Người Đẹp Cấp SSS
-
Chương 13: Có phải tôi rất đẹp trai không?
Lý Thiên Đường cảm thấy, mấy người này có lẽ đã đi nhầm phòng, trừ điều đó ra anh thật sự nghĩ không ra rằng sẽ có ai đó ngốc đến mức tìm sát thủ cấp bậc này để ám sát anh.
Đương nhiên, cũng có thể là do nữ thư ký xinh đẹp bên cạnh Nhạc Thanh Hà sắp xếp, không cam lòng bị anh cướp đi lần đầu tiên, hoặc lo rằng anh sẽ vạch trần phần nào đó thân phận thật sự của cô ta nên mới dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
Tuy nhiên khả năng này rất nhỏ, Nhạc Thanh Hà đang chờ ở bên ngoài, cho dù cô thư ký nhỏ muốn ra tay cũng sẽ không chọn lúc này.
Chuyện nghĩ không thông thì cứ để qua một bên trước, cứ bắt óc suy nghĩ sẽ đau đầu, dù sao thì sẽ có một ngày nào đó mọi chuyện được phơi bày.
Sau khi chuyện này xảy ra, Lý Thiên Đường cũng không còn hứng thú tắm rửa, anh đứng dưới vòi hoa sẽ tùy tiện xối nước lạnh, rồi mặc quần áo lao động vào và đi ra ngoài.
Trong quá trình đánh nhau, cả hai bên cũng không la hét, vậy nên không kinh động đến những người khác.
Lý Thiên Đường cũng tin rằng mấy tên sát thủ sẽ nhanh chóng tỉnh lại, yên lặng không tiếng động bỏ đi.
Trung Quốc đang phồn thịnh, thiên hạ thái bình, những nhân viên phục vụ mặc sườn xám ngắn tay ở dưới đại sảnh vẫn nở nụ cười ngọt ngào với mỗi vị khách, hoan nghênh quý khách, lần sau lại tới.
Lý Thiên Đường vừa xuống bậc thang thì thấy Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu đứng ở quầy dịch vụ khách hàng, đang cùng một nhân viên nữ hỏi điều gì đó.
"Này, sao cô lại vào đây?”
Nếu không phải bên cạnh nhiều người như vậy, Lý Thiên Đường nói không chừng sẽ còn ba hoa vài câu, dù sao cạnh người ngoài cũng không cần gọi cô ta là dì nhỏ, anh cũng không coi cô ta là trưởng bối thật sự.
"A, anh không sao chứ?"
Sau khi Mẫn Nhu nghe thấy giọng nói của anh, cô ta quay đầu sửng sốt buột miệng hỏi câu này.
Người tốt vì lụa, ngựa dựa vào cái yên, những lời này không giả chút nào.
Mặc dù Lý Thiên Đường vẫn còn là đầu trọc, nhưng khi thay đổi bộ quần áo tù thành bộ quần áo lao động, giống như biến thành người khác, điều kiện phần cứng của Lý Thiên Đường cũng không tệ lắm, rất được các cô gái thích.
"Tôi có thể có chuyện gì?"
Phản ứng của Mẫn Nhu khi nhìn thấy bộ mặt thật của anh đã sớm nằm trong dự đoán của Lý Thiên Đường, nhưng câu nói kia của cô ta lại khiến cho trái tim anh xúc động, sau đó anh cười: “Không phải là đến tắm rửa thôi sao, cũng không phải là làm việc xấu!”
"Tôi, tôi cũng không phải nói anh làm chuyện xấu gì nha!”
Mẫn Nhu chớp mắt một cái, mới nhận ra rằng mình suýt chút nữa đã lỡ lời.
"Sao, có phải tôi rất đẹp trai không?”
"Cũng được, ừ, tạm được."
Mẫn Nhu đỏ mặt, vội vàng chuyển chủ đề: “Sao anh lại tắm lâu như vậy?”
"Tôi đã tắm rất nhanh, cũng chỉ là mười mấy phút thôi mà?”
Lý Thiên Đường đi đến trước mặt cô ta, cúi đầu giật vạt áo: “Chỉ có cái này, còn thời gian thay quần áo nữa?”
"A, vậy chúng ta đi, cùng anh đi mua hai bộ quần áo.”
Mẫn Nhu quan sát tỉ mỉ anh vài lần, xác thực không phát hiện ra dấu vết bị đánh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng buồn bực: Mấy người Vương Cường đâu rồi?
Mẫn Nhu cũng không biết khi cô ta bước ra khỏi nhà tắm, động tác liên tục quay đầu nhìn lại của cô ta đã bị Lý Thiên Đường bắt gặp.
Điều này cũng khiến nghi ngờ trong lòng anh càng lớn, anh đột ngột hỏi: “Dì nhỏ, cô cứ quay đầu lại nhìn gì vậy?”
"A, không, tôi không nhìn gì cả."
Mẫn Nhu cuống quít lắc đầu, cười lớn giải thích: "Vừa rồi tôi thấy người quen, giống như bạn học cấp ba, nhưng lại sợ nhận nhầm người!”
"Muốn quay lại nhìn chút không?”
"Không cần, không cần, dù sao lúc đó quan hệ cũng không được tốt, kệ đi, cùng anh đi mua quần áo!”
Mẫn Nhu nói xong mở cửa xe đi lên.
Sau khi xe khởi động, thái độ của Mẫn Nhu tốt hơn rất nhiều, còn quan tâm xem bây giờ anh đang ở đâu, nếu chưa tìm được khách sạn cô ta có thể giới thiệu cho anh vài khách sạn điều kiện tương đối tốt.
Hai người nhìn như đang nói chuyện phiếm một chút và đi đến cửa một cửa hàng bán quần áo nam.
"Cô có lẽ còn bận rất nhiều việc đúng không?”
Mẫn Nhu vừa muốn mở cửa xuống xe, Lý Thiên Đường rất quan tâm nói: "Nếu không thì thế này đi, cô về công ty tước đi, tôi tự đi mua quần áo là được!”
"Không cần tôi đi cùng sao?”
Mẫn Nhu đúng là đang mong anh nói như vậy, cùng một người đàn ông xa lạ đi mua quần áo, cảm giác này thật sự là khó chịu.
Huống chi, cô cũng muốn gọi điện thoại cho Vương Cường, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
"Hắc hắc, tôi đã lớn như vậy rồi, mua quần áo còn cần người khác đi cùng sao?”
"Vậy thì tốt, tôi đi về trước. Nhớ sáng mai đến công ty tìm tôi.”
"Được, vậy cô lái xe chú ý an toàn."
Lý Thiên Đường xuống xe, vẫy vẫy tay.
Sau khi nhìn Mẫn Nhu quay đầu xe rời đi, Lý Thiên Đường mới nớ ra điều gì đó: “Má, trước khi đi sao lại không để lại một chút tiền chứ, tôi là tù nhân mới được thả ra mà!”
Đương nhiên, cũng có thể là do nữ thư ký xinh đẹp bên cạnh Nhạc Thanh Hà sắp xếp, không cam lòng bị anh cướp đi lần đầu tiên, hoặc lo rằng anh sẽ vạch trần phần nào đó thân phận thật sự của cô ta nên mới dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
Tuy nhiên khả năng này rất nhỏ, Nhạc Thanh Hà đang chờ ở bên ngoài, cho dù cô thư ký nhỏ muốn ra tay cũng sẽ không chọn lúc này.
Chuyện nghĩ không thông thì cứ để qua một bên trước, cứ bắt óc suy nghĩ sẽ đau đầu, dù sao thì sẽ có một ngày nào đó mọi chuyện được phơi bày.
Sau khi chuyện này xảy ra, Lý Thiên Đường cũng không còn hứng thú tắm rửa, anh đứng dưới vòi hoa sẽ tùy tiện xối nước lạnh, rồi mặc quần áo lao động vào và đi ra ngoài.
Trong quá trình đánh nhau, cả hai bên cũng không la hét, vậy nên không kinh động đến những người khác.
Lý Thiên Đường cũng tin rằng mấy tên sát thủ sẽ nhanh chóng tỉnh lại, yên lặng không tiếng động bỏ đi.
Trung Quốc đang phồn thịnh, thiên hạ thái bình, những nhân viên phục vụ mặc sườn xám ngắn tay ở dưới đại sảnh vẫn nở nụ cười ngọt ngào với mỗi vị khách, hoan nghênh quý khách, lần sau lại tới.
Lý Thiên Đường vừa xuống bậc thang thì thấy Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu đứng ở quầy dịch vụ khách hàng, đang cùng một nhân viên nữ hỏi điều gì đó.
"Này, sao cô lại vào đây?”
Nếu không phải bên cạnh nhiều người như vậy, Lý Thiên Đường nói không chừng sẽ còn ba hoa vài câu, dù sao cạnh người ngoài cũng không cần gọi cô ta là dì nhỏ, anh cũng không coi cô ta là trưởng bối thật sự.
"A, anh không sao chứ?"
Sau khi Mẫn Nhu nghe thấy giọng nói của anh, cô ta quay đầu sửng sốt buột miệng hỏi câu này.
Người tốt vì lụa, ngựa dựa vào cái yên, những lời này không giả chút nào.
Mặc dù Lý Thiên Đường vẫn còn là đầu trọc, nhưng khi thay đổi bộ quần áo tù thành bộ quần áo lao động, giống như biến thành người khác, điều kiện phần cứng của Lý Thiên Đường cũng không tệ lắm, rất được các cô gái thích.
"Tôi có thể có chuyện gì?"
Phản ứng của Mẫn Nhu khi nhìn thấy bộ mặt thật của anh đã sớm nằm trong dự đoán của Lý Thiên Đường, nhưng câu nói kia của cô ta lại khiến cho trái tim anh xúc động, sau đó anh cười: “Không phải là đến tắm rửa thôi sao, cũng không phải là làm việc xấu!”
"Tôi, tôi cũng không phải nói anh làm chuyện xấu gì nha!”
Mẫn Nhu chớp mắt một cái, mới nhận ra rằng mình suýt chút nữa đã lỡ lời.
"Sao, có phải tôi rất đẹp trai không?”
"Cũng được, ừ, tạm được."
Mẫn Nhu đỏ mặt, vội vàng chuyển chủ đề: “Sao anh lại tắm lâu như vậy?”
"Tôi đã tắm rất nhanh, cũng chỉ là mười mấy phút thôi mà?”
Lý Thiên Đường đi đến trước mặt cô ta, cúi đầu giật vạt áo: “Chỉ có cái này, còn thời gian thay quần áo nữa?”
"A, vậy chúng ta đi, cùng anh đi mua hai bộ quần áo.”
Mẫn Nhu quan sát tỉ mỉ anh vài lần, xác thực không phát hiện ra dấu vết bị đánh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng buồn bực: Mấy người Vương Cường đâu rồi?
Mẫn Nhu cũng không biết khi cô ta bước ra khỏi nhà tắm, động tác liên tục quay đầu nhìn lại của cô ta đã bị Lý Thiên Đường bắt gặp.
Điều này cũng khiến nghi ngờ trong lòng anh càng lớn, anh đột ngột hỏi: “Dì nhỏ, cô cứ quay đầu lại nhìn gì vậy?”
"A, không, tôi không nhìn gì cả."
Mẫn Nhu cuống quít lắc đầu, cười lớn giải thích: "Vừa rồi tôi thấy người quen, giống như bạn học cấp ba, nhưng lại sợ nhận nhầm người!”
"Muốn quay lại nhìn chút không?”
"Không cần, không cần, dù sao lúc đó quan hệ cũng không được tốt, kệ đi, cùng anh đi mua quần áo!”
Mẫn Nhu nói xong mở cửa xe đi lên.
Sau khi xe khởi động, thái độ của Mẫn Nhu tốt hơn rất nhiều, còn quan tâm xem bây giờ anh đang ở đâu, nếu chưa tìm được khách sạn cô ta có thể giới thiệu cho anh vài khách sạn điều kiện tương đối tốt.
Hai người nhìn như đang nói chuyện phiếm một chút và đi đến cửa một cửa hàng bán quần áo nam.
"Cô có lẽ còn bận rất nhiều việc đúng không?”
Mẫn Nhu vừa muốn mở cửa xuống xe, Lý Thiên Đường rất quan tâm nói: "Nếu không thì thế này đi, cô về công ty tước đi, tôi tự đi mua quần áo là được!”
"Không cần tôi đi cùng sao?”
Mẫn Nhu đúng là đang mong anh nói như vậy, cùng một người đàn ông xa lạ đi mua quần áo, cảm giác này thật sự là khó chịu.
Huống chi, cô cũng muốn gọi điện thoại cho Vương Cường, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
"Hắc hắc, tôi đã lớn như vậy rồi, mua quần áo còn cần người khác đi cùng sao?”
"Vậy thì tốt, tôi đi về trước. Nhớ sáng mai đến công ty tìm tôi.”
"Được, vậy cô lái xe chú ý an toàn."
Lý Thiên Đường xuống xe, vẫy vẫy tay.
Sau khi nhìn Mẫn Nhu quay đầu xe rời đi, Lý Thiên Đường mới nớ ra điều gì đó: “Má, trước khi đi sao lại không để lại một chút tiền chứ, tôi là tù nhân mới được thả ra mà!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook