Người Dưng Chung Nhà
-
Chương 25
Giống như sương mù trên vùng núi cao, tôi mơ màng không rõ mình đang làm gì và nghĩ gì.
Chỉ biết bản thân hiện tại lân lân như thể trên chín tầng mây, phiêu bồng và ảo mộng.
Chúng tôi nắm tay nhau đi qua những thửa ruộng bậc thang được bao phủ bởi tuyết trắng.
Cùng đón những bông tuyết tinh khôi, cảm nhận tình yêu ban đầu ngọt ngào lắng đọng.
Trên đỉnh cao của nóc nhà Đông Dương, ngồi trên cáp treo, cả hai nồng nàn trao nhau những nụ hôn nóng bóng.
Trời tối lại trở về ngôi nhà nhỏ quấn quýt.
Sau những cảm xúc mới mẻ đầy kích thích.
Một mệt lử dụi vào lòng anh nũng nịu.
Khiêm ôm lấy tôi, một cái ôm siết chặt.
Mọi chuyện xảy đến qua nhanh, nhanh như tàu siêu tốc, vèo một cái đã đến đích, khiến đầu tôi giờ vẫn còn choáng váng như người say.
Từ người dưng hóa người thương thì ra chỉ cách nhau mỗi một lớp áo.
Thấy tôi cứ ngọ nguậy trong ngực anh như một con sâu đo.
Kẻ nào đó càng siết tôi chặt hơn:
– Ngủ đi.
Tôi trong lòng anh thì thào:
– Em không ngủ được.
– Sao vậy?
Thoát khỏi vòng ngực ấm áp của anh, tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt tĩnh lặng của ai đó.
Anh đã nhắm mắt, cả khuôn mặt thư thái như một ánh trăng dịu dàng:
– Anh có thấy chúng ta hơi vội không?
– Thế nào gọi là vội?
– Mối quan hệ được cải thiện một cách chóng mặt.
Đến yêu đương cũng nhanh hơn so với bình thường.
Kẻ đó cúi người cắn vào tai tôi:
– Anh sẽ cố gắng rèn luyện kỹ năng.
Lần sau sẽ không làm xong nhanh như thế nữa.
Tôi đang nói chuyện đàng hoàng, còn người đó cứ cái kiểu bỡn cợt khiến tôi đỏ hết cả mặt.
Làm chậm nữa chắc tôi phải nằm liệt giường mấy hôm ròng luôn quá.
Đấm vào lòng ngực họ, tôi dùng giọng mũi thủ thỉ:
– Ý em không phải như vậy.
Anh hiểu em đang nói chuyện nghiêm túc mà.
Kẻ đó bắt lấy cái tay không an phận của tôi trên lồng ngực vòng lên cổ:
– Thời gian không quyết định được đích đến.
Không phải lửa càng to, củi càng cháy à.
Tình cảm nhiều thì đốt cháy quy trình.
Hiểu không đồ ngốc.
– Nhưng tại sao anh có thể thay đổi nhanh chóng như vậy được.
Không phải trước đây anh rất ghét em à.
Rồi sao giờ lại có thể như thế này với em?
Người đó im lặng.
Một hồi sau, véo má tôi:
– Còn em?
– Em không biết.
Tự nhiên có người đang ghét, rất ghét mình xong đột nhiên họ tốt lên với mình từng ngày.
Em thích cảm giác đó.
Rồi có lẽ thế nên thành vầy nè.
Lời nói thật lòng của tôi rơi vào tai anh lại trở thành một trò đùa.
Họ cười cười bảo:
– Em dễ dãi thế.
Chẳng lẽ ai đối tốt với em, em cũng “vầy nè” với họ à?
Tôi định nói là tôi không như thế.
Tôi chỉ thích ở bên anh thôi.
Nhưng mà anh phải đối tốt với tôi cơ, chứ anh của ngày xưa thì tôi không thèm sất.
Vậy thì nên trả lời như thế nào cho đúng? Hazza, nói chung người ta lần đầu yêu đương.
Trắng tinh ra ấy, làm sao mà hiểu mấy cái phức tạp kia.
Đợi mãi mà không có câu trả lời.
Người nào đó chả còn cười nổi nữa, giọng điệu lo lắng:
– Thôi chết rồi.
Chết rồi.
Ai đối tốt, em cũng yêu thế này thì hỏng.
Chắc anh phải nhốt em ở trong nhà thôi.
Không cho đi lung tung nữa.
Tôi trề môi phản bác:
– Anh gia trưởng.
– Ai bảo em dễ dãi.
– Em không dễ dãi.
– Không dễ dãi mà người đã mới đối tốt với mình đã chịu thế này với người ta rồi.
– Rõ ràng là anh dụ dỗ em.
– Hẳn là em không hợp tác.
– Những vẫn là anh lợi dụng em không phòng bị.
Rồi…
– Em đang đổ oan cho anh đấy.
Anh chỉ chủ động thôi, là do em thuận nước đẩy thuyền.
Tôi cứng họng nên cãi cùn:
– Được rồi, em cứ dễ dãi thế đấy.
Anh làm gì được em? Anh mà nhốt em, em sẽ báo công an.
Kẻ đó tức đen mặt, cúi người cắn vào ngực tôi:
– Công an cũng không có cửa cướp em từ tay anh đâu.
Nói rồi kẻ đó đặt tôi ở dưới thân.
Không cho tôi một giây, một phút nào thảnh thơi để suy nghĩ đến việc báo án nữa.
Mà chỉ còn biết chìm đắm trong cảm giác mới mẻ của tình yêu.
Hành sự xong, người ta thỏa mãn, ôm tôi vào lòng:
– Anh sẽ khiến em chết mê, chết mệt anh.
Khiến em có quay đầu 100 lần thì cũng chỉ có thể nhìn thấy mỗi anh.
Không biết vì sao câu nói có phần ngang ngược này lại khiến tôi thích thú.
Tôi ôm lấy anh, để da thịt gần da thịt, khoảng cách trở thành con số 0 tròn trĩnh.
Vùi mặt vào ngực anh:
– Em đợi.
Tôi làm oai vậy thôi.
Chứ thật tình là giờ tôi đã bị anh làm cho hồn xiêu phách lạc mất rồi.
Mê mệt anh hờ là một chuyện điên rồ nhất mà tôi đã từng làm và có lẽ cũng là chuyện điên rồ nhất mà tôi sẽ làm.
Chúng tôi đã trải qua những ngày đầy ngọt ngào ở sapa, đến khi vờn nhau chán rồi mới chịu về.
À mà không, tại vì hứa trả nhà sau 5 ngày nên đến ngày thứ 6 thì chủ đã cho người khác thuê.
Chúng tôi là bị đuổi.
Trở về căn nhà thân quen với những con người thân thuộc, cuộc sống bình thường của tôi cứ thế tiếp diễn, chỉ là dạo gần đây phòng tôi thường xuyên xuất hiện kẻ đột nhập trái phép mà động cơ lại là cướp sắc.
Cướp sắc xong, kẻ đó nằm cãi cọ với tôi vụ chọn quà cho chị Nhung.
Tôi một màu, người nào đó một màu.
Cuối cùng để ông anh kia về phòng, tôi phải ngậm ngùi nhận tiền của họ mua cả hai cái đèn ngủ làm quà cưới.
Ngày cưới của chị Nhung cuối cùng cũng đến.
Chị em tôi váy áo xúng xính đến bữa tiệc với kỳ vọng ngoài cô dâu ra thì cả hai phải là những cô gái nổi bật nhất.
Tuyết vốn dĩ đã cao nên tùy tiện đi một đôi dép cũng trở nên nổi bật.
Còn tôi chỉ cao 1m6 thôi nên phải gồng mình trên đôi cao gót 15 phân.
Vốn trước giờ toàn đi giày thể thao nên hôm nay tôi chật vật thấy rõ.
Đến đi cũng phải nhờ cái Tuyết đỡ.
Nhưng vì đẹp nên tôi đây bất chấp.
Anh Hải là trẻ mồ côi thế nên gia đình họ hàng chủ yếu bên phía nhà chị Nhung.
Mẹ chị Nhung lấy khăn chấm nước mắt liên tục.
Đứa con cứ nghĩ sẽ mất hết tương lai vì một lần lầm lỡ vậy mà giờ vẫn có thể tìm được một bến đỗ hạnh phúc.
Có người mẹ nào mà không xúc động vui mừng.
Cún thì vừa thấy tôi đã chạy ào tới khoe rằng nó được giữ nhẫn cưới của ba mẹ.
Còn nói hôm nay nó là người quan trọng nhất.
Không khí buổi lễ hôm nay không chỉ đơn thuần là một đám cưới tươi vui mà còn chứa đựng biết bao nhiêu khoảnh khắc cảm động.
Cuộc đời này rồi cũng sẽ có một người thuộc về bạn, dù sớm hay muộn thì người ấy cũng sẽ đến.
Tuy anh Hải không phải là người đầu tiên chị nhung gặp nhưng lại là chân ái cuối cùng của chị.
Trên lễ đường tràn ngập bóng tay, Cún trong bộ vest màu đen bảnh tỏn chảy về phía ba mẹ, cậu bé đưa một hộp nhỏ màu hồng cho anh Hải.
Anh hôn lên má bé rồi nhận lấy.
Cậu nhỏ làm xong nhiệm vụ, vui vẻ nhìn ba mẹ trao nhẫn cho nhau.
Pháo hoa bắn lên, chúng tôi cũng đồng loạt nâng ly chúc phúc cho anh chị.
Chẳng may trong lúc muốn duy chuyển lại gần lễ đường.
Tôi trật gót giày, rất may sau đó được rơi vào một vòng tay ấm áp.
Mùi hương quen thuộc.
Tôi dễ dàng phát giác ra vòng ấm đang bao lấy tôi là anh.
– Sao anh lại ở đây?
– Anh cũng đi ăn cưới mà.
– Sao anh bảo không quen chị Nhung cơ mà.
Ai mời anh đến đây.
– Tôi hẳn là anh Hải cũng không quen Khiêm.
Vì anh ấy chưa từng nhắc đến ông anh này của tôi bao giờ.
Biết ngay mà.
Lần này không giấu được tôi nữa đâu.
Chắc chắn giữa anh và chị Nhung có cái gì đó mờ ám.
Đang đắc ý với suy nghĩ thâu tóm được âm mưu.
Thì đột nhiên kẻ nào ấy vội dập tắt suy nghĩ của tôi trong một nốt nhạc:
– Anh bỏ tiền mua quà mà nên anh phải được đi ăn chứ.
Thì ra là cũng chẳng tốt đẹp gì khi đề nghị giúp tôi thanh toán tiền quà.
– Nhưng mà cái này phải đặt bàn trước đây.
Khách mời có giới hạn rồi.
– Không sao! Anh chỉ ăn phần của em thôi.
Bát đũa thì chúng mình dùng chung.
Lạ thật cái con người này.
Lộ liễu như thế thì cả nhân loại biết hai đứa đang yêu đương mất.
– Không được.
– Tôi nhất quyết từ chối.
– Mắc gì không được?
Lúc hai đứa nghĩ rằng sẽ cãi nhau đến nơi thì anh Hải chị Nhung từ đâu xuất hiện.
– Vy đưa cả anh đến mà không nói gì hết.- Chị Nhung lên tiếng.
Gì mà đưa.
Họ từ mò đến đấy chứ.
Giờ còn mặt dày không chịu về.
Còn đòi diễn trò yêu đương trước mặt mọi người với tôi.
Tức anh ách đây này.
– Em…
Tôi còn chưa kịp nói thêm thông tin gì thì Tên anh trai đã cướp lời:
– Ngại quá em tới mà không báo trước.
Anh Hải vui vẻ nói:
– Có gì đâu.
Anh của Vy thì cũng như anh em trong nhà.
Kẻ đó đưa tay ra bắt quàng làm họ:
– Vâng, em cảm ơn anh chị.
Thế đấy, thế là có người đã trót lọt phi vụ ăn chực.
Thật chứ tôi xấu hổ gần chết.
Còn tên đó lại rất chi đẹp trai tỉnh táo giống như kiểu họ được mời hẳn hoi vậy.
Vì giờ đói bụng rồi nên việc kiểm soát đôi giày kia của tôi càng trở nên khó khăn.
Tôi lại tiếp tục loạng choạng lần hai.
Lần này người kia không còn đơn thuần đỡ tôi mà ngay sau đó còn cúi xuống đòi tháo đôi giày quá khổ ra khỏi chân tôi.
Trước bao người, tôi chỉ dám nhẹ nhàng nhắc nhở:
– Anh làm gì vậy?
– Đôi giày này không hợp với em đâu.
Sưng hết cả rồi.
– Kệ đi anh.
– Anh không kệ.
Em đau anh xót.
– Chỉ đau có một tí thôi.
Với cả không có giày, em sẽ phải đi chân trần đấy.
– Ai bảo em phải đi chân trần?
Họ cứ khuỵu gối trước mặt tôi mãi như thế này, chắc chắn sẽ bị mọi người chú ý.
Nhưng đến khi người ta tháo được giày ra khỏi chân tôi thì lại càng trở thành tâm điểm hơn.
Anh ấy tự nhiên quay người bế bổng tôi về bàn.
Đây chính là câu trả lời cho ý không để tôi đi chân trần.
Tôi không đi chân trần mà tôi bị người ta kiểm soát đôi chân, đi đâu cũng đòi bế.
Cũng may King group mua hết cánh nhà báo rồi.
Chứ không, ngày mai hai chúng tôi có lẽ sẽ được lên trang nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook