Người Đàn Ông Của Tôi
-
Chương 45
Thư Tình và Trương Diệc Chu trở lại thì trên hành lang bệnh viện chỉ còn Trang Kính Vĩ, Lý Hân và Thư Tuệ Dĩnh.
Trang Kính Vĩ và Lý Hân dường như có chút lúng túng, Thư Tuệ Dĩnh thì bình thường, chỉ nhàn nhạt nhìn cửa sổ thủy tinh, không nói lời nào.
Thư Tình đến bên cạnh mẹ, giữ bàn tay bà, “Chúng ta đi thôi”.
Trước khi đi, Thư Tình chần chờ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trầm mặc của Trương Diệc Chu, nói với hai người đang co quắp trên ghế: “Ba, dì Lý, con với mẹ đi trước, tối nay phiền hai người ở lại bệnh viện canh chừng, sáng sớm hôm sau con tới đưa cơm”.
Lý Hân thụ sủng nhược kinh đứng dậy, vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần. Cháu ở xa chạy về, cứ nghỉ ngơi nhiều một chút, ngày mai dì xuống dưới phòng ăn là được... Diệc Chu, con tiễn dì Thư và Thư Tình”.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn Thư Tình một cái, hơi kinh ngạc nhưng lại không hề tức giận.
Thư Tình uyển chuyển từ chối Lý Hân, cuối cùng nhìn qua Trương Diệc Chu, sau đó cùng đi với Thư Tuệ Dĩnh.
Lúc thang máy khép lại, cô thấp giọng hỏi: “Mẹ, mẹ trách con không?”.
Trong thang máy bốn phía ánh lên gương mặt nhàn nhạt vui vẻ của Thư Tuệ Dĩnh.
“Mẹ không có thiển cận như vậy, chuyện đã nhiều năm, con cũng nhìn thông, chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra?”.
Trong gương, khuôn mặt người phụ nữ dù không còn trẻ, khóe mắt có nếp nhăn, tóc mai cũng có không ít sợi bạc nhưng lúc này nụ cười từ tận đáy lòng, nhìn bà có vài phần đẹp dịu dàng.
Bà thở dài: “Mẹ chỉ không cam lòng, không muốn thừa nhận mẹ gián tiếp tạo thành cuộc hôn nhân thất bại”. Dừng một chút, nét mặt của bà lại nghiêm túc: “Nhưng mà cho dù bao nhiêu năm qua, mẹ vẫn canh cánh trong lòng, nếu ly hôn xong tìm Lý Hân là một chuyện, trong hôn nhân mà còn bên trong bên ngoài... Tuyệt đối là trách nhiệm của ông ta!”.
Thư Tình căm phẫn, nói giúp: “Đúng vậy! Là trách nhiệm của ba! Nhất định!”.
Thư Tuệ Dĩnh cười bất đắc dĩ, nhìn con gái rốt cuộc cũng đỡ giận, trong lòng bà chua xót.
Là một người phụ nữ, bà không phải thánh nhân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ một người làm tổn thương mình như vậy? Đó là kịch ngôn tình, không phải thực tế.
Bà không thể nào quên được, không thể nào tha thứ cho Trang Kính Vĩ và Lý Hân có hành động vượt qua bà, đó là tổn thương đến lòng tự ái của bà.
Nhưng Trang Kính Vĩ là cha của Thư Tình, Thư Tình ở giữa chính mình và ông ta, đã khổ rất nhiều năm. Có lẽ ông ta là một người chồng thất bại, bà cũng là một người vợ thất bại nhưng đứa nhỏ là vô tội, mất đi gia đình đầy đủ, chẳng lẽ bà còn phải ép Thư Tình chọn giữa cha và mẹ, bỏ đi một người sao?
Mặc dù bà không tha thứ được cho Trang Kính Vĩ nhưng tuyệt đối sẽ không ác đến nỗi không cho phép con gái tha thứ cho cha.
Lúc Cố Chi nhắn tin thì Thư Tình đang tắm.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn chiếc điện thoại cũ vang lên trên khay trà, cau mày nói: “Nhìn đi, không cẩn thận làm mất điện thoại di động, đáng đời dùng đồ cũ của người ta”.
Vừa nói như vậy nhưng bà vẫn lại gần phòng ngủ, lấy tiền trong ngăn kéo, định cuối tuần này lại mua cho con gái.
Thư Tình đang rửa sạch sữa tắm trên người, nghe tiếng thao thao bên ngoài của mẹ, mặt dày làm bộ không nghe thấy.
Thư Tuệ Dĩnh đặt tiền bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên thuận tiện liếc mắt nhìn, điện thoại di động tự động mở tin nhắn ra, phía trên hiện ra hàng tin nhắn.
“Thầy Cố: Anh đến nhà rồi, em ngủ sớm một chút”.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn một chút, lớn tiếng nói: “Thầy giáo gửi tin nhắn cho con,
nói rằng cậu ấy về đến nhà, có muốn mẹ trả lời giúp con không?”
Thư Tình bắt đầu dội nước, tiếng nước chảy quá lớn, hoàn toàn không nghe thấy bà đang nói gì, nói lung tung mấy câu, còn tưởng rằng đó là câu càu nhàu tiếp theo.
Vì vậy, Thư Tuệ Tĩnh ngồi trong phòng khách đánh từng chữ:” Vâng, cám ơn thầy, hôm nay làm phiền thấy quá”
Cố Chi đang uống sữa chua, cầm di động lên xem, đầu ngón tay tùy ý bấm mấy cái, lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn, dừng lại một chút.
Nửa phút sau, Thư Tuệ Tĩnh nhận được câu trả lời: không khách khí, thấy em đối đáp lễ phép với mọi người như vậy, thầy cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Thư Tuệ Tĩnh nói thầm câu:” Thầy giáo này cũng rất bình dị gần gũi”
Sau đó nhắn từng câu từng chữ: đều là thấy giáo có cách dạy.
Đang chuẩn bị gửi đi, thấy đối phương trả lời nhiều như vậy, của mình lại ít, dường như không lễ phép cho lắm, vì vậy bà lại tăng thêm một câu: Em sẽ học tập thật tốt, lấy thành tích ưu tú để đền đáp thầy.
Cố Chi còn đang tưởng rằng Thư Tình đang đùa giỡn với anh, anh cảm thấy vui mừng vì tâm tình của cô đã tốt hơn, vì vậy trả lời lại: Chỉ thành tích đã muốn báo đáp đại ân đại đức của anh? Con người anh tương đối thực tế, lại không coi tiền là gì, không phải sắc đẹp không đủ hối lộ.
Sau khi gửi xong tin này, cả người anh buông lỏng dựa vào ghế sopha, kỳ quái là người đầu dây bên kia vẫn chưa trả lời.
Trong khi anh đang nhìn màn hình, đứng dậy đi vào phòng rửa tay, chớt có điện thoại.
Khóe miệng Cố Chi khẽ nhếch lên, cầm di động trên khay trà, ý cười gần như kéo dài tới mang tai, giọng nói trầm thấp dịu dàng:” Alo?”
Lúc Tư Tính còn đang ở trong nhà tắm mặc quần áo, chợt nghe thấy giọng mẹ vang lên, mở đầu là một câu:”Tôi còn tưởng cậu là thầy giáo tốt ở Trung Quốc, không ngờ lại là một dạng lòng người dạ thú”
Trong lòng nhất thời cả kinh, cô còn chưa kịp mặc áo ngủ, đã chùm khăn tắm vội vàng chạy ra:” Mẹ? Mẹ đang nói chuyện với ai?”
Mẹ cô vẫn tức giận mắng to với đầu dây điện thoại bên kia:” Tôi cảnh cáo cậu, cách xa con gái tôi ra! Đừng tưởng rằng ai cũng có thể làm loạn! Họ Cố kia, nếu cậu dám đánh chủ ý lên con gái tôi, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”
Họ Cố?
Thư Tình gần như nhảy dựng lên đoạt điện thoại trong tay Thư Tuệ Dĩnh, quả quyết cúp máy, sau đó vừa vội vừa sợ nhìn bà” Đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Thư Tuệ Dĩnh đầy giận dữ:” Con có biết cái thầy Cố hôm qua đưa con về trong lòng có chủ ý quỷ gì không? Mẹ biết bây giời nhiều, rất nhiều cầm thú ra vẻ đạo mạo, nhìn thì như đang bảo về học sinh nhưng trong đầu không biết đang có suy nghĩ bẩn thỉu xấu xa gì đó! Con giành điện thoại làm gì? Chẳng lẽ còn sợ hắn ta làm sao? Mẹ nói cho con biết, nếu hắn dám có ý đồ với con, mẹ phải tìm đến trường học để hắn thân bại danh liệt!”
Thư Tình trợn tròn mắt, lâu sau mới tìm lại được đầu lưỡi” Thầy ấy.....làm sao lại là mặt người dạ thú rồi?”
“Mẹ chỉ nói đúng một câu là sẽ học tập thật tốt để đền đáp công ơn của hắn ta đã truyền dạy, kết quả thế nào? Chính con nhìn tin nhắn mà xem!” Nói là noi, bà lấy điện thoại trên tay Thư Tình sau đó đọc từng câu từng chữ:” Chỉ thành tích đã muốn báo đáp đại ân đại đức của anh? Con người anh tương đối thực tế, lại không coi tiền là gì, không phải sắc đẹp không đủ hối lộ.”
. . . . . . . .
“Sắc đẹp! Nói cũng đủ rõ ràng thẳn thắn chứ? Thật mẹ nó không biết xấu hổ! Hừ!” Thư Tuệ Dĩnh giận đến nói nỗ lực, cả người run run.
Thư Tình đỏ mặt từ sâu lỗ lông chân đến tận tóc gáy, cô dở khóc dở cười đứng yên tại chỗ, nhức đầu lại thấp thỏm.
Xe ả mẹ cô không nghĩ đến tình cảm hai người, chỉ chủ quan nghĩ rằng Cố Chi muốn sàm sỡ cô.....Không biết mẹ cô cảm thấy con gái bà không đủ mị lực hay là Cố Chi quả thật nhìn giống cầm thú.
Thư Tình im lặng nhìn mẹ cô mắng thật lâu, sau đó cực kì khẳng đinh nắm lấy tay bà” Mẹ, được rồi được rồi, thầy Cố là người thích nói đùa, nói bừa, không có mức độ cuối, thầy tuyệt đối không có ác ý đâu”
“Không có ác ý? Hắn ta nói như vậy mà còn không có ác ý? Mẹ nói cho con biết, con chỉ quá đơn thuần, không biết lòng người hiểm ác, xã hội này rất nhiều người mặt lang dụ thú, mấy ngày trước mẹ xem ở trên báo con thấy ở nơi nào đó có thầy giáo trung học, không ngừng xâm phạm học sinh, nạn nhân còn là một cậu bé...”
Càng nói càng thái quá, mặt Thư Tình đỏ tới tận mang tai, nhảy dựng lên, vô cùng chắc lại thật thà nhìn vào mắt mẹ mình” Mẹ, nghe con nói một câu, con tuyệt đối biết nhiều hơn rất nhiều so với mẹ tưởng tượng. Nếu thầy Cố thật sự là người như vậy thì tuyệt đối đôi mắt thần của con đã nhìn ra! Con cam đoan với mẹ, thầy đã dạy bọn con gần một năm, người thích thầy ấy có thể giả bộ đạp xe mỗi ngày đi sau thầy, nếu thầy ấy muốn tìm bạn giư.... bạn gái, tuyệt đối không tới lượt con! “
Sau khi nói lời thiệt hơi một phen, rốt cuộc Thư Tuệ Dĩnh bán tính bán nghi thu hồi tức giận, ngược lại hỏi một câu:” Nếu đúng là đùa giỡn, mẹ mới mắng cậu ta một trận, cuộc sống sau này của con ở trường có thể sẽ không tốt không?”
Thư Tình dừng một chút” Không đâu, thầy ấy không phải là người nhỏ mọn như vậy”
“Không được, mẹ phải gọi điện nói rõ ràng với cậu ta, nếu cậu ta thật sự là người xấu, mẹ phải mắng lần nữa mới hả giận, nếu chỉ là đùa giỡn mẹ sẽ nói lời xin lỗi giúp con, nói mẹ là phụ huynh sốt ruột con gái, để cậu ta đại nhân không nhớ tiểu nhân.....” Thư Tuệ Dĩnh lại nói cằn nhằn, lại muốn gọi điện thoại.
Thư Tình nào dám để bà gọi điện thoại nữa, dứt khoát đoạt điện thoại lại” Để con, để con gọi!”
Sau khi tiếng nói bên kia biến mất, vẻ mặt Cố Chi khó lường nhìn chằm chằm điên thoại một lúc lâu, đứng yên lăng trong phòng khách.
Vừa rồi anh mới làm cái gì?
..... Không đùa giỡn cô bé được, đùa ngay phải mẹ vợ?
Lần đầu tiên trong đời, thầy Cố cảm nhận được cảm giác ngực bị một tảng đá lớn làm vỡ vụn.
Trong đầu nhanh chóng thoáng qua nhiều suy nghĩ, ví như có nên gọi điện thoại qua xin lỗi, hoặc là lấy cớ gì đó để thay đổi hướng nhìn của đối phương, hoặc trực tiếp đến thành phố L để giải thích..... anh dừng lại một chút, ánh mắt híp lại.
Hôm nay đưa Thư Tình trở về đã thấy bố mẹ cô, mặc dù không muốn nhanh như vậy đã gặp phụ huynh nhưng tóm lại suy nghĩ một chút, bắt đầu có ấn tượng tốt sẽ có ích cho việc sau này hai người thuận ý thành chương .
Ai ngờ Thư Tình lại phủ sạch quan hệ, chỉ nói anh là thấy giáo dạy tiếng Pháp tốt bụng.
Buồn cười, làm gì có thầy giáo nào không từ chối gì như vậy, cởi mở đến mức không ngại xa xôi ngàn dặm đưa cô về nhà? Nếu người đó không phải là Cố Chi anh... ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt, có ý gì không cần nói cũng biết.
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, có điện thoại gọi tới.
Cố Chi cúi đầu xuống, nhìn hai chứ Thư Tình hiện trên điện thoại, trầm mặc chốc lát mới đưa tới bên tai” Alo”
Lời tác giả:
1, Ấn tượng đầu tiên của thày Cố đối với mẹ vợ đã bị tôi hủy diệt
2, Lại sắp có Trương Diệc Thu và thầy Cố đối mặt với nhau
Trang Kính Vĩ và Lý Hân dường như có chút lúng túng, Thư Tuệ Dĩnh thì bình thường, chỉ nhàn nhạt nhìn cửa sổ thủy tinh, không nói lời nào.
Thư Tình đến bên cạnh mẹ, giữ bàn tay bà, “Chúng ta đi thôi”.
Trước khi đi, Thư Tình chần chờ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trầm mặc của Trương Diệc Chu, nói với hai người đang co quắp trên ghế: “Ba, dì Lý, con với mẹ đi trước, tối nay phiền hai người ở lại bệnh viện canh chừng, sáng sớm hôm sau con tới đưa cơm”.
Lý Hân thụ sủng nhược kinh đứng dậy, vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần. Cháu ở xa chạy về, cứ nghỉ ngơi nhiều một chút, ngày mai dì xuống dưới phòng ăn là được... Diệc Chu, con tiễn dì Thư và Thư Tình”.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn Thư Tình một cái, hơi kinh ngạc nhưng lại không hề tức giận.
Thư Tình uyển chuyển từ chối Lý Hân, cuối cùng nhìn qua Trương Diệc Chu, sau đó cùng đi với Thư Tuệ Dĩnh.
Lúc thang máy khép lại, cô thấp giọng hỏi: “Mẹ, mẹ trách con không?”.
Trong thang máy bốn phía ánh lên gương mặt nhàn nhạt vui vẻ của Thư Tuệ Dĩnh.
“Mẹ không có thiển cận như vậy, chuyện đã nhiều năm, con cũng nhìn thông, chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra?”.
Trong gương, khuôn mặt người phụ nữ dù không còn trẻ, khóe mắt có nếp nhăn, tóc mai cũng có không ít sợi bạc nhưng lúc này nụ cười từ tận đáy lòng, nhìn bà có vài phần đẹp dịu dàng.
Bà thở dài: “Mẹ chỉ không cam lòng, không muốn thừa nhận mẹ gián tiếp tạo thành cuộc hôn nhân thất bại”. Dừng một chút, nét mặt của bà lại nghiêm túc: “Nhưng mà cho dù bao nhiêu năm qua, mẹ vẫn canh cánh trong lòng, nếu ly hôn xong tìm Lý Hân là một chuyện, trong hôn nhân mà còn bên trong bên ngoài... Tuyệt đối là trách nhiệm của ông ta!”.
Thư Tình căm phẫn, nói giúp: “Đúng vậy! Là trách nhiệm của ba! Nhất định!”.
Thư Tuệ Dĩnh cười bất đắc dĩ, nhìn con gái rốt cuộc cũng đỡ giận, trong lòng bà chua xót.
Là một người phụ nữ, bà không phải thánh nhân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ một người làm tổn thương mình như vậy? Đó là kịch ngôn tình, không phải thực tế.
Bà không thể nào quên được, không thể nào tha thứ cho Trang Kính Vĩ và Lý Hân có hành động vượt qua bà, đó là tổn thương đến lòng tự ái của bà.
Nhưng Trang Kính Vĩ là cha của Thư Tình, Thư Tình ở giữa chính mình và ông ta, đã khổ rất nhiều năm. Có lẽ ông ta là một người chồng thất bại, bà cũng là một người vợ thất bại nhưng đứa nhỏ là vô tội, mất đi gia đình đầy đủ, chẳng lẽ bà còn phải ép Thư Tình chọn giữa cha và mẹ, bỏ đi một người sao?
Mặc dù bà không tha thứ được cho Trang Kính Vĩ nhưng tuyệt đối sẽ không ác đến nỗi không cho phép con gái tha thứ cho cha.
Lúc Cố Chi nhắn tin thì Thư Tình đang tắm.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn chiếc điện thoại cũ vang lên trên khay trà, cau mày nói: “Nhìn đi, không cẩn thận làm mất điện thoại di động, đáng đời dùng đồ cũ của người ta”.
Vừa nói như vậy nhưng bà vẫn lại gần phòng ngủ, lấy tiền trong ngăn kéo, định cuối tuần này lại mua cho con gái.
Thư Tình đang rửa sạch sữa tắm trên người, nghe tiếng thao thao bên ngoài của mẹ, mặt dày làm bộ không nghe thấy.
Thư Tuệ Dĩnh đặt tiền bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên thuận tiện liếc mắt nhìn, điện thoại di động tự động mở tin nhắn ra, phía trên hiện ra hàng tin nhắn.
“Thầy Cố: Anh đến nhà rồi, em ngủ sớm một chút”.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn một chút, lớn tiếng nói: “Thầy giáo gửi tin nhắn cho con,
nói rằng cậu ấy về đến nhà, có muốn mẹ trả lời giúp con không?”
Thư Tình bắt đầu dội nước, tiếng nước chảy quá lớn, hoàn toàn không nghe thấy bà đang nói gì, nói lung tung mấy câu, còn tưởng rằng đó là câu càu nhàu tiếp theo.
Vì vậy, Thư Tuệ Tĩnh ngồi trong phòng khách đánh từng chữ:” Vâng, cám ơn thầy, hôm nay làm phiền thấy quá”
Cố Chi đang uống sữa chua, cầm di động lên xem, đầu ngón tay tùy ý bấm mấy cái, lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn, dừng lại một chút.
Nửa phút sau, Thư Tuệ Tĩnh nhận được câu trả lời: không khách khí, thấy em đối đáp lễ phép với mọi người như vậy, thầy cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Thư Tuệ Tĩnh nói thầm câu:” Thầy giáo này cũng rất bình dị gần gũi”
Sau đó nhắn từng câu từng chữ: đều là thấy giáo có cách dạy.
Đang chuẩn bị gửi đi, thấy đối phương trả lời nhiều như vậy, của mình lại ít, dường như không lễ phép cho lắm, vì vậy bà lại tăng thêm một câu: Em sẽ học tập thật tốt, lấy thành tích ưu tú để đền đáp thầy.
Cố Chi còn đang tưởng rằng Thư Tình đang đùa giỡn với anh, anh cảm thấy vui mừng vì tâm tình của cô đã tốt hơn, vì vậy trả lời lại: Chỉ thành tích đã muốn báo đáp đại ân đại đức của anh? Con người anh tương đối thực tế, lại không coi tiền là gì, không phải sắc đẹp không đủ hối lộ.
Sau khi gửi xong tin này, cả người anh buông lỏng dựa vào ghế sopha, kỳ quái là người đầu dây bên kia vẫn chưa trả lời.
Trong khi anh đang nhìn màn hình, đứng dậy đi vào phòng rửa tay, chớt có điện thoại.
Khóe miệng Cố Chi khẽ nhếch lên, cầm di động trên khay trà, ý cười gần như kéo dài tới mang tai, giọng nói trầm thấp dịu dàng:” Alo?”
Lúc Tư Tính còn đang ở trong nhà tắm mặc quần áo, chợt nghe thấy giọng mẹ vang lên, mở đầu là một câu:”Tôi còn tưởng cậu là thầy giáo tốt ở Trung Quốc, không ngờ lại là một dạng lòng người dạ thú”
Trong lòng nhất thời cả kinh, cô còn chưa kịp mặc áo ngủ, đã chùm khăn tắm vội vàng chạy ra:” Mẹ? Mẹ đang nói chuyện với ai?”
Mẹ cô vẫn tức giận mắng to với đầu dây điện thoại bên kia:” Tôi cảnh cáo cậu, cách xa con gái tôi ra! Đừng tưởng rằng ai cũng có thể làm loạn! Họ Cố kia, nếu cậu dám đánh chủ ý lên con gái tôi, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”
Họ Cố?
Thư Tình gần như nhảy dựng lên đoạt điện thoại trong tay Thư Tuệ Dĩnh, quả quyết cúp máy, sau đó vừa vội vừa sợ nhìn bà” Đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Thư Tuệ Dĩnh đầy giận dữ:” Con có biết cái thầy Cố hôm qua đưa con về trong lòng có chủ ý quỷ gì không? Mẹ biết bây giời nhiều, rất nhiều cầm thú ra vẻ đạo mạo, nhìn thì như đang bảo về học sinh nhưng trong đầu không biết đang có suy nghĩ bẩn thỉu xấu xa gì đó! Con giành điện thoại làm gì? Chẳng lẽ còn sợ hắn ta làm sao? Mẹ nói cho con biết, nếu hắn dám có ý đồ với con, mẹ phải tìm đến trường học để hắn thân bại danh liệt!”
Thư Tình trợn tròn mắt, lâu sau mới tìm lại được đầu lưỡi” Thầy ấy.....làm sao lại là mặt người dạ thú rồi?”
“Mẹ chỉ nói đúng một câu là sẽ học tập thật tốt để đền đáp công ơn của hắn ta đã truyền dạy, kết quả thế nào? Chính con nhìn tin nhắn mà xem!” Nói là noi, bà lấy điện thoại trên tay Thư Tình sau đó đọc từng câu từng chữ:” Chỉ thành tích đã muốn báo đáp đại ân đại đức của anh? Con người anh tương đối thực tế, lại không coi tiền là gì, không phải sắc đẹp không đủ hối lộ.”
. . . . . . . .
“Sắc đẹp! Nói cũng đủ rõ ràng thẳn thắn chứ? Thật mẹ nó không biết xấu hổ! Hừ!” Thư Tuệ Dĩnh giận đến nói nỗ lực, cả người run run.
Thư Tình đỏ mặt từ sâu lỗ lông chân đến tận tóc gáy, cô dở khóc dở cười đứng yên tại chỗ, nhức đầu lại thấp thỏm.
Xe ả mẹ cô không nghĩ đến tình cảm hai người, chỉ chủ quan nghĩ rằng Cố Chi muốn sàm sỡ cô.....Không biết mẹ cô cảm thấy con gái bà không đủ mị lực hay là Cố Chi quả thật nhìn giống cầm thú.
Thư Tình im lặng nhìn mẹ cô mắng thật lâu, sau đó cực kì khẳng đinh nắm lấy tay bà” Mẹ, được rồi được rồi, thầy Cố là người thích nói đùa, nói bừa, không có mức độ cuối, thầy tuyệt đối không có ác ý đâu”
“Không có ác ý? Hắn ta nói như vậy mà còn không có ác ý? Mẹ nói cho con biết, con chỉ quá đơn thuần, không biết lòng người hiểm ác, xã hội này rất nhiều người mặt lang dụ thú, mấy ngày trước mẹ xem ở trên báo con thấy ở nơi nào đó có thầy giáo trung học, không ngừng xâm phạm học sinh, nạn nhân còn là một cậu bé...”
Càng nói càng thái quá, mặt Thư Tình đỏ tới tận mang tai, nhảy dựng lên, vô cùng chắc lại thật thà nhìn vào mắt mẹ mình” Mẹ, nghe con nói một câu, con tuyệt đối biết nhiều hơn rất nhiều so với mẹ tưởng tượng. Nếu thầy Cố thật sự là người như vậy thì tuyệt đối đôi mắt thần của con đã nhìn ra! Con cam đoan với mẹ, thầy đã dạy bọn con gần một năm, người thích thầy ấy có thể giả bộ đạp xe mỗi ngày đi sau thầy, nếu thầy ấy muốn tìm bạn giư.... bạn gái, tuyệt đối không tới lượt con! “
Sau khi nói lời thiệt hơi một phen, rốt cuộc Thư Tuệ Dĩnh bán tính bán nghi thu hồi tức giận, ngược lại hỏi một câu:” Nếu đúng là đùa giỡn, mẹ mới mắng cậu ta một trận, cuộc sống sau này của con ở trường có thể sẽ không tốt không?”
Thư Tình dừng một chút” Không đâu, thầy ấy không phải là người nhỏ mọn như vậy”
“Không được, mẹ phải gọi điện nói rõ ràng với cậu ta, nếu cậu ta thật sự là người xấu, mẹ phải mắng lần nữa mới hả giận, nếu chỉ là đùa giỡn mẹ sẽ nói lời xin lỗi giúp con, nói mẹ là phụ huynh sốt ruột con gái, để cậu ta đại nhân không nhớ tiểu nhân.....” Thư Tuệ Dĩnh lại nói cằn nhằn, lại muốn gọi điện thoại.
Thư Tình nào dám để bà gọi điện thoại nữa, dứt khoát đoạt điện thoại lại” Để con, để con gọi!”
Sau khi tiếng nói bên kia biến mất, vẻ mặt Cố Chi khó lường nhìn chằm chằm điên thoại một lúc lâu, đứng yên lăng trong phòng khách.
Vừa rồi anh mới làm cái gì?
..... Không đùa giỡn cô bé được, đùa ngay phải mẹ vợ?
Lần đầu tiên trong đời, thầy Cố cảm nhận được cảm giác ngực bị một tảng đá lớn làm vỡ vụn.
Trong đầu nhanh chóng thoáng qua nhiều suy nghĩ, ví như có nên gọi điện thoại qua xin lỗi, hoặc là lấy cớ gì đó để thay đổi hướng nhìn của đối phương, hoặc trực tiếp đến thành phố L để giải thích..... anh dừng lại một chút, ánh mắt híp lại.
Hôm nay đưa Thư Tình trở về đã thấy bố mẹ cô, mặc dù không muốn nhanh như vậy đã gặp phụ huynh nhưng tóm lại suy nghĩ một chút, bắt đầu có ấn tượng tốt sẽ có ích cho việc sau này hai người thuận ý thành chương .
Ai ngờ Thư Tình lại phủ sạch quan hệ, chỉ nói anh là thấy giáo dạy tiếng Pháp tốt bụng.
Buồn cười, làm gì có thầy giáo nào không từ chối gì như vậy, cởi mở đến mức không ngại xa xôi ngàn dặm đưa cô về nhà? Nếu người đó không phải là Cố Chi anh... ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt, có ý gì không cần nói cũng biết.
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, có điện thoại gọi tới.
Cố Chi cúi đầu xuống, nhìn hai chứ Thư Tình hiện trên điện thoại, trầm mặc chốc lát mới đưa tới bên tai” Alo”
Lời tác giả:
1, Ấn tượng đầu tiên của thày Cố đối với mẹ vợ đã bị tôi hủy diệt
2, Lại sắp có Trương Diệc Thu và thầy Cố đối mặt với nhau
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook