Người Đưa Tang Cõi Trần
-
Chương 18: Trận Đại La Kim Tiên
Sau khi chờ sang ngày thứ hai, bố Quách đời phải về lấy thêm vài món dụng cụ. Dù gì thì trận pháp Đại La Kim Tiên cần phải có một số dụng cụ đặc biệt mới có thể bố trí hoàn chỉnh.
Còn tôi vẫn giống như thường ngày, ở bệnh viện bầu bạn với ông nội.
Sức khỏe của ông nội cũng hồi phục rất tốt, có thể xuống giường chạy bộ rèn luyện thân thể rồi. Bác sĩ thấy vậy cũng thấy khá khó tin.
“Phải rồi, bên tòa nhà y khoa đối diện cũng có một nhà xác. Lúc cháu lên đó xem thì phát hiện có một con quỷ lột da đang ăn xác.”
Ông nội nghe vậy thì hơi khó hiểu, lắc đầu: “Dào, bệnh viện này keo thật đấy, đến tiền trả cho người gác đêm cũng tiết kiệm!
Mỗi một nhà xác bệnh viện cần phải có một người gác đêm để canh cổng.
Nhưng lần trước tôi sang đó thì căn bản chẳng có ai đang giữ cửa cả.
Ông nội hít một hơi thật sâu rồi xuống giường hoạt động một chút, nói: “Phàm, cháu dẫn ông qua đó xem thử đi!”
Tôi hơi chần chừ: “Nội ơi, chi bằng chúng ta đợi bố Quách đời quay lại rồi hẵng tính!”
“Bây giờ đang ban ngày ban mặt thế này, cháu lo lắng gì chứ?”
Từ sau khi ông nội khỏe lại thì rất để ý đến chuyện của bệnh viện.
Sau đó tôi bèn dẫn ông nội đến nhà xác bên tòa nhà y khoa. Vậy mà lần này lại có một ông lão đang đứng trước cổng. Ông lão ngậm một điếu thuốc, trông ánh mắt lão rất hung ác, làm cho người ta cảm thấy không dám lại gần.
“Ủa? Sao lần trước lại thấy không có ai canh gác mà nhỉ?”
Tôi ngây người rồi lập tức tiến lên hỏi: “Cụ ơi, cho cháu hỏi cụ là người giữ cổng nhà xác ạ?”
Ông lão liếc mắt nhìn tôi, sau đó tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn, nói: “Ừ.”
Ông nội bước lên, cười: “Người anh em, ở đây gác đêm hả?”
“Phải.”
Lời của ông cụ chỉ bao gồm một từ, mà vẻ mặt của lão rất lạnh nhạt, dường như không muốn nói chuyện với chúng tôi cho lắm.
“Sao lúc trước không thấy ông thế?”
Lão bắt đầu mất kiên nhẫn, giận dữ đứng dậy quát chúng tôi: “Mấy người là ai thế hả? Hỏi này hỏi nọ ở đây làm gì? Muốn biết thì chết đi vô trong đó rồi biết chứ gì?”
Nghe giọng lão phẫn nộ như thế trái lại làm cho tôi và ông nội thấy hơi gượng gạo.
Dù gì đứng đây hỏi chuyện nhà xác suốt như thế cũng không hay.
Có điều, ông nội cũng nhìn ra được, có lẽ ông lão này cũng làm cùng nghề với ông nội nên làm một thế tay ra dấu trong ngành.
Quả nhiên ông lão kia nhìn thấy thế tay của ông nội bèn lập tức nhíu chặt mày: “Người anh em, ông là…”
“Khà khà, tại hạ cũng tổ chức tang lễ dùm cho người ta thôi, là Chấp sự Kim Tiền!”
Ông lão kia nghe vậy lập tức gật đầu: “Thì ra là vậy à, lúc trước tôi làm Ngũ Tạng.”
Như thế cũng tính là đồng nghiệp rồi. Tôi hỏi ông nội Ngũ Tạng là gì.
Ông nội kể tôi nghe, cái gọi là Phong Thủy Ngũ Tạng chính là phong thủy cũng có năm món nội tạng. Tim là sao, gan là hình thái, phổi là không khí, dạ dày là tư thế, thận là nước.
Ông lão này làm Ngũ Tạng nên hiển nhiên cũng hiểu về thuật phong thủy.
“Xưng hô như thế nào đây?”
Ông lão kia vuốt cằm: “Gọi tôi là lão Trần đi!”
“Lão Trần, ông cũng là người hiểu phong thủy, chắc cũng biết địa thế phong thủy của bệnh viện này nhỉ?” Ông nội hỏi.
Lão Trần cười thành tiếng: “Ông anh, ông cũng nhìn ra rồi à?”
“Âm khí nặng thế này, đến thằng cháu tôi còn nhìn ra nữa là!”
Ông nội nhẹ nhàng vỗ vai tôi. Ông nói vậy làm lão Trần đứng kế bên khá kinh ngạc, theo bản năng hỏi: “Không phải chứ? Còn trẻ vậy đã học nghề này sao?”
“Ôi dào, tôi đây cũng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có mỗi cái nghề này là truyền thụ được cho cháu nó thôi, nên nó cũng chỉ có thể dùng nghề này để mưu sinh!”
Thật ra tôi học nghề của ông nội là vì cũng thấy hứng thú, nếu không thì cũng sẽ không kiên trì đến bây giờ.
Chẳng qua là tôi vẫn chưa nhìn thấu tiếp xúc được chỗ ảo diệu của nghề này nên vẫn còn cần phải học tập rèn luyện nhiều hơn.
“Hai người đến đây hỏi tôi thì chắc cũng phát hiện ra chỗ khác lạ của bệnh viện này rồi, đúng không?”
Ông lão kia là người từng trải nên đương nhiên ông rất rõ âm khí trong bệnh viện này nhiều đến cỡ nào.
“Vậy ông còn làm người gác đêm ở đây nữa, lẽ nào ông không phát hiện ra chỗ nào không thỏa đáng sao?” Tôi hỏi.
“Ở nhà xác có một vài quy tắc không được làm trái, đặc biệt là sau 12 giờ đêm, cho dù là viện trưởng đến thì cũng không được vào!”
“Ngược lại, nếu bên trong có tiếng người vang lên thì cũng không được ra ngoài!”
Ông lão làm người gác đêm ở đây đã mấy năm, về cơ bản thì ông luôn tuân theo quy tắc này.
Đợt trước ông về quê thì trùng hợp quãng thời gian đó có quỷ lột da xuất hiện, chứng tỏ người gác đêm quan trọng đến nhường nào.
“Tuy bệnh viện này âm khí nặng nề nhưng chỗ nhà xác cũng xem như không có động tĩnh gì.”
Sau khi nói chuyện với ông lão, tôi và ông nội biết được ông lão này đêm nào cũng trực ở đây và không phát hiện ra có bất kỳ chuyện gì kỳ lạ.
Nếu một khi ông lão không còn nữa thì đám quỷ quái sẽ đến nhà xác làm loạn.
Sau khi về phòng bệnh, ông nội nói với tôi: “Mỗi một bệnh viện đều có quy định về người gác đêm. Những người gác đêm này có thể áp chế âm khí trong nhà xác, có tác dụng làm kinh sợ, cho nên tên đạo sĩ quỷ kia mới xây thêm một cái nhà xác khác ở tầng B3.”
“Hai nhà xác, bên này có người gác đêm nhưng bên chỗ tầng B3 kia lại trở thành nơi tụ tập của quỷ quái.”
Sập tối, bố Quách đời xách theo dụng cụ vào đây.
Sau đó, ông bắt đầu bố trí trong phòng bệnh, còn ông nội và tôi giúp đỡ chạy vặt.
Trận pháp Đại La Kim Tiên có một điều kiện bắt buộc chính là hai cực Âm và Dương phải tương phản với nhau, phải bố trí một vật có tính Dương ở cực Âm trước, sau đó đặt một vật có tính Âm ở cực Dương, sau cùng phơi đồng xu Ngũ đế ở giữa.
* Đồng Tiền Ngũ Đế là 5 đồng tiền cổ được xâu chỉ đỏ thành một xâu 5 xu, có nguồn gốc từ thời Trung Hoa cổ đại. Nó được phát hành ở triều đại nhà Thanh dưới trướng của 5 vị Hoàng Đế cường thịnh nhất là Thuận Trị (cai trị từ 1644 – 1661), Khang Hy (1662 – 1722), Ung Chính (1722 – 1735), Càn Long (1736 – 1795), Gia Khánh (1796 – 1820). Trên mỗi đồng tiền này đều được khắc 4 chữ Hán với nội dung tương ứng thời kỳ chúng được phát hành được dịch ra là: Thuận Trị Thông Bảo, Khang Hy Thông Bảo, Ung Chính Thông Bảo, Càn Long Thông Bảo, Gia Khánh Thông Bảo.
Tiếp theo, bố Quách đời dán những vật phong thủy khác lên trên tường.
Sau khi làm xong thì trời đã tối hẳn.
Âm khí dưới lầu bắt đầu chậm rãi hình thành. Tôi nghĩ đêm nay tên đạo sĩ quỷ kia sẽ đến tìm chúng tôi.
Trong phòng bệnh bày trận pháp Đại La Kim Tiên, làm vậy có thể tạo ra một khu vực an toàn. Bố Quách đời lấy dây thừng đỏ và quả chuông ra treo lên cạnh cửa. Chỉ cần có gió thổi hay cỏ lay gì thì chuông sẽ vang lên. Như vậy cho dù đang ngủ say cũng sẽ thức dậy.
“Đêm nay ôm cây đợi thỏ, ông không tin tên đó không đến tìm chúng ta.”
Bố Quách đời thở hắt ra, nhưng tôi và ông nội đều có dự cảm không may.
Đêm khuya thanh vắng, trong bệnh viện yên tĩnh rợn người. Bố Quách đời uống mấy ly rượu xong nằm ra bàn ngủ khò.
Ông nội cũng cần phải nghỉ ngơi nên nằm ngủ trên giường bệnh. Tôi là thanh niên trai tráng đương nhiên phải đảm nhận trách nhiệm canh giữ cửa chính.
Có điều, dường như đêm nay bên ngoài im ắng đến kỳ lạ, có lẽ vì ông lão Trần gác đêm kia đã quay lại nên đám quỷ quái này ẩn dật bớt chăng.
Đến quá nửa đêm thì tôi cũng có chút chịu hết nổi nên hơi khép mắt tính thiếp đi một chốc.
Ngay lúc tôi sắp sửa chìm vào giấc ngủ thì thình lình một trận gió lạnh thốc vào.
“Phù!”
Tôi lập tức rùng mình sau đó nhíu chặt mày nhìn sang hướng cửa lớn. Không ít bóng người đang bay đến đây!
“Đến rồi đấy à?”
Có điều số lượng nhiều quá vậy, mỗi “thứ” bay tới bay lui thôi cũng đếm được tầm hơn mười mấy cái!
Tôi bắt đầu hoảng, có điều nhìn trận pháp Đại La Kim Tiên đã bày bố ổn thỏa nên ổn định lại thần trí của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook