Từ thành phố A đến trường thực tập, đi hết tám giờ xe.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ từ đô thị phồn hoa từ từ đi vào vùng rừng núi tươi tốt hoang dã, xe đi trên đường lắc lư, Tần Khả Vi đã xuống xe nôn hai lần.

Lúc bọn họ lên đường là hai giờ chiều, đến lúc tám giờ tối, chiếc xe bởi vì động cơ quá nóng, người trên xe không thể không dừng lại nghỉ ngơi, chờ đợi động cơ nguội đi.

Xe đã tiến vào vùng cao nguyên, đập vào mắt chỉ có thể thấy thảo nguyên mờ mịt, thời tiết mùa hè ở gần biển không còn tồn tại, chỉ còn một vòng trời chiều tráng lệ vắt ngang chân trời.

Thư Tình và Dư Trì Sâm đỡ Tần Khả Vi xuống xe hóng mát một chút, ngồi trên thảo nguyên thấp, trầm mặc nhìn trời yên tĩnh, huy hoàng, rực rỡ.

Tần Khả Vi thở phào, “Có thể thấy được cảnh sắc này, không uổng công tớ nôn hai lần”.

Dư Trì Sâm nhếch miệng cười, “Hình tượng hán tử của cậu dần rớt xuống theo độ cao, có thể gặp được một mặt mảnh mai e lệ như thế của cậu, không uổng chuyến đi này của tớ”.

Thư Tình len lén đi ra bên cạnh, nhân lúc hai người đang cãi vã, lấy di động trong túi sách, gọi điện thoại cho Cố Chi.

Cố Chi đang giết thời gian trong quán rượu phía sau phố cùng Lý Tuyên Nhiên, nhìn thấy Thư Tình gọi điện tới, đi tới hành lang nghe điện thoại.

Lý Tuyên Nhiên hăng hái mở cửa ra, tựa trên khung cửa nghe giọng nói dịu dàng trầm thấp của thầy Cố băng sơn mỹ nhân, anh cảm thán Thư Tình hoàn toàn làm bộc ra vẻ mặt buồn nôn của cầm thú, lại vừa âm thầm thở phào.

Là bạn bè nhiều năm với Cố Chi, nhìn cậu ta từ sinh viên thiên tài của khoa y hăng hái của năm đó, từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay. Cậu trai kiêu ngạo năm đó rốt cuộc sau khi trả qua việc đả kích trí mệnh, trở nên trầm mặc mà xa cách.

Năm tháng qua đi, không chỉ có vì một người máy giải phẫu trắng đêm không ngủ, còn là một bác sĩ vĩnh viễn mang theo ánh mắt tỉnh táo thong dong đi về phía bàn mổ.

Lý Tuyên Nhiên phải thừa nhận, ban đầu cho dù như thế nào, anh cũng không nghĩ ra Cố Chi tiền đồ huy hoàng trong lòng mình sẽ rời khỏi bàn mổ, từ đó không bao giờ... cầm dao nữa. Bởi vì trước đó, dường như tất cả giáo sư và bạn học đều nghĩ rằng Cố Chi sẽ tạo ra một thần thoại. Đáng tiếc, cậu ấy mở ra cuối cùng lại để lại một kết cục khiến người ta tiếc nuối.

Điều đang mừng chính là, sau bốn năm, bên cạnh cậu ấy xuất hiện thêm Thư Tình, cảm xúc rung động và xúc động rốt cuộc cũng đã xuất hiện lần nữa.

Lúc này Lý Tuyên Nhiên mới chợt hiểu ra, không phỉ Cố Chi trải qua thất bại mà mất đi tình cảm và cảm xúc lúc còn trẻ, chẳng qua là chôn chặt xuống. Thư Tình chính là chất xúc tác, một khi ấn chốt mở, những cảm xúc đã tắt lâu, sẽ rất mãnh liệt.

Một tay Cố Chi cầm điện thoại di động, một tay tùy ý đặt trong túi quần tây, giọng nói mông lung mà dịu dàng.

Bóng lưng nhìn qua rất thả lỏng, Lý Tuyên Nhiên có thể tưởng tượng vẻ mặt trên gương mặt đó như thế nào, mang theo vài phần cưng chiều, vài phần mềm mại khó thấy.

Phòng bao cách vách có một cô gái trẻ tuổi say khướt, sau khi vào phòng vệ sinh trang điểm lại trở về, nhìn thấy Lý Tuyên Nhiên, lung la lung lay đi tới bên cạnh anh, dùng giọng nói kiều mị động lòng người nói: “Anh đẹp trai, một mình sao?”.

Trai đẹp không lên tiếng.

Cô gái lại cười nói: “Thật trùng hợp, em cũng một mình”.

Lý Tuyên Nhiên chợt nhe răng cười một tiếng, chỉ chỉ tay vào người ở cuối hành lang, “Tôi là người đã có vợ, đó mới là người đàn ông độc thân hoàng kim, tiểu thư, nếu muốn tìm bạn thì tìm người kia thử một chút”.

Cô gái mặc váy đen say khướt lảo đảo đi tới cuối hành lang nhìn, nhìn một cái đã bị bóng dáng thon dài cao lớn hấp dẫn, hôn gió với Lý Tuyên Nhiên, sau đó cười khanh khách đi tới.

Thư Tình đang nói với Cố Chi cảnh sắc trên thảo nguyên, chợt nghe đầu di động bên kia truyền tới giọng nữ kiều mỵ, “Đứng trên hành lang làm gì thế? Mau vào uống rượu đi”.

Giọng nói Thư Tình hơi chậm lại, “Ai đang nói chuyện?”.

Cố Chi cau mày liếc nhìn cô gái say khướt trang điềm đậm, ăn mặc hở hang, giải thích ngắn gọn với Thư Tình: “Không quen biết, chắc là uống say”.

Cô gái kia không hài lòng lẩm bẩm: “Cái gì mà uống say? Đàn ông các anh lúc nào cũng thích chuốc say cho phụ nữ, em nói cho anh biết, em không dễ say như vậy, cho nên nếu anh muốn làm gì....”. Tay của cô ta chợt đặt lên ngực Cố Chi, đến gần, đôi mắt to hóa trang tinh sảo hơi chớp chớp, “Dáng dấp anh đẹp mắt như vậy, em quyết định cố tiếp nhận anh”.

Cố Chi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, gần như là lùi về phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú”.

Anh không chậm trễ nhấc chân đi qua người cô ta, lại nhìn thấy Lý Tuyên Nhiên tựa cửa cười mà như không cười, lúc này ánh mắt híp lại, lại dừng bước.

Cô gái kia còn đứng tại chỗ, xoay người lại theo Cố Chi, nhìn dáng dấp cũng đang choáng váng, sắp hôn mê, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, giống như đang cầu xin ai đó giúp cô ta một tay.

Cố Chi nhướn mày nhìn Lý Tuyên Nhiên, “Bác sĩ, không giúp một tay à? Người bệnh sắp say chết”.

“Xin lỗi, tớ là bác sĩ thú y”. Lý Tuyên Nhiên nhe răng cười một tiếng, “Cậu mới là chữa bệnh cho người”.

Cố Chi từ chối cho ý kiến, đến gần phòng của mình, “Cục diện rối rắm của ai thì tự giải quyết đi”.

Lý Tuyên Nhiên liếc mắt, đi tới bên người cô gái kia, “Tiểu thư, cô không sao chứ?”.

Cô gái đỡ tường đứng lên, nhìn xung quanh càng lúc càng mơ hồ, Lý Tuyên Nhiên vội vàng đỡ cô ta, “Cô ở phòng nào? Tôi đỡ cô trở về”.

Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy một tiếng “tách”. Lý Tuyên Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Chi đang nhàn nhã tựa vào vị trí lúc này anh đứng, trên diện thoại di động loang loáng ánh đèn.

Cố Chi mỉm cười quơ quơ màn hình cho anh nhìn, “Định cho Hà Tư, vợ cậu nhìn, nhất định tối nay sẽ mãnh liệt lắm”.

Lý Tuyên Nhiên: “.....”.

Thư Tình ở đầu kia đợi thật lâu, sau đó mới nghe được giọng Cố Chi vang lên lần nữa.

“Được rồi, chúng ta có thể tiếp tục”.

“Vừa rồi anh làm gì vậy?”.

“Trao đổi tình cảm”.

“Với ai?”.

“Lý Tuyên Nhiên”. Giọng nói của Cố Chi chứa ý cười, lười nhác dựa vào ghế salon liếc nhìn vẻ mặt u oán của Lý Tuyên Nhiên, giọng nói nhàn nhã lại nhẹ nhõm, “Tối nay cậu ấy và vợ muốn gây gổ, anh định về nhà cậu ấy để làm chứng”.

“Làm chứng gì?”.

“Vợ cậu ấy nghĩ rằng cậu ấy ở bên ngoài lăng nhăng?”.

“Cho nên anh đi khuyên can?”.

“Khuyên can?”. Cố Chi kinh ngạc nhướn mày, “Sao lại thế? Anh là đi đâm thọc”.

“.....”.

Lúc đến trường học đã là hơn mười giờ tối, nhiệt độ trên thảo nguyên rất thấp, cho dù trường học ở trấn trên, gió đêm cũng thổi vù vù không nể mặt ai.

Trường học rất cũ, kích thước cũng nhỏ, hoàn toàn không thể so với thành phố A.

Thư Tình và Tần Khả Vi ở cùng một phòng kí túc, ở cùng phòng với họ còn một nữ sinh khác ở thành phố A, cô ấy là học sinh chuyên ngành sư phạm đại học A, lần này cũng tham gia thực tập tích cực.

Đường dài mệt mỏi, ba người hong khô giường, sau khi biết được phải đến một đầu khác của trường học để lấy nước nóng, có chút không muốn động đậy, cuối cùng dứt khoát chui vào chăn ngủ.

Thư Tình nghe chăn có mùi mốc, nhìn trần nhà loang lổ nước dột, tưởng tượng ngày mai gặp mặt một đám học sinh như thế nào. Cô dường như có chút mong đợi.

Mà khi gặp được học sinh trong phòng học thì Thư Tình mới hiểu được điều kiện học tập của đứa nhỏ trong núi khó khăn hoàn toàn khác biệt một trời một vực với đứa nhỏ trong thành phố.

Cô phụ trách lớp có hai mươi bảy đứa nhỏ, đứa nhỏ nhất 11 tuổi, đứa lớn nhất 17 tuổi. Những gương mặt kia bởi vì khí hậu cao nguyên mà trở nên hồng hồng, ánh mắt vui sướng nhìn cô, sau câu “lên lớp”. dùng giọng nói mang tiếng địa phương không đúng tiêu chuẩn tiếng phổ thông hô lớn: “Chào cô giáo....”.

Giọng nói kéo rất dài, mỗi một người đều rất kích động.

Ban đầu Thư Tình còn cảm thấy thấp thỏm khẩn trương, nhưng dần dần, cô nhifnv ào những ánh mắt khát vọng ham học hỏi, cũng dần bình tĩnh lại.

Cô đã từng nghĩ sẽ làm phiên dịch, đi làm xí nghiệp tư nhân, ra nước ngoài học. Tất cả suy nghĩ có thể bọn họ có thể đều tính qua, chỉ không nghĩ đến muốn làm giáo viên.

Mà nay, trong thời gian hai tháng này, cô chợt phát hiện cũng đang dần dần thích nghề nghiệp này.

Mỗi đêm, cô sẽ gọi điện thoại cho mẹ và Cố Chi, nói các việc gặp được ở đây. Có lúc buổi tối Cố Chi có tiết, cô sẽ nhân lúc nghỉ trưa nói với anh vài câu.

Có buổi trưa đang gọi điện thoại, bé trai nhỏ nhất trong lớp ngó nghiêng dao dác ở cửa phòng làm việc, Thư Tình dừng lại, để cho Cố Chi chờ một chút, sau đó cười híp mắt đứng dậy, “Cao Dật, em tìm cô sao?”.

Cao Dật năm nay mới mười một tuổi, là quốc bảo trong lớp, dáng dấp khỏe mạnh, kháu khỉnh, lại rất dễ thương, tính tình cũng rất hoạt bát.

Cậu bé hơi bất an, đứng ở ngoài cửa, hai tay chắp sau lưng, đỏ mặt gật đầu, “Em tới đưa ít đồ cho cô”.

Thư Tình ngoắc ngoắc tay với cậu bé, đợi cậu đến gần mới để ý trong tay cậu ôm một cái ly, cô cười sờ sờ đầu cậu, “Đây là cái gì?”.

Cao Dật đưa cho cô như hiến vật quý, xấu hổ nói: “Đây là rượu lúa mỳ Thanh Khoa em và ông nội cùng làm, em muốn cho cô nếm thử”.

Thư Tình cười trêu chọc cậu bé, “Sao bây giờ, cô không uống rượu”.

Cao Dật sửng sốt, đôi mắt to đen như mực luống cuống xoay tròn, sau đó nổi lệ quang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như đau thương không gì sánh được. Thư Tình bị hù dọa giật mình, vội vàng nhận lấy cai ly, mở nắp ra uống một hớp lớn, vừa bị sặc rượu vừa kho khan nói: “Cô trêu em thôi... khụ, uống ngon lắm...”.

Cao Dật bị bộ dạng đỏ mặt tía tai, vừa ho khan vừa cười chọc vui, nước mắt rút lại, cười ha ha lên.

Cậu bé còn vừa cười cừa tiến tới bên tai Thư Tình, dùng tiếng Anh trúc trắc không đúng tiêu chuyển nói: “Sibyl,I love youch, so so so nuch!”.

Từ khi Thư Tình đến, lần đầu tiên cậu bé được học tiếng Anh, cô giáo trẻ hay cười, luôn không ngại phiền mà trả lời các vấn đề của bọn họ, miêu tả một quốc gia xa lạ cho bọn họ, nói bên nước Anh mọi người cũng trải qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ như thế nào/

Một đứa nhỏ có chút lớn tuổi không muốn học lớp tiếng Anh, giận dỗi nói: “Dù sao sau này chúng em cũng không được dùng tiếng Anh, ở đây cũng sẽ không tiếp xúc với những người đó, lãng phí những thời giờ này làm gì?”.

Tiết học này, lần đầu tiên Thư Tình ngừng giảng bài, bắt đầu nghiêm túc nói chút vấn đề với người xa lạ.

Cô nói, mặc dù bọn họ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ trong nhiều khía cạnh không có ưu thế như đứa nhỏ trong thành phố, nhưng tương lai thế nào thì không ai nói chính xác được, quan trọng là em có muốn thay đổi tình trạng bây giờ hay không, muốn trải qua cuộc sống mình mong muốn không.

Cô nói đến chuyện của Dư Trì Sâm, nói nhiều câu chuyện khác, gần như vắt hết óc nói chuyện về những danh nhân cô đã học kể cho mọi người, cuối cùng còn hát một bài hát tiếng Anh, Stronger.

What doén’t kill you makes you stronger, stand a little taller.

Tiết học này, dường như bọn nhỏ học được rất nhiều, Cao Dật nhỏ tuổi nhất, lập tức thích Thư Tình, thích tiếng Anh.

Liên tục mấy ngày, chiều nào cậu bé cũng tới hỏi Thư Tình dùng từ ngữ tiếng Anh nói những từ ngữ đó như thế nào, Thư Tình cũng dạy cậu bé.

Mà nay, cậu bé đỏ mặt nói những lời này bên tai cô, Thư Tình chợt hiểu vì sao mấy ngày trước cậu bé lại hỏi cô những từ ngữ không hiểu đó.

Khó khăn lắm với ngừng ho khan, cô cười cảm động nói không ra lời, sờ sờ đầu Cao Dật, cười nói với cậu bé: “So do I”.

Cao Dật chớp mắt mấy cái, “Có ý gì chứ?”.

Thư Tình cũng nháy mắt vài cái với cậu bé, “Không nói cho em biết, muốn biết thì sau này cố gắng học tiếng Anh”.

Cao Dật vừa xấu hổ vừa vui vẻ chạy ra.

Lần nữa nghe điện thoại, giọng nói “Alo” của Thư Tình cũng có phần trầm thấp mông lung.

Cố Chi dừng một chút, giống như đang phần tích thành phần tình cảm trong giọng nói của cô, cuối cùng từ tốn nói: “Nhìn xem, bạn gái nhỏ của anh tới đâu cũng đều có hoa đào nở”.

“Cậu bé mới có mười một tuổi đó thầy Cố!!!”. Trong đầu người này đang suy nghĩ gì?

“11 tuổi?”. Cố Chi không nói đúng sai, “11 tuổi đã biết là I love you không đủ, còn so much, xem ra đã tình sâu nghĩa nặng với cô giáo Thư rồi”.

“Anh cũng biết cậu bé mới 11 tuổi, nói I love you không phải là thuận miệng thôi sao, làm sao biết có ý gì?”.

“Ừ, 11 tuổi... Quả thật là không biết rõ”. Giọng nói Cố Chi đột nhiên chuyển hẳn, tỉnh táo sắc bén, “Vậy còn em thì sao? 21 tuổi mà cũng chưa hiểu ý của So do I?”.

“....”. Thư Tình bị chặn á khẩu không nói được, hai giây sau mới hiểu được một sự thật, “Em nói nè, không phải thầy Cố đang ghen chứ?”.

Người đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, bình tĩnh nói, “Anh đi rửa bát, vậy nhé”.

Tút —— cuộc trò chuyện được ngừng hẳn.

Thư Tình suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc nhịn không được, gửi một tin nhắn qua: Không phải nhà anh có máy rửa bát sao? →_→ Chẳng lẽ em nhớ lộn?

Cố Chi mặt mỉm cười, bình tĩnh trả lời: Ừ, em nhớ nhầm rồi.

Thầy Cố quay đầu đảo mắt nhìn máy rửa bát, bắt đầu suy nghĩ có nên chuyển máy rửa bát đến trong nhà Lý Tuyên Nhiên trước khi Thư Tình về đến đây không.

Máy rửa bát: T-T chuyện liên quan gì tới tôi? Tôi vô tội.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương