Người Đưa Tang Cõi Trần
Chương 31: Rời nhà rèn luyện

Sau khi tôi và ông nội rời khỏi nhà thím hai Lưu, ông nội hỏi tôi: “Cháu thấy thế nào?”

Thực ra thì nếu muốn nói cảm giác thật sự thì tôi cũng không hiểu, nhưng nếu ông Trần Nhị có thể trở thành người chém yêu thì tất nhiên sẽ có khí phách của ông ấy.

Còn tôi chẳng qua chỉ là một Chấp sự Kim Tiền nối nghiệp ông nội, muốn trở thành một người chém yêu chân chính thì vẫn còn sớm lắm.

Sau khi về nhà, ông nội nghĩ ngợi một đêm. Hôm sau ông nội bảo tôi: “Phàm à, cháu vào thành phố xông xáo một phen đi!”

Trước câu nói đột ngột của ông nội, tôi hơi không biết phải làm sao, gãi đầu hỏi ông: “Nội ơi, vậy chuyện trong thôn không cần ai làm nữa sao ạ?”

Ông nội thở dài: “Nếu cháu đã tiếp nhận thanh đao chém yêu này thì bắt buộc phải lên thành phố tìm kiếm cơ hội. Chuyện trong thôn thì nhiều đấy nhưng chỉ toàn những chuyện lặt vặt nhỏ nhoi mà thôi, chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu.”

“Thật ra thì ông nội đã xem quẻ cho cháu từ trước rồi, trước năm cháu hai mươi lăm tuổi sẽ có một kiếp nạn. Vì sao ông dạy cháu thuật phong thủy, thậm chí để Lý Bội Bội theo cháu, đều là để đề phòng chuyện phát sinh sau này thôi.”

“Nếu hiện giờ cháu đã có chút bản lĩnh thì nhất định phải đi rèn luyện một chuyến!”

“Nếu cháu có thể vượt qua kiếp nạn năm hai mươi lăm tuổi đó thì sau này ắt sẽ thuận buồm xuôi gió. Đây đều là mệnh cả!”

Cái gọi là số mệnh, vận thế có thể thay đổi, nhưng mệnh trời không thể làm trái, vậy nên chỉ có một nửa khả năng mà thôi, nhưng nếu tôi không học thuật phong thủy thì đến một nửa cơ hội kia cũng không còn, vì vậy ông nội mới phải dạy cho tôi.

“Cháu cầm lá thư này đi!”

Ông nội cầm lá thư trên bàn đưa cho tôi, nói: “Lá thư này, sau khi cháu lên thành phố thì đưa cho một người họ Tần. Trên thư có ghi địa chỉ đó. Ông ấy mở một tiệm giấy tiền vàng mã. Cháu tìm được ông ấy thì tự nhiên sẽ sắp xếp công việc cho cháu.”

Tôi cầm lá thư lên rồi hít một hơi thật sâu, gật đầu với ông nội.

Có điều tôi vẫn hơi không yên tâm để ông nội ở nhà một mình.

Nhưng ông nội vẫn khăng khăng bảo tôi đi chuyến này.

Chẳng còn cách nào nên tôi đành phải thu xếp một ít hành lý rồi tạm biệt ông. Nhưng thật ra tôi đã suy nghĩ ổn thỏa từ lâu rồi, chỉ cần mình dư chút đỉnh thời gian sẽ về thăm ông nội.

Tôi lên xe ra tỉnh, ông nội cũng đi theo tiễn tôi. Tôi có chút không đành lòng nhưng cũng đã hạ quyết tâm!

Sau khi ra đến tỉnh, tôi tìm một chỗ trọ nghỉ chân trước. Khách sạn và nhà khách thu phí theo ngày, rất không kinh tế, vì vậy tôi chọn thuê một căn nhà.

Tiền tôi kiếm được lúc trước gần như đã trả tiền thuốc thang viện phí cho ông nội cả rồi. Bây giờ tiền lẻ trong người cũng chẳng còn bao nhiêu đồng, chỉ có thể tìm một căn phòng giá rẻ một chút trước đã.

Tôi tìm rất lâu, cuối cùng tìm được một khu nhà kiểu cổ, một phòng ngủ một phòng khách, không tốt cũng không quá tệ, đủ cho một mình tôi sống.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện sinh hoạt xong xuôi, tôi lần theo địa chỉ ông nội đưa tìm đến một tiệm giấy tiền vàng mã.

Tiệm này nằm ở một con đường buôn bán trong hẻm, bình thường rất ít người đến đây vì vậy rất thiếu sức sống, mà thể loại như tiệm giấy tiền vàng mã thì khách đến chỉ toàn là xui xẻo nên tất nhiên là càng ít càng tốt.

Tôi bước vào tiệm thì thấy bên trong chỉ có một ông chú trung niên bị tật ở chân đang cắt giấy tiền, bèn lên tiếng hỏi: “Cho hỏi, chú Tần có đây không ạ?”

Ông chú này ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái rồi dường như không hồ hởi gì lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Thấy đối phương lơ mình, nhất thời tôi hơi bối rối nhưng đến cũng đến rồi, không có lý do gì mà lại quay đầu bỏ đi.

“À thì… chú ơi.”

Tôi theo phản xạ hỏi.

Chỉ thấy ông chú này vừa làm việc vừa đáp lại tôi: “Có chuyện gì thì nói đi!”

“Ơ…”

Thấy tôi chần chừ không chịu mở miệng, ông chú bèn ra lệnh: “Tôi là Tần Hải đây, anh tìm tôi có việc gì thế?”

Nghe thấy ông chú này họ Tần, tôi lập tức kích động, vội rút lá thư ông nội viết sẵn đưa cho ông ấy.

“Chú Tần, đây là thư ông nội cháu gửi cho chú, ông nội cháu là Ngô Khánh Phong!”

Ông chú kia nghe đến tên ông nội tôi thì chau mày, lập tức đứng lên hỏi tôi: “Ông nội anh là Ngô Khánh Phong?”

“Đúng ạ, cháu là cháu trai ông, tên Ngô Tử Phàm.”

Ông chú tên là Tần Hải này quan sát tôi một lát rồi mau chóng xé phong thư ra đọc qua lá thư bên trong.

“Thì ra là vậy.”

Ông xem xong bức thư rồi bỗng nở nụ cười, khác xa người lúc nãy khi tôi vừa bước vào tiệm.

“Tử Phàm, phải không? Chú là chủ tiệm giấy tiền vàng mã này, tên là Tần Hải, ông nội cháu là người cứu mạng chú.”

“Ơ? Hồi trước ông nội cháu cứu chú ạ?”

Dường như Tần Hải không muốn nhắc lại chuyện xưa nên gật đầu rồi cười: “Nếu ông nội cháu đã gửi gắm cháu ở chỗ chú thì sau này cháu cứ làm việc ở đây đi!”

Làm việc ở tiệm hàng mã, thực ra thì tuyệt đại đa số người đều sẽ khá kiêng dè, dù gì thì nơi này có âm khí rất nặng.

“Cụ thể là làm gì ạ?”

“À à, thật ra thì cũng không phức tạp đâu, như cháu thấy đấy, trong tiệm vàng mã này hầu như là đồ cho người chết sử dụng, đương nhiên sẽ có một vài “thứ” ở cõi dưới kia, chỉ cần chế tác xong sau đó bán cho người ta là được rồi.”

Nghe thì trái lại cũng khá đơn giản, nhưng tôi nghe ông nội từng nói, làm hàng mã là một công việc thiên về kỹ thuật, không phải ai cũng làm được. Kiến thức nghề này rất rộng, có lẽ ông nội là muốn để tôi đến đây học tập.

“Dạ là… chú Tần ơi, cháu lạ nước lạ cái cũng không hiểu lắm các yêu cầu của nghề làm hàng mã, nên sợ là sẽ hơi…”

“Không sao, chỉ cần cháu muốn học thì chú sẽ dạy cho cháu.”

Đầu óc tôi ngẫm nghĩ, nghề hàng mã này thì liên quan gì đến việc yêu ma quỷ quái nhỉ? Tại sao ông nội cứ bắt mình phải học cái này?

Nghĩ hết một lượt, cuối cùng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi, có điều chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó thôi. Dù sao bây giờ tôi cũng đang thất nghiệp nên ở đây học hỏi cho đàng hoàng vậy.

“Ông Tần ơi!”

Ngay lúc đó, có một tiếng gọi vang lên ngoài cửa.

“Tôi đây, có chuyện gì thế?”

Một người đàn ông đầu hói gấp gáp đi vào, nói: “Con gái của dì Lan nhảy sông tự vẫn rồi, ông giúp vớt cháu nó lên được không?”

“Vớt xác hả?”

Tôi sững người, hỏi: “Đây không phải là tiệm vàng mã sao? Sao có cả loại công việc như vớt xác vậy?”

Tần Hải nghe vậy thì bối rối, lắc đầu: “Ông Lâm à, tôi nghỉ vớt xác rồi, bây giờ tập trung làm hàng mã thôi. Nếu con gái của dì Lan cần hàng mã chôn theo thì tôi sẽ làm giúp cho chứ xác thì tôi thật sự vớt không nổi đâu!”

“Chao ôi, ông Tần, ông không vớt thì chẳng ai vớt nữa đâu, rất nhiều người vớt không lên được kia kìa, tà môn lắm, bắt buộc phải nhờ đến chuyên gia ông đây ra tay mới được!”

Nhất thời Tần Hải hơi bực, lắc đầu: “Không, tôi nghỉ làm rồi, mời ông về cho!”

Người đàn ông hói đầu kia thấy vẻ mặt Tần Hải nghiêm nghị, có lẽ không năn nỉ được rồi nên ông ta đành phải thất bại trở về.

Còn tôi lúc này đi hỏi Tần Hải: “Chú Tần là người vớt xác ạ?”

“Về cơ bản là vậy, lúc đó chú còn là nhân viên vệ sinh sông ngòi, chỉ là con sông đó cực kỳ tà môn, cứ cách một thời gian lại có người nhảy sông tự tử mà người chết toàn là con gái trẻ tuổi xinh đẹp không à.”

Thật ra thì chuyện quỷ dị thế này, nói thật lòng thì lúc trước tôi với ông nội từng thảo luận, thậm chí cô vợ ma của tôi cũng ở dưới nước đấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương