Người Định Hình Tâm Lý
-
Chương 4: Người chết kể chuyện (4)
Editor: An Dung Ni
Beta: Queenie_Sk
“Cùng hưởng một loại lợi ích, cùng gánh một loại tội ác.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Đâm xuống! Đâm xuống.”
Những lời này không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, những kẻ trước mắt đều phạm phải tội ác không thể tha thứ, mà đã có tội thì phải bị trừng phạt, không ai được phép kiếm cớ thoát tội, đây là chức trách mà thần đã giao cho tôi. Tôi dùng lưỡi dao sắc bén trong tay để xuyên qua thân thể thối rữa của hắn, cắt lấy cặp mắt bị ma quỷ mê hoặc của hắn. Thanh tẩy linh hồn cho hắn, cứu chuộc hắn…”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cao Đình thở dài, “Gọi điện cho Cố Mi đi.”
Khi nhóm người của Cao Đình chạy đến nhà Lương Siêu, Cao Đình gõ cửa thấy không ai đáp lại, sau đó phát hiện có dấu phá khóa cửa, trên góc cửa còn có vết máu khô, năm người liền quyết định phá cửa đi vào.
Lối vào nhà cũng có những vết máu liên tục giống trên cửa, kéo dài đến chỗ một chiếc ghế ở sâu trong phòng khách. Trên nền nhà sáng màu, những giọt máu dần khô lại trông cực kì bắt mắt.
Có một người đàn ông bị trói ngồi vào ghế dựa, hai bàn tay giao nhau, cổ tay bị cột chặt, đặt ở trước ngực, cả người hơi ngả về phía trước, đầu rủ thấp xuống, đỉnh đầu tựa trên tay, đã chết.
Tôn Đống ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn mặt người đàn ông, nào ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu với hai hốc mắt đỏ lòm, trống rỗng.
“Trời ạ! Hắn bị móc mắt!” Ấn tượng thị giác quá mạnh khiến Tôn Đống giật mình kinh hãi, suýt ngã ngửa xuống đất, may mà chống tay kịp nên mới ổn định được trọng tâm.
Cao Đình xoa xoa mi tâm, “Lại thêm một người nữa bị móc mắt.” Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, nhưng anh ta vẫn không thể hiểu nổi vì sao lại có nhiều người chọn những phương thức tàn bạo máu lạnh thế này để giải quyết vấn đề, hơn nữa người sau lại càng tàn bạo hơn người trước.
Mặc dù phần mắt không lành lặn, nhưng vẫn có thể nhận ra thân phận nạn nhân, Hề Thiên Tường so sánh với ảnh của Lương Siêu, rồi đứng lên nói với mọi người: “Có thể xác định chắc chắn đây chính là Lương Siêu, người chúng ta muốn tìm.”
“Sao anh ta lại chết? Chẳng lẽ là bị Kim Mẫn sát hại?” Tôn Đống thấy nạn nhân đều là nam, lại đều bị móc mắt, nên liền suy ra hung thủ là Kim Mẫn.
Hề Thiên Tường im lặng nhìn Tôn Đống, “Tôn Đống, cậu động não chút đi, trên video giám sát có thể thấy rõ là lúc 11h20 anh ta vẫn còn rất khỏe mạnh, lành lặn rời khỏi nhà Kim Mẫn, mà 2 giờ chiều hôm ấy Kim Mẫn đã bị bắt tại nhà, trong khoảng thời gian đó anh ta không hề bước ra khỏi nhà, nên chắc chắn Lương Siêu không phải do hắn sát hại.”
Tôn Đống ngại ngùng gãi gãi tóc, “Cũng đúng, vậy là ai nhỉ? Lại còn chọn cách giết người giống Kim Mẫn.”
“Khác nhau.” Cao Đình cầm ly thủy tinh trên bàn lên, đưa lên mũi ngửi thử: “Sau khi moi mắt nạn nhân, Kim Mẫn liền thả chúng vào nước. Còn trong ly này là dung dịch khử độc.”
Mộc Thất sau khi quan sát mọi thứ xong mới lên tiếng: “Tư thế người bị hại có vấn đề. Hai bàn tay đan lại trước ngực, đầu cúi thấp xuống, đây là tư thế cầu nguyện, hay nói đúng hơn là sám hối. Trên người bị hại có các vết thương do dao đâm, và dấu vết bị bạo hành. Nếu đúng đây là tư thế sám hối thì chứng tỏ hung thủ cực kì phẫn nộ với tội lỗi mà nạn nhân đã phạm phải.”
Lục Diệp đi vòng vòng quanh nhà một lúc rồi trở lại: “Hung thủ dùng dụng cụ chuyên nghiệp để cạy cửa, khi đó Lương Siêu đang ngủ ở phòng ngủ, bị sát hại ngay trên giường, sau đó bị móc mắt, vết máu nhỏ giọt từ phòng khách đến cửa là do hung thủ làm ra, có lẽ là máu trên hung khí nhỏ giọt xuống, khi đi đến cửa hắn cất hung khí đi nên trong nhà không thấy hung khí đâu, hơn nữa hung khí này là do hắn mang đến.” Lục Diệp quơ quơ quyển sổ trong tay: “Đây là sổ ghi chép công việc của Lương Siêu, trong này chỉ có phần ghi chép về nội dung cuộc trò truyện của anh ta và Kim Mẫn. Thùng rác trong phòng bếp có một phần đồ ăn bên ngoài, có cả hóa đơn nữa. Từ thời gian trên hóa đơn có thể thấy sau khi anh ta trở về từ nhà Kim Mẫn, anh ta đã gọi bữa trưa và bữa tối ở ngoài hàng, chứ không hề đi ra ngoài.”
Cao Đình nghe phần phân tích của đội viên mình xong liền hỏi: “Mọi người cảm thấy cái chết của Lương Siêu liệu có liên quan gì đến vụ án của Kim Mẫn không?”
Tôn Đống hơi do dự: “… Chắc là có…”
“Cũng có thể có khả năng này.” Mộc Thất cũng không chắc chắn lắm.
“Trong lúc chờ Cố Mi, ai đó đi xuống tầng kiểm tra camera an ninh đi.”
Tôn Đống lập tức giơ tay lên: “Đội trưởng, nãy tôi có nhìn qua, camera dưới tầng hình như bị hỏng rồi. Để giờ tôi xuống kiểm tra lại cho chắc.”
Tầm 10 phút sau, Cố Mi đến, vừa vào cửa cô ấy đã nói lớn: “Tôi nói rồi, tỉ lệ gặp người chết của mọi người cao hơn là gặp người sống mà.”
Hề Thiên Tường thoải mái đáp lại cô ấy: “Dù sao cũng không nhiều bằng cô.”
Cố Mi đeo bao tay, đến bên thi thể của Lương Siêu, một tay nâng cằm anh ta lên, “Điểm này thì tôi công nhận.”
Trong mắt Mộc Thất thì động tác này có vẻ quái dị, cô đứng bên cạnh hỏi: “Cố ca, chị đang trêu ghẹo thi thể anh ta à?”
Cố Mi quay đầu lại lườm cô: “Cô thật dung tục, tôi chỉ muốn nhìn rõ thi thể hơn thôi.”
Mộc Thất bình tĩnh chuyển đề tài, “Vết thương trí mạng là ở chỗ nào?”
Cố Mi lại bị dời sự chú ý, “Cơ bản thì vết thương nào cũng trí mạng, cổ, tim, bụng, phần nào cũng bị thương, còn thời gian tử vong thì khoảng tầm 12 giờ đến 1 giờ sáng. Sau khi chết mới bị trói. Còn mắt… thì không hề có chút kĩ năng giải phẫu nào hết, đây là hành vi phá mắt thì đúng hơn. Nhìn xem, con ngươi đã bị tổn thương thành như thế này rồi này! Bla bla bla…”
Mộc Thất nghe được trọng tâm vấn đề, liền quay người đi tìm Cao Đình, mặc kệ Cố Mi tiếp tục lải nhải, “Đội trưởng, hung thủ không phải là người có trình độ chuyên môn về y học, động tác móc mắt chưa thuần thục, vẫn còn thô.”
Cao Đình gật đầu, sau đó gọi điện cho Tôn Đống, “Tôn Đống, cậu đến phòng bảo vệ tìm hiểu những cư dân về nhà trễ đêm qua, hỏi thăm họ xem có người nào khả nghi ra vào khu nhà này không?” Rồi quay sang bảo Cố Mi đưa thi thể về cục, cùng các đội viên khác đến công ty của Lương Siêu.
***
Công ty nơi Lương Siêu làm việc tên Linh Nguyện, một cái tên rất quái lạ.
Công ty Linh Nguyện cách nơi ở của Lương Siêu khoảng 45 phút lái xe, nằm ở tầng bốn của một tòa nhà văn phòng, trên cửa kính có dán hai chữ Linh Nguyện màu đen. Cao Đình đẩy cửa vào, nhân viên lễ tân lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Chào anh, anh đến để nghe tư vấn hay có giấy mời ạ?”
Cao Đình đưa thẻ ngành, “Tôi là cảnh sát, xin hỏi ai là giám đốc ở đây?”
“À! Anh chờ một chút ạ, để tôi đi gọi giám đốc.”
Có vẻ như đây là lần đầu tiên có cảnh sát đến chỗ này, nhân viên lễ tân hơi khẩn trương, luống cuống đến mức đi lò cò vào trong.
Một lát sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy đi ra. Anh ta mặc âu phục rất chỉn chu, thấy cảnh sát muốn gặp mình, trên mặt anh ta cũng không có chút hốt hoảng nào, chỉ mỉm cười ấm áp: “Tôi tên Uông Kiệt, không biết đồng trí cảnh sát đây đến tìm tôi có chuyện gì?”
Cao Đình tiến lên, lấy hình Lương Siêu ra: “Chào anh Uông, ở đây có nhân viên nào tên Lương Siêu không?”
“Lương Siêu? Xin lỗi, để tôi kiểm tra lại một chút.” Sau đó anh ta quay sang nói với nhân viên lễ tân: “Tiểu Mã.”
Tiểu Mã lập tức kiểm tra danh sách trên máy tính, “Thưa giám đốc, đúng là có một nhân viên tên Lương Siêu, nhưng hôm nay anh ta không ở đây.”
“Đồng trí đến để tìm anh ta sao, ngại quá, hôm nay anh ta không ở đây.”
“Chúng tôi biết anh ta không ở đây, anh ta đã bị sát hại, hôm nay chúng tôi đến điều tra chi tiết về Lương Siêu, công việc cụ thể ở công ty các anh là gì?”
Uông Kiệt đưa mọi người đến bộ ghế sô pha gần cửa ra vào, “Việc làm của chúng tôi có thể coi là một loại hình phục vụ khá mới mẻ, việc cụ thể thì giống như tên công ty, nghe người chết tâm sự.”
“Người chết tâm sự?” Chưa ai trong nhóm của Cao Đình từng nghe qua về nghề nghiệp này.
Uông Kiệt giải thích với mọi người: “Đúng, tất nhiên không phải là gọi hồn người chết lên nghe họ nói chuyện, mà là lắng nghe những tâm sự của những người sắp chết hoặc muốn tự xát.”
“À, vậy là hóa giải những thống khổ của những người đó hoặc khuyên giải họ không nên tự sát, nghe có vẻ là một nghề rất tốt.” Cao Đình thầm nghĩ, việc này cũng có thể giảm bớt số người tự sát mỗi năm.
Nào ngờ Uông Kiệt lại tươi cười phủ nhận: “Đồng trí cảnh sát, anh hiểu nhầm rồi, chúng tôi chỉ lắng nghe, còn khuyên bảo thì là việc của truyên gia tâm lý rồi.”
Sắc mặt Cao Đình hơi thay đổi, giọng nói cũng trầm xuống: “Vậy nếu như các anh gặp người muốn tự sát các anh sẽ làm gì?”
“Nghe chuyện của họ, chỉ thế thôi.”
“Không báo cảnh sát?” Cao Đình chưa bao giờ tưởng tượng rằng trên đời này còn có loại nghề nghiệp này.
“Đấy là lựa chọn của thân chủ, chúng tôi không có quyền can thiệp. Chúng tôi được thuê để làm việc thân chủ cần, nghe xong thì lấy thù lao, chỉ vậy thôi.” Uông Kiệt là một doanh nhân, đối với anh ta mà nói, đây là chuyện làm ăn. Anh ta mở ra công ty này, nguyên tắc đầu tiên chính là thỏa mãn khách hàng, sau đó thu tiền về túi mình.
Vẻ thờ ơ với mạng sống người khác của Uông Kiệt hiển nhiên đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Cao Đình, đối với cảnh sát mà nói, chức trách của họ chính là dùng cả cuộc đời mình để cứu những mạng sống khác, dù người đó muốn tự sát đi chăng nữa, thì đó cũng là một mạng sống. Có thể người đó chỉ nhất thời nông nổi nên mới chọn cách tự sát, nếu có người ở bên cạnh khuyên bảo, thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Nhưng những người này lại chọn cách mặc kệ.
Hề Thiên Tường biết nếu nói chuyện tiếp về công việc này thì Cao Đình nhất định sẽ nổi đóa lên, nên thay anh ta hỏi Uông Kiệt: “Vậy bàn làm việc của Lương Siêu đâu?”
“Không có, công việc của nhân viên chỗ chúng tôi yêu cầu phải thường xuyên ra ngoài.”
“Vậy mấy ngày qua anh ta đều không đến công ty?”
“Không.”
Hề Thiên Tường yêu cầu điều tra các hợp đồng mà Lương Siêu đã nhận, kết quả chỉ có một hợp đồng duy nhất vài ngày trước, chủ hợp đồng họ Kim, hiển nhiên là Kim Mẫn.
Mộc Thất khẽ nhướng mày: “Công ty anh hiện có bao nhiêu nhân viên tại chức?”
“Khoảng hơn chục người. Sao vậy?”
Khi Mộc Thất yêu cầu in danh sách địa chỉ và phương thức liên lạc của những người này thì Uông Kiệt nhíu mày lại: “Các anh chị cần những thứ này để làm gì?”
“Tôi khuyên anh nên nhanh tay lên, nếu không thì công ty anh sẽ phải tuyên bố phá sản đấy.” Bình thường tốc độ nói chuyện của Mộc Thất khá chậm, nhưng hôm nay cô học theo tác phong của Lục Diệp, nói liền một mạch: “Hơn nữa, tôi nhịn anh khá lâu rồi, đồng chí không phải đồng trí, tự sát không phải tự xát, và chuyên gia chứ không phải truyên gia.”
Beta: Queenie_Sk
“Cùng hưởng một loại lợi ích, cùng gánh một loại tội ác.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Đâm xuống! Đâm xuống.”
Những lời này không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, những kẻ trước mắt đều phạm phải tội ác không thể tha thứ, mà đã có tội thì phải bị trừng phạt, không ai được phép kiếm cớ thoát tội, đây là chức trách mà thần đã giao cho tôi. Tôi dùng lưỡi dao sắc bén trong tay để xuyên qua thân thể thối rữa của hắn, cắt lấy cặp mắt bị ma quỷ mê hoặc của hắn. Thanh tẩy linh hồn cho hắn, cứu chuộc hắn…”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cao Đình thở dài, “Gọi điện cho Cố Mi đi.”
Khi nhóm người của Cao Đình chạy đến nhà Lương Siêu, Cao Đình gõ cửa thấy không ai đáp lại, sau đó phát hiện có dấu phá khóa cửa, trên góc cửa còn có vết máu khô, năm người liền quyết định phá cửa đi vào.
Lối vào nhà cũng có những vết máu liên tục giống trên cửa, kéo dài đến chỗ một chiếc ghế ở sâu trong phòng khách. Trên nền nhà sáng màu, những giọt máu dần khô lại trông cực kì bắt mắt.
Có một người đàn ông bị trói ngồi vào ghế dựa, hai bàn tay giao nhau, cổ tay bị cột chặt, đặt ở trước ngực, cả người hơi ngả về phía trước, đầu rủ thấp xuống, đỉnh đầu tựa trên tay, đã chết.
Tôn Đống ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn mặt người đàn ông, nào ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu với hai hốc mắt đỏ lòm, trống rỗng.
“Trời ạ! Hắn bị móc mắt!” Ấn tượng thị giác quá mạnh khiến Tôn Đống giật mình kinh hãi, suýt ngã ngửa xuống đất, may mà chống tay kịp nên mới ổn định được trọng tâm.
Cao Đình xoa xoa mi tâm, “Lại thêm một người nữa bị móc mắt.” Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, nhưng anh ta vẫn không thể hiểu nổi vì sao lại có nhiều người chọn những phương thức tàn bạo máu lạnh thế này để giải quyết vấn đề, hơn nữa người sau lại càng tàn bạo hơn người trước.
Mặc dù phần mắt không lành lặn, nhưng vẫn có thể nhận ra thân phận nạn nhân, Hề Thiên Tường so sánh với ảnh của Lương Siêu, rồi đứng lên nói với mọi người: “Có thể xác định chắc chắn đây chính là Lương Siêu, người chúng ta muốn tìm.”
“Sao anh ta lại chết? Chẳng lẽ là bị Kim Mẫn sát hại?” Tôn Đống thấy nạn nhân đều là nam, lại đều bị móc mắt, nên liền suy ra hung thủ là Kim Mẫn.
Hề Thiên Tường im lặng nhìn Tôn Đống, “Tôn Đống, cậu động não chút đi, trên video giám sát có thể thấy rõ là lúc 11h20 anh ta vẫn còn rất khỏe mạnh, lành lặn rời khỏi nhà Kim Mẫn, mà 2 giờ chiều hôm ấy Kim Mẫn đã bị bắt tại nhà, trong khoảng thời gian đó anh ta không hề bước ra khỏi nhà, nên chắc chắn Lương Siêu không phải do hắn sát hại.”
Tôn Đống ngại ngùng gãi gãi tóc, “Cũng đúng, vậy là ai nhỉ? Lại còn chọn cách giết người giống Kim Mẫn.”
“Khác nhau.” Cao Đình cầm ly thủy tinh trên bàn lên, đưa lên mũi ngửi thử: “Sau khi moi mắt nạn nhân, Kim Mẫn liền thả chúng vào nước. Còn trong ly này là dung dịch khử độc.”
Mộc Thất sau khi quan sát mọi thứ xong mới lên tiếng: “Tư thế người bị hại có vấn đề. Hai bàn tay đan lại trước ngực, đầu cúi thấp xuống, đây là tư thế cầu nguyện, hay nói đúng hơn là sám hối. Trên người bị hại có các vết thương do dao đâm, và dấu vết bị bạo hành. Nếu đúng đây là tư thế sám hối thì chứng tỏ hung thủ cực kì phẫn nộ với tội lỗi mà nạn nhân đã phạm phải.”
Lục Diệp đi vòng vòng quanh nhà một lúc rồi trở lại: “Hung thủ dùng dụng cụ chuyên nghiệp để cạy cửa, khi đó Lương Siêu đang ngủ ở phòng ngủ, bị sát hại ngay trên giường, sau đó bị móc mắt, vết máu nhỏ giọt từ phòng khách đến cửa là do hung thủ làm ra, có lẽ là máu trên hung khí nhỏ giọt xuống, khi đi đến cửa hắn cất hung khí đi nên trong nhà không thấy hung khí đâu, hơn nữa hung khí này là do hắn mang đến.” Lục Diệp quơ quơ quyển sổ trong tay: “Đây là sổ ghi chép công việc của Lương Siêu, trong này chỉ có phần ghi chép về nội dung cuộc trò truyện của anh ta và Kim Mẫn. Thùng rác trong phòng bếp có một phần đồ ăn bên ngoài, có cả hóa đơn nữa. Từ thời gian trên hóa đơn có thể thấy sau khi anh ta trở về từ nhà Kim Mẫn, anh ta đã gọi bữa trưa và bữa tối ở ngoài hàng, chứ không hề đi ra ngoài.”
Cao Đình nghe phần phân tích của đội viên mình xong liền hỏi: “Mọi người cảm thấy cái chết của Lương Siêu liệu có liên quan gì đến vụ án của Kim Mẫn không?”
Tôn Đống hơi do dự: “… Chắc là có…”
“Cũng có thể có khả năng này.” Mộc Thất cũng không chắc chắn lắm.
“Trong lúc chờ Cố Mi, ai đó đi xuống tầng kiểm tra camera an ninh đi.”
Tôn Đống lập tức giơ tay lên: “Đội trưởng, nãy tôi có nhìn qua, camera dưới tầng hình như bị hỏng rồi. Để giờ tôi xuống kiểm tra lại cho chắc.”
Tầm 10 phút sau, Cố Mi đến, vừa vào cửa cô ấy đã nói lớn: “Tôi nói rồi, tỉ lệ gặp người chết của mọi người cao hơn là gặp người sống mà.”
Hề Thiên Tường thoải mái đáp lại cô ấy: “Dù sao cũng không nhiều bằng cô.”
Cố Mi đeo bao tay, đến bên thi thể của Lương Siêu, một tay nâng cằm anh ta lên, “Điểm này thì tôi công nhận.”
Trong mắt Mộc Thất thì động tác này có vẻ quái dị, cô đứng bên cạnh hỏi: “Cố ca, chị đang trêu ghẹo thi thể anh ta à?”
Cố Mi quay đầu lại lườm cô: “Cô thật dung tục, tôi chỉ muốn nhìn rõ thi thể hơn thôi.”
Mộc Thất bình tĩnh chuyển đề tài, “Vết thương trí mạng là ở chỗ nào?”
Cố Mi lại bị dời sự chú ý, “Cơ bản thì vết thương nào cũng trí mạng, cổ, tim, bụng, phần nào cũng bị thương, còn thời gian tử vong thì khoảng tầm 12 giờ đến 1 giờ sáng. Sau khi chết mới bị trói. Còn mắt… thì không hề có chút kĩ năng giải phẫu nào hết, đây là hành vi phá mắt thì đúng hơn. Nhìn xem, con ngươi đã bị tổn thương thành như thế này rồi này! Bla bla bla…”
Mộc Thất nghe được trọng tâm vấn đề, liền quay người đi tìm Cao Đình, mặc kệ Cố Mi tiếp tục lải nhải, “Đội trưởng, hung thủ không phải là người có trình độ chuyên môn về y học, động tác móc mắt chưa thuần thục, vẫn còn thô.”
Cao Đình gật đầu, sau đó gọi điện cho Tôn Đống, “Tôn Đống, cậu đến phòng bảo vệ tìm hiểu những cư dân về nhà trễ đêm qua, hỏi thăm họ xem có người nào khả nghi ra vào khu nhà này không?” Rồi quay sang bảo Cố Mi đưa thi thể về cục, cùng các đội viên khác đến công ty của Lương Siêu.
***
Công ty nơi Lương Siêu làm việc tên Linh Nguyện, một cái tên rất quái lạ.
Công ty Linh Nguyện cách nơi ở của Lương Siêu khoảng 45 phút lái xe, nằm ở tầng bốn của một tòa nhà văn phòng, trên cửa kính có dán hai chữ Linh Nguyện màu đen. Cao Đình đẩy cửa vào, nhân viên lễ tân lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Chào anh, anh đến để nghe tư vấn hay có giấy mời ạ?”
Cao Đình đưa thẻ ngành, “Tôi là cảnh sát, xin hỏi ai là giám đốc ở đây?”
“À! Anh chờ một chút ạ, để tôi đi gọi giám đốc.”
Có vẻ như đây là lần đầu tiên có cảnh sát đến chỗ này, nhân viên lễ tân hơi khẩn trương, luống cuống đến mức đi lò cò vào trong.
Một lát sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy đi ra. Anh ta mặc âu phục rất chỉn chu, thấy cảnh sát muốn gặp mình, trên mặt anh ta cũng không có chút hốt hoảng nào, chỉ mỉm cười ấm áp: “Tôi tên Uông Kiệt, không biết đồng trí cảnh sát đây đến tìm tôi có chuyện gì?”
Cao Đình tiến lên, lấy hình Lương Siêu ra: “Chào anh Uông, ở đây có nhân viên nào tên Lương Siêu không?”
“Lương Siêu? Xin lỗi, để tôi kiểm tra lại một chút.” Sau đó anh ta quay sang nói với nhân viên lễ tân: “Tiểu Mã.”
Tiểu Mã lập tức kiểm tra danh sách trên máy tính, “Thưa giám đốc, đúng là có một nhân viên tên Lương Siêu, nhưng hôm nay anh ta không ở đây.”
“Đồng trí đến để tìm anh ta sao, ngại quá, hôm nay anh ta không ở đây.”
“Chúng tôi biết anh ta không ở đây, anh ta đã bị sát hại, hôm nay chúng tôi đến điều tra chi tiết về Lương Siêu, công việc cụ thể ở công ty các anh là gì?”
Uông Kiệt đưa mọi người đến bộ ghế sô pha gần cửa ra vào, “Việc làm của chúng tôi có thể coi là một loại hình phục vụ khá mới mẻ, việc cụ thể thì giống như tên công ty, nghe người chết tâm sự.”
“Người chết tâm sự?” Chưa ai trong nhóm của Cao Đình từng nghe qua về nghề nghiệp này.
Uông Kiệt giải thích với mọi người: “Đúng, tất nhiên không phải là gọi hồn người chết lên nghe họ nói chuyện, mà là lắng nghe những tâm sự của những người sắp chết hoặc muốn tự xát.”
“À, vậy là hóa giải những thống khổ của những người đó hoặc khuyên giải họ không nên tự sát, nghe có vẻ là một nghề rất tốt.” Cao Đình thầm nghĩ, việc này cũng có thể giảm bớt số người tự sát mỗi năm.
Nào ngờ Uông Kiệt lại tươi cười phủ nhận: “Đồng trí cảnh sát, anh hiểu nhầm rồi, chúng tôi chỉ lắng nghe, còn khuyên bảo thì là việc của truyên gia tâm lý rồi.”
Sắc mặt Cao Đình hơi thay đổi, giọng nói cũng trầm xuống: “Vậy nếu như các anh gặp người muốn tự sát các anh sẽ làm gì?”
“Nghe chuyện của họ, chỉ thế thôi.”
“Không báo cảnh sát?” Cao Đình chưa bao giờ tưởng tượng rằng trên đời này còn có loại nghề nghiệp này.
“Đấy là lựa chọn của thân chủ, chúng tôi không có quyền can thiệp. Chúng tôi được thuê để làm việc thân chủ cần, nghe xong thì lấy thù lao, chỉ vậy thôi.” Uông Kiệt là một doanh nhân, đối với anh ta mà nói, đây là chuyện làm ăn. Anh ta mở ra công ty này, nguyên tắc đầu tiên chính là thỏa mãn khách hàng, sau đó thu tiền về túi mình.
Vẻ thờ ơ với mạng sống người khác của Uông Kiệt hiển nhiên đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Cao Đình, đối với cảnh sát mà nói, chức trách của họ chính là dùng cả cuộc đời mình để cứu những mạng sống khác, dù người đó muốn tự sát đi chăng nữa, thì đó cũng là một mạng sống. Có thể người đó chỉ nhất thời nông nổi nên mới chọn cách tự sát, nếu có người ở bên cạnh khuyên bảo, thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Nhưng những người này lại chọn cách mặc kệ.
Hề Thiên Tường biết nếu nói chuyện tiếp về công việc này thì Cao Đình nhất định sẽ nổi đóa lên, nên thay anh ta hỏi Uông Kiệt: “Vậy bàn làm việc của Lương Siêu đâu?”
“Không có, công việc của nhân viên chỗ chúng tôi yêu cầu phải thường xuyên ra ngoài.”
“Vậy mấy ngày qua anh ta đều không đến công ty?”
“Không.”
Hề Thiên Tường yêu cầu điều tra các hợp đồng mà Lương Siêu đã nhận, kết quả chỉ có một hợp đồng duy nhất vài ngày trước, chủ hợp đồng họ Kim, hiển nhiên là Kim Mẫn.
Mộc Thất khẽ nhướng mày: “Công ty anh hiện có bao nhiêu nhân viên tại chức?”
“Khoảng hơn chục người. Sao vậy?”
Khi Mộc Thất yêu cầu in danh sách địa chỉ và phương thức liên lạc của những người này thì Uông Kiệt nhíu mày lại: “Các anh chị cần những thứ này để làm gì?”
“Tôi khuyên anh nên nhanh tay lên, nếu không thì công ty anh sẽ phải tuyên bố phá sản đấy.” Bình thường tốc độ nói chuyện của Mộc Thất khá chậm, nhưng hôm nay cô học theo tác phong của Lục Diệp, nói liền một mạch: “Hơn nữa, tôi nhịn anh khá lâu rồi, đồng chí không phải đồng trí, tự sát không phải tự xát, và chuyên gia chứ không phải truyên gia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook