40.
Sau đó, Dung Vọng trở thành ám vệ, nhiệm vụ của hắn là theo sát và bảo vệ cho Dung Ngọc.

Dung Ngọc không hề biết đến sự tồn tại của hắn, các ám vệ khác cũng chưa một lần nhìn thấy gương mặt hắn, duy chỉ có thủ lĩnh đội ám vệ biết rõ.
Hắn là kẻ xuất sắc nhất.
Nhưng cũng là người dày vò bản thân nhất.
Từ trước đến nay hắn làm việc gì cũng đều chỉ coi trọng kết quả, không để tâm đến những thứ khác.

Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì cách thức nguy hiểm đến đâu cũng sẽ không từ nan.

Bao nhiêu năm nay, trên người hắn vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới đã xuất hiện, đằng sau vẻ ngoài anh tuấn kia không biết có bao nhiêu vết thương còn đang âm ỉ.
Lão thái y lại thở dài: “Nhiều năm rồi không gặp lại điện hạ, ban nãy lão phu giúp hắn bắt mạch mới phát hiện, nguyên khí bị tổn hại quá nhiều, chẳng khác gì thân tàn ma dại.


Thật đúng là khiến người khác vừa thương xót lại vừa tức giận.

Người không biết quý trọng bản thân như vậy, trên đời này cũng chỉ có hắn mà thôi.”
“Lâm thái y suốt bao nhiêu năm nay đều ở quê nhà, sao lại biết rõ về những chuyện sau này của Dung Vọng như vậy?”
Lão thái y chẳng muốn giấu diếm: “Lão phu nhiều lần kéo tên thủ lĩnh đội ám vệ từ cõi chết trở về, cũng coi như có chút ân tình với hắn, cho nên thỉnh thoảng hắn cũng viết thư nói cho ta tình hình của điện hạ.”
Trầm mặc một lúc, cuối cùng ta vẫn nói ra chuyện mà bản thân quan tâm nhất: “Vậy chuyện hắn… chuyện Dung Vọng đóng giả Thái tử rốt cuộc là thế nào?”
Cõi lòng ta cuộn trào từng cơn sóng, chờ đợi câu trả lời của lão thái y.
Thế nhưng đợi được chỉ là tiếng thở dài: “Lão phu cũng vừa mới biết chuyện điện hạ giả mạo Thái tử.

Ở Thái y viện nhiều năm, sớm đã có thói quen những chuyện không nên nghe thì không nghe, chuyện không nên hỏi thì không hỏi, nên lão phu cũng không biết nội tình thế nào.

Chuyện này…Khương tiểu thư vẫn nên hỏi trực tiếp điện hạ thì hơn.”
Chẳng trách lúc ở Đông cung cách nói chuyện của lão thái y lại không khách sáo như vậy, thì ra là vì đã nhận ra hắn.
Chẳng trách biểu hiện của Hoàng hậu trong yến tiệc hôm nay lại kỳ lạ như thế.

Không phải vì thấy Quý phi đắc sủng mà là vì biết rằng Dung Ngọc đã không còn hy vọng gì.

Lúc bà ấy nhìn thấy Thái tử nôn ra máu cũng chẳng mảy may quan tâm, e là đã sớm biết phát hiện ra Thái tử của hiện tại là do Dung Vọng giả mạo.
Mà ta chính là người thứ ba.

Người thứ ba biết đến cái tên Dung Vọng này.

41.
Đến khi về đến Khương phủ, đầu óc ta loạn như cào cào, bao nhiêu chuyện động trời ập đến trong chớp mắt tưởng chừng như đã trải qua cả mấy kiếp người.
Còn lão thái y thì vẫn thoải mái như ngày thường, sau khi tiết lộ cho ta về bí mật kinh thiên động địa kia thì đến chào hỏi tổ phụ ta, nói rằng muốn mua một căn nhà nhỏ trong kinh thành, dự định sẽ sống ở đó một thời gian dài.
Lão thái y nói chữ ta đẹp nên còn nhờ ta viết giúp ông ấy một bức thư gửi cho vợ con ở quê nhà, bảo rằng bản thân đang bị một con rắn độc toàn thân đầy thương tích quấn lấy, thời gian tới có lẽ không thể quay về, còn nhắc nhở người nhà phải chăm sóc cẩn thận cho con rùa của ông ấy.
Ta không dám đặt bút viết: “Những lời này…bọn họ xem rồi liệu có hiểu không?”
Lão thái y xua xua tay: “Bọn họ hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là giúp ta chăm sóc con rùa là được, nuôi nó lớn lên để sau này nó còn tiễn ta lúc lâm chung.”
Lão thái y nói, ông ấy sẽ tiễn điện hạ đi trước, rồi để con rùa kia tiễn ông ấy về thế giới bên kia, sắp xếp như vậy là ổn thỏa cả rồi.
Ta hơi sững người, qua một lúc mới đặt bút viết tiếp.
Cũng đúng vào ngày lão thái y chuyển đi, cha ta đến báo với ta một tin tức tốt.
Hoàng thượng ban hôn cho Thịnh vương rồi.
Còn chưa giải thích rõ ràng, cha ta đã không giấu được vui mừng: “Đối phương là tiểu thư của Trương gia.”
Cả kinh thành đều biết Trương gia có một vị tiểu thư tuổi đã sắp hai mươi mà vẫn chưa gả đi, dáng người mập mạp, dung mạo lại không được ưa nhìn, cho nên những người môn đăng hộ đối thì không để ý đến nàng ta, mà những người có địa vị thấp hơn thì nàng ta lại chẳng mảy may quan tâm đến.
Cha ta nói xong thì bật cười lớn:
“Chắc là Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh rượu.”
Sắp hai ngày trôi qua rồi, cho dù là ngâm trong rượu thì cũng phải tỉnh từ lâu.
Ta đoán, chuyện này là do Dung Vọng làm.

Ngày thành hôn của Thịnh vương, kinh thành náo nhiệt vô cùng.

Trương gia cũng là một gia tộc lớn, của hồi môn của nhà gái xếp đầy từ đầu đường đến cuối ngõ.
Nha đầu theo hầu cạnh ta nói muốn ra ngoài xem náo nhiệt, cho nên ta cũng không đành từ chối.

Chúng ta bước vào một tửu lầu ven đường, từ đây mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy đoàn người rước dâu ồn ào bên dưới.

Chỉ thấy tân lang mặt mày u ám, sắc mặt chẳng có lấy một chút vui mừng.
Chưa kịp quay đầu lại thì tiếng cười nhàn nhạt của Dung Vọng đã vang lên bên tai.
“Nàng xem, hai người họ có phải rất xứng đôi không?”
Hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua làn tóc mai..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương