“Cậu có đi phố quà vặt không?”.

Lúc Thư Tình vẫn đang học thì điện thoại di động rung lên, cô vội vàng bỏ xuống gầm bàn mở ra xem. Là Dư Trì Sâm gọi cô và Tần Khả Vi lát nữa đến phố quà vặt.

Cô quay đầu lại đưa di động cho người bên cạnh, Tần Khả Vi quét mặt rồi làm dấu OK.

Lớp song ngữ tổng cộng có 30 người, ba hàng ghế đầu người ngồi rất ít, Thư Tình và Tần Khả Vi lại ngồi ở hàng đầu tiên, Cố Chi đứng trên bục giảng nhìn hết những việc làm lén lút của  hai người.

“Từ đơn ở trang thứ bảy, bạn đọc này, em tới đọc cho tôi nghe”. Anh không nhanh không chậm đi tơi trước mặt Thư Tình, nhẹ nhàng gõ bàn một cái.

Trong phòng nhất thời yên lặng, Thư Tình vẫn còn đang cúi đầu nhắn tin lại cho Dư Trì Sâm nên không biết xảy ra chuyện gì, bạn ngồi cùng bàn bên trái chọc cô: “Này, thầy gọi cậu đấy, đang học bài từ đơn rồi!”.

Thư Tình nhanh chóng ỏ di động vào trong ngăn kéo, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy thầy giáo Cố đang nhìn chằm chằm cô, lúc sau anh nhếch miệng cười, “Thật là trùng hợp, bạn học, tại sao lại là em?”.

Trùng hợp? Cái gì gọi là trùng hợp? Cô cũng đang muốn hỏi tại sao lại  là cô, Thư Tình liếc nhìn Cố Chi, mỉm cười ngọt ngào: “Đại khái có lẽ là duyên phận”.

Tần Khả Vi không hề nể tình, cười phụt ra một tiếng, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thư Tình cô tự giác ngậm miệng lại.

Đã học được mấy tiết tiếng Pháp cơ sở, Thư Tình cảm thấy ngay từ tiết thứ nhất Cố Chi đã không vừa mắt với cô, cũng không nhắn vào cô cụ thể thế nào, nhưng mỗi lần cô giơ tay thì anh ta đều không gọi mà mỗi khi cô không đáp, vừa để tay xuống nhất định anh ta sẽ rất bình tĩnh mà gọi cô đứng dậy trả lời, giống như lần này hoàn toàn là trùng hợp.

Mấy tiết phát âm vừa rồi, mặc dù quy tắc phát âm cơ bản của tiếng Pháp đã học xong, nhưng tất cả mọi người đều chưa thuần thục. Đây là lần đầu tiên Cố Chi gọi người đứng dậy đọc từ đơn, kết quả cô vinh quanh dính đạn.

Thư Tình cầm sách lên, nhắm mắt bắt đầu đọc. Vài từ đầu vẫn rất trôi chảy, nhưng đến từ “Thứ Tư”, cô bắt đầu có phần lờ mờ.

Khi học phát âm thì âm lưỡi tiếng Pháp một thời gian rất dài mới có thể đạt được trình độ lưu loát tự nhiên, mọi người đều là kẻ mới học, bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn khó khăn khi đọc, mỗi một từ đều phát âm theo cách nhổ đờm, dùng sức nhấn lưỡi, rồi mới miễn cưỡng phát ra một chút âm lưỡi.

Mà từ đơn Mercredi này phải uốn hai lần âm lưỡi, ở giữa còn cách một phụ âm sau đó còn có âm r đọc liền, Thư Tình đọc một lần, nuốt âm r; lại đọc lại lần hai, lần này mất luôn một âm r còn lại……

Cố Chi nhíu mày: “Sao không phát âm lưỡi?”.

Cô giải thích: “Em biết là phải phát âm lưỡi nhưng hai âm cách nhau quá gần nên không kịp phát”.

“Học cùng tôi”. Cố Chi không nói nhiều, trực tiếp đọc một lần từ này, hai âm r phát ra không nhẹ không nặng, vừa vặn phát ra âm lưỡi, lại không hề nhấn mạnh.

Phải biết là nếu âm lưỡi phát ra tốt thì không sao, nếu không tốt thì…. Giống hệt như tiếng nhổ đờm rồi.

Thư Tình đọc lại theo anh một lần, bởi vì trong lòng có thành kiến với anh, cô chỉ muốn có thể phát âm lưu loát để anh không còn điều gì để nói, cho nên cô dùng sức nín giọng, động mạnh đến dây thanh quản.

Kết quả, phát ra cả hai âm r, mỗi tiếng vang lên đều như tiếng nhổ đờm, vang cả phòng học.

Cả lớp cười to, hai âm thanh nhổ đờm kinh hãi này làm mọi người ôm bụng cười lăn lộn, Thư Tình đỏ bừng cả mặt ngẩng đầu lên nhìn Cố Chi, khóe môi Cố Chi cũng xuất hiện đường cong khả nghi, nhưng ngoài mặt lại hời hợt nói: “Ở trong từ điển của tôi, biết là biết, không biết chính là không biết, đọc không lưu loát, phát âm không chính xác, cái này không phải là đọc. Bạn học này, về sau mỗi sáng sớm khi đánh răng, bạn để nước kêu trong cổ họng, luyện nhiều âm lưỡi một chút, nếu không khi em đến Pháp mà nói như vậy thì sẽ dọa đến người quốc tế”.

Oán niệm của Thư Tình lập tức được đẩy lên đỉnh điểm, bình thường da mặt cô dày thật nhưng cũng không liên quan. Bây giờ đang ở lớp mới, tất cả mọi người chỉ biết chứ chưa đến độ quen thuộc, Cố Chi ở trước mặt nhiều người như vậy hạ bệ cô, rõ ràng là cố ý!

Cô cắn môi không nói gì nhưng trong lòng lại đánh giá thầy Cố với tám chữ: Vẻ ngoài thần tượng, bên trong không phải.

Người đàn ông gì mà hẹp hòi đến nỗi nói đùa một câu cũng không được thì làm sao có thể làm gương cho học sinh?

********

Sau giờ học, Thư Tình cầm cặp sách đi thật nhanh, Tần Khả Vi đi phía sau cô, ra khỏi phòng học hai người đi về phía bên trái thì nghe thấy phía cuối hành lang có người đang gọi họ.

“Này, tớ đang ở đây! Hai người các cậu đi nhầm hướng rồi!”.

Thư Tình dừng lại, quay đầu cau mày nhìn Dư Trì Sâm nói: “Phố quà vặt ở hướng nào? Là do tớ sai hướng hay là cậu đứng nhầm vị trí?”.

Ơ, giọng điệu này, người đến không có ý tốt.

Dư Trì Sâm đi về phía này, không khách khí hắng giọng lên nói, “Hung cái gì mà hung, Thư Tình, có phải dì cả cậu đến thăm không?”.

Câu nói còn chưa hết thì cậu ta đi qua cửa phòng học, đúng lúc có một người ôm mũ bảo hiểm đi ra, vừa vặn gặp cậu.

Dư Trì Sâm giật mình, cúi người 90 độ chào, lớn tiếng hô: “Chào thầy Cố”.

Xong đời, lần này hình tượng bị hủy không còn chút gì…….

Cố Chi nhìn cậu ta, không có biểu cảm gì, gật đầu một cái, sau đó xoay người đi về hướng của Thư Tình, Tần Khả Vi khéo léo nói: “Em chào thầy, hẹn gặp lại thầy!”.

Thư Tình đang hận anh đối xử khác với mình nên cũng không nóng không lạnh nói, “Thầy đi thong thả”.

Cố Chỉ chỉ khẽ gật đầu, Thư Tình nhìn thoáng qua không biết có phải là cảm giác của cô sai hay không, hình như anh khẽ quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt kia có bất mãn, khinh bỉ, thất vọng hoặc là cái gì đó khác?

Thư Tình ngẩn ra, cô còn chưa hiểu vì sao anh lại nhìn cô với anh mắt như vậy thì anh đã đi mất.

Dư Trì Sâm mang vẻ mặt đau khổ đi tới: “Xong rồi, xong rồi, hình tượng của tớ đã bị hủy trong chốc lát rồi, từ “dì cả” sao lại có thể nói ra từ miệng cao quý lạnh lùng của tớ được?”.

Tần Khả Vĩ cười ha ha: “Nhất định là do ở cùng Thư Tình lâu, cho nên quanh thân tỏa ra một cỗ khí chất táo bạo!”.

Dư Trì Sâm vội vàng gật đầu.

Thư Tình vừa khôi phục lại sau di chứng ánh mắt đó của Cố Chi, nghe thấy hai người đang nhân cơ hội trêu chọc cô, cô khoác cặp lên vai, mở miệng ra nói: “Trời sinh ra tớ có tài sẽ có chỗ dùng, con trai của chuột rồi cũng sẽ đào thành động. Hai người đã dát vàng lên mặt tớ, đều là do cha mẹ hai người thường ngày rất tốt”.

Thư Tình cảm thấy rất bực tức, không phải là cô tùy tiện nói đùa một câu thôi sao? Không ngờ lại thật sự đắc tội với thầy giáo, còn khiến thầy cho cô sắc mặt không tốt.

Chiều nay Thư Tình mở trận đại chiến với thức ăn ở phố quà vặt, cô cảm thấy rất buồn bực, từ nhỏ đến lớn các thầy cô giáo đều rất thích tính cách hoạt bát sáng sủa của cô, đi học thì tích cực, đầu óc nhanh nhạy, lại còn khôn vặt.

Đến Cố Chi thì lại không được gì, dù sao thì cô cũng là  học sinh ưu tú của khoa tiếng Anh, chỉ như vậy mà đã coi thường cô sao?

“Thư Tình….”. Tần Khả Vi ngồi đối diện lo lắng gọi.

“Cái gì?”. Cô tiếp tục hăng hái chiến đấu.

“Cậu đã ăn mười xâu thịt dê rồi…….”. Cô ấy bất đắc dĩ nói.

“Vậy thì làm sao?”. Cô tiếp tục gặm, gặm từng miếng từng miếng để hả giận.

Dư Trì Sâm dứt khoát bổ sung cho Tần Khả Vi: “Cậu đã nói không thể mập vậy mà còn ăn nhiều, tối nay cẩn thận bồn cầu ở ký túc xá bị cậu chặn lại! Một mình cậu giải quyế hơn nửa phần thịt nướng, hai bọn tớ gắng gượng giao nhiệm vụ trả tiền vinh quang cho cậu, bữa này cậu mời khách”.

“…………..”.

Lúc Thư Tình lên cấp 3, cô từng nghe thầy giáo chủ nhiệm nói một đoạn, đại ý chính là học sinh chỉ vất vả ba năm học trung học này, chỉ cần thi lên đại học thì có thể sảng khoải hưởng thụ cuộc sống bốn năm đại học. Khi đó cô còn khá hồn nhiên nên coi lời nói của giáo viên là chân lý, cô cứ cho rằng chỉ cần rời khỏi trung học là sẽ thoát bể khổ, có thể dễ dàng vui vẻ trong bốn năm.

Tiếc rằng sau khi lên đại học cô mới biết được làm giáo viên trời sinh có cái lưỡi không cần uốn ba tấc có thể dạy học, cũng có thể dọa người. Sau khi lên đại học, cô càng cảm thấy không phải cô chơi bốn năm mà là đại học chơi cô bốn năm.

Đại học C là trường trọng điểm của quốc gia, mà khoa ngoại ngữ của trường đại học C càng là khoa trọng yếu nhất, vì vậy khoa yêu cầu học sinh đi học bốn năm như một, buổi sáng vào học lúc 7h30 thì phải đi sớm hơn nửa giờ.

Thư Tình liếc nhìn điện thoại di động, cách giờ vào lớp buổi sáng còn 10 phút, cô cầm cái bánh ngọt dâu tây ở trong ngăn bàn đi ra ngoài, đi thẳng đến ban công cuối hành lang.

Cô mở giấy bọc ra cứ như vậy cầm, một tay thì cầm bánh ngọt nhét vào miệng. Cô và Tần Khả Vi thích ngủ nướng cho nên buổi sáng hai người đều rất vội, mỗi ngày đều chỉ có thể mua bánh ở tiệm bánh bên dưới kí túc xá làm đồ ăn sáng.

Buổi sáng, gió hơi lớn, cô nằm trên lan can, tay cầm giấy gói khẽ lắc, cuối cùng, giấy gói không cầm chắc, túi nylon bị gió thổi đi, xoay vài vòng trên không trung sau đó từ từ rơi xuống.

Cô đang ở trên tầng ba, vội vàng ngó đầu xuống nhìn.

Ngay phía dưới ban công là cửa hông của phòng giáo vụ, lớp học buổi sáng chưa bắt đầu, những bộ môn khác còn chưa có người tới, thế nhưng khi Thư Tình cúi xuống nhìn thì vừa vặn có một người đi về phía này.

Túi giấy gói chao đảo, rơi xuống đất, vừa vặn lại rơi xuống ngay trước mặt người kia, anh ta hơi ngừng lại, dừng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn.

Thư Tình quẫn bách, đang định mở miệng giải thích thì khi ánh mắt nhìn vào người nọ bỗng nhiên sửng sốt.

Người đàn ông mặc tây trang màu xám tro nhạt, trên mặt không có biểu cảm gì, lúc ngẩng đầu nhìn cô, anh khẽ nhíu mày.

Đó lại là thầy giáo Cố.

Cô bối rối, sau đó mới nhớ ra mình nên mở miệng giải thích nhưng đối phương lại nói trước cô với giọng nói không nghe ra cảm xúc, “Ở tầng ba không có thùng rác hay sao?”.

Thư Tình vội nói: “Không phải, là em cầm không chắc, không cẩn thận mới làm nó rơi xuống”.

Cố Chi không nói nữa, anh cúi người cầm túi giấy gói lên, sau đó sải bước đi tới cửa phòng giáo vụ, bỏ đồ trong tay vào trong thùng rác.

Ánh mắt Thư Tình bị mái hiên chắn mưa che khuất, rốt cuộc không nhìn thấy Cố Chi, cô xoay người chạy ra khỏi ban công, chạy xuống dưới tầng.

Cuối cùng khi tới ngã rẽ tầng hai cô dừng lại, vì cô thấy thầy Cố đang đi về phía cuối hành lang tầng hai, Thư Tình không nghĩ nhiều, đuổi theo và gọi: “Thầy Cố”.

Cố Chi dừng bước, xoay người lại, khi nhìn thấy Thư Tình cũng không có biểu cảm gì.

Thư Tình lại cảm thấy ánh mắt của anh đã nói lên tất cả, vì vậy cô không cam tâm nói: “Thầy Cố, thật sự không phải em cố tình ném rác bừa bãi, em chỉ không cầm chắc ——”.

“Tôi biết rồi”. Anh chặn lại lời cô…., gật đầu một cái, tay phải vẫn ôm chiếc mũ bảo hiểm trắng, lại xoay người tiếp tục đi.

Thư Tình bị thái độ lạnh nhạt của anh dọa sợ, trong một lúc vẫn đứng yên không nhúc nhích. Cho đến khi bóng dáng người nào đó quẹo phải rời khỏi tầm mắt cô, đi vào trong một phòng học, cô mới xoay người đi về phía tầng ba.

Cô không biết thầy Cố có tin lời cô hay không,…. Mặc dù ném đồ linh tinh không phải là chuyện gì lớn, nhưng anh vốn không có ấn tượng tốt với cô, lần này sợ rằng lại càng xấu.

Thư Tình có chút dở khóc dở cười, vừa mới vào học không bao lâu, khéo cô đã trở thành học sinh có hạnh kiểm xấu nhất trong mắt thầy Cố rồi.

******

Các trường đại học thường khai giảng khá là muộn, phải khoảng ngày mười mấy tháng chín, vì vậy mới học được có mấy tuần thì đã tới ngày nghỉ quốc khánh dài, khiến một đám học sinh mừng rỡ kêu hoan hô trong kí túc xá. Thật ra thì buổi tối trước ngày nghỉ, có rất nhiều người đã có ý định chuồn êm, nhưng cán bộ kiểm tra kỷ luật đều đế kiểm tra phòng ngủ, nếu như bị kiểm tra ra là về trước thì sẽ xử phạt cảnh cáo không cần nói nhiều.

Vì vậy trong tiếng hoan hô còn xen lẫn vài tiếng oán trách, đặc biệt là những người chiều hôm đó không có lớp, còn phải cố ở lại cho đến sáu rưỡi sáng ngày hôm sau ký túc xá mở cửa mới có thể đi về.

Chỉ là cũng có một vài người vui vẻ, giống như Tần Khả Vi, cô ấy không phải là người của thành phố này, nhà cũng ở xa, dù sao nghỉ cô ấy cũng lười về nhà, nhìn đám người kia vui buồn lẫn lộn, trong lòng cô lại rất vui vẻ.

Thư Tình đối với vẻ mặt hả hê của cô thì tức sùi bọt mép, cắn răng nghiến lợi, bởi vì nhà của Thư Tình ở thành phố bên, đi xe của trường đến trạm xe tổng hợp, sau đó cô bắt xe bus về nhà là có thể trở về, trước sau không đến hai giờ.

“Cậu xem, ngay cả ông trời cũng muốn cậu ở lại với tớ một đêm. Tiểu mỹ nhân, làm sao mà vội vã vậy? Nàng hãy ở lại đây phục vụ tốt cho gia một đêm”. Tần Khả Vi niết gương mặt của cô.

“Muốn Lãm Từ sống lại thì trước tiên đưa Kim Cương Toản ra đây cho tớ coi”. Thư Tình đánh giá cô từ trên xuống dưới, dừng lại giữa hai chân một cách xấu xa, trên tay cũng không rảnh rỗi, thuận tay ôm một túi dương mai trên bàn xé ra, lấy một quả ném vào miệng.

“Quả nhiên đủ bỉ ổi, tớ nói cả người cậu tràn đầy bạo khí mà cậu còn không thừa nhận!”. Tần Khả Vi nhào lên giành ăn, “Đồ ăn thì cùng hưởng”.

“Ơ, đã làm tổn tương tớ còn muốn ăn của tớ, cậu nghĩ hay vậy!” Thư Tình và Tần Khả Vi đùa giỡn một chút nhưng sau đó vẫn đưa gói dương mai qua.

Điều kiện phòng ngủ ở đại học C rất tốt, ngoại trừ việc toilet là chung cho mỗi tầng thì các điều kiện sinh hoạt cũng rất tốt, giường trên là giường, bên dưới là bàn học và tủ quần áo, trên mặt bàn là giá sách. Điểm không tốt duy nhất là không có điều hòa, sáu người trong một căn phòng chỉ có một cái quạt điện, giường của Thư Tình ở bên trái cửa ra vào, gió thổi không tới.

May mà bây giờ là mùa thu, cô và Tần Khả Vĩ nằm sấp ở trên bàn nói chuyện linh tinh nhàm chán.

“Vừa mới vào đại học, tớ nghe người ta nói tiếng Anh chuyên ngành chính là học chuyên nghiệp, tớ còn gấp, nhiệt tình dâng cao cảm thấy sau này nhất định tớ có thể học rất tốt, sau bốn năm nhất định sẽ xem phim Mỹ không có gì trở ngại. Cuối cùng hết năm nhất ngây ngô dại dột, tớ lại phát hiện lượng từ ngữ hình như còn ít dần……”. Tần Khả Vi thở dài, “Quả nhiên là giai đoạn sau của học ngôn ngữ thì phải dựa hoàn toàn vào mình, đừng hy vọng là đi học có thể học thêm chút gì”.

Thư Tình hiểu rất rõ điểm này, cô gật đầu: “Nhưng mà cũng may, học kỳ này có tiếng Pháp, học một ngôn ngữ mới cũng khá thú vị”.

“Nhưng thật ra, thầy giáo mới có vẻ thú vị”. Tần Khả Vi cười, “Cô chủ nhiệm bộ môn khá xinh đẹp, thầy Cố thì không cần nói, lần trước tớ đưa ảnh chụp của thầy cho bạn học cấp 3 của tớ xem, các cô ấy còn nói hôm nào sẽ bắt xe buýt ngồi ba tiếng để đến trường mình nghe thầy giảng bài đấy. Tất nhiên là tớ từ chối rồi, cậu cũng biết Vệ Giới, một trong bốn mỹ nam chết như thế nào rồi”.

Thư Tình cười thành tiếng, đương nhiên là cô biết, không phải là Vệ Giới đi từ quê lên kinh thành, bởi vì xinh đẹp nổi danh cho nên hấp dẫn vô số người dân, trên đường vây kín đến nỗi nước chảy không lọt, kết quả Vệ Giới bị nhìn đến nỗi về nhà sinh bệnh rồi chết sao?

Cười thì cười nhưng khi nghe cô bạn nói vậy, Thư Tình chợt nhớ tới cái gì, quay đầu sang hỏi, “Đúng rồi, cậu có thấy thầy Cố có thành kiến với tớ không?”.

Tần Khả Vi sửng sốt: “Thành kiến gì?”.

“Thì.... thầy giống như là luôn nhằm vào tớ. Ví dụ như mỗi lần tớ cảm thấy thầy sẽ gọi tớ trả lời câu hỏi, lúc tớ giơ tay lên thì thầy đều không nhìn đến, cuối cùng tớ vừa bỏ tay xuống thì thầy lại gọi tớ. Còn có, mỗi lần nói chuyện với cậu đều rất hòa nhã, mỗi lần nói chuyện với tớ đều....”. Cô suy nghĩ một chút, tổng kết bốn chữ “tiếu lý tàng đao”.

“Cậu nghĩ nhiều quá”. Tần Khả Vi khẳng định nói.

Cô ấy chắc chắn như vậy khiến Thư Tình lại do dự, phun hột quả dương mai ra, hỏi: “Đúng là tớ nghĩ nhiều quá sao?”.

“Nhất định là cậu nghĩ nhiều, thầy Cố là nam thần không dính khói bụi trần gian rồi, làm sao có thể chú ý mảnh vụn như cậu? Cho nên cậu đừng nghĩ thầy đối với cậu có vài phần coi trọng, đây nhất định là ảo giác”. Tần Khả Vi  kết luận, “Cậu chỉ là dát vàng lên mặt mình, tự luyến nghĩ rằng cả thế giới đều đối xử đặc biệt với cậu”.

Thư Tình cắn răng một cái, đoạt lại túi dương mai trong tay cô ấy, “Cậu lăn đi tìm nam thần mời cậu ăn đi”.

Khi Thư Tình bưng chậu nước đi rửa mặt, bàn chải đánh răng vừa đưa vào trong miệng thì đúng lúc nghe được tiếng nói chuyện đằng sau lưng, trong lúc nói chuyện hình như còn nhắc tới ba chữ “thầy Cố”, động tác trên tay cô dừng lại, tai dựng đứng lên.

Đứng ở vòi nước phía sau, một bạn nữ chuyên ngành tiếng Pháp nói: “Tớ nghe nói thầy Cố đã có bạn gái, là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học A, hình như cũng là chuyên ngành tiếng Pháp”.

Một bạn khác nói: “Đó không phải là điều bình thường sao? Đã bằng đó tuổi rồi, điều kiện lại tốt như vậy, làm sao có thể độc thân được”.

“Haiz, vậy mà tớ còn nghĩ sẽ học giỏi tiếng Pháp, sau đó thầy ấy sẽ chú ý đến tớ, ai ngờ thầy có bạn gái rồi”. Bạn gái đó rất tiếc nuối, sau đó lại động viên mình, “Nhưng mà không sao, dù sao thì thầy ấy cũng sẽ không chú ý đến tớ nên sớm vung kiếm chặt đứt tơ tưởng cũng tốt”.

Thư Tình bị câu nói, “vung kiếm chặt đứt tơ tưởng” chọc cười, ngụm nước trong miệng phun ra ngoài. Hai nữ sinh quay đầu lại nhìn cô một cái, cô vội vàng cắm đầu cắm cổ đánh răng xong, tùy tiện rửa mặt sau đó bưng chậu về phòng ngủ.

Sau khi trở về phòng ngủ, Thư Tình lên mạng, nhìn thấy Dư Trì Sâm đang online trên QQ, cô suy nghĩ một chút, nhắn, “Cậu có biết khóa trước lớp tiếng Pháp chuyên ngành tốt nghiệp ra sao không?”.

Bên kia dừng một chút rồi trả lời: Không biết, chỉ nghe nói là tỷ lệ làm việc rất cao, còn có hai nữ sinh làm việc trong đại sứ quán Pháp.

Thư Tình thần thần bí bí nói: Tớ biết rõ nguyên nhân.

Dư Trì Sâm viết đúng một câu: Nói!

Thư Tình: học là vì nam thần!

Dư Trì Sâm: ????

Thư Tình gõ nhanh: sao cái gì, nam thần Cố Chi chính là niềm khích lệ để bộ môn tiếng Pháp đi về phía huy hoàng, đi về phía thành công, tiến về một tương lai tốt đẹp.

Cô nghĩ một chút, lại viết thêm một câu: Cố gắng lên, bạn hiền, cậu cũng có thể!

Dư Trì Sâm tức giận quăng một câu: Cút!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương