Người Định Hình Tâm Lý
-
Chương 11: Người chết kể chuyện (11)
Editor: An Dung Ni
Beta: Queenie_Sk
Đoán xem tổng cộng có bao nhiêu hung thủ?
Mộc Thất đọc xong tin nhắn liền cất điện thoại vào túi áo, cũng không vội đi xuống dưới mà hỏi tiếp: “Anh ở khu này?”
Người đàn ông phủ nhận: “Không phải, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
“Vậy ngày 14 tháng 4, lúc 9 giờ tối anh cũng tình cờ đi ngang qua phòng bệnh 802 của bệnh viện Nhân dân 8 sao?”
Lần này anh không chối: “Sao cô biết đó là tôi? À, xem camera giám sát ư?” Ánh mắt anh chuyển về chiếc điện thoại trong túi áo cô, giọng suy tư: “Hay là do tin nhắn vừa rồi?”
Mộc Thất không trả lời trực tiếp mà lại nói sang vấn đề khác, “Anh mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang tiến vào phòng bệnh của nghi phạm Kim Mẫn khoảng năm phút. Mà sáng hôm sau Kim Mẫn đã được phát hiện là đã tử vong. Nguyên nhân là do trúng độc kali xyanua.”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Mộc Thất, “Ý cô là tôi giết hắn?”
“Nếu không thì anh hãy cho tôi lý do tại sao anh phải cải trang thành bác sĩ để đi vào phòng bệnh của hắn? Anh quen hắn à?”
“Cũng không hẳn. Các cô điều tra vụ án của hắn rồi, hẳn là cũng biết vấn đề của hắn. Tôi đã từng tiếp xúc với hắn, đáng tiếc vẫn không thể thay đổi kết cục của hắn, nên trước khi hắn chết tôi mới đến gặp hắn lần cuối.”
Mộc Thất cũng rất bình tĩnh hỏi tiếp: “Sau đó tự tay kết thúc sinh mệnh của hắn?”
Anh khẽ cười, “Sao cô chắc chắn là tôi giết hắn?”
“Vì chỉ có anh là người không nên đi vào.”
“Cô vẫn thiếu chứng cứ… Tuy nhiên… Nếu như tôi nói rằng vào thời điểm tôi vào, Kim Mẫn đã chết rồi thì sao?”
“Chứng cứ?”
Người đàn ông đưa tay lên, nhấc mũ trên đầu mình xuống, sau đó lấy ra một chiếc USB được giấu trong mũ, nhẹ nhàng ném cho Mộc Thất, “Chứng cứ ở đây.”
Mộc Thất bắt chiếc USB, người đàn ông kia đội lại mũ, che đi mái tóc hơi ánh vàng của mình.
“Anh tên gì, ở đâu?”
“Trước khi hỏi tên của người khác thì cũng phải nói tên mình ra chứ nhỉ?” Người đàn ông nắm bàn tay lại, nhẹ nhàng đặt ở khóe miệng, hai mắt hơi nheo lại, “Nói cho tôi biết tên cô là gì?”
Giọng nói của anh mang theo vẻ mê hoặc khó cưỡng nổi, nhưng vẻ mặt Mộc Thất vẫn trước sau như một, “Anh tên gì, ở đâu?”
Nét mặt dường như hoàn hảo của người đàn ông lập tức có phần lúng túng, ánh mắt nhìn Mộc Thất cũng thay đổi, có chút dò xét. Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn báo tên mình, “Tên tôi là Mai Tư Lễ, gần đây tôi ở khách sạn Phong Đình.”
Dù rất nhanh nhưng Mộc Thất vẫn kịp nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh, là vẻ hốt hoảng, khó tin. Dù trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng sắc mặt cô vẫn không hề thay đổi, “Nếu có vấn đề gì thì chúng tôi phải tìm anh ở đâu?”
“Yên tâm, tôi sẽ không đi đâu đâu." Mai Tư Lễ nhún vai, vẫn cố chấp muốn biết tên cô, “Bây giờ cô có thể nói mình tên gì chưa?”
“Mộc Thất.”
“Mộc Thất.” Mai Tư Lễ thấp giọng lẩm nhẩm, anh cúi đầu che giấu đi ánh mắt của mình, vài giây sau lại ngẩng lên, mỉm cười với Mộc Thất, “Chúng ta sẽ sớm gặp lại.” Sau đó xoay người đi vào hành lang mờ tối.
Tên lập dị.
Mộc Thất nhét chiếc USB vào túi, rồi mở điện thoại ra trả lời tin nhắn.
“Mặt Liệt.”
Mộc Thất nghe thấy giọng người quen, liền cất điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Diệp đứng ở cửa, cô hơi bất ngờ: “Sao anh lại lên đây?”
Lục Diệp đút hai tay vào túi, đứng dựa vào cửa, vì vừa đi một mạch hết sáu tầng nên hơi thở anh ta vẫn còn chưa ổn định lại, “Sao mãi không xuống thế? Đứng ngắm cảnh à?”
Mộc Thất đi đến, “Vừa thấy một người mà chúng ra đang cần tìm, anh vừa đi lên có gặp anh ta không?”
Nào ngờ Lục Diệp lại lắc đầu, “Không, làm gì có ai đi xuống đâu.”
Mộc Thất hơi chần chừ, sau đó lại lấy chiếc USB ra nhìn một cái, “Vậy à, thôi xuống đi.”
Mai Tư Lễ nghe tiếng bước chân xa dần, rồi quay đầu lại mỉm cười với người phụ nữ trung niên đứng đó không xa, “Cảm ơn dì đã cho cháu trú nhờ một lúc.” Rồi anh mở cửa đi ra ngoài.
Người phụ nữ trung niên ra đóng cửa, dường như lúc đó mới hoàn hồn lại, đứng sững tại chỗ một lúc rồi mới trở về phòng.
***
Mộc Thất đưa USB của Mai Tư Lễ cho Tưởng Vân Kiệt ở cục cảnh sát. Trong USB là một đoạn video, đoạn đầu video xuất hiện một chiếc xe đẩy của bệnh viện, bối cảnh xung quanh là hành lang bệnh viện, thời gian là 8 giờ 59 phút.
“Ừm, độ cao này… Có vẻ như máy quay đang ở trên người anh ta, đúng hơn là trên đỉnh đầu.”
Mộc Thất nhớ đến cái mũ của anh… đúng là đựng được lắm thứ.
Hình ảnh vẫn tiếp tục thay đổi, một lát sau, xe đẩy rẽ một cái, dừng lại trước cửa một phòng bệnh, chính là phòng bệnh của Kim Mẫn. Sau khi dừng lại khoảng vài ba giây, cửa phòng bệnh liền mở ra, anh tiến vào bên trong.
Xe đẩy đến bên cạnh giường bệnh, trong video xuất hiện khuôn mặt bị quấn băng của Kim Mẫn, sau đó camera chiếu xuống đất, trên nền nhà có một chiếc kim đồng. Có một bàn tay đưa về phía cổ Kim Mẫn kiểm tra mạch, ngay sau đó cánh tay kia lại rụt lại.
Hình ảnh bị dừng lại một lúc, rồi chiếc camera lập tức quay sang hướng cửa. Lần thứ hai cửa mở ra, video liền kết thúc, thời gian dừng lại là 9 giờ 4 phút 48 giây.
Sau khi xem xong, Cao Đình hỏi: “Văn Kiệt, video này có dấu hiệu của việc cắt ghép không?”
Tưởng Vân Kiệt lắc đầu, “Không có, không hề.”
Cố Mi vừa ăn vặt vừa kết luận: “Tức là cái tên Mai gì đó không nói dối.”
“Mai Tư Lễ.” Mộc Thất sửa lại.
Cố Mi tức giận đưa tay ra nhéo mặt Mộc Thất một cái.
“Không hiểu.” Tôn Đống gãi gãi đầu sau đó ngửa mặt lên hỏi: “Nếu anh ta không độc chết Kim Mẫn vậy thì ai làm?”
Lục Diệp gõ bàn: “Trước Mai Tư Lễ còn có những ai đi vào phòng bệnh?”
Tưởng Vân Kiệt kiểm tra lại đoạn video giám sát, tính cả một bác sĩ xuất hiện vào lúc 8 giờ 40 phút, thì tổng cộng có 4 người, Tống Miễn, Giang Dương, Triệu Lệ Hi và Hồ Thanh Phàm.
“Gì cơ, cậu vừa nói ai?” Hề Thiên Tường đang nghe điện thoại đột nhiên lạnh mặt hỏi lại Tưởng Vân Kiệt.
Tưởng Vân Kiệt bị anh ta dọa hết hồn, ngơ ngác quay sang nhìn Hề Thiên Tường, “Hả?”
“Bác sĩ cuối cùng tên gì?”
“Hồ Thanh Phàm ạ.”
Sắc mặt Hề Thiên Tường không tốt lắm, anh ta đứng lên, “Mười phút trước anh ta vừa nhảy xuống từ tầng lầu của bệnh viện, chết ngay tại chỗ.”
Chỉ một câu, cả phòng họp lại rơi vào khoảng lặng. Không ai ngờ được rằng một trong bốn nghi phạm mình tìm được lại mới đi tự sát.
Kiểm tra video giám sát tầng thượng thì đúng là Hồ Thanh Phàm tự sát, mà trước khi tự sát anh ta còn để lại một bức di thư, thừa nhận việc mình đã dùng kali xyanua để giết Kim Mẫn, nhưng lại không nhắc đến lý do.
Hồ Thanh Phàm và Kim Mẫn chưa từng xuất hiện cùng nhau lần nào, danh tiếng của Hồ Thanh Phàm cũng không tệ, trước giờ chưa từng xảy ra bất kì sai sót nào. Một vị bác sĩ dường như đang có một sự nghiệp hoàn mỹ sao tự dưng lại đi giết một tên nghi phạm không liên quan đến mình?
Tên sát nhân nào cũng có động cơ của mình, nhưng lần này họ lại không tìm thấy bất kì một động cơ nào.
Chuyện này giống như một câu đố... Dù có khó đến mấy thì vẫn luôn có đáp án.
Beta: Queenie_Sk
Đoán xem tổng cộng có bao nhiêu hung thủ?
Mộc Thất đọc xong tin nhắn liền cất điện thoại vào túi áo, cũng không vội đi xuống dưới mà hỏi tiếp: “Anh ở khu này?”
Người đàn ông phủ nhận: “Không phải, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
“Vậy ngày 14 tháng 4, lúc 9 giờ tối anh cũng tình cờ đi ngang qua phòng bệnh 802 của bệnh viện Nhân dân 8 sao?”
Lần này anh không chối: “Sao cô biết đó là tôi? À, xem camera giám sát ư?” Ánh mắt anh chuyển về chiếc điện thoại trong túi áo cô, giọng suy tư: “Hay là do tin nhắn vừa rồi?”
Mộc Thất không trả lời trực tiếp mà lại nói sang vấn đề khác, “Anh mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang tiến vào phòng bệnh của nghi phạm Kim Mẫn khoảng năm phút. Mà sáng hôm sau Kim Mẫn đã được phát hiện là đã tử vong. Nguyên nhân là do trúng độc kali xyanua.”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Mộc Thất, “Ý cô là tôi giết hắn?”
“Nếu không thì anh hãy cho tôi lý do tại sao anh phải cải trang thành bác sĩ để đi vào phòng bệnh của hắn? Anh quen hắn à?”
“Cũng không hẳn. Các cô điều tra vụ án của hắn rồi, hẳn là cũng biết vấn đề của hắn. Tôi đã từng tiếp xúc với hắn, đáng tiếc vẫn không thể thay đổi kết cục của hắn, nên trước khi hắn chết tôi mới đến gặp hắn lần cuối.”
Mộc Thất cũng rất bình tĩnh hỏi tiếp: “Sau đó tự tay kết thúc sinh mệnh của hắn?”
Anh khẽ cười, “Sao cô chắc chắn là tôi giết hắn?”
“Vì chỉ có anh là người không nên đi vào.”
“Cô vẫn thiếu chứng cứ… Tuy nhiên… Nếu như tôi nói rằng vào thời điểm tôi vào, Kim Mẫn đã chết rồi thì sao?”
“Chứng cứ?”
Người đàn ông đưa tay lên, nhấc mũ trên đầu mình xuống, sau đó lấy ra một chiếc USB được giấu trong mũ, nhẹ nhàng ném cho Mộc Thất, “Chứng cứ ở đây.”
Mộc Thất bắt chiếc USB, người đàn ông kia đội lại mũ, che đi mái tóc hơi ánh vàng của mình.
“Anh tên gì, ở đâu?”
“Trước khi hỏi tên của người khác thì cũng phải nói tên mình ra chứ nhỉ?” Người đàn ông nắm bàn tay lại, nhẹ nhàng đặt ở khóe miệng, hai mắt hơi nheo lại, “Nói cho tôi biết tên cô là gì?”
Giọng nói của anh mang theo vẻ mê hoặc khó cưỡng nổi, nhưng vẻ mặt Mộc Thất vẫn trước sau như một, “Anh tên gì, ở đâu?”
Nét mặt dường như hoàn hảo của người đàn ông lập tức có phần lúng túng, ánh mắt nhìn Mộc Thất cũng thay đổi, có chút dò xét. Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn báo tên mình, “Tên tôi là Mai Tư Lễ, gần đây tôi ở khách sạn Phong Đình.”
Dù rất nhanh nhưng Mộc Thất vẫn kịp nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh, là vẻ hốt hoảng, khó tin. Dù trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng sắc mặt cô vẫn không hề thay đổi, “Nếu có vấn đề gì thì chúng tôi phải tìm anh ở đâu?”
“Yên tâm, tôi sẽ không đi đâu đâu." Mai Tư Lễ nhún vai, vẫn cố chấp muốn biết tên cô, “Bây giờ cô có thể nói mình tên gì chưa?”
“Mộc Thất.”
“Mộc Thất.” Mai Tư Lễ thấp giọng lẩm nhẩm, anh cúi đầu che giấu đi ánh mắt của mình, vài giây sau lại ngẩng lên, mỉm cười với Mộc Thất, “Chúng ta sẽ sớm gặp lại.” Sau đó xoay người đi vào hành lang mờ tối.
Tên lập dị.
Mộc Thất nhét chiếc USB vào túi, rồi mở điện thoại ra trả lời tin nhắn.
“Mặt Liệt.”
Mộc Thất nghe thấy giọng người quen, liền cất điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Diệp đứng ở cửa, cô hơi bất ngờ: “Sao anh lại lên đây?”
Lục Diệp đút hai tay vào túi, đứng dựa vào cửa, vì vừa đi một mạch hết sáu tầng nên hơi thở anh ta vẫn còn chưa ổn định lại, “Sao mãi không xuống thế? Đứng ngắm cảnh à?”
Mộc Thất đi đến, “Vừa thấy một người mà chúng ra đang cần tìm, anh vừa đi lên có gặp anh ta không?”
Nào ngờ Lục Diệp lại lắc đầu, “Không, làm gì có ai đi xuống đâu.”
Mộc Thất hơi chần chừ, sau đó lại lấy chiếc USB ra nhìn một cái, “Vậy à, thôi xuống đi.”
Mai Tư Lễ nghe tiếng bước chân xa dần, rồi quay đầu lại mỉm cười với người phụ nữ trung niên đứng đó không xa, “Cảm ơn dì đã cho cháu trú nhờ một lúc.” Rồi anh mở cửa đi ra ngoài.
Người phụ nữ trung niên ra đóng cửa, dường như lúc đó mới hoàn hồn lại, đứng sững tại chỗ một lúc rồi mới trở về phòng.
***
Mộc Thất đưa USB của Mai Tư Lễ cho Tưởng Vân Kiệt ở cục cảnh sát. Trong USB là một đoạn video, đoạn đầu video xuất hiện một chiếc xe đẩy của bệnh viện, bối cảnh xung quanh là hành lang bệnh viện, thời gian là 8 giờ 59 phút.
“Ừm, độ cao này… Có vẻ như máy quay đang ở trên người anh ta, đúng hơn là trên đỉnh đầu.”
Mộc Thất nhớ đến cái mũ của anh… đúng là đựng được lắm thứ.
Hình ảnh vẫn tiếp tục thay đổi, một lát sau, xe đẩy rẽ một cái, dừng lại trước cửa một phòng bệnh, chính là phòng bệnh của Kim Mẫn. Sau khi dừng lại khoảng vài ba giây, cửa phòng bệnh liền mở ra, anh tiến vào bên trong.
Xe đẩy đến bên cạnh giường bệnh, trong video xuất hiện khuôn mặt bị quấn băng của Kim Mẫn, sau đó camera chiếu xuống đất, trên nền nhà có một chiếc kim đồng. Có một bàn tay đưa về phía cổ Kim Mẫn kiểm tra mạch, ngay sau đó cánh tay kia lại rụt lại.
Hình ảnh bị dừng lại một lúc, rồi chiếc camera lập tức quay sang hướng cửa. Lần thứ hai cửa mở ra, video liền kết thúc, thời gian dừng lại là 9 giờ 4 phút 48 giây.
Sau khi xem xong, Cao Đình hỏi: “Văn Kiệt, video này có dấu hiệu của việc cắt ghép không?”
Tưởng Vân Kiệt lắc đầu, “Không có, không hề.”
Cố Mi vừa ăn vặt vừa kết luận: “Tức là cái tên Mai gì đó không nói dối.”
“Mai Tư Lễ.” Mộc Thất sửa lại.
Cố Mi tức giận đưa tay ra nhéo mặt Mộc Thất một cái.
“Không hiểu.” Tôn Đống gãi gãi đầu sau đó ngửa mặt lên hỏi: “Nếu anh ta không độc chết Kim Mẫn vậy thì ai làm?”
Lục Diệp gõ bàn: “Trước Mai Tư Lễ còn có những ai đi vào phòng bệnh?”
Tưởng Vân Kiệt kiểm tra lại đoạn video giám sát, tính cả một bác sĩ xuất hiện vào lúc 8 giờ 40 phút, thì tổng cộng có 4 người, Tống Miễn, Giang Dương, Triệu Lệ Hi và Hồ Thanh Phàm.
“Gì cơ, cậu vừa nói ai?” Hề Thiên Tường đang nghe điện thoại đột nhiên lạnh mặt hỏi lại Tưởng Vân Kiệt.
Tưởng Vân Kiệt bị anh ta dọa hết hồn, ngơ ngác quay sang nhìn Hề Thiên Tường, “Hả?”
“Bác sĩ cuối cùng tên gì?”
“Hồ Thanh Phàm ạ.”
Sắc mặt Hề Thiên Tường không tốt lắm, anh ta đứng lên, “Mười phút trước anh ta vừa nhảy xuống từ tầng lầu của bệnh viện, chết ngay tại chỗ.”
Chỉ một câu, cả phòng họp lại rơi vào khoảng lặng. Không ai ngờ được rằng một trong bốn nghi phạm mình tìm được lại mới đi tự sát.
Kiểm tra video giám sát tầng thượng thì đúng là Hồ Thanh Phàm tự sát, mà trước khi tự sát anh ta còn để lại một bức di thư, thừa nhận việc mình đã dùng kali xyanua để giết Kim Mẫn, nhưng lại không nhắc đến lý do.
Hồ Thanh Phàm và Kim Mẫn chưa từng xuất hiện cùng nhau lần nào, danh tiếng của Hồ Thanh Phàm cũng không tệ, trước giờ chưa từng xảy ra bất kì sai sót nào. Một vị bác sĩ dường như đang có một sự nghiệp hoàn mỹ sao tự dưng lại đi giết một tên nghi phạm không liên quan đến mình?
Tên sát nhân nào cũng có động cơ của mình, nhưng lần này họ lại không tìm thấy bất kì một động cơ nào.
Chuyện này giống như một câu đố... Dù có khó đến mấy thì vẫn luôn có đáp án.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook