Người Đàn Ông Của Tôi
-
Chương 60
Trình Ngộ Sâm đi ra
cửa chính công ty thì thấy Thư Tình vẫn đang đứng ở ven đường còn chưa
đi, không biết đang chờ người hay chờ xe.
Tối hôm qua vừa mới mưa, trên mặt đất có vũng nước, cô đi đôi giày cao gót màu đen, một chân vô cùng vui vẻ xẹt qua xẹt lại vũng nước, hồn nhiên không biết hành động ngây thơ này không ăn nhập với cả tòa nhà huy hoàng.
Anh đi về phía bãi đỗ xe ngầm, lúc lái xe ra, vừa vặn trông thấy chiếc Volvo màu đen dừng ở ven đường, cô bé kia cười hì hì lên xe, vừa đóng cửa xe đã bô bô nói liên tiếp với người đàn ông ở bên cạnh.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái thoạt nhìn khí chất không tầm thường, cũng không nói chuyện, chỉ ôn hòa nghe cô nói, sau đó đưa cho cô một lọ sữa chua, lái xe rời đi.
Trình Ngộ Sâm nhíu mày, bạn trai sao?
Nhìn người đàn ông đó có vẻ như là tinh anh cốt cán, một cô bé mới tốt nghiệp đại học sao lại tìm được người đàn ông chất lượng tốt như vậy?
Anh lại nhớ tới câu nói nghe được trên ban công, nghĩ thế nào cũng cảm thấy là bên gái tự sán vào.
Nhưng mà... có quan hệ gì với anh? Anh chỉ muốn một nhân viên thông minh, sinh hoạt cá nhân thế nào anh không xen vào.
Điện thoại đặt trên ghế vang lên, anh đeo tai nghe bluetooth, vừa khởi động xe, vừa ‘alo’ một tiếng.
Người đầu dây bên kia nũng nịu gọi một tiếng: “Eric, đoán xem em là ai?”.
Anh dừng một chút, không để ý nói: “Lucy, Mary, or Caroline?” (Lucy, Mary hay Caroline?)
Liên tiếp đoán nhiều cái tên, người phụ nữ ở đầu dây bên kia dường như có chút tức giận nói: “Eric!”
“Xin lỗi, không đoán được”.
Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói, “Đã hẹn hò nhiều lần mà ngay cả tên em anh cũng không nhớ rõ! Phải nói với anh bao nhiêu lần anh mới nhớ được? Em là Penny! Penny!”.
Người bên này cúi đầu cười hai tiếng, vẫn là giọng nói lười biếng, “Hẹn hò nhiều lần mà còn không biết điều cấm kỵ của tôi, tôi nghĩ tôi cũng không việc gì phải nhớ kỹ tên của cô”.
Người phụ nữ vội vàng nhẹ giọng mềm nhũn: “Eric!”
Chỉ tiếc người bên này coi như không có gì, trước khi tắt điện thoại, anh từ tốn nói một câu: “Xin hãy gọi tôi là Trình Ngộ Sâm.”
***
Thư Tình thu thập hành lý trong phòng ngủ, lấy quần áo lớn nhỏ đều nhét vào trong hành lý, nhưng mà quá nhiều đồ, khóa kéo không kéo được.
Tần Khả Vi vô cùng bình tĩnh để cô đừng sang một bên, sau đó đặt mông ngồi lên, vali bị môt cái mông nặng nề ngồi lên thì vô cùng ngoan ngoãn khép lại.
Thư Tình cảm thán: “Cô gái có mông lớn chính là như vậy.”
Tần Khả Vi ném một cái gối về phía cô.
Trần Niệm Niệm đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống, thầy Cố đang đứng cạnh xe chờ đợi, dáng người thẳng tắp, yên tĩnh thong dong, không hề bị lời đồn đại chuyện nhảm của người ngoài ảnh hưởng.
Cô ấy bĩu môi, “Nam thần của chuyên ngành Pháp bị cậu lấy ra làm công nhân bốc vác rồi, Thư Tình, cậu xuống lầu thì chuẩn bị ăn gạch đấy.”
Tần Khả Vi gật đầu. “Càng ân ái, bị chết nhanh!”
Thư Tình vô cùng vô sỉ giả trang vô tội, khoát tay nói: “Tớ không cho anh ấy đến, anh không nghe, nói là hành lý nhiều như vậy chen chúc trên xe bus không tiện.”
Lại một cái gối ôm từ phía cửa sổ bay về phía cô, “Cút! Ít khoe khoang trước một đám con gái độc thân như lang như hổ đi!”
Rương hành lý là bạn cùng phòng giúp cô khiêng xuống dưới, Thư Tình lưu luyến nhìn nơi mình đã ở nhiều năm như vậy, nghĩ đến việc sau này phải bước vào xã hội, khó sẽ được cảm nhận vui buồn ở cùng một nhà cùng thời gian, đột nhiên vô cùng bùi ngùi.
Các bạn cùng phòng trở về phòng ngủ, đứng ở cửa sổ phất phất tay với cô, bức tường đỏ loang lổ, sân thượng treo đầy quần áo, cùng với năm khuôn mặt tươi cười sáng lạn.... Rất nhiều kỳ ức chưa từng nghỉ chân quá lâu đột nhiên làm cô vô cùng hoài niệm. Bởi vì biết rõ mảnh vụn thời gian sắp biến mất vĩnh viễn trong cuộc sống của cô, từ nay về sau chỉ có thể tìm được trong ký ức.
Quả nhiên, ly biệt mới biết không muốn, hoài niệm mới hiểu quý trọng.
Lúc cô còn đang thương cảm, dì quản lý ký túc ngăn cô lại, “Bạn học, muốn xách đồ ra khỏi thì phải đăng ký, xin đưa giấy chứng nhận ra.”
Thư Tình vỗ vỗ đầu, chết rồi, thẻ học sinh đang ở trong túi xách nhỏ tùy thân, mà túi sách đang ở trên xe Cố Chi... Cô cố gắng vươn đầu ra ngoài cửa nhìn, Cố Chi đứng ở hơi xa, không thể hò lớn.
Vì vậy cô dùng di động gọi điện thoại cho Cố Chi.
Cố Chi trông thấy dãy số, không nghe máy mà đi thẳng tới cửa lớn, đúng lúc gặp được dì quản lý đang nhắc nhở Thư Tình: “Tôi nói các bạn, các bạn không hề biết rõ nỗi khổ của dì, mỗi ngày quản lý đều không dễ dàng, còn nhắc nhở các bạn đăng ký phải mang thẻ học sinh, đừng quên khóa chwajt cửa, nhớ rõ phải giao tiền điện đúng hạn,.... Cháu nói xem, mang thẻ sinh viên có bao nhiêu khó khăn? Dì cũng không tiện.... Không được, không trình giấy chứng nhận thì không thể thả được, nếu có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.”
Bộ dạng Thư Tình lúng túng quẫn bách, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Cố Chi.
Cố Chi nhíu mày, bình tĩnh dùng ngón trỏ khẽ vuốt môi dưới một lát, sau đó ý vị sâu xa nhìn cô. Phút chốc, khuôn mặt Thư Tình đỏ lên, sau đó nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Cố Chi nở nụ cười, vô cùng khách khí đến trước mặt dì quản lý, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, đây là học sinh của tôi, bởi vì đi vội nên quên mang thẻ học sinh, lần sau sẽ không như vậy nữa, có được không?”
Dì quản lý nhìn lại, ơ, mặt mũi này nhìn rất quen, có vẻ lúc họp đã từng thấy mấy lần, vì vậy phất phất tay, khách khí thả người.
Sau khi Thư Tình lên xe, không chớp mắt giục Cố Chi lái xe nhanh.
Cố Chi nhàn nhạt nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, vẫn ung dung dựa vào ghế ngồi, “Hình như em đã quên cái gì rồi.”
“A, đúng rồi!” Cô nhanh chóng thắt dây an toàn, “Được rồi, anh lái xe đi.”
Cố Chi chíu mày, “Em ăn quịt hả?”
Thư Tình nghi hoặc nhìn anh, vô cùng ngây thơ nhìn anh, ý là ‘em không hiểu anh đang nói cái gì”.
“Vừa rồi em đồng ý với anh cái gì?” Tay Cố Chi lại phủ lên miệng, có điều ngụ ý.
Thư Tình bừng tỉnh hiểu ra, “À à, anh nói cái này sao?”
Cô móc son môi trong ba lô ở ghế sau, vô cùng tỉ mỉ xoa giúp anh, “Thởi tiết hanh khô, dễ nóng giận, anh nên bôi nhiều son để giữ ẩm.”
Cố Chi nhìn cô ba giây, không vạch trần cô, từ chối cho ý kiến khởi động xe, chạy nhanh ra khỏi vườn trường.
Hình ảnh quen thuộc hiện lên trước mắt Thư Tình, Thư Tình chăm chú nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy những phong cảnh cô từng bỏ qua trong quá khư lại làm cô cảm thấy vô cùng lưu luyến.
Giống như ngày hôm qua cô mới bước vào đại học, hôm nay lại đeo balo trên lưng, bước về nơi xa.
Bạn bè cũ đường ai nấy đi, đồng hành bốn năm rốt cuộc lại tới ngã rẽ.
Cô nhìn ngoài phòng ăn từng dòng người đi vào, những người chăm học không hề buông sách khỏi tay, vừa đi vừa đọc sách, trên sân bóng của khoa thể dục, nam sinh còn đang toát mồ hôi, những cặp tình nhân bước chậm trên con đường mòn, mười ngón tay nắm chặt vừa ngây ngô vừa đẹp đẽ.
Hoa lê ven đường vừa nở, cánh hoa bay lả tả trên mặt đất, giống như tuyết rơi mùa đông, chỉ tiếc người ở đó không ai quan sát, đây tất cả đều thành cảnh bài trí.
Trước kia cô cũng là một trong những người vô tâm, hôm nay tới này vĩnh viễn rời xa nơi này, cô mới giật mình nhìn thấy nơi mình sống bốn năm cũng là chốn bồng lai tiên cảnh.
Làm luận văn tốt nghiệp, kỳ biện hộ cuối cùng... Mấy tháng trước bận rộn, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này. Mà lúc này chuẩn bị rời khỏi cuộc sống, cô lại mâu thuẫn không muốn đi.
Cố Chi thấy cô yên lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ thì chạy xe chậm lại, cảm giác được tiếng hít thở nặng nề của cô, anh đoán hốc mắt cô đã đỏ lên.
Bàn tay thon dài ấm áp nắm chặt bàn tay cô đặt trên đầu gối, cô kinh ngạc quay đầu thì chỉ thấy sườn mặt chuyên tâm lái xe của anh, giống như núi cao uốn lượn, gió xuân mười dặm.
Anh không quay đầu lại, chỉ dùng nói với cô bằng giọng trầm ổn lại dịu dàng: “Có lẽ trong đời, có rất nhiều người, mặc dù chỉ làm bạn với chúng ta một đoạn ngắn, nhưng quãng thời gian này sẽ hóa thành một chiếc đèn lồng nhỏ, sẽ sáng rất lâu đi cùng chúng ta đến tận sau này. Dù con đường phía trước còn dài, ánh đèn sẽ dần yếu đi, không thể chiếu sáng cả cuộc đời, nhưng lại đủ để làm trái tim chúng ta ấm áp trên những đoạn đường cô độc”.
Anh đã từng đọc được trong sách những lời tương tự, bây giờ tặng nó cho cô bé của anh.
Anh dừng lại một chút, trong tiếng hít thở nặng nề của cô, anh nắm chặt lấy bàn tay hơi lạnh kia, “Hơn nữa, em còn có anh.”
Từ nay về sau có anh đi cùng em trong cuộc sống, sở thành phong cảnh vĩnh viễn không phai màu trong sinh mệnh của em.
***
Cố Chi xách rương hành lý vào phòng, Thư Tình vô cùng tự giác giúp anh đưa hành lí vào phòng khách, vừa đi còn vừa nói, “Em nói với mẹ tạm thời em ở trong ký túc xá công ty, qua một thời gian nữa, chờ tới khi em chuyển thành làm chính thức, em sẽ nói chuyện của chúng ta cho mẹ biết, đến lúc đó lại suy nghi tiếp...”
Cô ngồi xổm xuống chuẩn bị mở vali sắp đồ, lại bị một cánh tay kéo lên.
“Hả?” Cô không hiểu sao lại bị anh kéo lê, cũng không kịp chuẩn bị thì anh đã đấy cô lên cánh cửa phòng khách. Một khắc sau, anh cúi người xuống, vô cùng chính xác hôn lên môi cô.
Thoáng chốc hơi thở quen thuộc tiến vào, quanh quẩn bên chóp mũi.
Anh đặt cô lên cánh cửa, dùng tư thế triền miên quấn quýt cùng cô, gắn bó như môi với răng.
Đang là đầu mùa xuân, thời tiết còn rất mát, Thư Tình dựa lưng vào cánh cửa lanh như băng, trước mặt lại bị nhiệt độ nóng bỏng của anh bao lấy, quả thật là nóng lạnh hai bên.
Hô hấp của cô đồn dập mà hỗn loạn, khi thế tấn công dần dần mất đi tiết tấu, rồi lại cảm thấy hai người kề sát nhau, nhịp đập đan xen, giống như trái tim đã hòa một thể.
Khuôn mặt Thư Tình từ từ đỏ lê, lúc Cố Chi thấy đôi mắt cô cũng mơ hồ có một tầng hơi nước, mới hơi rời khỏi mô cô, vừa lấy ngón trỏ khẽ vuốt, vừa nhìn cánh môi trơn bóng kiều diễm, đôi mắt dần mờ mịt.
Anh cúi đầu cười ra tiếng: “Lần sau còn ăn quịt của anh không?”
Thư Tình trừng mắt nhìn, trong nháy mắt tỉnh táo một chút.
Này này, thầy Cố, anh thù dai quá đấy!
Cô nhìn môi mỏng của Cố Chi, tiến tới cắn anh một cái, thấy anh bị đau nhíu mày, cô dương dương đắc ý cười: “Nếu em ăn quịt, thì anh có thể làm gì em?”
Cô bé trước mặt, trong đôi mắt còn mang theo hơi nước sáng ngời, lóe ra tia sáng giảo hoạt, cánh môi vì anh mà trở nên kiều diễm ướt át, giống như bóc đi lớp da, óng ánh trong suốt. Hai má đẹp như đóa hoa đào, giống như khẽ xoa lên, đầu ngón tay sẽ dính một chút ánh sáng đẹp đẽ... Cố Chi chợt thấy yết hầu xiết chặt, đôi mắt hoàn toàn trở nên sâu thẳm.
Anh vẫn ép cô trên cánh cửa, môi rơi vào hai gò má nóng hổi của cô, sau đó hôn xuống, lực đạo không nặng không nhẹ, giống như cánh bướm rung động, đi thẳng tới cằm cô, sau đó là.... cái cổ bóng loáng non mịn, mang theo hương sữa tắm nhẹ.
Thư Tình sợ ngứa, chỉ có thể rụt lại, vừa trốn tránh vừa cười ha ha, “Đừng đừng đừng, rất nhột, rất nhột... ha ha ha....”
Thầy Cố nhìn qua gầy nhưng hoàn toàn không yếu, chỉ cần thoáng dùng sức giữ lại, cô hoàn toàn không thể tránh được.
Thư Tình liên tiếp xin tha, rốt cuộc đành thở hồng hộc nhận lỗi: “Được rồi, được rồi, em không bao giờ ăn vạ nữa, không bao giờ giở trò nữa!”
Cố Chi dừng lại, dùng một ánh mắt khiến người khác sợ hãi nhìn cô, thấp giọng nói: “Cam lòng nhận sai?”.
Tim cô không hiểu sao đập lỡ một nhịp, vội vàng gật đầu. “Cam chịu càng chịu, em thật sự biết lỗi rồi!”
Người đàn ông ép lên người cô dường như chần chờ vài giây, lúc này mới hơi rời khỏi người cô, khóe môi khẽ nhếch lên, ngang ngược nói một câu, “Anh thích nhất là học sinh biết rõ còn cố phạm phải, vị bạn học này, lần sau tiếp tục cố gắng....” Anh càng vui vẻ, không nhanh không chậm nói thêm một câu, “Thầy rất chờ mong.”
Thư Tình: “....”
Mà dưới sự bình tĩnh ở bên ngoài, thật ra trong lòng thầy Cố nghĩ như này: Trời lạnh như vậy tắm nước lạnh... Điều này thật sự có khoa học sao?
Anh vô cùng thong dong đi tới phòng tắm, cúi đầu nhìn nhìn... bộ vị nào đó của mình. Sau đó như có điều gì suy nghĩ lại nhìn bàn tay phải thon dài.
... Đột nhiên suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu một đoạn tương lai dài anh đều phải tác chiến chung với năm đồng bạn này?
Tối hôm qua vừa mới mưa, trên mặt đất có vũng nước, cô đi đôi giày cao gót màu đen, một chân vô cùng vui vẻ xẹt qua xẹt lại vũng nước, hồn nhiên không biết hành động ngây thơ này không ăn nhập với cả tòa nhà huy hoàng.
Anh đi về phía bãi đỗ xe ngầm, lúc lái xe ra, vừa vặn trông thấy chiếc Volvo màu đen dừng ở ven đường, cô bé kia cười hì hì lên xe, vừa đóng cửa xe đã bô bô nói liên tiếp với người đàn ông ở bên cạnh.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái thoạt nhìn khí chất không tầm thường, cũng không nói chuyện, chỉ ôn hòa nghe cô nói, sau đó đưa cho cô một lọ sữa chua, lái xe rời đi.
Trình Ngộ Sâm nhíu mày, bạn trai sao?
Nhìn người đàn ông đó có vẻ như là tinh anh cốt cán, một cô bé mới tốt nghiệp đại học sao lại tìm được người đàn ông chất lượng tốt như vậy?
Anh lại nhớ tới câu nói nghe được trên ban công, nghĩ thế nào cũng cảm thấy là bên gái tự sán vào.
Nhưng mà... có quan hệ gì với anh? Anh chỉ muốn một nhân viên thông minh, sinh hoạt cá nhân thế nào anh không xen vào.
Điện thoại đặt trên ghế vang lên, anh đeo tai nghe bluetooth, vừa khởi động xe, vừa ‘alo’ một tiếng.
Người đầu dây bên kia nũng nịu gọi một tiếng: “Eric, đoán xem em là ai?”.
Anh dừng một chút, không để ý nói: “Lucy, Mary, or Caroline?” (Lucy, Mary hay Caroline?)
Liên tiếp đoán nhiều cái tên, người phụ nữ ở đầu dây bên kia dường như có chút tức giận nói: “Eric!”
“Xin lỗi, không đoán được”.
Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói, “Đã hẹn hò nhiều lần mà ngay cả tên em anh cũng không nhớ rõ! Phải nói với anh bao nhiêu lần anh mới nhớ được? Em là Penny! Penny!”.
Người bên này cúi đầu cười hai tiếng, vẫn là giọng nói lười biếng, “Hẹn hò nhiều lần mà còn không biết điều cấm kỵ của tôi, tôi nghĩ tôi cũng không việc gì phải nhớ kỹ tên của cô”.
Người phụ nữ vội vàng nhẹ giọng mềm nhũn: “Eric!”
Chỉ tiếc người bên này coi như không có gì, trước khi tắt điện thoại, anh từ tốn nói một câu: “Xin hãy gọi tôi là Trình Ngộ Sâm.”
***
Thư Tình thu thập hành lý trong phòng ngủ, lấy quần áo lớn nhỏ đều nhét vào trong hành lý, nhưng mà quá nhiều đồ, khóa kéo không kéo được.
Tần Khả Vi vô cùng bình tĩnh để cô đừng sang một bên, sau đó đặt mông ngồi lên, vali bị môt cái mông nặng nề ngồi lên thì vô cùng ngoan ngoãn khép lại.
Thư Tình cảm thán: “Cô gái có mông lớn chính là như vậy.”
Tần Khả Vi ném một cái gối về phía cô.
Trần Niệm Niệm đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống, thầy Cố đang đứng cạnh xe chờ đợi, dáng người thẳng tắp, yên tĩnh thong dong, không hề bị lời đồn đại chuyện nhảm của người ngoài ảnh hưởng.
Cô ấy bĩu môi, “Nam thần của chuyên ngành Pháp bị cậu lấy ra làm công nhân bốc vác rồi, Thư Tình, cậu xuống lầu thì chuẩn bị ăn gạch đấy.”
Tần Khả Vi gật đầu. “Càng ân ái, bị chết nhanh!”
Thư Tình vô cùng vô sỉ giả trang vô tội, khoát tay nói: “Tớ không cho anh ấy đến, anh không nghe, nói là hành lý nhiều như vậy chen chúc trên xe bus không tiện.”
Lại một cái gối ôm từ phía cửa sổ bay về phía cô, “Cút! Ít khoe khoang trước một đám con gái độc thân như lang như hổ đi!”
Rương hành lý là bạn cùng phòng giúp cô khiêng xuống dưới, Thư Tình lưu luyến nhìn nơi mình đã ở nhiều năm như vậy, nghĩ đến việc sau này phải bước vào xã hội, khó sẽ được cảm nhận vui buồn ở cùng một nhà cùng thời gian, đột nhiên vô cùng bùi ngùi.
Các bạn cùng phòng trở về phòng ngủ, đứng ở cửa sổ phất phất tay với cô, bức tường đỏ loang lổ, sân thượng treo đầy quần áo, cùng với năm khuôn mặt tươi cười sáng lạn.... Rất nhiều kỳ ức chưa từng nghỉ chân quá lâu đột nhiên làm cô vô cùng hoài niệm. Bởi vì biết rõ mảnh vụn thời gian sắp biến mất vĩnh viễn trong cuộc sống của cô, từ nay về sau chỉ có thể tìm được trong ký ức.
Quả nhiên, ly biệt mới biết không muốn, hoài niệm mới hiểu quý trọng.
Lúc cô còn đang thương cảm, dì quản lý ký túc ngăn cô lại, “Bạn học, muốn xách đồ ra khỏi thì phải đăng ký, xin đưa giấy chứng nhận ra.”
Thư Tình vỗ vỗ đầu, chết rồi, thẻ học sinh đang ở trong túi xách nhỏ tùy thân, mà túi sách đang ở trên xe Cố Chi... Cô cố gắng vươn đầu ra ngoài cửa nhìn, Cố Chi đứng ở hơi xa, không thể hò lớn.
Vì vậy cô dùng di động gọi điện thoại cho Cố Chi.
Cố Chi trông thấy dãy số, không nghe máy mà đi thẳng tới cửa lớn, đúng lúc gặp được dì quản lý đang nhắc nhở Thư Tình: “Tôi nói các bạn, các bạn không hề biết rõ nỗi khổ của dì, mỗi ngày quản lý đều không dễ dàng, còn nhắc nhở các bạn đăng ký phải mang thẻ học sinh, đừng quên khóa chwajt cửa, nhớ rõ phải giao tiền điện đúng hạn,.... Cháu nói xem, mang thẻ sinh viên có bao nhiêu khó khăn? Dì cũng không tiện.... Không được, không trình giấy chứng nhận thì không thể thả được, nếu có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.”
Bộ dạng Thư Tình lúng túng quẫn bách, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Cố Chi.
Cố Chi nhíu mày, bình tĩnh dùng ngón trỏ khẽ vuốt môi dưới một lát, sau đó ý vị sâu xa nhìn cô. Phút chốc, khuôn mặt Thư Tình đỏ lên, sau đó nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Cố Chi nở nụ cười, vô cùng khách khí đến trước mặt dì quản lý, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, đây là học sinh của tôi, bởi vì đi vội nên quên mang thẻ học sinh, lần sau sẽ không như vậy nữa, có được không?”
Dì quản lý nhìn lại, ơ, mặt mũi này nhìn rất quen, có vẻ lúc họp đã từng thấy mấy lần, vì vậy phất phất tay, khách khí thả người.
Sau khi Thư Tình lên xe, không chớp mắt giục Cố Chi lái xe nhanh.
Cố Chi nhàn nhạt nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, vẫn ung dung dựa vào ghế ngồi, “Hình như em đã quên cái gì rồi.”
“A, đúng rồi!” Cô nhanh chóng thắt dây an toàn, “Được rồi, anh lái xe đi.”
Cố Chi chíu mày, “Em ăn quịt hả?”
Thư Tình nghi hoặc nhìn anh, vô cùng ngây thơ nhìn anh, ý là ‘em không hiểu anh đang nói cái gì”.
“Vừa rồi em đồng ý với anh cái gì?” Tay Cố Chi lại phủ lên miệng, có điều ngụ ý.
Thư Tình bừng tỉnh hiểu ra, “À à, anh nói cái này sao?”
Cô móc son môi trong ba lô ở ghế sau, vô cùng tỉ mỉ xoa giúp anh, “Thởi tiết hanh khô, dễ nóng giận, anh nên bôi nhiều son để giữ ẩm.”
Cố Chi nhìn cô ba giây, không vạch trần cô, từ chối cho ý kiến khởi động xe, chạy nhanh ra khỏi vườn trường.
Hình ảnh quen thuộc hiện lên trước mắt Thư Tình, Thư Tình chăm chú nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy những phong cảnh cô từng bỏ qua trong quá khư lại làm cô cảm thấy vô cùng lưu luyến.
Giống như ngày hôm qua cô mới bước vào đại học, hôm nay lại đeo balo trên lưng, bước về nơi xa.
Bạn bè cũ đường ai nấy đi, đồng hành bốn năm rốt cuộc lại tới ngã rẽ.
Cô nhìn ngoài phòng ăn từng dòng người đi vào, những người chăm học không hề buông sách khỏi tay, vừa đi vừa đọc sách, trên sân bóng của khoa thể dục, nam sinh còn đang toát mồ hôi, những cặp tình nhân bước chậm trên con đường mòn, mười ngón tay nắm chặt vừa ngây ngô vừa đẹp đẽ.
Hoa lê ven đường vừa nở, cánh hoa bay lả tả trên mặt đất, giống như tuyết rơi mùa đông, chỉ tiếc người ở đó không ai quan sát, đây tất cả đều thành cảnh bài trí.
Trước kia cô cũng là một trong những người vô tâm, hôm nay tới này vĩnh viễn rời xa nơi này, cô mới giật mình nhìn thấy nơi mình sống bốn năm cũng là chốn bồng lai tiên cảnh.
Làm luận văn tốt nghiệp, kỳ biện hộ cuối cùng... Mấy tháng trước bận rộn, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này. Mà lúc này chuẩn bị rời khỏi cuộc sống, cô lại mâu thuẫn không muốn đi.
Cố Chi thấy cô yên lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ thì chạy xe chậm lại, cảm giác được tiếng hít thở nặng nề của cô, anh đoán hốc mắt cô đã đỏ lên.
Bàn tay thon dài ấm áp nắm chặt bàn tay cô đặt trên đầu gối, cô kinh ngạc quay đầu thì chỉ thấy sườn mặt chuyên tâm lái xe của anh, giống như núi cao uốn lượn, gió xuân mười dặm.
Anh không quay đầu lại, chỉ dùng nói với cô bằng giọng trầm ổn lại dịu dàng: “Có lẽ trong đời, có rất nhiều người, mặc dù chỉ làm bạn với chúng ta một đoạn ngắn, nhưng quãng thời gian này sẽ hóa thành một chiếc đèn lồng nhỏ, sẽ sáng rất lâu đi cùng chúng ta đến tận sau này. Dù con đường phía trước còn dài, ánh đèn sẽ dần yếu đi, không thể chiếu sáng cả cuộc đời, nhưng lại đủ để làm trái tim chúng ta ấm áp trên những đoạn đường cô độc”.
Anh đã từng đọc được trong sách những lời tương tự, bây giờ tặng nó cho cô bé của anh.
Anh dừng lại một chút, trong tiếng hít thở nặng nề của cô, anh nắm chặt lấy bàn tay hơi lạnh kia, “Hơn nữa, em còn có anh.”
Từ nay về sau có anh đi cùng em trong cuộc sống, sở thành phong cảnh vĩnh viễn không phai màu trong sinh mệnh của em.
***
Cố Chi xách rương hành lý vào phòng, Thư Tình vô cùng tự giác giúp anh đưa hành lí vào phòng khách, vừa đi còn vừa nói, “Em nói với mẹ tạm thời em ở trong ký túc xá công ty, qua một thời gian nữa, chờ tới khi em chuyển thành làm chính thức, em sẽ nói chuyện của chúng ta cho mẹ biết, đến lúc đó lại suy nghi tiếp...”
Cô ngồi xổm xuống chuẩn bị mở vali sắp đồ, lại bị một cánh tay kéo lên.
“Hả?” Cô không hiểu sao lại bị anh kéo lê, cũng không kịp chuẩn bị thì anh đã đấy cô lên cánh cửa phòng khách. Một khắc sau, anh cúi người xuống, vô cùng chính xác hôn lên môi cô.
Thoáng chốc hơi thở quen thuộc tiến vào, quanh quẩn bên chóp mũi.
Anh đặt cô lên cánh cửa, dùng tư thế triền miên quấn quýt cùng cô, gắn bó như môi với răng.
Đang là đầu mùa xuân, thời tiết còn rất mát, Thư Tình dựa lưng vào cánh cửa lanh như băng, trước mặt lại bị nhiệt độ nóng bỏng của anh bao lấy, quả thật là nóng lạnh hai bên.
Hô hấp của cô đồn dập mà hỗn loạn, khi thế tấn công dần dần mất đi tiết tấu, rồi lại cảm thấy hai người kề sát nhau, nhịp đập đan xen, giống như trái tim đã hòa một thể.
Khuôn mặt Thư Tình từ từ đỏ lê, lúc Cố Chi thấy đôi mắt cô cũng mơ hồ có một tầng hơi nước, mới hơi rời khỏi mô cô, vừa lấy ngón trỏ khẽ vuốt, vừa nhìn cánh môi trơn bóng kiều diễm, đôi mắt dần mờ mịt.
Anh cúi đầu cười ra tiếng: “Lần sau còn ăn quịt của anh không?”
Thư Tình trừng mắt nhìn, trong nháy mắt tỉnh táo một chút.
Này này, thầy Cố, anh thù dai quá đấy!
Cô nhìn môi mỏng của Cố Chi, tiến tới cắn anh một cái, thấy anh bị đau nhíu mày, cô dương dương đắc ý cười: “Nếu em ăn quịt, thì anh có thể làm gì em?”
Cô bé trước mặt, trong đôi mắt còn mang theo hơi nước sáng ngời, lóe ra tia sáng giảo hoạt, cánh môi vì anh mà trở nên kiều diễm ướt át, giống như bóc đi lớp da, óng ánh trong suốt. Hai má đẹp như đóa hoa đào, giống như khẽ xoa lên, đầu ngón tay sẽ dính một chút ánh sáng đẹp đẽ... Cố Chi chợt thấy yết hầu xiết chặt, đôi mắt hoàn toàn trở nên sâu thẳm.
Anh vẫn ép cô trên cánh cửa, môi rơi vào hai gò má nóng hổi của cô, sau đó hôn xuống, lực đạo không nặng không nhẹ, giống như cánh bướm rung động, đi thẳng tới cằm cô, sau đó là.... cái cổ bóng loáng non mịn, mang theo hương sữa tắm nhẹ.
Thư Tình sợ ngứa, chỉ có thể rụt lại, vừa trốn tránh vừa cười ha ha, “Đừng đừng đừng, rất nhột, rất nhột... ha ha ha....”
Thầy Cố nhìn qua gầy nhưng hoàn toàn không yếu, chỉ cần thoáng dùng sức giữ lại, cô hoàn toàn không thể tránh được.
Thư Tình liên tiếp xin tha, rốt cuộc đành thở hồng hộc nhận lỗi: “Được rồi, được rồi, em không bao giờ ăn vạ nữa, không bao giờ giở trò nữa!”
Cố Chi dừng lại, dùng một ánh mắt khiến người khác sợ hãi nhìn cô, thấp giọng nói: “Cam lòng nhận sai?”.
Tim cô không hiểu sao đập lỡ một nhịp, vội vàng gật đầu. “Cam chịu càng chịu, em thật sự biết lỗi rồi!”
Người đàn ông ép lên người cô dường như chần chờ vài giây, lúc này mới hơi rời khỏi người cô, khóe môi khẽ nhếch lên, ngang ngược nói một câu, “Anh thích nhất là học sinh biết rõ còn cố phạm phải, vị bạn học này, lần sau tiếp tục cố gắng....” Anh càng vui vẻ, không nhanh không chậm nói thêm một câu, “Thầy rất chờ mong.”
Thư Tình: “....”
Mà dưới sự bình tĩnh ở bên ngoài, thật ra trong lòng thầy Cố nghĩ như này: Trời lạnh như vậy tắm nước lạnh... Điều này thật sự có khoa học sao?
Anh vô cùng thong dong đi tới phòng tắm, cúi đầu nhìn nhìn... bộ vị nào đó của mình. Sau đó như có điều gì suy nghĩ lại nhìn bàn tay phải thon dài.
... Đột nhiên suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu một đoạn tương lai dài anh đều phải tác chiến chung với năm đồng bạn này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook