Người Đẹp Trả Thù
-
Chương 2: Cô dâu bí hiểm (2)
Từ buổi sáng lần đầu gặp gỡ, cứ mỗi tuần anh lại "tình cờ gặp lại" cô gái nọ một, hai lần. Ngày nào được gặp cô gái, anh chàng hớn hở, háo hức cả ngày, còn không thì u buồn, chán nản.
Sau vài lần gặp gỡ, anh biết tên cô gái đẹp đúng như dáng vẻ của cô vậy - Tần Nhược Yên. Bố mẹ của Tần Nhược Yên đều là cán bộ công chức của Viện Nghiên cứu Thông tin, còn cô là sinh viên năm thứ nhất của Học viện Y học cạnh trường anh.
Thẩm Lực bắt đầu thắc mắc, không hiểu tại sao một cô gái yếu đuối như Tiểu Long Nữ lại học y, hằng ngày phải tiếp xúc với những xác chết đáng sợ. Dần dần anh cũng không cảm thấy lạ nữa, anh cảm thấy nghề nghiệp thích hợp nhất với cô gái có dáng vẻ thanh tú như cô là thiên sứ áo trắng. Tuy Thẩm Lực rất ít khi ốm, cũng không hay làm quen với bác sĩ, y tá nhưng trong thâm tâm anh vẫn kính trọng họ vô cùng.
Cô gái cũng thích chạy vào buổi sáng. Đáng tiếc, theo lời cô nói là cuộc sống của cô không có quy luật lắm, đêm ngủ rất muộn, nên sáng ngày hôm sau cô hay ngủ nướng. Do vậy mỗi lần chia tay với cô, anh thường "vô tình " dặn dò cô nhớ đi ngủ sớm.
Sau gần một tháng quen biết, Thẩm Lực dường như đã thật lòng yêu Tần Nhược Yên. Anh đã không còn cảm thấy hài lòng với mỗi lần gặp gỡ ngắn ngủi vào buổi sáng sớm nữa, anh muốn tìm hiểu sâu hơn thế giới của cô. Thế là anh chàng thức trắng một đêm để viết thư tình cho Tần Nhược Yên.
Bức thư tình đó không dài, nhưng tương đối hàm súc. Mặc dù Thẩm Lực theo ngành thể thao, nhưng anh cũng rất thích văn chương, lúc tâm trạng thăng hoa thường viết thơ, hay các thể loại khác như tản văn...Bức thư tình đó thực ra cũng có thể coi là một bài thơ tình với tựa đề Nhớ nhung:
Thời gian là gì chứ Một trận mưa cũng có thể lãng đãng trong tâm trí tôi cả đời cả kiếp Khoảng cách là gì chứ Ánh mặt trời chói lọi chiếu rọi mọi nơi mọi chốn mà tôi có thể biết Chỉ vì nhớ nhung Đồng hồ của tôi có thể ngừng lại Chỉ vì thương nhớ Cánh buồm của tôi có thể cập bến bất cứ lúc nào
Thế giới cứ hỗn loạn như thế Nhớ nhung là sự cô đơn thuần duy nhất của tôi Cuộc đời với quá nhiều niềm vui và nỗi buồn đan xen Sự nhớ nhung luôn theo đuổi tôi
Đêm nay thật tuyệt vời Nếu như em là người tôi đang nhung nhớ Nếu Em bằng lòng để tôi được nhớ nhung
Bài thơ không trực tiếp bày tỏ tình yêu, nhưng ngụ ý thì hoàn toàn rõ rệt. Anh tin Tần Nhược Yên có thể hiểu được nỗi nhớ nhung từ trong tâm khảm của mình. Anh muốn sự nhung nhớ đó vĩnh cửu, suốt đời suốt kiếp này.
Bức thư tình đó đã được nhẹ nhàng đặt vào tay Tần Nhược Yên trong giờ phút chuẩn bị chia tay vào ngày thứ Hai may mắn gặp được cô. Thời khắc đó anh cảm nhận được tay mình run run, má nóng bừng lên. Anh cũng không dám nhìn xem Tần Nhược Yên có phản ứng gì nữa, anh chỉ biết cắm đầu chạy như bay.
Lần trốn chạy đó đã khiến Thẩm Lực hối hận cả đời. Rất nhiều năm sau đó, anh vẫn còn hối hận là tại sao ngày đó anh lại yếu đuối đến vậy, đến việc theo đuổi người mình yêu cũng không biết cách. Nếu như có thể được làm lại thì chắc chắn anh sẽ chẳng viết cái thứ thơ vớ vẩn đó cho cô, thay vào việc viết thơ anh sẽ dũng cảm ôm lấy cô, dũng cảm hôn nên khuôn mặt đẹp như mộng đó. Bởi từ lúc quen nhau tới giờ anh vẫn chưa giám nắm tay cô, và mãi mãi anh không còn cơ hội để làm việc đó nữa.
Thực ra, cảnh tượng diễn ra sau ngày thứ Hai đã mãi mãi trở thành ác mộng trong đời anh. Sau một đêm trằn trọc không ngủ, anh vừa cảm thấy sốt ruột không yên, vừa hớn hở háo hức chờ được tới lúc chạy nhào ra hàng cây hợp hoan. Thế nhưng cảnh tượng anh nhìn thấy đã khiến anh không thể tin nổi.
Khi vừa rẽ vào khúc ngoặt, anh đã phát hiện có gì đó không bình thường. Anh nhận thấy con đường thường ngày vắng vẻ nhưng hôm nay lại có rất nhiều người tập trung dưới gốc cây hợp hoan. Những bóng người cứ lắc lư trước mặt anh, đột nhiên anh cảm thấy bồn chồn vô cùng.
Anh muốn trấn an mình rằng không có chuyện gì liên quan tới Tần Nhược Yên đâu, nhưng trực giác lại mách bảo cho anh có dự cảm không hay. Tuy đã dùng hết sức của một vận động viên chạy bổ về phía trước nhưng anh vẫn cảm thấy hôm nay mình chạy rất chậm, chậm hơn nhiều so với những lần chạy trước đây. Trên đường chạy, anh cảm nhận sự ì ạch của mình, thế mà trong tâm tưởng anh lại nghĩ rằng chỉ một chốc có thể tới nơi. Những bóng người đó khiến anh sợ hãi tột độ. Anh chạy trong sự sợ hãi và vô định.
Rẽ đám người ra, anh nhìn thấy một xác chết nhỏ bé đã được phủ tấm vải trắng, nhưng tấm vải trắng đó đã nhuốm máu, màu máu đỏ cứ đập vào mắt khiến cả người anh run bắn lên.
Đúng lúc này, xe cảnh sát đến. Hai người cảnh sát đi tới, một người vén tấm vải đã nhuốm máu đỏ ra, là xác một cô gái đầm đìa máu. Áo của cô gái sộc sệch, trên người đầy vết thương. Những giọt máu tươi cứ trào ra từ miệng những vết thương rồi thấm đẫm cả vùng cỏ.
Chỉ có khuôn mặt cô gái là nguyên vẹn. Thật lạ lùng, khuôn mặt cô vẫn nguyên vẹn trong khi khắp người đầy những vết dao đâm, lẽ nào hung thủ cũng không nhẫn tâm huỷ hoại khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp này?
Thẩm Lực đau khổ thở dài một tiếng, bỗng mắt anh tối sầm lại, toàn thân mềm nhũn. Không, không thể như vậy được, anh không thể tin được người con gái anh ngày đêm mong nhớ, chờ đợi để trở thành bạn gái lại kết thúc giấc mộng đẹp của anh bằng cảnh tượng này. Anh không tin đó là sự thật. Anh gào thét điên cuồng, anh lấy hết sức cấu vào người nhưng vẫn cảm thấy đau. Anh cứ liên tục hỏi những người đứng xung quanh rằng có phải anh đang mơ chăng. Mãi tới khi hai cảnh sát nghi ngờ nhìn anh rồi hỏi có phải anh quen biết với nạn nhân không thì anh mới đau khổ nhận ra cảnh tượng tàn khốc trước mắt là thật.
Chỉ khi bố mẹ của Tần Nhược Yên hay tin dữ, chạy bổ tới hiện trường, nhìn thấy sự đau khổ tuyệt vọng của họ anh mới cảm thấy đau xé lòng. Sự đau đớn đó khiến anh nghẹt thở, khiến tấm thân cường tráng bỗng chốc mềm nhũn. Nước mắt đầm đìa chảy trên khuôn mặt trẻ trung của Thẩm Lực, đó là lần đầu tiên anh khóc từ khi có nhận thức. Anh đã khóc vì một người con gái, vì một người con gái anh mới yêu nhưng đã yêu tới mức không thể rời xa, người con gái anh đã yêu đến mức không thể rời xa đó lại vội vã rời bỏ thế giới tươi đẹp này, người con gái đó đã vĩnh viễn rời xa cuộc đời anh.
Thế nhưng tất cả bạn học của anh không biết chuyện nạn nhân trong vụ án đẫm máu tại Thanh Thành chính là cô gái mà Thẩm Lực đang thầm yêu trộm nhớ. Bạn học của anh chỉ biết kể từ ngày đen tối đó, chàng trai trước kia vui vẻ, lạc quan, cá tính bỗng nhiên biến thành người trầm lặng, khó hiểu. Chỉ có bạn thân của Thẩm Lực - Diêu Thiên Bình - biết sự thay đổi đó có liên quan đến chuyện tình cảm, chỉ có chuyện tình cảm mới khiến Thẩm Lực mất hết mọi ý nghĩ, ham muốn. Chỉ có một mình Diêu Thiên Bình biết nguyên nhân tại sao đằng đẵng bốn năm học đại học Thẩm Lực không yêu bất kỳ một người con gái nào. Nhưng Diêu Thiên Bình không hỏi Thẩm Lực về chuyện này bởi anh biết vết thương lòng thì chỉ có bản thân người đó mới có thể chữa trị được, nếu như người khác quan tâm, hỏi han không chừng lại vô tình xát muối vào vết thương của người ta vậy.
Nhưng điều khiến Diêu Thiên Bình bất ngờ nhất là rất nhiều năm sau đó Thẩm Lực vẫn lầm lũi một mình, anh không hiểu nổi tại sao bạn anh lại không thể quên được mối tình vụng dại, trong sáng khi đó.
Diêu Thiên Bình thật sự không biết nguyên nhân tại sao bạn anh lại không học môn học đấm bốc đã chọn. Trước đó, Thẩm Lực rất thích mặc bộ đồ đấm bốc, đeo đôi găng tay đấm bốc dày cộp, anh không bao giờ biết thua, anh thường tích cực luyện tập đối kháng với chiến hữu trên sàn thi đấu nhỏ bé. Thậm chí anh còn thích đấm túi bụi vào những bao cát dùng để luyện tập nữa.
Vậy mà từ ngày đen tối đó, Thẩm Lực đã vĩnh viễn chôn vùi đôi găng tay mà anh yêu mến. Chỉ một mình Thẩm Lực hiểu tại sao, bởi từ khi chính mắt nhìn thấy xác của Tần Nhược Yên, anh bỗng mắc chứng bệnh lạ - đau ngón tay. Mỗi lần anh nhớ tới Tần Nhược Yên, thì anh cảm nhận được mười ngón tay đau nhức từng hồi. Mỗi khi rỗi rãi, anh lại nhớ tới cô thế là mười ngón tay của anh lập tức đau nhức. Anh không đi khám bác sĩ bởi anh biết đó là tâm bệnh.
Sau vài lần gặp gỡ, anh biết tên cô gái đẹp đúng như dáng vẻ của cô vậy - Tần Nhược Yên. Bố mẹ của Tần Nhược Yên đều là cán bộ công chức của Viện Nghiên cứu Thông tin, còn cô là sinh viên năm thứ nhất của Học viện Y học cạnh trường anh.
Thẩm Lực bắt đầu thắc mắc, không hiểu tại sao một cô gái yếu đuối như Tiểu Long Nữ lại học y, hằng ngày phải tiếp xúc với những xác chết đáng sợ. Dần dần anh cũng không cảm thấy lạ nữa, anh cảm thấy nghề nghiệp thích hợp nhất với cô gái có dáng vẻ thanh tú như cô là thiên sứ áo trắng. Tuy Thẩm Lực rất ít khi ốm, cũng không hay làm quen với bác sĩ, y tá nhưng trong thâm tâm anh vẫn kính trọng họ vô cùng.
Cô gái cũng thích chạy vào buổi sáng. Đáng tiếc, theo lời cô nói là cuộc sống của cô không có quy luật lắm, đêm ngủ rất muộn, nên sáng ngày hôm sau cô hay ngủ nướng. Do vậy mỗi lần chia tay với cô, anh thường "vô tình " dặn dò cô nhớ đi ngủ sớm.
Sau gần một tháng quen biết, Thẩm Lực dường như đã thật lòng yêu Tần Nhược Yên. Anh đã không còn cảm thấy hài lòng với mỗi lần gặp gỡ ngắn ngủi vào buổi sáng sớm nữa, anh muốn tìm hiểu sâu hơn thế giới của cô. Thế là anh chàng thức trắng một đêm để viết thư tình cho Tần Nhược Yên.
Bức thư tình đó không dài, nhưng tương đối hàm súc. Mặc dù Thẩm Lực theo ngành thể thao, nhưng anh cũng rất thích văn chương, lúc tâm trạng thăng hoa thường viết thơ, hay các thể loại khác như tản văn...Bức thư tình đó thực ra cũng có thể coi là một bài thơ tình với tựa đề Nhớ nhung:
Thời gian là gì chứ Một trận mưa cũng có thể lãng đãng trong tâm trí tôi cả đời cả kiếp Khoảng cách là gì chứ Ánh mặt trời chói lọi chiếu rọi mọi nơi mọi chốn mà tôi có thể biết Chỉ vì nhớ nhung Đồng hồ của tôi có thể ngừng lại Chỉ vì thương nhớ Cánh buồm của tôi có thể cập bến bất cứ lúc nào
Thế giới cứ hỗn loạn như thế Nhớ nhung là sự cô đơn thuần duy nhất của tôi Cuộc đời với quá nhiều niềm vui và nỗi buồn đan xen Sự nhớ nhung luôn theo đuổi tôi
Đêm nay thật tuyệt vời Nếu như em là người tôi đang nhung nhớ Nếu Em bằng lòng để tôi được nhớ nhung
Bài thơ không trực tiếp bày tỏ tình yêu, nhưng ngụ ý thì hoàn toàn rõ rệt. Anh tin Tần Nhược Yên có thể hiểu được nỗi nhớ nhung từ trong tâm khảm của mình. Anh muốn sự nhung nhớ đó vĩnh cửu, suốt đời suốt kiếp này.
Bức thư tình đó đã được nhẹ nhàng đặt vào tay Tần Nhược Yên trong giờ phút chuẩn bị chia tay vào ngày thứ Hai may mắn gặp được cô. Thời khắc đó anh cảm nhận được tay mình run run, má nóng bừng lên. Anh cũng không dám nhìn xem Tần Nhược Yên có phản ứng gì nữa, anh chỉ biết cắm đầu chạy như bay.
Lần trốn chạy đó đã khiến Thẩm Lực hối hận cả đời. Rất nhiều năm sau đó, anh vẫn còn hối hận là tại sao ngày đó anh lại yếu đuối đến vậy, đến việc theo đuổi người mình yêu cũng không biết cách. Nếu như có thể được làm lại thì chắc chắn anh sẽ chẳng viết cái thứ thơ vớ vẩn đó cho cô, thay vào việc viết thơ anh sẽ dũng cảm ôm lấy cô, dũng cảm hôn nên khuôn mặt đẹp như mộng đó. Bởi từ lúc quen nhau tới giờ anh vẫn chưa giám nắm tay cô, và mãi mãi anh không còn cơ hội để làm việc đó nữa.
Thực ra, cảnh tượng diễn ra sau ngày thứ Hai đã mãi mãi trở thành ác mộng trong đời anh. Sau một đêm trằn trọc không ngủ, anh vừa cảm thấy sốt ruột không yên, vừa hớn hở háo hức chờ được tới lúc chạy nhào ra hàng cây hợp hoan. Thế nhưng cảnh tượng anh nhìn thấy đã khiến anh không thể tin nổi.
Khi vừa rẽ vào khúc ngoặt, anh đã phát hiện có gì đó không bình thường. Anh nhận thấy con đường thường ngày vắng vẻ nhưng hôm nay lại có rất nhiều người tập trung dưới gốc cây hợp hoan. Những bóng người cứ lắc lư trước mặt anh, đột nhiên anh cảm thấy bồn chồn vô cùng.
Anh muốn trấn an mình rằng không có chuyện gì liên quan tới Tần Nhược Yên đâu, nhưng trực giác lại mách bảo cho anh có dự cảm không hay. Tuy đã dùng hết sức của một vận động viên chạy bổ về phía trước nhưng anh vẫn cảm thấy hôm nay mình chạy rất chậm, chậm hơn nhiều so với những lần chạy trước đây. Trên đường chạy, anh cảm nhận sự ì ạch của mình, thế mà trong tâm tưởng anh lại nghĩ rằng chỉ một chốc có thể tới nơi. Những bóng người đó khiến anh sợ hãi tột độ. Anh chạy trong sự sợ hãi và vô định.
Rẽ đám người ra, anh nhìn thấy một xác chết nhỏ bé đã được phủ tấm vải trắng, nhưng tấm vải trắng đó đã nhuốm máu, màu máu đỏ cứ đập vào mắt khiến cả người anh run bắn lên.
Đúng lúc này, xe cảnh sát đến. Hai người cảnh sát đi tới, một người vén tấm vải đã nhuốm máu đỏ ra, là xác một cô gái đầm đìa máu. Áo của cô gái sộc sệch, trên người đầy vết thương. Những giọt máu tươi cứ trào ra từ miệng những vết thương rồi thấm đẫm cả vùng cỏ.
Chỉ có khuôn mặt cô gái là nguyên vẹn. Thật lạ lùng, khuôn mặt cô vẫn nguyên vẹn trong khi khắp người đầy những vết dao đâm, lẽ nào hung thủ cũng không nhẫn tâm huỷ hoại khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp này?
Thẩm Lực đau khổ thở dài một tiếng, bỗng mắt anh tối sầm lại, toàn thân mềm nhũn. Không, không thể như vậy được, anh không thể tin được người con gái anh ngày đêm mong nhớ, chờ đợi để trở thành bạn gái lại kết thúc giấc mộng đẹp của anh bằng cảnh tượng này. Anh không tin đó là sự thật. Anh gào thét điên cuồng, anh lấy hết sức cấu vào người nhưng vẫn cảm thấy đau. Anh cứ liên tục hỏi những người đứng xung quanh rằng có phải anh đang mơ chăng. Mãi tới khi hai cảnh sát nghi ngờ nhìn anh rồi hỏi có phải anh quen biết với nạn nhân không thì anh mới đau khổ nhận ra cảnh tượng tàn khốc trước mắt là thật.
Chỉ khi bố mẹ của Tần Nhược Yên hay tin dữ, chạy bổ tới hiện trường, nhìn thấy sự đau khổ tuyệt vọng của họ anh mới cảm thấy đau xé lòng. Sự đau đớn đó khiến anh nghẹt thở, khiến tấm thân cường tráng bỗng chốc mềm nhũn. Nước mắt đầm đìa chảy trên khuôn mặt trẻ trung của Thẩm Lực, đó là lần đầu tiên anh khóc từ khi có nhận thức. Anh đã khóc vì một người con gái, vì một người con gái anh mới yêu nhưng đã yêu tới mức không thể rời xa, người con gái anh đã yêu đến mức không thể rời xa đó lại vội vã rời bỏ thế giới tươi đẹp này, người con gái đó đã vĩnh viễn rời xa cuộc đời anh.
Thế nhưng tất cả bạn học của anh không biết chuyện nạn nhân trong vụ án đẫm máu tại Thanh Thành chính là cô gái mà Thẩm Lực đang thầm yêu trộm nhớ. Bạn học của anh chỉ biết kể từ ngày đen tối đó, chàng trai trước kia vui vẻ, lạc quan, cá tính bỗng nhiên biến thành người trầm lặng, khó hiểu. Chỉ có bạn thân của Thẩm Lực - Diêu Thiên Bình - biết sự thay đổi đó có liên quan đến chuyện tình cảm, chỉ có chuyện tình cảm mới khiến Thẩm Lực mất hết mọi ý nghĩ, ham muốn. Chỉ có một mình Diêu Thiên Bình biết nguyên nhân tại sao đằng đẵng bốn năm học đại học Thẩm Lực không yêu bất kỳ một người con gái nào. Nhưng Diêu Thiên Bình không hỏi Thẩm Lực về chuyện này bởi anh biết vết thương lòng thì chỉ có bản thân người đó mới có thể chữa trị được, nếu như người khác quan tâm, hỏi han không chừng lại vô tình xát muối vào vết thương của người ta vậy.
Nhưng điều khiến Diêu Thiên Bình bất ngờ nhất là rất nhiều năm sau đó Thẩm Lực vẫn lầm lũi một mình, anh không hiểu nổi tại sao bạn anh lại không thể quên được mối tình vụng dại, trong sáng khi đó.
Diêu Thiên Bình thật sự không biết nguyên nhân tại sao bạn anh lại không học môn học đấm bốc đã chọn. Trước đó, Thẩm Lực rất thích mặc bộ đồ đấm bốc, đeo đôi găng tay đấm bốc dày cộp, anh không bao giờ biết thua, anh thường tích cực luyện tập đối kháng với chiến hữu trên sàn thi đấu nhỏ bé. Thậm chí anh còn thích đấm túi bụi vào những bao cát dùng để luyện tập nữa.
Vậy mà từ ngày đen tối đó, Thẩm Lực đã vĩnh viễn chôn vùi đôi găng tay mà anh yêu mến. Chỉ một mình Thẩm Lực hiểu tại sao, bởi từ khi chính mắt nhìn thấy xác của Tần Nhược Yên, anh bỗng mắc chứng bệnh lạ - đau ngón tay. Mỗi lần anh nhớ tới Tần Nhược Yên, thì anh cảm nhận được mười ngón tay đau nhức từng hồi. Mỗi khi rỗi rãi, anh lại nhớ tới cô thế là mười ngón tay của anh lập tức đau nhức. Anh không đi khám bác sĩ bởi anh biết đó là tâm bệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook