Người Đến Trễ
-
Chương 11
Edit + Beta: Vịt
Chẳng trách Tạ Kỳ hiếu kỳ như vậy, nó "Biết" Lâm Chu Độ rất lâu rồi.
Nếu như không phải Tạ Thành Văn tam lệnh ngũ thân (*), lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Chu Độ, nó đã dùng một vài lễ nghi ngoài nghề mà nó vừa học được, cho Lâm Chu Độ một cái ôm.
((*)Cụm từ này xuất phát từ《Sử ký - Cháu trai Ngô Khởi liệt truyện》
- Tam lệnh: Lệnh xem mưu của kẻ địch; Lệnh nghe kim cổ; Lệnh giơ rìu
- Ngũ thân: Thưởng phạt; phân hợp; vẽ cờ chiến trận; đánh đêm nghe hỏa cổ; nghe lệnh vô lễ
=>> ý là liên tục hạ lệnh với cấp dưới)
Tạ Thành Văn là phụ huynh hà khắc, ông ấy đối với mình nghiêm khắc. Ngoại trừ Lâm Chu Độ, Tạ Kỳ chưa từng gặp tình nhân khác của Tạ Thành Văn, càng đừng nhắc tới để cho vào nhà. Tạ Kỳ thậm chí nghi ngờ Tạ Thành Văn những năm này rốt cuộc từng có người khác hay không, chẳng lẽ toàn dựa vào bản thân? Nhưng hỏi ba loại vấn đề vượt quá mức này, nó chỉ có thể nghẹn.
Nó thậm chí biết bộ phim đầu tiên của Lâm Chu Độ là gì, một bộ phim thần tượng làm ẩu, Tạ Thành Văn nói, Lâm Chu Độ ở bên trong giống như là vàng trong cát sỏi.
Ít nhất Tạ Thành Văn cho rằng như vậy.
Trước khi ký với Lâm Chu Độ, Tạ Thành Văn từng tới Ảnh Thị Thành một lần xem Lâm Chu Độ quay phim, là bộ phim thứ 2 của Lâm Chu Độ. Đó là một Ảnh Thị Thành trong sa mạc của Tây Bắc, cát vàng cuồn cuộn, sa mạc lớn toàn bụi, hoang vu là đặc điểm lớn nhất, nhưng ngược lại tăng thêm một chút sắc thái của chủ nghĩa lãng mạn, rất nhiều phim võ hiệp đều tới đó quay. Tạ Thành Văn đến nơi đó, phải ngồi xong máy bay lại ngồi xe bus, chuyển mấy lần xe, lúc xuống tới đây, liền nhìn thấy Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ đã quay liên tục 48 tiếng, lập tức lại phải chuyển sân, lúc nghỉ ngơi, hết cảnh còn không tháo trang sức, trên mặt còn có vết sẹo cố ý vẽ lên. Cậu tựa vào bên chuồng ngựa dựng cảnh, bên cạnh là một chai rượu không nhìn rõ nhãn, cậu đang tán gẫu với người khác, không biết nói đến cái gì, cười đạp đối phương một mắt, mắng *** má mày.
Hình tượng kia thực sự không dễ nhìn, hơn nữa thoạt nhìn vừa thô lỗ vừa càn rỡ, Tạ Thành Văn nhưng vẫn luôn nhớ. Từ bắt đầu, hắn đã cực kỳ rõ ràng Lâm Chu Độ là dạng gì.
Thô lỗ, hoang dã, có đôi mắt giống như rượu, chưa bao giờ là chàng trai thuần khiết trong phim thần tượng, không phải đồ uống thêm đường hóa học quá mức, cậu giống như gió trong sa mạc lớn.
Tạ Thành Văn rất khó quên, nhưng không biết đề cập với Lâm Chu Độ thế nào.
Nhất là sau khi hắn ngủ với người ta.
Còn ngủ không chỉ một lần.
Trong một đoạn thời gian rất dài, Tạ Thành Văn luôn cảm thấy mình đối với Lâm Chu Độ là thưởng thức đơn thuần, giống như đồ sứ trong ngôi nhà mà người sưu tầm thích, giống như hắn đi núi Phú Sĩ cũng sẽ cảm thấy rất đẹp. Hắn một dạo cũng giải thích với người bên cạnh như vậy, nói Tiểu Lâm là tài có thể tạo, chỉ là coi trọng cậu, rất coi trọng cậu. Đây không phải thích, mà là tiếc nuối người khác không có phát hiện giá trị của bảo vật. Lúc ban đầu, Phù Đồ ký với Lâm Chu Độ, liền thừa dịp nhiệt độ, để cho cậu diễn mấy bộ rất không tệ lúc đó, nhưng không như mong muốn thường thường chính là tả như vậy, Trần Cảnh Tồn từng nói lời răn của Tạ Thành Văn chính là càng cố gắng càng bất hạnh. Tạ Thành Văn càng cố gắng, Lâm Chu Độ càng bất hạnh, Tạ Thành Văn càng muốn để cho Lâm Chu Độ nâng cao một bước, Lâm Chu Độ càng bị hắn làm hại đủ thảm. Cậu lúc ấy chỉ là một người mới không có lai lịch gì, bình thường diễn viên phim truyền hình muốn bước vào giới điện ảnh đều khó khăn gấp trăm lần, huống chi cậu diễn còn là phim thần tượng không có dinh dưỡng gì trong mắt người, kiểu người này đã không có giá trị phòng vé cũng không có danh tiếng, sau vài bộ điện ảnh tấn công liên tiếp, theo bọt nhân khí nhanh chóng biến mất, Lâm Chu Độ cũng biến thành ngôi sao băng kia.
Đây đều là Tạ Thành Văn sau này tổng kết kinh nghiệm mới hiểu được.
Một sự thật khiến người ta kinh ngạc là, lão tổng công ty điện ảnh và truyền hình cũng không có quyền lực lớn như vậy, phim điện ảnh đầu tư khổng lồ, cũng không đủ sức thuyết phục, Tạ Thành Văn không quyết định được để ai diễn vai chính, nguy hiểm quá lớn, không ai gánh nổi trách nhiệm. Có người oán trách điện ảnh Hoa ngữ hiện tại càng ngày càng khép kín, phim điện ảnh có thể có chút vé, nhân vật chính nhìn tới nhìn lui luôn là muốn người ở thê đội thứ 1 thứ 2, nhưng người mới cần bồi dưỡng, bồi dưỡng lại cần thời gian, gương mặt lạ hoắc tùy tiện ra sân, sẽ chỉ làm công ty sụp đổ một cái lại một cái. Tạ Thành Văn chỉ là chiếm cổ phần nhiều nhất, không phải mỗi ngày có vô số tiền mặt có thể vung. Lúc giá cổ phiếu rớt xuống, cổ dân chỉ sẽ muốn mắng hắn, hắn là người quản lý xuất đầu lộ diện của Phù Đồ.
Tạ Thành Văn có thể làm được, chính là để cho Lâm Chu Độ không thiếu phim diễn mà thôi. Mấy phim điện ảnh thoạt nhìn vẫn không tính là popcorn ăn nhanh kia, mấy vai phụ có chút cảm giác tồn tại kia, hắn vẫn có chút quyền nói chuyện. Ít nhất ở trong cái công ty Phù Đồ này, Tạ Thành Văn có thể để cho Lâm Chu Độ an ổn trải qua rất nhiều năm. Nhưng Tạ Thành Văn biết, hắn không cam lòng, Lâm Chu Độ cũng không cam lòng.
Trong cái giới này, cũng không thiếu thiên tài, cũng không thiếu tam lang liều mạng. Lâm Chu Độ có thiên phú, nhưng đại đa số thời điểm chỉ là giáp ranh chịu khổ, cố gắng cũng có, nhưng so với người khác động tý là gãy xương gãy chân, chút bỏ ra này cũng là gặp người có năng lực hơn. Lâm Chu Độ có thể một mực lưu lại, bất quá là bởi vì không cam lòng.
Tạ Thành Văn biết điểm này, thậm chí lợi dụng điểm này, mới duỗi tay về phía Lâm Chu Độ.
Hắn mang theo hưng phấn, hắn nghĩ, bảo vật trân quý này rốt cục cũng được người phát hiện, không ai sẽ thừa nhận ánh mắt mình không tốt, giống như kẻ yêu thích tiểu chúng đều cảm thấy đại chúng không có phẩm vị. Tạ Thành Văn biết đang cất giữ bảo vật, cái khác thua có thể, cái này không thể thua. Hắn cất giữ Lâm Chu Độ cũng không phải là hoa quỳnh quá hạn, mà là vẫn chưa có ai khai qua ra giá trị của cậu. Có thể để cho người xe phát hiện cái gì là phim điện ảnh hay, đây mới là tâm nguyên bạn đầu hắn bước chân vào giới giải trí, không phải là follower theo trend, mà là làm cho người ta phát hiện lục địa mới.
Nhưng bây giờ Tạ Thành Văn không thuyết phục được mình, người sưu tầm sẽ không cùng đồ sứ lên giường, người lữ hành sẽ không làm tình với núi Phú Sĩ, Columbo cũng sẽ không quy tắc ngầm với lục địa mới.
Tạ Thành Văn cảm giác mình giống như thần kinh.
Chẳng trách Tạ Kỳ hiếu kỳ như vậy, nó "Biết" Lâm Chu Độ rất lâu rồi.
Nếu như không phải Tạ Thành Văn tam lệnh ngũ thân (*), lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Chu Độ, nó đã dùng một vài lễ nghi ngoài nghề mà nó vừa học được, cho Lâm Chu Độ một cái ôm.
((*)Cụm từ này xuất phát từ《Sử ký - Cháu trai Ngô Khởi liệt truyện》
- Tam lệnh: Lệnh xem mưu của kẻ địch; Lệnh nghe kim cổ; Lệnh giơ rìu
- Ngũ thân: Thưởng phạt; phân hợp; vẽ cờ chiến trận; đánh đêm nghe hỏa cổ; nghe lệnh vô lễ
=>> ý là liên tục hạ lệnh với cấp dưới)
Tạ Thành Văn là phụ huynh hà khắc, ông ấy đối với mình nghiêm khắc. Ngoại trừ Lâm Chu Độ, Tạ Kỳ chưa từng gặp tình nhân khác của Tạ Thành Văn, càng đừng nhắc tới để cho vào nhà. Tạ Kỳ thậm chí nghi ngờ Tạ Thành Văn những năm này rốt cuộc từng có người khác hay không, chẳng lẽ toàn dựa vào bản thân? Nhưng hỏi ba loại vấn đề vượt quá mức này, nó chỉ có thể nghẹn.
Nó thậm chí biết bộ phim đầu tiên của Lâm Chu Độ là gì, một bộ phim thần tượng làm ẩu, Tạ Thành Văn nói, Lâm Chu Độ ở bên trong giống như là vàng trong cát sỏi.
Ít nhất Tạ Thành Văn cho rằng như vậy.
Trước khi ký với Lâm Chu Độ, Tạ Thành Văn từng tới Ảnh Thị Thành một lần xem Lâm Chu Độ quay phim, là bộ phim thứ 2 của Lâm Chu Độ. Đó là một Ảnh Thị Thành trong sa mạc của Tây Bắc, cát vàng cuồn cuộn, sa mạc lớn toàn bụi, hoang vu là đặc điểm lớn nhất, nhưng ngược lại tăng thêm một chút sắc thái của chủ nghĩa lãng mạn, rất nhiều phim võ hiệp đều tới đó quay. Tạ Thành Văn đến nơi đó, phải ngồi xong máy bay lại ngồi xe bus, chuyển mấy lần xe, lúc xuống tới đây, liền nhìn thấy Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ đã quay liên tục 48 tiếng, lập tức lại phải chuyển sân, lúc nghỉ ngơi, hết cảnh còn không tháo trang sức, trên mặt còn có vết sẹo cố ý vẽ lên. Cậu tựa vào bên chuồng ngựa dựng cảnh, bên cạnh là một chai rượu không nhìn rõ nhãn, cậu đang tán gẫu với người khác, không biết nói đến cái gì, cười đạp đối phương một mắt, mắng *** má mày.
Hình tượng kia thực sự không dễ nhìn, hơn nữa thoạt nhìn vừa thô lỗ vừa càn rỡ, Tạ Thành Văn nhưng vẫn luôn nhớ. Từ bắt đầu, hắn đã cực kỳ rõ ràng Lâm Chu Độ là dạng gì.
Thô lỗ, hoang dã, có đôi mắt giống như rượu, chưa bao giờ là chàng trai thuần khiết trong phim thần tượng, không phải đồ uống thêm đường hóa học quá mức, cậu giống như gió trong sa mạc lớn.
Tạ Thành Văn rất khó quên, nhưng không biết đề cập với Lâm Chu Độ thế nào.
Nhất là sau khi hắn ngủ với người ta.
Còn ngủ không chỉ một lần.
Trong một đoạn thời gian rất dài, Tạ Thành Văn luôn cảm thấy mình đối với Lâm Chu Độ là thưởng thức đơn thuần, giống như đồ sứ trong ngôi nhà mà người sưu tầm thích, giống như hắn đi núi Phú Sĩ cũng sẽ cảm thấy rất đẹp. Hắn một dạo cũng giải thích với người bên cạnh như vậy, nói Tiểu Lâm là tài có thể tạo, chỉ là coi trọng cậu, rất coi trọng cậu. Đây không phải thích, mà là tiếc nuối người khác không có phát hiện giá trị của bảo vật. Lúc ban đầu, Phù Đồ ký với Lâm Chu Độ, liền thừa dịp nhiệt độ, để cho cậu diễn mấy bộ rất không tệ lúc đó, nhưng không như mong muốn thường thường chính là tả như vậy, Trần Cảnh Tồn từng nói lời răn của Tạ Thành Văn chính là càng cố gắng càng bất hạnh. Tạ Thành Văn càng cố gắng, Lâm Chu Độ càng bất hạnh, Tạ Thành Văn càng muốn để cho Lâm Chu Độ nâng cao một bước, Lâm Chu Độ càng bị hắn làm hại đủ thảm. Cậu lúc ấy chỉ là một người mới không có lai lịch gì, bình thường diễn viên phim truyền hình muốn bước vào giới điện ảnh đều khó khăn gấp trăm lần, huống chi cậu diễn còn là phim thần tượng không có dinh dưỡng gì trong mắt người, kiểu người này đã không có giá trị phòng vé cũng không có danh tiếng, sau vài bộ điện ảnh tấn công liên tiếp, theo bọt nhân khí nhanh chóng biến mất, Lâm Chu Độ cũng biến thành ngôi sao băng kia.
Đây đều là Tạ Thành Văn sau này tổng kết kinh nghiệm mới hiểu được.
Một sự thật khiến người ta kinh ngạc là, lão tổng công ty điện ảnh và truyền hình cũng không có quyền lực lớn như vậy, phim điện ảnh đầu tư khổng lồ, cũng không đủ sức thuyết phục, Tạ Thành Văn không quyết định được để ai diễn vai chính, nguy hiểm quá lớn, không ai gánh nổi trách nhiệm. Có người oán trách điện ảnh Hoa ngữ hiện tại càng ngày càng khép kín, phim điện ảnh có thể có chút vé, nhân vật chính nhìn tới nhìn lui luôn là muốn người ở thê đội thứ 1 thứ 2, nhưng người mới cần bồi dưỡng, bồi dưỡng lại cần thời gian, gương mặt lạ hoắc tùy tiện ra sân, sẽ chỉ làm công ty sụp đổ một cái lại một cái. Tạ Thành Văn chỉ là chiếm cổ phần nhiều nhất, không phải mỗi ngày có vô số tiền mặt có thể vung. Lúc giá cổ phiếu rớt xuống, cổ dân chỉ sẽ muốn mắng hắn, hắn là người quản lý xuất đầu lộ diện của Phù Đồ.
Tạ Thành Văn có thể làm được, chính là để cho Lâm Chu Độ không thiếu phim diễn mà thôi. Mấy phim điện ảnh thoạt nhìn vẫn không tính là popcorn ăn nhanh kia, mấy vai phụ có chút cảm giác tồn tại kia, hắn vẫn có chút quyền nói chuyện. Ít nhất ở trong cái công ty Phù Đồ này, Tạ Thành Văn có thể để cho Lâm Chu Độ an ổn trải qua rất nhiều năm. Nhưng Tạ Thành Văn biết, hắn không cam lòng, Lâm Chu Độ cũng không cam lòng.
Trong cái giới này, cũng không thiếu thiên tài, cũng không thiếu tam lang liều mạng. Lâm Chu Độ có thiên phú, nhưng đại đa số thời điểm chỉ là giáp ranh chịu khổ, cố gắng cũng có, nhưng so với người khác động tý là gãy xương gãy chân, chút bỏ ra này cũng là gặp người có năng lực hơn. Lâm Chu Độ có thể một mực lưu lại, bất quá là bởi vì không cam lòng.
Tạ Thành Văn biết điểm này, thậm chí lợi dụng điểm này, mới duỗi tay về phía Lâm Chu Độ.
Hắn mang theo hưng phấn, hắn nghĩ, bảo vật trân quý này rốt cục cũng được người phát hiện, không ai sẽ thừa nhận ánh mắt mình không tốt, giống như kẻ yêu thích tiểu chúng đều cảm thấy đại chúng không có phẩm vị. Tạ Thành Văn biết đang cất giữ bảo vật, cái khác thua có thể, cái này không thể thua. Hắn cất giữ Lâm Chu Độ cũng không phải là hoa quỳnh quá hạn, mà là vẫn chưa có ai khai qua ra giá trị của cậu. Có thể để cho người xe phát hiện cái gì là phim điện ảnh hay, đây mới là tâm nguyên bạn đầu hắn bước chân vào giới giải trí, không phải là follower theo trend, mà là làm cho người ta phát hiện lục địa mới.
Nhưng bây giờ Tạ Thành Văn không thuyết phục được mình, người sưu tầm sẽ không cùng đồ sứ lên giường, người lữ hành sẽ không làm tình với núi Phú Sĩ, Columbo cũng sẽ không quy tắc ngầm với lục địa mới.
Tạ Thành Văn cảm giác mình giống như thần kinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook