Người Đến Trễ
-
Chương 19
Edit + Beta: Vịt
MC trên sân khấu đã bắt đầu nói chuyện, Lâm Chu Độ nghĩ, chờ lúc nghỉ ngơi sẽ đi qua tìm đạo diễn Khưu Văn Lễ. Trong thời gian đợi, trải nghiệm ngồi bên cạnh Thiệu Tinh Hà khiến Lâm Chu Độ cảm thấy, Thiệu Tinh Hà có thể ở giới giải trí, hoặc là nói, có thể ở trong cuộc sống may mắn sống sót, đủ nói rõ Trung Quốc là xã hội pháp trị.
Chủ đề của Thiệu Tinh Hà đã tiến triển đến: "Cậu có phải thật sự cùng Tạ tổng có...... Không rõ ràng?"
Lâm Chu Độ nghe được ra, Thiệu Tinh Hà do dự một chút, cái từ này, vậy mà còn là kết quả cô nàng đã đắn đo. Song hiệu quả không ra sao, thậm chí còn không bằng trực tiếp hỏi có phải có một chân hay không. Nhưng mà lại mèo mù vớ phải chuột chết, Lâm Chu Độ cảm thấy từ này lại cực kỳ chuẩn xác, đích xác là không rõ ràng.
Cậu liếc thấy Khưu Văn Lễ hình như muốn đi, thừa dịp ống kính không đối diện cậu, biểu diễn cũng sắp kết thúc, lặng lẽ đứng lên đi về phía bên kia. Trước khi đi cậu nhẹ giọng nói với Thiệu Tinh Hà: "Tôi rất mong chờ ngày nào đó hợp tác với cô."
Lâm Chu Độ chưa bao giờ xem phim của Thiệu Tinh Hà, chỉ là thỉnh thoảng nghe qua cái tên này, nhưng những lời này không phải là nịnh hót, mà là một loại trực giác: Kiểu nói chuyện và EQ như Thiệu Tinh Hà, có thể hot, chỉ có giải thích về kỹ thuật diễn vô cùng tốt.
Cậu rốt cục nhìn thấy Khưu Văn Lễ.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Khưu Văn Lễ ở trong hành lang hút thuốc lá, hành lang rất tối, chỉ nhìn thấy đốm lửa lóe lên. Lâm Chu Độ muốn mở miệng, nhưng lại nghẹn lại. Cậu căn bản không nghĩ được muốn nói gì, chẳng lẽ tới bày tỏ sùng bái một phen, người ta sẽ cho cậu vai diễn sao. Có lẽ nên hỏi Khưu Văn Lễ, phim điện ảnh mới của hắn thiếu xác chết hay không.
Đêm nay có chút lạnh, gió thổi qua, Lâm Chu Độ rụt cổ lại, chuẩn bị đi về. Thuốc của Khưu Văn Lễ cũng hút xong, hắn ổn định, nhìn vài giây mới mở miệng: "Cậu là kia...... Lâm Chu Độ?"
Khưu Văn Lễ biết cậu. Trong không khí lạnh như thế, Lâm Chu Độ nhưng cảm thấy tim phổi cũng muốn thiêu cháy: "Đúng vậy."
"Tôi từng xem show thực tế của cậu, con gái tôi thích cậu." Khưu Văn Lễ nói, "Không mang bút, nên phải ký tên."
"Tôi có thể gửi cho cô ấy." Lâm Chu Độ lời vừa ra khỏi miệng, liền nghĩ, nhanh quá rồi. Cậu thật là tên ngốc không kịp chờ đợi.
"Được." Khưu Văn Lễ nhưng không để ý, còn lấy điện thoại ra, "Lưu phương thức liên lạc?"
Lúc Lâm Chu Độ đi về, còn có chút hoảng hốt.
Ánh đèn đủ mọi màu sắc trên sân khấu giống như đường hầm thời gian, khiến cho cậu từ lúc trở về, trở lại cái tuổi 15 không có gì cả kia.
Rạp chiếu phim vừa mở trong trấn, có lẽ chỉ có thể gọi là phiên bản phóng đại của phòng video, không có phim mới để chiếu, chỉ có phim từ mấy năm trước. Giá vé không đắt, nhưng người xem vẫn rất ít. Lâm Chu Độ ngày đó, từ nhà máy đi ra, ma xui quỷ khiến đi vào bên trong, bị mất một bữa cơm tối của mình.
Cậu nhìn thấy《Bến đò》.
《Bến đò》đích xác là một bộ phim điện ảnh hay, sự cân đối giữa tính thương mại và tính nghệ thuật làm tới tuyệt hảo, mới sẽ vài năm sau vẫn được chiếu lại trong trấn nhỏ. Tag của nó ở trên website điện ảnh là hài kịch, mấy người trẻ tuổi thân phận và cảnh ngộ khác nhau, vì mục đích khác nhau đột nhiên đi tới cùng nhau, ở giữa đầy rẫy ô long và sự cố hoang đường khiến người ta bật cười. Cuối cùng ở cùng một bến đò gặp nhau, trước mặt là Giang Hải không thấy bờ, sương mù dày đặc, con đường phía trước mịt mờ.
Đó là thứ mà so với giấc mơ còn khiến người ta nghiện hơn, là sự tự do trong hư ảo. Là bản thân không biết con đường phía trước, cũng phải đi tìm kiếm.
Lâm Chu Độ chính là từ bến đò đó xuất phát, nhưng mặt biển không có gió, cậu dựa vào cảm giác chèo thuyền, không biết tới nơi nào.
Lâm Chu Độ nghĩ, cậu thật sự rất muốn, thử một lần diễn phim điện ảnh của Khưu Văn Lễ.
Từ lúc gặp được Tạ Thành Văn tới nay, thuyền nhỏ đã tiến vào trong xoáy nước, Lâm Chu Độ luôn không thể biết mình rốt cuộc ở vị trí nào. Ngày đó cậu ở trên con đường nước ngoài nhìn thấy một cái đồng hồ, cùng một nhãn hiệu với cái Tạ Thành Văn tặng, cậu nghĩ mình có phải nên mua một cái đáp lễ cho Tạ Thành Văn, nhìn con số trên thẻ giá lại không xác định. Lâm Chu Độ tìm trợ lý Hiểu Văn hỏi, cậu có phải mua được cái đồng hồ này không. Hiểu Văn dáng vẻ rất kinh ngạc, nói anh có thể mua rất nhiều cái, chỉ cần anh muốn.
Cậu đương nhiên không có mua rất nhiều cái, mua một cái đặt trong ngăn kéo phòng, thoạt nhìn rất xứng với cái của Tạ Thành Văn.
Nếu như cậu mua được cái đồng hồ 7 con số này, vậy cậu có lẽ cũng có thể diễn được bộ phim tốt hơn. Kết luận của Lâm Chu Độ không logic chút nào, toàn dựa vào vọng tưởng của cậu.
MC trên sân khấu đã bắt đầu nói chuyện, Lâm Chu Độ nghĩ, chờ lúc nghỉ ngơi sẽ đi qua tìm đạo diễn Khưu Văn Lễ. Trong thời gian đợi, trải nghiệm ngồi bên cạnh Thiệu Tinh Hà khiến Lâm Chu Độ cảm thấy, Thiệu Tinh Hà có thể ở giới giải trí, hoặc là nói, có thể ở trong cuộc sống may mắn sống sót, đủ nói rõ Trung Quốc là xã hội pháp trị.
Chủ đề của Thiệu Tinh Hà đã tiến triển đến: "Cậu có phải thật sự cùng Tạ tổng có...... Không rõ ràng?"
Lâm Chu Độ nghe được ra, Thiệu Tinh Hà do dự một chút, cái từ này, vậy mà còn là kết quả cô nàng đã đắn đo. Song hiệu quả không ra sao, thậm chí còn không bằng trực tiếp hỏi có phải có một chân hay không. Nhưng mà lại mèo mù vớ phải chuột chết, Lâm Chu Độ cảm thấy từ này lại cực kỳ chuẩn xác, đích xác là không rõ ràng.
Cậu liếc thấy Khưu Văn Lễ hình như muốn đi, thừa dịp ống kính không đối diện cậu, biểu diễn cũng sắp kết thúc, lặng lẽ đứng lên đi về phía bên kia. Trước khi đi cậu nhẹ giọng nói với Thiệu Tinh Hà: "Tôi rất mong chờ ngày nào đó hợp tác với cô."
Lâm Chu Độ chưa bao giờ xem phim của Thiệu Tinh Hà, chỉ là thỉnh thoảng nghe qua cái tên này, nhưng những lời này không phải là nịnh hót, mà là một loại trực giác: Kiểu nói chuyện và EQ như Thiệu Tinh Hà, có thể hot, chỉ có giải thích về kỹ thuật diễn vô cùng tốt.
Cậu rốt cục nhìn thấy Khưu Văn Lễ.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Khưu Văn Lễ ở trong hành lang hút thuốc lá, hành lang rất tối, chỉ nhìn thấy đốm lửa lóe lên. Lâm Chu Độ muốn mở miệng, nhưng lại nghẹn lại. Cậu căn bản không nghĩ được muốn nói gì, chẳng lẽ tới bày tỏ sùng bái một phen, người ta sẽ cho cậu vai diễn sao. Có lẽ nên hỏi Khưu Văn Lễ, phim điện ảnh mới của hắn thiếu xác chết hay không.
Đêm nay có chút lạnh, gió thổi qua, Lâm Chu Độ rụt cổ lại, chuẩn bị đi về. Thuốc của Khưu Văn Lễ cũng hút xong, hắn ổn định, nhìn vài giây mới mở miệng: "Cậu là kia...... Lâm Chu Độ?"
Khưu Văn Lễ biết cậu. Trong không khí lạnh như thế, Lâm Chu Độ nhưng cảm thấy tim phổi cũng muốn thiêu cháy: "Đúng vậy."
"Tôi từng xem show thực tế của cậu, con gái tôi thích cậu." Khưu Văn Lễ nói, "Không mang bút, nên phải ký tên."
"Tôi có thể gửi cho cô ấy." Lâm Chu Độ lời vừa ra khỏi miệng, liền nghĩ, nhanh quá rồi. Cậu thật là tên ngốc không kịp chờ đợi.
"Được." Khưu Văn Lễ nhưng không để ý, còn lấy điện thoại ra, "Lưu phương thức liên lạc?"
Lúc Lâm Chu Độ đi về, còn có chút hoảng hốt.
Ánh đèn đủ mọi màu sắc trên sân khấu giống như đường hầm thời gian, khiến cho cậu từ lúc trở về, trở lại cái tuổi 15 không có gì cả kia.
Rạp chiếu phim vừa mở trong trấn, có lẽ chỉ có thể gọi là phiên bản phóng đại của phòng video, không có phim mới để chiếu, chỉ có phim từ mấy năm trước. Giá vé không đắt, nhưng người xem vẫn rất ít. Lâm Chu Độ ngày đó, từ nhà máy đi ra, ma xui quỷ khiến đi vào bên trong, bị mất một bữa cơm tối của mình.
Cậu nhìn thấy《Bến đò》.
《Bến đò》đích xác là một bộ phim điện ảnh hay, sự cân đối giữa tính thương mại và tính nghệ thuật làm tới tuyệt hảo, mới sẽ vài năm sau vẫn được chiếu lại trong trấn nhỏ. Tag của nó ở trên website điện ảnh là hài kịch, mấy người trẻ tuổi thân phận và cảnh ngộ khác nhau, vì mục đích khác nhau đột nhiên đi tới cùng nhau, ở giữa đầy rẫy ô long và sự cố hoang đường khiến người ta bật cười. Cuối cùng ở cùng một bến đò gặp nhau, trước mặt là Giang Hải không thấy bờ, sương mù dày đặc, con đường phía trước mịt mờ.
Đó là thứ mà so với giấc mơ còn khiến người ta nghiện hơn, là sự tự do trong hư ảo. Là bản thân không biết con đường phía trước, cũng phải đi tìm kiếm.
Lâm Chu Độ chính là từ bến đò đó xuất phát, nhưng mặt biển không có gió, cậu dựa vào cảm giác chèo thuyền, không biết tới nơi nào.
Lâm Chu Độ nghĩ, cậu thật sự rất muốn, thử một lần diễn phim điện ảnh của Khưu Văn Lễ.
Từ lúc gặp được Tạ Thành Văn tới nay, thuyền nhỏ đã tiến vào trong xoáy nước, Lâm Chu Độ luôn không thể biết mình rốt cuộc ở vị trí nào. Ngày đó cậu ở trên con đường nước ngoài nhìn thấy một cái đồng hồ, cùng một nhãn hiệu với cái Tạ Thành Văn tặng, cậu nghĩ mình có phải nên mua một cái đáp lễ cho Tạ Thành Văn, nhìn con số trên thẻ giá lại không xác định. Lâm Chu Độ tìm trợ lý Hiểu Văn hỏi, cậu có phải mua được cái đồng hồ này không. Hiểu Văn dáng vẻ rất kinh ngạc, nói anh có thể mua rất nhiều cái, chỉ cần anh muốn.
Cậu đương nhiên không có mua rất nhiều cái, mua một cái đặt trong ngăn kéo phòng, thoạt nhìn rất xứng với cái của Tạ Thành Văn.
Nếu như cậu mua được cái đồng hồ 7 con số này, vậy cậu có lẽ cũng có thể diễn được bộ phim tốt hơn. Kết luận của Lâm Chu Độ không logic chút nào, toàn dựa vào vọng tưởng của cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook