Người Đầu Tiên Nhận Ra Em
-
Chương 20
Mạc Vân tiến vào giới điện ảnh đã được hai năm, ở trong một bộ điện ảnh của một đạo nổi danh mà trở nên nổi tiếng.
Chuyên gia trong ngành đối với cô đánh giá thực quỷ dị.
Trên thế giới có rất nhiều người là sinh ra đã có sẵn thiên phú dị bẩm của diễn viên, nhưng từ trước đến nay đều không có một người nào giống như cô cả, có thể cho người ta thấy, cô tựa hồ đã sớm cùng diễn hòa thành một thể, tạo ra ảo giác rằng cô đã tồn tại ở trong ngành này rất lâu rồi.
Quả thực so với Mạc Như Uân năm đó còn muốn thần thoại.
Nói đến người cũng được mọi người tôn sùng chính là ảnh hậu Mạc Như Uân truyền kì đã qua đời, rất nhiều người còn cảm thấy, hai người đó rất giống.
Nói không nên lời là nơi nào giống, nhưng chính là trực giác cho biết, Mạc Vân, phảng phất chính là Mạc Như Uân trọng sinh.
Đương nhiên, lời này đều là lời sau đó.
Cùng người yêu xa cách đã lâu, Lâm Trình Nghiêu mang theo Mạc Như Uân lái xe trở về nhà, giờ phút này chính hắn cũng kìm nén không được từng tế bào trong ngoài đang kêu gào, muốn hung hăng đem cô ném ở trên giường.
“Lâm —— ngô!”
Môi bị lấp kím một cách bạo lực mà mút vào, cắn xé, cổ họng Mạc Vân phát ra một tiếng ưm không có lực thuyết phục.
“Còn muốn kêu Lâm ca?” Lâm Trình Nghiêu hung tợn mà hôn cô, “Cư nhiên không nói một tiếng là chạy ra đi, lâu như vậy mới trở về!”
“Bởi vì em muốn —— ngô! Muốn làm ảnh, ảnh hậu ——”
“Cho nên là có thể ném anh qua một bên?!”
“E, không —— a! Lâm ——”
“Kêu tên!”
“Trình Nghiêu ——”
“Ngoan.”
“Em, em hỏi anh ……” Mạc Như Uân thở phì phò, “Tình huống gần đây của Hoa Đàm, có phải do anh làm hay không?”
Lâm Trình Nghiêu rất bất mãn.
“Em ở trên giường cùng anh nói chuyện người khác?”
Mạc Như Uân hai tròng mắt mờ mịt, lẳng lặng mà nhìn hắn.
“…… Cám ơn.”
Lâm Trình Nghiêu nhìn chăm chú nữ hài tử bị đè ở trên khăn trải giường màu trắng, xụi lơ thành xuân thủy, sắc mặt ửng đỏ, biểu tình nhu hòa xuống.
Hắn gần như thành kính mà cúi người, nhẹ nhàng mà ở trên người cô ấn hạ vài vệt đỏ.
“Mười một năm, em biết anh mỗi một ngày đều có bao nhiêu muốn đem em……”
Mạc Như Uân trừng mắt, phong tình vạn chủng.
Cô đấm ngực hắn một chút, “Lưu manh.”
Lâm Trình Nghiêu thấp thấp mà cười.
“Ân, đây là món quà khen thưởng đầu tiên của anh dành cho em —— để anh hóa thành lưu manh cho riêng em.”
==================================
Lời cuối truyện:
Thật ra tại hạ cảm thấy câu chuyện này vậy là đủ. Không cần phải biết hết tất cả. Bởi đó là quá khứ của riêng họ. Chúng ta chỉ là những người thứ ba, chỉ cần biết, tương lai họ hạnh phúc. Là đủ!
Chuyên gia trong ngành đối với cô đánh giá thực quỷ dị.
Trên thế giới có rất nhiều người là sinh ra đã có sẵn thiên phú dị bẩm của diễn viên, nhưng từ trước đến nay đều không có một người nào giống như cô cả, có thể cho người ta thấy, cô tựa hồ đã sớm cùng diễn hòa thành một thể, tạo ra ảo giác rằng cô đã tồn tại ở trong ngành này rất lâu rồi.
Quả thực so với Mạc Như Uân năm đó còn muốn thần thoại.
Nói đến người cũng được mọi người tôn sùng chính là ảnh hậu Mạc Như Uân truyền kì đã qua đời, rất nhiều người còn cảm thấy, hai người đó rất giống.
Nói không nên lời là nơi nào giống, nhưng chính là trực giác cho biết, Mạc Vân, phảng phất chính là Mạc Như Uân trọng sinh.
Đương nhiên, lời này đều là lời sau đó.
Cùng người yêu xa cách đã lâu, Lâm Trình Nghiêu mang theo Mạc Như Uân lái xe trở về nhà, giờ phút này chính hắn cũng kìm nén không được từng tế bào trong ngoài đang kêu gào, muốn hung hăng đem cô ném ở trên giường.
“Lâm —— ngô!”
Môi bị lấp kím một cách bạo lực mà mút vào, cắn xé, cổ họng Mạc Vân phát ra một tiếng ưm không có lực thuyết phục.
“Còn muốn kêu Lâm ca?” Lâm Trình Nghiêu hung tợn mà hôn cô, “Cư nhiên không nói một tiếng là chạy ra đi, lâu như vậy mới trở về!”
“Bởi vì em muốn —— ngô! Muốn làm ảnh, ảnh hậu ——”
“Cho nên là có thể ném anh qua một bên?!”
“E, không —— a! Lâm ——”
“Kêu tên!”
“Trình Nghiêu ——”
“Ngoan.”
“Em, em hỏi anh ……” Mạc Như Uân thở phì phò, “Tình huống gần đây của Hoa Đàm, có phải do anh làm hay không?”
Lâm Trình Nghiêu rất bất mãn.
“Em ở trên giường cùng anh nói chuyện người khác?”
Mạc Như Uân hai tròng mắt mờ mịt, lẳng lặng mà nhìn hắn.
“…… Cám ơn.”
Lâm Trình Nghiêu nhìn chăm chú nữ hài tử bị đè ở trên khăn trải giường màu trắng, xụi lơ thành xuân thủy, sắc mặt ửng đỏ, biểu tình nhu hòa xuống.
Hắn gần như thành kính mà cúi người, nhẹ nhàng mà ở trên người cô ấn hạ vài vệt đỏ.
“Mười một năm, em biết anh mỗi một ngày đều có bao nhiêu muốn đem em……”
Mạc Như Uân trừng mắt, phong tình vạn chủng.
Cô đấm ngực hắn một chút, “Lưu manh.”
Lâm Trình Nghiêu thấp thấp mà cười.
“Ân, đây là món quà khen thưởng đầu tiên của anh dành cho em —— để anh hóa thành lưu manh cho riêng em.”
==================================
Lời cuối truyện:
Thật ra tại hạ cảm thấy câu chuyện này vậy là đủ. Không cần phải biết hết tất cả. Bởi đó là quá khứ của riêng họ. Chúng ta chỉ là những người thứ ba, chỉ cần biết, tương lai họ hạnh phúc. Là đủ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook