Khi kết thúc nụ hôn này, Hoắc Thận Ngôn nhẹ nhàng buông cô ra, ngoài cửa sổ là cảnh đêm rực rỡ của Thượng Hải, ánh đèn trên các tòa nhà cao tầng thỉnh thoảng thay đổi, chiếu vào màn đêm đen kịt vô cùng rực rỡ.
Mà trên con đường bên dưới, vô số đuôi đèn màu đỏ của xe ô tô nối liền thành một dãy, cuối cùng hội tụ thành một hàng dài đỏ.
Nghê Cảnh Hề hơi ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt nhuộm lên một lớp ánh nước nhè nhẹ, sáng đến bức người.
Giờ khắc này Hoắc Thận Ngôn chỉ nhìn cô, liền thấy trái tim dao động.
Hai người nhìn nhau, rất lâu, vẫn là Nghê Cảnh Hề mở miệng hỏi: “Anh có đói không?”
Cô vừa hỏi xong câu này, bụng giống như kìm nén rất lâu rốt cuộc đã cho anh một lời nhắc nhở chắc chắn, lại phát ra tiếng rột rột rất rõ ràng.
Nghê Cảnh Hề cúi đầu nhìn bụng mình, nhất thời, khuôn mặt trắng nõn giống như dính phải son, đỏ đến mê người.
Hoắc Thận Ngôn rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách này của cô, lại không nể mặt bật cười thành tiếng.
May là Nghê Cảnh Hề không phải người ra vẻ, dứt khoát thoải mái nhìn anh trực tiếp nói: “Em chính là đói đấy, rất đói luôn.”
“Vậy ăn cơm trước nhé?” Hoắc Thận Ngôn thấp giọng nói.
Thế là anh kéo Nghê Cảnh Hề đi thẳng đến chỗ tiếp khách, văn phòng của Hoắc Thận Ngôn rất rộng, đoán chừng thật sự có thể hơn trăm mét vuông, nơi tấc đất tấc vàng như vậy, quả thực là xa xỉ đến mức khiến người ta hâm mộ.
Mặc dù bên cạnh có để sofa, nhưng sofa cách xa bàn trà, nên Nghê Cảnh Hề dứt khoát trải khăn giấy lên tấm thảm ngồi xuống.
Không ngờ Hoắc Thận Ngôn thấy cô ngồi xuống như vậy, thì đưa tay cởi nút áo khoác tây trang của mình ra.
Nghê Cảnh Hề vừa lấy đồ bộ đồ ăn trong bao ra định đưa cho anh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy anh một tay cởi nút áo.

Ngược lại không phải muốn tỏ vẻ đẹp trai, nhưng rõ ràng là một động tác đơn giản lại được anh làm rất sinh động.
Hoắc Thận Ngôn chỉnh áo khoác tây trang rồi ném thẳng lên sofa bên cạnh.
Anh vậy mà cũng theo Nghê Cảnh Hề ngồi xuống thảm.
“Sao thế?” Hoắc Thận Ngôn thấy cô nhìn chằm chằm mình, thuận thế cầm lấy đũa từ trong tay cô.
Nghê Cảnh Hề cụp mắt, vẻ kinh diễm che phủ trong mắt, cô luôn cảm thấy mình là kiểu người có thể chống lại sắc đẹp của nam nhân.

Cho dù cấp ba mọi người phát cuồng vì thần tượng Hàn Quốc hay sau khi vào đại học lưu lượng tiểu thịt tươi sản sinh trong nước càn quét khắp nơi, cô cũng sẽ không chìm vào trong mê luyến.
Nhiều lắm là khi bạn cùng phòng ra sức kêu gào, thì bảo các cô ấy ngậm miệng yên lặng xem phim theo đuổi chương trình truyền hình thực tế.
Cô đã từng cảm thấy mình có khả năng miễn dịch với trai đẹp.
Dù sao cô lớn lên cũng đủ kinh diễm, nhìn mình nhiều trong gương thì bạn cảm thấy cô còn sẽ sinh ra lòng kinh diễm gì đó với người khác ư?
Nhưng sau khi gặp được Hoắc Thận Ngôn, thì đã bị kinh diễm từ ánh mắt đầu tiên, bây giờ ngay cả động tác tùy tiện cởi nút áo của anh thôi cũng đã cảm thấy rất đẹp.
Cô chắc là điên rồi……?
Nghê Cảnh Hề lắc đầu, tẩy sạch tạp niệm đầy trong đầu.
Bữa tối của Hoắc Thận Ngôn là kiểu thịnh soạn lại thanh đạm, Nghê Cảnh Hề buổi tối thường ăn rất ít, cầm đũa ăn miếng có miếng không.
Cuối cùng người đối diện ngẩng đầu nhìn cô thấp giọng nói: “Có phải không hợp khẩu vị em không?”

Hả??
Nghê Cảnh Hề cúi đầu mới phát hiện cơm trong chén cô, bị cô chọc hết lỗ này đến lỗ khác, thực sự là rất khó coi.
Cô thuận thế ngẩng đầu nhìn cơm trước mặt anh, hạt gạo no đủ óng ánh ngoại trừ ít hơn vừa rồi thì ngay cả một chút nước canh cũng chưa dính vào.
Lúc này tầm mắt cô rơi vào bàn tay để trên bàn trà màu đen của anh.
Tay Hoắc Thận Ngôn thật sự rất đẹp, đặc biệt là khoảnh khắc này bàn tay trắng nõn của anh chống trên bàn trà màu đen, xương mu bàn tay gầy gầy hơi nhô lên, ngón tay càng thêm vô cùng thon dài.

Nhất là mặt bàn còn là kiểu mặt gương màu đen thoạt nhìn rất có cảm giác công nghệ, thị giác xung kích giờ phút này càng mạnh mẽ.
Trắng đen đối lập, rất rõ ràng.
“Tinh Tinh?” Hoắc Thận Ngôn thấy cô ngẩn ngơ, khẽ gọi một tiếng.
Nghê Cảnh Hề lúc này mới hoàn hồn ngẩng đầu, cô chớp mắt, trong con ngươi là vẻ mơ màng hiển nhiên vừa rồi không nghe thấy câu Hoắc Thận Ngôn nói.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm bên bàn tay mình, Hoắc Thận Ngôn còn tưởng cô đang nhìn chén mình, thấp giọng nói: “Em muốn ăn cơm của anh à?”
Anh hỏi như vậy, nhất thời hỏi khó Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề nuốt nước miếng xuống, ngón tay cầm đũa lại cầm chặt, cô cũng không thể nói mình thèm muốn bàn tay anh được mà nhỉ?
Hoắc Thận Ngôn: “Lần sau em đến thì điện thoại trước cho anh.”
Như thế anh có thể bảo Đường Miễn chuẩn bị cho cô thứ cô thích ăn.
Nghê Cảnh Hề nhìn anh mỉm cười, rồi nói: “Em là muốn cho anh một kinh hỷ.”
“Anh có kinh hỷ không thế?” Nghê Cảnh Hề hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Chồng ơi.”
Giọng cô vốn là kiểu mang theo cảm xúc hơi lạnh, bình thường đều ôn hoà bình tĩnh, nhưng lúc này lại cố ý nũng nịu gọi một tiếng ông xã.
Đây chính là cố ý muốn mạng người ta mà.
Hoắc Thận Ngôn chậm rãi nhìn cô, đôi mắt đen âm trầm, rất lâu, nói với giọng cực kỳ thấp: “Anh đã có Cảnh Hề rồi.”
Cảnh Hề, kinh hỷ.
Cảnh Hề của anh chính là kinh hỷ lớn nhất đời anh.
*
Ngày hôm sau Hoắc Thận Ngôn ra nước ngoài, cả ngày trong lòng Nghê Cảnh Hề đều có cảm giác trống trải.

Thực ra trước đây quan hệ hai người họ cũng không phải nhạt nhẽo, chỉ là có đôi khi không biết nên bày tỏ nỗi nhớ với đối phương như thế nào.
Không những Hoắc Thận Ngôn nội liễm thâm trầm, mà ngay cả Nghê Cảnh Hề cũng khác với những cô gái bình thường.
Nhưng lần này anh đi, Nghê Cảnh Hề nhớ anh sẽ gửi tin nhắn cho anh.

Bên kia có thể không kịp thời trả lời, nhưng chắc chắn sẽ trả lời.

Cho đến khi Nghê Cảnh Hề nộp bài viết mới nhất của mình cho lão Trương.
Lão Trương vừa liếc mắt đọc vài dòng, liền gọi cô vào văn phòng.

Lúc này trong màn hình máy tính đang mở file, chính là bản thảo của Nghê Cảnh Hề.
Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Đây là nội dung cô phỏng vấn?”
Bài viết này đề cập trực tiếp đến công ty chăm sóc sức khỏe Đại Địa Khang, từ một phân xưởng nhỏ làm thế nào để trở thành một đế quốc thương nghiệp có giá trị hơn trăm tỷ.
Nội dung chi tiết tường tận, cáo buộc rõ ràng, vừa nhìn liền biết đã tốn không ít thời gian chuẩn bị.
Nghê Cảnh Hề gật đầu: “Tôi hy vọng có thể đăng bài báo lên.”
Lão Trương nhìn khu vực phòng làm việc lớn bên ngoài, mọi người lúc này trông có vẻ đang bận, nhưng có không ít người đang lén lười biếng.

Nói không chừng thời điểm này thứ đang mở trên máy tính căn bản không phải liên quan đến công việc.
Nhưng cho dù là như thế, lão Trương cũng không gắt gao phê bình họ.
Dù sao thì đi làm, ai mà không có lúc lén lười biếng cơ chứ.
Lúc trước ông ta luôn cảm thấy Nghê Cảnh Hề khác với những người khác, nhưng cụ thể khác chỗ nào, ông ta cũng thật sự có hơi khó nói.

Lúc đó là cảm thấy cô làm việc nghiêm túc, không sợ khổ cũng chắc chắn chịu khổ.
Bây giờ ông ta rốt cuộc nhìn ra được, trong số những người đang ngồi bên ngoài thì có 80% chỉ xem công việc này là một công việc.
Cho dù bao gồm cả ông ta ở trong đó, cũng như vậy.
Nhưng Nghê Cảnh Hề thì không phải vậy, cô xem công việc phóng viên này là lý tưởng.
Lý tưởng sẽ phát sáng lấp lánh, sẽ tỏa ra ánh sáng khác với mọi người.

Mà khoảnh khắc này, lão Trương đã cảm thấy được thứ ánh sáng ấy.
“Cảnh Hề, cô phải biết một khi bài báo này được đưa ra, cô sẽ nhận lấy điều gì không?” Lão Trương trịnh trọng nhìn cô.
Một thương nghiệp quy mô trăm tỷ như thế này, mạng lưới quan hệ lợi ích liên quan ở bên trong thật sự đủ sâu cũng đủ rộng lớn.

Một khi bài báo này ra lò sẽ thu hút sự chú ý của xã hội, như thế thì Nghê Cảnh Hề sẽ đứng trên đống lửa.
Không những tòa soạn, mà bản thân cô cũng sẽ chịu đựng áp lực đến từ tứ phía.
Cô vừa tốt nghiệp không bao lâu, cô gái mới ra đời có thể chịu đựng được không?

Nghê Cảnh Hề thẳng tắp nhìn ông: “Tổ trưởng, tôi biết ông lo lắng cái gì.

Một công ty chăm sóc sức khỏe lớn như vậy quả thực sẽ có rất nhiều người phụ thuộc vào, tôi sẽ phải chịu đựng áp lực rất lớn.

Nhưng so với việc chịu đựng áp lực, thì tôi muốn nói rõ chân tướng hơn.”
“Lần này tôi đã đi phỏng vấn rất nhiều người bị hại, phần lớn đều là người già tuổi hơn sáu mươi.

Họ nghe và tin tưởng nhân viên đã phóng đại tác dụng của sản phẩm trong những công ty này.

Thậm chí nói rằng uống các sản phẩm chăm sóc sức khỏe của họ, có bệnh có thể trị bệnh, không bệnh thì dự phòng trước.

Rất nhiều cụ già gần như là tiêu hết tiền tiết kiệm hơn nửa đời của họ, để mua những thứ căn bản không có tác dụng này.”
“Cho nên tôi muốn vạch trần những kẻ lừa đảo đó, cho dù thật sự đụng đầu chảy máu, tôi cũng không sao cả.”
Lão Trương thở dài, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Người trẻ tuổi……”
Nhưng ông ta không tiếp tục nói chuyện, mà bảo cô trở về trước, ông sẽ trao đổi chuyện này với chủ biên.
Đến tối, chủ biên gọi Nghê Cảnh Hề vào phòng làm việc.

Lúc này trước mặt để một phần bản thảo, là bản thảo được in ra của Nghê Cảnh Hề.
Sau khi Diêu chủ biên gọi cô đi vào, vẫn cúi đầu tiếp tục đọc bản thảo.
Cuối cùng ông ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Nghê Cảnh Hề, qua một lúc mới mở miệng nói: “Tôi đồng ý phát hành bài viết này.”
Trên mặt Nghê Cảnh Hề lập tức lộ ra vẻ kinh hỷ, liền nói: “Cảm ơn chủ biên.”
“Nhưng mà……” Diêu chủ biên cắt đứt lời cô, nói: “Bài bào này trước tạm thời đừng đăng trên báo giấy.”
Nghê Cảnh Hề ngớ ra, Diêu chủ biên thấp giọng nói: “Trước đăng trong tài khoản weibo và số công khai của tòa soạn đi.

Hiện nay sức ảnh hưởng của truyền bá internet nhanh hơn báo giấy, nếu muốn để tốc độ lên men của bài báo này thu hút chú ý của dư luận, vậy thì đăng lên Internet trước, tôi thấy như thế thích hợp hơn.”
Mặc dù Diêu chủ biên tuổi hơn bốn mươi, nhưng ông không phải người cố chấp, biết tốc độ truyền bá của truyền thông mới bây giờ quả thực tốt hơn truyền thông giấy.
Bài viết này của Nghê Cảnh Hề ông cũng đã đọc, không những có nhiều phỏng vấn thực tế, mà ngòi bút của cô càng sắc bén hơn một kim thấy máu.
Ông ta rất xem trọng.
“Cảm ơn ông, chủ biên.” Nghê Cảnh Hề gập người thật sâu với chủ biên.
Diêu chủ biên mỉm cười nói: “Không cần phải nói cảm ơn, lương tâm của người làm báo không phải chỉ có những người trẻ tuổi các cô mới có đâu.”
Mười giờ sáng thứ hai, tiêu đề bài báo [Sự trỗi dậy của Đại Địa Khang đế quốc chăm sóc sức khỏe, và các cụ già khuynh gia bại sản] chính thức cùng đăng trên cả số wechat công khai và weibo.
*
Máy bay Hoắc Thận Ngôn vừa hạ cánh xuống sân bay Hồng Kông, anh nhấc nhẹ mí mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vốn anh có thể trực tiếp bay về Thượng Hải, nhưng anh phải đến Hồng Kông để xử lý một chuyện quan trọng.


Các nhân viên tùy tùng khác của tập đoàn Hằng Á đã bay thẳng về Thượng Hải, lúc này bên cạnh anh ngoại trừ Đường Miễn ra, chỉ còn lại hai vệ sĩ.
Kể từ sau sáu năm trước, bên cạnh anh sẽ luôn có hai vệ sĩ đi theo.
Người của Hằng Á chi nhánh Hồng Kông phái xe đến đón họ, Đường Miễn ngồi ở ghế lái phụ nói địa điểm với tài xế, sau đó tài xế lái thẳng đi.
Nhưng khi sắp đến, di động Đường Miễn reo lên.
Sau đó anh ta mở di động ra, sắc mặt thoáng sa sầm.

Cho đến khi anh xoay đầu nhìn Hoắc Thận Ngôn nói: “Hoắc tổng, tôi nghĩ có lẽ ngài nên đọc bài báo này.”
Đường Miễn mở máy tính bảng đưa qua.
Hoắc Thận Ngôn cúi đầu nhìn thấy tiêu đề bài báo, còn có ba chữ Nghê Cảnh Hề tác giả dưới tiêu đề.
Sau đó anh tốn vài phút đọc một lượt từ đầu đến cuối bài báo này, sắc mặt anh bình tĩnh không tiết lộ ra cảm xúc khác.

Cho đến khi anh lấy di động ra gọi điện thoại.
Lúc này Nghê Cảnh Hề đang xử lý điện thoại, bởi vì từ sau khi bài báo của cô đăng tải, điện thoại của tòa soạn reo như muốn nổ tung.
Còn di động của cô, rất lâu cô mới chú ý đến.
Nghê Cảnh Hề đứng dậy đi đến góc khuất mới bắt máy hỏi: “Anh về Thượng Hải rồi?”
Trong giọng nói của cô lộ ra sự mong đợi.
Hai người cũng sắp một tuần không gặp nhau rồi, cô thật sự nhớ anh.
“Vẫn chưa, nhưng buổi tối có thể về đến.” Hoắc Thận Ngôn trầm giọng nói.
Nghê Cảnh Hề cười nói: “Có cần em ra sân bay đón anh không.”
Hoắc Thận Ngôn cười theo: “Không cần đâu, anh đi đón em được rồi.”
Sau giây lát im lặng, Hoắc Thận Ngôn thấp giọng nói: “Anh nhìn thấy bài báo của em rồi.”
Nghê Cảnh Hề ngớ người, có loại xấu hổ không nói nên lời, giống như học sinh đột nhiên bị phụ huynh phát hiện ra bài thi vừa thi xong, rõ ràng chính cô cảm thấy mình thi không kém, nhưng vẫn vừa căng thẳng vừa có trông chờ kỳ lạ.
Mãi khi giọng anh cực trầm nói: “Tinh Tinh, anh kiêu ngạo vì em.”
Sau đó hai người cúp điện thoại, Hoắc Thận Ngôn cũng đến đích.

Đường Miễn vào cùng anh, có một người đàn ông mặc âu phục đến đón họ.
Đến khi người đàn ông mặc âu phục kia cầm ra hộp nhung màu đen, giống như ca ngợi mở ra nói: “Hoắc tiên sinh, tôi có thể bảo đảm với ngài, viên kim cương xanh này chắc chắn là lấp lánh nhất trên thế giới.”
Hộp mở ra, một chiếc nhẫn đính kim cương xanh đang yên lặng nằm trong hộp nhung màu đen.
Giống như ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời đêm.
“Viên kim cương xanh này hiện vẫn chưa có tên, Hoắc tiên sinh ngài là chủ nhân của nó, hoàn toàn có thể đặt tên cho nó.”
Hoắc Thận Ngôn yên lặng nhìn chiếc nhẫn kim cương trong hộp, rất lâu mới khẽ nói: “Ngôi sao trong lòng bàn tay.”
Anh lấy tên cho nó là Ngôi sao trong lòng bàn tay.
Bởi vì chủ nhân tương lai của nó, chính là ngôi sao trong lòng bàn tay anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương