Thịnh Gia Nam phớt lờ hắn, đi xuống cầu thang rồi đi ngang qua hắn.
Một tay Giang Trì cầm hai chiếc vali, một tay cầm tay Thịnh Gia Nam.
"Tôi biết cậu định nói dối." Giang Trì cố ý thở dài, "Từ nhỏ tôi đã biết điều như vậy, cho cậu tất cả tiền lì xì."
"Giang Trì, nhanh lên." Bố Giang ngồi trong xe hét lên.
Chỉ sau vài bước, Giang Trì liền dính chặt lên người Thịnh Gia Nam.
Khi nói chuyện, hắn gần như dán sát khuôn mặt của mình lên mặt Thịnh Gia Nam.
Chỉ mới nhìn thôi mà bố Giang đã cảm thấy hơi phiền phức, ông ấy không biết Thịnh Gia Nam đã phải chịu đựng hắn như thế nào từ khi còn nhỏ, cậu thực sự không chê Giang Trì phiền phức à?
"Tôi nhớ lúc đó mẹ tôi đã đem lì xì của cậu cho mẹ cậu." Thịnh Gia Nam nói.
Sắc mặt Giang Trì lập tức suy sụp, nhìn chằm chằm Thịnh Gia Nam, tức giận nói: "Thịnh Nam Nam, tôi cho cậu mà, cậu đưa cho mẹ tôi làm gì?"
Thịnh Gia Nam không nói gì, lên xe trước.
Giang Trì cất vali vào cốp xe, vừa vào xe liền hỏi bố mình: "Bố, hồi nhỏ con đã để dành lì xì cho Nam Nam, nhưng hai người đã lấy hết rồi à?"
"Lấy tiền lì xì của anh làm gì." Bố Giang nói.
Giang Trì vừa thở phào nhẹ nhõm thì bố Giang lại tiếp tục nói: "Anh vừa gửi thì dì Thịnh đã gửi lại cho bố mẹ.
Hồi anh còn nhỏ, việc gì cũng làm.
Năm nào cũng phải làm phiền dì Thịnh của anh."
"..."Giang Trì tức đến mức suýt hộc máu.
Đó rõ ràng là số tiền mà hắn đã cực khổ tích góp để dành cho bé Thịnh Gia Nam! Đi đi lại lại, cuối cùng lại về tay bố mẹ mình! Nói cách khác, lúc đó bé Thịnh Gia Nam đã tịch thu những bao lì xì đó!
Vãi luôn! Giang Trì cảm thấy hơi đau lòng khi nghĩ rằng đứa nhỏ dễ thương và đáng yêu Thịnh Gia Nam không nhận được những bao lì xì đó.
Thịnh Gia Nam nhỏ bé đáng yêu như vậy nên tất nhiên cậu xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất của bé Giang Trì!
Giang Trì nhìn chằm chằm bố Giang đang lái xe, có chút bất mãn nói: "Vậy tiền lì xì của con thì bố mẹ lấy làm gì?"
"Tiền lì xì của anh ở đâu ra? Đều nhờ bố mẹ giúp anh đấy." Bố Giang nhìn gương chiếu hậu.
Hai đứa nhỏ gần như bị ép vào cùng một chỗ.
Thịnh Gia Nam ngồi thẳng lưng đang bị Giang Trì ép vào góc.
"Chỗ ngồi lớn thế kia mà không đủ cho anh ngồi à? Nhìn xem, anh ép chết Nam Nam rồi." Bố Giang nói, "Nếu anh có khả năng, hãy tự mình kiếm tiền cho Nam Nam, đừng lấy tiền của bố mẹ.
Tiền là của bố mẹ mà người thì lại trở thành của anh, tất cả lợi ích đều một mình anh hưởng."
Giang Trì không nói nên lời, nhìn bố mình một cái: "Không phải là con không trả lại cho bố mẹ, mượn xong con sẽ trả lại cho bố mẹ ngay."
Với chủ đề này Giang Trì tương đối bướng bỉnh, hắn không thể giao tiếp như người bình thường chút nào, bố Giang cũng lười nói với hắn.
Giang Trì tự giận bản thân một lúc lâu, sau đó liền ôm ngang Thịnh Gia Nam, ghé vào tai cậu nói: "Thịnh Nam Nam, sao cậu không cất tiền nhà đi, cứ giao hết tiền của chúng ta mà không nói một lời nào?"
Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì, cậu dùng lời bố Giang đáp trả hắn: "Đó hoàn toàn không phải là tiền của cậu."
Giang Trì nghẹn họng, nhìn cậu một hồi lâu: "Tôi mượn họ thôi, được chưa? Lúc đấy còn nhỏ nên tôi không kiếm được tiền nuôi cậu."
Bố Giang ở trước nghe vậy liền cười. Ông và mẹ Giang Trì hiển nhiên có não bộ rất tốt, trong gia đình cũng không ai có tiền sử bệnh thần kinh, sao lại có thể sinh ra một đứa quái lạ như Giang Trì.
Từ nhỏ đến lớn hắn luôn tin chắc rằng Thịnh Gia Nam là người của hắn.
Họ cho rằng hắn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện nên đã mặc kệ.
Kết quả là càng ngày càng toi, càng lớn càng cố chấp, không hề xem ý kiến và logic của mình là sai.
Ai giảng cũng không nghe.
Vấn đề là bình thường nhìn Giang Trì trông không giống một người có vấn đề về não.
Chính xác thì vấn đề nằm ở đâu đây?
Bố Giang từ kính chiếu hậu nhìn Giang Trì, thấy Giang Trì ngày thường luôn bất mãn họ nay lại không ngừng lảm nhảm bên tai Thịnh Gia Nam.
Nói cái gì mà tiền của họ thì sao, trong tương lai Thịnh Gia Nam có thể quản lý tốt không.
Đến cái người đứng nhìn như ông còn cảm thấy phiền, bố Giang đành lắc lắc đầu.
Thôi bỏ đi, nếu Thịnh Gia Nam không chê thì tùy hai đứa nó vậy.
Truyện chỉ edit và up trên wattpad: Zhang1314
Sau khi tựu trường, họ lại bắt đầu sinh hoạt như ngày thường, đi học, ăn, ngủ, về phòng.
Mọi thứ không khác gì quá khứ, thời gian cứ tiêu hao trong những ngày bình thường như vậy.
Vì lâu lắm rồi nên Thịnh Gia Nam không thể nhớ được cuốn tiểu thuyết nói về cái gì.
Cũng có rất nhiều điểm không phù hợp giữa những người trong sách và những người ngoài đời, chỉ nhớ một số người thường đi cùng họ cũng tồn tại trong cuốn sách.
Nhưng xét cho cùng thì cũng bình thường thôi, tiểu thuyết thì chung chung mà đời thì cụ thể.
Chỉ có nhân vật gây ấn tượng nhất là nhân vật chính thụ, làm Thịnh Gia Nam nhớ rất nhiều năm.
Một nhân vật chính được định sẵn để lấy đi cuộc sống của cậu và một người vĩnh viễn cũng không thuộc về cậu.
Nhiều đến mức thời gian lên sân khấu của cậu ấy dường như được hàn chặt vào trái tim của Thịnh Gia Nam.
Cậu luôn đếm ngược từng ngày.
Cậu không biết thời gian xuất hiện cụ thể của nhân vật chính thụ trong tiểu thuyết, nhưng cậu nhớ hình như là vào học kỳ cuối năm hai của cậu và Giang Trì, gần đến ngày sinh nhật của Giang Trì.
Bởi vì cuốn sách có một câu để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu, người đó chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà Thượng Đế ban tặng cho Giang Trì.
Nhưng đó là khởi đầu cho cơn ác mộng của pháo hôi.
Và bây giờ sinh nhật lần thứ hai mươi của Giang Trì đang đến gần.
Quà sinh nhật của hắn cũng đang được chuyển đến, nó sẽ được chuyển đến hắn vào một ngày nào đó.
Thịnh Gia Nam cảm thấy mình hơi tham lam.
Bản thân đã biết cái kết từ lâu, đã không biết bao nhiêu lần tự nhủ mình phải sớm rời đi để tránh đối đầu với nhân vật chính thụ.
Nhưng bây giờ cậu lại muốn ở bên cạnh Giang Trì dù chỉ một ngày hay một giờ ấm áp.
Bởi vì một khi đã tách ra, có thể sẽ là một lời tạm biệt của hai người.
Cậu muốn để lại một chút kỷ niệm với Giang Trì.
Dù tương lai có ra sao thì ít nhất quá khứ của họ là có thật.
Thịnh Gia Nam nhìn bức tranh nam sinh đang chơi bóng rổ, nhẹ nhàng thở hắt ra, gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn, thu xếp đồ đạc rồi bước ra khỏi phòng tranh.
Điện thoại trong túi rung lên vài cái, Thịnh Gia Nam lấy ra xem, còn tưởng rằng là Giang Trì, dù sao không có người khác nhắn thì tin nhắn của hắn nhất định sẽ đến đầu tiên.
Kết quả là khi cậu bấm vào, đó là đàn chị Cố Phán Ngữ.
[Cố Phán Ngữ: Đàn em, câu lạc bộ của bọn chị sẽ cùng nhau đi vẽ vào cuối tuần này, em có muốn đi không?]
[Cố Phán Ngữ: Phong cảnh ở đó rất đẹp, bọn chị chủ yếu muốn chơi và thư giãn]
[Cố Phán Ngữ: Mọi người trong câu lạc bộ đều biết chị quen em, nên bảo chị mời em thử [khóc]]
Thịnh Gia Nam có thể đoán được cậu đang chuẩn bị gõ chữ, thì một người đột nhiên đi tới phía sau cậu.
Người đàn ông từ phía sau ôm lấy vai cậu, giọng nói gần kề bên tai cậu: "Bạn học Thịnh Gia Nam em đang tán gẫu với ai vậy? Tôi khuyên cậu nên thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm."
(thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm: thật thà sẽ được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị)
Giang Trì áp mặt vào mặt Thịnh Gia Nam, vừa cúi đầu xuống, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động, tim đập loạn một nhịp, đầu óc ong ong mấy lần.
Hắn rất ấn tượng với cô gái này.
Xét cho cùng, đây là lần đầu tiên Thịnh Gia Nam bí mật đi ăn cùng một cô gái.
Hơn nữa, đàn chị kia lần trước nói rõ ràng chỉ là giúp cậu, đã mời ăn tối rồi, bây giờ vẫn còn còn liên lạc à? Sao cậu lại liên lạc với một đàn chị xa lạ?
Giang Trì chậm rãi buông ra, trong lòng tự nhủ phải bình tĩnh mà giải quyết.
Có thể có chuyện gì đó cần sự giúp đỡ của Thịnh Gia Nam, mà hắn chỉ tình cờ nhìn thấy nó.
Tuy trong lòng tự an ủi rất nhiều, nhưng chỉ số nguy hiểm của Cố Phán Ngữ trong lòng Giang Trì thăng hạng từ sss+ lên ssss+.
Hắn bắt đầu suy nghĩ, nếu muốn chuyển trường thì trường đại học nào thích hợp để hắn và Thịnh Gia Nam chuyển đến? Nếu muốn cách xa đại học Hạ, tốt nhất là cách một trăm tám nghìn dặm, dù sao cũng không thể để cô liên lạc lại với Thịnh Gia Nam.
"Cậu và...!Đàn chị đó có vẻ khá hợp nhau." Giọng điệu của Giang Trì rất bình tĩnh, giả vờ không bận tâm nhiều như vậy.
Thịnh Gia Nam nghiêng đầu nhìn hắn, im lặng một lúc, bỏ qua chủ đề này, nói: "Đàn chị hỏi tôi cuối tuần này có muốn đi vẽ cùng không.
Tôi đã xem qua.
Phong cảnh ở đó khá đẹp."
Có thể nói điều này cho thấy Thịnh Gia Nam muốn đến cuộc hẹn.
Nhưng trước đây cậu chưa bao giờ đồng ý lời mời từ những cô gái khác, lại càng không thể làm điều đó một mình.
Vẻ ngụy trang bình tĩnh sụp đổ, vẻ mặt Giang Trì trở nên thâm trầm, hơi thở dao động.
Cảm xúc của Thịnh Gia Nam hiếm khi thoát khỏi mắt Giang Trì và tương tự, cảm xúc của Giang Trì hiếm khi thoát khỏi mắt Thịnh Gia Nam.
Tuy nhiên, một lúc sau Thịnh Gia Nam mới hỏi: "Cậu có đi không?"
Giang Trì hơi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn cậu: "Cậu muốn tôi đi à?"
"Tôi không muốn cậu đi, vậy cậu sẽ không đi?" Thịnh Gia Nam hùng hồn hỏi.
Hai mắt Giang Trì tối sầm, vòng tay ôm eo Thịnh Gia Nam, bắt cậu dừng ở lối đi: "Nếu cậu không muốn tôi đi, thì cậu cũng không được đi."
Thịnh Gia Nam nhìn hắn một lúc, bất ngờ nở nụ cười: "Giang Trì, cậu không nghĩ cậu quá độc đoán sao? Cậu đang hạn chế quyền tự do kết bạn của tôi."
Trước đây, Thịnh Gia Nam trước nay chưa nói điều này, cậu không bao giờ cảm thấy hắn hạn chế quyền tự do kết bạn của mình.
Họ đã làm điều này trong hơn mười năm.
"Cậu cũng có thể hạn chế quyền tự do kết bạn của tôi.
Mọi tự do đều được." Giang Trì trầm giọng nói, "Tôi sẽ nghe lời cậu."
Thịnh Gia Nam nhìn hắn một lúc, sự xúc động đã lâu dần dần vượt qua lý trí, ngón tay khẽ co lại, nắm chặt tay: "Lần này cậu có thể nghe tôi nói được không?"
Thịnh Gia Nam có thể cảm nhận được sức mạnh nơi eo cậu đang siết chặt, nhưng Giang Trì vẫn có ý thức khống chế lực đạo và không làm cậu bị thương.
Thịnh Gia Nam không chút động lòng, tiếp tục nói: "Tôi đi, cậu không đi."
Giang Trì nhìn cậu chằm chằm, quả táo Adam của hắn lăn lên lăn xuống mấy lần, sau đó hắn cười nhẹ: "Nguyên nhân là gì?"
Thịnh Gia Nam suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nghĩ chúng ta quá thân rồi, nên chừa cho nhau một khoảng trống."
Nụ cười ngụy trang đè xuống, trong mắt Giang Trì không có tý cảm xúc nào, trầm mặc nhìn Thịnh Gia Nam.
Một lúc sau, hắn bình tĩnh hỏi: "Thích cô gái kia?"
Thịnh Gia Nam suy nghĩ một chút, cân nhắc đến độ nguy hiểm của Giang Trì, cậu vẫn quyết định không làm liên lụy đến người khác, vì vậy cậu lắc đầu.
"Vậy thì tại sao?" Giang Trì hỏi.
Thịnh Gia Nam: "Nếu tôi nói tại sao, cậu có đồng ý không?"
Giang Trì nhìn sườn mặt Thịnh Gia Nam, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau ôm người vào lòng, cười nhẹ nói: "Đương nhiên, chỉ cần cậu đưa ra lý do hợp lý, tôi sẽ đồng ý."
Giọng nói của hắn rất nhẹ, lộ ra ý cười, như thể hắn rất dễ nói chuyện.
Tất nhiên Thịnh Gia Nam sẽ không tin những gì hắn nói, sau một hồi im lặng, cậu mỉm cười và nói: "Tôi đang trêu cậu thôi.
Tôi muốn hỏi cậu xem cậu có định đến đó không.
Phong cảnh ở đó rất đẹp.
Tôi muốn dành hai ngày tới đó chơi."
Cậu chỉ dám thử nghiệm thôi.
Muốn rời đi một cách vẻ vang.
Giang Trì nhìn cậu.
Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái, giơ tay sờ sờ đầu hắn: "Cậu muốn đi không?"
Giang Trì nhìn cậu cười: "Thật sự đùa tôi à?"
"Ừ." Thịnh Gia Nam gật đầu, "Tôi muốn đến đó.
Sau khi xem ảnh, tôi khá thích."
"Được rồi." Giang Trì nói.
Hắn cụp mắt xuống, ôm Thịnh Gia Nam một lúc rồi nói: "Hai ngày trước bố mẹ tôi nói muốn tặng tôi một căn nhà vào dịp sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi.
Cậu muốn sống ở đâu? Cậu có khu yêu thích nào không?"
Thịnh Gia Nam lắc đầu: "Không."
"Vậy thì chúng ta hãy tìm thời gian rồi đi xem nhà đi." Giang Trì mỉm cười, "Tôi đã nghĩ đến rồi, phòng vẽ của cậu nên có một bức tường kính trong suốt, cậu có thể vẽ, tôi có thể nhìn lên và thấy cậu."
Ngập ngừng một chút, Giang Trì nói thêm: "Tương lai tôi cũng sẽ kiếm cho cậu một phòng vẽ ở phòng của tôi.
Bằng cách này, mỗi ngày chúng ta đều có thể ở bên nhau.
Nếu cậu sợ không tập trung được thì dùng kính một chiều.
Cậu sẽ không bị làm phiền, tôi cũng có thể nhìn thấy cậu."
-----------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook