Người Đàn Ông Của Tôi
-
Chương 58
Thầy trò đang đi về
phía khu nhà học đều dừng bước, công nhân quét rác ở cửa ra vào căn tin
cũng ngừng quét, dì ở quầy bán quà vặt đang cầm thìa quấy cũng dừng tay.
Thầy Cố dừng mô tô ở đường đầu tiên, quay đầu lại nhìn Thư Tình, “Em có sợ không?”
Vẻ mặt của anh kiên định trước nay chưa từng có, giống như sẽ làm một việc với anh mà nó, là một lựa chọn vô cùng gian nan.
Thư Tình lắc đầu, trên mặt là vẻ thấy chết không sờn, vò đã mẻ lại sứt.
Vì vậy thầy Cố luôn luôn ga lăng có thừa, đột nhiên chuyển sang hình tượng người đàn ông mạnh mẽ, vặn tay ga, trong tiếng mô tô nổ vang, dùng một tư thái không nóng không vội chạy về phía trước.
Thư Tình đi với tốc độ chậm rãi, nhìn rõ ràng từng người đi đường dừng lại quan sát, vẻ mặt họ như nuốt phải phân, trong đó có nhiều gương mặt quen của khoa ngoại ngữ, cũng có những thầy giáo thường gặp ở khu nhà học.
Thậm chí khóe môi Cố Chi nở nụ cười thản nhiên, bình tĩnh nói với cô: “Ôm chặt anh”.
Vì Thư Tình yên lặng ôm lấy eo anh, tiếng xe nổ vang, hai người cứ nghênh ngang đi tới dưới khu nhà học.
Nếu đi trở về, thậm chí Thư Tình cảm thấy cô có thể trông thấy cằm rơi đầy đất.
Sau đó mô tô dừng lại, thầy Cố đứng trước mặt cô, gọn gàng linh hoạt lấy mũ bảo hiểm xuống, mái tóc hơi rối hiến anh nhìn có chút phóng đãng ngỗ ngược, nhưng vẻ mặt anh lại yên ổn bình thản như thế, giống như không có bất kỳ chuyện gì có thể lay chuyển anh.
Anh hơi cúi đầu, yên lặng nhìn cô: “Đáng ra chuyện như thế này, em nên nói cho anh trước”.
“... Không phải chuyện lớn gì”. Thư Tình chột dạ cúi đầu: “Một mình em cũng có thể giải quyết được”.
“Vậy em giải quyết thế nào?”.
“... Cũng tạm ổn”.
“Không để ý?”.
“Không thèm để ý”.
“Bị người khác vũ nhục trước mặt”.
“Không tính”.
“Không ai làm phiền em?”.
“Về cơ bản là không có”.
“Vậy phụ đạo viên đã nói gì với em?”.
“Cô ấy nói em còn nhỏ ——” lời vừa nói ra khỏi miệng, Thư Tình dừng lại trong chốc lát.
Một giây sau, hai người cùng mở miệng.
“Mẹ nó, sao anh biết cô ấy tìm em?”.
“Không phải em nói không ai làm phiền em sao?”.
“....”
Cố Chi dừng lại nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Cô ấy nói cái gì?”.
“Cô ấy...” Thư Tình chần chờ một lát, “Cô ấy hỏi em, anh có nghiêm túc không.”
Cố Chi nở nụ cười, “Xem ra anh có khuôn mặt cầm thú, tất cả mọi người đều nghĩ anh đùa giỡn tình cảm của em”.
“Anh có nghiêm túc hay không nghiêm túc em biết rõ là được, cần gì phải để ý những người tư tưởng không lành mạnh? Bọn họ nói cái gì em cũng coi như rắm thối”.
Nhìn cô ra vẻ dễ dàng, Cố Chi không cười, “Bọn họ nói em cái gì?”.
“.....”.
Cô không nói thì anh không đoán được chắc? Cố Chi bình tĩnh phân tích: “Lên giường với thầy giáo? Dùng sắc quyến rũ người? Vô liêm sỉ? Hay là không biết xấu hổ?”.
“....”. Tất cả đều trúng =_=
Cố Chi nói vô cùng mạch lạc rõ ràng, mỗi một từ nói ra, thấy Thư Tình trầm mặc không nói, sắc mặt của anh cũng từ từ chìm xuống.
Xa xa có người vây xem, động tác chỉ trỏ rất rõ ràng. Thầy Cố chuyên ngành tiếng Pháp vốn là nhân vật nổi tiếng trong trường, hôm nay cố ý chở Thư Tình chạy một vòng quanh sân trường như vậy, cho dù ai chưa nghe tới lời đồn đại kia cũng chính mắt thấy được thầy trò yêu nhau.
Thư Tình quẫn bách kéo ống tay áo anh, “Đi thôi, đừng đứng ngốc ở chỗ này làm khỉ cho người ta xem”.
Cố Chi không nhúc nhích, đột nhiên kéo tay cô, xoay người đi về phía ký túc xá.
Bước vào cửa chính thì đúng lúc cửa thang máy mở ra, thầy phó khoa ngoại ngữ đi từ trong ra, trông thấy Cố Chi nắm tay một cô gái đi vào trong thì kinh hãi, “Thầy, thầy Cố?”.
Cố Chi hô lên: “Viện phó Lưu”. Sau đó anh dừng lại một chút, kéo con người đang muốn rụt tay lại, nói thêm câu: “Đây là bạn gái của tôi”.
Thư Tình vốn còn đang giãu dụa tay nhưng rốt cuộc phản khác cũng vô ích.
Thư Tình: “...” Thế này rồi thì phản kháng cũng vô ích.
Trong vẻ mặt khiếp sợ của Viện phó Lưu, Cố Chi nắm tay cô đi vào thang máy, lại có vài người đi tới thang máy trước khi khép lại, thấy Cố Chi nắm tay một nữ sinh thì không giật mình, xem ra tất cả đều đã nghe qua lời đồn kia rồi, mọi người đều mang theo vẻ mặt xấu hổ lại như có điều gì suy nghĩ.
Thậm chí Thư Tình từ ánh sáng trên vác tường thang máy có thể nhìn thấy những ánh mắt nhìn không chớp mắt, dò xét cô trong gương, khuôn mặt từ từ đỏ lên.
Sau đó thầy Cố cứ kéo tay cô như vậy, đi từ lầu một đến lầu năm, không hề e dè mà đi vào văn phòng của phụ đạo viên.
Cô gái trẻ tuổi ngồi sau bàn công tác, kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thây mười ngón tay hai người nắm chặt lại với nhau, quên luôn cả việc chào hỏi.
Thư Tình đang muốn mở miệng nói một câu thì nghe thấy từng câu từng chữ của thầy Cố, giọng nọi lạnh lùng: “Tôi rất nghiêm túc”.
Phụ đạo viên ngẩn người, Thư Tình sửng sốt, từ cửa phòng làm việc thoáng nhìn thấy bóng dáng Cố Chi đi qua, bởi vậy Hà Lâm đuổi tới nơi cũng ngây ngẩn cả người.
Dáng người Cố Chi như cây bạch dương hoang dã, tư thái kiên định không ai có thể rung chuyển in đậm vào trong mắt, như mọc rễ, không thể nhổ ra được.
Anh xoay người lại, vẫn cầm chặt tay Thư Tình: “Đi thôi”.
Cô vẫn luôn thúc giục anh đi, mà đến khi anh nói hết lời muốn nói, lúc này anh mới làm như cô mong muốn.
Thư Tình ngây ngốc bị anh kéo đi qua, khi lướt qua Hà Lâm thì Cố Chi nhìn không chớp mắt, mà Hà Lâm thì mặt đỏ lên, đột nhiê hô một câu với anh: “Cố Chi, anh xác định đây là lựa chọn mà anh muốn sao?”.
Cố Chi không ngừng bước, mà cô ấy lại tiếp tục nói: “Tôi không thể không nói cho anh biết ý của lãnh đạo, anh làm như vậy không phụ lòng bọn họ, không phụ lòng chính anh sao? Vì một cô gái bình thường, lẫn vào đám người sẽ không tìm được, anh muốn lấy tiền đồ của mình ra nói đùa sao?”.
Người phụ nữ tự xưng là tỉnh táo ưu nhã gần đây đột nhiên mất cảm xúc, dùng giọng nói thuyết phục vô cùng nói với bóng lưng của người liều lĩnh tự quyết định. Bước chân Cố Chi dừng lại phút chốc.
Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, mọi người trong văn phòng đều nín hơi không nói gì, không nhúc nhích ngồi sau bàn đợi Cố Chi trả lời.
Mà Cố Chi từ từ xoay người lại, dùng một ánh mắt lạ lẫm nhìn Hà Lâm, “Đúng hay không đúng chỉ sợ có mình tôi có thể quyết định được, điều gì quan trọng hơn với tôi, ngoài trừ chính mình, không ai có thể trả lời thay tôi”.
Hà Lâm cắn lên đôi môi hoa đào xinh đẹp, “Vậy tiền đồ của anh? Chẳng lẽ anh định bỏ qua như vậy?”.
Cố Chi đốt nhiê nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh, nét mặt tươi cười, chỉ tiếc trong ánh mắt kia hoàn toàn là lạnh lùng xa cách, anh làm như không đếm xỉa tới, nói: “Tiền đồ? Từ nhiều năm trước, tôi đã buông tha tiền đồ huy hoàng mà cô không thể tưởng tượng được, chút nhỏ hôm nay thì tính là gì?”.
Trên thực tế, cho dù muốn giữ vững tình cảm với Thư Tình, anh cũng không cần phải đối chọi gay gắt như vậy, Hà Lâm mơ hồ cảm nhận được cái gì, chần chờ đứng tại chỗ không nói gì.
Quả nhiên, trước khi đi, Cố Chi nhàn nhạt nói với cô: “Tôi biết rõ cô vẫn là người phụ nữ thông minh, nhưng những thông minh kia dùng không đúng người, chỉ là đá chìm đáy biển. Cô có kiên trì của cô, tôi cũng có ranh giới của tôi”.
Người đàn ông kia nắm chặt bàn tay cô gái của anh biến mất ở cuối hành lang. Cả người Hà Lâm run run, sắc mặt trắng bệch, không nói được câu nào.
Anh biết.
Cũng đúng, anh là người thông minh như vậy, làm sao có thể không đoán được?
Cô là hạng người gì, nắm bắt thời cơ dao động nhân tâm như thế nào, anh rất rõ ràng. Một tuần lễ này, Thư Tình một mình đối mặt với những lời đồn đãi nhảm, không hề nhắc gì với anh, không thể thiếu một phần cô ra tay.
Vu Lạc Đan là học sinh mà cô hài lòng nhất, vô duyên vô cớ vì sao ở cửa trường học châm chọc Thư Tình, không thể thiếu ám hiệu của cô.
Mà nữ sinh mắt một mí hai lần từng nhục mã Thư Tình.... dù Cố Chi lúc đang ở phòng làm việc gặp qua một lần, vẫn nhớ rõ lúc trước đã từng gọi Hà Lâm một tiếng “mẹ nuôi”.
Nhiều sự trùng hợp như vậy, Cố Chi không phải người ngốc, làm sao không đoán được người phụ nữ này vì mình đã cố gắng hết sức để dao động quyết tâm của Thư Tình.
Trong thang máy, Thư Tình cúi đầu hỏi anh: “Muốn chạy lên lầu năm chỉ vì nói anh nghiêm túc sao?”
Cố Chi từ chối cho ý kiến, nhìn chằm chằm vào những con số, dường như không đếm xỉa tới “Ừ” một tiếng.
“Tại sao trước kia em không phát hiện được anh lại ngây thơ như vậy nhỉ? Cần gì quan tâm những người khác nghĩ thế nào, chỉ cần em biết rõ anh có nghiêm túc hay không là được”. Thư Tình nhifna nh, rõ ràng cảm thấy Cố Chi đã tách khỏi tư thái tỉnh táo thong dong trước kia, hiển lộ ra một ít ấu trĩ và xúc động, rồi lại không thể đè nén cảm xúc như vậy, anh khiến cho cô càng xác thực tin tưởng lựa chọn của mình là chính xác như thế nào.
Tinh —— đã đến lầu một.
Cửa thang máy từ từ mở ra, đồng thời, Cố Chi nghiêng đầu, bình tĩnh chăm chú nhìn cô, “Bởi vì anh biết em rất để ý”.
Giống như khi mới quen biết, cô sẽ vì anh hiểu lầm cô mà vẫn luôn dây dưa truy hỏi. Giống như khi bị mọi người hiểu làm quan hệ của bọn họ, cô tức giận phóng đi tìm Tống Dư tính sổ, sau đó nóng lòng làm sáng tỏ lời đồn. Giống như khi lời đồn đại truyền ra, tuy ngoài miệng cô nói không thèm để ý, nhưng ánh mắt tránh né và bất an đã biểu lộ cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Thư Tình, nếu hai năm đã qua mà em cảm thấy anh vẫn chưa hiểu rõ em đang nghĩ gì, không thèm để ý cái gì, chỉ sợ người đàn ông như vậy nhanh chóng rời khỏi em sẽ tốt hơn”.
Cô đã nói cô là nữ sinh ham hư vinh, để ý đến ánh mắt của mọi người, không thể là người thanh tâm quả dục, thờ ở.
Mà anh thì hiểu hết toàn bộ, mặc dù cô dũng cảm nhưng cẫn sợ nhất để ý người không tin cô.
Phụ đạo viên đi cùng cô bốn năm, đối với cô mà nói vừa là thầy vừa là bạn, nế như ngay cả người như vậy cũng nghi ngờ tình cảm của anh, vậy thì cô sẽ chán nản cỡ nào? Không chiếm được chúc phúc và hiểu được tình cảm của họ, cho dù cô tiếp tục giữ vững, cũng tránh khỏi lo sợ bất an.
Thư Tình nhất thời quên không bước ra khỏi thang máy. Một đám người đứng ngoài cửa thấy trong thang máy là hai người thầy trò yêu nhau đang dắt tay, đều vừa xấu hổ vừa khiếp sợ đứng ở đó, quên đi vào.
Mà Cố Chi nhìn không chớp mắt, vẻ mặt tự nhiên kéo tay Thư Tình: “Về nhà”.
Hai chữ về nhà, đã thành công đưa quan hệ của hai người từ ‘Người yêu’ thăng lên tới ‘ở chung’, ánh mắt mọi người càng thêm lờ mờ.
Thư Tình không biết lấy đâu ra một cỗ xúc động, đột nhiên nắm chặt tay anh, ngẩng đầu bước ra khỏi thang máy, mặt mày hồng hào, đôi mắt tỏa sáng.
Ông trời ơi, bộ dạng da mặt dày của thầy Cố nhà cô thật sự vô cùng đẹp trai!!!
Thầy Cố dừng mô tô ở đường đầu tiên, quay đầu lại nhìn Thư Tình, “Em có sợ không?”
Vẻ mặt của anh kiên định trước nay chưa từng có, giống như sẽ làm một việc với anh mà nó, là một lựa chọn vô cùng gian nan.
Thư Tình lắc đầu, trên mặt là vẻ thấy chết không sờn, vò đã mẻ lại sứt.
Vì vậy thầy Cố luôn luôn ga lăng có thừa, đột nhiên chuyển sang hình tượng người đàn ông mạnh mẽ, vặn tay ga, trong tiếng mô tô nổ vang, dùng một tư thái không nóng không vội chạy về phía trước.
Thư Tình đi với tốc độ chậm rãi, nhìn rõ ràng từng người đi đường dừng lại quan sát, vẻ mặt họ như nuốt phải phân, trong đó có nhiều gương mặt quen của khoa ngoại ngữ, cũng có những thầy giáo thường gặp ở khu nhà học.
Thậm chí khóe môi Cố Chi nở nụ cười thản nhiên, bình tĩnh nói với cô: “Ôm chặt anh”.
Vì Thư Tình yên lặng ôm lấy eo anh, tiếng xe nổ vang, hai người cứ nghênh ngang đi tới dưới khu nhà học.
Nếu đi trở về, thậm chí Thư Tình cảm thấy cô có thể trông thấy cằm rơi đầy đất.
Sau đó mô tô dừng lại, thầy Cố đứng trước mặt cô, gọn gàng linh hoạt lấy mũ bảo hiểm xuống, mái tóc hơi rối hiến anh nhìn có chút phóng đãng ngỗ ngược, nhưng vẻ mặt anh lại yên ổn bình thản như thế, giống như không có bất kỳ chuyện gì có thể lay chuyển anh.
Anh hơi cúi đầu, yên lặng nhìn cô: “Đáng ra chuyện như thế này, em nên nói cho anh trước”.
“... Không phải chuyện lớn gì”. Thư Tình chột dạ cúi đầu: “Một mình em cũng có thể giải quyết được”.
“Vậy em giải quyết thế nào?”.
“... Cũng tạm ổn”.
“Không để ý?”.
“Không thèm để ý”.
“Bị người khác vũ nhục trước mặt”.
“Không tính”.
“Không ai làm phiền em?”.
“Về cơ bản là không có”.
“Vậy phụ đạo viên đã nói gì với em?”.
“Cô ấy nói em còn nhỏ ——” lời vừa nói ra khỏi miệng, Thư Tình dừng lại trong chốc lát.
Một giây sau, hai người cùng mở miệng.
“Mẹ nó, sao anh biết cô ấy tìm em?”.
“Không phải em nói không ai làm phiền em sao?”.
“....”
Cố Chi dừng lại nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Cô ấy nói cái gì?”.
“Cô ấy...” Thư Tình chần chờ một lát, “Cô ấy hỏi em, anh có nghiêm túc không.”
Cố Chi nở nụ cười, “Xem ra anh có khuôn mặt cầm thú, tất cả mọi người đều nghĩ anh đùa giỡn tình cảm của em”.
“Anh có nghiêm túc hay không nghiêm túc em biết rõ là được, cần gì phải để ý những người tư tưởng không lành mạnh? Bọn họ nói cái gì em cũng coi như rắm thối”.
Nhìn cô ra vẻ dễ dàng, Cố Chi không cười, “Bọn họ nói em cái gì?”.
“.....”.
Cô không nói thì anh không đoán được chắc? Cố Chi bình tĩnh phân tích: “Lên giường với thầy giáo? Dùng sắc quyến rũ người? Vô liêm sỉ? Hay là không biết xấu hổ?”.
“....”. Tất cả đều trúng =_=
Cố Chi nói vô cùng mạch lạc rõ ràng, mỗi một từ nói ra, thấy Thư Tình trầm mặc không nói, sắc mặt của anh cũng từ từ chìm xuống.
Xa xa có người vây xem, động tác chỉ trỏ rất rõ ràng. Thầy Cố chuyên ngành tiếng Pháp vốn là nhân vật nổi tiếng trong trường, hôm nay cố ý chở Thư Tình chạy một vòng quanh sân trường như vậy, cho dù ai chưa nghe tới lời đồn đại kia cũng chính mắt thấy được thầy trò yêu nhau.
Thư Tình quẫn bách kéo ống tay áo anh, “Đi thôi, đừng đứng ngốc ở chỗ này làm khỉ cho người ta xem”.
Cố Chi không nhúc nhích, đột nhiên kéo tay cô, xoay người đi về phía ký túc xá.
Bước vào cửa chính thì đúng lúc cửa thang máy mở ra, thầy phó khoa ngoại ngữ đi từ trong ra, trông thấy Cố Chi nắm tay một cô gái đi vào trong thì kinh hãi, “Thầy, thầy Cố?”.
Cố Chi hô lên: “Viện phó Lưu”. Sau đó anh dừng lại một chút, kéo con người đang muốn rụt tay lại, nói thêm câu: “Đây là bạn gái của tôi”.
Thư Tình vốn còn đang giãu dụa tay nhưng rốt cuộc phản khác cũng vô ích.
Thư Tình: “...” Thế này rồi thì phản kháng cũng vô ích.
Trong vẻ mặt khiếp sợ của Viện phó Lưu, Cố Chi nắm tay cô đi vào thang máy, lại có vài người đi tới thang máy trước khi khép lại, thấy Cố Chi nắm tay một nữ sinh thì không giật mình, xem ra tất cả đều đã nghe qua lời đồn kia rồi, mọi người đều mang theo vẻ mặt xấu hổ lại như có điều gì suy nghĩ.
Thậm chí Thư Tình từ ánh sáng trên vác tường thang máy có thể nhìn thấy những ánh mắt nhìn không chớp mắt, dò xét cô trong gương, khuôn mặt từ từ đỏ lên.
Sau đó thầy Cố cứ kéo tay cô như vậy, đi từ lầu một đến lầu năm, không hề e dè mà đi vào văn phòng của phụ đạo viên.
Cô gái trẻ tuổi ngồi sau bàn công tác, kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thây mười ngón tay hai người nắm chặt lại với nhau, quên luôn cả việc chào hỏi.
Thư Tình đang muốn mở miệng nói một câu thì nghe thấy từng câu từng chữ của thầy Cố, giọng nọi lạnh lùng: “Tôi rất nghiêm túc”.
Phụ đạo viên ngẩn người, Thư Tình sửng sốt, từ cửa phòng làm việc thoáng nhìn thấy bóng dáng Cố Chi đi qua, bởi vậy Hà Lâm đuổi tới nơi cũng ngây ngẩn cả người.
Dáng người Cố Chi như cây bạch dương hoang dã, tư thái kiên định không ai có thể rung chuyển in đậm vào trong mắt, như mọc rễ, không thể nhổ ra được.
Anh xoay người lại, vẫn cầm chặt tay Thư Tình: “Đi thôi”.
Cô vẫn luôn thúc giục anh đi, mà đến khi anh nói hết lời muốn nói, lúc này anh mới làm như cô mong muốn.
Thư Tình ngây ngốc bị anh kéo đi qua, khi lướt qua Hà Lâm thì Cố Chi nhìn không chớp mắt, mà Hà Lâm thì mặt đỏ lên, đột nhiê hô một câu với anh: “Cố Chi, anh xác định đây là lựa chọn mà anh muốn sao?”.
Cố Chi không ngừng bước, mà cô ấy lại tiếp tục nói: “Tôi không thể không nói cho anh biết ý của lãnh đạo, anh làm như vậy không phụ lòng bọn họ, không phụ lòng chính anh sao? Vì một cô gái bình thường, lẫn vào đám người sẽ không tìm được, anh muốn lấy tiền đồ của mình ra nói đùa sao?”.
Người phụ nữ tự xưng là tỉnh táo ưu nhã gần đây đột nhiên mất cảm xúc, dùng giọng nói thuyết phục vô cùng nói với bóng lưng của người liều lĩnh tự quyết định. Bước chân Cố Chi dừng lại phút chốc.
Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, mọi người trong văn phòng đều nín hơi không nói gì, không nhúc nhích ngồi sau bàn đợi Cố Chi trả lời.
Mà Cố Chi từ từ xoay người lại, dùng một ánh mắt lạ lẫm nhìn Hà Lâm, “Đúng hay không đúng chỉ sợ có mình tôi có thể quyết định được, điều gì quan trọng hơn với tôi, ngoài trừ chính mình, không ai có thể trả lời thay tôi”.
Hà Lâm cắn lên đôi môi hoa đào xinh đẹp, “Vậy tiền đồ của anh? Chẳng lẽ anh định bỏ qua như vậy?”.
Cố Chi đốt nhiê nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh, nét mặt tươi cười, chỉ tiếc trong ánh mắt kia hoàn toàn là lạnh lùng xa cách, anh làm như không đếm xỉa tới, nói: “Tiền đồ? Từ nhiều năm trước, tôi đã buông tha tiền đồ huy hoàng mà cô không thể tưởng tượng được, chút nhỏ hôm nay thì tính là gì?”.
Trên thực tế, cho dù muốn giữ vững tình cảm với Thư Tình, anh cũng không cần phải đối chọi gay gắt như vậy, Hà Lâm mơ hồ cảm nhận được cái gì, chần chờ đứng tại chỗ không nói gì.
Quả nhiên, trước khi đi, Cố Chi nhàn nhạt nói với cô: “Tôi biết rõ cô vẫn là người phụ nữ thông minh, nhưng những thông minh kia dùng không đúng người, chỉ là đá chìm đáy biển. Cô có kiên trì của cô, tôi cũng có ranh giới của tôi”.
Người đàn ông kia nắm chặt bàn tay cô gái của anh biến mất ở cuối hành lang. Cả người Hà Lâm run run, sắc mặt trắng bệch, không nói được câu nào.
Anh biết.
Cũng đúng, anh là người thông minh như vậy, làm sao có thể không đoán được?
Cô là hạng người gì, nắm bắt thời cơ dao động nhân tâm như thế nào, anh rất rõ ràng. Một tuần lễ này, Thư Tình một mình đối mặt với những lời đồn đãi nhảm, không hề nhắc gì với anh, không thể thiếu một phần cô ra tay.
Vu Lạc Đan là học sinh mà cô hài lòng nhất, vô duyên vô cớ vì sao ở cửa trường học châm chọc Thư Tình, không thể thiếu ám hiệu của cô.
Mà nữ sinh mắt một mí hai lần từng nhục mã Thư Tình.... dù Cố Chi lúc đang ở phòng làm việc gặp qua một lần, vẫn nhớ rõ lúc trước đã từng gọi Hà Lâm một tiếng “mẹ nuôi”.
Nhiều sự trùng hợp như vậy, Cố Chi không phải người ngốc, làm sao không đoán được người phụ nữ này vì mình đã cố gắng hết sức để dao động quyết tâm của Thư Tình.
Trong thang máy, Thư Tình cúi đầu hỏi anh: “Muốn chạy lên lầu năm chỉ vì nói anh nghiêm túc sao?”
Cố Chi từ chối cho ý kiến, nhìn chằm chằm vào những con số, dường như không đếm xỉa tới “Ừ” một tiếng.
“Tại sao trước kia em không phát hiện được anh lại ngây thơ như vậy nhỉ? Cần gì quan tâm những người khác nghĩ thế nào, chỉ cần em biết rõ anh có nghiêm túc hay không là được”. Thư Tình nhifna nh, rõ ràng cảm thấy Cố Chi đã tách khỏi tư thái tỉnh táo thong dong trước kia, hiển lộ ra một ít ấu trĩ và xúc động, rồi lại không thể đè nén cảm xúc như vậy, anh khiến cho cô càng xác thực tin tưởng lựa chọn của mình là chính xác như thế nào.
Tinh —— đã đến lầu một.
Cửa thang máy từ từ mở ra, đồng thời, Cố Chi nghiêng đầu, bình tĩnh chăm chú nhìn cô, “Bởi vì anh biết em rất để ý”.
Giống như khi mới quen biết, cô sẽ vì anh hiểu lầm cô mà vẫn luôn dây dưa truy hỏi. Giống như khi bị mọi người hiểu làm quan hệ của bọn họ, cô tức giận phóng đi tìm Tống Dư tính sổ, sau đó nóng lòng làm sáng tỏ lời đồn. Giống như khi lời đồn đại truyền ra, tuy ngoài miệng cô nói không thèm để ý, nhưng ánh mắt tránh né và bất an đã biểu lộ cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Thư Tình, nếu hai năm đã qua mà em cảm thấy anh vẫn chưa hiểu rõ em đang nghĩ gì, không thèm để ý cái gì, chỉ sợ người đàn ông như vậy nhanh chóng rời khỏi em sẽ tốt hơn”.
Cô đã nói cô là nữ sinh ham hư vinh, để ý đến ánh mắt của mọi người, không thể là người thanh tâm quả dục, thờ ở.
Mà anh thì hiểu hết toàn bộ, mặc dù cô dũng cảm nhưng cẫn sợ nhất để ý người không tin cô.
Phụ đạo viên đi cùng cô bốn năm, đối với cô mà nói vừa là thầy vừa là bạn, nế như ngay cả người như vậy cũng nghi ngờ tình cảm của anh, vậy thì cô sẽ chán nản cỡ nào? Không chiếm được chúc phúc và hiểu được tình cảm của họ, cho dù cô tiếp tục giữ vững, cũng tránh khỏi lo sợ bất an.
Thư Tình nhất thời quên không bước ra khỏi thang máy. Một đám người đứng ngoài cửa thấy trong thang máy là hai người thầy trò yêu nhau đang dắt tay, đều vừa xấu hổ vừa khiếp sợ đứng ở đó, quên đi vào.
Mà Cố Chi nhìn không chớp mắt, vẻ mặt tự nhiên kéo tay Thư Tình: “Về nhà”.
Hai chữ về nhà, đã thành công đưa quan hệ của hai người từ ‘Người yêu’ thăng lên tới ‘ở chung’, ánh mắt mọi người càng thêm lờ mờ.
Thư Tình không biết lấy đâu ra một cỗ xúc động, đột nhiên nắm chặt tay anh, ngẩng đầu bước ra khỏi thang máy, mặt mày hồng hào, đôi mắt tỏa sáng.
Ông trời ơi, bộ dạng da mặt dày của thầy Cố nhà cô thật sự vô cùng đẹp trai!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook