Người Đàn Ông Của Tôi
-
Chương 1
Thư Tình đi từ từ ra khỏi cổng chính của giảng đường thì thấy ở đằng xa có
một chiếc xe Volvo màu đen đang đứng đợi cô. Cô vội vàng cúi đầu giả vờ
như không thấy, sau đó bước nhanh hơn đi về phía con đường nhỏ.
“Thư Tình”. Giọng nói trầm thấp đó vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của giảng đường không người, vang vào trong tai cô.
Thư Tình không lên tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, cô vô thức nắm chặt quyển “Giáo trình tiếng Pháp căn bản” trong tay, khẩn trương đến nỗi sống lưng cũng cứng đờ.
Cố Chi biết cô đang trốn tránh anh, anh không nói hai lời, dứt khoát bước nhanh về phía cô, nắm chặt lấy cổ tay cô, thản nhiên nói một câu: “Lên xe”.
Thư Tình giật mình suýt nhảy dựng lên, cô xoay người thật nhanh sang chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Giáo sư Cố, có gì thì thầy hãy nói ở đây đi, em còn phải…..”. Cô chần chờ trong chốc lát, suy nghĩ nhanh trong đầu, “Em còn phải xuống văn phòng một chuyến, phụ đạo viên có tài liệu muốn em chỉnh lại”.
Ánh mắt Cố Chi lạnh xuống, anh lạnh lùng nói một câu: “Vậy sao? Vừa rồi khi tôi tới đây, tôi còn gặp em ấy đang lấy xe ở bãi đậu xe, chuẩn bị về nhà”.
Sắc mặt Thư Tình cứng đờ, ngượng ngùng ho một tiếng, không nói gì nữa.
Đối phương nhanh chóng buông lỏng tay ra, chỉ nói lại một lần: “Lên xe”.
Ánh mắt của anh sắc bén, không cho phép cự tuyệt, Thư Tình rốt cuộc chấp nhận theo anh lên chiếc xe Volvo màu đen kia.
“Dây an toàn”. Anh lại ra lệnh ngắn ngọn.
Thư Tình bèn yên lặng thắt dây an toàn, đúng lúc cô thắt xong, người bên cạnh bỗng nhiên đạp mạnh chân ga mà không hề báo trước, cả người Thư Tình giật mạnh về phía sau, cô hết hồn ngồi vững lại trên ghế, còn ô tô thì nháy mắt đã đi ra ngoài.
Cô thề là cô chưa từng nghĩ, thầy Cô dịu dàng xa cách, ôn nhuận như ngọc lại có ngày chạy xe nhanh như hôm nay!
Thư Tình ngồi cạnh vị trí lái xe, cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chạy nhanh như cắt, sắc mặt người đàn ông ngồi cạnh cô lạnh như băng đủ để có thể đông cứng cô, môi anh mím chặt lại giống như cả thế giới đều đắc tội anh.
Đột nhiên cô không dám nói câu nào, chỉ có thể ngậm chặt miệng lại, ép buộc chính mình không được hoảng hốt.
Đúng vậy, tại sao cô phải hoảng? Rõ ràng cô là người nói, bị cự tuyệt cũng là cô, bây giờ người nên chột dạ không phải là thầy Cố đang chạy xe như bay này sao? Cô mới là người nên tức giận chứ?
Tư Tình cắn chặt môi, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn cảnh sắc ngoài kia lướt qua nhanh chóng, lúc này cô mới nhận ra bọn họ đã ra khỏi trường học, đang chạy như bay trên đường cái rộng rãi.
Nhưng bầu không khí căng thẳng này không tồn tại lâu, ngay lúc cô nghĩ rằng Cố Chi sẽ không dừng lại thì đột nhiên anh lại đạp phanh, vì thế con Volvo dừng đột ngột tại chỗ. Thư Tình theo quán tính hơi nhào người về phía trước, lúc này cô mới quay người nhìn anh.
Cố Chi yên lặng nhìn về phía trước, vẻ mặt anh căng thẳng như tượng thạch cao, lạnh lùng hỏi cô: “Em đã trốn tránh lâu như vậy, chơi có vui vẻ không?”.
Thư Tình bị bộ dạng trước đây chưa từng có của anh dọa sợ đến mức ngẩn người, sau đó cô vô thức gật đầu, sắc mặt của Cố Chi càng khó nhìn.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt anh như hận không thể bóp chết cô ngay lập tức, Thư Tình bị ánh mắt của anh dọa ngồi yên trên ghế, không dám động dậy.
Ánh mắt của Cố Chi thay đổi bất ngờ, cuối cùng anh âm trầm nhìn thẳng vào cô, thản nhiên nói một câu: “Sao thế, không phải lúc trước còn nói thích tôi sao? Nhanh như thế mà em đã thay lòng sao, hận không thể biến mất trước mặt tôi, mắt không thấy thì tâm không phiền hả?”.
Anh không nói đến thì thôi, vừa nói đến chuyện này thì trong trái tim Thư Tình lại căng thẳng, đau xót.
Đúng vậy, cô đúng là có bệnh, cô biết rõ anh là thầy giáo của cô, biết rõ anh không thể nào tiếp nhận mình, vậy mà cô cứ chạy tới để tự rước lấy nhục. Hôm nay thì tốt rồi, ngay cả người chưa bao giờ nổi giận cũng bị cô làm cho phát bực, lần đầu tiên nổi giận lớn như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào cái túi trước mặt, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, tốt nhất là em không bao giờ xuất hiện trước mặt thầy nữa, đúng như thầy nói, mắt không thấy thì tâm không phiền, như vậy mới có thể quên những lời nói ngu xuẩn của em…. Rõ ràng chính thầy mới là người không muốn gặp em…. Em làm như những gì thầy muốn, thầy còn không hài lòng chỗ nào?”.
Cố Chi không nói gì một lúc, một lúc sau, dường như anh đã tỉnh táo hơn, sắc mặt cũng không còn căng thẳng như trước. Anh quay đầu nhìn về phía bóng đêm phồn hoa, lạnh nhạt nói. “Những lời nói ngày đó, đều là thật sao?”.
“Ai mà đem những chuyện đó ra nói đùa chứ?”. Thư Tình nói mà lòng đau xót, thì ra lòng tin cơ bản anh cũng không cho cô.
Cố Chi trầm mặc một lát, nói nhẹ, “Em còn nhỏ”. Rốt cuộc anh cũng khôi phục lại hình tượng là giáo sư Cố ôn tồn nho nhã của thường ngày.
Nhìn đi, cô biết ngay là thế nào kết quả cũng sẽ như vậy mà. Ánh mắt Thư Tình không hề rời khỏi hộp giấy, chỉ là cường điệu nói: “Em đã tròn hai mươi tuổi, đã là người lớn”.
Vậy thì thế nào, cô vẫn nhỏ hơn anh sáu tuổi.
“Ở tuổi này của em, sẽ dễ có cảm tình với người khác, mà tôi lại là thầy giáo của em, cho nên càng dễ sinh ra yêu thích hoặc là có cảm tình. Có lẽ chính em cũng không rõ tình cảm của em rốt cuộc là tình cảm gì, là yêu thích hay là sùng bái, hoặc là……..”. Anh ngừng ở đây, nói một cách ẩn ý.
Không chấp nhận cô thì thôi, lại còn chất vấn tình cảm của cô.
Thư Tình quay đầu nhìn anh, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Em nghĩ là em còn hiểu rõ tâm ý của em hơn là thầy, thầy có thể từ chối em, nhưng không có tư cách hoài nghi tình cảm của em”.
Cho nên bây giờ anh muốn nói những lời này làm gì? Để khuyên cô? Phân tích tình huống để làm cô chết tâm?
Anh đúng là người hiền lành, đến lúc này vẫn không quên suy nghĩ cho đối phương. Thư Tình buồn bã đến cực điểm, xoay người sang chỗ khác định đẩy cửa đi.
Nhưng Cố Chi còn nhanh hơn cô, anh nhẹ nhàng ấn khóa cửa, hai người bị vây trong không gian nho nhỏ của chiếc xe Volvo.
Thư Tình quay đầu, trợn mắt nhìn anh: “Mở cửa!”.
“Nghe tôi nói hết đã”. Hai tay anh đặt lên tay lái, thở dài, không để ý đến sự phẫn nộ của cô. Anh bình tĩnh nhìn về phía trước, nói. “Trước khi tỏ tình em đã suy nghĩ kỹ chưa? Tôi là thầy giáo, em là học sinh, nếu như tôi từ chối em…. Em nghĩ xem sau này, trong tiết học của tôi, em sẽ dùng thái độ gì để đối mặt với tôi?”.
“Chưa từng lo lắng qua, nhưng mà bây giờ em đã biết, cũng sẽ không tồi tệ hơn hôm nay, bởi vì thầy đã từ chối em rồi”. Trong lòng của cô rất khó chịu, cô không hiểu vì sao anh còn muốn vạch vết sẹo của cô ra.
“Vậy nếu như tôi tiếp nhận em, em nghĩ rằng em sẽ tốt hơn bây giờ sao?”. Anh đột nhiên quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt sáng như đuốc, bình tĩnh nói. “Em có nghĩ đến người khác sẽ nhìn em như thế nào không? Tình yêu thầy trò không giống trong những quyển tiểu thuyết viết, cũng không phải chỉ cần em cảm thấy hai người có tình yêu thì người khác sẽ tiếp nhận em. Nếu như em ở cùng với tôi, có lẽ em sẽ phải chịu đựng những ánh mắt không thân thiện của mọi người, thậm chí là công kích, vũ nhục, chửi bới, lăng mạ. Em đã nghĩ qua những điều này chưa?”.
Anh nói một lúc nhiều như vậy, hiển nhiên là anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Thư Tình nhìn anh, cảm xúc trên mặt từ từ rút đi, cuối cùng cô rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói, “Em chưa từng nghĩ nhiều như vậy, bởi vì trong mắt em, những điều này đều không thể là lý do ngăn cản em thích thầy”.
Từng câu từng chữ cô nói ra bao hàm cả sự chua cay và uất ức, nhưng qua lời nói của cô lại biến thành một lần tỏ tình đầy dũng khí.
Ánh mắt Cố Chi trầm xuống, anh không biết có thể dùng từ gì thích hợp để nói với cô.
Tất cả đều khác với những gì anh mong đợi, ngang nhiên chạy đi theo một phương hướng mà anh không xác định.
Cố Chi ôm mũ, đi ra khỏi giảng đường, bên trong khu nhà học vô cùng yên tĩnh, dường như sau giờ học mọi người đều đã rời khỏi đây.
Vài học sinh ở lại hỏi đề cũng cười cười vẫy tay với anh, “Thầy Cố, hẹn gặp lại!”.
Anh gật đầu, bắt đầu đi xuống lầu.
Trên đầu là đèn quang cảm, chỉ khi nào đi đến thì nó mới sáng lên. Đến chỗ rẽ của tầng hai, bước chân của Cố Chi bỗng chậm lại, ánh mắt nhìn về phía cuối hành lang.
Cách một đoạn không gian tối mù, nơi đó có một ánh đèn mỏng manh, một nam một nữ đang nằm sấp trên tường không biết đang làm gì thỉnh thoảng phát ra âm thanh kỳ quái.
“Làm sao bây giờ? Mắc kẹt rồi, không động đậy được!”.
Giọng nói của nữ sinh hơi run run: “Cậu nhẹ một chút, này, tớ bảo cậu nhẹ một chút mà, cậu không biết là làm thế sẽ đau à?”.
Cố Chi nhíu mày, thị lực của anh vẫn luôn tốt, mặc dù ở cự ly xa anh không nhìn thấy diện mạo nhưng vẫn có thể thấy được quần áo của hai người.
Hai người đó vẫn còn là học sinh.
Buổi tối khuya, lại làm loại chuyện này ở khu nhà học, quả nhiên là Trung Quốc đã mở cửa cải cách lâu rồi.
Anh không nói gì bước chân rời đi.
Thư Tình chớp mắt một cái, nhìn thấy một bóng người biến mất ở hành lang, “Dư Trì Sâm, vừa rồi hình như có người nhìn chúng ta”.
Cuối cùng Dư Trì Sâm cũng nâng người lên, nâng tay giơ con rùa vừa rơi vào thùng rác đưa cho cô, vẻ mặt u oán nói: “Nhìn thì nhìn, đó không phải là trọng điểm! Trọng điểm là vì Pound nhà cậu mà suýt chút nữa tớ đã bị đau thắt lưng quan trọng nhất của người đàn ông rồi! Còn nữa, cậu nhìn tay của tớ xem, bị kẹt thành cái dạng gì rồi?”.
“Thắt lưng có quan trọng với cậu như vậy à?”. Thư Tình đau lòng nhận lấy Pound: “Tớ nói cậu nhẹ tay một chút rồi, trong thùng rác có nhiều thứ lung tung gì đó, đụng vào nó thì làm sao bây giờ”.
Cô cẩn thận xem xét đầu và tứ chi của con rùa nhà mình, nhìn thấy nó nhanh nhẹn rụt về tránh sự quấy rầy thì nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khai giảng, phụ đạo viên giao cho cô lên kế hoạch tổ chức chào đón tân sinh viên. Bởi vì trong phòng ngủ, Trần Niệm Niệm mang con mèo đến, nói là tạm thời để trong phòng ngủ, do bố mẹ cô ấy đi công tác nên để trong nhà không ai chăm sóc. Thư Tình sợ Pound bị con mèo cắp đi mất, nghĩ đi nghĩ lại, cô nghĩ mang theo bên người là chắc chắn nhất.
Không ngờ lúc dọn dẹp phòng lại để Pound rơi vào thùng rác, cô đành phải gọi Dư Trì Sâm chân dài, người cao 1m85, tới cứu trợ.
Hai người ra khỏi khu nhà học đi về phía ký túc xá, lúc đi qua bãi đỗ xe thì Dư Trì Sâm gặp người quen.
Bên đường có một người đàn ông đang chuẩn bị đội mũ xe máy màu trắng, bên trên là một con bướm màu đen, mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, có lẽ không phải là học sinh.
Thư Tình nhìn trộm anh vài lần, lúc này người đó đã đội mũ lên đầu, chân dài nhấc qua, động tác lưu loát ngồi trên chiếc xe mô tô trắng đen, chuẩn bị khởi động máy.
Bây giờ vẫn còn có người chạy xe mô tô đến trường học….. Thư Tình muốn cười, không ngờ Dư Trì Sâm bỗng nhiên mở miệng, hô to người nọ một câu: “Thầy Cố?”.
Thầy Cố?
Thư Tình thấy người đó quay đầu lại, thấy Dư Trì Sâm thì gật đầu, ngay sau đó hình như ánh mắt dừng lại trên người cô.
Cô nói hình như là vì anh ta đang đội mũ xe máy, đèn đường buổi tối cũng không sáng lắm, trước kính mũ xe máy là một mảng nhỏ ánh sáng phản quang, Thư Tình không xác định được có phải anh ta đang nhìn cô hay không.
Động tác Cố Chi dừng lại trong chốc lát, giữ nguyên động tác như vậy trong vài giây, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Dư Trì Sâm, giống như là hiểu ra cái gì.
Anh đạp ga, chiếc mô tô uy phong lẫm lẫm biến mất khỏi tầm mắt hai người, mất hút ở ngõ rẽ.
Thư Tình vừa đi vừa hỏi, “Thầy Cố? Là thầy Cố nào?”.
“Là thầy giáo tiếng Pháp cơ bản của bọn tớ kỳ này, lần trước tớ lên văn phòng đã gặp thầy ấy”.
“Nhìn còn rất trẻ”.
“Đúng vậy, vừa học thạc sĩ ở bên Pháp xong thì về trường làm giáo sư luôn, cho nên mới còn trẻ như vậy. Nghe nói thầy ấy từng nhận được học bổng của chính phủ Pháp, ngoài ra còn là một nhân vật truyền kỳ, vậy mà cậu lại không biết, đúng là uổng công lăn lộn một năm trong trường”. Dư Trì Sâm rốt cuộc cũng bắt đến nhược điểm của Thư Tình, tranh thủ cười cô.
Thư Tình xì một tiếng, tám lạng nửa cân, nói lại, “Người lấy được học bổng cũng đâu phải cậu, cậu đắc ý cái gì? Chẳng lẽ cậu coi trọng thầy Cố, quyết định kim phong ngọc lộ nhất tương phùng (*), gần quan được ban lộc? Nhưng mà cậu có nghĩ đến thầy giáo của các cậu khí phách như vậy, sợ là không phải cùng loại người với cậu, cậu nên nghĩ kỹ, đừng để chưa ra trận đã chết, từ sau quân vương chả lâm triều”.
(*)Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng: Trích trong bài “Thước kiều tiên”.
Dư Trì Sâm nặn từ trong kẽ răng một câu, “Hừ, miệng cậu phun ngà voi một lần thì sẽ chết à?”.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chuẩn bị tới chỗ rẽ, tiếng nói hơi lớn, quấy rầy đến người đang mua đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Cố Chi ngồi trên mô tô, dùng một chân chống, đang đợi ông chủ mang đồ ra cho anh, lúc này ánh mắt anh nhìn thẳng vào bọn họ.
Bởi vì phải mua đồ cho nên anh lấy mũ xuống ôm trên tay. Cho nên bây giờ Thư Tình mới thấy được toàn bộ diện mạo của anh.
Mặt mũi thanh tuyển, khuôn mặt lịch sự tao nhã, ánh mắt đen nhanh sáng ngời, người ta nhìn vào sẽ nghĩ đó là một viên đá quý đắt tiền.
Trong nháy mắt đó, Thư Tình rất kinh ngạc, không chỉ vì diện mạo của anh, mà còn bởi vì ánh mắt anh nhìn cô dường như không được tốt…. Cô đoán chắc là anh đã nghe được đoạn đối thoại của cô và Dư Trì Sâm.
Phụt, có lẽ anh cũng biết người bắt đầu là Dư Trì Sâm rồi…
Dư Trì Sâm cũng vừa nghĩ đến điểm này, sắc mặt suy sụp hẳn, nhưng vẫn phải nở nụ cười tươi: “A, thầy Cố, thầy còn chưa về sao?”.
Đúng lúc này ông chủ cửa hàng tiện lợi mang túi sữa chua đi ra, đưa cho Cố Chi: “Thầy Cố, tổng cộng là mười hộp, đều là vị mà thầy muốn”.
Cố Chi nhận lấy đồ, trả tiền, sau đó khởi động mô tô đi, khi hắn đi thì hai người kia đã đi xa, nhìn bóng lưng cũng biết hai người đó còn đang cãi nhau.
Dư Trì Sâm oán trách Thư Tình làm cậu có ấn tượng xấu trước mặt thầy giáo, Thư Tình cười tủm tỉm hỏi cậu ta: “Cậu muốn có ấn tượng tốt làm cái gì? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn cùng thầy Cố ‘kim phong ngọc lộ, nhân gian vô sổ’(*)?”.
(*) Vẫn là câu nói trong bài thơ Thước kiều tiên.
Cái gì có thể nhịn, chứ cái này thì không thể nhịn.
“Cút!”.
Thước kiều tiên - Tần Quan
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ ?
Dịch nghĩa
Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Tình mềm tự nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
“Thư Tình”. Giọng nói trầm thấp đó vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của giảng đường không người, vang vào trong tai cô.
Thư Tình không lên tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, cô vô thức nắm chặt quyển “Giáo trình tiếng Pháp căn bản” trong tay, khẩn trương đến nỗi sống lưng cũng cứng đờ.
Cố Chi biết cô đang trốn tránh anh, anh không nói hai lời, dứt khoát bước nhanh về phía cô, nắm chặt lấy cổ tay cô, thản nhiên nói một câu: “Lên xe”.
Thư Tình giật mình suýt nhảy dựng lên, cô xoay người thật nhanh sang chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Giáo sư Cố, có gì thì thầy hãy nói ở đây đi, em còn phải…..”. Cô chần chờ trong chốc lát, suy nghĩ nhanh trong đầu, “Em còn phải xuống văn phòng một chuyến, phụ đạo viên có tài liệu muốn em chỉnh lại”.
Ánh mắt Cố Chi lạnh xuống, anh lạnh lùng nói một câu: “Vậy sao? Vừa rồi khi tôi tới đây, tôi còn gặp em ấy đang lấy xe ở bãi đậu xe, chuẩn bị về nhà”.
Sắc mặt Thư Tình cứng đờ, ngượng ngùng ho một tiếng, không nói gì nữa.
Đối phương nhanh chóng buông lỏng tay ra, chỉ nói lại một lần: “Lên xe”.
Ánh mắt của anh sắc bén, không cho phép cự tuyệt, Thư Tình rốt cuộc chấp nhận theo anh lên chiếc xe Volvo màu đen kia.
“Dây an toàn”. Anh lại ra lệnh ngắn ngọn.
Thư Tình bèn yên lặng thắt dây an toàn, đúng lúc cô thắt xong, người bên cạnh bỗng nhiên đạp mạnh chân ga mà không hề báo trước, cả người Thư Tình giật mạnh về phía sau, cô hết hồn ngồi vững lại trên ghế, còn ô tô thì nháy mắt đã đi ra ngoài.
Cô thề là cô chưa từng nghĩ, thầy Cô dịu dàng xa cách, ôn nhuận như ngọc lại có ngày chạy xe nhanh như hôm nay!
Thư Tình ngồi cạnh vị trí lái xe, cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chạy nhanh như cắt, sắc mặt người đàn ông ngồi cạnh cô lạnh như băng đủ để có thể đông cứng cô, môi anh mím chặt lại giống như cả thế giới đều đắc tội anh.
Đột nhiên cô không dám nói câu nào, chỉ có thể ngậm chặt miệng lại, ép buộc chính mình không được hoảng hốt.
Đúng vậy, tại sao cô phải hoảng? Rõ ràng cô là người nói, bị cự tuyệt cũng là cô, bây giờ người nên chột dạ không phải là thầy Cố đang chạy xe như bay này sao? Cô mới là người nên tức giận chứ?
Tư Tình cắn chặt môi, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn cảnh sắc ngoài kia lướt qua nhanh chóng, lúc này cô mới nhận ra bọn họ đã ra khỏi trường học, đang chạy như bay trên đường cái rộng rãi.
Nhưng bầu không khí căng thẳng này không tồn tại lâu, ngay lúc cô nghĩ rằng Cố Chi sẽ không dừng lại thì đột nhiên anh lại đạp phanh, vì thế con Volvo dừng đột ngột tại chỗ. Thư Tình theo quán tính hơi nhào người về phía trước, lúc này cô mới quay người nhìn anh.
Cố Chi yên lặng nhìn về phía trước, vẻ mặt anh căng thẳng như tượng thạch cao, lạnh lùng hỏi cô: “Em đã trốn tránh lâu như vậy, chơi có vui vẻ không?”.
Thư Tình bị bộ dạng trước đây chưa từng có của anh dọa sợ đến mức ngẩn người, sau đó cô vô thức gật đầu, sắc mặt của Cố Chi càng khó nhìn.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt anh như hận không thể bóp chết cô ngay lập tức, Thư Tình bị ánh mắt của anh dọa ngồi yên trên ghế, không dám động dậy.
Ánh mắt của Cố Chi thay đổi bất ngờ, cuối cùng anh âm trầm nhìn thẳng vào cô, thản nhiên nói một câu: “Sao thế, không phải lúc trước còn nói thích tôi sao? Nhanh như thế mà em đã thay lòng sao, hận không thể biến mất trước mặt tôi, mắt không thấy thì tâm không phiền hả?”.
Anh không nói đến thì thôi, vừa nói đến chuyện này thì trong trái tim Thư Tình lại căng thẳng, đau xót.
Đúng vậy, cô đúng là có bệnh, cô biết rõ anh là thầy giáo của cô, biết rõ anh không thể nào tiếp nhận mình, vậy mà cô cứ chạy tới để tự rước lấy nhục. Hôm nay thì tốt rồi, ngay cả người chưa bao giờ nổi giận cũng bị cô làm cho phát bực, lần đầu tiên nổi giận lớn như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào cái túi trước mặt, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, tốt nhất là em không bao giờ xuất hiện trước mặt thầy nữa, đúng như thầy nói, mắt không thấy thì tâm không phiền, như vậy mới có thể quên những lời nói ngu xuẩn của em…. Rõ ràng chính thầy mới là người không muốn gặp em…. Em làm như những gì thầy muốn, thầy còn không hài lòng chỗ nào?”.
Cố Chi không nói gì một lúc, một lúc sau, dường như anh đã tỉnh táo hơn, sắc mặt cũng không còn căng thẳng như trước. Anh quay đầu nhìn về phía bóng đêm phồn hoa, lạnh nhạt nói. “Những lời nói ngày đó, đều là thật sao?”.
“Ai mà đem những chuyện đó ra nói đùa chứ?”. Thư Tình nói mà lòng đau xót, thì ra lòng tin cơ bản anh cũng không cho cô.
Cố Chi trầm mặc một lát, nói nhẹ, “Em còn nhỏ”. Rốt cuộc anh cũng khôi phục lại hình tượng là giáo sư Cố ôn tồn nho nhã của thường ngày.
Nhìn đi, cô biết ngay là thế nào kết quả cũng sẽ như vậy mà. Ánh mắt Thư Tình không hề rời khỏi hộp giấy, chỉ là cường điệu nói: “Em đã tròn hai mươi tuổi, đã là người lớn”.
Vậy thì thế nào, cô vẫn nhỏ hơn anh sáu tuổi.
“Ở tuổi này của em, sẽ dễ có cảm tình với người khác, mà tôi lại là thầy giáo của em, cho nên càng dễ sinh ra yêu thích hoặc là có cảm tình. Có lẽ chính em cũng không rõ tình cảm của em rốt cuộc là tình cảm gì, là yêu thích hay là sùng bái, hoặc là……..”. Anh ngừng ở đây, nói một cách ẩn ý.
Không chấp nhận cô thì thôi, lại còn chất vấn tình cảm của cô.
Thư Tình quay đầu nhìn anh, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Em nghĩ là em còn hiểu rõ tâm ý của em hơn là thầy, thầy có thể từ chối em, nhưng không có tư cách hoài nghi tình cảm của em”.
Cho nên bây giờ anh muốn nói những lời này làm gì? Để khuyên cô? Phân tích tình huống để làm cô chết tâm?
Anh đúng là người hiền lành, đến lúc này vẫn không quên suy nghĩ cho đối phương. Thư Tình buồn bã đến cực điểm, xoay người sang chỗ khác định đẩy cửa đi.
Nhưng Cố Chi còn nhanh hơn cô, anh nhẹ nhàng ấn khóa cửa, hai người bị vây trong không gian nho nhỏ của chiếc xe Volvo.
Thư Tình quay đầu, trợn mắt nhìn anh: “Mở cửa!”.
“Nghe tôi nói hết đã”. Hai tay anh đặt lên tay lái, thở dài, không để ý đến sự phẫn nộ của cô. Anh bình tĩnh nhìn về phía trước, nói. “Trước khi tỏ tình em đã suy nghĩ kỹ chưa? Tôi là thầy giáo, em là học sinh, nếu như tôi từ chối em…. Em nghĩ xem sau này, trong tiết học của tôi, em sẽ dùng thái độ gì để đối mặt với tôi?”.
“Chưa từng lo lắng qua, nhưng mà bây giờ em đã biết, cũng sẽ không tồi tệ hơn hôm nay, bởi vì thầy đã từ chối em rồi”. Trong lòng của cô rất khó chịu, cô không hiểu vì sao anh còn muốn vạch vết sẹo của cô ra.
“Vậy nếu như tôi tiếp nhận em, em nghĩ rằng em sẽ tốt hơn bây giờ sao?”. Anh đột nhiên quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt sáng như đuốc, bình tĩnh nói. “Em có nghĩ đến người khác sẽ nhìn em như thế nào không? Tình yêu thầy trò không giống trong những quyển tiểu thuyết viết, cũng không phải chỉ cần em cảm thấy hai người có tình yêu thì người khác sẽ tiếp nhận em. Nếu như em ở cùng với tôi, có lẽ em sẽ phải chịu đựng những ánh mắt không thân thiện của mọi người, thậm chí là công kích, vũ nhục, chửi bới, lăng mạ. Em đã nghĩ qua những điều này chưa?”.
Anh nói một lúc nhiều như vậy, hiển nhiên là anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Thư Tình nhìn anh, cảm xúc trên mặt từ từ rút đi, cuối cùng cô rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói, “Em chưa từng nghĩ nhiều như vậy, bởi vì trong mắt em, những điều này đều không thể là lý do ngăn cản em thích thầy”.
Từng câu từng chữ cô nói ra bao hàm cả sự chua cay và uất ức, nhưng qua lời nói của cô lại biến thành một lần tỏ tình đầy dũng khí.
Ánh mắt Cố Chi trầm xuống, anh không biết có thể dùng từ gì thích hợp để nói với cô.
Tất cả đều khác với những gì anh mong đợi, ngang nhiên chạy đi theo một phương hướng mà anh không xác định.
Cố Chi ôm mũ, đi ra khỏi giảng đường, bên trong khu nhà học vô cùng yên tĩnh, dường như sau giờ học mọi người đều đã rời khỏi đây.
Vài học sinh ở lại hỏi đề cũng cười cười vẫy tay với anh, “Thầy Cố, hẹn gặp lại!”.
Anh gật đầu, bắt đầu đi xuống lầu.
Trên đầu là đèn quang cảm, chỉ khi nào đi đến thì nó mới sáng lên. Đến chỗ rẽ của tầng hai, bước chân của Cố Chi bỗng chậm lại, ánh mắt nhìn về phía cuối hành lang.
Cách một đoạn không gian tối mù, nơi đó có một ánh đèn mỏng manh, một nam một nữ đang nằm sấp trên tường không biết đang làm gì thỉnh thoảng phát ra âm thanh kỳ quái.
“Làm sao bây giờ? Mắc kẹt rồi, không động đậy được!”.
Giọng nói của nữ sinh hơi run run: “Cậu nhẹ một chút, này, tớ bảo cậu nhẹ một chút mà, cậu không biết là làm thế sẽ đau à?”.
Cố Chi nhíu mày, thị lực của anh vẫn luôn tốt, mặc dù ở cự ly xa anh không nhìn thấy diện mạo nhưng vẫn có thể thấy được quần áo của hai người.
Hai người đó vẫn còn là học sinh.
Buổi tối khuya, lại làm loại chuyện này ở khu nhà học, quả nhiên là Trung Quốc đã mở cửa cải cách lâu rồi.
Anh không nói gì bước chân rời đi.
Thư Tình chớp mắt một cái, nhìn thấy một bóng người biến mất ở hành lang, “Dư Trì Sâm, vừa rồi hình như có người nhìn chúng ta”.
Cuối cùng Dư Trì Sâm cũng nâng người lên, nâng tay giơ con rùa vừa rơi vào thùng rác đưa cho cô, vẻ mặt u oán nói: “Nhìn thì nhìn, đó không phải là trọng điểm! Trọng điểm là vì Pound nhà cậu mà suýt chút nữa tớ đã bị đau thắt lưng quan trọng nhất của người đàn ông rồi! Còn nữa, cậu nhìn tay của tớ xem, bị kẹt thành cái dạng gì rồi?”.
“Thắt lưng có quan trọng với cậu như vậy à?”. Thư Tình đau lòng nhận lấy Pound: “Tớ nói cậu nhẹ tay một chút rồi, trong thùng rác có nhiều thứ lung tung gì đó, đụng vào nó thì làm sao bây giờ”.
Cô cẩn thận xem xét đầu và tứ chi của con rùa nhà mình, nhìn thấy nó nhanh nhẹn rụt về tránh sự quấy rầy thì nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khai giảng, phụ đạo viên giao cho cô lên kế hoạch tổ chức chào đón tân sinh viên. Bởi vì trong phòng ngủ, Trần Niệm Niệm mang con mèo đến, nói là tạm thời để trong phòng ngủ, do bố mẹ cô ấy đi công tác nên để trong nhà không ai chăm sóc. Thư Tình sợ Pound bị con mèo cắp đi mất, nghĩ đi nghĩ lại, cô nghĩ mang theo bên người là chắc chắn nhất.
Không ngờ lúc dọn dẹp phòng lại để Pound rơi vào thùng rác, cô đành phải gọi Dư Trì Sâm chân dài, người cao 1m85, tới cứu trợ.
Hai người ra khỏi khu nhà học đi về phía ký túc xá, lúc đi qua bãi đỗ xe thì Dư Trì Sâm gặp người quen.
Bên đường có một người đàn ông đang chuẩn bị đội mũ xe máy màu trắng, bên trên là một con bướm màu đen, mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, có lẽ không phải là học sinh.
Thư Tình nhìn trộm anh vài lần, lúc này người đó đã đội mũ lên đầu, chân dài nhấc qua, động tác lưu loát ngồi trên chiếc xe mô tô trắng đen, chuẩn bị khởi động máy.
Bây giờ vẫn còn có người chạy xe mô tô đến trường học….. Thư Tình muốn cười, không ngờ Dư Trì Sâm bỗng nhiên mở miệng, hô to người nọ một câu: “Thầy Cố?”.
Thầy Cố?
Thư Tình thấy người đó quay đầu lại, thấy Dư Trì Sâm thì gật đầu, ngay sau đó hình như ánh mắt dừng lại trên người cô.
Cô nói hình như là vì anh ta đang đội mũ xe máy, đèn đường buổi tối cũng không sáng lắm, trước kính mũ xe máy là một mảng nhỏ ánh sáng phản quang, Thư Tình không xác định được có phải anh ta đang nhìn cô hay không.
Động tác Cố Chi dừng lại trong chốc lát, giữ nguyên động tác như vậy trong vài giây, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Dư Trì Sâm, giống như là hiểu ra cái gì.
Anh đạp ga, chiếc mô tô uy phong lẫm lẫm biến mất khỏi tầm mắt hai người, mất hút ở ngõ rẽ.
Thư Tình vừa đi vừa hỏi, “Thầy Cố? Là thầy Cố nào?”.
“Là thầy giáo tiếng Pháp cơ bản của bọn tớ kỳ này, lần trước tớ lên văn phòng đã gặp thầy ấy”.
“Nhìn còn rất trẻ”.
“Đúng vậy, vừa học thạc sĩ ở bên Pháp xong thì về trường làm giáo sư luôn, cho nên mới còn trẻ như vậy. Nghe nói thầy ấy từng nhận được học bổng của chính phủ Pháp, ngoài ra còn là một nhân vật truyền kỳ, vậy mà cậu lại không biết, đúng là uổng công lăn lộn một năm trong trường”. Dư Trì Sâm rốt cuộc cũng bắt đến nhược điểm của Thư Tình, tranh thủ cười cô.
Thư Tình xì một tiếng, tám lạng nửa cân, nói lại, “Người lấy được học bổng cũng đâu phải cậu, cậu đắc ý cái gì? Chẳng lẽ cậu coi trọng thầy Cố, quyết định kim phong ngọc lộ nhất tương phùng (*), gần quan được ban lộc? Nhưng mà cậu có nghĩ đến thầy giáo của các cậu khí phách như vậy, sợ là không phải cùng loại người với cậu, cậu nên nghĩ kỹ, đừng để chưa ra trận đã chết, từ sau quân vương chả lâm triều”.
(*)Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng: Trích trong bài “Thước kiều tiên”.
Dư Trì Sâm nặn từ trong kẽ răng một câu, “Hừ, miệng cậu phun ngà voi một lần thì sẽ chết à?”.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chuẩn bị tới chỗ rẽ, tiếng nói hơi lớn, quấy rầy đến người đang mua đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Cố Chi ngồi trên mô tô, dùng một chân chống, đang đợi ông chủ mang đồ ra cho anh, lúc này ánh mắt anh nhìn thẳng vào bọn họ.
Bởi vì phải mua đồ cho nên anh lấy mũ xuống ôm trên tay. Cho nên bây giờ Thư Tình mới thấy được toàn bộ diện mạo của anh.
Mặt mũi thanh tuyển, khuôn mặt lịch sự tao nhã, ánh mắt đen nhanh sáng ngời, người ta nhìn vào sẽ nghĩ đó là một viên đá quý đắt tiền.
Trong nháy mắt đó, Thư Tình rất kinh ngạc, không chỉ vì diện mạo của anh, mà còn bởi vì ánh mắt anh nhìn cô dường như không được tốt…. Cô đoán chắc là anh đã nghe được đoạn đối thoại của cô và Dư Trì Sâm.
Phụt, có lẽ anh cũng biết người bắt đầu là Dư Trì Sâm rồi…
Dư Trì Sâm cũng vừa nghĩ đến điểm này, sắc mặt suy sụp hẳn, nhưng vẫn phải nở nụ cười tươi: “A, thầy Cố, thầy còn chưa về sao?”.
Đúng lúc này ông chủ cửa hàng tiện lợi mang túi sữa chua đi ra, đưa cho Cố Chi: “Thầy Cố, tổng cộng là mười hộp, đều là vị mà thầy muốn”.
Cố Chi nhận lấy đồ, trả tiền, sau đó khởi động mô tô đi, khi hắn đi thì hai người kia đã đi xa, nhìn bóng lưng cũng biết hai người đó còn đang cãi nhau.
Dư Trì Sâm oán trách Thư Tình làm cậu có ấn tượng xấu trước mặt thầy giáo, Thư Tình cười tủm tỉm hỏi cậu ta: “Cậu muốn có ấn tượng tốt làm cái gì? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn cùng thầy Cố ‘kim phong ngọc lộ, nhân gian vô sổ’(*)?”.
(*) Vẫn là câu nói trong bài thơ Thước kiều tiên.
Cái gì có thể nhịn, chứ cái này thì không thể nhịn.
“Cút!”.
Thước kiều tiên - Tần Quan
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ ?
Dịch nghĩa
Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Tình mềm tự nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook