anh nói đi. Anh muốn thế nào?
– Anh muốn em thuộc về anh một cách rõ ràng và minh bạch.
Tôi nhìn anh nghi hoặc:
– Giờ vẫn còn vậy sao?
– Còn.
– Còn mà anh làm em tổn thương. Anh qua lại với cô gái khác. Anh đòi chia tay em.
– Anh không qua lại với ai cả.
– Vậy mấy ngày qua anh với Na dính nhau như sam là do em ảo tưởng à.
– Cũng tại em không thèm đoái hoài đến anh. Ngày cả việc đồ kia trong phòng em bị bại lộ mà em cũng không cần anh.
– Thế là anh dùng cách đó trả đũa em.
– Anh chỉ muốn xem mắt em có thật sự bị mù rồi không thôi?
– Mắt em mù chỗ nào?
– Bữa mọi người gán ghép anh với Na. Lúc anh hẹn Na ra ngoài sao em chẳng hề thắc mắc? Em có thể không nói với ai nhưng tuyệt đối phải nói với anh chứ. Em có quyền được thắc mắc, được ghen tuông thậm chí đòi hỏi anh tránh xa Na. Vậy mà em vẫn dửng dưng như người không hay biết gì cả. Cái đó gọi là mù chứ gì nữa.
– Chứng kiến cảnh kia em khó chịu lắm chứ. Em cũng muốn nói rõ với anh nhưng em không muốn biến mình thành một bà cô nhiều lời. Em hiểu chuyện như thế thì anh phải hiểu chứ.
– Anh không cần người phụ nữ bên cạnh hiểu chuyện. Anh cần một con người sống đúng với cảm xúc của mình.
– Được rồi cứ cho là mấy ngày qua anh đi cùng Na để chữa bệnh mù cho em đi. Còn việc, anh đòi chia tay em. Đừng nói với em vẫn là để chữa bệnh mù cho em nhé. Dù có giận dỗi đến đâu thì khi buông ra lời chia tay đâu phải chuyện nhỏ. Không thể chỉ vì chút hờn giận vụn vặt kia mà nhẫn tâm hất phăng em như thế.
– Em quên em nói gì à?
– Em nói gì?
– Em nói mình biết trước ngày hôm nay. Nói em biết sẽ có ngày anh phản bội em. Trong một mối quan hệ nếu đã chẳng có sự tin tưởng thì tiếp tục để làm gì.
– Vậy bây giờ anh lại muốn tiếp tục với em?
– Ừ!
– Con người anh sao trước sau bất nhất như vậy à?
– Anh đã nghĩ đến việc kết thúc rồi. Nhưng vì em nói cần anh. Chỉ cần em nói em cần anh, có bất nhất thế nào anh cũng sẽ làm.
Họ nói đến đây thì tôi còn gì để cãi nữa. Tôi cúi mặt xuống. Vậy là do tôi sao? Do tôi nghĩ ngợi lung tung, do tôi thiếu quyết đoán, do tôi chưa đủ tin tưởng anh mà ra cớ sự này sao.
Truyện: Người Dưng Chung Nhà
Người viết: Hà nabi Nhưng nghĩ lại giờ tôi mà nhận lỗi thì mất giá lắm. Thế nên đã sai, tôi cho mình sai tới bến. Tôi hít thật sâu rồi ngước lên nhìn anh:
– Được rồi! Xem như em tha thứ cho anh. Anh xin lỗi em đi rồi mình quay lại như cũ.
Tên ấy kiểu chẳng thể tin vào tai của mình. Nhìn tôi hỏi lại:
– Anh á?
– Đúng rồi. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh hết. Thế nên anh phải nhận lỗi sai và hứa sau này không thế nữa. Thành tâm vào thì em sẽ bỏ qua.
– Em cần sự thành tâm của anh á?
Tôi gật đầu khẳng định điều mình mong muốn. Kẻ đó cười cười rồi đẩy tôi ngã xuống giường. Tôi đã say lắm rồi nên đâu còn sức chống cự. Chỉ còn biết lớn giọng quát:
– Anh xin lỗi em cái kiểu gì thế hả?
– Đợi một tí. Lời thành tâm nên nói ra đâu phải dễ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook