Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi
-
Chương 1
Đại học X là trường
học tập hợp các ngành pháp luật, kinh doanh, sinh học, y học và các
chương trình học lớn, trong sân trường rộng lớn có thể thấy được sinh
viên trong tay đang cầm quyển sách, từ toà nhà nơi này đi về toà nhà bên kia, mọi người thông minh, khí chất khó tìm.
Mà sở nghiên cứu ở phía đông sân trường, là nơi mà người của mọi tầng lớp thường xuyên ra vào, không vì cái gì khác, chỉ vì lương cao và có thể vươn lên.
Nhóm sinh viên tài cao của sở nghiên cứu thông minh biết lợi dụng thủ đoạn, biết vận dụng ưu điểm bản thân sẽ nâng giá trị mình lên cao hơn, hơn nữa còn có thể tiếp tục ở lại nghiên cứu.
Mà Hạ Dương- đàn anh lớp trên thời đại học của Nguyên Mạn Nhu, sắp tốt nghiệp lại quyết định không rời đi mà ở lại trường làm trợ giảng.
Như thế cũng tốt! Nếu như anh rời trường thì sau này cô làm sao có thể gặp lại anh được. Cô còn chưa tỏ tình với anh, chưa gửi thư tình cho anh, nếu anh đi chẳng phải cô sẽ thất tình sao.
Trên thực tế, cho dù anh có ở lại thì nguy cơ thất tình của cô cũng rất cao. Hạ Dương khi ở trường rất được phái nữ ái mộ từ bạn học cho đến các mấy em khóa dưới, từ đấy có thể thấy được số lượng tình địch của cô không phải là ít bình thường đâu.
“Cũng sắp hết học kì rồi, nếu bạn không đi tỏ tình với anh ấy, lỡ kì nghỉ hè này anh quen bạn gái thì mình xem bạn làm sao?” Bạn cùng phòng của cô là Mã Sách Cần lại thúc giục cô đi tỏ tình.
“Tỏ tình có thể sao? Ngộ nhỡ anh từ chối, chẳng phải mình sẽ đau lòng chết sao!”
Nguyên Mạn Nhu chỉ cần nhớ lại thảm trạng của đám bạn học khi tỏ tình thất bại là lá gan cô lại không tự chủ nhỏ đi.
“Dù sao anh ta cũng chưa chắc nhớ ra bạn, bị anh ấy cự tuyệt thì cũng đành vậy, đã không còn hi vọng thì bạn sẽ không cần ngày đêm tương tư khổ sở nhìn vế phía sở nghiên cứu nữa a!”
“Bạn nói nghe thật dễ a!” Người tỏ tình không phải là cô ấy nên dĩ nhiên cô ấy có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy rồi.
“Được rồi mình cho bạn biết, hôm qua khi xem vận mệnh mỗi ngày của Tinh Tọa đã xem cho bạn, nói người thuộc chòm sao Sư Tử, nếu ngày hôm nay tỏ tình thì khả năng thành công là vô cùng lớn nha!”
“Có thật không” Mạn Nhu nghe thấy vậy ánh mắt liền sáng lên.
Mọi người ở phòng cô đều tin tưởng vào khả năng xem bói của Tinh Tọa, hơn nữa về khoản này Tinh Tọa chính là chuyên gia và cực kì chính xác, cho nên bọn họ mỗi đêm đều xem trước vận mệnh ngày kế tiếp.
Hôm qua vì phải ôn bài để hôm nay ứng phó với bài kiểm tra môn tiếng anh nên không xem tới, lại không nghĩ tới hôm nay chính là ngày tốt của cô a.
Đương nhiên là thật rồi, nếu không phải mình thấy bạn ngồi ở đây sầu khổ mình cũng chẳng nói cho bạn biết, nếu như bạn không nắm bắt cơ hội tốt này thì mình đây cũng không còn biện pháp nữa.” Mã Sách Cần nhún vai nói với dáng vẻ tin hay không tùy bạn.
“Được, vậy bây giờ mình đi viết thư.”
“Bạn còn ở đó viết thư gì nữa! Chờ bạn viết xong thì đến sáng mai cũng chưa đi được” Biết rõ tính của Mạn Nhu, nếu để cô ấy viết thư thì không biết phải viết lại bao nhiêu lần, chỉ sợ viết xong thì mặt trời lặn từ lúc nào.
“Trực tiếp tỏ tình!” Cô sửng sốt, nhịp tim bắt đầu đập loạn.
“Đương nhiên rồi! Trực tiếp nói thì ấn tượng ban đầu cũng không tệ, hơn nữa còn thể hiện được tình cảm chân thật của bạn, anh ấy nhất định sẽ bị bạn làm cho cảm động.”
Mạn Nhu bị giật dây như vậy trái tim không khỏi đập nhanh hơn, nghĩ đến việc tỏ tình cô vẫn vô cùng khẩn trương, nếu như thành công thì cô không cần phải đơn phương tương tư nữa… cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm.
“Được, mình đi đây.”
“Cố gắng lên nha!”
“Ừ ,” Cô dùng sức hít hơi một cái, chỉ mong có thể làm cô có thêm dũng khí đi đến tòa nhà đói diện kia.
Nguyên Mạn Nhu đi về phía phòng y khoa trong sở nghiên cứu, Hạ Dương đang theo học khoa phẫu thuật chỉnh hình, ban ngày theo giáo sư học tập để tích lũy kinh nghiệm cũng là chuẩn bị cho kì thi. Bình thường đến buổi trưa anh sẽ chơi bóng rổ ở phòng thể dục khoảng một tiếng, thời gian còn lại chủ yếu ở trong phòng nghiên cứu.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh là do xã đoàn thời gian kết thúc muộn cho nên bắt gặp đội bóng rổ đang tập luyện, mà anh thì ghi một quả ba điểm tuyệt đẹp có thể nói là vô cùng hoàn mĩ. Bắt đầu từ đó cô thầm để ý anh, thường len lén nhìn trộm anh, cứ yên lặng như vậy qua nửa năm thời gian.
Sau này cô mới biết thì ra anh từ việc học tập đến thể thao đều rất giỏi, tướng mạo tuấn tú lại đa tài. Anh cũng có lần đại diện cho trường đi thi đấu, thi đấu rất nổi trội, số lần mang giải thưởng về rất nhiều cho nên không ai trong trường không biết anh, anh đơn giản chính là nhân vật phong vân mà người ta nói tới.
Nghĩ đến việc sắp cùng anh tỏ tình, tâm tình cô lại bắt đầu khẩn trương, nhưng lại hưng phấn dị thường. Hi vọng mình sẽ thành công, trở thành bạn gái của anh, trở thành người may mắn trong mắt mọi người…
Nhưng lát nữa cô nên nói thế nào a?
Mắt thấy phòng nghiên cứu càng lúc càng gần,bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, bước chân chậm dần, cuối cùng cô dựa cả người vào góc tường. Cô chỉ cần đi thêm vài bước nữa là có thể nhìn thấy anh.
Đây là lần đầu tiên cô ở gần anh như vậy, cô không thể bỏ cuộc! Trong lòng cô có thanh âm vang lên nhắc nhở cô.
Được! Bất kể kết quả ra sao, cô cũng không thể để ý tới nữa! Cô bước nhanh đến trước cửa___
Ngồi trước kính hiển vi là một bóng dáng hoàn toàn xa lạ khiến cô dừng lại, người đó hé ra một bên mặt cực kì chăm chú, sống mũi thẳng, đường cong cương nghị, da thịt màu lúa mạch, tản mát ra hơi thở nam tính mãnh liệt, cô bị anh làm cho ngưng thần rung chuyển.
Nhịp tim lập tức nhảy lên vài cái, cô ngay cả thở cũng không dám thở mạnh sợ ảnh hưởng đến anh. Cô cứ ngây ngốc nhìn anh quên luôn mục đích đến đây.
Anh đột nhiên đứng dậy khiến Mạn Nhu sửng sốt vốn định trốn sang bên cạnh, nhưng lại thấy anh không để ý tới chỗ cô đang đứng nên yên tâm tiếp tục nhìn anh. Lúc này cô cuối cùng cũng nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt anh, mặc dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cô nhớ mãi không quên.
Anh có ngũ quan rõ ràng, một đôi mắt thâm thúy, ánh mắt cũng giống như cô phỏng đoán, sáng rõ, nghiêm túc. Đôi môi không dày cũng không mỏng mím chặt, phối hợp với cả khuôn mặt thì hiện rõ lên khuôn mặt tràn đầy nam tính, so với sự bình dị gần gũi cùng khí chất hiền hòa của đàn anh Hạ Chính Dương thì nam tính hơn rất nhiều, thật đúng là một người đàn ông có sức hấp dẫn trí mạng.
Anh là ai vậy? Nghiên cứu sinh sao? Ở trong trường cô chưa từng thấy qua anh …
Lòng của cô nổi lên một trận xôn xao, so với lúc trước khi gặp đàn anh là kinh ngạc, thì bây giờ cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, nhưng mà cô cho là có thể do cô rình coi anh nên mới cảm thấy như vậy.
Lấy lại tinh thần cô chỉ thấy anh đi từ gian phòng bên cạnh cầm trên tay là một bộ xương người, theo bước chăn anh mà đung đưa.
Vừa nhìn thấy, cô không kịp che miệng hoảng sợ hét lên: “A…..”
“Ai vậy?” Kỷ Lăng sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía cửa chỉ nhìn thấy một cô gái trông rất thanh tú sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nguyên Mạn Nhu theo bản năng lui lại hai bước chỉ vào bộ xương trên tay anh, lắp bắp nói: “ Kia, cái đó…”
Kỷ Lăng cười khẽ: “ Là giả, không cần sợ.”
Cô cũng biết đó là giả ! Nhưng thấy vật này, bị anh cầm trên tay đi tới đi lui nhìn thấy thật là khủng bố nha.
“À … có thể thu lại không?” Một mình anh nghiên cứu ở trong phòng trời lại tối, anh “chơi” với vật này chẳng lẽ anh không biết sợ sao?
“Thu ? Anh chính là đang nghiên cứu nó nha! Nó là hàng mẫu Davy, so với con mèo nhỏ còn hiền hơn, em không cần sợ.”
“Cái gì? Anh đặt tên cho nó?” Nguyên Mạn Nhu trợn to mắt, không tưởng tượng nổi anh lại đem bộ xương người “nhân cách hóa”.
Phản ứng của cô cũng quá kịch liệt rồi! Nhìn cô mở to ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, Kỉ Lăng có thể đoán được cô bị kinh sợ cỡ nào, nhưng anh cũng không cố ý hù dọa cô.
Anh đem bộ xương cất xong, lại cười giải thích:" Không phải có một model "Annie" của CPR sao? Khoa chỉnh hình có một "Davy" thì cũng chẳng kì quái.
Cô bị nụ cười của anh và thái độ ôn hòa của anh làm chấn kinh, anh mặc dù cười nhưng cô lại không cảm thấy là anh đang cười nhạo cô mà còn ẩn chứa sự khích lệ, muốn làm cô có thể thích ứng với sự tồn tại của Davy.
"Được rồi Davy thì Davy, dù sao sau khi mình chết cũng có bộ dáng giống nó." Cô cậy mạnh nói, cố đem tầm mắt dời đi không để ý tới nó nữa.
Anh lại cười, nụ cười từ sâu trong ánh mắt:" Không giống nhau được, xương của em xác thực chắc và mảnh hơn rất nhiều."
Cô nghe vậy dở khóc dở cười nói:" Anh có ý định nghiên cứu em sao?"
Anh nhún vai:" Đây có lẽ là bản năng đi, em có thể nói là bệnh nghề nghiệp. Tóm lại, xương mảnh cũng không liên quan, cốt yếu nhất là phải chắc nếu không sau này em mang thai sẽ rất khổ cực."
Anh có ý tốt nhắc nhở, không chú ý tới mình đối với một bạn nữ xa lạ nói quá nhiều.
Nhìn anh nói chuyện, Nguyên Mạn Nhu ngược lại không biết nên trả lời thế nào. Rõ ràng cô tới tìm đàn anh, không gặp được anh ấy nên rời đi, vậy sao vẫn còn ở đây ngây ngốc nghe anh nói cái gì Davy, xương mảnh, mang thai.
"Vâng, em sẽ cố gắng bảo dưỡng." Cô nghịch ngợm lên tiếng.
"Tốt nhất là như vậy...mà sao em lại ở đây? Tìm người sao?"
Nghe anh hỏi vậy cô mới nhớ tới mục đích tới đây là tìm đàn anh để tỏ tình, hai gò má lập tức đỏ ửng lên:" Vâng em đến tìm đàn anh Hạ Dương."
"Hạ Dương bận chuyện gia đình nên xin nghỉ từ ngày hôm nay rồi!" Những lời này anh đã lập lại ít nhất mười lần, chẳng lẽ cô bé dễ thương trước mắt này cũng muốn tỏ tình với Hạ Dương sao?
Hôm nay anh đã phải ứng phó với một đám nữ sinh đến tìm Hạ Dương. tất nhiên là tìm anh nữa nhưng mà bây giờ khi nghe thấy cô nói muốn tìm Hạ Dương, trái tim anh không hiểu sao có chút buồn bã.
"Cái gì?" Cô kinh ngạc, hôm nay là ngày tốt để tỏ tình vậy mà anh ấy lại không có ở đây.
Hơn nữa thật vất vả cô mới có dũng khí....
"Em có chuyện quan trọng tìm bạn ấy à?"
"À..."
"Anh có thể giúp em chuyển lời với bạn ấy."
"Không, không cần." Chuyện tỏ tình có thể nhờ người khác chuyển lời sao? Cô không chút suy nghĩ liền cự tuyệt:" Anh ấy không có ở đây thì thôi vậy, em về trước, lần sau trở lại."
"Tùy em."Tựa hồ cảm giác được cô không tin tưởng nên anh có chút ảo não. Anh có lòng tốt muốn giúp cô vậy cô không muốn thì thôi vậy.
Đem tầm mắt dời về phía Davy, anh không để ý tới cô nữa, ngay cả cô có muốn đi hay không cũng lười để ý.
"Em..." Nguyên Mạn Nhu thấy anh không để ý tới mình, vốn muốn nói lời giải thích vì sao mình không muốn anh chuyển lời giúp. Nhưng suy nghĩ lại chuyện tỏ tình này ít người biết thì tốt hơn, vì vậy lại thôi. Nói cảm ơn xong liền vội vàng rời đi.
Kỷ Lăng nghe thấy tiếng bước chân rời đi của cô mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phương hướng cô rời đi, một mình suy tư trong lòng có lại tâm tình khác thường nổi lên.
Mà sở nghiên cứu ở phía đông sân trường, là nơi mà người của mọi tầng lớp thường xuyên ra vào, không vì cái gì khác, chỉ vì lương cao và có thể vươn lên.
Nhóm sinh viên tài cao của sở nghiên cứu thông minh biết lợi dụng thủ đoạn, biết vận dụng ưu điểm bản thân sẽ nâng giá trị mình lên cao hơn, hơn nữa còn có thể tiếp tục ở lại nghiên cứu.
Mà Hạ Dương- đàn anh lớp trên thời đại học của Nguyên Mạn Nhu, sắp tốt nghiệp lại quyết định không rời đi mà ở lại trường làm trợ giảng.
Như thế cũng tốt! Nếu như anh rời trường thì sau này cô làm sao có thể gặp lại anh được. Cô còn chưa tỏ tình với anh, chưa gửi thư tình cho anh, nếu anh đi chẳng phải cô sẽ thất tình sao.
Trên thực tế, cho dù anh có ở lại thì nguy cơ thất tình của cô cũng rất cao. Hạ Dương khi ở trường rất được phái nữ ái mộ từ bạn học cho đến các mấy em khóa dưới, từ đấy có thể thấy được số lượng tình địch của cô không phải là ít bình thường đâu.
“Cũng sắp hết học kì rồi, nếu bạn không đi tỏ tình với anh ấy, lỡ kì nghỉ hè này anh quen bạn gái thì mình xem bạn làm sao?” Bạn cùng phòng của cô là Mã Sách Cần lại thúc giục cô đi tỏ tình.
“Tỏ tình có thể sao? Ngộ nhỡ anh từ chối, chẳng phải mình sẽ đau lòng chết sao!”
Nguyên Mạn Nhu chỉ cần nhớ lại thảm trạng của đám bạn học khi tỏ tình thất bại là lá gan cô lại không tự chủ nhỏ đi.
“Dù sao anh ta cũng chưa chắc nhớ ra bạn, bị anh ấy cự tuyệt thì cũng đành vậy, đã không còn hi vọng thì bạn sẽ không cần ngày đêm tương tư khổ sở nhìn vế phía sở nghiên cứu nữa a!”
“Bạn nói nghe thật dễ a!” Người tỏ tình không phải là cô ấy nên dĩ nhiên cô ấy có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy rồi.
“Được rồi mình cho bạn biết, hôm qua khi xem vận mệnh mỗi ngày của Tinh Tọa đã xem cho bạn, nói người thuộc chòm sao Sư Tử, nếu ngày hôm nay tỏ tình thì khả năng thành công là vô cùng lớn nha!”
“Có thật không” Mạn Nhu nghe thấy vậy ánh mắt liền sáng lên.
Mọi người ở phòng cô đều tin tưởng vào khả năng xem bói của Tinh Tọa, hơn nữa về khoản này Tinh Tọa chính là chuyên gia và cực kì chính xác, cho nên bọn họ mỗi đêm đều xem trước vận mệnh ngày kế tiếp.
Hôm qua vì phải ôn bài để hôm nay ứng phó với bài kiểm tra môn tiếng anh nên không xem tới, lại không nghĩ tới hôm nay chính là ngày tốt của cô a.
Đương nhiên là thật rồi, nếu không phải mình thấy bạn ngồi ở đây sầu khổ mình cũng chẳng nói cho bạn biết, nếu như bạn không nắm bắt cơ hội tốt này thì mình đây cũng không còn biện pháp nữa.” Mã Sách Cần nhún vai nói với dáng vẻ tin hay không tùy bạn.
“Được, vậy bây giờ mình đi viết thư.”
“Bạn còn ở đó viết thư gì nữa! Chờ bạn viết xong thì đến sáng mai cũng chưa đi được” Biết rõ tính của Mạn Nhu, nếu để cô ấy viết thư thì không biết phải viết lại bao nhiêu lần, chỉ sợ viết xong thì mặt trời lặn từ lúc nào.
“Trực tiếp tỏ tình!” Cô sửng sốt, nhịp tim bắt đầu đập loạn.
“Đương nhiên rồi! Trực tiếp nói thì ấn tượng ban đầu cũng không tệ, hơn nữa còn thể hiện được tình cảm chân thật của bạn, anh ấy nhất định sẽ bị bạn làm cho cảm động.”
Mạn Nhu bị giật dây như vậy trái tim không khỏi đập nhanh hơn, nghĩ đến việc tỏ tình cô vẫn vô cùng khẩn trương, nếu như thành công thì cô không cần phải đơn phương tương tư nữa… cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm.
“Được, mình đi đây.”
“Cố gắng lên nha!”
“Ừ ,” Cô dùng sức hít hơi một cái, chỉ mong có thể làm cô có thêm dũng khí đi đến tòa nhà đói diện kia.
Nguyên Mạn Nhu đi về phía phòng y khoa trong sở nghiên cứu, Hạ Dương đang theo học khoa phẫu thuật chỉnh hình, ban ngày theo giáo sư học tập để tích lũy kinh nghiệm cũng là chuẩn bị cho kì thi. Bình thường đến buổi trưa anh sẽ chơi bóng rổ ở phòng thể dục khoảng một tiếng, thời gian còn lại chủ yếu ở trong phòng nghiên cứu.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh là do xã đoàn thời gian kết thúc muộn cho nên bắt gặp đội bóng rổ đang tập luyện, mà anh thì ghi một quả ba điểm tuyệt đẹp có thể nói là vô cùng hoàn mĩ. Bắt đầu từ đó cô thầm để ý anh, thường len lén nhìn trộm anh, cứ yên lặng như vậy qua nửa năm thời gian.
Sau này cô mới biết thì ra anh từ việc học tập đến thể thao đều rất giỏi, tướng mạo tuấn tú lại đa tài. Anh cũng có lần đại diện cho trường đi thi đấu, thi đấu rất nổi trội, số lần mang giải thưởng về rất nhiều cho nên không ai trong trường không biết anh, anh đơn giản chính là nhân vật phong vân mà người ta nói tới.
Nghĩ đến việc sắp cùng anh tỏ tình, tâm tình cô lại bắt đầu khẩn trương, nhưng lại hưng phấn dị thường. Hi vọng mình sẽ thành công, trở thành bạn gái của anh, trở thành người may mắn trong mắt mọi người…
Nhưng lát nữa cô nên nói thế nào a?
Mắt thấy phòng nghiên cứu càng lúc càng gần,bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, bước chân chậm dần, cuối cùng cô dựa cả người vào góc tường. Cô chỉ cần đi thêm vài bước nữa là có thể nhìn thấy anh.
Đây là lần đầu tiên cô ở gần anh như vậy, cô không thể bỏ cuộc! Trong lòng cô có thanh âm vang lên nhắc nhở cô.
Được! Bất kể kết quả ra sao, cô cũng không thể để ý tới nữa! Cô bước nhanh đến trước cửa___
Ngồi trước kính hiển vi là một bóng dáng hoàn toàn xa lạ khiến cô dừng lại, người đó hé ra một bên mặt cực kì chăm chú, sống mũi thẳng, đường cong cương nghị, da thịt màu lúa mạch, tản mát ra hơi thở nam tính mãnh liệt, cô bị anh làm cho ngưng thần rung chuyển.
Nhịp tim lập tức nhảy lên vài cái, cô ngay cả thở cũng không dám thở mạnh sợ ảnh hưởng đến anh. Cô cứ ngây ngốc nhìn anh quên luôn mục đích đến đây.
Anh đột nhiên đứng dậy khiến Mạn Nhu sửng sốt vốn định trốn sang bên cạnh, nhưng lại thấy anh không để ý tới chỗ cô đang đứng nên yên tâm tiếp tục nhìn anh. Lúc này cô cuối cùng cũng nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt anh, mặc dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cô nhớ mãi không quên.
Anh có ngũ quan rõ ràng, một đôi mắt thâm thúy, ánh mắt cũng giống như cô phỏng đoán, sáng rõ, nghiêm túc. Đôi môi không dày cũng không mỏng mím chặt, phối hợp với cả khuôn mặt thì hiện rõ lên khuôn mặt tràn đầy nam tính, so với sự bình dị gần gũi cùng khí chất hiền hòa của đàn anh Hạ Chính Dương thì nam tính hơn rất nhiều, thật đúng là một người đàn ông có sức hấp dẫn trí mạng.
Anh là ai vậy? Nghiên cứu sinh sao? Ở trong trường cô chưa từng thấy qua anh …
Lòng của cô nổi lên một trận xôn xao, so với lúc trước khi gặp đàn anh là kinh ngạc, thì bây giờ cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, nhưng mà cô cho là có thể do cô rình coi anh nên mới cảm thấy như vậy.
Lấy lại tinh thần cô chỉ thấy anh đi từ gian phòng bên cạnh cầm trên tay là một bộ xương người, theo bước chăn anh mà đung đưa.
Vừa nhìn thấy, cô không kịp che miệng hoảng sợ hét lên: “A…..”
“Ai vậy?” Kỷ Lăng sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía cửa chỉ nhìn thấy một cô gái trông rất thanh tú sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nguyên Mạn Nhu theo bản năng lui lại hai bước chỉ vào bộ xương trên tay anh, lắp bắp nói: “ Kia, cái đó…”
Kỷ Lăng cười khẽ: “ Là giả, không cần sợ.”
Cô cũng biết đó là giả ! Nhưng thấy vật này, bị anh cầm trên tay đi tới đi lui nhìn thấy thật là khủng bố nha.
“À … có thể thu lại không?” Một mình anh nghiên cứu ở trong phòng trời lại tối, anh “chơi” với vật này chẳng lẽ anh không biết sợ sao?
“Thu ? Anh chính là đang nghiên cứu nó nha! Nó là hàng mẫu Davy, so với con mèo nhỏ còn hiền hơn, em không cần sợ.”
“Cái gì? Anh đặt tên cho nó?” Nguyên Mạn Nhu trợn to mắt, không tưởng tượng nổi anh lại đem bộ xương người “nhân cách hóa”.
Phản ứng của cô cũng quá kịch liệt rồi! Nhìn cô mở to ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, Kỉ Lăng có thể đoán được cô bị kinh sợ cỡ nào, nhưng anh cũng không cố ý hù dọa cô.
Anh đem bộ xương cất xong, lại cười giải thích:" Không phải có một model "Annie" của CPR sao? Khoa chỉnh hình có một "Davy" thì cũng chẳng kì quái.
Cô bị nụ cười của anh và thái độ ôn hòa của anh làm chấn kinh, anh mặc dù cười nhưng cô lại không cảm thấy là anh đang cười nhạo cô mà còn ẩn chứa sự khích lệ, muốn làm cô có thể thích ứng với sự tồn tại của Davy.
"Được rồi Davy thì Davy, dù sao sau khi mình chết cũng có bộ dáng giống nó." Cô cậy mạnh nói, cố đem tầm mắt dời đi không để ý tới nó nữa.
Anh lại cười, nụ cười từ sâu trong ánh mắt:" Không giống nhau được, xương của em xác thực chắc và mảnh hơn rất nhiều."
Cô nghe vậy dở khóc dở cười nói:" Anh có ý định nghiên cứu em sao?"
Anh nhún vai:" Đây có lẽ là bản năng đi, em có thể nói là bệnh nghề nghiệp. Tóm lại, xương mảnh cũng không liên quan, cốt yếu nhất là phải chắc nếu không sau này em mang thai sẽ rất khổ cực."
Anh có ý tốt nhắc nhở, không chú ý tới mình đối với một bạn nữ xa lạ nói quá nhiều.
Nhìn anh nói chuyện, Nguyên Mạn Nhu ngược lại không biết nên trả lời thế nào. Rõ ràng cô tới tìm đàn anh, không gặp được anh ấy nên rời đi, vậy sao vẫn còn ở đây ngây ngốc nghe anh nói cái gì Davy, xương mảnh, mang thai.
"Vâng, em sẽ cố gắng bảo dưỡng." Cô nghịch ngợm lên tiếng.
"Tốt nhất là như vậy...mà sao em lại ở đây? Tìm người sao?"
Nghe anh hỏi vậy cô mới nhớ tới mục đích tới đây là tìm đàn anh để tỏ tình, hai gò má lập tức đỏ ửng lên:" Vâng em đến tìm đàn anh Hạ Dương."
"Hạ Dương bận chuyện gia đình nên xin nghỉ từ ngày hôm nay rồi!" Những lời này anh đã lập lại ít nhất mười lần, chẳng lẽ cô bé dễ thương trước mắt này cũng muốn tỏ tình với Hạ Dương sao?
Hôm nay anh đã phải ứng phó với một đám nữ sinh đến tìm Hạ Dương. tất nhiên là tìm anh nữa nhưng mà bây giờ khi nghe thấy cô nói muốn tìm Hạ Dương, trái tim anh không hiểu sao có chút buồn bã.
"Cái gì?" Cô kinh ngạc, hôm nay là ngày tốt để tỏ tình vậy mà anh ấy lại không có ở đây.
Hơn nữa thật vất vả cô mới có dũng khí....
"Em có chuyện quan trọng tìm bạn ấy à?"
"À..."
"Anh có thể giúp em chuyển lời với bạn ấy."
"Không, không cần." Chuyện tỏ tình có thể nhờ người khác chuyển lời sao? Cô không chút suy nghĩ liền cự tuyệt:" Anh ấy không có ở đây thì thôi vậy, em về trước, lần sau trở lại."
"Tùy em."Tựa hồ cảm giác được cô không tin tưởng nên anh có chút ảo não. Anh có lòng tốt muốn giúp cô vậy cô không muốn thì thôi vậy.
Đem tầm mắt dời về phía Davy, anh không để ý tới cô nữa, ngay cả cô có muốn đi hay không cũng lười để ý.
"Em..." Nguyên Mạn Nhu thấy anh không để ý tới mình, vốn muốn nói lời giải thích vì sao mình không muốn anh chuyển lời giúp. Nhưng suy nghĩ lại chuyện tỏ tình này ít người biết thì tốt hơn, vì vậy lại thôi. Nói cảm ơn xong liền vội vàng rời đi.
Kỷ Lăng nghe thấy tiếng bước chân rời đi của cô mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phương hướng cô rời đi, một mình suy tư trong lòng có lại tâm tình khác thường nổi lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook