Người Đẹp Cấp SSS
-
Chương 6: Người có tiền án
Sau khi tập đoàn Khai Hoàng được thành lập, hứa mỗi năm sẽ giúp quốc gia giải quyết vấn đề việc làm của năm nhân viên có gia đình bị sa thải, ba quân nhân giải ngũ, hai người tàn tật, một người có tiền án.
Ngày một tháng bảy hàng năm, họ sẽ cầm thư giới thiệu của phòng ban liên quan đến tập đoàn Khai Hoàng tham dự phỏng vấn.
Thực ra chỉ cần họ bằng lòng, cơ bản đều sẽ được tuyển dụng, chỉ là bên tuyển dụng sẽ căn cứ vào biểu hiện của họ để sắp xếp công việc thích hợp mà thôi.
Việc tuyển dụng được quyết định vào năm giờ sáng, mọi người sáng sớm đã tới đại sảnh chờ đợi, mặt đầy hưng phấn nhỏ giọng xì xào, dù sao thì tập đoàn Khai Hoàng cũng là xí nghiệp tư nhân lớn nhất khu Châu Đông, đãi ngộ phúc lợi vô cùng tốt, sinh viên bình thường muốn được tuyển cũng rất khó.
Thấy sắp tới mười giờ, tiêu điểm nghị luận của mọi người liền chuyển sang người có tiền án cuối cùng vẫn chưa lộ mặt.
Không chút nghi ngờ, bất kể là công nhân thất nghiệp không có cơm ăn hay là người khuyết tật thân tàn nhưng chí không phế, đều không có bao nhiêu hảo cảm với người có tiền án.
Trong ấn tượng của người bình thường, người từng đi tù chính chỉ là một tên cặn bã đưa vào lò rèn dũa lại mà thôi, nghe nói đến bây giờ vẫn không có cặn bã nào có thể làm đủ một tháng ở tập đoàn Khai Hoàng.
Không vì gì khác, cặn bã thông thường đều phản cảm với việc bị kỷ luật gò bó, hơn nữa còn rất kiêu ngạo.
Tên cặn bã may mắn năm này có thể làm đủ một tháng không đây?
Họ không biết cặn bã mà họ đang thảo luận đang sờ cái đầu trọc lóc, ngồi xe buýt chạy tới đây, trong lòng còn đang nguyền rủa lão già đáng chết.
Theo đề nghị của lão già, Lý Thiên Đường tốt nhất lấy thân vận người có tiền án đi tìm việc, dù sao thì cặn bã dạng này bất kể đến công ty nào cũng không có người dám bắt nạt, có thể phát huy hết tinh thần liều lĩnh và vô liêm sỉ của mình, nhanh chóng đứng vững.
Lý Thiên Đường có chút không vui, chỉ hỏi có thể đổi thân phận khác không?
Lão già hỏi, mày là nhân viên bị sa thải có gia đình sao, mày là nhân viên tàn tật luôn vươn lên sao, mày từng tham gia quân đội sao? Theo già đây biết, mày từng bị cảnh sát bắt không dưới mười lần, lần nào cũng hại sư mẫu mày khóc...mày hẳn quen thuộc với quá trình trong phòng giam nhất. Già đây có thể cam đoan nói rằng, vị trí người có tiền án của tập đoàn Khai Hoàng chính là chuẩn bị cho mày!
Được rồi, được rồi, xem như lão già ông nói đúng, tôi chỉ là người có tiền án, dù sao chỉ là một năm thôi, cũng không tính là gì, cứ xem như nghỉ ngơi, Lý Thiên Đường lại hỏi: “Vậy tôi có chỗ tốt gì?”
Lão già nói: “Có, một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có tiền tiêu vặt ba trăm triệu, còn có một con dao găm đen, là lúc mày lăn lộn trong ổ cướp, cao nhân dạy mày đánh nhau để lại, dùng để phòng thân là tốt nhất.”
Lý Thiên Đường nói: “Có phải dao găm hay không không quan trọng, chỉ là tiền ít quá đi, chỉ ba trăm triệu, đổi con số khác.”
Lão già nói: “Được thôi được thôi, đổi thành một trăm năm mươi triệu.”
Lý Thiên Đường tức giận: “Đậu xanh!”
Lão già nói: “Tao nghe thấy mày mắng tao rồi, bây giờ đổi thành chín mươi triệu.”
Lý Thiên Đường nói: “Cẩn thận tôi đánh ông răng rơi đầy đất.”
Lão già nói: “Vậy sư mẫu mày sẽ khóc.”
“Được rồi.” Lý Thiên Đường nói: “Vậy tôi nên làm sao để trở thành một người có tiền án sau khi bị đuổi ra khỏi nước lại trở về ngồi tù chứ?”
Lão già nói: “Chuyện này dễ làm, thẻ xanh ở Mỹ của mày sớm đã hết hiệu lực rồi, chỉ cần phạm tội trên đường bị cảnh sát bắt, lập tức có thể thỏa mãn tâm nguyện của mày.”
Lý Thiên Đường hỏi: “Ông kêu tôi đi tìm mỹ nữ cưỡng hiếp sao?”
Lão già nói: “Mày đừng cho rằng tao không biết hai ngày nay mày làm gì, còn không phải âm thầm điều tra bà nhà giàu nào đó, chuẩn bị thi triển thủ đoạn thần côn của mày lừa tiền người ta sao?”
Lý Thiên Đường nói: “Tôi biết rồi, ông muốn tôi lừa thành công rồi thì ông sẽ nghĩa hiệp đứng ra vạch mặt tôi, sau đó cảnh sát sẽ bắt tôi vào cục, trục xuất về nước.”
Lão già nói: “Mày thật thông minh, cứ an tâm đi đi. Nhớ kỹ, Nhạc Thanh Hà là dì nhỏ của mày, tuyệt đối không thể vô lễ với cô ấy, phải hầu hạ cô ấy như hầu hạ người bề trên, nếu không sư mẫu mày sẽ khóc.”
Lý Thiên Đường cũng muốn khóc.
Hắn vốn là muốn dùng tội lừa đảo để bị trục xuất về nước, sao sau khi ra trại lại biến thành tội phạm cưỡng hiếp rồi chứ?
Phải biết rằng, tội phạm cũng có phân đẳng cấp, đẳng cấp cao nhất là nói năng không hợp liền hành hung giết người, đó là đại gia, trong tù cũng sẽ được kính sợ.
Đẳng cấp thấp hèn nhất chính là tội phạm cưỡng hiếp.
Lý Thiên Đường buồn bực, mọi người đều là tội phạm, chỉ vì trên đầu hắn dán dòng chữ “tôi là tội phạm cưỡng hiếp”, mà tất cả mọi người đều muốn dẫm đạp hắn, hại hắn chỉ có thể đánh người ta răng rụng đầy đất mới thay đổi được đãi ngộ không công bằng này.
Mười giờ năm phút, xe buýt dừng dưới bảng hiệu tập đoàn Khai Hoàng, Lý Thiên Đường nhìn hành khách xung quanh chen chúc với nhau cũng muốn cách hắn đủ nửa mét, cười với bà lão được hắn nhường ghế nhưng không dám ngồi, lại sống chết bị hắn ấn ngồi xuống, nhanh chóng bước xuống xe buýt.
Lúc hắn xuống xe, rõ ràng nghe thấy người trên xe đều thở phào một hơi.
“Haiz, đến mức đó sao, không phải chỉ là tôi mặc đồ tù thôi sao? Sớm biết các người sợ tôi như vậy, tôi thật sự nên tranh thủ cơ hội sờ đùi của thiếu phụ gợi cảm đó, trắng non quơ qua quơ lại trước mặt ông đây, khó chịu muốn chết.”
Lý Thiên Đường cười khinh miệt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía tòa nhà trụ sở của tập đoàn Khai Hoàng.
Ngày một tháng bảy hàng năm, họ sẽ cầm thư giới thiệu của phòng ban liên quan đến tập đoàn Khai Hoàng tham dự phỏng vấn.
Thực ra chỉ cần họ bằng lòng, cơ bản đều sẽ được tuyển dụng, chỉ là bên tuyển dụng sẽ căn cứ vào biểu hiện của họ để sắp xếp công việc thích hợp mà thôi.
Việc tuyển dụng được quyết định vào năm giờ sáng, mọi người sáng sớm đã tới đại sảnh chờ đợi, mặt đầy hưng phấn nhỏ giọng xì xào, dù sao thì tập đoàn Khai Hoàng cũng là xí nghiệp tư nhân lớn nhất khu Châu Đông, đãi ngộ phúc lợi vô cùng tốt, sinh viên bình thường muốn được tuyển cũng rất khó.
Thấy sắp tới mười giờ, tiêu điểm nghị luận của mọi người liền chuyển sang người có tiền án cuối cùng vẫn chưa lộ mặt.
Không chút nghi ngờ, bất kể là công nhân thất nghiệp không có cơm ăn hay là người khuyết tật thân tàn nhưng chí không phế, đều không có bao nhiêu hảo cảm với người có tiền án.
Trong ấn tượng của người bình thường, người từng đi tù chính chỉ là một tên cặn bã đưa vào lò rèn dũa lại mà thôi, nghe nói đến bây giờ vẫn không có cặn bã nào có thể làm đủ một tháng ở tập đoàn Khai Hoàng.
Không vì gì khác, cặn bã thông thường đều phản cảm với việc bị kỷ luật gò bó, hơn nữa còn rất kiêu ngạo.
Tên cặn bã may mắn năm này có thể làm đủ một tháng không đây?
Họ không biết cặn bã mà họ đang thảo luận đang sờ cái đầu trọc lóc, ngồi xe buýt chạy tới đây, trong lòng còn đang nguyền rủa lão già đáng chết.
Theo đề nghị của lão già, Lý Thiên Đường tốt nhất lấy thân vận người có tiền án đi tìm việc, dù sao thì cặn bã dạng này bất kể đến công ty nào cũng không có người dám bắt nạt, có thể phát huy hết tinh thần liều lĩnh và vô liêm sỉ của mình, nhanh chóng đứng vững.
Lý Thiên Đường có chút không vui, chỉ hỏi có thể đổi thân phận khác không?
Lão già hỏi, mày là nhân viên bị sa thải có gia đình sao, mày là nhân viên tàn tật luôn vươn lên sao, mày từng tham gia quân đội sao? Theo già đây biết, mày từng bị cảnh sát bắt không dưới mười lần, lần nào cũng hại sư mẫu mày khóc...mày hẳn quen thuộc với quá trình trong phòng giam nhất. Già đây có thể cam đoan nói rằng, vị trí người có tiền án của tập đoàn Khai Hoàng chính là chuẩn bị cho mày!
Được rồi, được rồi, xem như lão già ông nói đúng, tôi chỉ là người có tiền án, dù sao chỉ là một năm thôi, cũng không tính là gì, cứ xem như nghỉ ngơi, Lý Thiên Đường lại hỏi: “Vậy tôi có chỗ tốt gì?”
Lão già nói: “Có, một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có tiền tiêu vặt ba trăm triệu, còn có một con dao găm đen, là lúc mày lăn lộn trong ổ cướp, cao nhân dạy mày đánh nhau để lại, dùng để phòng thân là tốt nhất.”
Lý Thiên Đường nói: “Có phải dao găm hay không không quan trọng, chỉ là tiền ít quá đi, chỉ ba trăm triệu, đổi con số khác.”
Lão già nói: “Được thôi được thôi, đổi thành một trăm năm mươi triệu.”
Lý Thiên Đường tức giận: “Đậu xanh!”
Lão già nói: “Tao nghe thấy mày mắng tao rồi, bây giờ đổi thành chín mươi triệu.”
Lý Thiên Đường nói: “Cẩn thận tôi đánh ông răng rơi đầy đất.”
Lão già nói: “Vậy sư mẫu mày sẽ khóc.”
“Được rồi.” Lý Thiên Đường nói: “Vậy tôi nên làm sao để trở thành một người có tiền án sau khi bị đuổi ra khỏi nước lại trở về ngồi tù chứ?”
Lão già nói: “Chuyện này dễ làm, thẻ xanh ở Mỹ của mày sớm đã hết hiệu lực rồi, chỉ cần phạm tội trên đường bị cảnh sát bắt, lập tức có thể thỏa mãn tâm nguyện của mày.”
Lý Thiên Đường hỏi: “Ông kêu tôi đi tìm mỹ nữ cưỡng hiếp sao?”
Lão già nói: “Mày đừng cho rằng tao không biết hai ngày nay mày làm gì, còn không phải âm thầm điều tra bà nhà giàu nào đó, chuẩn bị thi triển thủ đoạn thần côn của mày lừa tiền người ta sao?”
Lý Thiên Đường nói: “Tôi biết rồi, ông muốn tôi lừa thành công rồi thì ông sẽ nghĩa hiệp đứng ra vạch mặt tôi, sau đó cảnh sát sẽ bắt tôi vào cục, trục xuất về nước.”
Lão già nói: “Mày thật thông minh, cứ an tâm đi đi. Nhớ kỹ, Nhạc Thanh Hà là dì nhỏ của mày, tuyệt đối không thể vô lễ với cô ấy, phải hầu hạ cô ấy như hầu hạ người bề trên, nếu không sư mẫu mày sẽ khóc.”
Lý Thiên Đường cũng muốn khóc.
Hắn vốn là muốn dùng tội lừa đảo để bị trục xuất về nước, sao sau khi ra trại lại biến thành tội phạm cưỡng hiếp rồi chứ?
Phải biết rằng, tội phạm cũng có phân đẳng cấp, đẳng cấp cao nhất là nói năng không hợp liền hành hung giết người, đó là đại gia, trong tù cũng sẽ được kính sợ.
Đẳng cấp thấp hèn nhất chính là tội phạm cưỡng hiếp.
Lý Thiên Đường buồn bực, mọi người đều là tội phạm, chỉ vì trên đầu hắn dán dòng chữ “tôi là tội phạm cưỡng hiếp”, mà tất cả mọi người đều muốn dẫm đạp hắn, hại hắn chỉ có thể đánh người ta răng rụng đầy đất mới thay đổi được đãi ngộ không công bằng này.
Mười giờ năm phút, xe buýt dừng dưới bảng hiệu tập đoàn Khai Hoàng, Lý Thiên Đường nhìn hành khách xung quanh chen chúc với nhau cũng muốn cách hắn đủ nửa mét, cười với bà lão được hắn nhường ghế nhưng không dám ngồi, lại sống chết bị hắn ấn ngồi xuống, nhanh chóng bước xuống xe buýt.
Lúc hắn xuống xe, rõ ràng nghe thấy người trên xe đều thở phào một hơi.
“Haiz, đến mức đó sao, không phải chỉ là tôi mặc đồ tù thôi sao? Sớm biết các người sợ tôi như vậy, tôi thật sự nên tranh thủ cơ hội sờ đùi của thiếu phụ gợi cảm đó, trắng non quơ qua quơ lại trước mặt ông đây, khó chịu muốn chết.”
Lý Thiên Đường cười khinh miệt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía tòa nhà trụ sở của tập đoàn Khai Hoàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook