Tám giờ sáng mặt trời chiếu những tia nắng qua ô cửa sổ vuông trong tòa biệt thự kiểu Tây, sáng đến chói mắt càng làm tôn lên phong cách lịch sự trang nhã của căn nhà, chiếu lên thân hình biếng nhác của mỹ nam. Hà Diễn nằm trong biệt thự xa hoa của mình nghe nhạc, hình ảnh Trình Dục khiêu vũ cùng Anny hiện lên rõ ràng trong đầu.

Hà Diễn nghĩ nghĩ, đêm qua khi ngắm Trình Dục, cái gì đã khiến tim đập rộn ràng, cái gì khiến mình xao động, cái gì khiến mình xốn xang đến vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không ra được đáp án thỏa đáng. Có lẽ bởi người đó đẹp, thông minh, đôi khi lộ ra bộ dáng thiếu kiên nhẫn mà khẽ nhíu mày, hay khóe miệng lạnh nhạt vô cùng kiệm lời kia.

Đáp án nghĩ ra thì nhiều lắm thế nên hắn mới khó mà chọn ra điểm nào là quan trọng nhất. Nhưng mặc kệ là gì đây cũng không phải lần đầu tiên Hà Diễn hắn động tâm trước người đàn ông tên Trình Dục này.

Hắn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp anh, không phải ở nơi đàn hát, quán bar đêm, sòng bạc hay chỗ hắc đạo rối rắm nào, mà là ở cửa một khu nhà nổi tiếng của các giáo sư ở Hongkong. Lúc ấy, Hà Diễn nghĩ anh tuyệt đối không thể là người thuộc thế giới ngầm, bởi anh đang cầm giáo trình cúi đầu đi đường, vội vàng vào sân một trường đại học danh tiếng để học.

-Ai, anh đẹp trai, anh gặp may đó! Anh trúng giải lớn rồi. Đây là vé xổ số công ty chúng tôi tặng anh.

Sống quanh đại học nổi tiếng, Hà Diễn kiếm một nghề kiểu như lừa đảo để sống qua ngày. Nghe nói sinh viên là đối tượng lừa tiền tốt nhất. Bởi vậy, Hà Diễn hơn mười tuổi mới đến Hongkong bắt đầu sự nghiệp với nghề lừa đảo sinh viên.

-Tôi nói anh biết, trong vòng bảy ngày truy cập vào trang web này đăng ký nhận thưởng, lập tức có thưởng đến tám vạn đồng đó.

Hà Diễn đưa ra mấy tờ quảng cáo cho trang web cho cậu thanh niên tướng mạo tuấn tú, khí chất thoát tục kia. Hà Diễn đã dùng cách này lừa được rất nhiều người. Lợi dụng lòng tham của người dân bình thường, hắn lừa tiền bọn họ.

Trang web này có phần yêu cầu cung cấp thông tin cá nhân, bình thường chỉ cần Hà Diễn có được tài khoản với số chứng minh thư dài đằng đẵng thì hắn sẽ đi rút tiền họ gửi ở ngân hàng.

-Tôi không mua xổ số.

Tóc đen ngắn, da trắng, ánh mắt sắc bén, một thân quần áo thoải mái kiểu sinh viên, Trình Dục lạnh nhạt trả lời, nói xong định bỏ đi, trông có vẻ khó chịu khi bị cản trở trên đường đến trường.

Hà Diễn không bực bội với câu trả lời, một tay bắt lấy anh, nhiệt tình nói:

-Đây không phải là vé sổ số bình thường, là công ty viễn thông qua số đi động ngẫu nhiên chọn ra. Số của anh may mắn trúng thưởng.

-Xin lỗi, tôi đang vội. Không có hứng thú lĩnh giải.

-Tự dưng có tiền dâng lên tận tay cũng không nhận sao? Ngại à? Tôi biết, người đẹp trai như anh mắc bệnh sĩ. Anh trúng thưởng, tiền là của anh, không phải ngại, đây là cơ hội trời cho đấy.

Trình Dục nhăn đôi mày thanh tú, muốn thoát khỏi tên lừa đảo trên trời rơi xuống này, định dùng đến súng. Lúc này tuy anh mới hai mươi, cả ngày ở trường nhưng trên người lúc nào cũng mang theo súng bởi anh đã có địa vị ở bang Phi Long. Nhưng anh cũng không muốn dùng súng dọa tên lừa đảo này.

Tên kia mặt mũi cũng dễ nhìn, Trình Dục thấy không đến mức phải cho hắn ăn một viên kẹo đồng đi.

-Trúng cái gì tôi cũng không quan tâm nên không cần cản đường nữa.

Trình Dục khó mà để lộ cho kẻ kia biết mình không phải là sinh viên bình thường. Còn kẻ kia chỉ liếc mắt một cái anh cũng biết trình độ vẫn còn ‘non và xanh’ lắm.

Dạo gần đây, thông tin từ báo chí truyền thông đều đưa tin tập trung vào những giáo viên, sinh viên ngây thơ bị ăn quả lừa, được công chúng hưởng ứng rất tích cực, lên án mạnh mẽ những kẻ vô lương tâm như thế. Cảnh sát cũng sớm có chú ý thế mà tên này vẫn còn cam đảm đến đây lừa người. Hắn lừa người ta cũng không đến nỗi, chỉ là có mắt không tròng mà đụng tới nhân vật nổi tiếng trong hắc đạo – nhị đương gia Phi Long bang Trình Dục, đại khái là vì vẻ ngoài Trình Dục có vẻ hiền lành, ngây thơ.

-Cái gì mà cản đường? Tôi mang tiền đến cho anh mà.

Hà Diễn vẫn như cũ cười nói:

-Hay tôi cho anh địa chỉ trang web còn cả cách liên lạc với tôi, hôm nay hoàn thành thủ túc đăng ký. Tiền thưởng sẽ nhanh đưa đến tay.

-…Được rồi.

Trình Dục nói cho có lệ, nhận bản hướng dẫn lĩnh thưởng từ tay Hà Diễn xoay đầu đi. Khuôn mặt thể hiện rõ sự khinh thường khiến Hà Diễn cắn chặt răng.

Trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy, chỉ là một thằng sinh viên thôi có gì hơn người đâu, cả ngày không ru rú ở nhà thì ăn chơi trác táng, căn bản là chẳng hiểu bên ngoài xã hội phức tạp thế nào, lại còn kênh kiệu thế. Nhìn bóng dáng lạnh lùng xa dần của anh, chưa đến mấy bước đã quăng tờ quảng cáo mà Hà Diễn đưa vào thùng rác, Hà Diễn quyết tâm nhất định phải lừa được tiền người thanh niên kia.

Hắn đợi một đêm, Trình Dục cũng không đăng ký ở cái trang web để lĩnh thưởng. Đây là lần đầu tiên từ khi Hà Diễn bắt đầu làm ăn kiểu này lại thất bại lừa tiền một người.

Hắn không muốn anh trở thành trường hợp ‘đặc biệt’ của mình nên hôm sau hắn tiếp tục đến cổng trường đại học, nhưng không tìm được cơ hội nói chuyện với anh. Mãi tới khi anh tan học ra về, Hà Diễn cố đuổi theo.

Sau đó hắn cẩn thận đi theo anh, thấy anh một mình đi vào ngõ nhỏ không người, ở đó có rất nhiều thủ hạ mặc vest đợi sẵn, ngồi vào xe nhập khẩu sang trọng. Hà Diễn nghĩ anh chắc hẳn là thiếu gia nhà giàu. Được, Hà Diễn này càng phải lừa ngươi nhiều tiền hơn mới được.

Hà Diễn bỗng thấy cuộc đời mạt vận của mình đã đến lúc thăng hoa. Lừa được tên kia hắn sẽ trở thành phú ông trăm vạn. Hắn quyết định nhất định phải đạt được lợi lộc từ người kia.

Ngay sau đó, ngày thứ ba, thời điểm Hà Diễn lại theo dõi Trình Dục, không may bị thủ hạ của anh phát hiện. Bọn họ không nói hai lời liền đấm đá túi bụi.

Khi Hà Diễn hơn mười tuổi, nhà hắn mở võ quán Judo, từ nhỏ đã học, sau này lớn lên, võ thuật coi như không tồi nhưng vẫn không thể chống đỡ được với sáu người vạm vỡ trong thời gian dài.

Cuối cùng bọn họ rút súng ra, khống chế Hà Diễn thở hổn hển, đưa hắn từ trường về bang đến trước mặt Trình Dục, bắt hắn quỳ xuống, kêu Hà Diễn khai ra lí do vì sao liên tiếp ba ngày qua đều đi theo Trình Dục? Bọn họ nghi ngờ hắn có mưu đồ gì đó.

Nhưng mà khi đó Hà Diễn chì là tên lừa đảo tép riu thôi, mới cùng cha từ Thượng Hải đến Hongkong mưu sinh, nếu so sánh với những vụ lớn mà Trình Dục đã trải qua thì hắn nhỏ bé vô cùng. Giả sử Trình Dục là phù du thì hắn có thể coi như con kiến.

-Cậu muốn biết điều gì từ tôi?

Vẫn là chàng sinh viên tuấn tú với phong cách ăn mặc áo sơmi, quần bò, ngồi đằng sau xe, khí thế hiên ngang, cao cao tại thượng hỏi Hà Diễn.

Bên cạnh anh ngoại trừ giáo trình Kinh tế học châu Âu vừa mới học trên lớp với sách tiếng Nhật còn có một khẩu súng lục bỏ túi bàng bạc vô cùng tinh xảo.

-Tôi… Anh…

Hà Diễn quỳ gối dưới đất đầy mê hoặc, nhất thời không hiểu nổi anh là loại người nào.

-Vẫn muốn theo tôi để nói về cái vụ trúng thưởng kia sao?

Trình Dục lạnh nhạt hơi cong khóe miệng, ánh mắt sắc bén quét về phía Hà Diễn, mắng:

-Mày thật nhàm chán!

-…

Hà Diễn nghẹn lời, tinh thần lúc này mới phục hồi lại, Trình Dục không phải loại thiếu gia nhà giàu, mặc dù hình tượng bề ngoài đúng là hoàng tử bạch mã anh tuấn nhưng không phải kiểu sống trong an nhàn phú quý, anh ta khiến người khác có cảm giác ngập tràn sức mạnh cùng cơ trí. Nhìn những vật bên người là có thể nhìn ra mỗi ngày của anh trôi qua thế nào. Anh luôn mang theo sách giáo trình với súng. Sách là để học, giúp mình ngày càng thông minh. Súng là để giết người, giúp bản thân đạt được thế lực.

-Theo tôi nhiều ngày như vậy, nói hết những gì cậu biết.

-Tôi biết gì đều nói hết rồi.

-Vậy cậu chắc cũng biết kết cục của mình?

-Anh sẽ giết tôi?

-Cậu nghĩ thế sao…

Trình Dục chớp mắt mỉm cười. Gì đến mức đấy, cùng lắm là chỉ nộp hắn cho cảnh sát với tội danh lừa đảo thôi.

-Giờ mau giải thích cho nhị gia, để ngài cho mày một con đường sống.

Một tên thủ hạ bên ngoài xe chen vào nói.

‘Nhị gia’. Hà Diễn nghe rõ ràng thấy danh hiệu này. Từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên hắn biết người đứng đầu có hình dáng gì. Nghĩ đến Trình Dục: thông minh, cơ trí, biết che giấu, xác định hiểm nguy, cũng biết cách xử lý tình huống nếu nguy hiểm xảy ra. Cho dù chỉ đứng thứ hai nhưng khí chất thật phi phàm.

-Nói tôi nghe, giờ cậu vẫn chơi cái trò trúng thưởng đó sao?

Trình Dục cười cười hạ mắt hỏi Hà Diễn, lời nói tràn ngập sự đùa cợt. Con người này nên hiểu rằng mình đã lừa nhầm người rồi chứ.

-Cái trò lừa đảo đó, lừa được mấy đồng thì nghĩ mình giỏi lắm rồi sao?

Trình Dục nắm lấy cằm Hà Diễn, ánh mắt sắc bén cười nhạo hắn.

-Thế giới này rất lớn, viễn viễn đừng tự cho mình là đúng mới tốt.

Sau đó cũng không làm gì Hà Diễn mà chỉ thả hắn xuống xe.

Anh vốn định đưa hắn đến đồn công an nhưng lại bị cuốn hút bởi con ngươi bướng bỉnh nhất định không chịu cầu xin tha thứ kia, nên nghĩ nếu hắn cứ tiếp tục kiêu ngạo như thế thì chẳng chóng thì chầy cũng bị bọn giang hồ dạy cho bài học, Trình Dục không cần phải nhúng tay vào việc ‘giáo dục’ này, việc cần anh lo còn nhiều lắm. Cuộc đời hồn độn này, vẫn để cho người khác làm thì hơn.

Bị Trình Dục đuổi khỏi xe, dù Trình Dục không ra lệnh nhưng mấy thằng thủ hạ quen thói ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’ kia vẫn cho Hà Diễn mấy quyền.

Đó là một hôm mưa tuyết cuối xuân, vừa học xong trung học ở Thượng Hải, mới đến Hongkong tìm kế sinh nhai, Hà Diễn lần đầu tiên bị đánh, không phải không đủ khôn khéo mà là gặp phải nhị gia của bang phái hắc đạo nổi tiếng cải trang thành sinh viên bình thường đến trường đi học – Trình Dục.

Hà Diễn oán giận không chịu nổi, khóe miệng rỉ máu, nhìn theo Trình Dục rời đi trong chiếc xe rộng rãi thoải mái. Tim trong người một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục như cũ, hắn không rõ vì sao tim lại đập nhanh vậy. Nhưng hắn biết kế tiếp hắn sẽ không bao giờ tiếp tục cái trò lừa đảo nhạt nhẽo kia nữa.

Chỉ cần khua môi múa mép là có thể kiếm tiền, thoải mái không gì sánh bằng. Trong mắt Trình Dục thủ đoạn của hắn lại thấp kém đến cực điểm.



Bây giờ ngồi nghĩ lại sự quen biết giữa mình và Trình Dục vẫn khiến Hà Diễn phải bật cười.

Hắn đường đường là ông chủ lớn, thế lực hơn nửa cái Hongkong này, ngoại hình không khác gì minh tinh màn bạc, người người kính trọng. Duy chỉ độc Trình Dục là không về dưới trướng của hắn. Bởi vì khi hắn không xu dính túi, nghèo túng lưu lạc ngoài đường với bộ dạng nực cười thì Trình Dục đã gặp qua

– “Anh đẹp trai, anh trúng thưởng rồi.”

Hà Diễn ngẫm nghĩ lại tình huống lần đầu tiên mình nói chuyện cùng Trình Dục. Ngày đó không hiểu sao lại ngu thế, nói anh ta trúng thưởng. Người thực tế như vậy chắc chắc là không ảo tưởng hão huyền nên càng không thể nào lại đi mua sổ xố để trúng thưởng đâu.

Cuộc đời này nếu không gặp Trình Dục, Hà Diễn giờ phút này chắc có lẽ vẫn là tên lừa đảo quèn. Hiện tại, Hà diễn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng vẫn bị Trình Dục xem thường. Số phận thật đúng là trêu đùa người mà.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, Hà Diễn mong mình có thể ăn mặc tử tế một chút, thời điểm gặp mặt lần đầu sẽ mang hoa đến cho anh, mời anh đi nghe nhạc cổ điển, nghe nói Trình Dục thích nghe đàn dương cầm nên tốt nhất là khi dàn nhạc công diễn hắn sẽ mua vé trước rồi mời anh đi cùng. Cũng có thể đến phòng trà Nhật Bản cùng anh rồi thể hiện mình là người am hiểu văn hóa trà đạo mà biểu diễn cho anh xem.

Hắc đạo Hongkong có loại công tử cao quý, ngoại hình anh tuấn, khí chất tao nhã, đầu óc thông minh, thân thủ linh hoạt. Người đó chính là Trình Dục, cũng là tù nhân của Hà Diễn.

Nhưng trước khi thành tù nhân của Hà Diễn, sự thanh tao của anh đều tồn tại vì Lưu Phi Long.

Hà Diễn than thở, mấy năm qua, mình không biết mất bao nhiêu tâm huyết mới miễn cưỡng đoạt được Trình Dục từ bên người Lưu Phi Long. Có thể nói từ ngày đầu tiên bước chân vào con đường hắc đạo hắn chưa từng nản chí bởi mục tiêu của hắn là đoạt được Trình Dục. Mỗi ngày, Hà Diễn thêm kính trọng Trình Dục, mỗi ngày hắn thấy đời mình thật không uổng phí.

Nhớ lại mọi việc đã xảy ra giữa mình và Trình Dục thì người hầu ở biệt thự lên báo.

-Dục thiếu gia không chịu rời giường.

Khoảng nửa tiếng trước, Hà Diễn sai người đi mời Trình Dục ra ăn sáng cùng mình, nhưng kết quả là anh không ra

-Vì sao?

Hà Diễn hỏi.

-Thân thể không khoẻ.

-Không khoẻ?

Hà Diễn biết anh lại ra vẻ.

Đêm qua sau khi Trình Dục khiêu vũ với Anny, đã bị Hà Diễn mang tới biệt thự sang trọng vùng ngoại ô này. Sau đó hai người trong phòng tắm lại dây dưa một trận, anh bị hắn ăn sạch sẽ đến mức không còn sức mở miệng, thực sự đúng là chỉ có cầm thú như hắn mới tinh lực dư thừa thế.

Hai người tiến hành vận động nhiệt tình đến gần sáng. Trình Dục mỏi mệt trở lại giường, mới ngủ được có một lúc thì sáng sớm đã bị Hà Diễn gọi ra ăn sáng, anh đương nhiên không cam tâm tình nguyện. Đã cùng làm tình, cùng ra ngoài, đãi ngộ của tù nhân ngày càng cao thì phải, bây giờ lại còn muốn cùng ăn sáng.

Cứ tiếp tục thế này chẳng khác gì hai người đang yêu thật. Cho nên Trình Dục bắt đầu cố gắng từ chối yêu cầu của Hà Diễn.

Trong phòng ngủ theo phong cách Âu rộng khoảng 70 mét vuông, bức rèm màu trắng ngoài ban công bay bay theo gió xuân. Trình Dục nằm trên đống chăn gối mềm mại, lúc này thời tiết đang là mùa mưa phùn, nhiệt độ khá mát mẻ. Nằm trên chiếc giường bạc ngủ thật sung sướng. Mới nằm yên ổn được mấy tiếng, ai cũng không nên gọi anh dậy. Ngay cả người mà anh luôn tâm tâm niệm niệm Lưu Phi Long đến cũng mặc, cứ để anh nằm ngủ đến chết ở đây luôn đi.

Trình Dục an ổn ngủ đến khi có một thân thể cường tráng áp lên người.

-Suốt ngày nằm trên giường không phải là chuyện đàn ông trưởng thành nên làm đâu.

Hà Diễn liếm hôn vành tai Trình Dục, nhẹ nhàng nói.

-Baby, hôn buổi sáng nào, rồi cùng tôi dậy ăn sáng.

Giọng nói ngọt ngào kia khiến Trình Dục lạnh sống lưng. Rốt cuộc cái thái độ thân mật này ở đâu ra?

-Thực tình tôi không biết bang Phi Long buôn lậu vũ khí, cái gì cũng không biết.

Trình Dục lạnh nhạt đáp trả cái hôn lên trán từ gã đàn ông kia.

-Nếu có biết, cũng sẽ không nói đâu. Anh nên thả tôi đi đi.

Làm tình cũng đã làm, nhục nhã cũng đã trải qua. Trò chơi điên cuồng giữa hai bọn họ cũng đến lúc kết thúc thôi.

-Cả đời tôi sẽ nhớ kỹ, ở Tokyo, tôi bại dưới tay anh.

Trình Dục nói ra câu này đã bao hàm vài phần kính trọng Hà Diễn.

Hắn giờ đây không còn là tên tiểu tử như trong ấn tượng của anh nữa. Hắn từ một tên mạt hạng giờ đã thắng được Trình Dục. Cái này đủ để anh thay đổi hoàn toàn cách nhìn về hắn. Bây giờ anh cho rằng hắn đã thành người hiểu lí lẽ rồi.

Ở bang Phi Long, thân cận nhất với Phi Long là Trình Dục, nhưng Phi Long là một tên vô cùng cơ trí với đủ loại ý tưởng, cho dù có chuyện gì đều đặt bản thân lên đầu, không quá tin người để đảm bảo sự an toàn của mình.

Trước đây thầy bói đã từng đoán Phi Long là người yểu mệnh, hắn ngoài mặt không thèm để ý nhưng vẫn vì bản thân mà xuy xét tỉ mỉ. Không chỉ thế, Trình Dục trung thành với hắn nhưng cho tới giờ vẫn không được nhúng tay vào công việc làm ăn của bang vì sợ nếu mình có chuyện gì cũng sẽ còn Trình Dục ở hậu phương.

Việc làm ăn nguy hiểm của bang, Trình Dục cơ bản không nắm rõ. Bởi vậy hơn mười ngày trước mới bị Hà Diễn lợi dụng điều này mà mai phục thành công ở Tokyo.

-Sao sáng sớm đã nói mấy câu đấy?

Hứng trí của Hà Diễn không còn. Một cái hôn buổi sáng còn không có, Trình Dục lại tự nhiên nói mấy chuyện nhàm chán kia làm gì.

Hà Diễn đúng là muốn như bang Phi Long, đợi thời cơ chín muồi sẽ buôn lậu vũ khí nhưng không phải cứ nghĩ là sẽ làm. Hắn không hề thiếu tiền. Sở dĩ đi đối đầu với bang Phi Long ở khắp nơi là vì Phi Long có trong tay thứ hắn muốn. Thứ này hiện tại hắn đã giữ bên cạnh, Hà Diễn tất nhiên không còn hứng thú với công việc của bang phái kia nữa.

-Baby, anh vẫn chưa hôn tôi.

Hà Diễn trầm mặc một chút, rồi vẫn nói ra mấy lời thiếu đứng đắn.

-…

Trình Dục hoàn toàn ‘đứng hình’.

-Tôi sẽ không thả anh đi. Nhưng anh có thể thử chạy trốn, chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nha.

Hà Diễn cười cười hôn lên khóe miệng Trình Dục.

Trình Dục thất bại nhắm lại hai mắt, nhấc chân một cái, đá gã đàn ông trên giường xuống đất.

-Sao anh lại vô lại thế hả?

Ở mấy ngày tại biệt thự ngoại ô, Trình Dục có tìm được một cơ hội ra ngoài. Anny tổ chức một buổi dạ tiệc ở một công ty tư nhân để chúc mừng những thành công đạt được, mời anh tham dự, tuy trước đây mới chỉ gặp một lần, anh vẫn nhớ rõ khí chất thoát tục của cô.

Thiệp mời là của trợ lý Anny đưa tới, lễ phép giao cho Trình Dục, thịnh tình mời anh đến tham dự. Lúc đó Hà Diễn đang ở đó, biết người của Anny tới mời nhưng cũng hoàn toàn không can thiệp.

Thời điểm nhận được thiệp Trình Dục nhìn về phía Hà Diễn, thấy hắn gật đầu nhận lời. Trình Dục thấy lạ vì sao Hà Diễn không được nhận thiệp mời. Suy nghĩ một lát thấy Anny là một cô gái cần mặt mũi, buổi tiệc sẽ được ghi hình, những người yêu nhạc cũng sẽ tới, nếu Hà Diễn có đi sẽ bị nhận ra là người của hắc đạo, chắc sẽ thấy xấu hổ. Hà Diễn không giống mình, tác phong của hắn lúc nào cũng cao giọng.

Buổi tối Trình Dục cùng thủ hạ Hà Diễn đi đến buổi tiệc của ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Anny. Với những địa danh ở đây, Trình Dục không quen thuộc lắm bởi anh chưa từng đến đây làm việc gì cho bang cả.

Phi Long không cho anh đến đây. Nơi này cũng là đầu mối quan trọng ở Nhật của nghề buôn lậu vũ khí, vô cùng nguy hiểm. Phi Long cũng là suy nghĩ cho anh nên mới không cho nhúng tay vào. Cũng vì thế ở đây người nhận ra Trình Dục cũng không nhiều.

Anh có thể vô tư xuất hiện ở hội trường, để biểu thị thành ý nên cũng chú ý đến cách ăn mặc, so với bộ dạng Anny gặp lần đầu tiên còn đẹp trai hơn.

Thấy anh đến, đôi mắt đen láy của Anny mở to đầy cảm kích.

-Anh đến thật sao?

-Cô Anny, chúc mừng cô phát hành đĩa bội thu.

Trình Dục đưa món quà đã chuẩn bị trước, một đôi khuyên tai kim cương nhỏ xinh.

-Cảm ơn.

Anny lộ ra vẻ mặt xấu hổ, gần như là không dám biểu lộ tình cảm yêu thích với Trình Dục ở đối diện.

Anh khó có thể hiểu nổi vì sao cô gái này lại có hảo cảm với mình. Không phải chưa từng có phụ nữ say mê. Khi anh còn đang giả làm một sinh viên bình thường hay lấy thân phận thật, trải qua bao năm lăn lộn, có vô số phụ nữ say anh như điếu đỏ.

Nhưng với Anny trước mắt xinh đẹp như tiên giáng trần, anh cũng không tự tin họ mới gặp nhau một lần ngắn ngủi mà Anny đã có cảm tình với mình.

Hơn nữa Anny cũng có ý giới thiệu mấy người cho anh. Đây nhất định có âm mưu gì đó. Hà Diễn giảo hoạt như thế, định dùng mỹ nhân kế với mình sao? Trình Dục ngầm than trong lòng, hắn nghĩ mình với anh đều là loại người ham mê tửu sắc không lập trường thế sao, thật đúng là khinh người quá đáng.

-Hôm nay cô thật xinh đẹp.

Tuy lòng nghĩ một đằng nhưng ngoài miệng Trình Dục không thể hiện gì cả, khen Anny:

-Thực có thể sánh với hoa bách hợp nơi đây.

Anny nghe xong càng cảm động, chậm chạp không mở miệng nói gì, con ngươi tỏa sáng lấp lánh duyên dáng đến khó tả nổi.

-Anny! Đến giờ biểu diễn rồi. Đây là bạn nào vậy? Cũng ở trong giới?

Người quản lý đến báo thời gian phá tan không khí trầm mặc giữa hai người. Anny lúc này mới lưu luyến rời đi. Trước khi đi còn nói:

-Anh vất vả đến đây khiến tôi thực sự rất vui.

(Các bạn trẻ bình tĩnh. Đừng nghĩ oan cho bé Anny mà khổ thân. J)

-Được cô mời mới là vinh hạnh của tôi.

Trình Dục nhanh chóng trả lời, trong khi nói cố ý nhìn vào mắt cô, thể hiện mình thực sự có thành ý.

Nhìn theo bóng dáng cô gái cao gầy đi lên sân khấu, cầm lấy micro, da diết hát một bài. Một ca khúc tiếng Nhật trộn lẫn với tiếng Anh khá hay, giống như con sóng nhỏ, du dương tha thiết, từng chữ từng chữ rơi vào tai Trình Dục khiến anh không khỏi nhớ đến một vài chuyện xưa.

-Hay thật.

Bên cạnh có người cầm ly rượu tán thưởng giọng hát đầy mê hoặc kia.

-Anny có giọng hát ngọt ngào thế này mà đi làm ca sĩ thật lãng phí, nên ở những nhà hát nhạc kịch mới đúng.

Trình Dục nhớ mang máng trước đây mình đã từng hát ca khúc này, ở trường nhạc hình như còn luyện đàn violon. Đó là khi mấy tuổi? Lâu rồi cũng không nhớ rõ nữa. Hay là bởi trước đây đã xảy ra nhiều chuyện tàn nhẫn ngoài ý muốn, anh cũng không rõ nữa.

-Không biết cô ấy với anh có tình ý gì không?

Cậu cảnh sát hai ba tuổi Nhan Minh không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Trình Dục.

Trình Dục vẫn chưa hiểu được ý đồ của Anny với mình nên chỉ nói có lệ:

-Có lẽ cô ấy chỉ là thấu hiểu người nghe mà thôi.

-Hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy ở đây, ông chủ Hà thế mà để anh ra ngoài xã giao một mình sao, anh ta đối xử với anh không phải chỉ hơi tốt đâu.

-Vì cậu không hiểu ông chủ Hà là người quan tâm đến mức nào.

-Quan tâm vì anh phản bội Phi Long?

-Xin chỉ giáo?

Trong tiếng hát êm tai dễ nghe của Anny, Tình Dục cùng cậu cảnh sát ngồi trò chuyện vui vẻ ở quán bar.

-Tin tức bên Hongkong cho biết Phi Long bảo huynh đệ trong bang không cần đến Nhật tìm anh. Chắc là đợi qua tin đồn rồi vứt anh đi.

-Bang quy của chúng tôi là vậy. Anh ta chỉ là làm việc theo quy định thôi.

-Thế mà tôi cứ nghĩ anh ta sẽ ngoại lệ anh.

-Chỉ là cậu cho rằng thôi…

Khống có Hà Diễn bên cạnh, được một mình ra ngoài buổi tối, Trình Dục gặp Anny, cũng gặp cả Nhan Minh. Hai người này đều là người anh đoán không ra.

Sau đó, vờ nhiệt tình trò chuyện chốc lát với người đại diện của Anny, Trình Dục trở về biệt thư của Hà Diễn. Về đến nơi biết Hà Diễn không ở nhà, Trình Dục cũng không có hứng đi xem hắn làm gì, tắm rửa sạch sẽ, trực tiếp lên giường ngủ, tinh thần vô cùng mệt mỏi, thấy về sau ít đi xã giao vẫn là tốt hơn.

Sáng sớm, điện thoại reo không ngừng bên tai, chết tiệt, giờ này ai lại gọi không biết. Chẳng lẽ không biết anh đang ngủ ngon sao?

Tối qua từ tiệc của Anny về, Hà Diễn không ở biệt thự, Trình Dục cùng với quản gia, một đoàn bảo vệ đi đến phòng ngủ. Bọn họ lo lắng anh sẽ chạy trốn nhưng trên thực tế, hiện tại Trình Dục sẽ không chạy trốn. Bởi anh hiểu nếu mình chạy trốn, địa vị ở hắc đạo sẽ tiêu tan. Hà Diễn sẽ tìm mọi cách lăng nhục anh.

Bây giờ điều mà anh quan tâm là bắt được nhược điểm của Hà Diễn, trao đổi với hắn, khiến hắn đồng ý từ nay về sau bọn họ không còn dây dưa gì nữa.

Tiếng chuông điện thoại vẫn bướng bỉnh kêu lên, Trình Dục đang ngủ bị quấy rầy đành nhắc ống nghe, lầu bầu một tiếng:

-Alo, xin hỏi tìm…

-Cẩn thận Anny với Hà Diễn, còn cả cái người đến tìm anh nữa.

Người gọi điện không nói danh tính, cũng không bảo tìm ai, chỉ nói ra một câu như vậy.

-Anh là? Anh tìm…

Trình Dục chẳng hiểu ý tứ “cẩn thận Anny” là có ý gì nữa.

-Đừng hỏi gì cả, cứ làm theo lời tôi là được.

Giọng người đàn ông có vẻ vội vàng. Nghe có vẻ là ở tình huống bất đắc dĩ mà gọi tới.

-Anh là ai?

Trình Dục hỏi.

-Anh chỉ cần biết tôi là muốn tốt cho anh, Trình Ngữ Huyễn.

-!

Trong lòng Trình Dục hiện lên dấu chấm than to đùng, đây là ai, vì sao lại gọi tới địa bàn của Hà Diễn tìm mình, hơn nữa lại biết tên thật của anh.

‘Trình Ngữ Huyễn’, trước khi gia nhập bang Phi Long, đây chính là tên của Trình Dục, anh đến giờ vẫn mơ hồ biết mình trước đây sống ở Mỹ trong một gia đình giàu có. Cha là giáo sư đại học, mẹ là một người nội trợ bình thường, cả nhà cùng sống hạnh phúc với nhau. Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì khi còn nhỏ đã bị một băng nhóm không rõ bắt cóc, uống loại thuốc bí ẩn, đầu óc mơ hồ bị bán đến Hongkong. Sau khi tỉnh lại, anh chẳng còn nhớ gì, trên người chỉ có giấy chứng nhận quốc tịch Mỹ, tên bên trên là chữ Trung Quốc. Lớn lên anh thử dựa vào tờ giấy đó đi tìm cha mẹ ở Mỹ nhưng mấy năm qua vẫn chẳng có tin gì.

Bây giờ lại có kẻ biết được tên trước đây của anh, còn gọi điện tới bảo cẩn thận Anny với Hà Diễn, còn một kẻ nào chưa biết. Trong lòng anh sinh ra nhiều nghi vấn, không hiểu vì sao lúc này mọi chuyện lại hỗn độn như vậy.

Thì ra mùa xuân năm nay Trình Dục không chỉ bại bởi Hà Diễn mà còn một phiền não khác đang dần khiến anh đau đầu đây.

Ngồi yên trên giường, Trình Dục cảm thấy mình bị người khác theo dõi, ngoại trừ Hà Diễn ra thì còn người có ý đồ với anh.

Xuống giường dùng bữa sáng, Trình Dục nhân lúc giữa trưa dùng máy tính trong phòng sách của Hà Diễn dò tìm thông tin cá nhân của Anny. Tư liệu bắt đầu từ một công ty giải trí sắp phá sản nhìn thật giả tạo.

Trong đó có một điều khiến Trình Dục hứng thú đó là cô là người bản xứ lớn lên ở Mỹ, xuất thân từ một gia đình giàu có, từ nhỏ đã học tại một trường âm nhạc nổi tiếng ở châu Âu, đến năm 18 tuổi thì tốt nghiệp, vì yêu thích âm nhạc nên mới phát triển sự nghiệp ở giới showbiz Hongkong.

Cô gái này thoạt nhìn thật sự rất xinh đẹp, thánh thiện như bề ngoài của cô vậy, nhưng vì sao lại có người bảo anh phải cẩn thận Anny. Đây là trò đùa hay là có ý khác?

Biết người xung quanh mình ngoài Anny, Nhan Minh thì chỉ có Hà Diễn. Vừa rồi người gọi đến dùng máy biến đổi giọng nói, không biết chừng có lẽ là trò đùa dai của Hà Diễn cố ý chỉnh mình. Lần đó trên xe điên cuồng muốn anh, sau lại cứng rắn bắt anh nhảy cùng Anny, cố ý khiến mình sinh cảm giác lạnh nhạt với nữ nhân rồi sẽ cười nhạo mình.

Trình Dục cố gắng hết sức đơn giản hóa cuộc gọi này, nhưng nội tâm sâu bên trong dường như vẫn mơ hồ sinh ra lo lắng vô hạn vì cuộc điện này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương