Người Đến Trễ
-
Chương 25
Edit + Beta: Vịt
Lâm Chu Độ trở nên càng ngày càng bận, nhưng cậu không có oán thán gì. Chỉ là công việc mà thôi, huống chi căn bản cũng đều có báo đáp. Cậu lại nhận vài bộ phim, có điện ảnh cũng có truyền hình, đương nhiên không phải vai nhỏ hạng N, phân lượng sẽ nặng hơn chút. Muốn cậu diễn nam chính cũng không phải không có, chỉ là nhìn tới nhìn lui đều không vừa lòng, phần lớn đều có hiềm nghi làm ẩu. Công việc quá nhiều thì sẽ chen chúc phim, từ phim trường này đến phim trường khác, giấc ngủ toàn bộ là ở trên xe. Việc này không có đạo đức nghề nghiệp, Lâm Chu Độ đương nhiên biết đây là cách nhìn của bên ngoài đối với việc dồn dập phim. Nhưng thời gian của cậu thật sự không nhiều lắm, cậu muốn trong thời gian ngắn nhất tích lũy nhiều tác phẩm nhất, tài năng sau đó được phóng thích ra. Cậu từng hot, cho nên biết sự tàn nhẫn của đại chúng, nếu như sự sa sút của nghệ sĩ có thể cuối cùng đổi lấy một tiếng thương tiếc, vậy đều coi như là để lại dấu vết. Phần lớn thời gian, là như nước không dấu vết, ở trong không khí bốc hơi biến mất.
Cậu rốt cục hiểu có phải Khưu Văn Lễ đều không sao cả hay không, hắn chính là con lừa, chỉ cần một củ cà rốt mà thôi. Cái này giống như một loại nghịch lý: Cũng không phải muốn ở trên trường danh lợi được a dua, hoặc là lúc ở ven đường ăn cơm được fans đuổi tới quên trả tiền, nhưng nếu như không làm được cái trước, đâu có hi vọng được khán giả nhìn thấy, cũng bất quá là nói chuyện viển vông mà thôi. Thị trường lớn như vậy, nhiều vai tốt như vậy, nhưng cũng không có mấy cái có thể thuộc về cậu.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Thằng cha Phương Hữu này gần đây ngược lại đi vận cứt chó, mặc dù không có ai ngu ngốc đưa tới cửa cho hắn diễn, nhưng năm ngoái lúc rảnh tới buồn chán, hắn tự chạy đi thử một vai nhỏ phản diện tham ô, vậy mà thành công. Lâm Chu Độ nghe Phương Hữu nói, lúc phim lập tức sẽ phát sóng, còn cười nhạo hắn, hỏi hắn có phải đi tự thú hay không. Hiệu quả diễn xuất vậy mà không tệ, diễn chính là con trai của tham quan, tham quan tự mình phạm pháp loạn kỷ cương, lại nuôi con trai mình thành một tiểu bạch thỏ không rành thế sự, cuối cùng tiểu bạch thỏ cắn cha ruột vào trong ngục.
Lần đầu tiên lên hot search chính diện, Phương Hữu hoả tốc chụp ảnh màn hình gửi Lâm Chu Độ khoe khoang. Lâm Chu Độ mở ra, lại thấy thứ ngoài dự đoán.
"Hot search thứ 5 là sao?" Cậu sợ nhìn thấy thứ gì đó, dứt khoát trực tiếp hỏi Phương Hữu.
Phương Hữu ngược lại chuyên nghiệp, đi search một vòng quay lại nói với Lâm Chu Độ: "Topic # Trần Cảnh Tồn Lâm Chu Độ# là fans của anh xoát ra, mắng team quản lý của anh không làm việc, bảo bọn họ liền tại chỗ giải tán. Còn châm chọc nói người đại diện Trần đại bài như vậy, không xem tin nhắn riêng không reply, nên xếp hàng y một phen, cho nên xếp y ở phía trước."
Đây rõ ràng cũng không tính là tin tức tốt, Lâm Chu Độ lại thở phào nhẹ nhõm: "Vậy không sao."
Không biết Trần Cảnh Tồn có thể bị nghệ sĩ không lương tâm cậu đây tức chết hay không.
Lâm Chu Độ sợ nhìn thấy, không phải Lâm Chu Độ cũng không phải Trần Cảnh Tồn, mà là một cái tên khác ở giữa bọn họ. Cậu đương nhiên đang lo lắng, cậu cũng không phải dũng sĩ gì, mỗi ngày mỗi đêm, cậu vì vậy hoảng loạn. Lời đồn sẽ khuếch tán, sẽ ở trong truyền bá bị chế biến, sẽ bị người dùng ánh mắt nghi nhờ nhìn, nhưng không cách nào làm bất kỳ biện bạch nào. Đây là đề mục khó khăn cỡ nào, Lâm Chu Độ lại không có dũng khí, cũng không có cách đi giải quyết. Muốn chặt đứt hậu họa rất đơn giản, cậu phải làm, là không được "Không minh bạch" với Tạ Thành Văn, thừa dịp mình tạm thời có năng lực, tránh thoát ra, liền thật sự biến thành diễn viên tốt không có vết nhơ nào ở trong miệng fans của mình.
Nhưng Lâm Chu Độ không nỡ.
Sự nghiệp và Tạ Thành Văn, giống như lựa chọn lưỡng cực, nếu như chỉ có thể nhận được một trong đó......
Cái con mẹ nó, câu nói kia lại hiện lên trong đầu Lâm Chu Độ.
Ông đây muốn hết.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Chỉ cần nghỉ, Lâm Chu Độ liền sẽ bay về, ngày đó Tạ Thành Văn mua một bộ thiết bị mới, bảo cậu đến xem. Lúc Lâm Chu Độ hứng thú đi tới, Tạ Thành Văn đã ở trong sân lắp xong, cậu vốn tưởng đồ mới mẻ gì, vừa nhìn lại là đồ vô cùng quen thuộc.
"Đây chính là đồ chiếu phim trên bãi đất trống hồi tôi còn bé mà," Lâm Chu Độ nói với Tạ Thành Văn, "Hồi đó mang phim điện ảnh gì xuống nông thôn, cũng dùng cái này chiếu, âm thanh cũng không tốt, hình ảnh cũng không rõ ràng, sao anh sẽ mua cái này?"
Cậu nghĩ, Tạ Thành Văn e không phải bị gạt chứ.
Tạ Thành Văn ôm hai cánh tay, có chút hài lòng nhìn thành quả lao động: "Tôi biết."
Lâm Chu Độ yên lặng bật cười, cậu phát hiện Tạ Thành Văn thật sự rất vui.
Nửa đời trước của Tạ Thành Văn, e rằng cho tới bây giờ cũng không có ở loại trường hợp này trải nghiệm xem phim, đám người ầm ầm, màn ảnh dưới bầu trời đêm, chiếu hình ra là một thế giới khác. Mà tại ban đêm như vậy, chỉ có hai người bọn họ.
"Tôi nay xem gì?" Lâm Chu Độ hỏi.
Xem chính là《A Phi chính truyện》.
Tạ Thành Văn quả nhiên là một người không có tố chất, vậy mà lúc xem phim nói chuyện với Lâm Chu Độ. Hắn nói đến câu chuyện phía sau bộ phim này: "Cậu từng nghe qua Đặng Quang Vinh chứ?"
Là cái tên vừa mới chợt lóe, nhưng Lâm Chu Độ không quá có ấn tượng.
"Vương Gia Vệ ở Philippines quay phần sau của bộ phim này, quay tới cuối cùng đã tốn rất nhiều tiền. Hắn còn muốn thuê máy bay trực thăng để quay đại kết cục, nhưng dự trù đã sớm tiêu hết, mà Vương Gia Vệ chính là muốn quay, rốt cục vẫn phải tiêu tiền quay."
Lâm Chu Độ cố gắng suy nghĩ, không nhớ rõ mình lúc trước xem《A Phi tự truyện》, từng nhìn thấy cảnh dùng máy bay trực thăng quay ra.
"Sau đó hắn lại cắt sạch đoạn đó." Người đầu tư Tạ Thành Văn này khả năng nhớ ra từng trải gì đó, môi hở răng lạnh, thống khổ mà đỡ trán, "Quay phim tốn 400 ngàn, phòng bán vé 900 ngàn, người đầu tư qua ăn tết vào bệnh viện."
Người đầu tư xui xẻo kia, dĩ nhiên là Đặng Quang Vinh.
Nhưng bộ《A Phi chính truyện》kia nhảy tới tâm trái đất, cuối cùng biến thành một phần của lịch sử điện ảnh, mọi người nhớ Vương Gia Vệ, nhớ Trương Quốc Vinh, còn nhớ Lương Triều Vĩ chỉ có phần diễn 3 phút ở cuối kia, nhưng có rất ít người sẽ nhớ tới Đặng Quang Vinh bởi vì tín nhiệm để cho đạo diễn yên tâm đi quay kia.
"Khán giả sẽ nhớ anh." Trong sân có chút lạnh, Lâm Chu Độ dựa sát tới chút, cậu nghĩ mình không tính là nói dối, cậu cũng là một trong những khán giả.
Sẽ nhớ tới Tạ Thành Văn không chỉ là ông chủ ngủ với nửa giới giải trí theo lời đồn, còn là cái tên sẽ xuất hiện ở phụ đề cảnh cuối trong rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình, hắn là một trong số rất nhiều sẽ không xuất hiện trên màn ảnh, trong những người này có producer, dịch vụ hiện trường, đạo diễn ánh sáng, trà nước, tài xế, là list dài dòng mà người xem lười nhìn, nhưng chỉ có tổ hợp khổng lồ này, mới xây dựng được cảnh trong mơ hoàn chỉnh.
Sẽ nhớ tới một đêm lưu luyến ôn nhu, cùng với một bộ phim bị hai người xem không có chút tu dưỡng đạo đức nào đó, ở trong bàn luận xôn xao và sầu triền miên kết thúc.
Lâm Chu Độ trở nên càng ngày càng bận, nhưng cậu không có oán thán gì. Chỉ là công việc mà thôi, huống chi căn bản cũng đều có báo đáp. Cậu lại nhận vài bộ phim, có điện ảnh cũng có truyền hình, đương nhiên không phải vai nhỏ hạng N, phân lượng sẽ nặng hơn chút. Muốn cậu diễn nam chính cũng không phải không có, chỉ là nhìn tới nhìn lui đều không vừa lòng, phần lớn đều có hiềm nghi làm ẩu. Công việc quá nhiều thì sẽ chen chúc phim, từ phim trường này đến phim trường khác, giấc ngủ toàn bộ là ở trên xe. Việc này không có đạo đức nghề nghiệp, Lâm Chu Độ đương nhiên biết đây là cách nhìn của bên ngoài đối với việc dồn dập phim. Nhưng thời gian của cậu thật sự không nhiều lắm, cậu muốn trong thời gian ngắn nhất tích lũy nhiều tác phẩm nhất, tài năng sau đó được phóng thích ra. Cậu từng hot, cho nên biết sự tàn nhẫn của đại chúng, nếu như sự sa sút của nghệ sĩ có thể cuối cùng đổi lấy một tiếng thương tiếc, vậy đều coi như là để lại dấu vết. Phần lớn thời gian, là như nước không dấu vết, ở trong không khí bốc hơi biến mất.
Cậu rốt cục hiểu có phải Khưu Văn Lễ đều không sao cả hay không, hắn chính là con lừa, chỉ cần một củ cà rốt mà thôi. Cái này giống như một loại nghịch lý: Cũng không phải muốn ở trên trường danh lợi được a dua, hoặc là lúc ở ven đường ăn cơm được fans đuổi tới quên trả tiền, nhưng nếu như không làm được cái trước, đâu có hi vọng được khán giả nhìn thấy, cũng bất quá là nói chuyện viển vông mà thôi. Thị trường lớn như vậy, nhiều vai tốt như vậy, nhưng cũng không có mấy cái có thể thuộc về cậu.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Thằng cha Phương Hữu này gần đây ngược lại đi vận cứt chó, mặc dù không có ai ngu ngốc đưa tới cửa cho hắn diễn, nhưng năm ngoái lúc rảnh tới buồn chán, hắn tự chạy đi thử một vai nhỏ phản diện tham ô, vậy mà thành công. Lâm Chu Độ nghe Phương Hữu nói, lúc phim lập tức sẽ phát sóng, còn cười nhạo hắn, hỏi hắn có phải đi tự thú hay không. Hiệu quả diễn xuất vậy mà không tệ, diễn chính là con trai của tham quan, tham quan tự mình phạm pháp loạn kỷ cương, lại nuôi con trai mình thành một tiểu bạch thỏ không rành thế sự, cuối cùng tiểu bạch thỏ cắn cha ruột vào trong ngục.
Lần đầu tiên lên hot search chính diện, Phương Hữu hoả tốc chụp ảnh màn hình gửi Lâm Chu Độ khoe khoang. Lâm Chu Độ mở ra, lại thấy thứ ngoài dự đoán.
"Hot search thứ 5 là sao?" Cậu sợ nhìn thấy thứ gì đó, dứt khoát trực tiếp hỏi Phương Hữu.
Phương Hữu ngược lại chuyên nghiệp, đi search một vòng quay lại nói với Lâm Chu Độ: "Topic # Trần Cảnh Tồn Lâm Chu Độ# là fans của anh xoát ra, mắng team quản lý của anh không làm việc, bảo bọn họ liền tại chỗ giải tán. Còn châm chọc nói người đại diện Trần đại bài như vậy, không xem tin nhắn riêng không reply, nên xếp hàng y một phen, cho nên xếp y ở phía trước."
Đây rõ ràng cũng không tính là tin tức tốt, Lâm Chu Độ lại thở phào nhẹ nhõm: "Vậy không sao."
Không biết Trần Cảnh Tồn có thể bị nghệ sĩ không lương tâm cậu đây tức chết hay không.
Lâm Chu Độ sợ nhìn thấy, không phải Lâm Chu Độ cũng không phải Trần Cảnh Tồn, mà là một cái tên khác ở giữa bọn họ. Cậu đương nhiên đang lo lắng, cậu cũng không phải dũng sĩ gì, mỗi ngày mỗi đêm, cậu vì vậy hoảng loạn. Lời đồn sẽ khuếch tán, sẽ ở trong truyền bá bị chế biến, sẽ bị người dùng ánh mắt nghi nhờ nhìn, nhưng không cách nào làm bất kỳ biện bạch nào. Đây là đề mục khó khăn cỡ nào, Lâm Chu Độ lại không có dũng khí, cũng không có cách đi giải quyết. Muốn chặt đứt hậu họa rất đơn giản, cậu phải làm, là không được "Không minh bạch" với Tạ Thành Văn, thừa dịp mình tạm thời có năng lực, tránh thoát ra, liền thật sự biến thành diễn viên tốt không có vết nhơ nào ở trong miệng fans của mình.
Nhưng Lâm Chu Độ không nỡ.
Sự nghiệp và Tạ Thành Văn, giống như lựa chọn lưỡng cực, nếu như chỉ có thể nhận được một trong đó......
Cái con mẹ nó, câu nói kia lại hiện lên trong đầu Lâm Chu Độ.
Ông đây muốn hết.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Chỉ cần nghỉ, Lâm Chu Độ liền sẽ bay về, ngày đó Tạ Thành Văn mua một bộ thiết bị mới, bảo cậu đến xem. Lúc Lâm Chu Độ hứng thú đi tới, Tạ Thành Văn đã ở trong sân lắp xong, cậu vốn tưởng đồ mới mẻ gì, vừa nhìn lại là đồ vô cùng quen thuộc.
"Đây chính là đồ chiếu phim trên bãi đất trống hồi tôi còn bé mà," Lâm Chu Độ nói với Tạ Thành Văn, "Hồi đó mang phim điện ảnh gì xuống nông thôn, cũng dùng cái này chiếu, âm thanh cũng không tốt, hình ảnh cũng không rõ ràng, sao anh sẽ mua cái này?"
Cậu nghĩ, Tạ Thành Văn e không phải bị gạt chứ.
Tạ Thành Văn ôm hai cánh tay, có chút hài lòng nhìn thành quả lao động: "Tôi biết."
Lâm Chu Độ yên lặng bật cười, cậu phát hiện Tạ Thành Văn thật sự rất vui.
Nửa đời trước của Tạ Thành Văn, e rằng cho tới bây giờ cũng không có ở loại trường hợp này trải nghiệm xem phim, đám người ầm ầm, màn ảnh dưới bầu trời đêm, chiếu hình ra là một thế giới khác. Mà tại ban đêm như vậy, chỉ có hai người bọn họ.
"Tôi nay xem gì?" Lâm Chu Độ hỏi.
Xem chính là《A Phi chính truyện》.
Tạ Thành Văn quả nhiên là một người không có tố chất, vậy mà lúc xem phim nói chuyện với Lâm Chu Độ. Hắn nói đến câu chuyện phía sau bộ phim này: "Cậu từng nghe qua Đặng Quang Vinh chứ?"
Là cái tên vừa mới chợt lóe, nhưng Lâm Chu Độ không quá có ấn tượng.
"Vương Gia Vệ ở Philippines quay phần sau của bộ phim này, quay tới cuối cùng đã tốn rất nhiều tiền. Hắn còn muốn thuê máy bay trực thăng để quay đại kết cục, nhưng dự trù đã sớm tiêu hết, mà Vương Gia Vệ chính là muốn quay, rốt cục vẫn phải tiêu tiền quay."
Lâm Chu Độ cố gắng suy nghĩ, không nhớ rõ mình lúc trước xem《A Phi tự truyện》, từng nhìn thấy cảnh dùng máy bay trực thăng quay ra.
"Sau đó hắn lại cắt sạch đoạn đó." Người đầu tư Tạ Thành Văn này khả năng nhớ ra từng trải gì đó, môi hở răng lạnh, thống khổ mà đỡ trán, "Quay phim tốn 400 ngàn, phòng bán vé 900 ngàn, người đầu tư qua ăn tết vào bệnh viện."
Người đầu tư xui xẻo kia, dĩ nhiên là Đặng Quang Vinh.
Nhưng bộ《A Phi chính truyện》kia nhảy tới tâm trái đất, cuối cùng biến thành một phần của lịch sử điện ảnh, mọi người nhớ Vương Gia Vệ, nhớ Trương Quốc Vinh, còn nhớ Lương Triều Vĩ chỉ có phần diễn 3 phút ở cuối kia, nhưng có rất ít người sẽ nhớ tới Đặng Quang Vinh bởi vì tín nhiệm để cho đạo diễn yên tâm đi quay kia.
"Khán giả sẽ nhớ anh." Trong sân có chút lạnh, Lâm Chu Độ dựa sát tới chút, cậu nghĩ mình không tính là nói dối, cậu cũng là một trong những khán giả.
Sẽ nhớ tới Tạ Thành Văn không chỉ là ông chủ ngủ với nửa giới giải trí theo lời đồn, còn là cái tên sẽ xuất hiện ở phụ đề cảnh cuối trong rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình, hắn là một trong số rất nhiều sẽ không xuất hiện trên màn ảnh, trong những người này có producer, dịch vụ hiện trường, đạo diễn ánh sáng, trà nước, tài xế, là list dài dòng mà người xem lười nhìn, nhưng chỉ có tổ hợp khổng lồ này, mới xây dựng được cảnh trong mơ hoàn chỉnh.
Sẽ nhớ tới một đêm lưu luyến ôn nhu, cùng với một bộ phim bị hai người xem không có chút tu dưỡng đạo đức nào đó, ở trong bàn luận xôn xao và sầu triền miên kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook