Người Đưa Tang Cõi Trần
Chương 34: Dòng sông nghìn xác

Dòng sông này chia đôi thành phố. Vừa rồi Văn Tử Tịnh chở tôi đến khu giàu có, bờ bên kia của dòng sông này lại là khu ổ chuột. Hai bên chỉ cách nhau bởi một dòng sông nhưng sự phát triển của đôi bên lại khác biệt hoàn toàn.

“Đây là sông Bắc của thành phố chúng tôi.”

Văn Tử Tịnh đỗ xe ở bên đường, còn tôi xuống xe rồi đưa mắt trông dòng sông Bắc này. Tôi phát hiện dòng sông này chảy mãi về hướng Đông, trên bờ đang có không ít người đang đánh bắt gì đó.

“Những người đó đang làm gì thế?”

“Đang vớt xác đấy, do dòng sông Bắc này rất kỳ lạ, cứ cách một thời gian lại có người ra đây nhảy sông tự tử!”

Nghĩ đến đây tôi cũng nheo mắt lại nhìn, hơi gật đầu: “Nhảy sông tự tử à? Tôi cũng có nghe nói, hình như toàn là những cô gái trẻ phải không?”

“Ừ, đúng vậy, nghe các thầy phong thủy nói thì một tên quân phiệt từng chôn thân ở đây. Tên quân phiệt này trời sinh háo sắc, sau khi chết tác oai tác quái ở sông này nên mới liên tục có các cô gái trẻ nhảy sông tự vẫn.”

Tôi tính thời gian, nói nhỏ: “Cô về trước đi tôi ở lại đây một lát.”

“Vậy… Tôi đợi anh nhé?”

Văn Tử Tịnh thấy tôi không có xe nên nghĩ đợt một lát rồi chở tôi về.

Nhưng tôi lại lắc đầu: “Một lát mà tôi nói không phải mau gì đâu, mà là đợi đến khi nửa đêm ấy!”

Văn Tử Tịnh ngây người, cụp mắt bảo: “Vậy hay là buổi tối tôi đến đón anh nhé.”

Con người cô ấy cũng khá tốt, có điều tôi vẫn tỏ ý thật sự không cần.

Thật ra đêm nay tôi muốn xem thử âm khí ở sông Bắc này rốt cuộc nặng đến đâu. Nếu âm khí ngưng tụ lại thành một khối thì e là sẽ kết nối với sát khí trên người của mẹ cô ấy.

Nếu thật sự là như thế thì phiền to!

Thấy tôi kiên quyết như vậy, Văn Tử Tịnh cũng không nói gì, chỉ khom người với tôi: “Anh Ngô, xin anh nhất định phải cứu mẹ tôi, sau khi chuyện này xong xuôi thì anh muốn bất cứ giá nào cũng được.”

Tôi cười nhạt: “Phong thủy không phải vì tiền tài, chỉ là muốn bảo vệ sự cân bằng của hai giới mà thôi!”

Tuy nói thì nói thế nhưng trong lòng tôi nghe đến tiền thì vẫn mừng muốn phát điên.

Dù gì làm nghề này của chúng tôi cũng phải ăn cơm mà, cũng là người thôi, người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.

Tôi gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng!”

Văn Tử Tịnh gật đầu sau đó đưa số điện thoại cho tôi, nói: “Anh Ngô, nếu xảy ra chuyện gì hoặc có cách gì thì anh lập tức gọi điện thoại cho tôi ngay nhé.”

Nói xong, cô ấy quay người bước vào trong xe, từ từ đánh xe rời khỏi tầm mắt tôi.

Nhìn chiếc xe chầm chậm rời đi, sau đó tôi đi xuống chỗ lan can rào chắn bên bờ sông, đưa mắt nhìn hoàng hôn buông xuống. Cảnh sắc buổi chiều tà thoáng chốc làm tôi phải cảm thán.

Đã lên tỉnh một tuần rồi, cũng không biết bây giờ ông nội sống thế nào.

Tôi ngẫm nghĩ qua một thời gian nữa ổn định mọi thứ rồi sẽ về báo bình an với ông nội.

“Vù…”

Trong lúc đầu óc tôi đắm chìm trong suy nghĩ, màn đêm đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giăng kín bầu trời. Tôi ngẩng đầu nhìn trời, nhất thời lại bị cuốn theo với bao nhiêu suy nghĩ trong đầu.

Lúc này, người trục vớt trên bờ sông nhanh chóng đi về. Không lâu sau, xung quanh bờ sông đã vắng lặng hiu hắt không một bóng người, chỉ còn sót lại tiếng xe cộ tới lui trên cầu.

Tôi lặng lẽ chờ đợi bên bờ sông. Vì cuối trời vẫn còn chút tàn dư của hoàng hôn cam nhạt nên âm khí vẫn chưa rõ rệt lắm, có lẽ đến lúc nửa đêm mới hiện rõ.

“Ôi dào… Thật sự phải đợi lâu à nha!”

Tôi buồn tẻ tìm một bãi cỏ bên bờ sông nằm dài ra, dưới khung cảnh hoàng hôn dần tối bốn phía vắng vẻ chờ đợi thời khắc lúc nửa đêm.

Khi tôi đang thấy nhàm chán nằm đó thì chiếc bông tai đeo trên cổ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trước mặt tôi.

“Ủa? Em ra rồi sao?” Tôi phấn khởi, Lý Bội Bội sẽ không chủ động xuất hiện lúc tôi không gặp nguy hiểm gì đâu!

“Anh biết chỗ này là nơi nào không?”

Cô ấy mở miệng bèn hỏi tôi.

Tôi hơi đơ ra một lát, theo phản xạ trả lời: “Sông Bắc!”

“Không phải!”

Cô ấy đột ngột phủ định lời tôi nói.

Tôi không hiểu lắm nên hỏi lại: “Vậy em nói xem là sông gì?”

“Đây là dòng sông nghìn xác!”

Nghe thấy cụm từ này làm tôi thấy hơi tò mò, tôi bèn hỏi cô ấy làm sao biết được?

“Anh Phàm, anh quan sát bốn phía thật kỹ đi, đúng ra xung quanh sông phải có cây cỏ nước nôi dồi dào, nhưng trước mắt chúng ta chỉ là một vùng khô héo, nhìn thoáng qua không khác gì im lìm đã chết vậy.”

“Đúng là như vậy, phong thủy của dòng sông này cũng khá kỳ dị, đặc biệt là hiện tượng không hề có chút sinh khí nào lại càng hiếm gặp.”

“Dưới đáy sông này có rất nhiều xác, vốn sông ngòi thuộc âm, nếu thêm thi thể vào thì từ xuất phát từ hai bên bờ sẽ phản chiếu ra Quỷ Môn quan.”

Tôi nheo mắt, sờ cằm rồi bảo: “Vậy ý của em là, nếu có người chết thì sẽ tăng thêm âm khí ở nơi này cho đến khi số thi thể dưới sông lên đến cả ngàn thì Quỷ Môn quan sẽ mở ra ở nơi này sao?”

Lý Bội Bội gật đầu: “Đúng vậy, dưới dòng sông này có một con sát đang tác quái toan tính mở Quỷ Môn quan ở đây, nếu không vớt xác lên siêu độ thì sợ là oán khí sẽ càng lúc càng nhiều, những gì cô gái kia gặp phải ngày hôm nay cũng là như vậy đấy!”

Sau khi nghe Lý Bội Bội phân tích như vậy, tôi như bừng tỉnh ra, không có lửa thì làm sao có khói, xem ra muốn giải quyết “sát” trên người của mẹ Văn Tử Tịnh thì chỉ có thể vớt xác cô chị lên mới được.

Nhưng, vớt xác không phải là chuyện đơn giản. Lúc trước ông nội từng nói, người vớt xác bắt buộc phải là đàn ông thuần dương* mới có thể làm.

* Nam chưa lấy vợ.
Nếu cưỡng chế vớt xác lên thì sẽ không vớt được, đặc biệt là thi thể có oán khí rất nặng.

Nghĩ đến đây tôi bèn nhớ đến chú Tần. Từ những gì người đàn ông hói đầu kia nói hôm nay thì lúc trước chú Tần vẫn làm nghề trục vớt thi thể đến bây giờ mới tự mình mở tiệm hàng mã kiếm sống qua ngày.

“Bội Bội, em là linh hồn dưới sông, em cảm nhận được âm khí tỏa ra từ dòng sông này không?”

“Âm khí rất nặng, vả lại trong đó còn hung ác tàn bạo nữa, nếu người bình thường lặng xuống dưới thì rất có khả năng một đi không trở lại!”

Tôi chậm rãi đi đến lan can bên bờ sông, nhìn nước sông bên dưới chỉ thấy đen bẩn đục ngầu, không ít âm khí đang lờ mờ tản ra từ bên dưới.

“Quả thật là rất nặng, xem ra đến nửa đêm sẽ càng dày đặc hơn.”

“Nếu muốn vớt thi thể lên thì bắt buộc phải tìm người hiểu về chuyện này, anh Phàm, chuyện này anh không thể miễn cưỡng được đâu.”

Lý Bội Bội lo tôi sẽ vớt xác dùm nhưng thật ra tôi không có bản lĩnh này, không ngốc đến mức mắc một sai lầm ngu ngốc như vậy đâu.

“Bây giờ chỉ có thể đi về tìm chú Tần nói cho chú nghe trước. Chuyện này cũng là một phần trong công việc làm ăn của chú, có lẽ chú sẽ niệm tình mà giúp đỡ.”

Lý Bội Bội đánh bay ý tưởng muốn xuống sông của tôi xong bèn hóa thành một luồng sáng xanh lam quay về lại chiếc bông tai.

Đêm nay tôi thấy khá vui. Thì ra Lý Bội Bội luôn ở bên cạnh bảo vệ tôi. Cô ấy xuất hiện để nhắc nhở bản thân tôi, đừng bước sai chân.

Bây giờ đã là chín giờ tối, trên mặt sông bắt đầu tản ra từ đợt âm khí rợn người, nghĩ thôi cũng biết đến nửa đêm sẽ dày đặc đến chừng nào.

Tôi bước trên đường, muốn bắt một chiếc ta-xi về nhà nhưng xe cộ qua lại trên đường này rất ít chứ đừng nói là ta-xi.

Chẳng còn cách nào chỉ đành đợi xe buýt ở trạm xe. May mà có một chuyến xe buýt cuối cùng ngang qua vào lúc mười giờ tối, cũng chưa tới mức quá xui xẻo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương